Chương 98: Ích kỷ
Nhất Tùng Âm
01/05/2022
Dịch Tuyết Phùng còn đang ở đó lắc lục lạc.
Tâm ma tựa hồ nhìn trúng tính khí mềm mỏng dễ ức hiếp của hắn, hai tay khoanh lại, mặt không thay đổi nhìn hắn lắc móng vuốt, có xu thế chỉ cần đối phương dừng lại y lập tức trừng mắt lạnh lẽo, ra vẻ muốn đánh người.
Tay Dịch Tuyết Phùng lắc đến phát mỏi, cuối cùng không thể nhịn được nữa, vung tay tháo một bên kim linh, trực tiếp ném lên người tâm ma, cả giận nói: "Tự mình đi mà lắc!"
Tâm ma đột nhiên bị quăng ngơ ngác, tựa hồ không nghĩ tới cái người thoạt nhìn vừa mềm mại vừa dịu ngoan này dám cả gan ném đồ vào mặt mình, y âm u nhìn lại, nói: "Ngươi thử ném một lần nữa xem?"
Dịch Tuyết Phùng tức sôi ruột, cũng không sợ tâm ma bá vương ngạnh thượng cung —— chủ yếu là hắn nhạy bén nhận ra tâm ma trước mặt vẫn còn có chút tương tự với Ninh Ngu, đều là tính tình biệt nữu dù có chọc mình tức chết cũng sẽ không có chút hành động thương tổn.
Hắn cười lạnh một tiếng, cởi kim linh còn lại xuống, lần thứ hai quăng vào mặt tâm ma, không coi ai ra gì nói: "Ta còn ném đó, thế nào?"
Tâm ma: "..."
Biểu tình trên mặt tâm ma thoáng cương lại, tiếp đó mặt mày âm trầm lại nói: "Ngươi thử ném một lần cuối cùng nữa xem?"
Dịch Tuyết Phùng mò mầm hai tay, phát hiện cả hai đều trống trơn không có gì để ném y, chỉ có thể thở hồng hộc trừng mắt nhìn đối phương.
Tâm ma thấy hắn không ném nữa, lập tức cảm thấy hắn đã khiếp sợ trước uy nghiêm của mình mà không dám lỗ mãng, sắc mặt âm trầm cũng hòa hoãn đi rất nhiều, y ngồi xuống mép giường, cầm kim linh lên, đưa tay về phía Dịch Tuyết Phùng, dáng vẻ giống như đại gia ra lệnh: "Lại đây."
Dịch Tuyết Phùng thấy y còn chưa từ bỏ chấp niệm mang lục lạc cho mình, tức tới mức tóc tai dựng đứng, hắn hít sâu một hơi, tận lực để mình bảo trì trấn định, không thèm để ý đến tâm ma nữa, bắt đầu nhìn đông nhìn tây tìm biện pháp có thể ra ngoài.
Dịch Tuyết Phùng không biết đi nhầm vào tâm ma của người khác phải làm sao mới có thể ra ngoài, quan sát hồi lâu cũng không tìm được biện pháp, hắn thu hồi tầm mắt, giật mình phát hiện tâm ma từ nãy tới giờ vẫn duy trì tư thế đó, hai mắt nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn dịch tới.
Dịch Tuyết Phùng cạn lời: "Nếu như ta mang lục lạc, ngươi sẽ thả ta ra ngoài sao?"
Tâm ma nhíu mày suy nghĩ một lát, quyết định thuận theo nội tâm của mình, đáp thẳng: "Sẽ không."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Tâm ma nói: "Ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ có thể ra ngoài."
Dịch Tuyết Phùng suýt chút nữa văng tục, hắn giơ tay xoa xoa mi tâm, nhìn tư thế bá đạo của tâm ma trước mặt, thầm nghĩ ta không thể cứ đợi mãi ở đây được, Ninh Ngu đâu? Không phải nói chỉ nhìn tâm ma một chút thôi sao, tại sao lâu như vậy còn chưa thả hắn ra ngoài?
Dịch Tuyết Phùng nghĩ tới đây, liền cau mày, đột nhiên nhớ tới trước khi hắn tiến vào thức hải của Ninh Ngu, Thiết Vân đang dự định đi giết y, mà hiện tại hắn ở đây đợi hồi lâu, bên ngoài không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tâm ma còn đang ở đó chìa tay ra với hắn, thấy hắn không tới, móng vuốt không nhịn được lắc lắc, chờ hắn chủ động nắm lấy.
Dịch Tuyết Phùng do dự chốc lát, quyết định đặt mình vào nguy hiểm một lần.
Hắn vươn tay khêu dây xích trên cổ tay mình, đột nhiên dựng thẳng eo nhào về phía tâm ma.
Tâm ma vốn chỉ muốn kéo tay Dịch Tuyết Phùng, không nghĩ tới Dịch Tuyết Phùng không những đưa tay qua, còn một tặng một ập cả người tới, y sợ hết hồn, vội nâng hai tay đón lấy thiếu niên đang nhào đến.
Dịch Tuyết Phùng được y tiếp lấy ôm vào lồng ngực, không đợi tâm ma mở miệng, hắn nhân tiện nói: "Vậy ta hôn ngươi một cái, ngươi có thể thả ta ra ngoài không?"
Tâm ma trực tiếp ngây dại.
Dịch Tuyết Phùng tất nhiên không đợi y trả lời, trực tiếp vươn tay vuốt ve một bên mặt tâm ma, nhẹ nhàng đưa môi hôn lên.
Tâm ma: "..."
Chớp mắt sau đó, Dịch Tuyết Phùng cảm giác trời đất quay cuồng một trận, phảng phất như bị cuồng phong cuốn bay lên không trung lật mấy trăm vòng, suýt chút nữa không nhịn được phun ra ngoài.
Giác quan từ từ hồi phục, hai mắt Dịch Tuyết Phùng còn chưa mở ra, đã giãy dụa bám vào một bên khó chịu nôn khan.
Có người ở bên tai nói gì đó, hắn một mực không nghe rõ, chỉ theo bản năng nôn hết những gì có trong bụng, nửa ngày sau mới hư thoát nằm xuống.
Dịch Tuyết Phùng nhắm mắt nghỉ ngơi nửa ngày, mới mệt mỏi mở ra.
Trên đỉnh đầu là màn giường thuần trắng, chẳng biết từ lúc nào Dịch Tuyết Phùng đã trở về thân thể của mìh, hơn nữa còn có Thiết Vân đang ngồi bên cạnh, rũ mắt ung dung thưởng thức tiểu kiếm tuệ quấn trên cổ tay.
Thấy Dịch Tuyết Phùng tỉnh lại, mặt Thiết Vân theo bản năng lộ ra một nụ cười còn vươn nét trẻ con của thiếu niên, giống như lớp ngụy trang không kẽ hở những năm nay của hắn vậy, chỉ là hắn vừa cười, mới chợt nhận ra Dịch Tuyết Phùng đã biết được bản tính của mình, nụ cười không hề mù mịt kia nháy mắt buông xuống.
Thiết Vân tiến lên trước, giơ tay vuốt ve bả vai Dịch Tuyết Phùng, nhàn nhạt nói: "Còn khó chịu không?"
Dịch Tuyết Phùng che miệng ho khan vài tiếng, cổ họng có chút khó chịu, vừa muốn nói chuyện Thiết Vân liền đưa tới một chén nước: "Trước tiên uống một hớp đi."
Dịch Tuyết Phùng mặt không thay đổi uống phân nửa chén nước, mới hỏi: "Ninh Ngu đâu?"
Thiết Vân cười cười, thong thả đáp: "Quan tâm y làm gì? Ta ở đây, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"
Dịch Tuyết Phùng hỏi: "Ta hỏi, Ninh Ngu đâu?"
Đau đớn trong mắt Thiết Vân chợt lóe lên, sau đó bị hắn dửng dưng như không che giấu, hắn nhàn nhạt nói: "Ngươi biết ngươi đã thiếp đi bao lâu rồi không?"
Dịch Tuyết Phùng nghe đến đây, trong lòng đột nhiên run lên, không phải lại một trăm năm nữa chứ?
Thiết Vân tự hỏi tự trả lời: "Ba ngày trôi qua rồi, ngươi cảm thấy nếu Ninh Ngu thật sự còn sống, chẳng lẽ không ở bên cạnh chăm sóc cho ngươi sao?"
Mới ba ngày, Dịch Tuyết Phùng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là cơn giận này vừa mới thở ra một nửa liền bị hắn hút trở lại.
Ba ngày!
Lúc đó, sát ý của Thiết Vân đối với Ninh Ngu là thật, hiện tại hắn còn sống sờ sờ ở đây, chẳng lẽ... Ninh Ngu thật sự đã bị giết chết sao?
Đột nhiên Dịch Tuyết Phùng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, thế nhưng ngay lập tức bị hắn mạnh mẽ nhịn xuống, tu vi Ninh Ngu ngập trời, tất nhiên sẽ không bị Thiết Vân dễ dàng giết chết như thế.
Dịch Tuyết Phùng cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, ngẩng đầu liếc Thiết Vân một cái, nói: "Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, chỉ vì ngăn cản ta ở cùng y?"
Thiết Vân liền cười, hắn giơ tay xoa xoa gò má Dịch Tuyết Phùng, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ không muốn nhìn ngươi bị thương, hơn nữa Ninh Ngu quá chướng mắt, nơi nào cũng có mặt y."
Dịch Tuyết Phùng hồi tưởng lại chuyện cũ hắn thấy trong tâm ma của Ninh Ngu, cau mày: "Y sẽ không để ta bị thương, hơn nữa lui một bước nhìn lại, cho dù bị thương nữa cũng là ta có tội phải chịu, không trách người khác."
Thiết Vân nghiêng đầu, nói: "Có tội phải chịu? Vậy trăm năm trước ngươi chết thảm trong Tru Ma trận, cũng là có tội phải chịu sao?"
Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra.
Thiết Vân nghiêng mình từng bước rút ngắn khoảng cách, dán sát vào hai mắt hắn, tuy rằng mặt mày vẫn nét ôn hòa như cũ, từng chữ thốt ra lại lạnh như băng: "Dịch Tuyết Phùng, ngươi có biết hồn phách của ngươi trong Tru Ma trận vỡ thành bao nhiêu mảnh không?"
Dịch Tuyết Phùng im lặng, chỉ là chăm chú nhìn hai mắt của hắn.
"351 mảnh." Thanh âm Thiết Vân phảng phất như cuồng phong trên đỉnh núi tuyết, "Ta ở đó tròn ba mươi năm, từng mảnh từng mảnh nhặt lại, tập hợp toàn bộ hồn phách của ngươi, Lâm Phàn cứ bảo ta điên rồi, nói cho dù ta có tìm được tất cả hồn phách, cũng sẽ không thể khôi phục lại ngươi như lúc ban đầu, càng không thể khiến ngươi sống lại."
Trong mắt Dịch Tuyết Phùng hiện lên vẻ đau xót, môi nhẹ nhàng giật giật: "Thiết Vân..."
Thiết Vân một phát bóp lấy cổ của hắn, lạnh lùng nói: "Thế nhưng ta không nghe, tất cả mọi người đều đang khuyên ta, ta một chữ cũng không nghe, là vì ta có lòng tin có thể cứu sống ngươi, cuối cùng, ta đã thành công."
Hắn dành sáu mươi năm nuôi dưỡng cho ba hồn bảy vía của Dịch Tuyết Phùng thành hình, sau đó lại dùng linh lực của Thu Phù Ngọc đúc thành thân xác, từng chút từng chút một dẫn hồn phách vào trong đó.
Thân xác của Thu Phù Ngọc ban đầu vốn chỉ là một đứa nhỏ, Thiết Vân ngày ngày nuôi lớn hắn, mãi cho đến khi thân xác kia tròn ba tuổi, linh lực của Thiết Vân vì bảo vệ cho hồn phách Dịch Tuyết Phùng mà khô cạn, dưới tình thế bất đắc dĩ mới đưa Dịch Tuyết Phùng đến Hàn Hoài Xuyên.
Lâm Phàn nuôi được mấy năm, sau đó đắc đạo phi thăng, để lại Hàn Hoài Xuyên rộng lớn cho hắn.
Thiết Vân một bên tu dưỡng một bên từ từ đưa hồn phách Dịch Tuyết Phùng đã ôn dưỡng ổn dung nhập vào trong thân thể kia.
Năm thứ nhất, thân xác kia xuất hiện thần trí.
Năm thứ hai, đã biết được nhân tình ấm lạnh, hỉ nộ ái ố.
Năm thứ ba, thứ tư...
Thân thể kia từng chút một bị hồn phách lấp đầy, đến khi một phách cuối cùng dung nhập vào trong thân thể, mới rốt cục coi là trọn vẹn.
Vì hồn phách bị thiếu hụt tình cảm mà tiểu tiên quân thôi bạo tàn ác, rốt cục dưới miệng ác thú ở cấm địa, bởi vì đau nhức kích thích, đột nhiên tỉnh lại.
Khi đó Dịch Tuyết Phùng còn tưởng rằng mình đã đoạt xá trọng sinh.
Thiết Vân vẫn luôn ở trong bóng tối dõi theo hắn, mãi đến khi câu "Phế kiếm" kia thốt ra từ trong miệng hắn, Thiết Vân đột nhiên có loại ảo giác dường như bản thân đang nằm mơ.
Cho đang nắm lấy cổ đối phương, bàn tay lạnh lẽo của Thiết Vân cũng mềm mại không dùng bao nhiêu khí lực, vành mắt hắn ửng đỏ, những năm nay làm nhiều chuyện trong bóng tối như vậy, khổ nữa hắn cũng chưa bao giờ có nửa phần hối hận, thế nhưng bây giờ nói hết ra, trong lòng đột nhiên xuất hiện một nỗi oan ức khôn tả, gần như muốn nhấn chìm hắn.
Tay Thiết Vân nhẹ nhàng run rẩy, vẻ hung ác lãnh lệ hắn giả vờ cũng từ từ biến mất, ánh mắt nhìn vào Dịch Tuyết Phùng trở nên ôn nhu lại tuyệt vọng: "Bởi vì ta không màng khuyên can mà đưa ngươi trở lại, Lâm Phàn đã từ mặt ta... Hắn rõ ràng..."
Nước mắt Thiết Vân đột nhiên rơi xuống: "Hắn rõ ràng có thể nhìn thấu quỷ hồn, biết được luân hồi, so với bất kỳ ai càng hiểu rõ âm dương cách biệt thống khổ bao nhiêu, thế nhưng tại sao hắn lại không tác thành cho ta? Hắn nói đây là nghịch thiên mà đi, cha, ngươi có thể nói cho ta biết, như thế nào là nghịch thiên không?"
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn đối phương, đôi môi mấp máy, thế nhưng một câu cũng không thể nói ra.
"Ta tiêu tốn nhiều tinh lực như vậy, gần như vứt bỏ tất cả mọi thứ của mình, thật vất vả mới có thể đổi ngươi trở về, vậy mà bây giờ ngươi lại nói với ta..." Âm thanh của Thiết Vân gần như chỉ còn tiếng thì thào, "... Nói ngươi... Có tội thì phải chịu?"
Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm: "Thiết Vân, ta không..."
Hắn muốn biện giải nói mình không có ý đó, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy có giải thích bao nhiêu đối với Thiết Vân mà nói tất cả đều là đang mượn cớ mà thôi.
Năm đó sau khi bỏ mình, hắn căn bản không biết người ở lại rốt cuộc đã sống khổ sở như thế nào, hắn không biết Thiết Vân vì hắn mà trải qua những chuyện gì, cũng không biết trăm năm nay bản thân làm sao sống lại, khoảng thời gian từ chết đi đến trọng sinh này, xưa nay hắn đều nghĩ là một mình bản thân mình*.
*Ý Tuyết Phùng là xưa giờ cứ nghĩ chết đi sống lại là một mình mình trải qua, không ngờ tất cả đều là công sức của Thiết Vân và mn kéo ổng trở về.
Hắn một lòng muốn báo thù, biết rõ chân tướng cái chết năm đó, suy nghĩ làm sao mới có thể khiến Mục Tuyết Thâm chết trong tay mình, hắn nghĩ nhiều như vậy, lại chưa từng hỏi Thiết Vân những năm này trải qua như thế nào, hỏi hắn có thương tâm sợ hãi hay không, có làm ra chuyện gì ngu ngốc hay không.
Từ nhỏ Dịch Tuyết Phùng đã biết người chỉ lo nghĩ cho lợi ích của mình là người "Ích kỷ", lại chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày trở thành người ích kỷ như vậy.
Nhiều lời giải thích hắn đều không nói ra miệng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Thiết Vân, không biết phải đáp lại như thế nào.
Trên mặt Thiết Vân vẫn còn đọng lại nước mắt, chỉ là yếu ớt bất kham nơi đáy mắt đã bị hắn thu hồi, hắn bỏ tay ra khỏi cổ Dịch Tuyết Phùng, nghiêng đầu nhẹ nhàng chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Sau này những câu như vậy, không được nói nữa."
Dịch Tuyết Phùng bản năng muốn bắt lấy tay hắn: "Thiết Vân..."
Thiết Vân thuận thế thu về, trở tay ném cho hắn một chuỗi phật châu, cũng không quay đầu lại đứng lên, nói: "Y ở trong này, nếu y may mắn sống sót thoát ra, ta sẽ không ngăn cản y nữa, thế nhưng nếu như y chết thảm ở chỗ này, cũng là y có tội thì phải chịu."
Dịch Tuyết Phùng còn muốn hỏi lại, Thiết Vân không muốn nghe tiếp, xoay người nhanh chóng rời đi.
Dịch Tuyết Phùng mờ mịt đứng tại chỗ sững sờ nửa ngày, mới giơ tay nhẹ nhàng che mắt.
Bên trong tiểu thế giới phật châu trên tay hắn, Ninh Ngu máu me khắp người, tay nắm Anh Túc kiếm đứng giữa thiên địa mênh mông, một thân ma tức đã đạt đến đỉnh điểm, ngưng tụ thành hắc khí u ám bao quanh y, giương nanh múa vuốt tỏa ra bốn phía.
Mà ở trước mặt y, lại lần nữa xuất hiện một ảo giác.
Sau khi trơ mắt nhìn Dịch Tuyết Phùng biến mất hai lần trước mặt mình, Ninh Ngu triệt để phát điên, mà ảo giác đi một cái lại đến một cái, kết quả mỗi lần y muốn bắt lấy Dịch Tuyết Phùng, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tiêu tan ngay trước mắt mình, giống như đang không một tiếng động trào phúng y năm đó bị động chứng kiến cái chết của Dịch Tuyết Phùng lại không thể làm được gì.
Một lần, rồi hai lần... Mãi đến khi vô số lần, Ninh Ngu đã triệt để mất đi thần trí, chỉ biết giết hết những kẻ xuất hiện bên cạnh Dịch Tuyết Phùng bên trong ảo giác, những cái khác đã không còn suy nghĩ được nữa.
Anh Túc vẫn luôn cố gắng đánh thức thần trí của y, thế nhưng một khi tâm ma phát tác liền không thể quay đầu, cuối cùng hắn chỉ có thể uổng công vô ích nhìn Ninh Ngu một lần lại một lần tàn sát những người ngoài cuộc kia.
Thế nhưng chẳng bao lâu, Anh Túc liền phát hiện bên trong ảo giác tựa hồ có đồ vật xuất hiện biến hóa.
Lúc ảo cảnh vừa mới bắt đầu, bên cạnh "Dịch Tuyết Phùng" luôn có ít nhiều người vây quanh, có lúc là Lục Triều, có lúc là Thiết Vân, có khi căn bản không nhìn rõ mặt người, thường là tụm năm tụm ba ở bên cạnh hắn.
Thế nhưng Ninh Ngu kiên quyết một lần lại một lần giết hết những người kia, dần dà ảo giác sau đó, người bên cạnh Dịch Tuyết Phùng tựa hồ vắng đi rất nhiều.
Anh Túc đột nhiên cảm thấy một luồng ý lạnh truyền đến từ đáy lòng.
Nếu đi đến điểm cuối cùng của ảo cảnh, không còn những người khác bên cạnh, chỉ còn một mình Dịch Tuyết Phùng ở đó, Ninh Ngu có thể thần trí không rõ mà ngay cả Dịch Tuyết Phùng cũng giết hay không?
Sau đó, quả nhiên như Anh Túc suy đoán, trong ảo giác càng ngày càng ít người, đến cuối cùng thậm chí đã không còn ai, chỉ còn mấy con linh thú vây quanh Dịch Tuyết Phùng, sau đó bị Ninh Ngu hai mắt lom lom giết chết.
Ma đồng Ninh Ngu đã hoàn toàn tan rã, nhìn dáng vẻ giết chóc quen tay kia, Anh Túc không khỏi phát lạnh cả người nghĩ, nếu như Dịch Tuyết Phùng thật sự ở đây, chỉ sợ y cũng hai mắt lom lom mà chém chết.
Không biết lại qua thêm mấy ảo giác, Đằng Xà bên người "Dịch Tuyết Phùng" rốt cục cũng hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn dư lại một mình hắn tay áo tung bay trường thân ngọc lập, mặt hơi ngẩng nhìn chân trời, tóc dài rũ trên đất, bị gió thổi đến hơi phất lên.
Ninh Ngu lạnh lẽo âm trầm cực điểm nhìn hắn, giống như vô số lần chém giết trước, y nắm Anh Túc kiếm không mảy may do dự trực tiếp xông đến.
Anh Túc lạnh lùng hô: "Ninh Ngu!"
Đầu Ninh Ngu đặc quánh, cho dù nghe thấy cũng không nghĩ tới đang gọi là mình.
Chỉ trong nháy mắt, Ninh Ngu cầm kiếm không khác nào ác quỷ vọt tới trước mặt "Dịch Tuyết Phùng", trở tay nắm chặt cán kiếm Anh Túc, đột nhiên hướng "Dịch Tuyết Phùng" đánh xuống.
Anh Túc cơ hồ muốn hét lên, bản năng che đậy tầm mắt, không đành lòng chứng kiến.
Thế nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên cảm giác bản thân thoát ly khỏi lòng bàn tay của Ninh Ngu, keng một tiếng rơi trên mặt đất.
Anh Túc có chút ngơ ngác, mở mắt thoáng nhìn, liền thấy Ninh Ngu hoàn toàn đánh mất thần chí đang chặt chẽ ôm lấy Dịch Tuyết Phùng vào lòng, hàm dưới nghiến chặt muốn vỡ tan, gối lên bả vai Dịch Tuyết Phùng, giống như trải qua gian nan rốt cục tại vạn thủy thiên sơn thấy được trân bảo đánh mất lâu nay đã tìm lại được.
Anh Túc ngây ngẩn cả người.
Ninh Ngu vẫn chưa tỉnh lại, tất cả động tác đều theo bản năng, sâu thẳm bên trong con ngươi tan rã chảy ra hai hàng nước mắt, chậm rãi thuận theo gò má rơi xuống, thấm vào vạt áo của Dịch Tuyết Phùng.
Cuối cùng không một tiếng động khóc ra.
Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
Tâm ma tựa hồ nhìn trúng tính khí mềm mỏng dễ ức hiếp của hắn, hai tay khoanh lại, mặt không thay đổi nhìn hắn lắc móng vuốt, có xu thế chỉ cần đối phương dừng lại y lập tức trừng mắt lạnh lẽo, ra vẻ muốn đánh người.
Tay Dịch Tuyết Phùng lắc đến phát mỏi, cuối cùng không thể nhịn được nữa, vung tay tháo một bên kim linh, trực tiếp ném lên người tâm ma, cả giận nói: "Tự mình đi mà lắc!"
Tâm ma đột nhiên bị quăng ngơ ngác, tựa hồ không nghĩ tới cái người thoạt nhìn vừa mềm mại vừa dịu ngoan này dám cả gan ném đồ vào mặt mình, y âm u nhìn lại, nói: "Ngươi thử ném một lần nữa xem?"
Dịch Tuyết Phùng tức sôi ruột, cũng không sợ tâm ma bá vương ngạnh thượng cung —— chủ yếu là hắn nhạy bén nhận ra tâm ma trước mặt vẫn còn có chút tương tự với Ninh Ngu, đều là tính tình biệt nữu dù có chọc mình tức chết cũng sẽ không có chút hành động thương tổn.
Hắn cười lạnh một tiếng, cởi kim linh còn lại xuống, lần thứ hai quăng vào mặt tâm ma, không coi ai ra gì nói: "Ta còn ném đó, thế nào?"
Tâm ma: "..."
Biểu tình trên mặt tâm ma thoáng cương lại, tiếp đó mặt mày âm trầm lại nói: "Ngươi thử ném một lần cuối cùng nữa xem?"
Dịch Tuyết Phùng mò mầm hai tay, phát hiện cả hai đều trống trơn không có gì để ném y, chỉ có thể thở hồng hộc trừng mắt nhìn đối phương.
Tâm ma thấy hắn không ném nữa, lập tức cảm thấy hắn đã khiếp sợ trước uy nghiêm của mình mà không dám lỗ mãng, sắc mặt âm trầm cũng hòa hoãn đi rất nhiều, y ngồi xuống mép giường, cầm kim linh lên, đưa tay về phía Dịch Tuyết Phùng, dáng vẻ giống như đại gia ra lệnh: "Lại đây."
Dịch Tuyết Phùng thấy y còn chưa từ bỏ chấp niệm mang lục lạc cho mình, tức tới mức tóc tai dựng đứng, hắn hít sâu một hơi, tận lực để mình bảo trì trấn định, không thèm để ý đến tâm ma nữa, bắt đầu nhìn đông nhìn tây tìm biện pháp có thể ra ngoài.
Dịch Tuyết Phùng không biết đi nhầm vào tâm ma của người khác phải làm sao mới có thể ra ngoài, quan sát hồi lâu cũng không tìm được biện pháp, hắn thu hồi tầm mắt, giật mình phát hiện tâm ma từ nãy tới giờ vẫn duy trì tư thế đó, hai mắt nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn dịch tới.
Dịch Tuyết Phùng cạn lời: "Nếu như ta mang lục lạc, ngươi sẽ thả ta ra ngoài sao?"
Tâm ma nhíu mày suy nghĩ một lát, quyết định thuận theo nội tâm của mình, đáp thẳng: "Sẽ không."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Tâm ma nói: "Ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ có thể ra ngoài."
Dịch Tuyết Phùng suýt chút nữa văng tục, hắn giơ tay xoa xoa mi tâm, nhìn tư thế bá đạo của tâm ma trước mặt, thầm nghĩ ta không thể cứ đợi mãi ở đây được, Ninh Ngu đâu? Không phải nói chỉ nhìn tâm ma một chút thôi sao, tại sao lâu như vậy còn chưa thả hắn ra ngoài?
Dịch Tuyết Phùng nghĩ tới đây, liền cau mày, đột nhiên nhớ tới trước khi hắn tiến vào thức hải của Ninh Ngu, Thiết Vân đang dự định đi giết y, mà hiện tại hắn ở đây đợi hồi lâu, bên ngoài không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tâm ma còn đang ở đó chìa tay ra với hắn, thấy hắn không tới, móng vuốt không nhịn được lắc lắc, chờ hắn chủ động nắm lấy.
Dịch Tuyết Phùng do dự chốc lát, quyết định đặt mình vào nguy hiểm một lần.
Hắn vươn tay khêu dây xích trên cổ tay mình, đột nhiên dựng thẳng eo nhào về phía tâm ma.
Tâm ma vốn chỉ muốn kéo tay Dịch Tuyết Phùng, không nghĩ tới Dịch Tuyết Phùng không những đưa tay qua, còn một tặng một ập cả người tới, y sợ hết hồn, vội nâng hai tay đón lấy thiếu niên đang nhào đến.
Dịch Tuyết Phùng được y tiếp lấy ôm vào lồng ngực, không đợi tâm ma mở miệng, hắn nhân tiện nói: "Vậy ta hôn ngươi một cái, ngươi có thể thả ta ra ngoài không?"
Tâm ma trực tiếp ngây dại.
Dịch Tuyết Phùng tất nhiên không đợi y trả lời, trực tiếp vươn tay vuốt ve một bên mặt tâm ma, nhẹ nhàng đưa môi hôn lên.
Tâm ma: "..."
Chớp mắt sau đó, Dịch Tuyết Phùng cảm giác trời đất quay cuồng một trận, phảng phất như bị cuồng phong cuốn bay lên không trung lật mấy trăm vòng, suýt chút nữa không nhịn được phun ra ngoài.
Giác quan từ từ hồi phục, hai mắt Dịch Tuyết Phùng còn chưa mở ra, đã giãy dụa bám vào một bên khó chịu nôn khan.
Có người ở bên tai nói gì đó, hắn một mực không nghe rõ, chỉ theo bản năng nôn hết những gì có trong bụng, nửa ngày sau mới hư thoát nằm xuống.
Dịch Tuyết Phùng nhắm mắt nghỉ ngơi nửa ngày, mới mệt mỏi mở ra.
Trên đỉnh đầu là màn giường thuần trắng, chẳng biết từ lúc nào Dịch Tuyết Phùng đã trở về thân thể của mìh, hơn nữa còn có Thiết Vân đang ngồi bên cạnh, rũ mắt ung dung thưởng thức tiểu kiếm tuệ quấn trên cổ tay.
Thấy Dịch Tuyết Phùng tỉnh lại, mặt Thiết Vân theo bản năng lộ ra một nụ cười còn vươn nét trẻ con của thiếu niên, giống như lớp ngụy trang không kẽ hở những năm nay của hắn vậy, chỉ là hắn vừa cười, mới chợt nhận ra Dịch Tuyết Phùng đã biết được bản tính của mình, nụ cười không hề mù mịt kia nháy mắt buông xuống.
Thiết Vân tiến lên trước, giơ tay vuốt ve bả vai Dịch Tuyết Phùng, nhàn nhạt nói: "Còn khó chịu không?"
Dịch Tuyết Phùng che miệng ho khan vài tiếng, cổ họng có chút khó chịu, vừa muốn nói chuyện Thiết Vân liền đưa tới một chén nước: "Trước tiên uống một hớp đi."
Dịch Tuyết Phùng mặt không thay đổi uống phân nửa chén nước, mới hỏi: "Ninh Ngu đâu?"
Thiết Vân cười cười, thong thả đáp: "Quan tâm y làm gì? Ta ở đây, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"
Dịch Tuyết Phùng hỏi: "Ta hỏi, Ninh Ngu đâu?"
Đau đớn trong mắt Thiết Vân chợt lóe lên, sau đó bị hắn dửng dưng như không che giấu, hắn nhàn nhạt nói: "Ngươi biết ngươi đã thiếp đi bao lâu rồi không?"
Dịch Tuyết Phùng nghe đến đây, trong lòng đột nhiên run lên, không phải lại một trăm năm nữa chứ?
Thiết Vân tự hỏi tự trả lời: "Ba ngày trôi qua rồi, ngươi cảm thấy nếu Ninh Ngu thật sự còn sống, chẳng lẽ không ở bên cạnh chăm sóc cho ngươi sao?"
Mới ba ngày, Dịch Tuyết Phùng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là cơn giận này vừa mới thở ra một nửa liền bị hắn hút trở lại.
Ba ngày!
Lúc đó, sát ý của Thiết Vân đối với Ninh Ngu là thật, hiện tại hắn còn sống sờ sờ ở đây, chẳng lẽ... Ninh Ngu thật sự đã bị giết chết sao?
Đột nhiên Dịch Tuyết Phùng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, thế nhưng ngay lập tức bị hắn mạnh mẽ nhịn xuống, tu vi Ninh Ngu ngập trời, tất nhiên sẽ không bị Thiết Vân dễ dàng giết chết như thế.
Dịch Tuyết Phùng cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, ngẩng đầu liếc Thiết Vân một cái, nói: "Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, chỉ vì ngăn cản ta ở cùng y?"
Thiết Vân liền cười, hắn giơ tay xoa xoa gò má Dịch Tuyết Phùng, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ không muốn nhìn ngươi bị thương, hơn nữa Ninh Ngu quá chướng mắt, nơi nào cũng có mặt y."
Dịch Tuyết Phùng hồi tưởng lại chuyện cũ hắn thấy trong tâm ma của Ninh Ngu, cau mày: "Y sẽ không để ta bị thương, hơn nữa lui một bước nhìn lại, cho dù bị thương nữa cũng là ta có tội phải chịu, không trách người khác."
Thiết Vân nghiêng đầu, nói: "Có tội phải chịu? Vậy trăm năm trước ngươi chết thảm trong Tru Ma trận, cũng là có tội phải chịu sao?"
Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra.
Thiết Vân nghiêng mình từng bước rút ngắn khoảng cách, dán sát vào hai mắt hắn, tuy rằng mặt mày vẫn nét ôn hòa như cũ, từng chữ thốt ra lại lạnh như băng: "Dịch Tuyết Phùng, ngươi có biết hồn phách của ngươi trong Tru Ma trận vỡ thành bao nhiêu mảnh không?"
Dịch Tuyết Phùng im lặng, chỉ là chăm chú nhìn hai mắt của hắn.
"351 mảnh." Thanh âm Thiết Vân phảng phất như cuồng phong trên đỉnh núi tuyết, "Ta ở đó tròn ba mươi năm, từng mảnh từng mảnh nhặt lại, tập hợp toàn bộ hồn phách của ngươi, Lâm Phàn cứ bảo ta điên rồi, nói cho dù ta có tìm được tất cả hồn phách, cũng sẽ không thể khôi phục lại ngươi như lúc ban đầu, càng không thể khiến ngươi sống lại."
Trong mắt Dịch Tuyết Phùng hiện lên vẻ đau xót, môi nhẹ nhàng giật giật: "Thiết Vân..."
Thiết Vân một phát bóp lấy cổ của hắn, lạnh lùng nói: "Thế nhưng ta không nghe, tất cả mọi người đều đang khuyên ta, ta một chữ cũng không nghe, là vì ta có lòng tin có thể cứu sống ngươi, cuối cùng, ta đã thành công."
Hắn dành sáu mươi năm nuôi dưỡng cho ba hồn bảy vía của Dịch Tuyết Phùng thành hình, sau đó lại dùng linh lực của Thu Phù Ngọc đúc thành thân xác, từng chút từng chút một dẫn hồn phách vào trong đó.
Thân xác của Thu Phù Ngọc ban đầu vốn chỉ là một đứa nhỏ, Thiết Vân ngày ngày nuôi lớn hắn, mãi cho đến khi thân xác kia tròn ba tuổi, linh lực của Thiết Vân vì bảo vệ cho hồn phách Dịch Tuyết Phùng mà khô cạn, dưới tình thế bất đắc dĩ mới đưa Dịch Tuyết Phùng đến Hàn Hoài Xuyên.
Lâm Phàn nuôi được mấy năm, sau đó đắc đạo phi thăng, để lại Hàn Hoài Xuyên rộng lớn cho hắn.
Thiết Vân một bên tu dưỡng một bên từ từ đưa hồn phách Dịch Tuyết Phùng đã ôn dưỡng ổn dung nhập vào trong thân thể kia.
Năm thứ nhất, thân xác kia xuất hiện thần trí.
Năm thứ hai, đã biết được nhân tình ấm lạnh, hỉ nộ ái ố.
Năm thứ ba, thứ tư...
Thân thể kia từng chút một bị hồn phách lấp đầy, đến khi một phách cuối cùng dung nhập vào trong thân thể, mới rốt cục coi là trọn vẹn.
Vì hồn phách bị thiếu hụt tình cảm mà tiểu tiên quân thôi bạo tàn ác, rốt cục dưới miệng ác thú ở cấm địa, bởi vì đau nhức kích thích, đột nhiên tỉnh lại.
Khi đó Dịch Tuyết Phùng còn tưởng rằng mình đã đoạt xá trọng sinh.
Thiết Vân vẫn luôn ở trong bóng tối dõi theo hắn, mãi đến khi câu "Phế kiếm" kia thốt ra từ trong miệng hắn, Thiết Vân đột nhiên có loại ảo giác dường như bản thân đang nằm mơ.
Cho đang nắm lấy cổ đối phương, bàn tay lạnh lẽo của Thiết Vân cũng mềm mại không dùng bao nhiêu khí lực, vành mắt hắn ửng đỏ, những năm nay làm nhiều chuyện trong bóng tối như vậy, khổ nữa hắn cũng chưa bao giờ có nửa phần hối hận, thế nhưng bây giờ nói hết ra, trong lòng đột nhiên xuất hiện một nỗi oan ức khôn tả, gần như muốn nhấn chìm hắn.
Tay Thiết Vân nhẹ nhàng run rẩy, vẻ hung ác lãnh lệ hắn giả vờ cũng từ từ biến mất, ánh mắt nhìn vào Dịch Tuyết Phùng trở nên ôn nhu lại tuyệt vọng: "Bởi vì ta không màng khuyên can mà đưa ngươi trở lại, Lâm Phàn đã từ mặt ta... Hắn rõ ràng..."
Nước mắt Thiết Vân đột nhiên rơi xuống: "Hắn rõ ràng có thể nhìn thấu quỷ hồn, biết được luân hồi, so với bất kỳ ai càng hiểu rõ âm dương cách biệt thống khổ bao nhiêu, thế nhưng tại sao hắn lại không tác thành cho ta? Hắn nói đây là nghịch thiên mà đi, cha, ngươi có thể nói cho ta biết, như thế nào là nghịch thiên không?"
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn đối phương, đôi môi mấp máy, thế nhưng một câu cũng không thể nói ra.
"Ta tiêu tốn nhiều tinh lực như vậy, gần như vứt bỏ tất cả mọi thứ của mình, thật vất vả mới có thể đổi ngươi trở về, vậy mà bây giờ ngươi lại nói với ta..." Âm thanh của Thiết Vân gần như chỉ còn tiếng thì thào, "... Nói ngươi... Có tội thì phải chịu?"
Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm: "Thiết Vân, ta không..."
Hắn muốn biện giải nói mình không có ý đó, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy có giải thích bao nhiêu đối với Thiết Vân mà nói tất cả đều là đang mượn cớ mà thôi.
Năm đó sau khi bỏ mình, hắn căn bản không biết người ở lại rốt cuộc đã sống khổ sở như thế nào, hắn không biết Thiết Vân vì hắn mà trải qua những chuyện gì, cũng không biết trăm năm nay bản thân làm sao sống lại, khoảng thời gian từ chết đi đến trọng sinh này, xưa nay hắn đều nghĩ là một mình bản thân mình*.
*Ý Tuyết Phùng là xưa giờ cứ nghĩ chết đi sống lại là một mình mình trải qua, không ngờ tất cả đều là công sức của Thiết Vân và mn kéo ổng trở về.
Hắn một lòng muốn báo thù, biết rõ chân tướng cái chết năm đó, suy nghĩ làm sao mới có thể khiến Mục Tuyết Thâm chết trong tay mình, hắn nghĩ nhiều như vậy, lại chưa từng hỏi Thiết Vân những năm này trải qua như thế nào, hỏi hắn có thương tâm sợ hãi hay không, có làm ra chuyện gì ngu ngốc hay không.
Từ nhỏ Dịch Tuyết Phùng đã biết người chỉ lo nghĩ cho lợi ích của mình là người "Ích kỷ", lại chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày trở thành người ích kỷ như vậy.
Nhiều lời giải thích hắn đều không nói ra miệng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Thiết Vân, không biết phải đáp lại như thế nào.
Trên mặt Thiết Vân vẫn còn đọng lại nước mắt, chỉ là yếu ớt bất kham nơi đáy mắt đã bị hắn thu hồi, hắn bỏ tay ra khỏi cổ Dịch Tuyết Phùng, nghiêng đầu nhẹ nhàng chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Sau này những câu như vậy, không được nói nữa."
Dịch Tuyết Phùng bản năng muốn bắt lấy tay hắn: "Thiết Vân..."
Thiết Vân thuận thế thu về, trở tay ném cho hắn một chuỗi phật châu, cũng không quay đầu lại đứng lên, nói: "Y ở trong này, nếu y may mắn sống sót thoát ra, ta sẽ không ngăn cản y nữa, thế nhưng nếu như y chết thảm ở chỗ này, cũng là y có tội thì phải chịu."
Dịch Tuyết Phùng còn muốn hỏi lại, Thiết Vân không muốn nghe tiếp, xoay người nhanh chóng rời đi.
Dịch Tuyết Phùng mờ mịt đứng tại chỗ sững sờ nửa ngày, mới giơ tay nhẹ nhàng che mắt.
Bên trong tiểu thế giới phật châu trên tay hắn, Ninh Ngu máu me khắp người, tay nắm Anh Túc kiếm đứng giữa thiên địa mênh mông, một thân ma tức đã đạt đến đỉnh điểm, ngưng tụ thành hắc khí u ám bao quanh y, giương nanh múa vuốt tỏa ra bốn phía.
Mà ở trước mặt y, lại lần nữa xuất hiện một ảo giác.
Sau khi trơ mắt nhìn Dịch Tuyết Phùng biến mất hai lần trước mặt mình, Ninh Ngu triệt để phát điên, mà ảo giác đi một cái lại đến một cái, kết quả mỗi lần y muốn bắt lấy Dịch Tuyết Phùng, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tiêu tan ngay trước mắt mình, giống như đang không một tiếng động trào phúng y năm đó bị động chứng kiến cái chết của Dịch Tuyết Phùng lại không thể làm được gì.
Một lần, rồi hai lần... Mãi đến khi vô số lần, Ninh Ngu đã triệt để mất đi thần trí, chỉ biết giết hết những kẻ xuất hiện bên cạnh Dịch Tuyết Phùng bên trong ảo giác, những cái khác đã không còn suy nghĩ được nữa.
Anh Túc vẫn luôn cố gắng đánh thức thần trí của y, thế nhưng một khi tâm ma phát tác liền không thể quay đầu, cuối cùng hắn chỉ có thể uổng công vô ích nhìn Ninh Ngu một lần lại một lần tàn sát những người ngoài cuộc kia.
Thế nhưng chẳng bao lâu, Anh Túc liền phát hiện bên trong ảo giác tựa hồ có đồ vật xuất hiện biến hóa.
Lúc ảo cảnh vừa mới bắt đầu, bên cạnh "Dịch Tuyết Phùng" luôn có ít nhiều người vây quanh, có lúc là Lục Triều, có lúc là Thiết Vân, có khi căn bản không nhìn rõ mặt người, thường là tụm năm tụm ba ở bên cạnh hắn.
Thế nhưng Ninh Ngu kiên quyết một lần lại một lần giết hết những người kia, dần dà ảo giác sau đó, người bên cạnh Dịch Tuyết Phùng tựa hồ vắng đi rất nhiều.
Anh Túc đột nhiên cảm thấy một luồng ý lạnh truyền đến từ đáy lòng.
Nếu đi đến điểm cuối cùng của ảo cảnh, không còn những người khác bên cạnh, chỉ còn một mình Dịch Tuyết Phùng ở đó, Ninh Ngu có thể thần trí không rõ mà ngay cả Dịch Tuyết Phùng cũng giết hay không?
Sau đó, quả nhiên như Anh Túc suy đoán, trong ảo giác càng ngày càng ít người, đến cuối cùng thậm chí đã không còn ai, chỉ còn mấy con linh thú vây quanh Dịch Tuyết Phùng, sau đó bị Ninh Ngu hai mắt lom lom giết chết.
Ma đồng Ninh Ngu đã hoàn toàn tan rã, nhìn dáng vẻ giết chóc quen tay kia, Anh Túc không khỏi phát lạnh cả người nghĩ, nếu như Dịch Tuyết Phùng thật sự ở đây, chỉ sợ y cũng hai mắt lom lom mà chém chết.
Không biết lại qua thêm mấy ảo giác, Đằng Xà bên người "Dịch Tuyết Phùng" rốt cục cũng hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn dư lại một mình hắn tay áo tung bay trường thân ngọc lập, mặt hơi ngẩng nhìn chân trời, tóc dài rũ trên đất, bị gió thổi đến hơi phất lên.
Ninh Ngu lạnh lẽo âm trầm cực điểm nhìn hắn, giống như vô số lần chém giết trước, y nắm Anh Túc kiếm không mảy may do dự trực tiếp xông đến.
Anh Túc lạnh lùng hô: "Ninh Ngu!"
Đầu Ninh Ngu đặc quánh, cho dù nghe thấy cũng không nghĩ tới đang gọi là mình.
Chỉ trong nháy mắt, Ninh Ngu cầm kiếm không khác nào ác quỷ vọt tới trước mặt "Dịch Tuyết Phùng", trở tay nắm chặt cán kiếm Anh Túc, đột nhiên hướng "Dịch Tuyết Phùng" đánh xuống.
Anh Túc cơ hồ muốn hét lên, bản năng che đậy tầm mắt, không đành lòng chứng kiến.
Thế nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên cảm giác bản thân thoát ly khỏi lòng bàn tay của Ninh Ngu, keng một tiếng rơi trên mặt đất.
Anh Túc có chút ngơ ngác, mở mắt thoáng nhìn, liền thấy Ninh Ngu hoàn toàn đánh mất thần chí đang chặt chẽ ôm lấy Dịch Tuyết Phùng vào lòng, hàm dưới nghiến chặt muốn vỡ tan, gối lên bả vai Dịch Tuyết Phùng, giống như trải qua gian nan rốt cục tại vạn thủy thiên sơn thấy được trân bảo đánh mất lâu nay đã tìm lại được.
Anh Túc ngây ngẩn cả người.
Ninh Ngu vẫn chưa tỉnh lại, tất cả động tác đều theo bản năng, sâu thẳm bên trong con ngươi tan rã chảy ra hai hàng nước mắt, chậm rãi thuận theo gò má rơi xuống, thấm vào vạt áo của Dịch Tuyết Phùng.
Cuối cùng không một tiếng động khóc ra.
Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.