Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 61: Là ngươi

Nhất Tùng Âm

31/12/2021

Kiếm khí của Ninh Ngu quá mức ác liệt, cho dù không thật sự chạm đến, nhưng cổ ác quỷ kia vẫn xuất hiện một đạo vết thương.

Dịch Tuyết Phùng ngồi sập xuống đất, Thiết Vân quỳ một gối trước mặt hắn, ngón tay xoa xoa trên đùi, chậm rãi dùng linh lực từng chút một hòa tan băng sương kia.

Có điều băng sương vừa hòa tan một chút, Lâm Lâm bên cạnh lần thứ hai kêu thảm, run rẩy hét: "Hắn ở trên thân thể ngươi!"

Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra, trong lúc hoảng hốt cảm giác một luồng hàn ý lần thứ hai từ hai chân chậm rãi bò lên, mà bên kia, lưỡi kiếm Anh Túc lóe hàn quang xuyên thấu qua cột sống gã sai vặt, thẳng tắp đóng đinh ác quỷ lên tường, nhưng hắn vẫn còn sống, đang giãy dụa hướng về phía Ninh Ngu muốn nhào tới.

Đồng tử Dịch Tuyết Phùng co rụt, căn bản không kịp suy nghĩ, gấp gáp hô: "Thiết Vân!"

Thân thể hư huyễn của Thiết Vân trực tiếp tại chỗ hóa thành một đạo hỏa diễm, nhoáng lên bao lấy thân thể Dịch Tuyết Phùng, phút chốc trong một tiếng hỏa diễm mãnh liệt thiêu đốt, một đạo hư ảnh màu trắng đột nhiên bắn ra từ bên trong Dịch Tuyết Phùng, lảo đảo rơi xuống cách đó không xa, hóa thành một bóng người quanh thân trắng như tuyết.

Dịch Tuyết Phùng ôm ngực gian nan thở hổn hển mấy cái, vươn tay bóp tắt hỏa diễm bên người, Thiết Vân hóa thành hình người đỡ hắn đứng lên.

Gã sai vặt bị Ninh Ngu đóng đinh trên tường thoáng nhìn thấy hỏa diễm, khóe mắt muốn rách ra, tê thanh liệt phế vươn tay về phía bóng người màu trắng: "Chủ... Thượng."

Hắn vừa dứt lời, thân thể gã sai vặt chẳng khác người tuyết được bồi đắp, chầm chậm chảy xuống, ra sức phóng về bóng người màu trắng kia.

Ánh mắt Ninh Ngu lom lom nhìn, hàn quang Anh Túc kiếm đột nhiên lóe lên, một tiếng xé gió đột nhiên vang vọng cả phòng, chớp mắt tiếp theo, thân thể tuyết bồi của ác quỷ trực tiếp bị chẻ ngang thành hai nửa, ầm một tiếng hóa thành đống tuyết vụn ào ào đổ xuống.

Ác quỷ thoát thân, con ngươi đỏ lòm của gã sai vặt chầm chậm tiêu tan, đột nhiên rũ đầu hôn mê đi.

Ninh Ngu thu hồi Anh Túc kiếm, trầm mặt nhìn về phía kẻ cầm đầu chân chính.

Bóng người màu trắng mưu đồ đánh lén Dịch Tuyết Phùng nhưng không thành, thân thể như được tạo thành từ hoa tuyết, đứng ở bên tường, đường viền khuôn mặt mơ hồ cùng hai tròng mắt đỏ ngầu, hắn cúi đầu nhìn ác quỷ hóa thành đống tuyết, phảng phất như đang bi thương.

Ác quỷ kia trước khi chết, tay vẫn cố hướng về phía hắn, tựa như dù có dùng hết một tia sinh mệnh cuối cùng cũng phải bảo vệ hắn.

Vì cỗ liệt diễm vừa rồi, ngoại bào Dịch Tuyết Phùng bị đốt một nửa, lộ ra một nốt ruồi đỏ thẫm nơi cổ tay, cùng hai điểm chu sa trên trán, càng thêm nổi bật.

Bóng trắng vẫn luôn trầm mặc không nói, tầm mắt dừng lại trên cánh tay hắn, đột nhiên thốt lên: "Là ngươi."

Ninh Ngu trầm trầm đi tới trước mặt Dịch Tuyết Phùng, cởi ngoại bào trên người mình ra bao lấy thân thể Dịch Tuyết Phùng, lạnh lùng nhìn về phía bóng người kia.

Dịch Tuyết Phùng nghe đến câu "Là ngươi", lông mày đột nhiên nhíu chặt, mơ hồ cảm thấy âm thanh này có hơi quen thuộc.

Không chờ hắn ngẫm nghĩ, Ninh Ngu đã mang kiếm xông lên.

Mạt u hồn kia vừa bị hỏa diễm của Dịch Tuyết Phùng thiêu đến thân hình có chút hư huyễn, huống chi gặp phải tu vi đã đến nguyên anh của Ninh Ngu.

Ninh Ngu chỉ điểm tam kiếm, thân kiếm chỉ có tàn ảnh, quả thực không nhìn thấy vết tích, mơ hồ nghe được vài tiếng vang trầm.

Đệ nhất kiếm, đâm trúng trái tim xây bằng băng tuyết trong ngực u hồn, tiếp theo là cần cổ mảnh khảnh, vốn chỉ cần hai kiếm là có thể trực tiếp kết thúc, Ninh Ngu lại không thu tay, một kiếm cuối cùng tước thẳng trên hai chân của hắn.

Tàn ảnh tam kiếm còn chưa hoàn toàn tản đi, mạt u hồn kia đã hóa thành một chồng hoa tuyết ầm ầm sụp đổ, bị Ninh Ngu dùng một đuốc đốt tan thành nước, len lỏi chảy xuống kẽ đất.

Dịch Tuyết Phùng sợ hãi không thôi, bọc áo bào Ninh Ngu nhìn xung quanh một chút, hỏi Lâm Lâm: "Đều chết hết sao?"

Lâm Lâm tựa hồ cũng không ngờ Ninh Ngu có thể giải quyết hai con ác quỷ nhanh chóng như vậy, ngẩn ra, mới mờ mịt gật đầu: "Ưm, bọn họ đều... Không thấy."

Lúc này Dịch Tuyết Phùng mới thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống.

Ninh Ngu giơ tay đỡ hắn, cau mày nói: "Chân còn đau?"

Dịch Tuyết Phùng vịn cánh tay y thử đứng lên, phát hiện hai chân vẫn như cũ bủn rủn kỳ cục, chỉ có thể cưỡng ép cười nói: "Vẫn, vẫn không được."

Thiết Vân thấy thế, vội muốn lên trước đỡ Dịch Tuyết Phùng, chỉ thấy Ninh Ngu treo Anh Túc bên eo, một tay ôm lấy eo Dịch Tuyết Phùng, một tay ôm chân bế ngang hắn vào lòng.

Thiết Vân: "..."

Dịch Tuyết Phùng cũng sửng sốt, hắn có chút ngượng ngùng ấn ấn vai Ninh Ngu, lúng ta lúng túng nói: "Sư huynh, ta có thể tự đi, để Thiết Vân đỡ ta được rồi."

Ninh Ngu: "Ngậm miệng."

Lúc này Dịch Tuyết Phùng mới ngậm miệng, tuy rằng hắn vừa nói không muốn, tay lại hết sức thành thật níu lấy vạt áo Ninh Ngu.

Tại nợi tất cả mọi người không nhìn thấy, một mảnh hoa tuyết dán chặt sau gáy Dịch Tuyết Phùng, từng chút một xâm nhập vào trong máu thịt của hắn, để lại trên da dấu ấn sáu cánh hoa tuyết nhỏ bé.

Dịch Tuyết Phùng đột nhiên nâng tay sờ sờ cổ, cảm thấy có chút không thoải mái.

Ninh Ngu đang ôm hắn đi tới căn phòng cách vách, thấy hắn cau mày, hỏi: "Làm sao vậy?"

Dịch Tuyết Phùng tiện tay sờ sờ, không phát hiện có thứ gì, liền lắc đầu một cái: "Không có gì."

Ninh Ngu không thèm để ý tới Thiết Vân cùng Lâm Lâm đang sợ run lẩy bẩy, ôm Dịch Tuyết Phùng xoay người đi ra ngoài.

Dịch Tuyết Phùng từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, lần này trước thì bị đông cứng sau thì bị hỏa diễm thiêu đốt, thân thể của hắn vừa đến trúc cơ không bao lâu, linh lực còn chưa thuần thục, Ninh Ngu chỉ có thể dùng từng chút linh lực của mình đưa vào thăm dò, vì hắn điều tiết thân thể.

Ác quỷ giết chóc ở Chiêu Dương thành đã bị Ninh Ngu dễ dàng tru diệt, thời điểm tin tức truyền đi những y sư kia cùng quan binh hộ thành đều không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, sau nhiều lần xác định, lúc này mới lan truyền tin tức ma tu đền tội đi khắp nơi.

Dịch Tuyết Phùng ngủ mê man một ngày, thời điểm tỉnh lại, toàn bộ Chiêu Dương thành đã khôi phục lại dáng vẻ ngày thường, đâu đâu cũng có thương nhân lẫn người du ngoạn, chợ sáng cũng đã khôi phục.

Ninh Ngu vẫn luôn ở bên trông coi hắn, thấy hắn tỉnh lại, nói: "Khá hơn chút nào không?"

Sắc mặt Dịch Tuyết Phùng có chút tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng có chút xanh tím, hắn gật gật đầu: "Khá hơn nhiều, chính là có chút lạnh."

Ninh Ngu sửng sốt một chút, nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, liền nắm lấy tay Dịch Tuyết Phùng đặt trong lòng bàn tay mình thăm dò, cau mày nói: "Có chút lạnh lẽo, ngươi có phải bị thương rồi không?"

Dịch Tuyết Phùng nở nụ cười, nói: "Sao có thể bị thương dễ như vậy, chân chỉ bị đông cứng một chút thôi."

Ninh Ngu còn muốn hỏi lại, nhưng Dịch Tuyết Phùng đã nghe thấy âm thanh rộn ràng bên ngoài, ánh mắt sáng lên, nói: "Bên ngoài đã có người?"

Ninh Ngu gật đầu.

Dịch Tuyết Phùng nhất thời hoan thiên hỉ địa vén chăn xuống giường, bước nhanh muốn ra ngoài, chỉ là hắn mới đi hai bước, hai chân dường như không còn khí lực, lảo đảo một cái thẳng tắp ngã xuống đất.

Ninh Ngu lập tức tiến lên dìu hắn: "Tuyết Phùng!"

Đầu gối cùng khuỷu tay Dịch Tuyết Phùng bị ngã đau, hắn mờ mịt được Ninh Ngu đỡ dậy, lẩm bẩm nói: "Chân của ta... Sư huynh, chân ta không thể dùng lực."

Ninh Ngu nhíu mày đỡ hắn dậy, nói: "Còn đứng lên được không?"

Dịch Tuyết Phùng cắn răng níu lấy vai Ninh Ngu muốn đứng lên, thế nhưng hai chân căn bản một chút khí lực cũng không có, miễn cưỡng đứng thẳng cũng kịch liệt run rẩy, chỉ duy trì một lát cũng là vấn đề.

Ninh Ngu cầm lấy hắn, cảm giác hắn đứng không được, không có người đỡ liền lảo đảo ngã xuống, sắc mặt từng chút một trầm xuống.

Dịch Tuyết Phùng bị doạ cho sợ rồi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cơ hồ mang theo khẩn cầu mà nhìn Ninh Ngu, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Sư huynh, ta... Có phải không thể đứng lên được nữa không?"

Ninh Ngu không muốn nhìn hắn cố sức thử nữa, diện vô biểu tình ôm Dịch Tuyết Phùng đến bên giường, trầm giọng nói: "Không có việc gì."

Dịch Tuyết Phùng luôn nghe lời Ninh Ngu nói, đối với y tin tưởng không nghi ngờ, thấy y bình tĩnh như vậy, vội liều mạng gật đầu: "Được, Tuyết, Tuyết Phùng tin sư huynh."

Dịch Tuyết Phùng được Ninh Ngu đỡ nằm lại trên gối mềm, tiếp tục dùng linh lực thăm dò bên trong linh mạch Dịch Tuyết Phùng.



Chỉ là y liên tiếp thử rất nhiều lần, cũng không mảy may phát hiện dị dạng trong thân thể Dịch Tuyết Phùng, cho dù là hai chân bị đóng băng lúc trước bây giờ linh lực cũng thông suốt, không giống như có ám thương.

Ninh Ngu lần thứ hai mở mắt ra, Dịch Tuyết Phùng đang víu góc chăn, mắt lom lom nhìn y, cảm giác linh lực Ninh Ngu rời đi, hắn lập tức xốc chăn muốn xuống giường thử đi một chút.

Ninh Ngu ấn tay hắn, nói: "Tuyết Phùng."

Tay vén chăn của Dịch Tuyết Phùng sững sờ, mờ mịt nói: "Ưm, Tuyết Phùng vẫn chưa khỏe sao?"

Hắn quá mức tín nhiệm Ninh Ngu, từ nhỏ đến lớn cảm thấy sư huynh của mình không gì không làm được, cho dù là hiện tại, chuyện kế tiếp trong mắt hắn chính là trời sập, chỉ cần Ninh Ngu tùy ý ra tay liền có thể dễ dàng giải quyết cho hắn.

Ninh Ngu vươn tay nhẹ nhàng vỗ về trên gương mặt mát lạnh của Dịch Tuyết Phùng, đối diện với ánh mắt tín nhiệm từ đáy lòng của hắn, không biết phải mở miệng thế nào.

Cũng may Dịch Tuyết Phùng cực kỳ thông minh, Ninh Ngu không nói rõ hắn đại khái cũng đoán được, ánh sáng dưới đáy mắt từng chút một trở nên ảm đạm, hắn miễn cưỡng nở nụ cười, nắm lấy bàn tay Ninh Ngu đang đặt trên mặt nhẹ nhàng quơ quơ, mềm mại nói: "Không sợ, chờ chúng ta trở về Quy Hồng Sơn, sư tôn nhất định có thể trị hết cho Tuyết Phùng."

Trong lòng Ninh Ngu không biết rốt cuộc là tư vị gì, y nghĩ, ngươi vừa rồi còn bị dọa đến nước mắt lưng tròng sắp trào ra, sao bây giờ lại quay ngược lại an ủi ta?

Ninh Ngu rũ mắt trầm mặc một lúc lâu, mới nói giọng khàn khàn: "Tối nay chúng ta lên đường quay về."

Dịch Tuyết Phùng miễn cưỡng nở nụ cười với y, khéo léo gật đầu: "Ừm."

Có việc này, Dịch Tuyết Phùng cũng không còn tâm tư ra ngoài chơi, Ninh Ngu tựa hồ chưa từ bỏ ý định, còn tìm đến mấy y sư trong Chiêu Dương thành trị liệu cho Dịch Tuyết Phùng, chỉ là bọn họ bình thường chỉ trị vài nghi nan tạp chứng của người phàm, loại tổn thương linh mạch như này còn chưa từng thấy bao giờ, mỗi người chỉ cấp một tiếng giúp nhưng lại không thể giúp được gì.

Lâm Lâm ở cách vách nghe được động tĩnh, thừa dịp Ninh Ngu đi làm đồ ăn cho Dịch Tuyết Phùng vụng trộm chạy sang.

Dịch Tuyết Phùng đang ngồi ở trên giường, hai mắt chán nản nhìn chân mình xuất thần, nghe thấy âm thanh đẩy cửa lập tức nhoẻn miệng cười, quay đầu nói: "Sư huynh, nhanh như vậy..."

Lâm Lâm đứng trước cửa, nhỏ giọng hướng hắn "Xuỵt".

Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ: "Ngươi sao cũng tới?"

Lâm Lâm chân ngắn chạy tới, nói: "Ta nghe người ta nói chân của ngươi bị thương, cho nên tới nhìn một chút."

Ngoại trừ hai mắt tựa như hai viên lưu ly mong manh dễ vỡ ra, Lâm Lâm căn bản nhìn không giống một đứa trẻ năm sáu tuổi, ngày thường nói chuyện cũng rất có dáng vẻ thành thục của tiểu đại nhân.

Dịch Tuyết Phùng dở khóc dở cười, thấy nó nghiêm mặt ra dáng đi tới, cố ý đùa nó: "Làm sao, không sợ quỷ nữa?"

Lâm Lâm nghiêm nghị nói: "Ta là nam tử hán, sẽ không sợ quỷ."

Dịch Tuyết Phùng nở nụ cười: "Vậy sao, ngày hôm qua là ai sợ đến mức đứng không vững vậy nha? Là ta sao?"

Trên mặt Lâm Lâm nhất thời có chút hồng hồng, nó trừng Dịch Tuyết Phùng một cái, nhỏ giọng thầm thì nói: "Ủy, uyển chuyển chút, ta còn lâu mới bị dọa sợ đến như vậy."

Lâm Lâm đứa nhỉ này không thể nghe được một câu nói nặng, chỉ cần nghe thấy câu nào mà nó xem là tổn thương, nó chắc chắn sẽ khuyên người "Uyển chuyển", là một đứa nhỏ tử tế.

Dịch Tuyết Phùng cười đến không ngậm miệng được, Lâm Lâm đi tới, giơ tay lên vuốt ve chân Dịch Tuyết Phùng, trực tiếp dùng tay bấm một cái, nói: "Đau không?"

Dịch Tuyết Phùng đột nhiên không kịp chuẩn bị bị bấm, đau đến suýt rớt nước mắt, hắn trừng Lâm Lâm: "Ta là không làm gì được, không phải mất tri giác."

Lâm Lâm nói: "Đại khái là bị hàn khí của ác quỷ kia thương tổn đến thần hồn."

Dịch Tuyết Phùng: "Thần hồn?"

Lâm Lâm nói: "Bọn họ không có thân thể, chỉ có hồn phách còn sót lại trên thế gian, cho nên khi bị thương tổn cũng trực tiếp chạm đến thần hồn."

Dịch Tuyết Phùng như hiểu như không gật gật đầu, nói: "Đợi lát nữa ta và sư huynh sẽ trở lại Quy Hồng Sơn, sư tôn ta thần thông quảng đại, nhất định có thể trị hết cho ta."

Lâm Lâm vừa nghe bọn họ phải trở về, sửng sốt một chút mới hơi sa sút rũ thấp đầu.

Dịch Tuyết Phùng đưa ngón tay đâm đâm gò má của nó, nói: "Ngươi thì sao, không trở về Hàn Hoài Xuyên sao?"

Lâm Lâm buồn bực nói: "Bọn họ đều không tin ta, còn nói ta là quái vật, ta không muốn trở về."

Dịch Tuyết Phùng sững sờ, nghi ngờ nói: "Cha mẹ ngươi cũng nói ngươi như vậy?"

Lâm Lâm nói: "Bọn họ chỉ có thể ép ta mỗi ngày luyện kiếm luyện kiếm, còn lâu mới quản ta nói cái gì."

Dịch Tuyết Phùng trầm ngâm một chút, nói: "Vậy ngươi muốn đi đâu? Ngươi còn nhỏ như thế, một mình rất dễ gặp phải nguy hiểm, giống như lần này vậy."

Vừa nhắc tới lần này, thân thể Lâm Lâm run lên, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi, nó do dự một chút, nói: "Lần này là bất ngờ, ta có thể ngự quỷ, nếu gặp phải nguy hiểm khác chắc chắn không có việc gì."

Dịch Tuyết Phùng vẫn kiên trì: "Không được, ngươi quá nhỏ."

Lúc hắn nhỏ như Lâm Lâm, mỗi ngày chỉ chạy loạn sau mông Ninh Ngu, mềm giọng làm nũng muốn ôm một cái.

So sánh như thế, mặt Dịch Tuyết Phùng đột nhiên có chút hồng.

Lâm Lâm nhìn khiếp nhược, thế nhưng tính tình lại hết sức cố chấp, căn bản không nghe Dịch Tuyết Phùng khuyên bảo, nói thẳng: "Không cần khuyên ta, ta muốn chứng minh với tất cả mọi người, cho dù là ngự quỷ, ta cũng có thể đắc đạo phi thăng!"

Nó nắm chặt bàn tay nhỏ, bừng bừng khí thế nói lời thề son sắt trước mặt Dịch Tuyết Phùng, nhìn mười phần nam nhân.

Một lát sau, Ninh Ngu vô cảm mang theo mấy người vào phòng, mấy tên đệ tử Hàn Hoài Xuyên lạnh mặt gọi: "Thiếu chủ."

Lâm – mười phần nam nhân - Lâm gào khóc thảm thiết bị đệ tử Hàn Hoài Xuyên cưỡng ép bắt trở lại, lúc gần đi còn đang gào khóc gọi Dịch Tuyết Phùng cứu nó.

Ninh Ngu đóng sầm cửa, ngăn cách với tiểu tử gào khóc kia.

Dịch Tuyết Phùng có hơi mềm lòng, nhưng cũng không muốn đứa nhỏ niên kỷ nhỏ như vậy một mình xông pha trên giang hồ, đành ngậm miệng một câu cũng không nói.

Ninh Ngu ngồi ở mạn giường, nâng tay sờ sờ trán Dịch Tuyết Phùng, nói: "Chờ ngươi tốt lên, ta lại mang ngươi ra ngoài chơi."

Tuy Dịch Tuyết Phùng cực kỳ tiếc nuối vì lần này ra ngoài nhưng không chơi được gì, nhưng có câu nói này của Ninh Ngu, tâm tình tích tụ nhất thời bị quét sạch sành sanh, rất vui mừng gật đầu: "Ừm!"

Ninh Ngu liền sờ sờ đầu hắn, cảm thấy thế gian này không có ai ngoan ngoãn dễ dụ hơn tiểu sư đệ của y.

Hai người nghỉ ngơi nửa ngày, Ninh Ngu mới ôm Dịch Tuyết Phùng vào trong xe ngựa chứa linh khí y mới tìm được, điều khiển linh thú bay vào bầu trời, hướng về Quy Hồng Sơn.

Bọn họ ngự kiếm từ Quy Hồng Sơn đến Chiêu Dương thành chỉ tốn thời gian một ngày, nhưng dùng linh khí trở lại phải bỏ ra ba ngày.

Dịch Tuyết Phùng từ sau khi lên xe ngựa bắt đầu mơ màng ngủ, ba ngày nay có mấy lần Ninh Ngu đánh thức hắn dậy uống chút nước, ngoài ra thời gian tỉnh táo đã ít lại càng ít.

Ninh Ngu càng đến gần Quy Hồng Sơn càng cảm thấy bất an, Dịch Tuyết Phùng trong xe ngựa đã ngủ tròn một ngày một đêm, hơn nữa còn không có xu hướng tỉnh lại.

Ninh Ngu sợ hắn ngủ không bao giờ tỉnh lại, để linh thú tự mình tiến lên, vén mành tiến vào trong xe ngựa, định xem thử Dịch Tuyết Phùng.

Chỉ là y mới tiến vào, một luồng hàn ý phả vào mặt, cho dù y đã đến tu vi nóng lạnh bất xâm, nhưng vẫn bị phả có chút lạnh lẽo.

Ninh Ngu sững sờ, một canh giờ trước y tiến vào xem một lần, lúc ấy trong xe ngựa chỉ có chút mát lạnh thôi, sao chỉ cách một đoạn thời gian, liền biến thành hầm băng rồi?

Ninh Ngu nhanh chóng tiến lên dò xét, Dịch Tuyết Phùng vẫn như cũ duy trì tư thế ngủ co ro, có điều cả người hắn đã lạnh đến mức như một khối băng, chạm tay một cái, tràn đầy hơi lạnh thấu xương.

Ninh Ngu vội đỡ hắn dựa vào lồng ngực của mình, dùng tay vỗ vỗ gò má: "Tuyết Phùng? Tuyết Phùng, tỉnh một chút."



Hai má Dịch Tuyết Phùng băng lãnh, bị vỗ hai lần mới mơ hồ giãy giụa tỉnh lại, mờ mịt nhìn y nửa ngày, mới lẩm bẩm nói: "Sư huynh, ta lạnh quá."

Hắn vừa nói chuyện, hơi thở ra vậy mà là một đoàn sương trắng.

Ninh Ngu vội điều tức linh lực tăng nhiệt độ toàn thân, biến bản thân thành lò sưởi li động, chặt chẽ ôm lấy cả người Dịch Tuyết Phùng vào trong ngực.

"Như vậy còn lạnh không?"

Dịch Tuyết Phùng co rúc ở trong lồng ngực của y cọ cọ, vẫn lẩm bẩm lạnh.

"Sư huynh..."

Dịch Tuyết Phùng bị đông cứng thần trí không rõ, thậm chỉ trên mặt cũng nổi lên băng sương li ti, phảng phất như dây leo kéo nhau chầm chậm bò về mi tâm của hắn.

Ninh Ngu hiếm thấy hoảng hốt, y muốn vươn tay dùng linh lực loại trừ hàn ý cho hắn, Dịch Tuyết Phùng như bị cái gì nóng bỏng chạm tới, đột nhiên kêu đau một tiếng, không biết khí lực ở đâu, vùng đẩy Ninh Ngu ra.

Ninh Ngu ngạc nhiên: "Tuyết Phùng?"

Dịch Tuyết Phùng nằm trên giường mềm, hơi thở hổn hển nghiêng đầu nhìn y, đáy mắt đều là mờ mịt, hồi lâu sau mới thử phun ra một chữ: "Nóng..."

Cả người hắn băng lãnh tựa như Hàn Tuyết, thời điểm ngón tay nóng rực của Ninh Ngu chạm đến, như nước sôi dội băng, Dịch Tuyết Phùng chỉ có thể cảm nhận được một cổ nóng rực phỏng tay, nóng đến mức đau thấu tim gan.

Ninh Ngu ngẩn ra, mới thử hạ nhiệt độ trên người xuống, chầm chậm đưa tay ra với Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng thần trí không rõ nhìn y, vừa sợ bị nóng, thế nhưng tâm lý ỷ lại Ninh Ngu khiến hắn theo bản năng muốn tới gần, giãy giụa như vậy nửa ngày, hắn rốt cục thuận theo bản năng, chậm chạp đưa tay với Ninh Ngu.

Ninh Ngu nắm lấy tay hắn, kéo hắn vào trong lồng ngực.

Dịch Tuyết Phùng vốn chuẩn bị xong tâm lý bị nóng phỏng, thế nhưng khi bị ôm vào lòng, hắn mới hậu tri hậu giác không có đau đớn.

Cả người Ninh Ngu tản ra hàn ý yếu ớt, hai tay siết chặt Dịch Tuyết Phùng, rũ mắt nhìn hắn: "Lạnh không?"

Rõ ràng ngón tay đều đang bị đông cứng, nhưng Dịch Tuyết Phùng vẫn lắc đầu: "Không lạnh."

Lòng Ninh Ngu trực tiếp trầm xuống.

Nếu vừa rồi Dịch Tuyết Phùng hô lạnh, Ninh Ngu có thể an ủi mình hắn chỉ bị thương tổn tới linh mạch, loại thương thế này Thu Mãn Khê có thể dễ dàng chữa khỏi.

Cho tới bây giờ, cả người hắn lạnh đến mức biến thành khối băng, lại giống như đang từ từ thích ứng, không kêu lạnh nữa, trái lại chạm được một chút ấm áp liền hô nóng, tình huống như thế căn bản không giống linh mạch hao tổn thông thường.

Ninh Ngu thu hồi linh lực cả người, hàn ý trên người Dịch Tuyết Phùng chầm chậm lan tràn khắp thân thể, chỉ trong chốc lát tóc của hắn đã kết băng sương trắng toát, mà Dịch Tuyết Phùng không biết có phải mất hết khí lực hay không, đã co rúc trong lồng ngực y vô thanh vô tức thiếp đi.

Linh thú ở bên ngoài phát ra một tiếng kêu to, tay Ninh Ngu đình chỉ, ôm Dịch Tuyết Phùng lên, vén mành đi ra ngoài.

Quy Hồng Sơn, đến.

Từ lần đó, ký ức Dịch Tuyết Phùng bị ngắt quãng, hắn không biết mình bị làm sao, cũng không biết Thu Mãn Khê rốt cuộc dùng phương pháp gì cứu hắn, tỉnh lại sau giấc ngủ, thân thể của hắn dường như biến thành người khác, vừa sợ lạnh vừa sợ nóng, thời điểm mồng một mỗi tháng cả người lạnh đến mức như băng sương, nhất định phải có người dùng linh lực phụ chi tài(?) mới có thể dễ chịu chút.

Mà Ninh Ngu cũng chẳng biết vì sao, từ lần đó bế quan một năm, sau khi xuất quan tựa như biến thành người khác.

Thời điểm Ninh Ngu xuất quan, chính cuối mùa thu, Dịch Tuyết Phùng đã phủ thêm một lớp áo khoác dày đặc, một đường lao nhanh đến cửa động trên đỉnh sườn phong, hoan thiên hỉ địa chờ Ninh Ngu đi ra.

Ninh Ngu ngày thường luôn bế quan suy ngẫm kiếm quyết, suy ngẫm bao lâu Dịch Tuyết Phùng không biết, thường xuyên ở bên ngoài sơn động chờ y, khuyên thế nào cũng không nghe.

Ninh Ngu đại khái sợ hắn tẻ nhạt, làm một cái ghế đu trên cây bên ngoài sơn động cho hắn, để hắn tự mình chơi đùa.

Nhiều năm như vậy, ghế đu quay vẫn còn đó, chỉ là Dịch Tuyết Phùng đã qua cái tuổi chơi đùa.

Lần này, ma xui quỷ khiến, Dịch Tuyết Phùng tay ôm bếp lò chạy ghế đu quay ngồi chờ Ninh Ngu.

Cứ như vậy khổ sở đợi nửa ngày, cửa đá sơn động rốt cục chầm chậm mở ra, Ninh Ngu một thân áo tơ thuần trắng từ chính giữa đi ra, một năm không thấy, khuôn mặt y thay đổi không nhiều, chỉ là hàn ý lạnh lùng trên người càng thâm sâu hơn trước, khiến Dịch Tuyết Phùng trong lúc nhất thời có chút không dám tới gần.

Có điều rất nhanh, lòng ỷ lại đối với Ninh Ngu xóa tan mọi kỳ dị trong lòng Dịch Tuyết Phùng, từ trên xích đu nhảy xuống, vui sướng chạy tới: "Sư huynh!"

Hai mắt Ninh Ngu phảng phất như kết từ băng sương, hờ hững liếc mắt nhìn hắn, căn bản không đợi Dịch Tuyết Phùng chạy đến trước mặt, liền xoay người đi xuống núi.

Dịch Tuyết Phùng sững sờ: "Sư huynh?"

Hắn tăng nhanh bước chân, đi theo sau Ninh Ngu gọi y: "Sư huynh sư huynh! Ngươi rốt cục xuất quan nha, Tuyết Phùng ở đây chờ ngươi rất lâu, ngươi..."

Hắn bận nói chuyện không nhìn đường, sơn đạo gian nguy, lại không thể vọng động linh lực, dưới chân mất thăng bằng trực tiếp lảo đảo té xuống.

Nếu lúc trước, Ninh Ngu đã sớm đến dìu hắn, thế nhưng lần này lại như đối xử với một người xa lạ, ánh mắt cũng không thèm liếc hắn một cái, mắt nhìn thẳng bước từng bước một xuống núi, rất nhanh không còn thấy bóng dáng.

Bếp lò trong tay Dịch Tuyết Phùng rơi xuống đất, bên trong là vô số Hỏa Chúc linh thạch Thu Mãn Khê vất vả tìm cho, hắn ngẩn ra, vội vàng dùng tay nhặt lại mấy linh thạch không dễ kiếm đó.

Hắn bản năng lượm mấy viên, còn tưởng Ninh Ngu sẽ như trước ở phía xa chờ hắn, thử thăm dò ngẩng đầu lên, tìm cả sơn đạo cũng không thấy thân ảnh Ninh Ngu.

Dịch Tuyết Phùng quỳ trên mặt đất, mờ mịt nhìn sơn đạo hoang vu, chẳng biết vì sao đột nhiên có loại ảo giác, cảm thấy thân ảnh kia cách hắn càng ngày càng xa.

Hắn có đuổi theo nhanh hơn nữa, cũng mãi mãi không đuổi kịp cái người không muốn chờ hắn.

"Sư... Huynh?"

Trong phòng tối Ngọc Ánh điện, Dịch Tuyết Phùng đột nhiên mở mắt ra, thở hổn hển mấy hơi, ngón tay gắt gao víu lấy bên lề giường ngọc, lực đạo lớn đến nỗi móng tay biến thành một mảnh xanh trắng.

Từng đạo từng đạo băng sương theo linh lực từ trong thân thể hắn phát tán ra ngoài, chỉ chốc lát toàn bộ phòng tối bị phủ đầy hoa tuyết.

Cả người Dịch Tuyết Phùng sót đầy tuyết, thân thể co ro, hai mắt thất thần, không biết là đang hướng về người nào lẩm bẩm: "Chờ ta..."

Cách nhau một bức tường, Ninh Ngu đẩy đại môn Ngọc Ánh điện, tà dương từ bên cửa sổ đổ xuống, phản chiếu mặt hồ trong Ngọc Ánh điện trên, sóng nước lấp loáng xán lạn phảng phất như hỏa thiêu mây tán.

Nhận ra cửa ngầm trên vách tường như có dấu vết bị người động tới, lông mày Ninh Ngu nhẹ nhàng nhướng lên, bước nhanh hướng về cửa ngầm.

Dịch Tuyết Phùng, ở ngay sau cửa.

Mắt thấy cửa ngầm gần ngay trước mặt, tay Ninh Ngu cơ hồ lập tức đặt lên ám hoa thông hành kia, một luồng linh lực đột nhiên từ lòng bàn chân vọt lên, ầm một tiếng chênh chếch đánh vào bên người Ninh Ngu.

Cho dù là thời điểm đang ngủ tĩnh tọa, quanh thân Ninh Ngu vẫn có chút linh lực hộ thân, đạo linh lực tàn nhẫn từ đáy nước lại không nhắm lên người Ninh Ngu, mà trực tiếp đánh nát linh lực hộ thân kia.

Rầm một tiếng, linh lực hóa thành thủy châu rì rào rơi trên mặt đất.

Sắc mặt Ninh Ngu trầm xuống, hơi quay người, con mắt tàn nhẫn nhìn giao nhân cách đó không xa đang từ đáy nước bò lên.

Gương mặt Tương Hoan xinh đẹp cực điểm, hắn dùng một sợi dây cột gọn mái tóc dài, con ngươi như hàn tinh nhìn Ninh Ngu, lạnh nhạt nói: "Ninh kiếm tôn, xin chỉ giáo."

Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Cút!"

Y căn bản lười quản người nửa đường nhảy ra làm hỏng chuyện tốt này của y, hiện tại một lòng một dạ chỉ muốn đi vào phòng tối gặp Dịch Tuyết Phùng.

Chỉ là Tương Hoan nào chịu để y tiếp cận Dịch Tuyết Phùng, thấy y lần thứ hai liều mạng dán lên cửa ngầm, chân trần một phát giẫm lên kết giới trên mặt hồ, đột nhiên vận dụng linh lực quanh thân, kết giới trong nháy mắt hóa thành vô số điểm sáng tiêu tan.

Kết giới dưới chân Ninh Ngu trong nháy mắt biến mất, cả người đột nhiên không kịp chuẩn bị bị hồ nước Tương Hoan điều khiển cắn nuốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Một Mình Ta Mỹ Lệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook