Chương 66: Ngu xuẩn
Nhất Tùng Âm
17/01/2022
Năm đó từ sau khi Ninh Ngu tu Vô Tình đạo, đối với trên dưới Quy Hồng
Sơn đây quả thực chính là một việc mang tính hủy diệt, tính tình y vốn
đã cao ngạo, sau này lột bỏ hết thảy thất tình lục dục lại càng thêm
kiêu ngạo, đến mức hận không thể gắn hai mắt lên trên đỉnh đầu.
Cả ngày y chỉ tập trung tu luyện kiếm thuật, không màng đêm ngày phơi thân trên trường diễn võ luận bàn cùng các sư huynh đệ kiếm tu, thường ở trước mặt Dịch Tuyết Phùng đánh cho đối thủ luận bàn không thể bò dậy nổi.
Dịch Tuyết Phùng đối với y, chẳng qua chỉ là một người xa lạ, không có gì khác biệt.
Từ được Ninh Ngu sủng ái phủng trong lòng bàn tay đến hoàn toàn coi thường không thèm liếc mắt nhìn một cái, Dịch Tuyết Phùng không thể thích ứng nổi, học lúc nhỏ cả ngày chạy loạn theo sau Ninh Ngu, la hét gọi y sư huynh, lại bị một lần lại một lần ngó lơ.
Tâm tư Dịch Tuyết Phùng có chút mẫn cảm, Ninh Ngu lạnh nhạt như vậy, khoảng thời gian đầu hắn còn cho là tại bản thân mình, một hồi nghi ngờ có phải mình quá dính người khiến Ninh Ngu chán ghét, một hồi lại nghĩ có phải lúc trước mình nói sai cái gì làm Ninh Ngu không vui, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề từ phía đối phương.
Thu Mãn Khê cả ngày nhìn Dịch Tuyết Phùng vận dụng hết công phu để Ninh Ngu chú ý tới mình, bất đắc dĩ thở dài một hơi, vẫy tay gọi Dịch Tuyết Phùng tới.
Dịch Tuyết Phùng đang ủ rũ cúi đầu ôm Thiết Vân kiếm, nhìn thấy Thu Mãn Khê, oan ức ở đâu không biết đột nhiên ùng ùng kéo đến, khiến hắn không kịp nghĩ ngợi liền nhào tới, đầu đâm vào lồng ngực Thu Mãn Khê, rốt cục nhỏ giọng nức nở lên.
Thu Mãn Khê đau lòng xoa xoa đầu hắn, ôn nhu nói: "Khóc cái gì nha, tim lại đau rồi?"
Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng lắc một cái, nức nở trầm trầm nói: "Tuyết Phùng rốt cuộc đã làm sai điều gì khiến sư huynh chán ghét như vậy? Tại sao y không để ý tới con?"
Dịch Tuyết Phùng chưa hiểu thế sự, những năm gần đây đã quen với sự dung túng bảo hộ của Ninh Ngu dành cho hắn, đột ngột bị đối xử hờ hững như vậy, hắn không có bất kỳ phòng bị nào, tựa như đột nhiên không kịp chuẩn bị rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Thu Mãn Khê nói: "Tuyết Phùng rất tốt, con không hề làm gì sai cả, sư huynh con chỉ là..."
Trên mặt Dịch Tuyết Phùng mang theo nước mắt, mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn: "Chỉ là cái gì?"
Thu Mãn Khê đối diện với ánh mắt mang theo mong đợi mơ hồ của hắn, nửa ngày mới thở dài nói: "Sư huynh con sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ phi thăng, các con không thể ở bên nhau mãi mãi được."
Dịch Tuyết Phùng chưa từng nghĩ tới việc phải chia xa Ninh Ngu, nghe Thu Mãn Khê nói xong run run một hồi, mới mê man lẩm bẩm nói: "Tuyết Phùng cũng có thể tu luyện phi thăng, sau đó ở cùng một chỗ với sư huynh."
Thu Mãn Khê có chút bi thương nhìn hắn, không đành lòng nói cho hắn biết thương thế lần này đã làm cho toàn bộ kinh mạch bị tổn thương, có thể bảo trụ mạng sống đã là rất tốt, ngày sau cho dù hắn dùng hết toàn lực cũng không bao giờ có thể tiến bộ như trước.
Ninh Ngu sẽ không chờ hắn, người tu Vô Tình đạo như y lại càng không vì một Dịch Tuyết Phùng mà từ bỏ đại đạo.
Thu Mãn Khê không nói gì thêm, chỉ thở dài một hơi, dịu dàng ôm Dịch Tuyết Phùng vào trong lòng.
Dịch Tuyết Phùng thông minh biết bao, thấy Thu Mãn Khê không đáp, ngơ ngác dựa vào lồng ngực của hắn nửa ngày, mới rốt cục như hiểu ra cái gì, nghiêng đầu cắn chặt vạt áo Thu Mãn Khê, nước mắt từng dòng từng dòng rơi xuống, tiếng khóc ẩn nhẫn bên trong cuống họng, nghe vào càng khiến cho người ta đau lòng.
Sau ngày đó, Dịch Tuyết Phùng không còn quấn lấy Ninh Ngu nữa.
Trước đây hắn cực kỳ không thích cầm kiếm, cho dù yêu thích Thiết Vân kiếm cỡ nào cũng ít dùng hắn, mỗi ngày lên lớp buổi sáng đều mang theo thanh kiếm gỗ Ninh Ngu tước cho hắn, mà sau ngày đó, thanh kiếm gỗ kia đã được hắn hóa thành một chiếc trâm gỗ, mái tóc dài luôn xõa tự do nay đã buộc gọn lên, mỗi ngày mang theo Thiết Vân kiếm đến trường diễn võ tìm sư huynh luận bàn.
Hắn vốn không giỏi dụng kiếm, tu kiếm đạo cũng vì Ninh Ngu yêu thích mới học, mà trên trường diễn võ cũng không có người tu luyện kiếm thuật vì hắn là sư đệ nhỏ nhất Quy Hồng Sơn mà lưu thủ, cho nên lần nào trên người Dịch Tuyết Phùng cũng chịu chút thương tổn lớn nhỏ.
Nếu là trước đây, chỉ cần trên tay hắn trầy chút da, Ninh Ngu đã sớm nổi giận đùng đùng cầm Anh Túc kiếm lại đây lý không thẳng khí cũng tráng giúp hắn xả giận, thế nhưng hiện tại, cho dù Ninh Ngu đứng ngay bên cạnh, y cũng không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí một ánh mắt cũng không nhìn về bên này.
(?)lý không thẳng khí cũng tráng(?)
Dịch Tuyết Phùng ngã thật mạnh xuống đất, đầu gối cùng khuỷu tay trầy một mảng, máu tươi dần dần rỉ ra, hắn cắn răng giãy dụa đứng dậy, cúi đầu nhìn cánh tay không ngừng chảy máu của mình, đôi mắt rơi vào nốt ruồi màu đỏ đang bị máu chảy qua.
Hắn đột nhiên sững sờ, nhớ lại lúc trước ở Chiêu Dương thành, nam nhân mặc bạch y kia lúc nhìn thấy cánh tay hắn đã thốt ra một câu không đầu không đuôi: "Là ngươi."
Hắn biết mình sao?
Hơn nữa âm thanh kia... Hình như đã nghe qua ở đâu, chỉ là hắn cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra được.
Đột nhiên, trong đầu thoáng hiện lên một đoạn ký ức, tựa hồ có người đứng ở trước mặt hắn, xuyên qua song cửa sắt từ trên cao nhìn xuống hắn, âm thanh hư huyễn phảng phất từ chân trời truyền đến.
"Mang hắn tới Hư Vô..."
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên ôm lấy đầu, đầu gối mềm nhũn thẳng tắp quỳ thụp xuống, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Sư huynh luận bàn với hắn lập tức thu kiếm, mau chóng chạy tới, nhóm sư huynh vây xem gần đó cũng hốt hoảng theo sau.
"Tuyết Phùng!" Thanh Lâm đuổi đến đầu tiên, đỡ lấy Dịch Tuyết Phùng đang lảo đảo, nhìn sắc mặt hắn có chút lo lắng hỏi, "Làm sao vậy? Bị thương chỗ nào?"
Cả người Dịch Tuyết Phùng mềm nhũn, hai tay ôm đầu ánh mắt tan rã, nhíu mày thoạt nhìn hết sức thống khổ, hắn mờ mịt lẩm bẩm nói: "Hư Vô chi địa..."
Thanh Lâm không nghe rõ: "Cái gì?"
Dịch Tuyết Phùng còn muốn nói gì nữa, đột nhiên hô hấp cứng lại, trực tiếp ngã xuống.
Thanh Lâm: "Tuyết Phùng!"
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trường diễn võ binh hoang mã loạn.
Dịch Tuyết Phùng được Thanh Lâm ôm về sườn phong, mà những người còn lại cực kỳ lo âu nhìn theo bọn họ rời đi, hồi lâu sau mới dời tầm mắt qua Ninh Ngu đang hờ hững lau kiếm bên cạnh.
Cho dù Dịch Tuyết Phùng luận bàn bị thương thành như vậy, Ninh Ngu cũng chưa từng bố thí cho một ánh mắt, chỉ thong dong lau thân Anh Túc kiếm.
Thoáng nhận ra mọi người đều đang nhìn mình, mày y cau lại, lạnh lùng nói: "Có ai muốn luận bàn với ta sao?"
Mọi người sững sờ, dồn dập lắc đầu, bước nhanh như thỏ chạy tán loạn.
Dịch Tuyết Phùng nghỉ ngơi nửa ngày thì tỉnh lại, thời điểm mở mắt, Thu Mãn Khê đang ngồi một bên mặt mày lo âu nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng chớp mắt một cái, cố gắng chống đỡ thân thể, âm thanh khàn khàn nói: "Sư tôn."
Thu Mãn Khê vội đỡ lấy hắn, nói: "Tỉnh lại là tốt rồi, đói bụng không?"
Dịch Tuyết Phùng lắc đầu một cái, hắn nhấc tay áo nhìn nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên cánh tay của mình, đôi mắt khẽ rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Thu Mãn Khê sờ sờ trán hắn, lại hỏi hắn vài câu, nhưng Dịch Tuyết Phùng hồn vía lên mây chỉ lắc đầu.
Thu Mãn Khê không miễn cưỡng hắn nữa, định đứng dậy rời đi, trong lúc vô tình nhìn thấy nền trời, mới nhớ ra cái gì đó, quay đầu nói: "Tuyết Phùng."
Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu nhìn hắn.
Thu Mãn Khê nói: "Ngày mai chính là mồng một, con có muốn sư tôn giúp con chải vuốt linh mạch không, hay để sư huynh con đến đây?"
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới mờ mịt nói: "Sư huynh nguyện ý đến sao?"
Thu Mãn Khê khẽ mỉm cười: "Y không tới, ta liền đánh cho y tới."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Thu Mãn Khê nói được làm được, sáng sớm hôm sau, Ninh Ngu mặt mày u ám đến trước viện Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng đang lấy từng viên Hỏa Chúc linh thạch trong ngăn kéo bỏ vào lò sứ nhỏ trong tay, cửa bên cạnh đột nhiên bị người đá văng, hắn run một cái, một viên linh thạch trực tiếp tuột ra rơi xuống đất.
Ninh Ngu đầy mặt sát khí đi vào, thấy Dịch Tuyết Phùng tựa hồ có chút không kiên nhẫn, nhưng không nói thêm gì.
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn y, bị Ninh Ngu trừng mắt mới lấy lại tinh thần, ngồi xổm nhặt linh thạch dưới đất lên nhét vào lò nhỏ trong tay, thuận tiện khoác áo bào trắng như tuyết đứng trước mặt Ninh Ngu, ngoan ngoãn gọi: "Sư huynh."
Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Kinh mạch có vấn đề sao?"
Dịch Tuyết Phùng lắc đầu: "Không có."
Ninh Ngu xoay người rời đi.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng thật vất vả mới có thể nói một câu với y, tất nhiên không chịu để y rời đi, hắn nhanh chóng đuổi theo, một phát bắt được ống tay áo của Ninh Ngu: "Sư huynh!"
Bước chân Ninh Ngu dừng lại, bản năng muốn đối xử như những người khác hất tay hắn ra, thế nhưng vừa nghiêng đầu liếc mắt nhìn gương mặt tái nhợt của thiếu niên, cánh tay lập tức cứng ngắt không nhúc nhích được.
Dịch Tuyết Phùng không biết trên mặt Ninh Ngu lạnh lùng nhưng nội tâm lại đang thiên nhân giao chiến, ngẩng đầu cười với y: "Vậy Tuyết Phùng hôm nay giao cho sư huynh, đa tạ ngài."
Ninh Ngu nhìn hắn một lúc lâu, mới nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn, quay người đi ra ngoài, trước khi đi chỉ để lại một câu: "Ta ở cách vách, có việc thì gọi."
Dịch Tuyết Phùng vội vàng gật đầu, thấy y không nhìn mình, liền mở miệng nói: "Được."
Thương thế của Dịch Tuyết Phùng lúc mới bắt đầu không nghiêm trọng lắm, có điều vào đêm khuya hàn ý trong kinh mạch mới lên đến cường thịnh.
Ninh Ngu đang luyện kiếm trong viện, toàn bộ lá cây trong đình viện đều bị y tước trụi một mảnh không dư thừa, bị gió thổi chất thành một đống trong góc.
Đêm khuya, một con hạc giấy từ đầu tường vội vàng bay tới, còn chưa tới gần Ninh Ngu đã bắt đầu đập cánh kêu.
"Sư huynh!"
"Sư huynh sư huynh!"
Ninh Ngu thu kiếm, nhìn hạc giấy nhỏ bay nhảy trước mặt, lạnh lùng nói: "Làm sao?"
Mi tâm hạc giấy điểm hai nốt chu sa nho nhỏ, thanh âm Dịch Tuyết Phùng truyền ra từ bên trong: "Sư huynh cứu mạng! Mau cứu Tuyết Phùng!"
Ninh Ngu: "Nói."
Dịch Tuyết Phùng tựa hồ có chút khó mở miệng, nửa ngày mới mang theo âm thanh khô khốc: "Ta... Ta...ưm sư huynh mau tới, ta đang ở ôn tuyền sau núi."
Lông mày Ninh Ngu nhíu chặt, nhìn hạc giấy nhỏ kia sau khi nói xong xoay vòng tại chỗ, thoạt nhìn thập phần sốt ruột.
Ninh Ngu xoa xoa mi tâm, đặt kiếm lên giá gỗ, đứng dậy bước đến phía sau núi.
Phía sau núi đốt chân nến, khiến cho con đường có chút mờ ảo.
Ninh Ngu thẳng một đường đi tới ôn tuyền, vượt qua hàng rào gỗ, thoáng nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng đang ngồi bên bờ ôn tuyền.
Ninh Ngu cau mày tiến lên, đối diện với ánh mắt Dịch Tuyết Phùng, nói: "Tại sao không mặc y phục?"
Dịch Tuyết Phùng không mảnh vải che thân, ôm đầu gối ngồi một bên ôn tuyền, ngẩng đầu có chút ủy khuất nhìn y: "Sư huynh ta lạnh."
Ninh Ngu nói: "Cho nên ta hỏi ngươi tại sao không mặc y phục?"
Dịch Tuyết Phùng chỉ chỉ bức bình phong cách ba bước chân, lúng ta lúng túng nói: "Để ở kia, ta với không tới."
Chân mày Ninh Ngu nhíu chặt hơn.
Dịch Tuyết Phùng đưa tay kéo kéo tay áo lớn của Ninh Ngu, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, tóc ta... Đông cứng trong nước."
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu liếc mắt nhìn nước trong ôn tuyền một cái, lúc này mới phát hiện nước suối ấm áp chẳng biết từ lúc nào đã đông thành từng tầng băng sương, mái tóc dài của Dịch Tuyết Phùng vững vàng bị đông cứng một nửa, mới tạo thành cảnh tượng một bước khó đi lúc bấy giờ.
Ninh Ngu vươn tay muốn xén tóc Dịch Tuyết Phùng, vừa phất lại đột nhiên nhớ tới Thu Mãn Khê không muốn hắn cắt tóc, lúc này mới một tay ôm lấy Dịch Tuyết Phùng, một tay thuận theo tóc dài của hắn chuyển qua một đạo linh lực.
Chốc lát, mặt nước bị đóng băng bốc lên một luồng sương trắng, băng sương hòa tan, mái tóc của Dịch Tuyết Phùng được giải cứu.
Dịch Tuyết Phùng ôm lấy mái tóc ẩm ướt của mình, nhỏ giọng nói: "Thật cảm tạ sư huynh."
Ninh Ngu nói: "Ngủ?"
Dịch Tuyết Phùng gật đầu.
Ninh Ngu lấy y phục gần đó đưa tới cho hắn: "Mặc vào."
Dịch Tuyết Phùng vội vàng gật đầu, hắn sợ Ninh Ngu đợi lâu, tùy ý cầm y phục chụp lên người, phất tóc để rũ sau lưng, mái tóc ướt nhẹp tí tách chảy nước.
Hắn ngẩng đầu nhìn Ninh Ngu, nói: "Được rồi."
Ninh Ngu đưa hắn về phòng, nói: "Kinh mạch có vấn đề gì không?"
Dịch Tuyết Phùng muốn giữ Ninh Ngu ở lại, nhưng không muốn nói dối, chỉ có thể ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có."
Ninh Ngu lần thứ hai phẩy tay áo bỏ đi.
Dịch Tuyết Phùng ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng y biến mất sau cánh cửa, cúi đầu nhìn tay của mình nửa ngày, mới xoay người bước vào phòng.
Đêm đã khuya, Ninh Ngu như ngày thường khoanh chân ngồi trên giường nhỏ, nhắm mắt điều tức.
Không biết bao lâu, cửa đột nhiên bị người gõ hai lần.
Toàn bộ sơn môn chỉ có ba người họ ở, Thu Mãn Khê mà tới tìm y căn bản không cần gõ cửa, Ninh Ngu không cần nghĩ cũng biết là ai, y không thể nhịn được nữa mở mắt, lạnh lùng nói: "Lại làm sao?"
Cửa bị người cẩn trọng từng li từng tí đẩy ra, Dịch Tuyết Phùng khoác áo lông hồ cừu màu trắng nhô đầu vào, nhỏ giọng nói: "Sư huynh ngươi đã ngủ chưa?"
Ninh Ngu hờ hững nhìn hắn: "Ngươi nói xem?"
Dịch Tuyết Phùng không cảm thấy Ninh Ngu đang đuổi khéo mình, vẫn kiên trì không ngừng: "Đêm nay ta có thể ngủ cùng ngươi không?"
Ninh Ngu khó bề tin tưởng nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng có chút oan ức: "Sư huynh, ta lạnh."
Ninh Ngu hít sâu một hơi khép mắt, lần nữa mở ra, nói: "Đến đây."
Dịch Tuyết Phùng lập tức hoan thiên hỉ địa tiến vào.
Một lát sau, Dịch Tuyết Phùng phủ kín chăn co rúc trên giường nhỏ của Ninh Ngu, quanh thân đều là khí tức mộc hương mát lạnh trên người Ninh Ngu.
Có người bên cạnh, Ninh Ngu không cách nào tĩnh tọa điều tức, chỉ có thể lấy ra một quyển sách cau mày nhìn, cũng không có dự định lên giường ngủ.
Dịch Tuyết Phùng víu góc chăn nhìn y, có lẽ hắn rất lạnh, cho dù đã đắp chăn nhưng vẫn như cũ run cầm cập không ngừng.
"Sư huynh..." Dịch Tuyết Phùng nhỏ giọng nói, "Ngươi không ngủ sao?"
Ngữ khí cẩn thận từng li từng tí một như vậy, Ninh Ngu nghe thấy, chẳng biết vì sao có chút không thoải mái, phảng phất quan hệ giữa hai người không nên xa cách như thế, chỉ là tình cảm của y đã sớm được lột bỏ, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết loại cảm tình này rốt cuộc từ đâu mà tới.
Ninh Ngu dời tầm mắt ra từ trong sách, lạnh lùng hơn vài phần đáp: "Người tu luyện đến tu vi như ta đã không cần ngủ."
Nhưng lời còn chưa nói ra, thân thể đột nhiên như mất khống chế, một chữ "Được" bật thốt ra.
Hai mắt Dịch Tuyết Phùng nhất thời sáng lên, thân thể chậm rì rì nhúc nhích hai lần rúc vào bên trong, chừa ra một chỗ cho Ninh Ngu.
Ninh Ngu dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật trừng bàn tay đang cầm sách, không thể tin được lời vừa rồi được phát ra từ miệng của mình.
Thế nhưng đã đáp ứng, giờ mà đổi ý cũng quá khó coi, Ninh Ngu mặt lạnh đi tắm rửa một phen, thay đổi trung y rồi nằm lên giường nhỏ.
Dịch Tuyết Phùng lôi góc chăn che khuất nửa khuôn mặt, cũng che khuất khóe môi đang cong lên vì ý cười, thấy Ninh Ngu nãy giờ không nói gì, Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng nghiêng người, tựa như đang thì thầm: "Tuyết Phùng sẽ ngoan."
Ninh Ngu nghiêng đầu nhìn hắn.
Mấy ngày nay, Dịch Tuyết Phùng luôn cảm thấy Ninh Ngu lạnh nhạt với hắn như vậy nhất định có nguyên nhân, nghĩ tới nghĩ lui, đại khái cũng chỉ có thể là hắn đã nói sai gì đó trên đoạn đường từ Chiêu Dương thành về Quy Hồng Sơn.
Dịch Tuyết Phùng liều mạng suy ngẫm nhiều ngày, mới đột nhiên nhớ tới bản thân ngày đó đau đến mức mê man có nói.
"Nếu như ngoan ngoãn nghe lời phải chịu nhiều khổ sở như vậy, Tuyết Phùng không muốn ngoan ngoãn nữa."
Ninh Ngu sở dĩ yêu thích hắn như vậy, chắc chắn là vì hắn cực kỳ nhu thuận nghe lời, bây giờ không để ý tới hắn nữa nhất định cũng bởi vì câu nói này mà tức giận.
Dịch Tuyết Phùng tự tìm được nguyên nhân, cho nên mấy ngày nay càng ngoan ngoãn, cũng liều mạng muốn nâng cao tu vi, dù cho chỉ có thể đuổi kịp Ninh Ngu một chút xíu.
Nhìn thấy Ninh Ngu tựa hồ có chút không hiểu, Dịch Tuyết Phùng vươn tay ra cẩn thận từng li từng tí nắm lấy vạt áo của y, con mắt cong cong, nói: "Tuyết Phùng có đau hơn nữa, cũng sẽ thật biết điều."
Ninh Ngu sững sờ.
"Lúc mới bắt đầu là do Tuyết Phùng vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, về sau sẽ không vậy nữa." Dịch Tuyết Phùng toàn lực muốn đem hết mọi suy nghĩ trong lòng mình nói ra, muốn Ninh Ngu không lạnh nhạt với hắn như bây giờ nữa, thế nhưng ngôn từ vẫn có chút vụng về, "Tuyết Phùng không sợ đau, cho dù đau đớn hơn nữa, cũng nhất định ngoan ngoãn, sẽ không gào khóc ồn ào."
Ninh Ngu đột nhiên cảm thấy cõi lòng của mình dường như bị ai đó đâm một nhát, cảm giác này quá mức xa lạ, y ngơ ngác ôm ngực, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
Dịch Tuyết Phùng nói xong, thấy Ninh Ngu vẫn không phản ứng, hắn sợ Ninh Ngu lại mất kiên nhẫn, vội im lặng không nói.
Cảm nhận cánh tay Ninh Ngu hơi động, Dịch Tuyết Phùng còn tưởng rằng y không thích mình níu góc áo, lập tức sợ hãi buông lỏng tay ra, thân thể co ro rụt về phía sau.
Ninh Ngu phát hiện lực đạo yếu ớt trên ống tay áo của mình đột nhiên biến mất, bản năng muốn nắm tay hắn về để lên lại, nhưng y vừa động, trong lòng đột nhiên nảy lên một tia mờ mịt.
"Tại sao ta phải làm như vậy?"
Chỉ là một nghi vấn, nháy mắt lập tức đè ép mọi cảnh tượng kì dị che trời lấp đất trong lòng y xuống, chỉ một khoảnh khắc, y lần thứ hai trở về dáng vẻ bất cận nhân tình thường ngày.
Mà Dịch Tuyết Phùng đã co rúc một bên, mơ màng ngủ thiếp đi.
Ninh Ngu nghiêng đầu nhìn thụy nhan của hắn nửa ngày, mới nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nơi bàn tay đè lên ngực đã không còn chút cảm giác nào, chỉ cảm thấy bản thân như vừa đánh mất thứ gì.
Có lẽ trên người Ninh Ngu quá ấm áp, Dịch Tuyết Phùng rõ ràng đã ngủ, thế nhưng trong lúc lạnh đến mức thần trí mơ hồ, lại vô thức nhích tới thân thể y dựa vào.
Mặt mày Ninh Ngu cứng ngắt, lạnh lùng nhìn sang.
Nửa khuôn mặt Dịch Tuyết Phùng rút lại trong chăn, hơi phát run, trong miệng còn đang lầm bầm: "Lạnh quá."
Hiện tại đang là mùa hè oi bức, hắn lại lạnh đến mức này, hơi thở thở ra đều biến thành một luồng sương trắng.
Ninh Ngu thấy hắn vẫn luôn run rẩy không ngừng, không thể nhịn được nữa nói: "Lại đây."
Dịch Tuyết Phùng có lẽ bị đông cứng đến choáng váng, mê mang mở mắt ra, không biết y đang nói cái gì.
Ninh Ngu đau đầu xoa xoa mi tâm, mới duỗi một cánh tay dài ôm lấy eo thân Dịch Tuyết Phùng, chăn cuốn một cái, phảng phất như ôm trọn một khối băng vào trong lòng.
Dịch Tuyết Phùng chỉ cảm thấy lạnh giá vĩnh viễn không kết thúc đột nhiên bị một luồng hơi thở nóng bỏng hòa tan, nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng tựa như thủy triều ập tới, giống như tiếp nhận một cơn sóng lớn, gột rửa đầu óc đang choáng váng của hắn.
Hắn theo bản năng vươn tay quấn lên cổ Ninh Ngu, hai má dựa vào lồng ngực Ninh Ngu nhẹ nhàng cọ cọ.
Toàn thân Ninh Ngu cứng đờ, không thể tin cúi đầu nhìn cái người được đà lấn tới này, còn chưa kịp nổi giận, liền nghe thấy Dịch Tuyết Phùng giống như một con mèo nhỏ lười biếng, nhỏ giọng lầm bầm: "Sư huynh thật tốt."
Ninh Ngu ngẩn ra.
Dịch Tuyết Phùng lại nhẹ nhàng cọ xát, dường như đang nói mê: "Tuyết Phùng thích sư huynh nhất."
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu trực tiếp cứng thành một cây cột, đỉnh thiên lập địa nhoáng cái muốn đi thông thiên.
Mà kẻ cầm đầu Dịch Tuyết Phùng lại ôm y thật chặt, đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Mồng một qua đi, thời điểm Dịch Tuyết Phùng mờ mịt tỉnh lại, bản thân đang bị một người ôm vào trong ngực, cánh tay kia siết chặt eo hông, một chút cũng không buông lỏng.
Dịch Tuyết Phùng đau đến hút khí, bắt đầu hoài nghi eo mình có phải bị chặt đứt rồi không.
Hỏa Chúc linh thạch xung quanh vẫn như cũ cuồn cuộn tản ra nhiệt ý, Dịch Tuyết Phùng giãy dụa từ trong lồng ngực Ninh Ngu nhào ra, tay đè lồng ngực của y muốn trực tiếp đá người bay xuống giường, Ninh Ngu lại như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng, cho dù ngủ say cũng không chịu buông tay.
Trong phòng tối đã không còn chút hàn ý nào, mồng một đã sớm qua.
Dịch Tuyết Phùng nhìn Ninh Ngu ngủ say trước mặt, tức giận nện lồng ngực của y bình bịch, cả giận hét: "Ninh Ngu! Buông tay ra cho ta!"
Hắn vừa nói xong, Ninh Ngu như hết sức bất mãn người khác quấy rối mộng đẹp của y, tay dùng sức, lôi Dịch Tuyết Phùng thật vất vả mới kéo giãn được một chút khoảng cách, lần nữa đặt lại trong ngực mình, cằm để trên đầu Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng cọ cọ, lần thứ hai ngủ thiếp đi.
Dịch Tuyết Phùng tức muốn ngất đi, hắn liều mạng dùng chân đá Ninh Ngu, thế nhưng không biết Ninh kiếm tôn da dày thịt béo ra sao, không ngờ là không chút cảm giác như vậy.
Dịch Tuyết Phùng suýt nữa bị y siết tắt thở, tức giận trực tiếp vịn vai, tiến đến bên cổ y, mạnh mẽ cắn một ngụm.
Cổ là mệnh môn của mỗi người, bình thường sẽ không để người ngoài dễ dàng động đến, Dịch Tuyết Phùng chỉ cắn một cái, muốn ép Ninh Ngu tỉnh dậy, nhưng chỉ thấy Ninh Ngu bị ngậm mệnh môn hàm hồ nói câu gì, một tay đè lại sau ót Dịch Tuyết Phùng, để hắn vùi mặt vào hõm cổ của mình.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng không thể nhịn được nữa, nhéo vành tai, hít sâu một hơi, sau đó nhắm ngay lỗ tai của y quát to một tiếng: "Ninh —— Ngu!"
Ninh Ngu giật mình một phát, trực tiếp thanh tỉnh.
Thời điểm hai người cùng đi ra khỏi phòng tối, Ninh Ngu còn đang bưng lỗ tai, hỏi Dịch Tuyết Phùng: "Cái gì? Vừa nãy ngươi nói cái gì?"
Dịch Tuyết Phùng mặt không cảm xúc đi trước, lạnh lùng nói: "Nói ngươi là đại ngu xuẩn."
Ninh Ngu: "Cái gì? Ngươi nói lớn lên."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Hai người một trước một sau đi ra, Tương Hoan chờ bên ngoài suốt cả đêm lập tức nhìn qua, mặt trực tiếp tái mét.
Ninh Ngu chỉ mặc một thân áo tơ thuần trắng, đang cau mày vỗ vỗ lỗ tai của mình, vì động tác mà lộ ra dấu răng đỏ ửng trên cần cổ trắng nõn, thiếu chút nữa chói mù mắt cá Tương Hoan; mà Dịch Tuyết Phùng mặt mày lạnh lùng, nhìn dáng vẻ căn bản không thèm để ý đến Ninh Ngu, trên người lại mặc một bộ ngoại bào rõ ràng lớn hơn rất nhiều, ống tay áo rộng đến mức che kín cả bàn tay hắn.
Sắc mặt Tương Hoan âm trầm tới cực điểm nhanh chóng bay đến nghênh đón, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ninh Ngu, nói với Dịch Tuyết Phùng: "Tuyết Phùng, y đối với ngươi... Có làm chuyện gì vô liêm sỉ không?"
Dịch Tuyết Phùng cau mày: "Không có, không được suy nghĩ bậy bạ."
Ninh Ngu thấy Dịch Tuyết Phùng muốn bỏ đi, vội vàng kéo hắn, y bây giờ nghe không được rõ lắm, tự cho là nói chuyện như thường ngày, thế nhưng âm thanh phát ra lại như hồng chung, chấn động đến mức đầu óc vang ong ong: "Tuyết Phùng! Hiện tại Mục Tuyết Thâm đã biết ngươi đến Man Hoang, e là đang chọn thời cơ để ra tay với ngươi, ngươi tốt nhất không nên rời xa ta!"
Dịch Tuyết Phùng bị thanh âm chấn động lòng người của y rống cho đinh tai nhức óc, cau mày nói: "Không cần ngươi, Tương Hoan sẽ bảo vệ ta."
Ninh Ngu gật đầu nói: "Được, ta sẽ bảo hộ ngươi chu toàn."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Hắn bắt đầu hoài nghi Ninh Ngu bây giờ rốt cuộc điếc thật hay giả bộ điếc.
Cả ngày y chỉ tập trung tu luyện kiếm thuật, không màng đêm ngày phơi thân trên trường diễn võ luận bàn cùng các sư huynh đệ kiếm tu, thường ở trước mặt Dịch Tuyết Phùng đánh cho đối thủ luận bàn không thể bò dậy nổi.
Dịch Tuyết Phùng đối với y, chẳng qua chỉ là một người xa lạ, không có gì khác biệt.
Từ được Ninh Ngu sủng ái phủng trong lòng bàn tay đến hoàn toàn coi thường không thèm liếc mắt nhìn một cái, Dịch Tuyết Phùng không thể thích ứng nổi, học lúc nhỏ cả ngày chạy loạn theo sau Ninh Ngu, la hét gọi y sư huynh, lại bị một lần lại một lần ngó lơ.
Tâm tư Dịch Tuyết Phùng có chút mẫn cảm, Ninh Ngu lạnh nhạt như vậy, khoảng thời gian đầu hắn còn cho là tại bản thân mình, một hồi nghi ngờ có phải mình quá dính người khiến Ninh Ngu chán ghét, một hồi lại nghĩ có phải lúc trước mình nói sai cái gì làm Ninh Ngu không vui, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề từ phía đối phương.
Thu Mãn Khê cả ngày nhìn Dịch Tuyết Phùng vận dụng hết công phu để Ninh Ngu chú ý tới mình, bất đắc dĩ thở dài một hơi, vẫy tay gọi Dịch Tuyết Phùng tới.
Dịch Tuyết Phùng đang ủ rũ cúi đầu ôm Thiết Vân kiếm, nhìn thấy Thu Mãn Khê, oan ức ở đâu không biết đột nhiên ùng ùng kéo đến, khiến hắn không kịp nghĩ ngợi liền nhào tới, đầu đâm vào lồng ngực Thu Mãn Khê, rốt cục nhỏ giọng nức nở lên.
Thu Mãn Khê đau lòng xoa xoa đầu hắn, ôn nhu nói: "Khóc cái gì nha, tim lại đau rồi?"
Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng lắc một cái, nức nở trầm trầm nói: "Tuyết Phùng rốt cuộc đã làm sai điều gì khiến sư huynh chán ghét như vậy? Tại sao y không để ý tới con?"
Dịch Tuyết Phùng chưa hiểu thế sự, những năm gần đây đã quen với sự dung túng bảo hộ của Ninh Ngu dành cho hắn, đột ngột bị đối xử hờ hững như vậy, hắn không có bất kỳ phòng bị nào, tựa như đột nhiên không kịp chuẩn bị rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Thu Mãn Khê nói: "Tuyết Phùng rất tốt, con không hề làm gì sai cả, sư huynh con chỉ là..."
Trên mặt Dịch Tuyết Phùng mang theo nước mắt, mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn: "Chỉ là cái gì?"
Thu Mãn Khê đối diện với ánh mắt mang theo mong đợi mơ hồ của hắn, nửa ngày mới thở dài nói: "Sư huynh con sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ phi thăng, các con không thể ở bên nhau mãi mãi được."
Dịch Tuyết Phùng chưa từng nghĩ tới việc phải chia xa Ninh Ngu, nghe Thu Mãn Khê nói xong run run một hồi, mới mê man lẩm bẩm nói: "Tuyết Phùng cũng có thể tu luyện phi thăng, sau đó ở cùng một chỗ với sư huynh."
Thu Mãn Khê có chút bi thương nhìn hắn, không đành lòng nói cho hắn biết thương thế lần này đã làm cho toàn bộ kinh mạch bị tổn thương, có thể bảo trụ mạng sống đã là rất tốt, ngày sau cho dù hắn dùng hết toàn lực cũng không bao giờ có thể tiến bộ như trước.
Ninh Ngu sẽ không chờ hắn, người tu Vô Tình đạo như y lại càng không vì một Dịch Tuyết Phùng mà từ bỏ đại đạo.
Thu Mãn Khê không nói gì thêm, chỉ thở dài một hơi, dịu dàng ôm Dịch Tuyết Phùng vào trong lòng.
Dịch Tuyết Phùng thông minh biết bao, thấy Thu Mãn Khê không đáp, ngơ ngác dựa vào lồng ngực của hắn nửa ngày, mới rốt cục như hiểu ra cái gì, nghiêng đầu cắn chặt vạt áo Thu Mãn Khê, nước mắt từng dòng từng dòng rơi xuống, tiếng khóc ẩn nhẫn bên trong cuống họng, nghe vào càng khiến cho người ta đau lòng.
Sau ngày đó, Dịch Tuyết Phùng không còn quấn lấy Ninh Ngu nữa.
Trước đây hắn cực kỳ không thích cầm kiếm, cho dù yêu thích Thiết Vân kiếm cỡ nào cũng ít dùng hắn, mỗi ngày lên lớp buổi sáng đều mang theo thanh kiếm gỗ Ninh Ngu tước cho hắn, mà sau ngày đó, thanh kiếm gỗ kia đã được hắn hóa thành một chiếc trâm gỗ, mái tóc dài luôn xõa tự do nay đã buộc gọn lên, mỗi ngày mang theo Thiết Vân kiếm đến trường diễn võ tìm sư huynh luận bàn.
Hắn vốn không giỏi dụng kiếm, tu kiếm đạo cũng vì Ninh Ngu yêu thích mới học, mà trên trường diễn võ cũng không có người tu luyện kiếm thuật vì hắn là sư đệ nhỏ nhất Quy Hồng Sơn mà lưu thủ, cho nên lần nào trên người Dịch Tuyết Phùng cũng chịu chút thương tổn lớn nhỏ.
Nếu là trước đây, chỉ cần trên tay hắn trầy chút da, Ninh Ngu đã sớm nổi giận đùng đùng cầm Anh Túc kiếm lại đây lý không thẳng khí cũng tráng giúp hắn xả giận, thế nhưng hiện tại, cho dù Ninh Ngu đứng ngay bên cạnh, y cũng không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí một ánh mắt cũng không nhìn về bên này.
(?)lý không thẳng khí cũng tráng(?)
Dịch Tuyết Phùng ngã thật mạnh xuống đất, đầu gối cùng khuỷu tay trầy một mảng, máu tươi dần dần rỉ ra, hắn cắn răng giãy dụa đứng dậy, cúi đầu nhìn cánh tay không ngừng chảy máu của mình, đôi mắt rơi vào nốt ruồi màu đỏ đang bị máu chảy qua.
Hắn đột nhiên sững sờ, nhớ lại lúc trước ở Chiêu Dương thành, nam nhân mặc bạch y kia lúc nhìn thấy cánh tay hắn đã thốt ra một câu không đầu không đuôi: "Là ngươi."
Hắn biết mình sao?
Hơn nữa âm thanh kia... Hình như đã nghe qua ở đâu, chỉ là hắn cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra được.
Đột nhiên, trong đầu thoáng hiện lên một đoạn ký ức, tựa hồ có người đứng ở trước mặt hắn, xuyên qua song cửa sắt từ trên cao nhìn xuống hắn, âm thanh hư huyễn phảng phất từ chân trời truyền đến.
"Mang hắn tới Hư Vô..."
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên ôm lấy đầu, đầu gối mềm nhũn thẳng tắp quỳ thụp xuống, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Sư huynh luận bàn với hắn lập tức thu kiếm, mau chóng chạy tới, nhóm sư huynh vây xem gần đó cũng hốt hoảng theo sau.
"Tuyết Phùng!" Thanh Lâm đuổi đến đầu tiên, đỡ lấy Dịch Tuyết Phùng đang lảo đảo, nhìn sắc mặt hắn có chút lo lắng hỏi, "Làm sao vậy? Bị thương chỗ nào?"
Cả người Dịch Tuyết Phùng mềm nhũn, hai tay ôm đầu ánh mắt tan rã, nhíu mày thoạt nhìn hết sức thống khổ, hắn mờ mịt lẩm bẩm nói: "Hư Vô chi địa..."
Thanh Lâm không nghe rõ: "Cái gì?"
Dịch Tuyết Phùng còn muốn nói gì nữa, đột nhiên hô hấp cứng lại, trực tiếp ngã xuống.
Thanh Lâm: "Tuyết Phùng!"
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trường diễn võ binh hoang mã loạn.
Dịch Tuyết Phùng được Thanh Lâm ôm về sườn phong, mà những người còn lại cực kỳ lo âu nhìn theo bọn họ rời đi, hồi lâu sau mới dời tầm mắt qua Ninh Ngu đang hờ hững lau kiếm bên cạnh.
Cho dù Dịch Tuyết Phùng luận bàn bị thương thành như vậy, Ninh Ngu cũng chưa từng bố thí cho một ánh mắt, chỉ thong dong lau thân Anh Túc kiếm.
Thoáng nhận ra mọi người đều đang nhìn mình, mày y cau lại, lạnh lùng nói: "Có ai muốn luận bàn với ta sao?"
Mọi người sững sờ, dồn dập lắc đầu, bước nhanh như thỏ chạy tán loạn.
Dịch Tuyết Phùng nghỉ ngơi nửa ngày thì tỉnh lại, thời điểm mở mắt, Thu Mãn Khê đang ngồi một bên mặt mày lo âu nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng chớp mắt một cái, cố gắng chống đỡ thân thể, âm thanh khàn khàn nói: "Sư tôn."
Thu Mãn Khê vội đỡ lấy hắn, nói: "Tỉnh lại là tốt rồi, đói bụng không?"
Dịch Tuyết Phùng lắc đầu một cái, hắn nhấc tay áo nhìn nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên cánh tay của mình, đôi mắt khẽ rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Thu Mãn Khê sờ sờ trán hắn, lại hỏi hắn vài câu, nhưng Dịch Tuyết Phùng hồn vía lên mây chỉ lắc đầu.
Thu Mãn Khê không miễn cưỡng hắn nữa, định đứng dậy rời đi, trong lúc vô tình nhìn thấy nền trời, mới nhớ ra cái gì đó, quay đầu nói: "Tuyết Phùng."
Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu nhìn hắn.
Thu Mãn Khê nói: "Ngày mai chính là mồng một, con có muốn sư tôn giúp con chải vuốt linh mạch không, hay để sư huynh con đến đây?"
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới mờ mịt nói: "Sư huynh nguyện ý đến sao?"
Thu Mãn Khê khẽ mỉm cười: "Y không tới, ta liền đánh cho y tới."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Thu Mãn Khê nói được làm được, sáng sớm hôm sau, Ninh Ngu mặt mày u ám đến trước viện Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng đang lấy từng viên Hỏa Chúc linh thạch trong ngăn kéo bỏ vào lò sứ nhỏ trong tay, cửa bên cạnh đột nhiên bị người đá văng, hắn run một cái, một viên linh thạch trực tiếp tuột ra rơi xuống đất.
Ninh Ngu đầy mặt sát khí đi vào, thấy Dịch Tuyết Phùng tựa hồ có chút không kiên nhẫn, nhưng không nói thêm gì.
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn y, bị Ninh Ngu trừng mắt mới lấy lại tinh thần, ngồi xổm nhặt linh thạch dưới đất lên nhét vào lò nhỏ trong tay, thuận tiện khoác áo bào trắng như tuyết đứng trước mặt Ninh Ngu, ngoan ngoãn gọi: "Sư huynh."
Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Kinh mạch có vấn đề sao?"
Dịch Tuyết Phùng lắc đầu: "Không có."
Ninh Ngu xoay người rời đi.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng thật vất vả mới có thể nói một câu với y, tất nhiên không chịu để y rời đi, hắn nhanh chóng đuổi theo, một phát bắt được ống tay áo của Ninh Ngu: "Sư huynh!"
Bước chân Ninh Ngu dừng lại, bản năng muốn đối xử như những người khác hất tay hắn ra, thế nhưng vừa nghiêng đầu liếc mắt nhìn gương mặt tái nhợt của thiếu niên, cánh tay lập tức cứng ngắt không nhúc nhích được.
Dịch Tuyết Phùng không biết trên mặt Ninh Ngu lạnh lùng nhưng nội tâm lại đang thiên nhân giao chiến, ngẩng đầu cười với y: "Vậy Tuyết Phùng hôm nay giao cho sư huynh, đa tạ ngài."
Ninh Ngu nhìn hắn một lúc lâu, mới nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn, quay người đi ra ngoài, trước khi đi chỉ để lại một câu: "Ta ở cách vách, có việc thì gọi."
Dịch Tuyết Phùng vội vàng gật đầu, thấy y không nhìn mình, liền mở miệng nói: "Được."
Thương thế của Dịch Tuyết Phùng lúc mới bắt đầu không nghiêm trọng lắm, có điều vào đêm khuya hàn ý trong kinh mạch mới lên đến cường thịnh.
Ninh Ngu đang luyện kiếm trong viện, toàn bộ lá cây trong đình viện đều bị y tước trụi một mảnh không dư thừa, bị gió thổi chất thành một đống trong góc.
Đêm khuya, một con hạc giấy từ đầu tường vội vàng bay tới, còn chưa tới gần Ninh Ngu đã bắt đầu đập cánh kêu.
"Sư huynh!"
"Sư huynh sư huynh!"
Ninh Ngu thu kiếm, nhìn hạc giấy nhỏ bay nhảy trước mặt, lạnh lùng nói: "Làm sao?"
Mi tâm hạc giấy điểm hai nốt chu sa nho nhỏ, thanh âm Dịch Tuyết Phùng truyền ra từ bên trong: "Sư huynh cứu mạng! Mau cứu Tuyết Phùng!"
Ninh Ngu: "Nói."
Dịch Tuyết Phùng tựa hồ có chút khó mở miệng, nửa ngày mới mang theo âm thanh khô khốc: "Ta... Ta...ưm sư huynh mau tới, ta đang ở ôn tuyền sau núi."
Lông mày Ninh Ngu nhíu chặt, nhìn hạc giấy nhỏ kia sau khi nói xong xoay vòng tại chỗ, thoạt nhìn thập phần sốt ruột.
Ninh Ngu xoa xoa mi tâm, đặt kiếm lên giá gỗ, đứng dậy bước đến phía sau núi.
Phía sau núi đốt chân nến, khiến cho con đường có chút mờ ảo.
Ninh Ngu thẳng một đường đi tới ôn tuyền, vượt qua hàng rào gỗ, thoáng nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng đang ngồi bên bờ ôn tuyền.
Ninh Ngu cau mày tiến lên, đối diện với ánh mắt Dịch Tuyết Phùng, nói: "Tại sao không mặc y phục?"
Dịch Tuyết Phùng không mảnh vải che thân, ôm đầu gối ngồi một bên ôn tuyền, ngẩng đầu có chút ủy khuất nhìn y: "Sư huynh ta lạnh."
Ninh Ngu nói: "Cho nên ta hỏi ngươi tại sao không mặc y phục?"
Dịch Tuyết Phùng chỉ chỉ bức bình phong cách ba bước chân, lúng ta lúng túng nói: "Để ở kia, ta với không tới."
Chân mày Ninh Ngu nhíu chặt hơn.
Dịch Tuyết Phùng đưa tay kéo kéo tay áo lớn của Ninh Ngu, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, tóc ta... Đông cứng trong nước."
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu liếc mắt nhìn nước trong ôn tuyền một cái, lúc này mới phát hiện nước suối ấm áp chẳng biết từ lúc nào đã đông thành từng tầng băng sương, mái tóc dài của Dịch Tuyết Phùng vững vàng bị đông cứng một nửa, mới tạo thành cảnh tượng một bước khó đi lúc bấy giờ.
Ninh Ngu vươn tay muốn xén tóc Dịch Tuyết Phùng, vừa phất lại đột nhiên nhớ tới Thu Mãn Khê không muốn hắn cắt tóc, lúc này mới một tay ôm lấy Dịch Tuyết Phùng, một tay thuận theo tóc dài của hắn chuyển qua một đạo linh lực.
Chốc lát, mặt nước bị đóng băng bốc lên một luồng sương trắng, băng sương hòa tan, mái tóc của Dịch Tuyết Phùng được giải cứu.
Dịch Tuyết Phùng ôm lấy mái tóc ẩm ướt của mình, nhỏ giọng nói: "Thật cảm tạ sư huynh."
Ninh Ngu nói: "Ngủ?"
Dịch Tuyết Phùng gật đầu.
Ninh Ngu lấy y phục gần đó đưa tới cho hắn: "Mặc vào."
Dịch Tuyết Phùng vội vàng gật đầu, hắn sợ Ninh Ngu đợi lâu, tùy ý cầm y phục chụp lên người, phất tóc để rũ sau lưng, mái tóc ướt nhẹp tí tách chảy nước.
Hắn ngẩng đầu nhìn Ninh Ngu, nói: "Được rồi."
Ninh Ngu đưa hắn về phòng, nói: "Kinh mạch có vấn đề gì không?"
Dịch Tuyết Phùng muốn giữ Ninh Ngu ở lại, nhưng không muốn nói dối, chỉ có thể ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có."
Ninh Ngu lần thứ hai phẩy tay áo bỏ đi.
Dịch Tuyết Phùng ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng y biến mất sau cánh cửa, cúi đầu nhìn tay của mình nửa ngày, mới xoay người bước vào phòng.
Đêm đã khuya, Ninh Ngu như ngày thường khoanh chân ngồi trên giường nhỏ, nhắm mắt điều tức.
Không biết bao lâu, cửa đột nhiên bị người gõ hai lần.
Toàn bộ sơn môn chỉ có ba người họ ở, Thu Mãn Khê mà tới tìm y căn bản không cần gõ cửa, Ninh Ngu không cần nghĩ cũng biết là ai, y không thể nhịn được nữa mở mắt, lạnh lùng nói: "Lại làm sao?"
Cửa bị người cẩn trọng từng li từng tí đẩy ra, Dịch Tuyết Phùng khoác áo lông hồ cừu màu trắng nhô đầu vào, nhỏ giọng nói: "Sư huynh ngươi đã ngủ chưa?"
Ninh Ngu hờ hững nhìn hắn: "Ngươi nói xem?"
Dịch Tuyết Phùng không cảm thấy Ninh Ngu đang đuổi khéo mình, vẫn kiên trì không ngừng: "Đêm nay ta có thể ngủ cùng ngươi không?"
Ninh Ngu khó bề tin tưởng nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng có chút oan ức: "Sư huynh, ta lạnh."
Ninh Ngu hít sâu một hơi khép mắt, lần nữa mở ra, nói: "Đến đây."
Dịch Tuyết Phùng lập tức hoan thiên hỉ địa tiến vào.
Một lát sau, Dịch Tuyết Phùng phủ kín chăn co rúc trên giường nhỏ của Ninh Ngu, quanh thân đều là khí tức mộc hương mát lạnh trên người Ninh Ngu.
Có người bên cạnh, Ninh Ngu không cách nào tĩnh tọa điều tức, chỉ có thể lấy ra một quyển sách cau mày nhìn, cũng không có dự định lên giường ngủ.
Dịch Tuyết Phùng víu góc chăn nhìn y, có lẽ hắn rất lạnh, cho dù đã đắp chăn nhưng vẫn như cũ run cầm cập không ngừng.
"Sư huynh..." Dịch Tuyết Phùng nhỏ giọng nói, "Ngươi không ngủ sao?"
Ngữ khí cẩn thận từng li từng tí một như vậy, Ninh Ngu nghe thấy, chẳng biết vì sao có chút không thoải mái, phảng phất quan hệ giữa hai người không nên xa cách như thế, chỉ là tình cảm của y đã sớm được lột bỏ, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết loại cảm tình này rốt cuộc từ đâu mà tới.
Ninh Ngu dời tầm mắt ra từ trong sách, lạnh lùng hơn vài phần đáp: "Người tu luyện đến tu vi như ta đã không cần ngủ."
Nhưng lời còn chưa nói ra, thân thể đột nhiên như mất khống chế, một chữ "Được" bật thốt ra.
Hai mắt Dịch Tuyết Phùng nhất thời sáng lên, thân thể chậm rì rì nhúc nhích hai lần rúc vào bên trong, chừa ra một chỗ cho Ninh Ngu.
Ninh Ngu dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật trừng bàn tay đang cầm sách, không thể tin được lời vừa rồi được phát ra từ miệng của mình.
Thế nhưng đã đáp ứng, giờ mà đổi ý cũng quá khó coi, Ninh Ngu mặt lạnh đi tắm rửa một phen, thay đổi trung y rồi nằm lên giường nhỏ.
Dịch Tuyết Phùng lôi góc chăn che khuất nửa khuôn mặt, cũng che khuất khóe môi đang cong lên vì ý cười, thấy Ninh Ngu nãy giờ không nói gì, Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng nghiêng người, tựa như đang thì thầm: "Tuyết Phùng sẽ ngoan."
Ninh Ngu nghiêng đầu nhìn hắn.
Mấy ngày nay, Dịch Tuyết Phùng luôn cảm thấy Ninh Ngu lạnh nhạt với hắn như vậy nhất định có nguyên nhân, nghĩ tới nghĩ lui, đại khái cũng chỉ có thể là hắn đã nói sai gì đó trên đoạn đường từ Chiêu Dương thành về Quy Hồng Sơn.
Dịch Tuyết Phùng liều mạng suy ngẫm nhiều ngày, mới đột nhiên nhớ tới bản thân ngày đó đau đến mức mê man có nói.
"Nếu như ngoan ngoãn nghe lời phải chịu nhiều khổ sở như vậy, Tuyết Phùng không muốn ngoan ngoãn nữa."
Ninh Ngu sở dĩ yêu thích hắn như vậy, chắc chắn là vì hắn cực kỳ nhu thuận nghe lời, bây giờ không để ý tới hắn nữa nhất định cũng bởi vì câu nói này mà tức giận.
Dịch Tuyết Phùng tự tìm được nguyên nhân, cho nên mấy ngày nay càng ngoan ngoãn, cũng liều mạng muốn nâng cao tu vi, dù cho chỉ có thể đuổi kịp Ninh Ngu một chút xíu.
Nhìn thấy Ninh Ngu tựa hồ có chút không hiểu, Dịch Tuyết Phùng vươn tay ra cẩn thận từng li từng tí nắm lấy vạt áo của y, con mắt cong cong, nói: "Tuyết Phùng có đau hơn nữa, cũng sẽ thật biết điều."
Ninh Ngu sững sờ.
"Lúc mới bắt đầu là do Tuyết Phùng vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, về sau sẽ không vậy nữa." Dịch Tuyết Phùng toàn lực muốn đem hết mọi suy nghĩ trong lòng mình nói ra, muốn Ninh Ngu không lạnh nhạt với hắn như bây giờ nữa, thế nhưng ngôn từ vẫn có chút vụng về, "Tuyết Phùng không sợ đau, cho dù đau đớn hơn nữa, cũng nhất định ngoan ngoãn, sẽ không gào khóc ồn ào."
Ninh Ngu đột nhiên cảm thấy cõi lòng của mình dường như bị ai đó đâm một nhát, cảm giác này quá mức xa lạ, y ngơ ngác ôm ngực, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
Dịch Tuyết Phùng nói xong, thấy Ninh Ngu vẫn không phản ứng, hắn sợ Ninh Ngu lại mất kiên nhẫn, vội im lặng không nói.
Cảm nhận cánh tay Ninh Ngu hơi động, Dịch Tuyết Phùng còn tưởng rằng y không thích mình níu góc áo, lập tức sợ hãi buông lỏng tay ra, thân thể co ro rụt về phía sau.
Ninh Ngu phát hiện lực đạo yếu ớt trên ống tay áo của mình đột nhiên biến mất, bản năng muốn nắm tay hắn về để lên lại, nhưng y vừa động, trong lòng đột nhiên nảy lên một tia mờ mịt.
"Tại sao ta phải làm như vậy?"
Chỉ là một nghi vấn, nháy mắt lập tức đè ép mọi cảnh tượng kì dị che trời lấp đất trong lòng y xuống, chỉ một khoảnh khắc, y lần thứ hai trở về dáng vẻ bất cận nhân tình thường ngày.
Mà Dịch Tuyết Phùng đã co rúc một bên, mơ màng ngủ thiếp đi.
Ninh Ngu nghiêng đầu nhìn thụy nhan của hắn nửa ngày, mới nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nơi bàn tay đè lên ngực đã không còn chút cảm giác nào, chỉ cảm thấy bản thân như vừa đánh mất thứ gì.
Có lẽ trên người Ninh Ngu quá ấm áp, Dịch Tuyết Phùng rõ ràng đã ngủ, thế nhưng trong lúc lạnh đến mức thần trí mơ hồ, lại vô thức nhích tới thân thể y dựa vào.
Mặt mày Ninh Ngu cứng ngắt, lạnh lùng nhìn sang.
Nửa khuôn mặt Dịch Tuyết Phùng rút lại trong chăn, hơi phát run, trong miệng còn đang lầm bầm: "Lạnh quá."
Hiện tại đang là mùa hè oi bức, hắn lại lạnh đến mức này, hơi thở thở ra đều biến thành một luồng sương trắng.
Ninh Ngu thấy hắn vẫn luôn run rẩy không ngừng, không thể nhịn được nữa nói: "Lại đây."
Dịch Tuyết Phùng có lẽ bị đông cứng đến choáng váng, mê mang mở mắt ra, không biết y đang nói cái gì.
Ninh Ngu đau đầu xoa xoa mi tâm, mới duỗi một cánh tay dài ôm lấy eo thân Dịch Tuyết Phùng, chăn cuốn một cái, phảng phất như ôm trọn một khối băng vào trong lòng.
Dịch Tuyết Phùng chỉ cảm thấy lạnh giá vĩnh viễn không kết thúc đột nhiên bị một luồng hơi thở nóng bỏng hòa tan, nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng tựa như thủy triều ập tới, giống như tiếp nhận một cơn sóng lớn, gột rửa đầu óc đang choáng váng của hắn.
Hắn theo bản năng vươn tay quấn lên cổ Ninh Ngu, hai má dựa vào lồng ngực Ninh Ngu nhẹ nhàng cọ cọ.
Toàn thân Ninh Ngu cứng đờ, không thể tin cúi đầu nhìn cái người được đà lấn tới này, còn chưa kịp nổi giận, liền nghe thấy Dịch Tuyết Phùng giống như một con mèo nhỏ lười biếng, nhỏ giọng lầm bầm: "Sư huynh thật tốt."
Ninh Ngu ngẩn ra.
Dịch Tuyết Phùng lại nhẹ nhàng cọ xát, dường như đang nói mê: "Tuyết Phùng thích sư huynh nhất."
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu trực tiếp cứng thành một cây cột, đỉnh thiên lập địa nhoáng cái muốn đi thông thiên.
Mà kẻ cầm đầu Dịch Tuyết Phùng lại ôm y thật chặt, đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Mồng một qua đi, thời điểm Dịch Tuyết Phùng mờ mịt tỉnh lại, bản thân đang bị một người ôm vào trong ngực, cánh tay kia siết chặt eo hông, một chút cũng không buông lỏng.
Dịch Tuyết Phùng đau đến hút khí, bắt đầu hoài nghi eo mình có phải bị chặt đứt rồi không.
Hỏa Chúc linh thạch xung quanh vẫn như cũ cuồn cuộn tản ra nhiệt ý, Dịch Tuyết Phùng giãy dụa từ trong lồng ngực Ninh Ngu nhào ra, tay đè lồng ngực của y muốn trực tiếp đá người bay xuống giường, Ninh Ngu lại như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng, cho dù ngủ say cũng không chịu buông tay.
Trong phòng tối đã không còn chút hàn ý nào, mồng một đã sớm qua.
Dịch Tuyết Phùng nhìn Ninh Ngu ngủ say trước mặt, tức giận nện lồng ngực của y bình bịch, cả giận hét: "Ninh Ngu! Buông tay ra cho ta!"
Hắn vừa nói xong, Ninh Ngu như hết sức bất mãn người khác quấy rối mộng đẹp của y, tay dùng sức, lôi Dịch Tuyết Phùng thật vất vả mới kéo giãn được một chút khoảng cách, lần nữa đặt lại trong ngực mình, cằm để trên đầu Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng cọ cọ, lần thứ hai ngủ thiếp đi.
Dịch Tuyết Phùng tức muốn ngất đi, hắn liều mạng dùng chân đá Ninh Ngu, thế nhưng không biết Ninh kiếm tôn da dày thịt béo ra sao, không ngờ là không chút cảm giác như vậy.
Dịch Tuyết Phùng suýt nữa bị y siết tắt thở, tức giận trực tiếp vịn vai, tiến đến bên cổ y, mạnh mẽ cắn một ngụm.
Cổ là mệnh môn của mỗi người, bình thường sẽ không để người ngoài dễ dàng động đến, Dịch Tuyết Phùng chỉ cắn một cái, muốn ép Ninh Ngu tỉnh dậy, nhưng chỉ thấy Ninh Ngu bị ngậm mệnh môn hàm hồ nói câu gì, một tay đè lại sau ót Dịch Tuyết Phùng, để hắn vùi mặt vào hõm cổ của mình.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng không thể nhịn được nữa, nhéo vành tai, hít sâu một hơi, sau đó nhắm ngay lỗ tai của y quát to một tiếng: "Ninh —— Ngu!"
Ninh Ngu giật mình một phát, trực tiếp thanh tỉnh.
Thời điểm hai người cùng đi ra khỏi phòng tối, Ninh Ngu còn đang bưng lỗ tai, hỏi Dịch Tuyết Phùng: "Cái gì? Vừa nãy ngươi nói cái gì?"
Dịch Tuyết Phùng mặt không cảm xúc đi trước, lạnh lùng nói: "Nói ngươi là đại ngu xuẩn."
Ninh Ngu: "Cái gì? Ngươi nói lớn lên."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Hai người một trước một sau đi ra, Tương Hoan chờ bên ngoài suốt cả đêm lập tức nhìn qua, mặt trực tiếp tái mét.
Ninh Ngu chỉ mặc một thân áo tơ thuần trắng, đang cau mày vỗ vỗ lỗ tai của mình, vì động tác mà lộ ra dấu răng đỏ ửng trên cần cổ trắng nõn, thiếu chút nữa chói mù mắt cá Tương Hoan; mà Dịch Tuyết Phùng mặt mày lạnh lùng, nhìn dáng vẻ căn bản không thèm để ý đến Ninh Ngu, trên người lại mặc một bộ ngoại bào rõ ràng lớn hơn rất nhiều, ống tay áo rộng đến mức che kín cả bàn tay hắn.
Sắc mặt Tương Hoan âm trầm tới cực điểm nhanh chóng bay đến nghênh đón, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ninh Ngu, nói với Dịch Tuyết Phùng: "Tuyết Phùng, y đối với ngươi... Có làm chuyện gì vô liêm sỉ không?"
Dịch Tuyết Phùng cau mày: "Không có, không được suy nghĩ bậy bạ."
Ninh Ngu thấy Dịch Tuyết Phùng muốn bỏ đi, vội vàng kéo hắn, y bây giờ nghe không được rõ lắm, tự cho là nói chuyện như thường ngày, thế nhưng âm thanh phát ra lại như hồng chung, chấn động đến mức đầu óc vang ong ong: "Tuyết Phùng! Hiện tại Mục Tuyết Thâm đã biết ngươi đến Man Hoang, e là đang chọn thời cơ để ra tay với ngươi, ngươi tốt nhất không nên rời xa ta!"
Dịch Tuyết Phùng bị thanh âm chấn động lòng người của y rống cho đinh tai nhức óc, cau mày nói: "Không cần ngươi, Tương Hoan sẽ bảo vệ ta."
Ninh Ngu gật đầu nói: "Được, ta sẽ bảo hộ ngươi chu toàn."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Hắn bắt đầu hoài nghi Ninh Ngu bây giờ rốt cuộc điếc thật hay giả bộ điếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.