Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 44: Vấn tội

Nhất Tùng Âm

10/12/2021

Thanh Xuyên Quân nói: "Kiếm, kiếm tôn?"

Có phải hắn đã nghe được cái gì không nên nghe, Ninh ma đầu sẽ không tìm hắn diệt khẩu đi?

Ngay tại thời điểm Thanh Xuyên Quân run lẩy bẩy, Ninh Ngu cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong hỗn độn, y tựa hồ chưa ý thức được mình mới nói cái gì, cau mày nhìn Thanh Xuyên Quân trước mặt, nói: "Ngươi mới vừa nói ai tới?"

Thanh Xuyên Quân: "Ây..."

Ninh Ngu lạnh lùng nhìn hắn: "Ta nói bao nhiêu lần, không có chứng cứ xác thực không được gọi lung tung, ngươi không có não sao?"

Thanh Xuyên Quân: "..."

Thanh Xuyên Quân muốn trợn trắng mắt, tuy rằng Ninh Ngu không nói rõ là ai, thế nhưng Thanh Xuyên Quân sống với y trăm năm, đối với tính tình vô liêm sỉ của y cũng có chút hiểu rõ, trên cõi đời này, có thể khiến Ninh Ngu phun ra hai chữ "Yêu thích", ngoại trừ Dịch Tuyết Phùng, còn có người nào nữa.

Thanh Xuyên Quân lén lút nhiều lời trong lòng: Vừa nãy kinh sợ nói yêu thích người ta như vậy, bây giờ lại giả bộ lạnh lùng, chậc chậc, cái nết kiểu này, nếu không phải quân thượng mắt mù, làm sao có thể coi trọng y?

Ninh Ngu chau mày: "Ngươi có phải đang nói xấu ta?"

Thanh Xuyên Quân lập tức duỗi ba ngón chỉ thiên: "Tuyệt đối không có."

Ninh Ngu không chấp nhặt với hắn, phối hợp đứng dậy, thần sắc nghiêm nghị gọi chim sẻ truyền lời kia tới, phân phó: "Có chuyện muốn ngươi đi làm."

Chim sẻ nhanh chóng hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp, quỳ một gối trước mặt Ninh Ngu, giòn tan nói: "Mặc kiếm tôn sai bảo."

Ninh Ngu lạnh mặt phân phó sự tình, chim sẻ sửng sốt một chút, mới lúng ta lúng túng đáp: "Vâng."

Nàng vung cánh hóa thành chim sẻ bay ra ngoài, Thanh Xuyên Quân một bên khó bề tin tưởng mà nhìn Ninh Ngu.

Ninh Ngu nói: "Làm sao?"

Thanh Xuyên Quân không dám lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt cầm thú nhìn y.

Ninh Ngu bị ánh mắt này của hắn nhìn ra khó chịu, lạnh lùng nói: "Ngươi có thể cút."

Thanh Xuyên Quân còn muốn đi về cho linh thú ăn, hai tay chắp trước ngực nhắm mắt vì Lâm Phù Ngọc cầu nguyện một phen, lúc này mới mở ra linh lực hạc giấy, thoáng chốc biến mất.

Tốc độ làm việc của Thiết Vân cực nhanh, sáng sớm Dịch Tuyết Phùng nói muốn Hỏa Chúc linh vật, buổi tối hắn liền ôm về một gốc linh hoa tựa như Hỏa Diễm, đặt trên song cửa sổ.

Dịch Tuyết Phùng mới từ Tàng Thư Các trở về, đang dựa vào giường nhỏ đọc sách, tiểu án bên cạnh đặt linh dược Tống Kính Sênh đưa tới, óng ánh long lanh, vừa nhìn liền biết dùng linh vật thượng đẳng sắc ra, có điều Dịch Tuyết Phùng lại như không nhìn thấy, không động tới.

Gốc linh hoa kia có chút phỏng tay, Thiết Vân nhảy nhót đặt hoa lên song cửa sổ, bàn tay bị nóng đến đỏ bừng nắm vành tai, nhảy tưng tưng tại chỗ một hồi mới bước lại đây.

Dịch Tuyết Phùng chống đầu lười biếng nhìn hắn, nói: "Ngươi tìm được ở đâu gốc cây lớn như vậy?"

Thiết Vân nói: "Ngay phía sau núi Hàn Hoài Xuyên đây thôi, a đúng rồi, hình như gọi là cấm địa, trong đó có rất nhiều linh vật không ai động đến, ta còn rút một đống lớn để dành trong túi càn khôn."

Hắn từ trong tay áo móc ra một cái Túi Càn Khôn thêu hoa văn bát quái ném về phía Dịch Tuyết Phùng: "Đều cho ngươi."

Đối với người khác mà nói cấm địa kia khắp nơi đều là nguy hiểm, nhưng với Thiết Vân mà nói giống như chốn không người, linh thú hung ác này đó ngay cả tới gần hắn cũng không dám, huống chi chủ động công kích.

Dịch Tuyết Phùng mở Túi Càn Khôn tùy ý quét một vòng, phát hiện thật sự có một ít linh vật hiếm thấy, hắn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, không nhiều lời.

Thiết Vân để hoa tốt xong, trong lúc vô tình quét đến một mảnh lông chim lẫn trong cành lá, hắn không để ý, xoay người đi tìm Dịch Tuyết Phùng tranh công.

Thiết Vân tranh công phải nói cực kỳ có kỹ xảo, hắn tiến lên, một không nói mình mệt mỏi hai không nói mình đa tâm suy nghĩ nhiều, mà chỉ lẳng lặng vén ống tay áo tới khuỷu tay, mơ hồ lộ ra vệt đỏ lúc nhổ gốc hoa trên cánh tay, nhanh chóng ở trước mặt Dịch Tuyết Phùng thoắt ẩn thoắt hiện.

Đúng như dự đoán, Dịch Tuyết Phùng liếc mắt một cái nhìn thấy, lập tức đau lòng, lôi kéo hắn xoa xoa đầu, Thiết Vân triệt để hài lòng.

Thiết Vân nằm nhoài trên đùi Dịch Tuyết Phùng, nắm lấy tiểu kiếm tuệ trên tóc mình vung vẩy chơi đùa không ngừng —— kiếm tuệ này hắn đeo hơn một trăm năm, còn chưa chơi chán.

Hắn quét thấy bát thuốc một bên, ngẩng đầu nhìn Dịch Tuyết Phùng: "Cha, đây là Tống Kính Sênh sai người đưa tới?"



Dịch Tuyết Phùng còn đang nhận mặt chữ, nghe vậy mạn bất kinh tâm gật đầu "Ừ" một tiếng.

Thiết Vân không muốn để cho Dịch Tuyết Phùng chịu thêm bất kỳ tổn thương nào, hắn víu chân Dịch Tuyết Phùng, tiến lên ngậm bát thuốc kia, môi mấp máy, trực tiếp đem linh dược cùng bát sứ nguyên vẹn nuốt vào bụng.

Ngoài ý muốn chính là, linh dược bị hắn nghi ngờ có độc sau khi vào bụng lập tức hóa thành một đạo linh lực tiến vào tứ chi bách hài của hắn, phảng phất vô số linh lực tuôn trào bên trong thân thể, làm hắn thích ý muốn trực tiếp lăn lộn trên mặt đất.

Dịch Tuyết Phùng lúc này mới phản ứng được, dở khóc dở cười đỡ lấy hắn, mắc công ngã sấp mặt xuống đất: "Thứ này ngược lại chính là đồ tốt, ngươi uống nó làm gì?"

Tác dụng của linh dược đối với nhân loại đơn thuần chỉ là ôn dưỡng linh mạch chữa trị ám thương, thế nhưng đối với kiếm linh mà nói, tác dụng không thể nói rõ được —— dù sao ở tam giới hiếm người nguyện ý cho kiếm linh uống loại linh dược quý báu này.

Thiết Vân híp mắt, đỡ giường nhỏ bên cạnh trèo lên, hai mắt nửa khép, phảng phất sau một khắc liền ngã ra ngủ.

Dịch Tuyết Phùng dìu hắn nằm lên giường, vươn tay sờ sờ đầu hắn, hỏi: "Cảm giác như thế nào?"

Thiết Vân ngửa đầu cọ cọ tay hắn, âm thanh dịu nhẹ hàm hồ nói: "Muốn đi ngủ."

Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ cười cười, nói: "Vậy ngủ đi."

Thiết Vân cọ thêm hai lần, lúc này mới nhắm mắt, chỉ chốc lát liền mơ màng ngủ thiếp đi.

Dịch Tuyết Phùng ôm hắn lên giường nhỏ của mình, lại lấy chăn đắp lên, lúc này mới khẽ thở dài một hơi, tiếp tục trở ra ngoại phòng đọc sách.

Hắn ngủ trăm năm, chữ ở tam giới đã thay đổi hơn nửa, phải bắt đầu học lại từ đầu.

Thiết Vân tìm được linh hoa hỏa diễm hình như rất hữu dụng, mới đặt chưa tới một canh giờ, Dịch Tuyết Phùng đã bắt đầu buồn ngủ, trong tay hắn cầm sách, liều mạng lắc đầu một cái muốn giữ vững tỉnh táo, thế nhưng mí mắt như đánh nhau, từ từ từ từ sụp xuống.

Rất nhanh, ngay cả thời gian vào nội thất cũng không có, trực tiếp ngã xuống giường, ngủ thiếp đi.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức biến mất, Dịch Tuyết Phùng đột nhiên ngơ ngơ ngác ngác nghĩ: "Không phải linh mạch đã bị ngăn lại sao, sao còn bị ảnh hưởng vậy?"

Chỉ là vấn đề này không ai có thể trả lời hắn.

Nửa đêm canh ba, cửa viện Dịch Tuyết Phùng đột nhiên lặng yên không một tiếng động bị đẩy ra, Ninh Ngu trầm mặt đi vào.

Dịch Tuyết Phùng không cần người hầu hạ, mỗi tối Hoài Trần rời đi rất sớm, trong sân không còn người khác, tất nhiên cũng không ai giúp Dịch Tuyết Phùng đột nhiên không kịp chuẩn bị ngủ thiếp đi khoác thêm y phục.

Cửa mở ra, gió lạnh sau cơn mưa từ ngoài thoáng qua, thổi cho thân thể đơn bạc của Dịch Tuyết Phùng run lẩy bẩy, cho dù lạnh như vậy, hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, tựa hồ đã ngất đi.

Ninh Ngu cất bước tiến lên, đóng toàn bộ cửa phòng cùng cửa sổ lại, bất mãn nói: "Ngủ cả cửa cũng không biết đóng."

Nếu lúc này Dịch Tuyết Phùng tỉnh lại, chỉ sợ lập tức phun một ngụm máu oan ức lên người y.

Ai muốn ngủ ở đầu gió bị thổi lạnh run lẩy bẩy, mấu chốt là lúc đó hắn phải có thời gian đi đóng cửa nha.

Ninh Ngu ác nhân cáo trạng trước, không ai phản bác lại nên tâm tình y vô cùng tốt, chậm rãi tiến lên trước, cởi áo bào của mình khoác lên thân thể đông cứng tỏa hơi lạnh của Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng ở trong mộng cũng chau mày, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, áo bào phủ lên còn mang theo khí tức của Ninh Ngu ngăn cản gió lạnh thổi tới, cả người hắn run lên một cái, thân thể bởi vì lạnh giá mà cuộn tròn lúc này mới chầm chậm giãn ra.

Ninh Ngu ngồi bên cạnh nhìn chăm chú thụy nhan của Dịch Tuyết Phùng, càng xem càng cảm thấy khuôn mặt này rất giống Dịch Tuyết Phùng.

"Nếu như ngươi thật sự là Tuyết Phùng, tại sao không chịu nhận ta?" Ninh Ngu vươn tay chạm vào mặt Dịch Tuyết Phùng, nhẹ giọng lầm bầm, "Là bởi vì lần đó ta nói chán ghét gương mặt kia sao?"

Nếu như chỉ vì câu nói kia, vậy lúc ban đầu gặp mặt Dịch Tuyết Phùng, hắn cũng đã đoạt xá Lâm Phù Ngọc, vì sao gặp lại y cũng không chịu nhận, còn gọi y là...

Nghĩa phụ...

Cả người Ninh Ngu cứng đờ, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó Dịch Tuyết Phùng mềm mại gọi y nghĩa phụ, sửng sốt nửa ngày mới gian nan bảo trì bình tĩnh.

Trên mặt y vẫn như cũ là bộ dạng lãnh huyết vô tình kia, có điều vành tai hiếm thấy có chút ửng đỏ lên.

"Hơi quá đáng." Ninh Ngu nghĩ thầm, "Hắn sao có thể gọi ta là nghĩa phụ? Không biết xấu hổ sao?"

Nếu bây giờ Dịch Tuyết Phùng choàng tỉnh, nhất định lại muốn phun một ngụm máu, hắn sở dĩ gọi nghĩa phụ, còn không phải vì Ninh Ngu lấy Thiết Vân kiếm bức ép sao, bây giờ lại biến thành hắn "Không biết xấu hổ"?



Ninh Ngu ỷ vào Dịch Tuyết Phùng chưa tỉnh lại, dứt khoát đem tất cả sai lầm đều đẩy lên người hắn, chính mình không sai một thân nhẹ nhõm, quả thực là một đóa sen trắng* gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

*tiểu bạch liên =))))))))))

Ninh Ngu quanh năm cầm kiếm, tay không biết nặng nhẹ, y tự cho là "êm ái vuốt ve hai má Dịch Tuyết Phùng ", trên thực tế ngón tay đầy vết chai kia đã sớm vuốt cho gương mặt trắng nõn của Dịch Tuyết Phùng đỏ lên một mảng —— nếu không phải bị y hạ dược, e là hắn đã trực tiếp bị xoa tỉnh.

Ninh Ngu cũng hậu tri hậu giác nhận ra được, nhanh chóng thu tay lại, có tật giật mình giấu tay vào sâu trong tay áo, làm bộ chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"Chờ xem." Ninh Ngu nói, "Nếu ngươi thật sự là Dịch Tuyết Phùng, việc đầu tiên là không nhận ta, ta nhất định sẽ không để yên."

Dịch Tuyết Phùng còn đang trong giấc mộng, chưa biết chính mình ngày sau phải bị xử trí như thế nào, ngủ say cực kỳ.

Ninh Ngu ngồi bên người Dịch Tuyết Phùng nhìn hồi lâu, không có cảm giác mảy may phiền chán.

Y rất ít khi kiên nhẫn như vậy, bất kể là làm chuyện gì, chỉ cần có một chút không như ý, y liền mặt mày không kiên nhẫn mắng người.

Mãi đến tận canh tư, tiếng ếch kêu bên ngoài yếu dần đi, Ninh Ngu mới vươn tay vung ra vài đạo linh lực, phân biệt bốn phương tám hướng lan ra khắp Hàn Hoài Xuyên.

Đạo linh lực kia nhanh chóng chui vào trong phòng, căn bản không quan tâm người khác có tỉnh hay không, trực tiếp chui vào từ cửa sổ, ở trong phòng đột nhiên nổ thành một đóa pháo hoa, âm thanh âm trầm của Ninh Ngu tùy theo truyền ra.

"Tống Kính Sênh, đến."

Chỉ một chữ "Đến", ngông cuồng tự đại.

Lời này không có bất kỳ tình cảm dư thừa nào, Tống Kính Sênh bị nổ bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên không phải phẫn nộ vì mộng đẹp bị đánh thức, mà là một luồng hàn ý chui ra từ trong lòng.

Tống Kính Sênh cầm y phục phủ thêm, run run rẩy rẩy vuốt lại tóc tai, khó nhọc nói: "Kiếm tôn, muốn, đến đâu?"

Ninh Ngu: "Nơi ở của Lâm Phù Ngọc."

Âm thanh truyền xong, pháo hoa cũng nháy mắt tiêu tan trên không trung.

Sắc mặt Tống Kính Sênh khó coi nhanh chóng đi tới viện của Dịch Tuyết Phùng, tại sao Ninh Ngu đêm hôm khuya khoắt lại tìm nàng đến nơi ở của tiểu tiên quân, chẳng lẽ Lâm Phù Ngọc đã xảy ra chuyện gì? Người chưa từng quan tâm đến những chuyện tầm thường như Ninh Ngu đột nhiên hưng sư động chúng, nàng cũng bắt đầu hoài nghi Lâm Phù Ngọc có phải đã thoi thóp ba hồn đi sáu phách rồi không.

Mãi đến khi nàng đến nơi ở Dịch Tuyết Phùng, lúc này mới phát hiện Ninh Ngu còn gọi Nam Túng cùng các trưởng lão Hàn Hoài Xuyên khác đến, mọi người đứng bên trong nội thất, kẻ cầm đầu quấy rối mộng đẹp đang ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Dịch Tuyết Phùng ở bên cạnh ngủ say, trên người còn khoác một bộ y phục.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẫn là Tống Kính Sênh thử thăm dò tiến lên, nói: "Kiếm tôn, tiểu, tiểu tiên quân đã xảy ra chuyện gì?"

Ninh Ngu lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: "Lẽ nào ngươi không biết sao?"

Tống Kính Sênh trong lòng hồi hộp, sống lưng trở nên lạnh lẽo, nàng miễn cưỡng cười cười: "Kiếm tôn sao lại nói lời này? Tiểu tiên quân mấy ngày nay chịu hai hồi tổn thương, có lẽ là vết thương cũ phát tác..."

Nàng chưa nói xong, Ninh Ngu không nhịn được ngắt lời nàng: "Ta vừa rồi có nói, nói thân thể hắn có bệnh?"

Toàn thân Tống Kính Sênh cứng đờ.

Ninh Ngu tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Tống trưởng lão thật sự thần thông, không thèm liếc mắt một cái liền biết vết thương cũ của tiểu tiên quân phát tác."

Tống Kính Sênh gian nan duy trì mỉm cười, nói: "Ta... Ta chỉ là suy đoán thôi, Ninh kiếm tôn hưng sư động chúng như vậy gọi chúng ta tới nơi này, ta còn tưởng rằng tiểu tiên quân thật sự đã xảy ra chuyện gì..."

Ninh Ngu cười lạnh một tiếng.

Tống Kính Sênh hít sâu một hơi, chuyển đề tài, nói: "Ngược lại là Ninh kiếm tôn ngài... Hiện tại đã là canh tư, ngài thân là quân thượng Man Hoang, tại sao lại xuất hiện ở viện của tiểu tiên quân Hàn Hoài Xuyên này?"

Câu hỏi này có chút càn rỡ, thế nhưng thành công bức bách được hỏa khí của Ninh Ngu ra ngoài(?), y lạnh lùng nhìn nàng, thầm nghĩ người có thể khiến Lâm Phàn an tâm giao phó nhi tử, quả thực không phải người hiền lành.

Ninh Ngu là ma tu Man Hoang, hơn nữa tính tình không hề dễ chịu, tất cả mọi người ở đây chỉ có kiêng kỵ cùng sợ hãi y, không ai thật tâm yêu thích y, Nam Túng ở bên cạnh cũng ngoài ý muốn tán thành lời Tống Kính Sênh, phụ họa nói: "Đúng vậy, kiếm tôn là người của Man Hoang, tiểu tiên quân của chúng ta cho dù chưa trở thành chủ nhân của Hàn Hoài Xuyên, nhưng thân phận Thiếu chủ vẫn còn, đêm hôm khuya khoắt ngài tự dưng lẻn vào nơi ở của tiểu tiên quân, có phải cũng nên cho chúng ta một câu trả lời không?"

Ninh Ngu lạnh nhạt nhìn mọi người dồn dập phụ họa, cười lạnh một tiếng, nói: "Trả lời? Các ngươi có tư cách gì muốn ta trả lời? Hắn gọi ta là nghĩa phụ hay gọi các ngươi là nghĩa phụ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Mình Ta Mỹ Lệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook