Một Mình Tôi Chấp Hết

Chương 40: Chương 41. Đập đánh Tiêu Gia Bảo

ITS_ME_2210

04/01/2021

Tiêu Gia bảo nói rồi ra xe lấy một bộ lễ phục màu trắng đẹp lộng lẫy đưa cho Tiêu Nhã kỳ. Năm người kệ cả Vương Tâm Lan thấy vậy đều khẽ bĩu môi. Có lễ phục thôi đắc ý cái gì chứ. Bọn anh mà muốn thì mỗi người cho cô trăm ngàn cái còn được.

 

 

Tiêu Nhã kỳ lại càng cười bất đắc dĩ. Cô thừa biết tính của anh hai mình là cuồng em gái. Dù cho anh biết tính của cô là không thích trưng diện như bao nhiêu người con gái khác, nhưng Anh vẫn cứ thích làm theo ý của anh vậy. Trong mắt của Tiêu Gia Bảo thì anh lúc nào cũng muốn Tiêu Nhã kỳ ăn mặc như công chúa ấy kiêu sa lộng lẫy vậy. Nhiều lúc cô cũng mệt với chính anh hai của mình.

 

 

_" Được rồi.... Em biết rồi. Mai anh đến rước em đi ". Tiêu Nhã kỳ cười nói. Cầm lấy chiếc đầm trắng lộng lẫy rồi ném đại nó lên ghế. Tiêu Gia Bảo lập tức nhíu mày. Anh biết thế nào cô cũng ném nó đi mà. Biết thì biết anh cũng không làm gì được cô. Anh bất đắc dĩ lắc đầu cười.

 

 

_" Nhã kỳ. Mai anh đến rước em đi. Giờ anh có việc đi trước đây. Nhớ ngày mai phải mặc đầm anh đem tới đó. Không anh giận không đến thăm em nữa biết chưa ". Tiêu Gia Bảo ra tối hậu thư nói.

 

 

_" Biết rồi. Anh đi đi mà nói nhiều quá à... Em có phải con nít nữa đâu mà. Bye anh ngày mai gặp ". Tiêu Nhã kỳ cười nói.

 

 

_" ưm..... Bye em... ". Tiêu Gia Bảo hôn trán cô một cái mới chịu đi. 5, 6 người thấy cảnh này thì khó chịu. Giống như có một cục bông gòn kẹt ngay cổ họng hít lên không phải mà đè xuống cũng không xong. Cảm giác xa lạ khó chịu, ganh tị cứ như cỏ dại mọc như điên trong lòng vậy.

 

 

Tiêu Nhã kỳ cũng không quan tâm ánh mắt không vui của 5, 6 người mà cầm bộ lễ phục lên trên lầu. Xong đâu vào đó rồi cô mới đi xuống lên tiếng.

 

 

_" Hôm nay thứ 7. Mấy cậu có muốn về nhà thì về. Còn An Nguyên nếu Cậu không muốn về thì có thể ở đây cũng được ". Tiêu Nhã kỳ cười nói.

 

 

Một lần nữa cô chỉ điểm danh có một mình Vương An Nguyên làm bốn tên còn lại cực kỳ không vui và tràn đầy đố kỵ nhìn cô và An Nguyên. Còn Vương An Nguyên vẫn hiểu lầm là Tiêu Nhã Kỳ có tình ý với anh nên vẫn cười thật tươi. Anh biết Tiêu Nhã kỳ chắc chắn sẽ giữ anh lại mà.

 

 

_ " Tôi nghĩ tôi sẽ về nhà một chuyến ". Triệu Tử Long suy nghĩ một hồi rồi nói. Mai không phải có hội đấu giá từ thiện sao. Anh cũng muốn đường đường chính chính đi.

 

 

Ba người Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết cũng đồng ý kiến mà gật đầu một cái.

 

 

_" Ok.. vậy hôm nay đến đây thôi. Thứ hai nhớ đến nhà tôi sớm để đi về quê của Tâm Lan. Tất cả giải tán đi.....". Tiêu Nhã kỳ cười lên tiếng.

 

 

Bốn người Triệu Tử Long nghe vậy cũng ra xe rồi lái xe đi mất. Vương Tâm Lan cũng chào cô rồi đi dạy thêm rồi. Trong nhà rất nhanh chỉ còn một mình Vương An nguyên và Tiêu Nhã kỳ ở nhà thôi.

 

 

Vương An nguyên đỏ mặt nhìn Tiêu Nhã kỳ. Ý anh là muốn hỏi là tại sao cô muốn giữ mình anh lại. Nhưng hễ nhìn cô là anh thấy mình nói không nên lời rồi. Tim bất giác của anh lại lần nữa đập thật nhanh.

 

 

" Đây là cảm giác gì ?. Tại sao tim đập nhanh như vậy. Còn thấy khó thở nữa ". Anh thì thầm.

 

 

Tiêu Nhã kỳ vô tình quay sang nhìn Vương An nguyên. Thấy anh ôm lấy trái tim của mình rồi vẻ mặt của anh giống như bị bệnh thì cô bước lại anh nói.

 

 

" Cậu theo tôi vào đây ". Tiêu Nhã kỳ nói rồi đi vào một căn phòng nhỏ để thuốc sạch sẽ, ngăn nắp.



 

 

Vương An nguyên đi theo Tiêu Nhã kỳ vào phòng. Tim lại càng đập như điên " Không lẽ Tiêu Nhã kỳ tính cùng với mình làm chuyện đó trong này sao. Hồi hộp chết đi được a.... Tuy ở đây có hơi nhỏ một chút nhưng không sao. Nếu Tiêu Nhã kỳ thích làm tình ở trong này cũng được. Nhưng mà như vậy thì có nhanh quá không. Mình còn chưa tỏ tình cùng cô ấy mà..... ". Vương An nguyên bóp trái tim nói thầm một câu. Mặt mũi anh đỏ ửng. Anh cứ bóp lấy trái tim và hơi thở cũng có chút hỗn loạn.

 

 

Tiêu Nhã kỳ liếc mắt nhìn Vương An Nguyên rồi lạnh nhạt lên tiếng.

 

 

" Cởi áo ra nhanh đi ". Cô mặt không đỏ chút nào nói. Tiêu Nhã Kỳ quay người lại chuẩn bị đồ đo huyết áp cho anh. Ai mà biết ở sau lưng của cô thì Vương An nguyên đã lấy tốc độ sét đánh nhanh chóng cởi bỏ áo, rồi anh còn khuyến mại lột sạch quần luôn. Còn một chiếc quần lót nữa là anh trần trũi trước mặt của cô rồi. Tiêu Nhã kỳ quay lại thấy vậy cũng giật mình.

 

 

" Vương An nguyên. Cậu biết mình đang làm gì không ? ". Tiêu Nhã kỳ mặt đen thui nói. Cái tên chết tiệt tinh trùng lên não này. Ngay cả cô mà cũng dám đánh chủ ý, có phải chán sống rồi hay cái gì. Còn uổng công cô vì anh thấy anh đau mà lo lắng.

 

 

_" Thì cô kêu tôi cởi đồ rồi còn gì. Cô muốn làm gì thì làm đại đi. Tôi cho cô làm chủ đó. Chỉ cần cô vui là được.... ". Vương An nguyên đỏ mặt trả lời. Anh làm sai cái gì rồi hay sao ?. Tại sao mặt của Tiêu Nhã kỳ có vẻ không vui vậy, hay là cô muốn tự mình cởi đồ của anh ra thì cô mới vui. Nhưng anh lỡ cởi rồi thì biết làm sao bây giờ. Không lẽ anh mặc lại

 

 

_" Vương An nguyên. Tôi kêu anh cởi áo để tôi đo huyết áp và khám bệnh cho cậu. Cậu lột sạch như vậy làm gì hả.....". Tiêu Nhã kỳ bóp trán mặt đen thui nói.

 

 

_" HẢ...... Cô nói cái gì ? ". Vương An nguyên tưởng mình nghe lầm hỏi lại.

 

 

_" Mẹ kiếp..... uổng công tôi lo lắng muốn khám bệnh cho cậu, mà Cậu lại có ý đồ bất chính với tôi. Vương An nguyên cậu chán sống rồi hả ". Tiêu Nhã kỳ mất bình tĩnh nói.

 

 

_" Hahaha...... hiểu lầm. Hiểu Lầm a ". Vương An nguyên nghe vậy nhanh chóng kéo quần lên cười một nụ cười còn khó coi hơn khóc nói.

 

 

_" Hiểu Lầm cái con khỉ. Tôi không ngăn cậu lại thì cậu show hàng miễn phí cho tôi xem rồi....". Tiêu Nhã kỳ nổi nóng lên nói. Tuy có chút tiếc nuối vì xem không hết chương trình Vương An nguyên làm. Nhưng dù gì anh cũng làm nam chính của nữ phụ. Cô làm đọc giả thì coi bộ đi quá xa rồi.

 

 

_" Giáo sư Tiêu đừng nóng a.... tôi tưởng cô khám nam khoa cho tôi. Chứ cho 10 cái mạng cũng không dám làm thịt cô trước khi cô đồng ý đâu. Cô nghĩ xem đúng không a..... ". Vương An nguyên cười lấy lòng nói.

 

 

_" hừ..... Đừng tưởng nói vậy là tôi tin cậu ". Tiêu Nhã kỳ nói.

 

 

_" Thôi mà khám cho tôi đi. Là tôi sai. Tôi nhận sai rồi cô còn không tha lỗi cho tôi hay sao ". Vương An nguyên cười nói.

 

 

Trong lòng của anh khóc không ra nước mắt nói thầm một câu. " Vương An nguyên. Mày hôm nay điên rồi. Đầu mày bị úng nước rồi mới làm chuyện mất mặt như vậy. Suy chút mày chọc giận Tiêu ác ma lên rồi. Chút nữa thôi là mày chết không toàn thây rồi. ".

 

 

_" Hừ..... Cậu còn không nhanh qua đây ". Tiêu Nhã kỳ nén lại không vui nói.

 

 

Vương An nguyên không nhiều lời nhanh chóng làm theo chỉ thị của Tiêu Nhã kỳ mà nằm xuống. Cảm nhận được bàn tay nóng ấm của cô đang làm loạn trên người mình thì Vương An nguyên cảm thấy sai lầm nhất cuộc đời anh là nằm đây cho Tiêu Nhã kỳ thăm khám. Dục vọng bị khơi dậy mà anh phải cực khổ cắn răng ém xuống.

 

 



Cứ nghĩ cực hình tàn khốc nhất là khi của quý của một người đàn ông bị buộc vào một khẩu súng được nạp sẵn sàng và chĩa vào đầu của người đàn ông đó. Mà chỉ cần \*\*\*\*\* \*\*\* đứng lên thì cũng đồng nghĩa với việc đang bóp còi nổ súng vào đâu mình. Mà đứng trước mặt anh đó lại là một người con gái đang làm loạn trên cơ thể anh. Làm khơi dậy dục vọng của anh ấy..... một cái chết ngọt ngào sắp tới.

 

 

Vương An nguyên cũng cảm thấy mình đang trong tình trạng giốngnhư vậy đó. Tiêu Nhã kỳ vừa là cô gái vừa là khẩu súng nạp đạn đầy đủ cực kỳ nguy hiểm làm anh động đẩy một chút cũng không dám. Anh chỉ ở trong lòng đọc kinh cho quên đi cảm giác lúc này. Đây quả là một sự hành hạ ngọt ngào mà anh không dám nếm thử lần thứ hai.

 

 

Night clubs:

 

 

Triệu Tử Long vẫn như thường lệ sẽ cùng với Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết sẽ gặp nhau cuối tuần ở đây. Vừa chạy vào bãi đậu xe thì bắt gặp Tiêu Gia Bảo đi ra cùng một người con gái đang say. Tay của cô gái không ngừng lột bỏ đồ của mình rồi như mất khống chế hôn lên môi Tiêu Gia Bảo.

 

 

Triệu Tử Long và nhóm người của Hàn Thần thấy vậy nhanh chóng chụp ảnh lại. Triệu Tử Long trong xe chửi ầm lên

 

 

" Mẹ kiếp cái tên khốn này dám lừa gạt Tiêu Nhã kỳ. Chúng ta cho tên khốn này một bài học đi. Tôi ghét nhất là mấy cái tên khốn này. Lần này cho Tiêu Nhã kỳ kia biết cái bộ mặt thật của anh ta mới được. Thật ghê tởm mà ".

 

 

_" Đúng đó tôi cũng không chịu được mấy tên này tồn tại ". Hàn Thần không vui nói. Một phần là anh không thích anh ta lừa gạt Tiêu Nhã kỳ, một phần khác là anh ghét cái tên đó lại gần cô. Anh cũng chẳng hiểu tại sao. Nói chung là anh không thích vậy thôi.

 

 

Bạch Thiên Tuyệt và Lý Minh Triết cũng gật đầu. Từ trên xe lấy ra 4 cái khẩu trang. 4 người gật đầu 1 cái ra dấu hành động.

 

 

Bốn người từ trong xe đi ra, rồi bốn người chia nhau ra mà đánh cho Tiêu Gia Bảo một trận. Người đấm, người đá mà không ai lên tiếng gì cả. Bốn người chỉ dùng hành động để phát tiết cơn giận dữ trong lòng mà thôi, vì bọn anh biết là ngày mai Tiêu Gia Bảo tới gặp Tiêu Nhã kỳ nên không đánh vào mặt của anh mà chỉ đè chân tay ra mà đánh thôi.

 

 

_" Bốp.... bốp..... bốp.... vv...... ". Bốn người ra sức đánh.

 

 

_" Dừng lại đi. Mấy cậu là ai ?. Sao tự nhiên lại đánh người ". Tiêu Gia Bảo nói. Anh cũng biết võ đó nhưng hai tay không địch lại bốn quyền, huống chi lại bốn người giỏi võ nữa.

 

 

Đánh một hồi đã tay rồi thì bốn người mới ngừng lại. Tiêu Gia Bảo khỏi nói cũng biết một từ thảm trong thảm rồi. Cảm thấy đủ bốn người nhanh chóng leo lên xe rút lui. Tiêu Gia Bảo ở dưới đất ngồi dậy ráng nhìn rõ bảng số xe.

 

 

" Mẹ kiếp..... thù này tao trả đủ cho bọn khốn tụi mày ". Tiêu Gia Bảo cố đứng dậy rồi chửi nhỏ một câu. Quần áo của anh te tua hết rồi, cũng may là bọn khốn đó không đánh vào mặt của anh. Nếu không ngày mai sao dám gặp Tiêu Nhã kỳ chứ. Nhưng rõ ràng anh thấy bảng số xe đó rất quen thuộc, chỉ là lúc này anh không nhớ ra mà thôi. Anh đỡ cô em họ bị trúng thuốc lên xe rồi lái đi.

 

 

_" Hahaha..... đánh đã tay thật ". Triệu Tử Long cười nói.

 

 

_" Hahaha..... lần này tôi xem Tiêu Nhã kỳ kia phải cảm ơn tôi thế nào đây. Ôi mẹ ơi sống dưới áp bức của Tiêu Ác Ma giờ mới thấy thoải mái được một ngày ". Bạch Thiên Tuyệt cười lớn nói.

 

 

_" kakaka..... Còn gì nữa quá đã luôn. Nãy tôi đánh là nhiều nhất đó ". Hàn Thần cười thật to nói. Giờ anh mới thấy thoải mái hơn rồi.

 

 

Bốn người ở trong xe còn cười lớn vì chiến tích của mình, mà bốn người còn chưa biết người bọn anh vừa đánh sướng tay là ai đâu. Và bọn anh còn không biết từ hôm nay trở đi bọn anh mới gặp họa phía trước đâu. Bốn người còn cười nói không ngừng. Để đến lúc bọn anh khoe hình vừa chụp Tiêu Gia Bảo cho Tiêu Nhã kỳ xem, để cô mở to mắt ra nhìn cho rõ người đàn ông mà suốt ngày anh anh em em kia đang lừa cô như thế nào. Đến lúc đó xem cô cảm ơn bọn anh thế nào đây. Lấy thân báo đáp xem ra còn chấp nhận được........

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Một Mình Tôi Chấp Hết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook