Một Mình Tôi Chấp Hết

Chương 12: Lột sạch quần của Cậu ta cho tôi

ITS_ME_2210

04/01/2021

Sau khi nhóm người của Triệu Tử Long đi vào phòng thay đồ rồi thì Tiêu Nhã Kỳ quay qua nhìn Vương Tâm Lan lên tiếng.

 

 

" Vương Tâm Lan.. Sao em không nói với tôi là nhóm người của cậu ta chơi bóng rổ hôm nay ".

 

 

Vương Tâm Lan nghe vậy cúi đầu hối lỗi.

 

 

" Chị Nhã Kỳ.. Em chỉ muốn đi xem bóng rổ với giáo sư. Nếu em nói người thi đấu bóng rổ hôm nay là nhóm người của Triệu Tử Long thì chắc chắn chị sẽ không đi. Em xin lỗi. Em xin lỗi vì đã không báo trước với chị chuyện này ". Vương Tâm Lan nhỏ giọng lên tiếng.

 

 

_" Hừ..... Lần sau có chuyện gì thì em cứ nói thẳng với tôi. Tôi hy vọng chuyện như vậy không lặp lại lần nữa. Em hiểu ý của tôi không ? ". Tiêu Nhã Kỳ nhìn cô nói. Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ là cô không thích bị người khác dắt mũi đi thôi. Cô thích tự mình làm chủ cuộc chơi chứ không thích bị người khác đưa vào tình thế bắt buộc chỉ vậy thôi.

 

 

Khi cô đọc cuốn tiểu thuyết nữ phụ văn《 Em Là Của Bọn Anh 》nói thật thì cô cũng thích tính cách của nữ chính Vương Tâm Lan này. Cô là con của một gia đình gia giáo lễ nghĩa, nghiêm túc. Nên đến khi Phương Mỹ Lệ được người khác xuyên qua rồi cướp đi dàn hậu cung của Vương Tâm Lan. Lúc đó Vương Tâm Lan được tác giả viết là cũng không có ghen ghét, trả đũa Phương Mỹ Lệ, mà cốt truyện xuất hiện 1 nữ Phụ khác xứng tầm với Phương Mỹ Lệ. 2 người đó mới đấu đá lẫn nhau tranh giành nam chính.

 

 

" Giáo sư Tiêu..... em xin lỗi ". Vương Tâm Lan nói.

 

 

_" Không có gì. Tôi không trách gì em, chỉ là muốn em hiểu để lần sau em đừng làm vậy nữa mà thôi. Tới giờ thi đấu rồi cùng xem đi ". Tiêu Nhã Kỳ nói.

 

 

Trên sân vận động.

 

 

Rất nhanh nhóm 5 người của Triệu Tử Long bước ra sân. 5 người hôm nay mặc đồng phục bóng rổ của trường Wonderland là màu trắng. Cùng với đội khách đến từ trường Roses. 5 người mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ.

 

 

_" Bíp......" Tiếng còi khai cuộc vang lên.

 

 

Vì sự xuất hiện của nhóm người Triệu Tử Long thi đấu nên sân vận động hôm nay không còn ghế trống. Mọi người đều la hét cổ vũ cho nhóm người của Triệu Tử Long. Hàn Thần, Vương An Nguyên, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triệu.

 

 

" Trường Wonderland tất thắng.....".

 

 

" Trường Wonderland tất thắng ....".

 

 

" Triệu Tử Long, Vương An Nguyên, Lý Minh Triết, Bạch Thiên Tuyệt, Hàn Thần..... chúng tôi yêu các anh.... cố lên ".

 

 

Nhóm nữ sinh cố gắng gào hét thật to, nên cổ họng người nào người nấy cũng đều nổi lên đường gân xanh to đùng. Âm thanh hò hét vang lên làm cả sân vận động nóng rực.

 

 

Nhóm người Triệu Tử Long thi đấu mà lâu lâu 5 người lại nhìn về phía của Tiêu Nhã Kỳ đang ngồi. Bọn anh đang là muốn để cho Tiêu Nhã Kỳ biết, là 5 người bọn mạnh mẽ cỡ nào. 5 người bọn anh là muốn cho Tiêu Nhã Kỳ thấy hôm nay bọn họ thắng đối thủ của mình như thế nào. Giống như một thông Điệp, hay chiến thư tối cao gửi đến cho Tiêu Nhã Kỳ vậy.

 

 

Hàn Thần dẫn bóng thật nhanh, anh vượt qua 1 tên của trường bên kia. Anh truyền bóng cho Bạch Thiên Tuyệt. Bạch Thiên Tuyệt làm 1 động tác giả rồi truyền cho Triệu Tử Long. Ở 1 khoảng cách khá xa, Triệu Tử Long ném bóng vào rổ hoàn hảo ghi 3 điểm tuyệt đẹp. Cả sân vận động đều hét to lên tên của Triệu Tử Long.

 

 

" Trường Wonderland tất thắng....".

 

 

" Triệu Tử Long tất thắng....".

 

 

Bên trường của Roses cũng nhanh chóng gỡ lại điểm bằng 1 cú ném bóng chuẩn sát vào rổ ghi 3 điểm. 2 bên đều chơi hết mình và máu lửa. Nhóm người Triệu Tử Long thi đấu là muốn thắng cho Tiêu Nhã Kỳ xem, thì ở Trường Roses. Nhóm 5 người này cũng không muốn thua dưới tay của nhóm Triệu Tử Long chút nào. Vì ở Trường Roses mức độ nổi tiếng, độ đẹp trai, và độ Hot của 5 người cũng chẳng kém với nhóm người của Triệu Tử Long tí nào. Hôm nay Ai thua cho ai thì với bọn anh đều liên quan vấn đề mặt mũi. Cứ mỗi lần nhóm người của Triệu Tử Long ghi điểm thì bọn anh lại nhìn về Tiêu Nhã Kỳ một cái lấy khí thế. Thấy Tiêu Nhã Kỳ vẫn bày ra tư thế lười biếng, rồi cô khoanh chân lại nhìn bọn anh thi đấu thì ai cũng lắc đầu.

 



 

Rất nhanh 2 đội chơi qua chơi lại. tỉ số đang là 35/ 26 nghiên về đội của trường Wonderland thì hết hiệp một thi đấu. 2 bên vào phòng thay đồ nghỉ ngơi một chút.

 

 

" Giáo sư Tiêu... cô muốn uống nước không ?. Em đi mua cho ". Vương Tâm Lan nói.

 

 

" Không cần đâu. Em khát thì đi mua cho mình em được rồi ". Cô cười nói.

 

 

" Vậy em mua cái gì vào ăn cho đỡ buồn miệng ". Nói rồi Vương Tâm Lan lao đi. Tiêu Nhã Kỳ nhìn theo bóng của cô mỉm cười.

 

 

Hiệp hai bắt đầu. Mọi người đều cổ Vũ nhiệt tình cho 2 đội, chỉ có Tiêu Nhã Kỳ là nhíu mày lo lắng thôi. Vương Tâm Lan nói đi mua đồ, mà nảy giờ cũng khá lâu rồi mà Vương Tâm Lan vẫn chưa quay lại làm cô có chút lo lắng.

 

 

Tiêu Nhã Kỳ nhanh chóng nhìn xung quanh xem có thấy bóng của Vương Tâm Lan ở đâu hay không. Cô nhìn một vòng cũng không nhìn thấy nhóm người của Phương Mỹ Lệ ở đâu nữa. Tự nhiên cô có dự cảm không lành.

 

 

Nhóm người của Triệu Tử Long đáng chơi ở dưới sân thì nhìn thoáng qua chỗ của Tiêu Nhã Kỳ đang ngồi. Thấy cô không tập trung nhìn vào bọn anh thi đấu thì 5 người lập tức không vui. Cô dám phân tâm khi đang nhìn bọn họ thi đấu à. Cô không cổ vũ cho bọn anh thắng trận hay sao. Trong lòng 5 người lập tức không vui mà không biết tại vì sao lại không vui.

 

 

5 người phân tâm thì lập tức bị trường Roses ghi 3 điểm ở 1 khoảng cách xa. Thấy vậy 5 người không nhìn vào Tiêu Nhã Kỳ nữa mà tập trung vào chơi bóng.

 

 

Không bao lâu Tiêu Nhã Kỳ cũng đứng lên đi tìm Vương Tâm Lan. 5 người nhóm Triệu Tử Long thấy cô đi thì đồng loạt không vui. Tinh thần thi đấu cũng vì vậy mà giảm đi 1 nửa.

 

 

Tiêu Nhã Kỳ đi tìm 1 hồi thì tìm đến phòng vệ sinh nữ. Cô vừa vào trong thì thấy một người nữ sinh đang ngồi ở trong góc. Đầu tóc rối bời, quần áo của nữ sinh đó cũng bị xé mất vài chỗ ở ngực và ướt đẫm nước. Tiêu Nhã Kỳ nhíu mày lên tiếng.

 

 

" Vương Tâm Lan. Có phải em ở đó không ? ". Tiêu Nhã Kỳ đi lại nói.

 

 

Nghe thấy tiếng của cô thì Vương Tâm Lan mới ngước lên. Trên mặt của cô còn in vài dấu tay đỏ rực, trên trán bị đánh xước 1 đường vẫn còn chảy vài tia máu nhỏ.

 

 

" Giáo sư Tiêu.... Sao chị lại tới đây ". Vương Tâm Lan vuốt lại mái tóc rối như tơ nói. Gương mặt xinh đẹp của cô bị người khác đánh đến sưng phù thảm cực kỳ.

 

 

Tiêu Nhã Kỳ nhìn thấy Vương Tâm Lan như vậy thì cô cảm thấy lửa giận của mình lên đến cực đại Maximum luôn rồi. Tuy cô không thân thiết gì với Vương Tâm Lan, nhưng dù gì cô cũng đi cùng Vương Tâm Lan đi xem đấu bóng rổ chung với nhau. Bọn người đó đánh Vương Tâm Lan thảm như vậy, thì chẳng khác nào tát thẳng vào mặt của cô 1 cái.

 

 

Tiêu Nhã Kỳ đi từng bước chậm rãi đi lại chỗ của Vương Tâm Lan rồi cô ngồi xuống nói. " Vương Tâm Lan. Em có muốn tự tay của chính em đập lại bọn người đó 1 trận không ? ".

 

 

Thanh âm không nhanh không chậm của Tiêu Nhã Kỳ vang lên. Cô tùy ý nói nhưng không hiểu tại sao lại làm người ta sinh ra 1 cảm giác tin tưởng tuyệt đối vào Tiêu Nhã Kỳ vậy. Vương Tâm Lan mếu máo nhìn Tiêu Nhã Kỳ rồi gật đầu 1 cái.

 

 

" Tốt lắm... Đây là địa chỉ nhà mới của tôi. Em dọn tới nhà của tôi ở 1 thời gian đi. Tôi sẽ chỉ em cách đánh trả lại bọn người khốn kiếp đó như thế nào, chỉ có cách là em tự cố gắng bảo vệ bản thân mình mà thôi. Em đừng trông cậy vào bất kỳ ai sẽ đứng ra bảo vệ cho em suốt đời. Tôi chỉ cho em cần câu và chỉ cho em cách câu cá như thế nào. Còn phần còn lại của em là câu cá có giỏi hay không và có muốn tiếp tục câu cá nữa hay không. Tất cả đều là ở bản thân của em quyết định. Vương Tâm Lan.. Em hiểu không ? ". Tiêu Nhã Kỳ không nhanh, không chậm nói.

 

 

" Ưm...... em hiểu rồi ". Vương Tâm Lan cảm động nhìn Tiêu Nhã Kỳ lên tiếng.

 

 

Tiêu Nhã Kỳ nói đúng. Trông cậy vào người khác thì không bằng cô tự trông cậy bản thân mình. Cô tự hứa với lòng của mình. Đây là lần cuối cùng cô để cho Tiêu Nhã Kỳ thấy mình bị đánh tàn tạ như vậy. Hết ngày hôm nay cô sẽ không làm Vương Tâm Lan ai muốn đánh thì đánh. Đụng đến cô, cô gấp 10 lần trả.

 

 

" Tốt lắm.....". Nghe vậy Tiêu Nhã Kỳ mỉm cười, rồi cô lại cởi áo khoác da đen bóng có vài hình đầu lâu đưa cho Vương Tâm Lan.

 

 

_" Đi về văn phòng của tôi thôi. Vết thương trên người em cần được sự lý ngay. Không sẽ để lại sẹo ". Tiêu Nhã Kỳ nói rồi bước đi trước. Vương Tâm Lan cũng nhanh chóng chạy đi theo.

 



 

Sân bóng rổ.

 

 

Không bao lâu sau. Từ khi Tiêu Nhã Kỳ bước đi thì tỉ số của 2 trường tương đương với nhau. Chỉ còn 1 phút cuối cùng của trận đấu. Tỉ số vẫn đang là 75 / 70 nghiêng về cho đội trường Wonderland.

 

 

Trong 1 pha tranh chấp bóng cam go giữa Triệu Tử Long và 1 người bên trường Roses. Triệu Tử Long té xuống sàn của sân vận động. Anh bị 1 người bên đội khách vô tình đậm lên thằng nhóc nhỏ của anh. Với trọng lượng và lực mà người kia xuất ra làm triệu Tử Long ôm hàng kêu to lên 1 câu.

 

 

_" Á Aaaaaa......". Triệu Tử Long ôm thằng nhóc nhỏ của mình kêu lên. Anh đau đến nghiến răng nằm dài ra sàn thi đấu

 

 

_" Tử Long..... cậu sao rồi ? ". Cả 4 người Bạch Thiên Tuyệt, Hàn Thần, Lý Minh Triết, Vương An Nguyên đều nhanh chóng chạy lại xem Triệu Tử Long có bị sao hay không.

 

 

_" Dập...... trứng ..... rồi.... chấn thương hàng rồi..... mau đưa tôi tới phòng y tá của trường nhanh ". Triệu Tử Long bị đau, 2 răng cắn chặc nói. Mấy giáo sư có mặt ở đây chạy tới.

 

 

" Mau đưa cậu ta đến phòng y tế của giáo sư Tiêu nhanh. Giáo sư Tiêu là giáo sư, tiến sĩ chuyên về nam khoa. Nhanh đưa cậu ta đến đó làm sơ cứu đi " . 1 giáo sư nam chạy lại lên tiếng.

 

 

Nghe vậy Triệu Tử Long và 4 người còn lại ai không muốn đi, nhưng thấy Triệu Tử Long bị thương lại là ngay ở vùng nhạy cảm. Nếu bọn anh đưa Triệu Tử Long đến phòng y tế của trường thì ở đó lại không chuyên nam khoa. Đến chỗ của Tiêu Nhã Kỳ là chính xác nhất. Không muốn đi thì hôm nay bọn anh cũng phải đi. Cùng lắm thì làm sơ cứu cho Triệu Tử Long bớt đau thì ngay lập tức bọn anh chuyển Triệu Tử Long đến bệnh viện vậy.

 

 

Nói là làm. Rất nhanh Triệu Tử Long được đẩy như bay đến phòng làm việc của Tiêu Nhã Kỳ. 4 người Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Vương An Nguyên, Lý Minh Triết đều đi theo. Cả sân vận động thấy Triệu Tử Long bị thương nặng thì ai cũng đau lòng, nhóm nữ sinh trong trường đều la hét chửi nhóm người của trường Roses không thương tiếc.

 

 

5 người của trường Roses cũng chỉ biết cúi nhẹ đầu xin lỗi. Bọn họ cũng không cố ý làm Triệu Tử Long bị thương mà.

 

 

Phòng Làm việc của Tiêu Nhã Kỳ.

 

 

" Xong rồi. Em cầm thuốc này về bôi đi vài ngày là hết ". Tiêu Nhã Kỳ nhìn Vương Tâm Lan nói.

 

 

_" Cảm ơn.... Giáo sư Tiêu ". Vương Tâm Lan nói.

 

 

_" Không có gì....". Tiêu Nhã Kỳ vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.

 

 

_" Giáo sư Tiêu.... Nhanh chóng làm cấp cứu. Triệu Tử Long bị thương vùng kín cần làm cấp cứu gấp ". 1 giáo sư hét lên nói rồi đẩy Triệu Tử Long vào.

 

 

Tiêu Nhã Kỳ nhìn Triệu Tử Long rồi lại nhìn mọi người. Cô lại lạnh nhạt lên tiếng. " Tất cả đi ra ngoài hết đi. Tôi cần khám chỗ bị thương của cậu ấy ".

 

 

" Không... 4 người chúng tôi muốn ở đây phụ tá ". Bạch Thiên Tuyệt cầm đầu lên tiếng. Đùa cái gì vậy. Bọn anh kéo nhau ra ngoài hết rồi Cô ở đây làm thịt người anh em Triệu Tử Long của anh thì sao.

 

 

" Đúng đó... 4 người chúng tôi muốn ở lại phụ tá ". Hàn Thần. Lý Minh Triết, Vương An Nguyên cùng đồng thanh nói.

 

 

Tiêu Nhã Kỳ nhún vai 1 cái. Ý của cô muốn nói là không sao cả. " Mọi người ra ngoài hết đi. 4 cậu ở lại ". Tiêu Nhã Kỳ nói. Nghe vậy mọi người đồng loạt đi ra nhường lại không gian rộng rãi cho Tiêu Nhã Kỳ làm việc.

 

 

Thấy mọi người đều đi hết rồi thì Tiêu Nhã Kỳ mới đóng cửa phòng lại. Cô quay lại nhìn 4 người Hàn Thần khẽ cười ma mị chói mắt rồi lên tiếng. " 5 người các cậu còn ở đó nhìn cái gì..... Lột sạch quần của Cậu ta ra cho tôi ".

 

 

4 người Vương Anh Nguyên, Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết và cả người bị Thương là Triệu Tử Long đều đồng loạt đỏ mặt. 5 người đang có cảm giác tự đưa dê vào miệng cọp rồi thì phải. Nhìn thấy nụ cười ma mị trên môi của Tiêu Nhã Kỳ thì bất giác 5 người đều lạnh cả sống lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Một Mình Tôi Chấp Hết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook