Chương 18: Tiêu Nhã Kỳ Hiểu lầm
ITS_ME_2210
04/01/2021
Tiêu Nhã Kỳ về đến nhà thì tắm một trận cho thoải mái, rồi cô lại thay 1 bộ đồ khác. Không bao lâu thì nghe tiếng bấm chuông. Nghĩ là Vương Tâm Lan đến nên cô nhanh chóng xuống mở cửa.
_" Giáo sư Tiêu..... Em mang đồ đến rồi đây ". Vương Tâm Lan nói. Rồi cô nhanh chóng đưa 1 giỏ tiền mà Tiêu Nhã Kỳ thắng được.
_" Em mang đồ của em vào phòng đi. Phòng của em ở kia. bên trái đó ". Quăng cái giỏ tiền lên bàn, rồi Tiêu Nhã Kỳ ngồi trên ghế quay ra hồ bơi rộng rãi, nước trong xanh. Cô vừa lâu tóc ướt vừa nói.
Vương Tâm Lan nhanh chóng mang 1 vali hành lí đến phòng mà Tiêu Nhã Kỳ vừa chỉ. Xong đâu vào đó rồi thì cô mới ngồi xuống đối mặt với Tiêu Nhã Kỳ nói.
_" Giáo sư Tiêu. Cảm ơn cô đã cho được ở đây. Cô thật tốt.. ". Vương Tâm Lan nói.
_" Tôi ở đây cũng chỉ có 1 mình. Nhà rộng như vậy mà có 1 mình tôi cũng buồn chán. Tiền ở giỏ đó em lấy 50% số tiền đó tiêu vặt đi ". Tiêu Nhã Kỳ mày không nhíu lại một cái nói, giống như số tiền đó cô còn không để vào mắt vậy.
_" Vậy sao được. Đây là tiền giáo sư thắng được mà. Em không lấy đâu. Em ở đây đã là làm phiền giáo sư lắm rồi. Em đâu giám lấy tiền của cô nữa ". Vương Tâm Lan từ chối nói.
_" Lấy đi. Ba mẹ của em cũng làm việc vất vả lắm mới có tiền cho em ở đây đi học. Coi như tôi giúp cha mẹ của em một chút vậy. Tiêu Nhã Kỳ tôi nói là sẽ chia cho em 50% rồi thì tôi sẽ không nuốt lời. Còn nữa.. Nếu ở nhà của tôi thì không cần gọi tôi giáo sư Tiêu gì đó đâu. Gọi Nhã Kỳ là được rồi, dù gì tôi cũng hơn em có 4 tuổi thôi. Còn nữa.. nếu không có việc gì thì em tuyệt đối không được lên phòng làm việc của tôi. Đó là quy tắc của tôi và là điều cấm kỵ của tòa nhà này. Em hiểu chưa ? ". Tiêu Nhã Kỳ nói xong thì đứng lên cởi quần áo ra. Cô chỉ mặc mỗi bộ đồ bikini mỏng manh mà nhảy xuống hồ bơi trong xanh kia lượn vài vòng.
Vương Tâm Lan nhìn theo dáng người hoàn hảo của Tiêu Nhã Kỳ đang bơi ở dưới nước thì đỏ mặt, rồi cô nhanh chóng quay mặt đi.
\_\_\_\_\_\_\_<<
_" Giáo sư Tiêu..... Em mang đồ đến rồi đây ". Vương Tâm Lan nói. Rồi cô nhanh chóng đưa 1 giỏ tiền mà Tiêu Nhã Kỳ thắng được.
_" Em mang đồ của em vào phòng đi. Phòng của em ở kia. bên trái đó ". Quăng cái giỏ tiền lên bàn, rồi Tiêu Nhã Kỳ ngồi trên ghế quay ra hồ bơi rộng rãi, nước trong xanh. Cô vừa lâu tóc ướt vừa nói.
Vương Tâm Lan nhanh chóng mang 1 vali hành lí đến phòng mà Tiêu Nhã Kỳ vừa chỉ. Xong đâu vào đó rồi thì cô mới ngồi xuống đối mặt với Tiêu Nhã Kỳ nói.
_" Giáo sư Tiêu. Cảm ơn cô đã cho được ở đây. Cô thật tốt.. ". Vương Tâm Lan nói.
_" Tôi ở đây cũng chỉ có 1 mình. Nhà rộng như vậy mà có 1 mình tôi cũng buồn chán. Tiền ở giỏ đó em lấy 50% số tiền đó tiêu vặt đi ". Tiêu Nhã Kỳ mày không nhíu lại một cái nói, giống như số tiền đó cô còn không để vào mắt vậy.
_" Vậy sao được. Đây là tiền giáo sư thắng được mà. Em không lấy đâu. Em ở đây đã là làm phiền giáo sư lắm rồi. Em đâu giám lấy tiền của cô nữa ". Vương Tâm Lan từ chối nói.
_" Lấy đi. Ba mẹ của em cũng làm việc vất vả lắm mới có tiền cho em ở đây đi học. Coi như tôi giúp cha mẹ của em một chút vậy. Tiêu Nhã Kỳ tôi nói là sẽ chia cho em 50% rồi thì tôi sẽ không nuốt lời. Còn nữa.. Nếu ở nhà của tôi thì không cần gọi tôi giáo sư Tiêu gì đó đâu. Gọi Nhã Kỳ là được rồi, dù gì tôi cũng hơn em có 4 tuổi thôi. Còn nữa.. nếu không có việc gì thì em tuyệt đối không được lên phòng làm việc của tôi. Đó là quy tắc của tôi và là điều cấm kỵ của tòa nhà này. Em hiểu chưa ? ". Tiêu Nhã Kỳ nói xong thì đứng lên cởi quần áo ra. Cô chỉ mặc mỗi bộ đồ bikini mỏng manh mà nhảy xuống hồ bơi trong xanh kia lượn vài vòng.
Vương Tâm Lan nhìn theo dáng người hoàn hảo của Tiêu Nhã Kỳ đang bơi ở dưới nước thì đỏ mặt, rồi cô nhanh chóng quay mặt đi.
\_\_\_\_\_\_\_<<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.