Chương 16: Chương 15
Julia Quinn
07/07/2018
“ Cậu biết đấy. ” Eloise nói, ba ngày sau khi Colin và Penelope đưa ra thông báo bất ngờ của họ. “ Thật đáng tiếc vì Lady Whistledown đã gác bút, bởi vì đây là hành động phi thường trong thập kỷ này.”
“ Tất nhiên là từ quan điểm của Lady Whistledown,” Penelope thì thầm, nâng tách trà lên môi, mắt cô dõi theo chiếc đồng hồ trên tường trong phòng tranh của phu nhân Bridgerton.
Như thế tốt hơn là nhìn thẳng vào Eloise.
Cô ấy có cách nhìn thấy những bí mật trong mắt người khác.
Thật buồn cười. Penelope đã trải qua rất nhiều năm mà không lo lắng về việc Eloise sẽ phát hiện ra sự thực về Lady Whistledown. Ít nhất, không quá lo lắng. Nhưng giờ Colin đã biết điều đó, không hiểu làm sao điều đó gây cho cô cảm giác như thể bí mật của cô đang bay lơ lửng trong không khí, như hạt bụi đang đợi để tạo thành một đám mây tin tức.
Có thể những người nhà Bridgerton giống như những quân cờ domino. Khi mà một người khám phá ra, sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi tất cả bọn họ đều biết.
“ Ý bạn muốn nói gì vậy? ” Eloise hỏi, cắt ngang những suy nghĩ lo lắng của Peneope.
“ Nếu mình nhớ đúng ” Penelope nói, cực kỳ thận trọng “ Bà ta đã viết rằng bà ta sẽ về hưu nếu mình kết hôn với một người nhà Bridgerton.”
Mắt Eloise như lồi ra “ Bà ta đã nói vậy? ”
‘‘ Hay một thứ đại loại như vậy. ’’ Penelope nói.
‘‘ Bạn đang nói đùa,’’ Eloise nói, tạo ra một âm thanh ngắn ‘pffff’ khi cô vẫy tay một cách tùy tiện.
‘‘ Bà ta chưa bao giờ khắc nghiệt như vậy.’’
Penelope ho, cô không thực sự nghĩ rằng có thể kết thúc chủ đề này bằng việc giả vờ cắn một miếng bánh quy, nhưng dù sao cũng nên thử.
‘‘ Không, thực ra, ’’ Eloise khăng khăng ‘‘ Bà ta đã nói gì? ’’
‘‘ Mình không nhớ chính xác.’
‘‘ Thử nhớ lại xem.’’
Penelope lảng tránh bằng cách đặt tách trà xuống và lấy một cái bánh quy khác. Bọn họ đang uống trà với nhau, thật kỳ cục, Phu nhân Bridgerton đã kéo Colin vào các công việc chuẩn bị cho đám cưới—được sắp xếp chỉ trong vòng một tháng.
Còn Hyacinthy thì đi mua sắm với Felicity, người mà, theo những tin tức mà Penelope nghe được, đã vòng tay quanh chị mình và thét to vui mừng cho tới khi tai của Penelope gần như tê liệt. Những khoảnh khắc của tình chị em thật tuyệt vời.
‘‘ À ’’ Penelope nói, khi đang cắn một miếng bánh quy ‘ Mình tin là bà ta đã nói nếu mình kết hôn với một người nhà Bridgerton, nó sẽ là kết thúc thế giới mà bà ta đã biết, và khi bà ta không còn biết đầu đuôi trong thế giới ấy, bà ta sẽ về hưu ngay lập tức.’
Eloise nhìn chằm chằm vào cô trong giây lát.
‘ Đó không phải là sự hồi tưởng chính xác?.’
‘ Một người sẽ không quên những điều như thế.’ Penelope phản đối.
‘‘Hmmmph’’Mũi Eloise nhăn lại với sự khinh thường ‘Mình phải nói, đó chỉ là một ít khó chịu của bà ta,. Giờ có đôi lúc mình ước bà ta vẫn còn viết, bởi vì bà ta sẽ phải chịu đựng sự nhục nhã của tất cả những kẻ ngồi lên đôi mách.’
” Lũ quạ tập hợp lại trong những kẻ ngồi lê đôi mách?”
‘‘Mình không biết’’, Eloise ngay lập tức trả lời ” bọn chúng nên thế. ”
” Cậu là người bạn tuyệt vời ” Penelope nói một cách trìu mến.
” Đúng vậy.” Eloise nói với một tiếng thở dài vờ vĩnh. ‘ Mình biết. Mình là người bạn tốt nhất.’
Penelope mỉm cười.
” Mình phải thú nhận rằng, mặc dù ” Eloise nói, với lấy một chiếc bánh, ‘ Cậu và Colin đã làm mình bất ngờ.’
” Chúng cũng làm mình bất ngờ như vậy.” Penelope thừa nhận.
” Không phải là mình không vui mừng.” Eloise vội vàng thêm vào.
” Dĩ nhiên mình yêu quý cậu như chị gái mình. Và nếu mình đã từng nghĩ rằng hai người có thể đến với nhau như vậy mình chắc chắn mình sẽ tác động vào.”
“ Mình biết ” Penelope nói.
“ Đúng vậy, well.” Eloise bình luận.
“ Mình không biết vì đã quá chú tâm đến việc của mình.”
“ Cái gì trên ngón tay cậu vậy? ” Penelope hỏi, cúi xuống để nhìn rõ hơn.
“ Cái gì? Cái đó? Ôi, không có gì cả.”
Mặc dù vậy nhưng cô đã cho bàn tay vào lòng.
“ Đó không phải là không có gì cả.” Penelope nói, “Để mình xem. Nó trông giống như vết mực”
“ À,dĩ nhiên là vậy. Đó là vết mực”
“ Thế thì tại sao cậu lại nói vậy khi mình hỏi.”
“ Bởi vì,” Eloise xấc xược nói “ đó không phải việc của cậu.”
Penelope giật mình bởi cái giọng sắc nhọn của Eloise. “ Mình rất xin lỗi,” Penelope nói một cách không tự nhiên “ Mình đã không nghĩ nó là chủ đề quá nhạy cảm.”
“ Ôi, không phải vậy,” Eloise nhanh chóng nói “ Đừng có ngớ ngẩn thế, Đó chỉ là do mình vụng về và mình không thể viết mà không làm dây mực ra tất cả những đầu ngón tay. Mình nghĩ mình có thể đeo găng tay, nhưng sau đó chúng sẽ bị dây bẩn, và mình sẽ phải thay chúng suốt, và mình có thể đảm bảo với cậu rằng mình không mong sử dụng tiền trợ cấp toàn bộ cuộc đời mình vào những đôi găng tay.”
Penelope nhìn chằm chằm vào Eloise trong suốt lời giải thích dài dòng, rồi hỏi “ Cậu đang viết gì vậy? ”
“ Không gì cả. ” Eloise nói qua loa. “ chỉ là những lá thư.” Penelope có thể nói từ cái giọng nhanh nhẩu của Eloise rằng cô ấy không muốn đưa chủ đề này đi xa hơn, nhưng cô ấy đang lẩn tránh, rất khác tính cách thường ngay làm Penelope không thể không hỏi ‘ Tới ai?’
‘ Những bức thư? ’
‘ Đúng vậy. ’ Penelope trả lời, mặc dù cô nghĩ là nó đã khá rõ ràng.
“ Ồ, không ai cả.”
“ Tốt, ngoại trừ chúng là nhật kí của cậu, chúng không được gửi tới ai cả. ”
“ Chúng được gửi tới cho Fracesca. ” Eloise nói với một tiếng khịt mũi nhỏ.
“ Tốt, thế thì tại sao cậu lại nói như vậy?”
Eloise khoanh tay lại “ Có lẽ mình đã không hiểu đúng câu cậu hỏi mình.”
Mồm Penelope mở ra. Cô không thể nhớ lần cuối cô và Eloise có một rắc rối nhỏ nào. “ Eloise ” cô nói, sự sửng sốt biểu hiện trong giọng nói của cô.
“ Có gì không ổn vậy? ”
“ Không có gì không ổn cả.”
“ Mình biết là không phải như vậy.”
Eloise không nói gì, chỉ mím môi và nhìn ra ngoài của sổ, rõ ràng là cố gắng kết thúc cuộc nói chuyện.
“ Cậu giận mình?” Penelope khăng khăng nói
“ Tại sao mình lại giận cậu? ”
“ Mình không biết, nhưng rõ ràng là cậu giận mình.”
Eloise thở dài “ Mình không giận. ”
“ Mình chỉ… mình chỉ…” Cô lắc đầu.
Penelope yên lặng khi cô xắp sếp những suy nghĩ của mình, sau đó dịu dàng nói. “Mình có thể giúp gì được không? ”
“ Không.” Eloise gượng cười. “ Nếu có mình chắc chắn sẽ sẵn sàng nhờ cậu.”
Penelope cảm thấy thích thú. Làm thế nào mà Eloise lại giải thích dài dòng như vậy.
“ Mình nghĩ là …” Eloise bắt đầu, nâng cằm cô ấy lên trong khi suy nghĩ. “ Không, đừng để ý đến nó.”
“ Không. ” Penelope nói, chìa tay ra và cầm lấy tay bạn cô, “ Hãy nói với mình.”
Eloise rút tay lại và quay đi. “ Cậu sẽ nghĩ mình ngớ ngẩn”
“ Có thể. ” Penelope nói với một nụ cười “ nhưng cậu vẫn là người bạn rất thân của mình. ”
“ Ôi, Penelope, mình không, ” Eloise buồn bã nói “ Mình không xứng đáng với nó.”
“ Eloise đừng có mất trí như vậy. Mình sẽ phát điên khi cố gắng tự xoay sở nếu không có cậu.”
Eloise mỉm cười “ Chúng ta đã rất vui, phải vậy không? ”
“Well, đúng vậy, khi mình ở bên cậu.” Penelope thừa nhận.
“ Toàn bộ thời gian chết tiệt còn lại mình đã rất khổ sở.”
“ Penelope, mình không tin là mình đã từng nghe thấy cậu chửi thề trước đây.”
Penelope cười bẽn lẽn. “ Mình lỡ lời. Hơn nữa mình không nghĩ ra tính từ nào thích hợp hơn để miêu tả cuộc sống của những cô gái lạc lõng giữa đám đông.”
Eloise bất ngờ cười khúc khích. “ Bây giờ nó là quyển sách mình thích đọc: Cô gái lạc lõng giữa đám đông.”
“ Không trừ khi cậu muốn chịu đựng một tấn bi kich;”
“ Oh, tiến lên, giờ, nó không là bi kịch. Nó sẽ trở thành câu chuyện tình lãng mạn. Sau tất cả, cậu đã có một kết thúc hạnh phúc.”
Penelope mỉm cười. Điều này thật kỳ lạ, cuối cùng cô đã có được hạnh phúc.
Colin là một vị hôn phu đáng yêu và chu đáo, ít nhất là trong ba ngày anh đã đóng trọn vai trò đó. Và nó không phải điều đặc biệt dễ dàng. Chúng là chủ đề được xem xét và nghiên cứu kỹ lưỡng hơn Penelope tưởng tượng.
Dù vậy, cô không ngạc nhiên. Khi cô ( là Lady Whistledown) đã viết rằng thế giới mà cô biết sẽ kết thúc khi một Featherington kết hôn với một Bridgerton. Cô thà nghĩ là cô đang nói lên suy nghĩ của hầu hết mọi người.
Thực vậy khi nói rằng mọi người bị sốc trước tuyên bố đính hôn của Penelope là đã nói giảm đi.
Mặc dù Penelope mong đợi và suy nghĩ nhiều về cuộc hôn nhân trong tương lai của cô, cô vẫn thấy có chút lo lắng về tâm trạng kỳ lạ của Eloise.
“ Eloise ” Cô nghiêm túc nói. ‘ Mình muốn cậu nói cho mình biết điều gì làm cậu lo lắng? ’
Eloise thở dài ‘ Mình đã hy vọng là cậu sẽ quên nó đi.’
‘ Mình đã học được tính ngoan cố từ những bậc thầy.’ Penelope giải thích.
Điều đó làm Eloise mỉm cười nhưng chỉ trong chốc lát.
” Mình cảm thấy như thể bị phản bội.” Cô nói.
” Cậu đã cảm thấy vậy?”
” Ôi, không có gì “. Cô vỗ nhẹ lên trái tim cô ” Ở sâu thẳm bên trong. Mình –” cô dừng lại, nhìn ra bên cạnh, đôi mắt cô nhìn xuống tấm thảm, nhưng Penelope nghi ngờ là cô ấy không nhìn một cái gì cả. Ít nhất không là thứ gì cả ngoại trừ thứ đang quay vòng trong tâm trí của cô ấy.
” Mình rất mừng cho cậu ” Eloise nói, từng lời thốt ra trong một sự cố gắng kỳ quặc, được nhấn mạnh bởi sự ngập ngừng lúng túng ” và mình có thể thực sự nói rằng mình không ghen tị. Nhưng cùng lúc đó…”
Penelope đợi Eloise sắp xếp lại các suy nghĩ của cô ấy. Hay có lẽ cô ấy đang thu hết can đảm.
” Cùng lúc đó. ” cô dịu dàng nói ” Mình tin rằng mình luôn nghĩ cậu là bà cô không chồng giống mình. Mình đã chọn cuộc sống này, mặc dù mình biết rằng mình có, mình có thể kết hôn.”
” Mình biết.” Penelope nhẹ nhàng nói.
” Mình chưa bao giờ mong muốn là cậu sẽ không kết hôn ” Eloise giải thích. ” Mình chỉ chưa bao giờ nghĩ là cậu sẽ kết hôn. ”
Cô ấy nhắm mắt lại trông khá khổ sở.
” Điều này thật sai trái. Mình đã xúc phạm cậu.”
” Không, cậu không thế. ” Penelope giải thích. “ Mình cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kết hôn.”
Eloise gật đầu buồn bã. ” Và không biết làm sao, nó làm tất cả …. ổn thôi. Mình gần hai- mươi- tám- tuổi và chưa kết hôn và cậu cũng đã hai- mươi- tám – tuổi và chưa kết hôn. Và tụi mình luôn có nhau. Nhưng giờ cậu có Colin.”
” Mình cũng vẫn có cậu. Ít nhất là mình hy vọng là vây.”
” Đương nhiên là cậu có.” Eloise nồng nhiệt nói. ” Nhưng nó sẽ không như trước”
” Cậu sẽ phải trung thành với chồng cậu, Hay ít nhất đó cũng là những điều bọn họ nói.’
Cô thêm vào với một tia sáng lấp lánh tinh nghịch trong mắt cô. ‘ Colin sẽ đươc đặt lên hàng đầu, và đó là cách mọi việc diễn ra. Và thẳng thắn, ’ cô thêm vào, nụ cười của cô ấy có chút bí mật. ” Mình sẽ phải giết cậu nếu anh ấy không làm. Xét cho cùng thì anh ấy là anh trai yêu quý của mình. Thật là không phải khi anh ấy có một người vợ không chung thủy.”
Penelope cười vang.
” Cậu ghét mình?” Eloise hỏi.
Penelope lắc đầu, “ Không. ”cô nhẹ nhàng nói “ Mình càng yêu quý cậu hơn, bởi vì mình biết khó khăn thế nào để có thể thẳng thắn nói với mình về điều này.”
“ Mình rất mừng vì cậu đã nói vậy. ” Eloise nói với một tiếng thở dài thườn thượt bi thảm. “ Mình đã rất sợ nếu cậu nói với mình rằng giải pháp duy nhất cho mình là cũng tìm lấy một tấm chồng. ”
Suy nghĩ đó cắt ngang tâm trí cô, nhưng cô lắc đầu và nói “ Dĩ nhiên là không rồi.”
“ Tốt, Bởi mẹ mình nói về nó suốt.”
Penelope gượng cười “ Mình sẽ ngạc nhiên nếu bác ấy không như vậy. ”
“ Xin chào, các quý bà.”
Hai người phụ nữ nhìn lên và thấy Colin đang bước vào phòng.
Trái tim Penelope đập mạnh khi nhìn thấy anh. Và cô phát hiện hơi thở cô thật kỳ cục.
Trái tim cô đập mạnh trong nhiều năm bất cứ khi nào anh bước vào trong phòng, nhưng giờ nó khác, mạnh hơn.
Có lẽ bởi cô biết.
Biết rằng anh sẽ trở thành chồng cô.
Trái tim cô lại đập mạnh.
Colin phát ra một tiếng rên rỉ ầm ĩ “ Em đã ăn tất cả đồ ăn.”
“ Đó chỉ là một đĩa bánh quy nhỏ thôi mà.” Eloise nói.
“ Anh không nghĩ thế.” Colin càu nhàu.
Penelope và Eloise nhìn nhau, sau đó cùng phá ra cười.
“ Cái gì? ” Colin yêu cầu, cúi xuống hôn nhẹ vào má Penelope.
“ Giọng anh nghe đầy sát khí.” Eloise giải thích. “ Đó chỉ là đồ ăn thôi mà,”
“ Nó chưa bao giờ chỉ là đồ ăn. ” Colin nói, ngồi xuống một chiếc ghế.
Penelope đang băn khoăn tự hỏi khi nào thì má cô ngừng rộn lên.
“ Vậy, ” Colin nói, lấy một chiếc bánh bị ăn một nửa trên đĩa của Eloise. “ Bọn em đang nói về chuyện gì vậy? ”
“ Lady Whistledown. ” Eloise nói ngay lập tức.
Penelope nghẹn lại trong ly trà.
“ Vậy sao? ” Colin nhẹ nhàng nói, nhưng Penelope nhận thấy có sự bực tức trong giọng anh.
“ Đúng vậy ” Eloise nói. “ Em đang nói với Penelope rằng thật quá chán khi bà ta giải nghệ, từ khi hôn ước của anh là một chuyện đáng để đưa tin nhất mà chúng ta có trong tất cả những năm qua.”
“ Thú vị làm sao khi nó kết thúc. ” Colin lẩm bẩm.
“Mmmmm” Eloise tán thành.
“ Bà ta chắc chắn sẽ dành cả cột báo cho buổi khiêu vũ tuyên bố hôn ước của anh tối mai.”
Nhìn thấy Penelope vẫn đang cầm tách trà. “ Cậu có muốn thêm một chút nữa không? ” Eloise hỏi cô.
Penelope gật đầu và đưa chén ra, mặc dù cô muốn để nó trước mặt như một tấm lá chắn. Cô biết rằng Eloise buột miệng nói ra tên Lady Whistledown vì Eloise không muốn Colin biết rằng cô ấy có những cảm xúc lẫn lộn về cuộc hôn nhân của anh, nhưng dù vậy, Penelope đã ước gì Eloise đã nói một điều gì khác để trả lời câu hỏi của anh.
“ Tại sao anh không rung chuông để gọi thêm đồ ăn? ” Eloise hỏi Colin.
“ Anh đã làm vậy rồi ” Anh trả lời “ Wickham đã chặn anh trước đại sảnh và hỏi anh có đói không. ” Anh bỏ miếng bánh quy cuối cùng của Eloise vào mồm. “ Wickham là một người thạo việc.”
“ Anh đã đi đâu hôm nay vậy?” Penelope hỏi, tha thiết kéo chủ đề ra khỏi Lady Whistledown.
Anh lắc đầu “ Thật kinh khủng. Mẹ đã lôi anh từ cửa hàng này tới cửa hàng khác”
“ Không phải anh đã ba- mươi- ba- tuổi rồi sao? ” Eloise ngọt ngào hỏi.
Anh trả lời cô với vẻ mặt cau có.
“ Chỉ nghĩ tới việc anh đã từng này tuổi rồi mà vẫn còn bị mẹ dắt đi.” Cô lẩm bẩm.
“ Mẹ sẽ lôi tất cả chúng ta đi kể cả khi chúng ta trở thành những kẻ ngốc già nua, run rẩy.”Anh trả lời
“ Hơn nữa, bà đã rất vui mừng khi thấy anh kết hôn, anh thực sự không muốn phá hỏng niềm vui của bà.”
Penelope thở dài. Đó là lý do tại sao cô yêu người đàn ông này, bất cứ ai có thể đối xử với mẹ anh ta tốt như vậy chắc chắn sẽ trở thành một người chồng tuyệt vời.
“ Thế còn em? ” Colin hỏi Penelope.
“ Em chưa bao giờ mệt đến vậy trong suốt cuộc đời. ” cô thừa nhận.
Anh với tay và lấy một mẩu bánh lớn trong đĩa của cô. “ Chúng ta nên bỏ trốn.”
“ Ồ, chúng ta thật sự có thể làm vậy được à?” Penelope hỏi, những từ ngữ tự nhiên bay ra khỏi miệng cô.
Colin nháy mắt “ Thật ra thì anh chỉ đang đùa thôi. Mặc dù nó dường như là một ý tưởng tuyệt vời.”
“ Em sẽ sắp xếp một cái thang. ” Eloise vỗ tay nói. “ để anh có thể trèo vào phòng và đánh cắp cô ấy đi.”
“ Ở đó có cây. ” Penelope nói “ Colin sẽ không gặp khó khăn với nó. ”
“ Lạy chúa ” anh nói “ Không phải em đang nghiêm túc đấy chứ? ”
“ Không. ” Cô thở dài. “ Nhưng em có thể nếu anh muốn.”
“ Anh không thể. Em biết chuyện gì sẽ xảy ra với mẹ anh rồi đấy.” Anh trợn tròn mắt. “ Đó là chưa kể đến mẹ em. ”
Penelope rên rỉ “ Em biết. ”
“ Bà sẽ lùng bắt và giết anh. ” Colin nói.
“ Mẹ anh hay mẹ em? ”
“ Cả hai. Bọn họ sẽ song kiếm hợp bích. ” Anh quay đầu hướng ra cửa “ thức ăn đâu rồi? ”
“ Anh chỉ mới ở đây. ” Eloise nói “ Cho họ thêm thời gian. ”
“ Vậy mà anh đã nghĩ Wickham là một thầy phù thủy, ” anh càu nhàu “ có thể biến ra thức ăn với một cái vẫy tay”
“ Của ngài đây. ” Tiếng của Wickham vang lên khi ông bước vào phòng với một cái khay lớn.
“ Thấy chưa? ” Colin nói, nhướng mày trước tiên là với Eloise và sau đó đến Penelope. “ anh đã nói rồi mà. ”
“ Tại sao, ” Penelope hỏi “ em có cảm giác rằng em sẽ được nghe những lời đó từ môi anh nhiều lần trong tương lai.”
“ Gần như chắc chắn, bởi vì em sẽ, ” Colin trả lời. “ em sẽ sớm biết được ”— anh bắn cho cô một nụ cười nhăn nhở táo tợn. “ rằng anh hầu như luôn đúng.”
“ Ôi, làm ơn. ” Eloise rên rỉ.
‘ Em có lẽ phải đứng về phía Eloise trong trường hợp này.’ Penelope nói.
‘ Chống lại chồng em sao? ’ anh đặt một tay lên trái tim ( tay còn lại đang với lấy một cái sandwich.) ‘ Anh bị tổn thương.’
‘ Anh chưa phải là chồng em. ’
Anh quay sang Eloise ‘ Một chú mèo con có móng vuốt. ’
Eloise nhướn mày ‘ Anh không nhận ra điều đó trước khi anh cầu hôn. ’
‘ Dĩ nhiên anh đã. ’ Anh nói, và cắn một miếng sandwich. ‘ Anh chỉ không nghĩ là cô ấy sẽ sử dụng chúng với anh. ’
‘ Well’ Eloise tuyên bố, bất ngờ đứng dậy. ‘ Em nghĩ em sẽ cho phép hai- người- sớm- trở- thành- người- mới lập- gia- đình một chút riêng tư.’
‘ Thật là một ý tưởng đúng đắn. ’ Colin lẩm bẩm.
Eloise cau có nhìn anh ‘ Em làm điều này cho anh, anh trai yêu quý, hay đúng hơn là ’ Cô thêm vào với vẻ mặt tinh nghịch ‘ cho Penelope. ’
Colin đứng dậy và quay sang vợ chưa cưới của anh. ‘ Anh dường như đã rớt hạng một cách nhanh chóng.’
Penelope chỉ mỉm cười phía sau tách trà của cô rồi nói ‘Chính sách của em là không xen vào giữa cuộc chiến của những người nhà Bridgerton. ’
‘ Ồ, thế à?’ Eloise cười giòn tan ‘ Cậu sẽ không giữ quan điểm đó lâu được đâu, Mình e là vậy. Phu- nhân- Bridgerton- tương- lai. Hơn nữa, ’ Cô nói thêm với một nụ cười toe toét tinh quái ‘ Nếu cậu nói đó là một cuộc chiến, mình không thể đợi tới khi cậu nhìn thấy chúng mình trong một cuộc chiến thực sự.’
‘ Cậu muốn nói mình chưa thấy sao? ’ Penelope hỏi.
Cả Eloise và Colin cùng lắc đầu theo một cách làm cô thấy cực kỳ sợ hãi.
Trời ơi!
‘ Có điều gì ở đây mà mình nên biết không?’
Colin cười nhăn nhở có phần khá hung dữ ‘ Bây giờ thì đã quá muộn rồi. ’
Penelope gửi một cái nhìn bất lực sang Eloise, nhưng tất cả những gì Eloise làm là cười và đóng chặt cánh cửa phía sau cô ấy.
“ Eloise thật chu đáo. ” Colin thì thầm.
“ Cái gì cơ? ” Penelope ngây thơ hỏi.
Mắt anh lấp lánh “ Cánh cửa. ”
“ Cánh cửa? Ồ!” Cô kêu lên “ Cánh cửa ”
Colin mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh Penelope. Thật thú vị khi được ở bên cạnh Penelope trong một buổi chiều mưa. Anh hầu như không nhìn thấy cô kể từ khi họ đính ước – những dự định về đám cưới làm họ bị tách ra – và giờ cô không ra khỏi suy nghĩ của anh thậm chí cả khi anh ngủ.
Cách mà việc này xảy ra thật là lạ. Trong nhiều năm anh không thực sự nghĩ về cô trừ khi cô đứng trước mặt anh, và giờ thì cô tràn ngập trong mọi suy nghĩ của anh.
Mọi khát khao của anh.
Làm thế nào mà việc này xảy ra.
Và nó có thực sự là vấn đề? Có lẽ chỉ có một điều quan trọng là anh muốn cô và cô – hay ít nhất cô sẽ là của anh. Một khi anh đeo chiếc nhẫn của anh vào tay cô, những câu hỏi như: làm thế nào, tại sao và khi nào trở nên không thích hợp, miễn là sự mất trí anh chưa bao giờ cảm nhận này biến đi.
Anh chạm những ngón tay vào cằm cô, nâng mặt cô về phía ánh sáng, mắt cô long lanh trong sự chờ đợi, và môi cô – Chúa ơi! Làm sao mà những người đàn ông ở London này không nhận ra chúng hoàn hảo đến vậy?
Anh mỉm cười. Đây là sự mất trí lâu dài. Và anh không thể hài lòng hơn nữa.
Colin chưa bao giờ phản đối việc kết hôn. Anh chỉ phản đối những cuộc hôn nhân ngớ ngẩn. Anh không kén chọn; anh chỉ muốn sự say mê, tình bạn và những cuộc nói chuyện thông minh, hóm hỉnh bây giờ và sau này từ người vợ mà anh không muốn chọn nhầm
Thật kinh ngạc, anh tìm thấy mọi thứ trong Penelope.
Tất cả những việc anh cần làm bây giờ là chắc chắn bí mật lớn nhất của cô vẫn ở đúng chỗ.
Điều bí mật.
Bởi vì anh không nghĩ anh có thể chịu đựng được nỗi đau trong mắt cô nếu cô bị xã hội thượng lưu hắt hủi.
“ Colin? ” Cô thì thầm, hơi thở cô run rẩy làm anh thực sự muốn hôn cô.
Anh cúi xuống “ Hmmm? ”
“ Anh trầm lặng quá. ”
“ Anh chỉ đang suy nghĩ thôi. ”
“ Về điều gì vậy? ”
Anh cười âu yếm “ Em thực sự đã sử dụng quá nhiều thời gian với em gái anh. ”
“ Điều đó có nghĩa gì vậy? ” Cô hỏi, môi cô mím lại trong cái cách mà anh anh biết rằng cô không hề cảm thấy hối hận khi trêu chọc anh. Cô thực sự là người phụ nữ không thể đoán biết được.
“ Em dường như ” Anh nói “ đang phát triển thiên hướng của tính cố chấp.”
“ Tính gan lì. ”
“Đó, cả nó nữa. ”
“ Nhưng đó là điều tốt mà.”
Môi của họ chỉ cách nhau vài inch, nhưng anh vẫn muốn trêu chọc cô. “ Khi mà em thừa nhận sự vâng lời của em với chồng em.” Anh thì thầm “ Đó là điều tốt. ”
“ Ồ, thật sao? ”
“ Và khi em siết chặt vai anh khi anh hôn em, đó cũng là điều tốt. ”
Đôi mắt đen của cô mở to thú vị đến nỗi anh phải nói thêm “ em có nghĩ vậy không? ”
Và sau đó cô làm anh ngạc nhiên.
“ Như thế này sao? ” Cô hỏi, đặt tay cô lên vai anh, giọng cô thách thức, đôi mắt cô trong sáng tán tỉnh anh.
Chúa ơi! Anh yêu cái cách cô làm anh ngạc nhiên.
“ Đó chỉ là bắt đầu, ” Anh nói ‘ Em có thể có’ Anh di chuyển tay anh phủ lên tay cô, ấn mạnh những ngón tay cô xuống vai anh “ Em nên giữ chặt hơn một chút. ”
“ Em hiểu rồi, ” cô thì thầm “ Vậy điều anh đang nói là em không bao giờ nên bỏ chạy. ”
Anh nghĩ về điều đó trong chốc lát. “ Đúng vậy. ” Anh trả lời, nhận ra rằng còn có ý nghĩa sâu xa hơn trong lời cô nói, dù cô có ý đó hay không. “ Đó chính xác là những gì anh đang nói. ”
Và sau đó chỉ đơn giản là những từ ngữ không đủ. Anh mang môi anh xuống môi cô, vẫn còn nhẹ nhàng trong vài giây trước khi sự ham muốn mãnh liệt xâm chiếm anh. Anh hôn cô với sự say mê mà anh thậm chí còn chưa từng biết là anh có. Nó không phải là ham muốn, hay ít nhất nó không chỉ là ham muốn.
Đó là cảm giác lạ lùng, nóng bỏng và mạnh mẽ trong anh.
Thôi thúc anh đặt cô nằm xuống, và bằng cách nào đó đóng dấu cô là của anh.
Anh muốn cô kinh khủng. Anh hoàn toàn không có ý nghĩ làm thế nào làm anh có thể sống sót qua một tháng trước đám cưới.
“ Colin? ” Penelope thở hổn hển ngay khi anh làm cô thoải mái dựa lưng vào ghế sofa.
Anh đang hôn hàm cô, sau đó đến cổ cô, môi anh bận rộn với những thứ khác ở thấp hơn “ Mmm? ”
“ chúng ta? – Ôi!”
Anh mỉm cười. Ngay cả khi anh cắn dái tai cô nhẹ nhàng với răng của anh. Nếu cô có thể hoàn thành câu nói thì anh rõ ràng không làm cô say mê nhiều như anh nên làm.
“ Em đang nói gì vậy?” Anh thì thầm, sau đó hôn cô sâu hơn.
Anh nhấc môi anh khỏi môi cô chỉ vừa đủ để cô nói “ Em chỉ– ” rồi sau đó lại hôn cô. Không ngừng với sự thỏa mãn khi cô rên rỉ vì ham muốn,
“ Anh xin lỗi, ” Anh nói, bỏ tay anh dưới viền của váy cô, sau đó sử dụng chúng một cách tinh quái với bắp chân cô, “ Em đang nói?”
“ Em? ” Mắt cô đờ đẫn.
Anh di chuyển tay anh lên cao hơn, cho đến khi chúng mơn trớn đằng sau gối cô.
“ Em đang nói một điều gì đó. ” anh nói, ép chặt hông anh sát vào cô, bởi vì anh thực sự nghĩ rằng anh sẽ bốc cháy ngay lúc này nếu anh không làm vậy. “ Anh nghĩ ” Anh thì thầm, trượt tay anh trên vùng da mềm mại của đùi cô.
“ rằng em sẽ nói em muốn anh chạm vào anh ở chỗ này.”
Cô thở hổn hển, sau đó rên rỉ, và bằng cách nào đó cô cũng nói được “ Em không nghĩ đó là điều em sẽ nói. ”
Anh cười nhăn nhở, tựa vào cổ cô “ Em chắc chứ? ”
Cô gật đầu.
“ Vậy là em muốn anh dừng lại? ”
Cô lắc đầu một cách điên cuồng.
Anh nhận ra anh có thể chiếm lấy cô ngay lúc này. Anh có thể làm tình với cô ngay tại đây, trên ghế sofa của mẹ anh và không những cô cho phép anh, mà cô sẽ thích thú trong mọi cách mà người phụ nữ có thể.
Đây không phải sự chinh phục, cũng không phải sự cám dỗ.
Nó còn hơn cả điều đó. Thậm chí có thể là…
Tình yêu.
Colin đông cứng lại.
“ Colin? ”Cô thì thầm, mở mắt ra.
Tình yêu?
Điều này là không thể.
“ Colin? ”
Hay có thể là nó.
“ Có gì không ổn sao? ”
Không phải là anh sợ yêu, hay không tin tưởng vào nó, anh chỉ là… không mong đợi nó.
Anh luôn nghĩ tình yêu sẽ đánh trúng người đàn ông như tiếng sét. Vào một ngày nào đó, bạn lang thang quanh công viên, chán nản và bạn nhìn thấy một người phụ nữ, và ngay lập tức bạn biết rằng cuộc đời bạn sẽ thay đổi mãi mãi. Đó chính là những gì xảy ra với anh trai anh Benedict, và chúa biết rằng anh ấy và vợ Sophie sống hạnh phúc ở vùng ngoại ô.
Nhưng điều này với Penelope, … nó đã lẻn vào trong anh. Sự thay đổi diễn ra chầm chậm, gần như ngủ quên, và nếu nó là tình yêu, well…
Nếu nó là tình yêu, liệu anh có biết! Anh ngắm cô thật gần, tò mò, nghĩ là mình có lẽ sẽ tìm thấy câu trả lời thứ hai trong mắt cô, hay trong mái tóc lượn sóng của cô. Hay cái cách mà vạt trên của áo dài cô rủ xuống mềm mại.Có lẽ khi anh ngắm cô đủ lâu, anh sẽ biết.
‘‘ Colin? ” Cô thì thầm, giọng cô bắt đầu có chút lo lắng.
Thời gian sẽ xác định rõ ràng. Nếu đó là tình yêu, không phải nó sẽ trở nên rõ ràng hơn khi họ hôn nhau? Nhưng nếu cơ thể anh và tâm trí anh làm việc tách biệt, nụ hôn hoàn toàn cấu kết với cơ thể anh, bởi vì trong khi suy nghĩ của anh vẫn đang rất lộn xộn, nhu cầu của cơ thể anh đã lộ rõ bản chất của kẻ lừa đảo.
Chết tiệt, giờ anh đang đau đớn, và anh thực sự không thể làm việc này ở đây, trong phòng tranh của mẹ anh, kể cả khi Penelope đã sẵn sàng tham dự.
Anh rụt lại, để tay anh trượt xuống chân cô dưới viền của chiếc váy “ Chúng ta không thể làm việc này ở đây. ”
“ Em biết. ” Cô nói, âm thanh nghe buồn bã khi tay anh vẫn ở trên đầu gối cô, và anh gần như mất đi quyết tâm làm điều đúng đắn và bận tâm đến tiếng gọi của những phép tắc.
Anh suy nghĩ một cách chặt chẽ, Đó là anh có thể làm tình với cô và sẽ không có ai quấy rầy họ. Chỉ có Chúa mới biết được tình trạng của anh hiện giờ, dù vậy anh vẫn thấy không ổn.
“ Lễ cưới sẽ diễn ra khi nào?
“ Một tháng nữa.”
“ Cái gì có thể khiến nó thay đổi xuống còn hai tuần.”
Cô nghĩ về điều đó trong giây lát. “ Mua chuộc hay hăm dọa? Có lẽ cả hai Mẹ chúng ta sẽ không dễ dàng bị tác động. ”
Anh rên rỉ, để hông anh áp vào hông cô cho một cách nhẹ nhàng trước khi nặng nề rời đi. Anh không thể chiếm lấy cô lúc này. Cô sẽ trở thành vợ anh, ít nhất anh nợ cô một chiếc giường cho lần đầu tiên.
“ Colin? ” cô hỏi, kéo thẳng váy cô và chải lại tóc, ngay cả khi cô biết rằng không có cách nào cô có thể trông chỉnh chu mà không có gương, lược và có lẽ là cả một người hầu gái.
“ Có gì không ổn vậy? ”
“ Anh muốn em. ” Anh thì thầm.
Cô giật mình nhìn lên anh.
“ Anh chỉ muốn em biết rằng, ” anh nói “ Anh không muốn em nghĩ rằng anh dừng lại vì em không làm anh hài lòng.”
“ Ồ! ” Cô trông như thể cô đang muốn nói gì đó. Cô trông hạnh phúc một cách ngớ ngản với từng lời anh nói. “ Cám ơn anh vì đã nói điều đó. ”
Anh cầm lấy tay cô và xiết chặt.
“ Em trông như một đống hỗn độn phải không? ”
Anh gật đầu “ Nhưng em là đống hỗn độn của anh.”
Và anh rất vui vì điều đó.
“ Tất nhiên là từ quan điểm của Lady Whistledown,” Penelope thì thầm, nâng tách trà lên môi, mắt cô dõi theo chiếc đồng hồ trên tường trong phòng tranh của phu nhân Bridgerton.
Như thế tốt hơn là nhìn thẳng vào Eloise.
Cô ấy có cách nhìn thấy những bí mật trong mắt người khác.
Thật buồn cười. Penelope đã trải qua rất nhiều năm mà không lo lắng về việc Eloise sẽ phát hiện ra sự thực về Lady Whistledown. Ít nhất, không quá lo lắng. Nhưng giờ Colin đã biết điều đó, không hiểu làm sao điều đó gây cho cô cảm giác như thể bí mật của cô đang bay lơ lửng trong không khí, như hạt bụi đang đợi để tạo thành một đám mây tin tức.
Có thể những người nhà Bridgerton giống như những quân cờ domino. Khi mà một người khám phá ra, sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi tất cả bọn họ đều biết.
“ Ý bạn muốn nói gì vậy? ” Eloise hỏi, cắt ngang những suy nghĩ lo lắng của Peneope.
“ Nếu mình nhớ đúng ” Penelope nói, cực kỳ thận trọng “ Bà ta đã viết rằng bà ta sẽ về hưu nếu mình kết hôn với một người nhà Bridgerton.”
Mắt Eloise như lồi ra “ Bà ta đã nói vậy? ”
‘‘ Hay một thứ đại loại như vậy. ’’ Penelope nói.
‘‘ Bạn đang nói đùa,’’ Eloise nói, tạo ra một âm thanh ngắn ‘pffff’ khi cô vẫy tay một cách tùy tiện.
‘‘ Bà ta chưa bao giờ khắc nghiệt như vậy.’’
Penelope ho, cô không thực sự nghĩ rằng có thể kết thúc chủ đề này bằng việc giả vờ cắn một miếng bánh quy, nhưng dù sao cũng nên thử.
‘‘ Không, thực ra, ’’ Eloise khăng khăng ‘‘ Bà ta đã nói gì? ’’
‘‘ Mình không nhớ chính xác.’
‘‘ Thử nhớ lại xem.’’
Penelope lảng tránh bằng cách đặt tách trà xuống và lấy một cái bánh quy khác. Bọn họ đang uống trà với nhau, thật kỳ cục, Phu nhân Bridgerton đã kéo Colin vào các công việc chuẩn bị cho đám cưới—được sắp xếp chỉ trong vòng một tháng.
Còn Hyacinthy thì đi mua sắm với Felicity, người mà, theo những tin tức mà Penelope nghe được, đã vòng tay quanh chị mình và thét to vui mừng cho tới khi tai của Penelope gần như tê liệt. Những khoảnh khắc của tình chị em thật tuyệt vời.
‘‘ À ’’ Penelope nói, khi đang cắn một miếng bánh quy ‘ Mình tin là bà ta đã nói nếu mình kết hôn với một người nhà Bridgerton, nó sẽ là kết thúc thế giới mà bà ta đã biết, và khi bà ta không còn biết đầu đuôi trong thế giới ấy, bà ta sẽ về hưu ngay lập tức.’
Eloise nhìn chằm chằm vào cô trong giây lát.
‘ Đó không phải là sự hồi tưởng chính xác?.’
‘ Một người sẽ không quên những điều như thế.’ Penelope phản đối.
‘‘Hmmmph’’Mũi Eloise nhăn lại với sự khinh thường ‘Mình phải nói, đó chỉ là một ít khó chịu của bà ta,. Giờ có đôi lúc mình ước bà ta vẫn còn viết, bởi vì bà ta sẽ phải chịu đựng sự nhục nhã của tất cả những kẻ ngồi lên đôi mách.’
” Lũ quạ tập hợp lại trong những kẻ ngồi lê đôi mách?”
‘‘Mình không biết’’, Eloise ngay lập tức trả lời ” bọn chúng nên thế. ”
” Cậu là người bạn tuyệt vời ” Penelope nói một cách trìu mến.
” Đúng vậy.” Eloise nói với một tiếng thở dài vờ vĩnh. ‘ Mình biết. Mình là người bạn tốt nhất.’
Penelope mỉm cười.
” Mình phải thú nhận rằng, mặc dù ” Eloise nói, với lấy một chiếc bánh, ‘ Cậu và Colin đã làm mình bất ngờ.’
” Chúng cũng làm mình bất ngờ như vậy.” Penelope thừa nhận.
” Không phải là mình không vui mừng.” Eloise vội vàng thêm vào.
” Dĩ nhiên mình yêu quý cậu như chị gái mình. Và nếu mình đã từng nghĩ rằng hai người có thể đến với nhau như vậy mình chắc chắn mình sẽ tác động vào.”
“ Mình biết ” Penelope nói.
“ Đúng vậy, well.” Eloise bình luận.
“ Mình không biết vì đã quá chú tâm đến việc của mình.”
“ Cái gì trên ngón tay cậu vậy? ” Penelope hỏi, cúi xuống để nhìn rõ hơn.
“ Cái gì? Cái đó? Ôi, không có gì cả.”
Mặc dù vậy nhưng cô đã cho bàn tay vào lòng.
“ Đó không phải là không có gì cả.” Penelope nói, “Để mình xem. Nó trông giống như vết mực”
“ À,dĩ nhiên là vậy. Đó là vết mực”
“ Thế thì tại sao cậu lại nói vậy khi mình hỏi.”
“ Bởi vì,” Eloise xấc xược nói “ đó không phải việc của cậu.”
Penelope giật mình bởi cái giọng sắc nhọn của Eloise. “ Mình rất xin lỗi,” Penelope nói một cách không tự nhiên “ Mình đã không nghĩ nó là chủ đề quá nhạy cảm.”
“ Ôi, không phải vậy,” Eloise nhanh chóng nói “ Đừng có ngớ ngẩn thế, Đó chỉ là do mình vụng về và mình không thể viết mà không làm dây mực ra tất cả những đầu ngón tay. Mình nghĩ mình có thể đeo găng tay, nhưng sau đó chúng sẽ bị dây bẩn, và mình sẽ phải thay chúng suốt, và mình có thể đảm bảo với cậu rằng mình không mong sử dụng tiền trợ cấp toàn bộ cuộc đời mình vào những đôi găng tay.”
Penelope nhìn chằm chằm vào Eloise trong suốt lời giải thích dài dòng, rồi hỏi “ Cậu đang viết gì vậy? ”
“ Không gì cả. ” Eloise nói qua loa. “ chỉ là những lá thư.” Penelope có thể nói từ cái giọng nhanh nhẩu của Eloise rằng cô ấy không muốn đưa chủ đề này đi xa hơn, nhưng cô ấy đang lẩn tránh, rất khác tính cách thường ngay làm Penelope không thể không hỏi ‘ Tới ai?’
‘ Những bức thư? ’
‘ Đúng vậy. ’ Penelope trả lời, mặc dù cô nghĩ là nó đã khá rõ ràng.
“ Ồ, không ai cả.”
“ Tốt, ngoại trừ chúng là nhật kí của cậu, chúng không được gửi tới ai cả. ”
“ Chúng được gửi tới cho Fracesca. ” Eloise nói với một tiếng khịt mũi nhỏ.
“ Tốt, thế thì tại sao cậu lại nói như vậy?”
Eloise khoanh tay lại “ Có lẽ mình đã không hiểu đúng câu cậu hỏi mình.”
Mồm Penelope mở ra. Cô không thể nhớ lần cuối cô và Eloise có một rắc rối nhỏ nào. “ Eloise ” cô nói, sự sửng sốt biểu hiện trong giọng nói của cô.
“ Có gì không ổn vậy? ”
“ Không có gì không ổn cả.”
“ Mình biết là không phải như vậy.”
Eloise không nói gì, chỉ mím môi và nhìn ra ngoài của sổ, rõ ràng là cố gắng kết thúc cuộc nói chuyện.
“ Cậu giận mình?” Penelope khăng khăng nói
“ Tại sao mình lại giận cậu? ”
“ Mình không biết, nhưng rõ ràng là cậu giận mình.”
Eloise thở dài “ Mình không giận. ”
“ Mình chỉ… mình chỉ…” Cô lắc đầu.
Penelope yên lặng khi cô xắp sếp những suy nghĩ của mình, sau đó dịu dàng nói. “Mình có thể giúp gì được không? ”
“ Không.” Eloise gượng cười. “ Nếu có mình chắc chắn sẽ sẵn sàng nhờ cậu.”
Penelope cảm thấy thích thú. Làm thế nào mà Eloise lại giải thích dài dòng như vậy.
“ Mình nghĩ là …” Eloise bắt đầu, nâng cằm cô ấy lên trong khi suy nghĩ. “ Không, đừng để ý đến nó.”
“ Không. ” Penelope nói, chìa tay ra và cầm lấy tay bạn cô, “ Hãy nói với mình.”
Eloise rút tay lại và quay đi. “ Cậu sẽ nghĩ mình ngớ ngẩn”
“ Có thể. ” Penelope nói với một nụ cười “ nhưng cậu vẫn là người bạn rất thân của mình. ”
“ Ôi, Penelope, mình không, ” Eloise buồn bã nói “ Mình không xứng đáng với nó.”
“ Eloise đừng có mất trí như vậy. Mình sẽ phát điên khi cố gắng tự xoay sở nếu không có cậu.”
Eloise mỉm cười “ Chúng ta đã rất vui, phải vậy không? ”
“Well, đúng vậy, khi mình ở bên cậu.” Penelope thừa nhận.
“ Toàn bộ thời gian chết tiệt còn lại mình đã rất khổ sở.”
“ Penelope, mình không tin là mình đã từng nghe thấy cậu chửi thề trước đây.”
Penelope cười bẽn lẽn. “ Mình lỡ lời. Hơn nữa mình không nghĩ ra tính từ nào thích hợp hơn để miêu tả cuộc sống của những cô gái lạc lõng giữa đám đông.”
Eloise bất ngờ cười khúc khích. “ Bây giờ nó là quyển sách mình thích đọc: Cô gái lạc lõng giữa đám đông.”
“ Không trừ khi cậu muốn chịu đựng một tấn bi kich;”
“ Oh, tiến lên, giờ, nó không là bi kịch. Nó sẽ trở thành câu chuyện tình lãng mạn. Sau tất cả, cậu đã có một kết thúc hạnh phúc.”
Penelope mỉm cười. Điều này thật kỳ lạ, cuối cùng cô đã có được hạnh phúc.
Colin là một vị hôn phu đáng yêu và chu đáo, ít nhất là trong ba ngày anh đã đóng trọn vai trò đó. Và nó không phải điều đặc biệt dễ dàng. Chúng là chủ đề được xem xét và nghiên cứu kỹ lưỡng hơn Penelope tưởng tượng.
Dù vậy, cô không ngạc nhiên. Khi cô ( là Lady Whistledown) đã viết rằng thế giới mà cô biết sẽ kết thúc khi một Featherington kết hôn với một Bridgerton. Cô thà nghĩ là cô đang nói lên suy nghĩ của hầu hết mọi người.
Thực vậy khi nói rằng mọi người bị sốc trước tuyên bố đính hôn của Penelope là đã nói giảm đi.
Mặc dù Penelope mong đợi và suy nghĩ nhiều về cuộc hôn nhân trong tương lai của cô, cô vẫn thấy có chút lo lắng về tâm trạng kỳ lạ của Eloise.
“ Eloise ” Cô nghiêm túc nói. ‘ Mình muốn cậu nói cho mình biết điều gì làm cậu lo lắng? ’
Eloise thở dài ‘ Mình đã hy vọng là cậu sẽ quên nó đi.’
‘ Mình đã học được tính ngoan cố từ những bậc thầy.’ Penelope giải thích.
Điều đó làm Eloise mỉm cười nhưng chỉ trong chốc lát.
” Mình cảm thấy như thể bị phản bội.” Cô nói.
” Cậu đã cảm thấy vậy?”
” Ôi, không có gì “. Cô vỗ nhẹ lên trái tim cô ” Ở sâu thẳm bên trong. Mình –” cô dừng lại, nhìn ra bên cạnh, đôi mắt cô nhìn xuống tấm thảm, nhưng Penelope nghi ngờ là cô ấy không nhìn một cái gì cả. Ít nhất không là thứ gì cả ngoại trừ thứ đang quay vòng trong tâm trí của cô ấy.
” Mình rất mừng cho cậu ” Eloise nói, từng lời thốt ra trong một sự cố gắng kỳ quặc, được nhấn mạnh bởi sự ngập ngừng lúng túng ” và mình có thể thực sự nói rằng mình không ghen tị. Nhưng cùng lúc đó…”
Penelope đợi Eloise sắp xếp lại các suy nghĩ của cô ấy. Hay có lẽ cô ấy đang thu hết can đảm.
” Cùng lúc đó. ” cô dịu dàng nói ” Mình tin rằng mình luôn nghĩ cậu là bà cô không chồng giống mình. Mình đã chọn cuộc sống này, mặc dù mình biết rằng mình có, mình có thể kết hôn.”
” Mình biết.” Penelope nhẹ nhàng nói.
” Mình chưa bao giờ mong muốn là cậu sẽ không kết hôn ” Eloise giải thích. ” Mình chỉ chưa bao giờ nghĩ là cậu sẽ kết hôn. ”
Cô ấy nhắm mắt lại trông khá khổ sở.
” Điều này thật sai trái. Mình đã xúc phạm cậu.”
” Không, cậu không thế. ” Penelope giải thích. “ Mình cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kết hôn.”
Eloise gật đầu buồn bã. ” Và không biết làm sao, nó làm tất cả …. ổn thôi. Mình gần hai- mươi- tám- tuổi và chưa kết hôn và cậu cũng đã hai- mươi- tám – tuổi và chưa kết hôn. Và tụi mình luôn có nhau. Nhưng giờ cậu có Colin.”
” Mình cũng vẫn có cậu. Ít nhất là mình hy vọng là vây.”
” Đương nhiên là cậu có.” Eloise nồng nhiệt nói. ” Nhưng nó sẽ không như trước”
” Cậu sẽ phải trung thành với chồng cậu, Hay ít nhất đó cũng là những điều bọn họ nói.’
Cô thêm vào với một tia sáng lấp lánh tinh nghịch trong mắt cô. ‘ Colin sẽ đươc đặt lên hàng đầu, và đó là cách mọi việc diễn ra. Và thẳng thắn, ’ cô thêm vào, nụ cười của cô ấy có chút bí mật. ” Mình sẽ phải giết cậu nếu anh ấy không làm. Xét cho cùng thì anh ấy là anh trai yêu quý của mình. Thật là không phải khi anh ấy có một người vợ không chung thủy.”
Penelope cười vang.
” Cậu ghét mình?” Eloise hỏi.
Penelope lắc đầu, “ Không. ”cô nhẹ nhàng nói “ Mình càng yêu quý cậu hơn, bởi vì mình biết khó khăn thế nào để có thể thẳng thắn nói với mình về điều này.”
“ Mình rất mừng vì cậu đã nói vậy. ” Eloise nói với một tiếng thở dài thườn thượt bi thảm. “ Mình đã rất sợ nếu cậu nói với mình rằng giải pháp duy nhất cho mình là cũng tìm lấy một tấm chồng. ”
Suy nghĩ đó cắt ngang tâm trí cô, nhưng cô lắc đầu và nói “ Dĩ nhiên là không rồi.”
“ Tốt, Bởi mẹ mình nói về nó suốt.”
Penelope gượng cười “ Mình sẽ ngạc nhiên nếu bác ấy không như vậy. ”
“ Xin chào, các quý bà.”
Hai người phụ nữ nhìn lên và thấy Colin đang bước vào phòng.
Trái tim Penelope đập mạnh khi nhìn thấy anh. Và cô phát hiện hơi thở cô thật kỳ cục.
Trái tim cô đập mạnh trong nhiều năm bất cứ khi nào anh bước vào trong phòng, nhưng giờ nó khác, mạnh hơn.
Có lẽ bởi cô biết.
Biết rằng anh sẽ trở thành chồng cô.
Trái tim cô lại đập mạnh.
Colin phát ra một tiếng rên rỉ ầm ĩ “ Em đã ăn tất cả đồ ăn.”
“ Đó chỉ là một đĩa bánh quy nhỏ thôi mà.” Eloise nói.
“ Anh không nghĩ thế.” Colin càu nhàu.
Penelope và Eloise nhìn nhau, sau đó cùng phá ra cười.
“ Cái gì? ” Colin yêu cầu, cúi xuống hôn nhẹ vào má Penelope.
“ Giọng anh nghe đầy sát khí.” Eloise giải thích. “ Đó chỉ là đồ ăn thôi mà,”
“ Nó chưa bao giờ chỉ là đồ ăn. ” Colin nói, ngồi xuống một chiếc ghế.
Penelope đang băn khoăn tự hỏi khi nào thì má cô ngừng rộn lên.
“ Vậy, ” Colin nói, lấy một chiếc bánh bị ăn một nửa trên đĩa của Eloise. “ Bọn em đang nói về chuyện gì vậy? ”
“ Lady Whistledown. ” Eloise nói ngay lập tức.
Penelope nghẹn lại trong ly trà.
“ Vậy sao? ” Colin nhẹ nhàng nói, nhưng Penelope nhận thấy có sự bực tức trong giọng anh.
“ Đúng vậy ” Eloise nói. “ Em đang nói với Penelope rằng thật quá chán khi bà ta giải nghệ, từ khi hôn ước của anh là một chuyện đáng để đưa tin nhất mà chúng ta có trong tất cả những năm qua.”
“ Thú vị làm sao khi nó kết thúc. ” Colin lẩm bẩm.
“Mmmmm” Eloise tán thành.
“ Bà ta chắc chắn sẽ dành cả cột báo cho buổi khiêu vũ tuyên bố hôn ước của anh tối mai.”
Nhìn thấy Penelope vẫn đang cầm tách trà. “ Cậu có muốn thêm một chút nữa không? ” Eloise hỏi cô.
Penelope gật đầu và đưa chén ra, mặc dù cô muốn để nó trước mặt như một tấm lá chắn. Cô biết rằng Eloise buột miệng nói ra tên Lady Whistledown vì Eloise không muốn Colin biết rằng cô ấy có những cảm xúc lẫn lộn về cuộc hôn nhân của anh, nhưng dù vậy, Penelope đã ước gì Eloise đã nói một điều gì khác để trả lời câu hỏi của anh.
“ Tại sao anh không rung chuông để gọi thêm đồ ăn? ” Eloise hỏi Colin.
“ Anh đã làm vậy rồi ” Anh trả lời “ Wickham đã chặn anh trước đại sảnh và hỏi anh có đói không. ” Anh bỏ miếng bánh quy cuối cùng của Eloise vào mồm. “ Wickham là một người thạo việc.”
“ Anh đã đi đâu hôm nay vậy?” Penelope hỏi, tha thiết kéo chủ đề ra khỏi Lady Whistledown.
Anh lắc đầu “ Thật kinh khủng. Mẹ đã lôi anh từ cửa hàng này tới cửa hàng khác”
“ Không phải anh đã ba- mươi- ba- tuổi rồi sao? ” Eloise ngọt ngào hỏi.
Anh trả lời cô với vẻ mặt cau có.
“ Chỉ nghĩ tới việc anh đã từng này tuổi rồi mà vẫn còn bị mẹ dắt đi.” Cô lẩm bẩm.
“ Mẹ sẽ lôi tất cả chúng ta đi kể cả khi chúng ta trở thành những kẻ ngốc già nua, run rẩy.”Anh trả lời
“ Hơn nữa, bà đã rất vui mừng khi thấy anh kết hôn, anh thực sự không muốn phá hỏng niềm vui của bà.”
Penelope thở dài. Đó là lý do tại sao cô yêu người đàn ông này, bất cứ ai có thể đối xử với mẹ anh ta tốt như vậy chắc chắn sẽ trở thành một người chồng tuyệt vời.
“ Thế còn em? ” Colin hỏi Penelope.
“ Em chưa bao giờ mệt đến vậy trong suốt cuộc đời. ” cô thừa nhận.
Anh với tay và lấy một mẩu bánh lớn trong đĩa của cô. “ Chúng ta nên bỏ trốn.”
“ Ồ, chúng ta thật sự có thể làm vậy được à?” Penelope hỏi, những từ ngữ tự nhiên bay ra khỏi miệng cô.
Colin nháy mắt “ Thật ra thì anh chỉ đang đùa thôi. Mặc dù nó dường như là một ý tưởng tuyệt vời.”
“ Em sẽ sắp xếp một cái thang. ” Eloise vỗ tay nói. “ để anh có thể trèo vào phòng và đánh cắp cô ấy đi.”
“ Ở đó có cây. ” Penelope nói “ Colin sẽ không gặp khó khăn với nó. ”
“ Lạy chúa ” anh nói “ Không phải em đang nghiêm túc đấy chứ? ”
“ Không. ” Cô thở dài. “ Nhưng em có thể nếu anh muốn.”
“ Anh không thể. Em biết chuyện gì sẽ xảy ra với mẹ anh rồi đấy.” Anh trợn tròn mắt. “ Đó là chưa kể đến mẹ em. ”
Penelope rên rỉ “ Em biết. ”
“ Bà sẽ lùng bắt và giết anh. ” Colin nói.
“ Mẹ anh hay mẹ em? ”
“ Cả hai. Bọn họ sẽ song kiếm hợp bích. ” Anh quay đầu hướng ra cửa “ thức ăn đâu rồi? ”
“ Anh chỉ mới ở đây. ” Eloise nói “ Cho họ thêm thời gian. ”
“ Vậy mà anh đã nghĩ Wickham là một thầy phù thủy, ” anh càu nhàu “ có thể biến ra thức ăn với một cái vẫy tay”
“ Của ngài đây. ” Tiếng của Wickham vang lên khi ông bước vào phòng với một cái khay lớn.
“ Thấy chưa? ” Colin nói, nhướng mày trước tiên là với Eloise và sau đó đến Penelope. “ anh đã nói rồi mà. ”
“ Tại sao, ” Penelope hỏi “ em có cảm giác rằng em sẽ được nghe những lời đó từ môi anh nhiều lần trong tương lai.”
“ Gần như chắc chắn, bởi vì em sẽ, ” Colin trả lời. “ em sẽ sớm biết được ”— anh bắn cho cô một nụ cười nhăn nhở táo tợn. “ rằng anh hầu như luôn đúng.”
“ Ôi, làm ơn. ” Eloise rên rỉ.
‘ Em có lẽ phải đứng về phía Eloise trong trường hợp này.’ Penelope nói.
‘ Chống lại chồng em sao? ’ anh đặt một tay lên trái tim ( tay còn lại đang với lấy một cái sandwich.) ‘ Anh bị tổn thương.’
‘ Anh chưa phải là chồng em. ’
Anh quay sang Eloise ‘ Một chú mèo con có móng vuốt. ’
Eloise nhướn mày ‘ Anh không nhận ra điều đó trước khi anh cầu hôn. ’
‘ Dĩ nhiên anh đã. ’ Anh nói, và cắn một miếng sandwich. ‘ Anh chỉ không nghĩ là cô ấy sẽ sử dụng chúng với anh. ’
‘ Well’ Eloise tuyên bố, bất ngờ đứng dậy. ‘ Em nghĩ em sẽ cho phép hai- người- sớm- trở- thành- người- mới lập- gia- đình một chút riêng tư.’
‘ Thật là một ý tưởng đúng đắn. ’ Colin lẩm bẩm.
Eloise cau có nhìn anh ‘ Em làm điều này cho anh, anh trai yêu quý, hay đúng hơn là ’ Cô thêm vào với vẻ mặt tinh nghịch ‘ cho Penelope. ’
Colin đứng dậy và quay sang vợ chưa cưới của anh. ‘ Anh dường như đã rớt hạng một cách nhanh chóng.’
Penelope chỉ mỉm cười phía sau tách trà của cô rồi nói ‘Chính sách của em là không xen vào giữa cuộc chiến của những người nhà Bridgerton. ’
‘ Ồ, thế à?’ Eloise cười giòn tan ‘ Cậu sẽ không giữ quan điểm đó lâu được đâu, Mình e là vậy. Phu- nhân- Bridgerton- tương- lai. Hơn nữa, ’ Cô nói thêm với một nụ cười toe toét tinh quái ‘ Nếu cậu nói đó là một cuộc chiến, mình không thể đợi tới khi cậu nhìn thấy chúng mình trong một cuộc chiến thực sự.’
‘ Cậu muốn nói mình chưa thấy sao? ’ Penelope hỏi.
Cả Eloise và Colin cùng lắc đầu theo một cách làm cô thấy cực kỳ sợ hãi.
Trời ơi!
‘ Có điều gì ở đây mà mình nên biết không?’
Colin cười nhăn nhở có phần khá hung dữ ‘ Bây giờ thì đã quá muộn rồi. ’
Penelope gửi một cái nhìn bất lực sang Eloise, nhưng tất cả những gì Eloise làm là cười và đóng chặt cánh cửa phía sau cô ấy.
“ Eloise thật chu đáo. ” Colin thì thầm.
“ Cái gì cơ? ” Penelope ngây thơ hỏi.
Mắt anh lấp lánh “ Cánh cửa. ”
“ Cánh cửa? Ồ!” Cô kêu lên “ Cánh cửa ”
Colin mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh Penelope. Thật thú vị khi được ở bên cạnh Penelope trong một buổi chiều mưa. Anh hầu như không nhìn thấy cô kể từ khi họ đính ước – những dự định về đám cưới làm họ bị tách ra – và giờ cô không ra khỏi suy nghĩ của anh thậm chí cả khi anh ngủ.
Cách mà việc này xảy ra thật là lạ. Trong nhiều năm anh không thực sự nghĩ về cô trừ khi cô đứng trước mặt anh, và giờ thì cô tràn ngập trong mọi suy nghĩ của anh.
Mọi khát khao của anh.
Làm thế nào mà việc này xảy ra.
Và nó có thực sự là vấn đề? Có lẽ chỉ có một điều quan trọng là anh muốn cô và cô – hay ít nhất cô sẽ là của anh. Một khi anh đeo chiếc nhẫn của anh vào tay cô, những câu hỏi như: làm thế nào, tại sao và khi nào trở nên không thích hợp, miễn là sự mất trí anh chưa bao giờ cảm nhận này biến đi.
Anh chạm những ngón tay vào cằm cô, nâng mặt cô về phía ánh sáng, mắt cô long lanh trong sự chờ đợi, và môi cô – Chúa ơi! Làm sao mà những người đàn ông ở London này không nhận ra chúng hoàn hảo đến vậy?
Anh mỉm cười. Đây là sự mất trí lâu dài. Và anh không thể hài lòng hơn nữa.
Colin chưa bao giờ phản đối việc kết hôn. Anh chỉ phản đối những cuộc hôn nhân ngớ ngẩn. Anh không kén chọn; anh chỉ muốn sự say mê, tình bạn và những cuộc nói chuyện thông minh, hóm hỉnh bây giờ và sau này từ người vợ mà anh không muốn chọn nhầm
Thật kinh ngạc, anh tìm thấy mọi thứ trong Penelope.
Tất cả những việc anh cần làm bây giờ là chắc chắn bí mật lớn nhất của cô vẫn ở đúng chỗ.
Điều bí mật.
Bởi vì anh không nghĩ anh có thể chịu đựng được nỗi đau trong mắt cô nếu cô bị xã hội thượng lưu hắt hủi.
“ Colin? ” Cô thì thầm, hơi thở cô run rẩy làm anh thực sự muốn hôn cô.
Anh cúi xuống “ Hmmm? ”
“ Anh trầm lặng quá. ”
“ Anh chỉ đang suy nghĩ thôi. ”
“ Về điều gì vậy? ”
Anh cười âu yếm “ Em thực sự đã sử dụng quá nhiều thời gian với em gái anh. ”
“ Điều đó có nghĩa gì vậy? ” Cô hỏi, môi cô mím lại trong cái cách mà anh anh biết rằng cô không hề cảm thấy hối hận khi trêu chọc anh. Cô thực sự là người phụ nữ không thể đoán biết được.
“ Em dường như ” Anh nói “ đang phát triển thiên hướng của tính cố chấp.”
“ Tính gan lì. ”
“Đó, cả nó nữa. ”
“ Nhưng đó là điều tốt mà.”
Môi của họ chỉ cách nhau vài inch, nhưng anh vẫn muốn trêu chọc cô. “ Khi mà em thừa nhận sự vâng lời của em với chồng em.” Anh thì thầm “ Đó là điều tốt. ”
“ Ồ, thật sao? ”
“ Và khi em siết chặt vai anh khi anh hôn em, đó cũng là điều tốt. ”
Đôi mắt đen của cô mở to thú vị đến nỗi anh phải nói thêm “ em có nghĩ vậy không? ”
Và sau đó cô làm anh ngạc nhiên.
“ Như thế này sao? ” Cô hỏi, đặt tay cô lên vai anh, giọng cô thách thức, đôi mắt cô trong sáng tán tỉnh anh.
Chúa ơi! Anh yêu cái cách cô làm anh ngạc nhiên.
“ Đó chỉ là bắt đầu, ” Anh nói ‘ Em có thể có’ Anh di chuyển tay anh phủ lên tay cô, ấn mạnh những ngón tay cô xuống vai anh “ Em nên giữ chặt hơn một chút. ”
“ Em hiểu rồi, ” cô thì thầm “ Vậy điều anh đang nói là em không bao giờ nên bỏ chạy. ”
Anh nghĩ về điều đó trong chốc lát. “ Đúng vậy. ” Anh trả lời, nhận ra rằng còn có ý nghĩa sâu xa hơn trong lời cô nói, dù cô có ý đó hay không. “ Đó chính xác là những gì anh đang nói. ”
Và sau đó chỉ đơn giản là những từ ngữ không đủ. Anh mang môi anh xuống môi cô, vẫn còn nhẹ nhàng trong vài giây trước khi sự ham muốn mãnh liệt xâm chiếm anh. Anh hôn cô với sự say mê mà anh thậm chí còn chưa từng biết là anh có. Nó không phải là ham muốn, hay ít nhất nó không chỉ là ham muốn.
Đó là cảm giác lạ lùng, nóng bỏng và mạnh mẽ trong anh.
Thôi thúc anh đặt cô nằm xuống, và bằng cách nào đó đóng dấu cô là của anh.
Anh muốn cô kinh khủng. Anh hoàn toàn không có ý nghĩ làm thế nào làm anh có thể sống sót qua một tháng trước đám cưới.
“ Colin? ” Penelope thở hổn hển ngay khi anh làm cô thoải mái dựa lưng vào ghế sofa.
Anh đang hôn hàm cô, sau đó đến cổ cô, môi anh bận rộn với những thứ khác ở thấp hơn “ Mmm? ”
“ chúng ta? – Ôi!”
Anh mỉm cười. Ngay cả khi anh cắn dái tai cô nhẹ nhàng với răng của anh. Nếu cô có thể hoàn thành câu nói thì anh rõ ràng không làm cô say mê nhiều như anh nên làm.
“ Em đang nói gì vậy?” Anh thì thầm, sau đó hôn cô sâu hơn.
Anh nhấc môi anh khỏi môi cô chỉ vừa đủ để cô nói “ Em chỉ– ” rồi sau đó lại hôn cô. Không ngừng với sự thỏa mãn khi cô rên rỉ vì ham muốn,
“ Anh xin lỗi, ” Anh nói, bỏ tay anh dưới viền của váy cô, sau đó sử dụng chúng một cách tinh quái với bắp chân cô, “ Em đang nói?”
“ Em? ” Mắt cô đờ đẫn.
Anh di chuyển tay anh lên cao hơn, cho đến khi chúng mơn trớn đằng sau gối cô.
“ Em đang nói một điều gì đó. ” anh nói, ép chặt hông anh sát vào cô, bởi vì anh thực sự nghĩ rằng anh sẽ bốc cháy ngay lúc này nếu anh không làm vậy. “ Anh nghĩ ” Anh thì thầm, trượt tay anh trên vùng da mềm mại của đùi cô.
“ rằng em sẽ nói em muốn anh chạm vào anh ở chỗ này.”
Cô thở hổn hển, sau đó rên rỉ, và bằng cách nào đó cô cũng nói được “ Em không nghĩ đó là điều em sẽ nói. ”
Anh cười nhăn nhở, tựa vào cổ cô “ Em chắc chứ? ”
Cô gật đầu.
“ Vậy là em muốn anh dừng lại? ”
Cô lắc đầu một cách điên cuồng.
Anh nhận ra anh có thể chiếm lấy cô ngay lúc này. Anh có thể làm tình với cô ngay tại đây, trên ghế sofa của mẹ anh và không những cô cho phép anh, mà cô sẽ thích thú trong mọi cách mà người phụ nữ có thể.
Đây không phải sự chinh phục, cũng không phải sự cám dỗ.
Nó còn hơn cả điều đó. Thậm chí có thể là…
Tình yêu.
Colin đông cứng lại.
“ Colin? ”Cô thì thầm, mở mắt ra.
Tình yêu?
Điều này là không thể.
“ Colin? ”
Hay có thể là nó.
“ Có gì không ổn sao? ”
Không phải là anh sợ yêu, hay không tin tưởng vào nó, anh chỉ là… không mong đợi nó.
Anh luôn nghĩ tình yêu sẽ đánh trúng người đàn ông như tiếng sét. Vào một ngày nào đó, bạn lang thang quanh công viên, chán nản và bạn nhìn thấy một người phụ nữ, và ngay lập tức bạn biết rằng cuộc đời bạn sẽ thay đổi mãi mãi. Đó chính là những gì xảy ra với anh trai anh Benedict, và chúa biết rằng anh ấy và vợ Sophie sống hạnh phúc ở vùng ngoại ô.
Nhưng điều này với Penelope, … nó đã lẻn vào trong anh. Sự thay đổi diễn ra chầm chậm, gần như ngủ quên, và nếu nó là tình yêu, well…
Nếu nó là tình yêu, liệu anh có biết! Anh ngắm cô thật gần, tò mò, nghĩ là mình có lẽ sẽ tìm thấy câu trả lời thứ hai trong mắt cô, hay trong mái tóc lượn sóng của cô. Hay cái cách mà vạt trên của áo dài cô rủ xuống mềm mại.Có lẽ khi anh ngắm cô đủ lâu, anh sẽ biết.
‘‘ Colin? ” Cô thì thầm, giọng cô bắt đầu có chút lo lắng.
Thời gian sẽ xác định rõ ràng. Nếu đó là tình yêu, không phải nó sẽ trở nên rõ ràng hơn khi họ hôn nhau? Nhưng nếu cơ thể anh và tâm trí anh làm việc tách biệt, nụ hôn hoàn toàn cấu kết với cơ thể anh, bởi vì trong khi suy nghĩ của anh vẫn đang rất lộn xộn, nhu cầu của cơ thể anh đã lộ rõ bản chất của kẻ lừa đảo.
Chết tiệt, giờ anh đang đau đớn, và anh thực sự không thể làm việc này ở đây, trong phòng tranh của mẹ anh, kể cả khi Penelope đã sẵn sàng tham dự.
Anh rụt lại, để tay anh trượt xuống chân cô dưới viền của chiếc váy “ Chúng ta không thể làm việc này ở đây. ”
“ Em biết. ” Cô nói, âm thanh nghe buồn bã khi tay anh vẫn ở trên đầu gối cô, và anh gần như mất đi quyết tâm làm điều đúng đắn và bận tâm đến tiếng gọi của những phép tắc.
Anh suy nghĩ một cách chặt chẽ, Đó là anh có thể làm tình với cô và sẽ không có ai quấy rầy họ. Chỉ có Chúa mới biết được tình trạng của anh hiện giờ, dù vậy anh vẫn thấy không ổn.
“ Lễ cưới sẽ diễn ra khi nào?
“ Một tháng nữa.”
“ Cái gì có thể khiến nó thay đổi xuống còn hai tuần.”
Cô nghĩ về điều đó trong giây lát. “ Mua chuộc hay hăm dọa? Có lẽ cả hai Mẹ chúng ta sẽ không dễ dàng bị tác động. ”
Anh rên rỉ, để hông anh áp vào hông cô cho một cách nhẹ nhàng trước khi nặng nề rời đi. Anh không thể chiếm lấy cô lúc này. Cô sẽ trở thành vợ anh, ít nhất anh nợ cô một chiếc giường cho lần đầu tiên.
“ Colin? ” cô hỏi, kéo thẳng váy cô và chải lại tóc, ngay cả khi cô biết rằng không có cách nào cô có thể trông chỉnh chu mà không có gương, lược và có lẽ là cả một người hầu gái.
“ Có gì không ổn vậy? ”
“ Anh muốn em. ” Anh thì thầm.
Cô giật mình nhìn lên anh.
“ Anh chỉ muốn em biết rằng, ” anh nói “ Anh không muốn em nghĩ rằng anh dừng lại vì em không làm anh hài lòng.”
“ Ồ! ” Cô trông như thể cô đang muốn nói gì đó. Cô trông hạnh phúc một cách ngớ ngản với từng lời anh nói. “ Cám ơn anh vì đã nói điều đó. ”
Anh cầm lấy tay cô và xiết chặt.
“ Em trông như một đống hỗn độn phải không? ”
Anh gật đầu “ Nhưng em là đống hỗn độn của anh.”
Và anh rất vui vì điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.