Chương 9: Chương 8
Julia Quinn
07/07/2018
Colin Bridgerton và Penelope Featherington bị nhìn thấy đang trò chuyện với nhau ở Smythe – Smith musicale, mặc dù không ai dường như biết được chính xác họ đang thảo luận về cái gì. Bổn tác giả sẽ liều đoán rằng cuộc thảo luận của họ tập trung vào việc nhận dạng bổn tác giả, bởi vì đó là điều mà những người khác dường như nói đến trước, sau và ( một cách hơi thô lỗ, theo sự đánh giá đáng kính của bổn tác giả) trong suốt buổi trình diễn.
Trong một tin khác, cây đàn vionlon của Honoria Smythe – Smith đã bị phá hỏng khi phu nhân Danbury vô tình đập văng nó trên bàn khi vung gậy của bà lên.
Phu nhân Danbury khăng khăng đòi đền cây đàn, nhưng sau đó tuyên bố rõ ràng rằng sở thích của bà là không mua bất cứ thứ gì trừ thứ tốt nhất, Honoria sẽ có một cây đàn violon hiệu Ruggieri từ Cremona, Ý.
Theo hiểu biết của bổn tác giả, khi một cây đàn trong thời gian sản xuất và vận chuyển, cùng với một danh sách chờ đợi dài dằng dặc, thì phải mất sáu tháng để một cây đàn violon hiệu Ruggieri tới được các cửa hàng của chúng ta.
Có những thời điểm trong cuộc đời một người phụ nữ khi trái tim của cô đập nhanh trong lồng ngực, khi thế giới đột nhiên dường như màu hồng và hoàn hảo một cách bất thường, khi một bản giao hưởng có thể được nghe thấy trong tiếng leng keng của cái chuông cửa.
Penelope Featherington đã có một khoảnh khắc như thế hai ngày sau buổi hòa nhạc Smythe – Smith.
Tất cả điều đó là do tiếng gõ cửa vào phòng ngủ của cô, theo sau là giọng người quản gia của cô, thông báo cho cô:
“Ngài Colin Bridgerton đến đây để gặp cô.” Penelope ngã văng xuống khỏi giường ngay lập tức. Briarly, người đã phục vụ cho nhà Featherington đủ lâu đến nỗi ông ta thậm chí không có một cái chớp mi trước sự vụng về của Penelope, thì thầm, “Tôi sẽ nói với ngài ấy là cô không có nhà chứ?”
“Không!” Penelope gần như hét lên, vấp vào chân mình. “Ý tôi là, không,” cô thêm với giọng biết điều hơn. “Nhưng tôi sẽ cần 10 phút để sửa soạn.” Cô liếc qua gương và nhăn mặt với bộ dạng xộc xệch của mình. “15 phút.”
“Sẽ như cô muốn, thưa cô Penelope.”
“Ôi, và chắc chắn phải chuẩn bị một khay đồ ăn. Ngài Bridgerton chắc chắn sẽ đói. Anh ấy luôn luôn đói.” Người quản gia lại gật đầu.
Penelope đứng bất động khi Briarly biến mất ngoài cửa, sau đó, hoàn toàn không thể kiềm chế bản thân, nhảy từ chân này đến chân kia, phát ra một tiếng ré kỳ lạ – một loại tiếng ồn mà cô tin rằng – hoặc ít nhất hy vọng – chưa bao giờ thoát ra khỏi miệng cô trước đó.
Rồi thêm vào đó, cô không thể nhớ lần cuối cùng một quý ông đến thăm cô, lại càng không phải là người mà cô đã liều đem lòng yêu trong gần như nửa quãng đời của cô.
“Bình tĩnh,” cô nói, xòe rộng các ngón tay và xiết chặt lòng bàn tay đang mở rộng ra với một hành động tương tự mà cô có thể làm nếu cô đang cố để xoa dịu một đám đông nhỏ đang gây rối loạn. “Mình phải giữ bình tĩnh. Bình tĩnh,” cô lặp lại, cứ như điều đó sẽ thực sự hiệu quả. “Bình tĩnh.” Nhưng bên trong, tim cô đang nhảy múa.
Cô hít thở sâu vài lần, đi tới cái bàn trang điểm của cô, và cầm cái lược. Sẽ chỉ mất vài phút để cài lại tóc, chắc chắn Colin sẽ không định chạy trốn nếu cô bắt anh chờ một tí. Anh chắc chắn mong đợi rằng cô sẽ mất vài phút để sửa soạn chứ.
Nhưng mặc dù vậy, cô nhận thấy cô đang chỉnh sửa đầu tóc trong thời gian kỷ lục, và trước khi cô bước qua cổng phòng khách, chỉ có 5 phút trôi qua vì việc thông báo của người quản gia.
“Nhanh đấy,” Colin nói kèm theo nụ cười toe toét quen thuộc. Anh đã đứng cạnh cửa sổ, đang nhìn ra phố Mount.
“Ồ, thật không?” Penelope nói, hy vọng rằng cái nóng mà cô đang cảm thấy trên da mình không thể hiện ra là việc đỏ mặt. Một người phụ nữ phải để cho một quý ông chờ đợi, mặc dù không quá lâu. Tuy nhiên, thật là không khôn ngoan với tất cả mọi người khi cố giữ thái độ ngu ngốc đó của với Colin. Anh sẽ không bao giờ thích cô với kiểu ứng xử thời thượng lãng mạn, và bên cạnh đó, họ là bạn.
Bạn. Từ này nghe như một khái niệm lạ lùng, và tất nhiên đó chính xác là khái niệm chỉ họ hiện tại. Họ đã luôn luôn những người quen cũ thân thiện, nhưng từ cuộc trở về của anh từ Cyprus, họ đã trở thành bạn thực sự.
Điều đó thật kỳ diệu.
Kể cả nếu như anh không bao giờ yêu cô – cô có phần nghĩ là anh sẽ không bao giờ – điều này còn tốt hơn cái họ đã từng có trước kia.
“Em bỏ lỡ hân hạnh với cái gì thế?” cô hỏi, lấy một chỗ trên cái sofa bằng lụa hoa màu vàng đã hơi phai màu của mẹ cô.
Colin ngồi đối diện với cô trên một cái ghế có lưng tựa thẳng không được thoải mái lắm. Anh tựa về phía trước, chống 2 tay lên đầu gối, và Penelope biết ngay lập tức rằng có gì đó không ổn. Đó đơn giản không phải là tư thế mà một quý ông chọn trong một cuột viếng thăm xã giao chính thức.Anh trông quá bấn loạn, quá xúc cảm.
“Điều này khá là nghiêm trọng,” anh nói, mặt anh nghiêm nghị.
Penelope gần như đứng bật dậy. “Có chuyện gì vừa xảy ra? Có ai bị ốm?”
“Không, không, chẳng có gì giống như thế.” Anh ngừng lại, thở ra một hơi dài, sau đó cào tay qua mái tóc đã bị rối tung của anh. “Đó là về Eloise.”
“Đó là chuyện gì?”
“Anh không biết phải nói như thế nào về điều này. Anh – Em có cái gì để ăn không?”
Penelope sẵn sàng vặn cổ anh. “Vì chúa, Colin!”
“Xin lỗi,” anh lầu bầu. “Anh chưa ăn gì cả ngày nay.”
“Điều trước tiên, em chắc chắn,” Penelope nói một cách kiên nhẫn. “Em đã bảo Briarly chuẩn bị một khay đồ ăn. Bây giờ, anh sẽ nói cho em nghe cái gì không ổn, hoặc là anh định chờ cho tới khi em hết kiên nhẫn?”
“Anh nghĩ nó là Lady Whitledown,” anh buột miệng.
Miệng của Penelope há ra. Cô không chắc cô đã mong đợi anh nói ra điều gì, nhưng nó không phải là điều này.
“Penelope, em có nghe anh nói không?”
“Eloise?” cô hỏi, mặc dù thậm chí cô biết chính xác anh đang nói về ai.
Anh gật đầu.
”Bạn ấy không thể.”
Anh đứng lên và bắt đầu đi tới đi lui, quá kích động để mà tiếp tục ngồi. “Tại sao không?”
“Bởi vì… bởi vì…” “Bởi vì tại sao?” “Bởi vì chẳng có chuyện bạn ấy đã có thể làm điều đó trong 10 năm mà không nói với em.”
Biểu hiện của anh từ bối rối chuyển sang khinh khỉnh chỉ trong chốc lát. “Anh khó mà nghĩ rằng em chia sẻ mọi chuyện riêng tư mà Eloise làm.”
“Tất nhiên là không,” Penelope đáp, trao cho anh một cái nhìn kiểu hơi bị chọc tức, “nhưng em có thể nói với anh với một sự chắc chắn tuyệt đối rằng không đời nào Eloise có thể giữ một bí mật lớn như thế với em trong vòng hơn 10 năm. Bạn ấy chỉ đơn giản là không có khả năng đó.”
“Penelope, nó là người ồn ào nhất mà anh biết.”
“Uhm, điều đó phần lớn là đúng,” Penelope đồng ý. “Ngoại trừ với mẹ em, em là như thế. Nhưng điều đó khó mà đủ để kết tội bạn ấy.”
Colin ngừng đi lại và chống 2 tay vào hông. “Nó luôn luôn hí húi viết nhiều thứ.”
“Tại sao anh nghĩ như thế?”
Anh thôi chống tay, chà mạnh ngón tay cái vào các đầu ngón tay. “Nhiều vết mực. Không ngớt.”
“Nhiều người sử dụng bút và mực.” Penelope chỉ rõ với Colin.”Anh viết những trang nhật ký. Em chắc chắn rằng anh cũng đã làm dây mực ra các ngón tay anh.”
“Đúng vậy, nhưng anh không biến mất khi anh viết nhật ký.”
Penelope cảm thấy mạch của cô đập nhanh. “Ý anh là sao?” cô hỏi, giọng cô trở nên gấp gáp.
“Ý anh là nó tự khóa cửa ở trong phòng mình trong nhiều giờ liên tục, và sau những khoảng thời gian đó những ngón tay nó bị dính đầy mực.”
Penelope không nói gì trong một lúc lâu một cách khổ sở. ‘Bằng chứng’ của Colin là rất bất lợi, thực thế, đặc biệt là khi kết hợp sự nổi tiếng của Eloise và sở thích về sự ồn ào đã được chứng minh rõ.
Nhưng cô ấy không phải là Lady Whistledown. Cô ấy không thể. Penelope sẽ cá cả cuộc đời cô vì điều đó.
Cuối cùng Penelope chỉ khoanh tay và, với một âm lượng trong giọng nói mà gần như chắc chắn là nhiều hơn việc ở nhà với 6 năm bướng bỉnh quá mức, nói, “Không phải bạn ấy. Không phải.”
Colin ngồi xuống trở lại, trông thất bại. “Anh ước anh có thể chia sẻ sự chắc chắn của em.”
“Colin, anh cần phải như thế –“
“Thức ăn ở chỗ quái quỷ nào thế?” anh cằn nhằn.
Cô nên bị sửng sốt, nhưng bằng cách nào đó thái độ thiếu nhã nhặn của anh lại làm cô buồn cười. “Em chắc là Briarly sẽ vào đây nhanh thôi.”
Anh ngồi ườn ra ghế. “Anh đói.”
“Vâng,” Penelope nói, môi giật giật, “em đoán như thế.”
Anh thở dài, mệt lử và lo lắng. “Nếu nó là Lady Whistledown, điều đó sẽ là một thảm họa. Một thảm họa thuần túy, hoàn toàn.”
“Sẽ không tệ như thế đâu,” Penelope nói thận trọng. “Không phải rằng em nghĩ bạn ấy là Lady Whistledown, bởi vì em không nghĩ như thế! Nhưng thực sự thì, nếu là bạn ấy, có phải điều đó sẽ rất, rất khủng khiếp không? Em thích Lady Whistledown là mình hơn.”
“Đúng, Penelope,” Colin nói có phần gay gắt, “điều đó sẽ rất, rất khủng khiếp. Nó sẽ bị hủy hoại.”
“Em không nghĩ bạn ấy sẽ bị hủy hoại….”
“Tất nhiên là nó sẽ bị hủy hoại. Em không biết là người phụ nữ đó đã xúc phạm đến bao nhiêu người một năm sao?”
“Em không nhận ra rằng anh rất ghét Lady Whistledown,” Penelope nói.
“Anh không ghét cô ta,” Colin nói một cách mất kiên nhẫn. “Chẳng quan trọng nếu anh ghét cô ta. Những người khác đều ghét cô ta.”
“Em không nghĩ đó là sự thực. Họ đều mua báo của cô ấy.”
“Tất nhiên họ mua báo của cô ta rồi! Mọi người đều mua bài báo đẫm máu của cô ta.”
“Colin!”
“Xin lỗi,” anh lẩm bẩm, nhưng nó nghe không thực sự giống như điều anh định nói.
Penelope gật đầu chấp thuận lời xin lỗi của anh.
”Dù Lady Whistledown là ai,” Colin nói, dứ ngón tay về phía cô với sự quyết liệt đến nỗi mà cô thực sự loạng choạng về phía sau,” khi cô ta bị lột mặt nạ, cô ta sẽ không thể ló mặt ở London được nữa.”
Penelope hắng giọng một cách tế nhị. “Em không nhận ra rằng anh quan tâm rất nhiều đến ý kiến của xã hội.”
“Anh không quan tâm,” anh vặn lại. “Uhm, không nhiều, ít nhất là như thế. Bất kỳ người nào nói với em rằng họ không quan tâm đến điều đó một chút nào thì là một kẻ nói dối hoặc là một kẻ đạo đức giả.”
Penelope nghĩ anh có phần đúng, nhưng cô ngạc nhiên là anh thừa nhận điều đó. Dường như đàn ông luôn luôn thích giả bộ rằng họ hoàn toàn tự chủ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ý thích bất chợt và ý kiến của xã hội.
Colin tựa người về phía trước, đôi mắt xanh của anh rực lửa. “Chuyện này không phải là về anh, Penelope, nó là về Eloise. Và nếu như cô ấy loại bỏ xã hội, cô ấy sẽ bị bóp vụn.” Anh ngồi xuống trở lại, nhưng toàn bộ cơ thể anh toát lên sự căng thẳng. “ Chưa nói đến việc điều đó sẽ ảnh hưởng gì tới mẹ anh.”
Penelope thở ra một hơi dài. “Em thực sự nghĩ là anh đang lo lắng chẳng vì cái gì cả,” cô nói.
“Anh hy vọng em đúng,” anh đáp, nhắm mắt. Anh không chắc lắm từ khi anh bắt đầu nghi ngờ rằng em gái anh có thể là Lady Whistledown. Có thể sau đó phu nhân Danbury sẽ trao phần thưởng hiện tại nổi tiếng của bà.
Không giống như hầu hết mọi người ở London, Colin chưa bao giờ thích điều tra chân tướng thực sự của Lady Whistledown một cách khủng khiếp. Các mục báo mang tính giải trí, và anh chắc chắn cũng đọc nó như nhiều người khác, nhưng theo ý kiến của anh, Lady Whistledown chỉ đơn giản là… Lady Whistledown, và đó là tất cả những gì cô ấy cần được biết đến.
Các mục báo mang tính giải trí, và anh chắc chắn cũng đọc nó như nhiều người khác, nhưng theo ý kiến của anh, Lady Whistledown chỉ đơn giản là… Lady Whistledown, và đó là tất cả những gì cô ấy cần được biết đến.
Nhưng lời thách thức của phu nhân đã làm anh bắt đầu suy nghĩ, và như một người mang họ Bridgerton, một khi đã có ý tưởng nào, thì anh vô phương từ bỏ được. Bằng cách nào đó mà anh chợt nghĩ rằng Eloise có tính tình và kĩ năng hoàn hảo để viết một tạp chí như thế, và rồi, trước khi có thể tự nhủ rằng mình đã điên rồ, anh nhìn thấy dấu mực trên ngón tay em gái.
Anh không biết điều gì làm anh bực mình hơn – Eloise có thể là Lady Whistledown, hay cô đã giấu anh điều này hơn một thập kỷ.
Bực bội thực, bị chính em gái qua mặt. Anh thích nghĩ rằng mình thông minh hơn thế.
Nhưng anh cần phải chú tâm vào hiện tại. Bởi vì nếu mà suy đoán của anh mà đúng, thì làm sao mà cả nhà sẽ đối diện với tai tiếng nếu chuyện này vỡ lỡ ra.
Và cô sẽ bị phát hiện. Cả Luân Đôn đang đuổi theo món tiền thưởng ngàn bảng, Lady Whistledown không có cơ hội nào.
“Colin! Colin!”
Anh mở mắt ra, tự hỏi Penelope đã gọi tên anh bao lâu.
“Em nghĩ anh không nên lo lắng về Eloise,” cô nói. “Có hàng trăm hàng ngàn người ở Luân Đôn. Lady Whistledown có thể là bất cứ ai trong bọn họ. Thật ra, với đôi mắt tinh tường của anh” – ngón tay lúc lắc của cô làm anh nhớ đến ngón tay vấy mực của Eloise – “anh có thể là Lady Whistledown.”
Mắt anh nhìn cô khinh thường. “Trừ một chi tết nhỏ là anh thường xuyên không ở trong nước.”
Penelope không màng đến sự mỉa mai. “Nhưng anh chắc chắn viết hay đủ để làm được chuyện này.”
Colin muốn đáp lại bằng một câu khôi hài và hơi thô lỗ, để gạt bỏ lý luận yếu ớt của cô, nhưng thực sự là anh bí mật thích lời khen “viết hay” của cô đến nỗi anh chỉ có thể ngồi yên với nụ cười ranh mãnh trên mặt.
“Anh có sao không?” Penelope hỏi.
“Hoàn toàn ổn,” Colin trả lời, nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc và chú tâm. “Tại sao em lại hỏi?”
“Tại vì anh đột nhiên xuống sắc. Giống bị hoa mắt vậy.”
“Không sao,” anh lập lại, có lẽ giọng to hơn mức cần thiết. “Anh chỉ nghĩ về vụ tai tiếng.”
Cô thở ra một hơi dài chừng như đầu hàng, điều đó càng làm anh bực mình hơn, bởi vì anh không nghĩ ra nguyên do nào làm cô mất kiên nhẫn. “Vụ tai tiếng nào cơ?” cô hỏi.
“Vụ tai tiếng sẽ nổ ra nếu Eloise bị phát hiện,” anh gằn giọng.
“Bạn ấy không phải Lady Whistledown!” cô ương bướng.
Colin đột nhiên ngồi thẳng dậy, đôi mắt sáng lên một ý tưởng mới. “Em biết không,” giọng anh còn pha lẫn sự điên cuồng, “nhưng anh nghĩ chuyện Eloise có là lady Whistledown hay không cũng không quan trọng.”
Penelope ngây ra nhìn anh trong ba giây, trước khi liếc quanh căn phòng, miệng lẩm bẩm, “Thức ăn đâu rồi? Chắc là em bị váng đầu. Chẳng phải anh vừa mới nổi điên mười phút qua vì bạn ấy có thể sao?”
Như thể nhận được ám hiệu, Briarly mang cái khay nặng trĩu bước vào phòng. Penelope và Colin đều im lặng quan sát người quản gia sắp thức ăn lên bàn. “Có cần tôi đặt ra đĩa không?” ông hỏi.
“Không, như vậy tốt rồi,” Penelope nhanh chóng đáp. “Tụi con tự lo được.”
Briarly gật đầu và, ngay sau khi sắp xếp đĩa muỗng, và rót nước chanh vào ly, lui ra.
“Hãy nghe anh,” Colin nói, đứng bật dậy và khép hờ cửa lại sát trong khung (nhưng vẫn tính là mở ra, nếu có người nói xa xôi về việc lễ nghi.)
“Anh không muốn ăn gì sao?” Penelope hỏi han, nâng cái dĩa bánh lên.
Anh lấy vài miếng cheese, ngoạm nó trong hai miếng với vẻ thiếu tế nhị, rồi tiếp tục, “Ngay cả nếu Eloise không phải là Lady Whistledown – và cho em biết, anh vẫn nghĩ chính là nó – thì cũng không quan trọng. Bởi vì nếu anh cho rằng nó là Lady Whistledown, tất có người cũng sẽ nghĩ như thế.”
“Ý anh là?”
Colin nhận ra cánh tay anh đang giơ lên, và tự ngăn mình lại trước khi anh chồm tới lắc vai cô. “Không quan trọng! Em không hiểu sao? Nếu có người chỉ ra là nó, nó sẽ bị hủy hoại.”
“Nhưng không phải,” Penelope đáp, có vẻ khó khăn lắm mới không nghiến răng trèo trẹo, “nếu bạn ấy không là Lady Whistledown!”
“Làm sao chứng minh được chứ?” Colin hỏi, lại cất bước đi. “Một khi có lời đồn đại, thì đã bất lợi rồi. Lời đồn sẽ phát triển thành không ngăn nổi.”
“Colin, anh không còn lí lẽ nữa từ năm phút trước rồi.”
“Không, nghe anh nói đi.” Anh xoay người lại nhìn thẳng vào cô, và bị níu chặt lấy bởi một cảm giác mãnh liệt rằng anh không thể rời mắt khỏi cô ngay cả khi ngôi nhà bị xập xuống xung quanh. “Thí dụ như là anh nói với mọi người rằng anh đã quyến rũ em.”
Penelope đờ cả người ra.
“Em sẽ bị hủy hoại mãi mãi,” anh tiếp tục, ngồi xuống mép trường kỷ để họ cùng ngang hàng với nhau. “Ngay cả việc hai chúng ta có hôn nhau hay chưa cũng không quan trọng. Đó, Penelope yêu quí, đó chính là quyền lực của ngôn từ.”
Cô trông như đang bị đóng băng. Và lên cơn sốt cùng một lúc. “Em… em không biết phải nói gì,” cô lắp bắp.
Và rồi điều kì quái nhất xảy ra. Anh nhận ra mình cũng không biết nói gì nữa. Bởi vì anh đã quên mất những lời đồn đại, sức mạnh của ngôn từ, cũng như các thứ mục nát liên quan, điều duy nhất anh có thể nghĩ đến là hôn nhau, và –
Và –
Và –
Lạy Chúa trên cao, anh muốn hôn Penelope Featherington.
Penelope Featherington.
Anh có thể nói luôn rằng mình muốn hôn em gái cũng được.
Ngoại trừ việc – anh liếc trộm cô; cô trông quyến rũ lạ kỳ, và anh tự hỏi không biết làm sao mà mình chưa từng nhận ra điều này trước buổi trưa hôm nay – cô không phải là em gái anh.
Cô hiển nhiên không phải em gái anh.
“Colin?” Tên anh chỉ thì thầm trên môi cô, đôi mắt khả ái chớp chớp đầy mụ mẫm, và tại sao anh chưa từng chú ý đến màu mắt nâu ấy hấp dẫn đến thế nào? Gần như ánh vàng quanh con ngươi. Anh chưa từng nhìn thấy điều gì như thế, mà cũng không như anh chưa từng thấy cô cả trăm lần trước đây.
Anh đứng dây – đột ngột, say sưa. Tốt nhất là cả hai không ở chung độ cao. Trên này khó nhìn vào mắt cô hơn.
Cô cũng đứng dậy.
Quỷ quái thật.
“Colin?” cô hỏi, giọng như hơi thở. “Anh có thể cho em một nguyện vọng không?”
Cho đó là trực giác của đàn ông, là sự điên rồ, nhưng có một giọng nói trong anh đang hét lên rằng bất cứ điều gì cô yêu cầu ngay bây giờ phải là một ý rất xấu.
Anh, tuy nhiên, là một kẻ rất ngu ngốc.
Nhất định là thế, bởi vì môi anh hé mở, và rồi một giọng nói giống y hệt giọng anh cất lên, “Tất nhiên.”
Môi cô chúm lại, và trong một giây anh ngỡ cô định hôn anh, nhưng rồi anh nhận ra cô chỉ cố phát âm.
“Nguyện-”
Chỉ một từ. Không có gì ngoài một từ bắt đầu với chữ “Ng”. “Ng” luôn trong như một nụ hôn.
“Nguyện vọng là anh có thể hôn em không?”
Trong một tin khác, cây đàn vionlon của Honoria Smythe – Smith đã bị phá hỏng khi phu nhân Danbury vô tình đập văng nó trên bàn khi vung gậy của bà lên.
Phu nhân Danbury khăng khăng đòi đền cây đàn, nhưng sau đó tuyên bố rõ ràng rằng sở thích của bà là không mua bất cứ thứ gì trừ thứ tốt nhất, Honoria sẽ có một cây đàn violon hiệu Ruggieri từ Cremona, Ý.
Theo hiểu biết của bổn tác giả, khi một cây đàn trong thời gian sản xuất và vận chuyển, cùng với một danh sách chờ đợi dài dằng dặc, thì phải mất sáu tháng để một cây đàn violon hiệu Ruggieri tới được các cửa hàng của chúng ta.
Có những thời điểm trong cuộc đời một người phụ nữ khi trái tim của cô đập nhanh trong lồng ngực, khi thế giới đột nhiên dường như màu hồng và hoàn hảo một cách bất thường, khi một bản giao hưởng có thể được nghe thấy trong tiếng leng keng của cái chuông cửa.
Penelope Featherington đã có một khoảnh khắc như thế hai ngày sau buổi hòa nhạc Smythe – Smith.
Tất cả điều đó là do tiếng gõ cửa vào phòng ngủ của cô, theo sau là giọng người quản gia của cô, thông báo cho cô:
“Ngài Colin Bridgerton đến đây để gặp cô.” Penelope ngã văng xuống khỏi giường ngay lập tức. Briarly, người đã phục vụ cho nhà Featherington đủ lâu đến nỗi ông ta thậm chí không có một cái chớp mi trước sự vụng về của Penelope, thì thầm, “Tôi sẽ nói với ngài ấy là cô không có nhà chứ?”
“Không!” Penelope gần như hét lên, vấp vào chân mình. “Ý tôi là, không,” cô thêm với giọng biết điều hơn. “Nhưng tôi sẽ cần 10 phút để sửa soạn.” Cô liếc qua gương và nhăn mặt với bộ dạng xộc xệch của mình. “15 phút.”
“Sẽ như cô muốn, thưa cô Penelope.”
“Ôi, và chắc chắn phải chuẩn bị một khay đồ ăn. Ngài Bridgerton chắc chắn sẽ đói. Anh ấy luôn luôn đói.” Người quản gia lại gật đầu.
Penelope đứng bất động khi Briarly biến mất ngoài cửa, sau đó, hoàn toàn không thể kiềm chế bản thân, nhảy từ chân này đến chân kia, phát ra một tiếng ré kỳ lạ – một loại tiếng ồn mà cô tin rằng – hoặc ít nhất hy vọng – chưa bao giờ thoát ra khỏi miệng cô trước đó.
Rồi thêm vào đó, cô không thể nhớ lần cuối cùng một quý ông đến thăm cô, lại càng không phải là người mà cô đã liều đem lòng yêu trong gần như nửa quãng đời của cô.
“Bình tĩnh,” cô nói, xòe rộng các ngón tay và xiết chặt lòng bàn tay đang mở rộng ra với một hành động tương tự mà cô có thể làm nếu cô đang cố để xoa dịu một đám đông nhỏ đang gây rối loạn. “Mình phải giữ bình tĩnh. Bình tĩnh,” cô lặp lại, cứ như điều đó sẽ thực sự hiệu quả. “Bình tĩnh.” Nhưng bên trong, tim cô đang nhảy múa.
Cô hít thở sâu vài lần, đi tới cái bàn trang điểm của cô, và cầm cái lược. Sẽ chỉ mất vài phút để cài lại tóc, chắc chắn Colin sẽ không định chạy trốn nếu cô bắt anh chờ một tí. Anh chắc chắn mong đợi rằng cô sẽ mất vài phút để sửa soạn chứ.
Nhưng mặc dù vậy, cô nhận thấy cô đang chỉnh sửa đầu tóc trong thời gian kỷ lục, và trước khi cô bước qua cổng phòng khách, chỉ có 5 phút trôi qua vì việc thông báo của người quản gia.
“Nhanh đấy,” Colin nói kèm theo nụ cười toe toét quen thuộc. Anh đã đứng cạnh cửa sổ, đang nhìn ra phố Mount.
“Ồ, thật không?” Penelope nói, hy vọng rằng cái nóng mà cô đang cảm thấy trên da mình không thể hiện ra là việc đỏ mặt. Một người phụ nữ phải để cho một quý ông chờ đợi, mặc dù không quá lâu. Tuy nhiên, thật là không khôn ngoan với tất cả mọi người khi cố giữ thái độ ngu ngốc đó của với Colin. Anh sẽ không bao giờ thích cô với kiểu ứng xử thời thượng lãng mạn, và bên cạnh đó, họ là bạn.
Bạn. Từ này nghe như một khái niệm lạ lùng, và tất nhiên đó chính xác là khái niệm chỉ họ hiện tại. Họ đã luôn luôn những người quen cũ thân thiện, nhưng từ cuộc trở về của anh từ Cyprus, họ đã trở thành bạn thực sự.
Điều đó thật kỳ diệu.
Kể cả nếu như anh không bao giờ yêu cô – cô có phần nghĩ là anh sẽ không bao giờ – điều này còn tốt hơn cái họ đã từng có trước kia.
“Em bỏ lỡ hân hạnh với cái gì thế?” cô hỏi, lấy một chỗ trên cái sofa bằng lụa hoa màu vàng đã hơi phai màu của mẹ cô.
Colin ngồi đối diện với cô trên một cái ghế có lưng tựa thẳng không được thoải mái lắm. Anh tựa về phía trước, chống 2 tay lên đầu gối, và Penelope biết ngay lập tức rằng có gì đó không ổn. Đó đơn giản không phải là tư thế mà một quý ông chọn trong một cuột viếng thăm xã giao chính thức.Anh trông quá bấn loạn, quá xúc cảm.
“Điều này khá là nghiêm trọng,” anh nói, mặt anh nghiêm nghị.
Penelope gần như đứng bật dậy. “Có chuyện gì vừa xảy ra? Có ai bị ốm?”
“Không, không, chẳng có gì giống như thế.” Anh ngừng lại, thở ra một hơi dài, sau đó cào tay qua mái tóc đã bị rối tung của anh. “Đó là về Eloise.”
“Đó là chuyện gì?”
“Anh không biết phải nói như thế nào về điều này. Anh – Em có cái gì để ăn không?”
Penelope sẵn sàng vặn cổ anh. “Vì chúa, Colin!”
“Xin lỗi,” anh lầu bầu. “Anh chưa ăn gì cả ngày nay.”
“Điều trước tiên, em chắc chắn,” Penelope nói một cách kiên nhẫn. “Em đã bảo Briarly chuẩn bị một khay đồ ăn. Bây giờ, anh sẽ nói cho em nghe cái gì không ổn, hoặc là anh định chờ cho tới khi em hết kiên nhẫn?”
“Anh nghĩ nó là Lady Whitledown,” anh buột miệng.
Miệng của Penelope há ra. Cô không chắc cô đã mong đợi anh nói ra điều gì, nhưng nó không phải là điều này.
“Penelope, em có nghe anh nói không?”
“Eloise?” cô hỏi, mặc dù thậm chí cô biết chính xác anh đang nói về ai.
Anh gật đầu.
”Bạn ấy không thể.”
Anh đứng lên và bắt đầu đi tới đi lui, quá kích động để mà tiếp tục ngồi. “Tại sao không?”
“Bởi vì… bởi vì…” “Bởi vì tại sao?” “Bởi vì chẳng có chuyện bạn ấy đã có thể làm điều đó trong 10 năm mà không nói với em.”
Biểu hiện của anh từ bối rối chuyển sang khinh khỉnh chỉ trong chốc lát. “Anh khó mà nghĩ rằng em chia sẻ mọi chuyện riêng tư mà Eloise làm.”
“Tất nhiên là không,” Penelope đáp, trao cho anh một cái nhìn kiểu hơi bị chọc tức, “nhưng em có thể nói với anh với một sự chắc chắn tuyệt đối rằng không đời nào Eloise có thể giữ một bí mật lớn như thế với em trong vòng hơn 10 năm. Bạn ấy chỉ đơn giản là không có khả năng đó.”
“Penelope, nó là người ồn ào nhất mà anh biết.”
“Uhm, điều đó phần lớn là đúng,” Penelope đồng ý. “Ngoại trừ với mẹ em, em là như thế. Nhưng điều đó khó mà đủ để kết tội bạn ấy.”
Colin ngừng đi lại và chống 2 tay vào hông. “Nó luôn luôn hí húi viết nhiều thứ.”
“Tại sao anh nghĩ như thế?”
Anh thôi chống tay, chà mạnh ngón tay cái vào các đầu ngón tay. “Nhiều vết mực. Không ngớt.”
“Nhiều người sử dụng bút và mực.” Penelope chỉ rõ với Colin.”Anh viết những trang nhật ký. Em chắc chắn rằng anh cũng đã làm dây mực ra các ngón tay anh.”
“Đúng vậy, nhưng anh không biến mất khi anh viết nhật ký.”
Penelope cảm thấy mạch của cô đập nhanh. “Ý anh là sao?” cô hỏi, giọng cô trở nên gấp gáp.
“Ý anh là nó tự khóa cửa ở trong phòng mình trong nhiều giờ liên tục, và sau những khoảng thời gian đó những ngón tay nó bị dính đầy mực.”
Penelope không nói gì trong một lúc lâu một cách khổ sở. ‘Bằng chứng’ của Colin là rất bất lợi, thực thế, đặc biệt là khi kết hợp sự nổi tiếng của Eloise và sở thích về sự ồn ào đã được chứng minh rõ.
Nhưng cô ấy không phải là Lady Whistledown. Cô ấy không thể. Penelope sẽ cá cả cuộc đời cô vì điều đó.
Cuối cùng Penelope chỉ khoanh tay và, với một âm lượng trong giọng nói mà gần như chắc chắn là nhiều hơn việc ở nhà với 6 năm bướng bỉnh quá mức, nói, “Không phải bạn ấy. Không phải.”
Colin ngồi xuống trở lại, trông thất bại. “Anh ước anh có thể chia sẻ sự chắc chắn của em.”
“Colin, anh cần phải như thế –“
“Thức ăn ở chỗ quái quỷ nào thế?” anh cằn nhằn.
Cô nên bị sửng sốt, nhưng bằng cách nào đó thái độ thiếu nhã nhặn của anh lại làm cô buồn cười. “Em chắc là Briarly sẽ vào đây nhanh thôi.”
Anh ngồi ườn ra ghế. “Anh đói.”
“Vâng,” Penelope nói, môi giật giật, “em đoán như thế.”
Anh thở dài, mệt lử và lo lắng. “Nếu nó là Lady Whistledown, điều đó sẽ là một thảm họa. Một thảm họa thuần túy, hoàn toàn.”
“Sẽ không tệ như thế đâu,” Penelope nói thận trọng. “Không phải rằng em nghĩ bạn ấy là Lady Whistledown, bởi vì em không nghĩ như thế! Nhưng thực sự thì, nếu là bạn ấy, có phải điều đó sẽ rất, rất khủng khiếp không? Em thích Lady Whistledown là mình hơn.”
“Đúng, Penelope,” Colin nói có phần gay gắt, “điều đó sẽ rất, rất khủng khiếp. Nó sẽ bị hủy hoại.”
“Em không nghĩ bạn ấy sẽ bị hủy hoại….”
“Tất nhiên là nó sẽ bị hủy hoại. Em không biết là người phụ nữ đó đã xúc phạm đến bao nhiêu người một năm sao?”
“Em không nhận ra rằng anh rất ghét Lady Whistledown,” Penelope nói.
“Anh không ghét cô ta,” Colin nói một cách mất kiên nhẫn. “Chẳng quan trọng nếu anh ghét cô ta. Những người khác đều ghét cô ta.”
“Em không nghĩ đó là sự thực. Họ đều mua báo của cô ấy.”
“Tất nhiên họ mua báo của cô ta rồi! Mọi người đều mua bài báo đẫm máu của cô ta.”
“Colin!”
“Xin lỗi,” anh lẩm bẩm, nhưng nó nghe không thực sự giống như điều anh định nói.
Penelope gật đầu chấp thuận lời xin lỗi của anh.
”Dù Lady Whistledown là ai,” Colin nói, dứ ngón tay về phía cô với sự quyết liệt đến nỗi mà cô thực sự loạng choạng về phía sau,” khi cô ta bị lột mặt nạ, cô ta sẽ không thể ló mặt ở London được nữa.”
Penelope hắng giọng một cách tế nhị. “Em không nhận ra rằng anh quan tâm rất nhiều đến ý kiến của xã hội.”
“Anh không quan tâm,” anh vặn lại. “Uhm, không nhiều, ít nhất là như thế. Bất kỳ người nào nói với em rằng họ không quan tâm đến điều đó một chút nào thì là một kẻ nói dối hoặc là một kẻ đạo đức giả.”
Penelope nghĩ anh có phần đúng, nhưng cô ngạc nhiên là anh thừa nhận điều đó. Dường như đàn ông luôn luôn thích giả bộ rằng họ hoàn toàn tự chủ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ý thích bất chợt và ý kiến của xã hội.
Colin tựa người về phía trước, đôi mắt xanh của anh rực lửa. “Chuyện này không phải là về anh, Penelope, nó là về Eloise. Và nếu như cô ấy loại bỏ xã hội, cô ấy sẽ bị bóp vụn.” Anh ngồi xuống trở lại, nhưng toàn bộ cơ thể anh toát lên sự căng thẳng. “ Chưa nói đến việc điều đó sẽ ảnh hưởng gì tới mẹ anh.”
Penelope thở ra một hơi dài. “Em thực sự nghĩ là anh đang lo lắng chẳng vì cái gì cả,” cô nói.
“Anh hy vọng em đúng,” anh đáp, nhắm mắt. Anh không chắc lắm từ khi anh bắt đầu nghi ngờ rằng em gái anh có thể là Lady Whistledown. Có thể sau đó phu nhân Danbury sẽ trao phần thưởng hiện tại nổi tiếng của bà.
Không giống như hầu hết mọi người ở London, Colin chưa bao giờ thích điều tra chân tướng thực sự của Lady Whistledown một cách khủng khiếp. Các mục báo mang tính giải trí, và anh chắc chắn cũng đọc nó như nhiều người khác, nhưng theo ý kiến của anh, Lady Whistledown chỉ đơn giản là… Lady Whistledown, và đó là tất cả những gì cô ấy cần được biết đến.
Các mục báo mang tính giải trí, và anh chắc chắn cũng đọc nó như nhiều người khác, nhưng theo ý kiến của anh, Lady Whistledown chỉ đơn giản là… Lady Whistledown, và đó là tất cả những gì cô ấy cần được biết đến.
Nhưng lời thách thức của phu nhân đã làm anh bắt đầu suy nghĩ, và như một người mang họ Bridgerton, một khi đã có ý tưởng nào, thì anh vô phương từ bỏ được. Bằng cách nào đó mà anh chợt nghĩ rằng Eloise có tính tình và kĩ năng hoàn hảo để viết một tạp chí như thế, và rồi, trước khi có thể tự nhủ rằng mình đã điên rồ, anh nhìn thấy dấu mực trên ngón tay em gái.
Anh không biết điều gì làm anh bực mình hơn – Eloise có thể là Lady Whistledown, hay cô đã giấu anh điều này hơn một thập kỷ.
Bực bội thực, bị chính em gái qua mặt. Anh thích nghĩ rằng mình thông minh hơn thế.
Nhưng anh cần phải chú tâm vào hiện tại. Bởi vì nếu mà suy đoán của anh mà đúng, thì làm sao mà cả nhà sẽ đối diện với tai tiếng nếu chuyện này vỡ lỡ ra.
Và cô sẽ bị phát hiện. Cả Luân Đôn đang đuổi theo món tiền thưởng ngàn bảng, Lady Whistledown không có cơ hội nào.
“Colin! Colin!”
Anh mở mắt ra, tự hỏi Penelope đã gọi tên anh bao lâu.
“Em nghĩ anh không nên lo lắng về Eloise,” cô nói. “Có hàng trăm hàng ngàn người ở Luân Đôn. Lady Whistledown có thể là bất cứ ai trong bọn họ. Thật ra, với đôi mắt tinh tường của anh” – ngón tay lúc lắc của cô làm anh nhớ đến ngón tay vấy mực của Eloise – “anh có thể là Lady Whistledown.”
Mắt anh nhìn cô khinh thường. “Trừ một chi tết nhỏ là anh thường xuyên không ở trong nước.”
Penelope không màng đến sự mỉa mai. “Nhưng anh chắc chắn viết hay đủ để làm được chuyện này.”
Colin muốn đáp lại bằng một câu khôi hài và hơi thô lỗ, để gạt bỏ lý luận yếu ớt của cô, nhưng thực sự là anh bí mật thích lời khen “viết hay” của cô đến nỗi anh chỉ có thể ngồi yên với nụ cười ranh mãnh trên mặt.
“Anh có sao không?” Penelope hỏi.
“Hoàn toàn ổn,” Colin trả lời, nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc và chú tâm. “Tại sao em lại hỏi?”
“Tại vì anh đột nhiên xuống sắc. Giống bị hoa mắt vậy.”
“Không sao,” anh lập lại, có lẽ giọng to hơn mức cần thiết. “Anh chỉ nghĩ về vụ tai tiếng.”
Cô thở ra một hơi dài chừng như đầu hàng, điều đó càng làm anh bực mình hơn, bởi vì anh không nghĩ ra nguyên do nào làm cô mất kiên nhẫn. “Vụ tai tiếng nào cơ?” cô hỏi.
“Vụ tai tiếng sẽ nổ ra nếu Eloise bị phát hiện,” anh gằn giọng.
“Bạn ấy không phải Lady Whistledown!” cô ương bướng.
Colin đột nhiên ngồi thẳng dậy, đôi mắt sáng lên một ý tưởng mới. “Em biết không,” giọng anh còn pha lẫn sự điên cuồng, “nhưng anh nghĩ chuyện Eloise có là lady Whistledown hay không cũng không quan trọng.”
Penelope ngây ra nhìn anh trong ba giây, trước khi liếc quanh căn phòng, miệng lẩm bẩm, “Thức ăn đâu rồi? Chắc là em bị váng đầu. Chẳng phải anh vừa mới nổi điên mười phút qua vì bạn ấy có thể sao?”
Như thể nhận được ám hiệu, Briarly mang cái khay nặng trĩu bước vào phòng. Penelope và Colin đều im lặng quan sát người quản gia sắp thức ăn lên bàn. “Có cần tôi đặt ra đĩa không?” ông hỏi.
“Không, như vậy tốt rồi,” Penelope nhanh chóng đáp. “Tụi con tự lo được.”
Briarly gật đầu và, ngay sau khi sắp xếp đĩa muỗng, và rót nước chanh vào ly, lui ra.
“Hãy nghe anh,” Colin nói, đứng bật dậy và khép hờ cửa lại sát trong khung (nhưng vẫn tính là mở ra, nếu có người nói xa xôi về việc lễ nghi.)
“Anh không muốn ăn gì sao?” Penelope hỏi han, nâng cái dĩa bánh lên.
Anh lấy vài miếng cheese, ngoạm nó trong hai miếng với vẻ thiếu tế nhị, rồi tiếp tục, “Ngay cả nếu Eloise không phải là Lady Whistledown – và cho em biết, anh vẫn nghĩ chính là nó – thì cũng không quan trọng. Bởi vì nếu anh cho rằng nó là Lady Whistledown, tất có người cũng sẽ nghĩ như thế.”
“Ý anh là?”
Colin nhận ra cánh tay anh đang giơ lên, và tự ngăn mình lại trước khi anh chồm tới lắc vai cô. “Không quan trọng! Em không hiểu sao? Nếu có người chỉ ra là nó, nó sẽ bị hủy hoại.”
“Nhưng không phải,” Penelope đáp, có vẻ khó khăn lắm mới không nghiến răng trèo trẹo, “nếu bạn ấy không là Lady Whistledown!”
“Làm sao chứng minh được chứ?” Colin hỏi, lại cất bước đi. “Một khi có lời đồn đại, thì đã bất lợi rồi. Lời đồn sẽ phát triển thành không ngăn nổi.”
“Colin, anh không còn lí lẽ nữa từ năm phút trước rồi.”
“Không, nghe anh nói đi.” Anh xoay người lại nhìn thẳng vào cô, và bị níu chặt lấy bởi một cảm giác mãnh liệt rằng anh không thể rời mắt khỏi cô ngay cả khi ngôi nhà bị xập xuống xung quanh. “Thí dụ như là anh nói với mọi người rằng anh đã quyến rũ em.”
Penelope đờ cả người ra.
“Em sẽ bị hủy hoại mãi mãi,” anh tiếp tục, ngồi xuống mép trường kỷ để họ cùng ngang hàng với nhau. “Ngay cả việc hai chúng ta có hôn nhau hay chưa cũng không quan trọng. Đó, Penelope yêu quí, đó chính là quyền lực của ngôn từ.”
Cô trông như đang bị đóng băng. Và lên cơn sốt cùng một lúc. “Em… em không biết phải nói gì,” cô lắp bắp.
Và rồi điều kì quái nhất xảy ra. Anh nhận ra mình cũng không biết nói gì nữa. Bởi vì anh đã quên mất những lời đồn đại, sức mạnh của ngôn từ, cũng như các thứ mục nát liên quan, điều duy nhất anh có thể nghĩ đến là hôn nhau, và –
Và –
Và –
Lạy Chúa trên cao, anh muốn hôn Penelope Featherington.
Penelope Featherington.
Anh có thể nói luôn rằng mình muốn hôn em gái cũng được.
Ngoại trừ việc – anh liếc trộm cô; cô trông quyến rũ lạ kỳ, và anh tự hỏi không biết làm sao mà mình chưa từng nhận ra điều này trước buổi trưa hôm nay – cô không phải là em gái anh.
Cô hiển nhiên không phải em gái anh.
“Colin?” Tên anh chỉ thì thầm trên môi cô, đôi mắt khả ái chớp chớp đầy mụ mẫm, và tại sao anh chưa từng chú ý đến màu mắt nâu ấy hấp dẫn đến thế nào? Gần như ánh vàng quanh con ngươi. Anh chưa từng nhìn thấy điều gì như thế, mà cũng không như anh chưa từng thấy cô cả trăm lần trước đây.
Anh đứng dây – đột ngột, say sưa. Tốt nhất là cả hai không ở chung độ cao. Trên này khó nhìn vào mắt cô hơn.
Cô cũng đứng dậy.
Quỷ quái thật.
“Colin?” cô hỏi, giọng như hơi thở. “Anh có thể cho em một nguyện vọng không?”
Cho đó là trực giác của đàn ông, là sự điên rồ, nhưng có một giọng nói trong anh đang hét lên rằng bất cứ điều gì cô yêu cầu ngay bây giờ phải là một ý rất xấu.
Anh, tuy nhiên, là một kẻ rất ngu ngốc.
Nhất định là thế, bởi vì môi anh hé mở, và rồi một giọng nói giống y hệt giọng anh cất lên, “Tất nhiên.”
Môi cô chúm lại, và trong một giây anh ngỡ cô định hôn anh, nhưng rồi anh nhận ra cô chỉ cố phát âm.
“Nguyện-”
Chỉ một từ. Không có gì ngoài một từ bắt đầu với chữ “Ng”. “Ng” luôn trong như một nụ hôn.
“Nguyện vọng là anh có thể hôn em không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.