Một Ngàn Năm Về Sau

Chương 3

Priest

07/08/2022

Editor: Tiên

Beta: PuPu

Như có người nào mở ra chiếc hộp Pandora (1), bay ra hàng loạt yêu ma quỷ quái.

Nhà trường quyết định giáo dục lại cô gái có hành vi bạo lực với người khác mà không giải thích được việc làm đó. Vào một buổi sáng lạnh lẽo, có một dì lao công nhìn thấy xác của cô ấy ở trong lớp tự học, đầu lệch qua một bên, nằm bên cạnh một đống sách, hai mắt mở to.

“Lan Đình!” Lúc này đây tôi mở cửa phòng ngủ vào, trên tay cầm một tá sách, cặp sách bị kéo xuống cổ tay, trên tay khác còn cầm một túi bánh bao.

Lan Đình đeo kính quay lại nhìn tôi: “Cậu sửa đi cái tính keo kiệt rồi sao? Theo cá nhân của mình, keo kiệt chỉ là tính cách của hai dạng người, một là nhà nghệ thuật, hai là người bốc vác, hiển nhiên cậu thuộc vế sau.”

Tôi để đồ lên trên bàn, thở hổn hển nói: “Này, mình mới nghe được một chuyện bát quái đấy!”

“Chuyện gì?” Nhìn biểu tình của cô ấy trông rất giống chuyên gia của phòng khám, mà tôi chính là bệnh nhân xui xẻo bị trúng gió của cô ấy.

“Nói về chuyện đang ồn ào huyên náo trong trường, gọi là gì nhỉ —— sự kiện xuất hiện xác chết trong phòng tự học?”

“Mình không nên trông cậy cậu có thể biết những chuyện như XX chia tay hay XX quay lại với nhau.” Lan Đình bĩu môi, “Chuyện đó mình có 108 phiên bản, cậu muốn nghe cái nào?”

Khụ…… Tôi bị nghẹn bánh bao khiến cho mắt cũng trợn ngược lên, hơn nửa ngày mới có thể trôi xuống: “Cân bộ, phía chính phủ.”

“Phía chính phủ là phiên bản trái tim chết đột ngột, cậu tin không?”

“Vì sao không?”

“Bởi vì, cả nữ sinh và cả người thân trong gia đình của cô ấy đều không có tiền án bệnh sử.” Lan Đình nhíu mày, “Sao có thể vì bệnh tim mà chết đột ngột? Tiểu tiên nữ bé nhỏ à, mình biết rằng không thể ôm hy vọng với trí thông minh của cậu, nhưng với một chuyện dễ hiểu như vậy thì chắc chắn cậu vẫn có thể hiểu được đúng chứ?”

“Mình muốn nghe thông tin đáng tin cậy nhất.”

“Thông tin đáng tin cậy nhất sao,” Lan Đình do dự một chút, “Nghe nói là vì Thượng Thục cướp bạn trai của cô ấy, cô ấy đi tìm việc còn không có kết quả, lại bị xử phạt, vì thế luẩn quẩn trong lòng nên tự sát.”



Được rồi, chẳng trách Lan Đình không ôm hy vọng với chỉ số thông minh của tôi, tôi sớm nên biết rằng sẽ chẳng nghe được tin tức đáng tin cậy nào từ cô ấy: “Chuyện cậu vừa nói là chuyện mình không thể tin được nhất.”

“Cô ấy bị người ta nguyền rủa.” Lan Đình chắc chắn nói, “Phiên bản phóng đại nhất là cô ấy đụng phải một thứ gì không sạch sẽ, sau đó bị người ta nguyền rủa, đầu tiên là nổi điên, sau đó game over. Đối với điều này, bọn họ còn có cả lập luận, họ nói gì nhỉ? Đối với —— những người thượng đế muốn hủy diệt, thì đầu tiên những người đó sẽ bị điên.”

“Mình chân thành kiến nghị nên dẹp những người trong đội paparazzi.” Vẻ mặt tôi ngưng trọng nói.

“Mình lại cảm thấy người bị nguyền rủa là mình.” Thượng Thục đẩy cửa tiến vào, trong lòng ngực ôm một tá sách, sắc mặt có chút tiều tụy, cô ấy nặng nề quăng sách lên trên bàn, “Ai có sữa bò vị hoa cúc không, mình không thấy.”

“Mất ngủ? Đầu choáng váng? Hay quên? Hãy sử dụng sản phẩm XX.” Lan Đình ném cho cô ấy một hộp sữa, “Nói thật nhé Thượng Thục, hiện cậu đang nổi tiếng, vận đào hoa chính mùa, không nên uể oải như vậy.”

“Mình buồn ngủ quá……” Thượng Thục ngáp một cái, “Ngủ không ngon giấc, mới nhắm mắt một chút đã gặp ác mộng.”

“Ác mộng gì?”

“Hôm nay mới nhắm mắt ở thư viện một lúc, thì mình mơ thấy mình bị treo cổ xử phạt, tất cả mọi người đều vô cảm nhìn mình, ngày hôm qua thì mơ thấy bị bọn cướp siết cổ khi đang đi trên đường mình, hôm trước thì mơ thấy bị người ta đẩy ngã rồi một chiếc xe chạy qua đè lên mình, hôm kia uống một ly không biết có phải trà hay không, đột nhiên hộc máu chết, một ngày trước ngày hôm trước……”

“Mỹ nữ, có phải cậu bị khủng bố không vậy?” Mặt Lan Đình đen lại

“À —— còn gặp chuyện phiền toái bởi một bà điên!”

“Sau đó bà điên đó đã chết.” Tôi không mặn không nhạt nhắc nhở.

“Chính là vậy!” Thượng Thục thở dài một tiếng, “Tiểu tiên nữ bé nhỏ à, cậu không linh tí nào, tớ vẫn hay thường bị ác mộng!”

“Phải nói lại, mình là một tín đồ của chủ nghĩa duy vật thuần khiết!” Tôi liếc mắt, giúp bọn họ treo áo, “Chẳng trách bổn cô nương lại khiến giá thị trường không ổn định.”

Hai cái người xui xẻo kia bỗng cười ra tiếng, ngay lúc này, Phù Tô mới học xong một khóa thể dục đã trở lại, trong tay còn cầm một phong thư: “Mỹ nữ, cầm thư tình đi.”

“Này, ở đây có ba vị mỹ nữ, cậu nói ai?” Lan Đình cợt nhả.



Phù Tô mắt trợn trắng, đưa thư cho Thượng Thục: “Sở Linh suốt ngày ở trong thư viện nghiên cứu mấy thứ đồ kỳ kỳ quái quái, cậu lại không phải nói, cái gì nhỉ, đội trưởng đội paparazzi ở trường —— hai người là những con người không điển hình của nhân loại, có đẹp hay không không nói, lại còn không biết xấu hổ tự xưng mình là giới tính nữ à?”

“Cút!”

Khi tôi và Lan Đình đang định chống lại, thì Thượng Thục bỗng nhiên kêu lên sợ hãi, tôi quay đầu lại nhìn, bức thư trên tay cô ấy rơi xuống đất, khuôn mặt của cô ấy bỗng tái nhạt.

Tờ giấy bị vò nát, và những màu vệt màu đỏ sẫm trên đó rõ ràng là vết máu, kinh tởm nhất là chữ trên giấy, những con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được máu và rỉ sét viết lên trên giấy:

Mày đi chết đi.

Một thứ đồ vật đập vào mặt.

“Biến thái năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều.” Phù Tô trợn mắt há hốc mồm mà cảm thán.

Thượng Thục vùi đầu trên khuỷu tay, run lên khóc, Lan Đình quay lại nhìn tôi và Phù Tô, ôm bả vai của Thượng Thục, nhẹ nhàng mà dỗ dành, nhỏ giọng an ủi.

“Làm sao bây giờ?” Phù Tô hỏi tôi.

“Thượng Thục, cậu gần đây có đắc tội ai?” Theo tính cách của cô ấy, thì nha đầu này điển hình là chim nhỏ nép người, là người vô tâm không phổi, chỉ số thông minh và EQ không cao, người bình thường đều lười chấp nhặt với cô ấy, người nào có thể hận cô ấy như vậy?

“Mình không biết…… Mình đã làm sai cái gì, vì sao tất cả đều nhằm vào mình……”

“Như vậy đi, sau này thế nào đi chăng nữa, ba người bọn mình ít nhất sẽ có một người đi theo cậu, đến khi có thể giao cậu cho bạn trai của cậu, được không, đừng khóc nữa, không sao đâu.” Hiện tại chỉ có thể như vậy.

“Chỉ là, thời khoá biểu của bọn mình không giống nhau, có lúc khác thì sao ……” Mỹ nữ như thỏ con có đôi mắt hồng hồng đáng thương nhìn tôi, ài, sao tôi có thể chịu được ánh mắt như vậy cơ chứ.

“Thì trốn học,” tôi nhún vai, “Dù sao mình cũng là heo năng không sợ nước sôi, buổi học cũng không còn nhiều.”

Thượng Thục cảm kích nở một nụ cười tươi, rõ ràng buồn cười vì màn hi sinh chính mình để giải trí của tôi.

(1) Hộp Pandora: Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống. (Theo wikipedia)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Ngàn Năm Về Sau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook