Chương 38: Bánh Khoai Môn Tổ Ong 2
Đa Lê
24/06/2022
HR của hai công ty đầu tiên có phần tán thưởng Hạ Hiểu, nhưng Hạ Hiểu không hài lòng với thời gian tăng ca và mức lương của họ. Công ty thứ ba là cũng một công ty thương hiệu làm đẹp trong nước, thời gian tăng ca trong phạm vi chấp nhận được của Hạ Hiểu, được nghỉ cuối tuần và tiền lương không tồi, điều này có thể khiến cho Hạ Hiểu tha thứ việc thỉnh thoảng tăng ca.
Còn có một ưu điểm nữa là công ty mới và công ty hiện tại của Ôn Sùng Nguyệt nằm trong cùng một tòa nhà. Cách nhà hai người chỉ nửa giờ lái xe. Ít nhất, trước khi Ôn Sùng Nguyệt đi Tô Châu, Hạ Hiểu đã có thể đi ké xe của anh.
Hoàn hảo.
Tuy nhiên, kết quả phỏng vấn không như nguyện vọng, HR lịch sự tiễn Hạ Hiểu đi, ở cửa kính, Hạ Hiểu nghe thấy giọng nói kinh ngạc của người đàn ông: "A, Hạ Hiểu!"
Hạ Hiểu quay đầu lại, nhìn thấy Dương Diệp bưng mấy cốc Starbucks, HR cười gọi một tiếng giám đốc Tiểu Dương, Dương Diệp đưa cốc Starbucks cho cô nàng, vui vẻ cười nói: "Tôi gặp một người bạn học cũ ở đây, để tôi tiễn cô ấy. Phiền cô lấy mấy ly cà phê mang cho mấy người trong nhóm của tôi - cốc của tôi là tặng cô, phiền cô giúp tôi đi một chuyến."
HR cười nói được, nhìn Hạ Hiểu một chút, sau đó mới rời đi.
Dương Diệp hỏi Hạ Hiểu, "Sao cậu lại ở đây?"
Hạ Hiểu lắc lắc hồ sơ: "Đến phỏng vấn.”
Dương Diệp nói, "Tôi nhớ chuyên ngành đại học của cậu là tiếng Anh?"
Hạ Hiểu gật đầu: "Ừ."
Dương Diệp hỏi: "Cậu phỏng vấn vị trí nào?"
Trong lúc nói chuyện, thang máy đi đến, cửa chậm rãi mở ra, Dương Diệp ra hiệu cho Hạ Hiểu vào trước, anh ta vốn dĩ muốn đi theo, nhưng điện thoại vang lên, chỉ đành phải cười xin lỗi tránh ra đi nghe điện thoại.
Trong thang máy có vài người, Hạ Hiểu không nhìn kỹ, cô lại đeo tai nghe, nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình.
Thang máy đến lầu một, Hạ Hiểu đứng ở rìa, định đợi sau khi mọi người rời thang máy rồi mình mới đi.
Vừa lúc đến giờ tan sở, hầu hết mọi người đều vội vã, chỉ có người đàn ông cuối cùng không nhanh không chậm bước ra ngoài, Hạ Hiểu vẫn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, lơ đãng nghĩ xem tại sao đối phương lại đi chậm như vậy.
Đột nhiên, người đàn ông đưa tay, kéo Hạ Hiểu, một giọng nói quen thuộc mang theo nụ cười: "Còn chờ cái gì nữa? Hết điện rồi?”
Hạ Hiểu ngơ ngác nhìn lên, cô tháo tai nghe ra, vui mừng: "Thầy Ôn!"
Ôn Sùng Nguyệt kéo cô ra khỏi thang máy, hỏi: "Kết quả buổi phỏng vấn này như thế nào?”
Hạ Hiểu nói: "Có vẻ không được tốt."
Mặc dù chưa có kết quả, nhưng Hạ Hiểu từ lúc vào đến lúc rời đi nói chuyện chưa đến mười phút. Dựa trên kinh nghiệm trước đây của cô, buổi phỏng vấn này có lẽ đã thất bại.
Nhưng cung không sao.
Hạ Hiểu xốc lại tinh thần: "Tuy nhiên tính chất công việc này không khác mấy so với trước. Nếu trượt phỏng vấn cũng không sao. Dù sao em cũng không giỏi giao tiếp quan hệ.”
Ôn Sùng Nguyệt chẳng ừ hử gì, anh hỏi, "Người vừa rồi trò chuyện với em là ai vậy?"
“Ai?” Hạ Hiểu kịp phản ứng lại: “A, là Dương Diệp, là lớp trưởng lớp cấp ba của em.”
Ôn Sùng Nguyệt hời hợt đáp lại một tiếng, hai người sóng vai nhau rời khỏi tòa nhà, ánh mặt trời chói chang, mới đi vài bước, Ôn Sùng Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông da đen vừa rồi nói chuyện với Hạ Hiểu chạy ra, hình như là tìm kiếm bóng dáng của Hạ Hiểu.
Ôn Sùng Nguyệt kéo Hạ Hiểu đến trước mặt mình.
Hạ Hiểu ồ lên một tiếng kinh ngạc, hơi giật mình: "Sao vậy?"
"Hôm nay gió lớn," Ôn Sùng Nguyệt không để lại dấu vết, dùng áo khoác ngoài che cô lại, "đừng động đậy kẻo cảm lạnh."
Hạ Hiểu hoàn toàn cảm thấy Ôn Sùng Nguyệt đang chuyện bé xé ra to,mùa đông đã qua rồi, cô còn có thể bị cảm lạnh sao?
Chuyện cười.
Nào ngờ sau khi về đến nhà cô lại bắt đầu bị nghẹt mũi, đầu mũi cũng bị đỏ lên do dùng giấy lau mũi.
Hôm sau cô không đi phỏng vấn, ở nhà uống canh sườn hầm củ sen do Ôn Sùng Nguyệt gọi người đem tới.
Đối với buổi phỏng vấn này, Hạ Hiểu không có hy vọng gì, nhưng bảy giờ tối, cô ấy nhận được một cuộc điện thoại thông báo đã vượt qua vòng phỏng vấn.
Email cũng đã nhận được.
Khó mà tin được.
Hạ Hiểu nhớ lại thái độ của HR ngày hôm đó, không cần đoán cũng biết được, việc này nhất định không thể thiếu sự giúp đỡ của Dương Diệp.
Điều này khiến cô rất bối rối.
Ôn Sùng Nguyệt để tôm tươi vào nước sạch để rửa, lấy ra, hỏi: "Em đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"
Hạ Hiểu nói với giọng mũi: "Em đang cân nhắc có nên nhận việc hay không."
Ôn Sùng Nguyệt không khỏi kinh ngạc: "Là buổi phỏng vấn ngày hôm qua sao?"
“Vâng,” Hạ Hiểu vẫn đang cân nhắc thiệt hơn, “Thực ra, em cũng không ôm quá nhiều hy vọng… Qua phỏng vấn tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như vậy thì có lẽ nó không khác mấy so với công việc trước của em…"
Cô đang nói những lo buồn của mình, Ôn Sùng Nguyệt duỗi tay đưa cho Hạ Hiểu một đồng tiền xu.
Hạ Hiểu nghiêng người: "Hả?"
Ôn Sùng Nguyệt nói: "Nếu thấy khó xử, vậy thì vứt đồng xu để quyết định đi.”
Hạ Hiểu cầm lấy đồng xu, chứng khó khăn trong lựa chọn lại tái phát: "Vậy thì lấy mặt chính hay mặt trái?”
"Mặt chính thì tối nay từ chối, mặt trái thì sáng mai từ chối,” Ôn Sùng Nguyệt bình tĩnh nói: “Nếu đồng xu đứng lên, thì em chấp nhận công việc này.”
Anh nói: “Nào, vứt đi, ý trời không thể làm trái.”.
Còn có một ưu điểm nữa là công ty mới và công ty hiện tại của Ôn Sùng Nguyệt nằm trong cùng một tòa nhà. Cách nhà hai người chỉ nửa giờ lái xe. Ít nhất, trước khi Ôn Sùng Nguyệt đi Tô Châu, Hạ Hiểu đã có thể đi ké xe của anh.
Hoàn hảo.
Tuy nhiên, kết quả phỏng vấn không như nguyện vọng, HR lịch sự tiễn Hạ Hiểu đi, ở cửa kính, Hạ Hiểu nghe thấy giọng nói kinh ngạc của người đàn ông: "A, Hạ Hiểu!"
Hạ Hiểu quay đầu lại, nhìn thấy Dương Diệp bưng mấy cốc Starbucks, HR cười gọi một tiếng giám đốc Tiểu Dương, Dương Diệp đưa cốc Starbucks cho cô nàng, vui vẻ cười nói: "Tôi gặp một người bạn học cũ ở đây, để tôi tiễn cô ấy. Phiền cô lấy mấy ly cà phê mang cho mấy người trong nhóm của tôi - cốc của tôi là tặng cô, phiền cô giúp tôi đi một chuyến."
HR cười nói được, nhìn Hạ Hiểu một chút, sau đó mới rời đi.
Dương Diệp hỏi Hạ Hiểu, "Sao cậu lại ở đây?"
Hạ Hiểu lắc lắc hồ sơ: "Đến phỏng vấn.”
Dương Diệp nói, "Tôi nhớ chuyên ngành đại học của cậu là tiếng Anh?"
Hạ Hiểu gật đầu: "Ừ."
Dương Diệp hỏi: "Cậu phỏng vấn vị trí nào?"
Trong lúc nói chuyện, thang máy đi đến, cửa chậm rãi mở ra, Dương Diệp ra hiệu cho Hạ Hiểu vào trước, anh ta vốn dĩ muốn đi theo, nhưng điện thoại vang lên, chỉ đành phải cười xin lỗi tránh ra đi nghe điện thoại.
Trong thang máy có vài người, Hạ Hiểu không nhìn kỹ, cô lại đeo tai nghe, nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình.
Thang máy đến lầu một, Hạ Hiểu đứng ở rìa, định đợi sau khi mọi người rời thang máy rồi mình mới đi.
Vừa lúc đến giờ tan sở, hầu hết mọi người đều vội vã, chỉ có người đàn ông cuối cùng không nhanh không chậm bước ra ngoài, Hạ Hiểu vẫn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, lơ đãng nghĩ xem tại sao đối phương lại đi chậm như vậy.
Đột nhiên, người đàn ông đưa tay, kéo Hạ Hiểu, một giọng nói quen thuộc mang theo nụ cười: "Còn chờ cái gì nữa? Hết điện rồi?”
Hạ Hiểu ngơ ngác nhìn lên, cô tháo tai nghe ra, vui mừng: "Thầy Ôn!"
Ôn Sùng Nguyệt kéo cô ra khỏi thang máy, hỏi: "Kết quả buổi phỏng vấn này như thế nào?”
Hạ Hiểu nói: "Có vẻ không được tốt."
Mặc dù chưa có kết quả, nhưng Hạ Hiểu từ lúc vào đến lúc rời đi nói chuyện chưa đến mười phút. Dựa trên kinh nghiệm trước đây của cô, buổi phỏng vấn này có lẽ đã thất bại.
Nhưng cung không sao.
Hạ Hiểu xốc lại tinh thần: "Tuy nhiên tính chất công việc này không khác mấy so với trước. Nếu trượt phỏng vấn cũng không sao. Dù sao em cũng không giỏi giao tiếp quan hệ.”
Ôn Sùng Nguyệt chẳng ừ hử gì, anh hỏi, "Người vừa rồi trò chuyện với em là ai vậy?"
“Ai?” Hạ Hiểu kịp phản ứng lại: “A, là Dương Diệp, là lớp trưởng lớp cấp ba của em.”
Ôn Sùng Nguyệt hời hợt đáp lại một tiếng, hai người sóng vai nhau rời khỏi tòa nhà, ánh mặt trời chói chang, mới đi vài bước, Ôn Sùng Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông da đen vừa rồi nói chuyện với Hạ Hiểu chạy ra, hình như là tìm kiếm bóng dáng của Hạ Hiểu.
Ôn Sùng Nguyệt kéo Hạ Hiểu đến trước mặt mình.
Hạ Hiểu ồ lên một tiếng kinh ngạc, hơi giật mình: "Sao vậy?"
"Hôm nay gió lớn," Ôn Sùng Nguyệt không để lại dấu vết, dùng áo khoác ngoài che cô lại, "đừng động đậy kẻo cảm lạnh."
Hạ Hiểu hoàn toàn cảm thấy Ôn Sùng Nguyệt đang chuyện bé xé ra to,mùa đông đã qua rồi, cô còn có thể bị cảm lạnh sao?
Chuyện cười.
Nào ngờ sau khi về đến nhà cô lại bắt đầu bị nghẹt mũi, đầu mũi cũng bị đỏ lên do dùng giấy lau mũi.
Hôm sau cô không đi phỏng vấn, ở nhà uống canh sườn hầm củ sen do Ôn Sùng Nguyệt gọi người đem tới.
Đối với buổi phỏng vấn này, Hạ Hiểu không có hy vọng gì, nhưng bảy giờ tối, cô ấy nhận được một cuộc điện thoại thông báo đã vượt qua vòng phỏng vấn.
Email cũng đã nhận được.
Khó mà tin được.
Hạ Hiểu nhớ lại thái độ của HR ngày hôm đó, không cần đoán cũng biết được, việc này nhất định không thể thiếu sự giúp đỡ của Dương Diệp.
Điều này khiến cô rất bối rối.
Ôn Sùng Nguyệt để tôm tươi vào nước sạch để rửa, lấy ra, hỏi: "Em đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"
Hạ Hiểu nói với giọng mũi: "Em đang cân nhắc có nên nhận việc hay không."
Ôn Sùng Nguyệt không khỏi kinh ngạc: "Là buổi phỏng vấn ngày hôm qua sao?"
“Vâng,” Hạ Hiểu vẫn đang cân nhắc thiệt hơn, “Thực ra, em cũng không ôm quá nhiều hy vọng… Qua phỏng vấn tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như vậy thì có lẽ nó không khác mấy so với công việc trước của em…"
Cô đang nói những lo buồn của mình, Ôn Sùng Nguyệt duỗi tay đưa cho Hạ Hiểu một đồng tiền xu.
Hạ Hiểu nghiêng người: "Hả?"
Ôn Sùng Nguyệt nói: "Nếu thấy khó xử, vậy thì vứt đồng xu để quyết định đi.”
Hạ Hiểu cầm lấy đồng xu, chứng khó khăn trong lựa chọn lại tái phát: "Vậy thì lấy mặt chính hay mặt trái?”
"Mặt chính thì tối nay từ chối, mặt trái thì sáng mai từ chối,” Ôn Sùng Nguyệt bình tĩnh nói: “Nếu đồng xu đứng lên, thì em chấp nhận công việc này.”
Anh nói: “Nào, vứt đi, ý trời không thể làm trái.”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.