Chương 5: Cháo Gà Uyên Ương 3
Đa Lê
25/05/2022
Cô nhớ tới, Giang Vãn Quất từng nói qua, Ôn Sùng Nguyệt muốn kết hôn trong thời gian ngắn chính là vì cự tuyệt sắp xếp đi xem mắt của người lớn trong nhà.
Hạ Hiểu không nghĩ tới tiến triển có thể nhanh như vậy.
Cô an tĩnh lắng nghe.
Ôn Sùng Nguyệt nói: "Tôi sẽ gánh vác trách nhiệm mà người chồng nên làm, về mặt công việc, nếu như không có tình huống ngoài ý muốn--- cái ngoài ý muốn này chỉ là mỗi tháng thỉnh thoảng sẽ có một lần hoặc là hai lần---tôi sẽ kết thúc công việc vào bảy giờ rồi về nhà."
"Tôi không nghiện rượu hay thuốc lá, thỉnh thoảng sẽ hút thuốc, uống rượu cũng là chút ít." Anh nói, "Nếu như em để ý, tôi sẽ không hút thuốc ở trong nhà."
"Tôi thích vận động ngoài trời, leo núi, trượt tuyết, hoặc là lướt sóng, trước mắt tần suất là mỗi tháng ra ngoài một lần. Đương nhiên, nếu em thích an tĩnh mà nói, tôi cũng rất vui vẻ ở nhà cùng em đọc sách."
Hạ Hiểu chậm rãi húp cháo.
Thịt gà trong cháo đã tan ra hoàn toàn, mùi thịt trong cháo rất đậm, dầu hạt cải lại trung hoà vị mặn rất tốt, tươi mà không ngấy.
"Tôi nghe Vãn Quất nói tính chất công việc của em, cũng biết được sự vất vả của em, tôi nghĩ, tương đối mà nói, tôi có thời gian rảnh nhiều hơn em." Ôn Sùng Nguyệt nói, "Tôi có thể phụ trách việc nhà nhiều hơn, bao gồm sắp xếp quần áo, quét dọn vệ sinh và nấu cơm."
Hạ Hiểu buông thìa xuống.
Cô mở to hai mắt: "Ngài còn biết nấu cơm?"
"Có thể gọi tôi là 'anh' được không?" Ôn Sùng Nguyệt nửa đùa nửa thật, "Chúng ta là đang xem mắt, không phải báo cáo công việc."
Tai Hạ Hiểu có hơi nóng, cô ảo não nghĩ, sáng sớm không nên nhiều mặc nhiều đồ giữ ấm như vậy.
Ôn Sùng Nguyệt nói: "Tôi biết làm một số món ăn không quá phức tạp, sau này tôi có thể phụ trách bữa sáng và bữa tối trong nhà. Đương nhiên, nếu như em muốn mang đi làm thì tôi cũng có thể phụ trách cơm trưa của em."
Hạ Hiểu cầm đũa lên, cô thăm dò hỏi: "Anh cho rằng món ăn gì được tính là phức tạp?"
Ôn Sùng Nguyệt trả lời: "Lấy một thí dụ —— cà khô . Nhưng mà, nếu như em muốn ăn, vào lúc em và tôi nghỉ ngơi, thời gian dư dả, tôi rất tình nguyện làm cho em nếm thử, nhưng mà không dám đảm bảo hương vị giống 100%."
Hạ Hiểu mím môi nở nụ cười, cô gắp một miếng thịt bò thái hạt lựu.
Ôn Sùng Nguyệt không nhanh không chậm nói: "Tôi hiểu rõ, hôn nhân không có nền tảng tình cảm sẽ khiến cho em cảm thấy sợ hãi. Cho nên, chúng ta có thể chậm rãi trao đổi, liên quan tới gia đình, liên quan tới hôn nhân, liên quan tới con cái."
Hạ Hiểu ngẩng đầu.
"Trong tương lai trong vòng sáu năm, trong kế hoạch của tôi không bao gồm việc sinh con; nếu như ngoài ý muốn có con, tôi sẽ gánh vác trách nhiệm của một người cha và người chồng." Ôn Sùng Nguyệt nhìn cô chăm chú, "Em có đồng ý không?"
Hạ Hiểu mãnh liệt gật đầu.
Ôn Sùng Nguyệt quan sát sắc mặt của cô, kiên nhẫn chờ đợi cô nói tiếp.
Anh không nóng vội, thuận tay châm trà cho Hạ Hiểu, đầy bảy phần, đây là quy củ pha trà, quá đầy thì sẽ tràn, phải giữ trống ba phần, chờ đợi hương trà chậm rãi tỏa ra theo thời gian.
Hạ Hiểu hỏi: "Anh có yêu cầu gì về vợ tương lai của mình không?"
Cô rất do dự.
Điều kiện của Ôn Sùng Nguyệt thực sự quá tốt, mặc dù hai người không có bàn về phương diện tiền bạc, nhưng Giang Vãn Quất trước đó đã tiết lộ cho Hạ Hiểu, điều kiện vật chất của Ôn Sùng Nguyệt cực kỳ hậu đãi, là loại hậu đãi gần như không xuất hiện ở trên thị trường xem mắt.
Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Sùng Nguyệt "xem mắt".
Trên thế giới không tồn tại cái gọi là hoàn mỹ.
Dù cho có, cũng sẽ không rơi vào người sợ xã hội lại không có chút chuẩn bị nào như Hạ Hiểu.
Lòng cảnh giác của Hạ Hiểu rất cao, dù cho Ôn Sùng Nguyệt nhìn qua là một đối tượng kết hôn gần như hoàn mỹ, cô cũng muốn biết phía sau có cạm bẫy hay không, hoặc là nói —— thiếu hụt hay không.
"Có." Ôn Sùng Nguyệt nói, "Tôi cần vợ làm bạn."
Hạ Hiểu như trút được gánh nặng, cô nghiêm túc cam đoan: "Cái này là đương nhiên."
"Và." Ôn Sùng Nguyệt ôn tồn lễ độ, "Tôi cần cuộc sống vợ chồng lâu dài."
Hạ Hiểu không nghĩ tới tiến triển có thể nhanh như vậy.
Cô an tĩnh lắng nghe.
Ôn Sùng Nguyệt nói: "Tôi sẽ gánh vác trách nhiệm mà người chồng nên làm, về mặt công việc, nếu như không có tình huống ngoài ý muốn--- cái ngoài ý muốn này chỉ là mỗi tháng thỉnh thoảng sẽ có một lần hoặc là hai lần---tôi sẽ kết thúc công việc vào bảy giờ rồi về nhà."
"Tôi không nghiện rượu hay thuốc lá, thỉnh thoảng sẽ hút thuốc, uống rượu cũng là chút ít." Anh nói, "Nếu như em để ý, tôi sẽ không hút thuốc ở trong nhà."
"Tôi thích vận động ngoài trời, leo núi, trượt tuyết, hoặc là lướt sóng, trước mắt tần suất là mỗi tháng ra ngoài một lần. Đương nhiên, nếu em thích an tĩnh mà nói, tôi cũng rất vui vẻ ở nhà cùng em đọc sách."
Hạ Hiểu chậm rãi húp cháo.
Thịt gà trong cháo đã tan ra hoàn toàn, mùi thịt trong cháo rất đậm, dầu hạt cải lại trung hoà vị mặn rất tốt, tươi mà không ngấy.
"Tôi nghe Vãn Quất nói tính chất công việc của em, cũng biết được sự vất vả của em, tôi nghĩ, tương đối mà nói, tôi có thời gian rảnh nhiều hơn em." Ôn Sùng Nguyệt nói, "Tôi có thể phụ trách việc nhà nhiều hơn, bao gồm sắp xếp quần áo, quét dọn vệ sinh và nấu cơm."
Hạ Hiểu buông thìa xuống.
Cô mở to hai mắt: "Ngài còn biết nấu cơm?"
"Có thể gọi tôi là 'anh' được không?" Ôn Sùng Nguyệt nửa đùa nửa thật, "Chúng ta là đang xem mắt, không phải báo cáo công việc."
Tai Hạ Hiểu có hơi nóng, cô ảo não nghĩ, sáng sớm không nên nhiều mặc nhiều đồ giữ ấm như vậy.
Ôn Sùng Nguyệt nói: "Tôi biết làm một số món ăn không quá phức tạp, sau này tôi có thể phụ trách bữa sáng và bữa tối trong nhà. Đương nhiên, nếu như em muốn mang đi làm thì tôi cũng có thể phụ trách cơm trưa của em."
Hạ Hiểu cầm đũa lên, cô thăm dò hỏi: "Anh cho rằng món ăn gì được tính là phức tạp?"
Ôn Sùng Nguyệt trả lời: "Lấy một thí dụ —— cà khô . Nhưng mà, nếu như em muốn ăn, vào lúc em và tôi nghỉ ngơi, thời gian dư dả, tôi rất tình nguyện làm cho em nếm thử, nhưng mà không dám đảm bảo hương vị giống 100%."
Hạ Hiểu mím môi nở nụ cười, cô gắp một miếng thịt bò thái hạt lựu.
Ôn Sùng Nguyệt không nhanh không chậm nói: "Tôi hiểu rõ, hôn nhân không có nền tảng tình cảm sẽ khiến cho em cảm thấy sợ hãi. Cho nên, chúng ta có thể chậm rãi trao đổi, liên quan tới gia đình, liên quan tới hôn nhân, liên quan tới con cái."
Hạ Hiểu ngẩng đầu.
"Trong tương lai trong vòng sáu năm, trong kế hoạch của tôi không bao gồm việc sinh con; nếu như ngoài ý muốn có con, tôi sẽ gánh vác trách nhiệm của một người cha và người chồng." Ôn Sùng Nguyệt nhìn cô chăm chú, "Em có đồng ý không?"
Hạ Hiểu mãnh liệt gật đầu.
Ôn Sùng Nguyệt quan sát sắc mặt của cô, kiên nhẫn chờ đợi cô nói tiếp.
Anh không nóng vội, thuận tay châm trà cho Hạ Hiểu, đầy bảy phần, đây là quy củ pha trà, quá đầy thì sẽ tràn, phải giữ trống ba phần, chờ đợi hương trà chậm rãi tỏa ra theo thời gian.
Hạ Hiểu hỏi: "Anh có yêu cầu gì về vợ tương lai của mình không?"
Cô rất do dự.
Điều kiện của Ôn Sùng Nguyệt thực sự quá tốt, mặc dù hai người không có bàn về phương diện tiền bạc, nhưng Giang Vãn Quất trước đó đã tiết lộ cho Hạ Hiểu, điều kiện vật chất của Ôn Sùng Nguyệt cực kỳ hậu đãi, là loại hậu đãi gần như không xuất hiện ở trên thị trường xem mắt.
Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Sùng Nguyệt "xem mắt".
Trên thế giới không tồn tại cái gọi là hoàn mỹ.
Dù cho có, cũng sẽ không rơi vào người sợ xã hội lại không có chút chuẩn bị nào như Hạ Hiểu.
Lòng cảnh giác của Hạ Hiểu rất cao, dù cho Ôn Sùng Nguyệt nhìn qua là một đối tượng kết hôn gần như hoàn mỹ, cô cũng muốn biết phía sau có cạm bẫy hay không, hoặc là nói —— thiếu hụt hay không.
"Có." Ôn Sùng Nguyệt nói, "Tôi cần vợ làm bạn."
Hạ Hiểu như trút được gánh nặng, cô nghiêm túc cam đoan: "Cái này là đương nhiên."
"Và." Ôn Sùng Nguyệt ôn tồn lễ độ, "Tôi cần cuộc sống vợ chồng lâu dài."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.