Chương 22: Mì Ý Hải Sản Basil 2
Đa Lê
21/06/2022
Nghi ngờ này sau bữa tiệc mới được giải đáp, Tống Triệu Thông đứng bên cạnh Hạ Hiểu ngạc nhiên hỏi: "Giang Văn Quất là bạn của cô sao?"
Hạ Hiểu không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói: "Đúng vậy."
Tống Triệu Thông không nói thêm lời nào, cứ như vậy bước đi.
Giám đốc dìu đồng nghiệp say khướt, Hạ Hiểu giúp đỡ cô ấy lên xe taxi, nhưng cô không cùng lên xe mà nói với giám đốc: "Bạn trai tôi đang đợi tôi ở trên."
Giám đốc ngạc nhiên: "Cô có bạn trai từ khi nào?"
Hạ Hiểu nói: "Hai ngày trước."
Cô đã uống quá nhiều không thích hợp tán gẫu, sau khi uống xong cơ thể cũng lạnh run.
Hạ Hiểu đóng cửa xe, cô đứng ở cửa nhà hàng, quấn chặt khăn quàng cổ, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện cho Ôn Sùng Nguyệt.
Mặc dù là đã đến tiết lập xuân, nhưng gió vẫn lạnh, lạnh đến nổi ngón tay đỏ bừng, Hạ Hiểu lục lọi vài lần, vừa tìm được thì đã nghe thấy giọng nói của Ôn Sùng Nguyệt sau lưng: "Hiểu Hiểu.”
Hạ Hiểu quay đầu lại, hai má vẫn còn ửng đỏ vì uống quá nhiều rượu, chỉ có đôi mắt sáng ngời, như ánh trăng vớt lên từ mặt nước, sáng lấp lánh.
Cô vui mừng gọi: "Thầy Ôn!"
Ôn Sùng Nguyệt lái xe chở Hạ Hiểu về nhà.
Không rõ là do tác dụng của rượu hay là việc xã giao đáng ghét cuối cùng đã kết thúc, đầu óc Hạ Hiểu hoàn toàn thoải mái, cơ thể hoàn toàn dựa sát vào ghế phụ, thành thật thắt dây an toàn, líu ríu trò chuyện cả đoạn đường.
Cô nói rằng cô không thích nghề bây giờ, hơn nữa nó cũng không phù hợp với cô; cô không giỏi xử lý với các mối quan hệ, cô phải luyện tập cười trước gương mỗi ngày, cô ấy phải giả vờ hòa nhã và thân thiện để đối xử với mọi người mỗi ngày, cố gắng học hỏi những điều mới mỗi ngày, cố gắng để hòa nhập vào vòng tròn của các cô gái... Cô rất mệt.
Nhưng đến nay vẫn chưa tìm được công việc nào thích hợp hơn công việc này, Hạ Hiểu cũng muốn cuộc sống trôi qua dễ dàng hơn, thoải mái hơn, nhưng dường như cô không có nhiều tinh lực như vậy.
Hạ Hiểu cảm thấy trạng thái của mình rất tệ, muốn cố gắng để cải thiện tình trạng hiện tại, nhưng lại lo lắng, nếu như cố gắng làm việc chăm chỉ, nhưng mọi thứ vẫn như cũ không thu hoạch được gì, cuộc sống vẫn trì trệ, sẽ rơi càng thất vọng hơn. Cô sợ thất bại vì vậy không dám thử.
Sau đó có nói những gì, cô cũng không còn nhớ rõ. Cô chỉ nhớ rằng mình nói rất nhiều rất nhiều, đến nỗi cổ họng cũng khô luôn.
Ôn Sùng Nguyệt rót nước mật ong cho cô, Hạ Hiểu uống cạn một hơi, nắm quần áo của Ôn Sùng Nguyệt một cách đáng thương, thấp giọng hỏi anh: "Đêm nay anh ôm em ngủ được không?"
…
Hạ Hiểu lần đầu tiên thức dậy sớm hơn Ôn Sùng Nguyệt.
Ở trong vòng tay của đối phương, cô gối lên cánh tay của Ôn Sùng Nguyệt, ngửi được hơi thở nhẹ nhàng trên cơ thể đối phương.
Cẩn cẩn thận thận, cô không nhúc nhích, cũng không dám kề sát vào người anh, vẫn giữ nguyên tư thế này.
Di động đặt bên gối không ngừng vang lên, Hạ Hiểu cẩn thận vươn người ra khỏi chăn, ló đầu nhìn sang.
Là điện thoại của Ôn Sùng Nguyệt, màn hình nhảy lên, là một ghi chú đơn giản.
"Bạch Nhược Lan"
Đang do dự không biết có nên nghe điện thoại hay không, Ôn Sùng Nguyệt đã bị đánh thức rồi, anh cầm lấy điện thoại, trực tiếp từ chối trả lời, nắm lấy cánh tay Hạ Hiểu, nhét cô trở lại trong chăn: "Ngủ thêm một lát."
Hạ Hiểu muốn nhắc nhở anh, "Đã bảy giờ rưỡi rồi."
"Không sao," Ôn Sùng Nguyệt đặt cằm trên đầu cô, nhắm hờ hai mắt, "Đêm xuân quá ngắn, để anh ôm em một lát."
Hạ Hiểu: "..."
Anh ấy thực sự chỉ ôm chứ không làm gì cả.
Cho đến khi giấc ngủ qua đi, Ôn Sùng Nguyệt mới rời giường đi chuẩn bị bữa sáng.
Hạ Hiểu xung phong nhận làm trợ thủ của anh.
Ôn Sùng Nguyệt chỉ huy cô hái hai cành lá húng quế tươi, Hạ Hiểu nhìn trái nhìn phải, chọn lấy hai cành cố gắng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cây.
Trong bếp có con trai và sò đã mua tối hôm qua, đã nhổ hết cặn bẩn cả đêm, sau khi luộc sơ, Ôn Sùng Nguyệt kiên nhẫn loại bỏ những đường màu nâu sẫm trên người con trai.
Hạ Hiểu cắt đôi dâu tây và việt quất để vào hai cốc rồi đổ sữa chua tươi vào trong.
Sau đó cắt xà lách, dưa chuột, cà chua nhỏ, rau diếp đắng, lê tuyết, ... và xếp chúng lại với nhau, rải đều dầu giấm do Ôn Sùng Nguyệt đã điều chế lên.
Công việc của cô rất nhanh là xong, cô đứng bên cạnh nhìn Ôn Sùng Nguyệt nấu ăn.
Mì ý được nấu trong nồi, nước sôi trào bọt khí kêu ùng ục ùng ục.
Hạ Hiểu cảm khái: "Quả nhiên, linh hồn của món Ý chính là mì ống."
Ôn Sùng Nguyệt nói thêm: "Có lẽ còn có rau húng quế và cà chua."
Nói xong, anh cắt vài đường trên quả cà chua nhỏ, màu đỏ của quả cà chua nhỏ trên tay anh ngay lập tức tràn ra như hoa.
Hạ Hiểu không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói: "Đúng vậy."
Tống Triệu Thông không nói thêm lời nào, cứ như vậy bước đi.
Giám đốc dìu đồng nghiệp say khướt, Hạ Hiểu giúp đỡ cô ấy lên xe taxi, nhưng cô không cùng lên xe mà nói với giám đốc: "Bạn trai tôi đang đợi tôi ở trên."
Giám đốc ngạc nhiên: "Cô có bạn trai từ khi nào?"
Hạ Hiểu nói: "Hai ngày trước."
Cô đã uống quá nhiều không thích hợp tán gẫu, sau khi uống xong cơ thể cũng lạnh run.
Hạ Hiểu đóng cửa xe, cô đứng ở cửa nhà hàng, quấn chặt khăn quàng cổ, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện cho Ôn Sùng Nguyệt.
Mặc dù là đã đến tiết lập xuân, nhưng gió vẫn lạnh, lạnh đến nổi ngón tay đỏ bừng, Hạ Hiểu lục lọi vài lần, vừa tìm được thì đã nghe thấy giọng nói của Ôn Sùng Nguyệt sau lưng: "Hiểu Hiểu.”
Hạ Hiểu quay đầu lại, hai má vẫn còn ửng đỏ vì uống quá nhiều rượu, chỉ có đôi mắt sáng ngời, như ánh trăng vớt lên từ mặt nước, sáng lấp lánh.
Cô vui mừng gọi: "Thầy Ôn!"
Ôn Sùng Nguyệt lái xe chở Hạ Hiểu về nhà.
Không rõ là do tác dụng của rượu hay là việc xã giao đáng ghét cuối cùng đã kết thúc, đầu óc Hạ Hiểu hoàn toàn thoải mái, cơ thể hoàn toàn dựa sát vào ghế phụ, thành thật thắt dây an toàn, líu ríu trò chuyện cả đoạn đường.
Cô nói rằng cô không thích nghề bây giờ, hơn nữa nó cũng không phù hợp với cô; cô không giỏi xử lý với các mối quan hệ, cô phải luyện tập cười trước gương mỗi ngày, cô ấy phải giả vờ hòa nhã và thân thiện để đối xử với mọi người mỗi ngày, cố gắng học hỏi những điều mới mỗi ngày, cố gắng để hòa nhập vào vòng tròn của các cô gái... Cô rất mệt.
Nhưng đến nay vẫn chưa tìm được công việc nào thích hợp hơn công việc này, Hạ Hiểu cũng muốn cuộc sống trôi qua dễ dàng hơn, thoải mái hơn, nhưng dường như cô không có nhiều tinh lực như vậy.
Hạ Hiểu cảm thấy trạng thái của mình rất tệ, muốn cố gắng để cải thiện tình trạng hiện tại, nhưng lại lo lắng, nếu như cố gắng làm việc chăm chỉ, nhưng mọi thứ vẫn như cũ không thu hoạch được gì, cuộc sống vẫn trì trệ, sẽ rơi càng thất vọng hơn. Cô sợ thất bại vì vậy không dám thử.
Sau đó có nói những gì, cô cũng không còn nhớ rõ. Cô chỉ nhớ rằng mình nói rất nhiều rất nhiều, đến nỗi cổ họng cũng khô luôn.
Ôn Sùng Nguyệt rót nước mật ong cho cô, Hạ Hiểu uống cạn một hơi, nắm quần áo của Ôn Sùng Nguyệt một cách đáng thương, thấp giọng hỏi anh: "Đêm nay anh ôm em ngủ được không?"
…
Hạ Hiểu lần đầu tiên thức dậy sớm hơn Ôn Sùng Nguyệt.
Ở trong vòng tay của đối phương, cô gối lên cánh tay của Ôn Sùng Nguyệt, ngửi được hơi thở nhẹ nhàng trên cơ thể đối phương.
Cẩn cẩn thận thận, cô không nhúc nhích, cũng không dám kề sát vào người anh, vẫn giữ nguyên tư thế này.
Di động đặt bên gối không ngừng vang lên, Hạ Hiểu cẩn thận vươn người ra khỏi chăn, ló đầu nhìn sang.
Là điện thoại của Ôn Sùng Nguyệt, màn hình nhảy lên, là một ghi chú đơn giản.
"Bạch Nhược Lan"
Đang do dự không biết có nên nghe điện thoại hay không, Ôn Sùng Nguyệt đã bị đánh thức rồi, anh cầm lấy điện thoại, trực tiếp từ chối trả lời, nắm lấy cánh tay Hạ Hiểu, nhét cô trở lại trong chăn: "Ngủ thêm một lát."
Hạ Hiểu muốn nhắc nhở anh, "Đã bảy giờ rưỡi rồi."
"Không sao," Ôn Sùng Nguyệt đặt cằm trên đầu cô, nhắm hờ hai mắt, "Đêm xuân quá ngắn, để anh ôm em một lát."
Hạ Hiểu: "..."
Anh ấy thực sự chỉ ôm chứ không làm gì cả.
Cho đến khi giấc ngủ qua đi, Ôn Sùng Nguyệt mới rời giường đi chuẩn bị bữa sáng.
Hạ Hiểu xung phong nhận làm trợ thủ của anh.
Ôn Sùng Nguyệt chỉ huy cô hái hai cành lá húng quế tươi, Hạ Hiểu nhìn trái nhìn phải, chọn lấy hai cành cố gắng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cây.
Trong bếp có con trai và sò đã mua tối hôm qua, đã nhổ hết cặn bẩn cả đêm, sau khi luộc sơ, Ôn Sùng Nguyệt kiên nhẫn loại bỏ những đường màu nâu sẫm trên người con trai.
Hạ Hiểu cắt đôi dâu tây và việt quất để vào hai cốc rồi đổ sữa chua tươi vào trong.
Sau đó cắt xà lách, dưa chuột, cà chua nhỏ, rau diếp đắng, lê tuyết, ... và xếp chúng lại với nhau, rải đều dầu giấm do Ôn Sùng Nguyệt đã điều chế lên.
Công việc của cô rất nhanh là xong, cô đứng bên cạnh nhìn Ôn Sùng Nguyệt nấu ăn.
Mì ý được nấu trong nồi, nước sôi trào bọt khí kêu ùng ục ùng ục.
Hạ Hiểu cảm khái: "Quả nhiên, linh hồn của món Ý chính là mì ống."
Ôn Sùng Nguyệt nói thêm: "Có lẽ còn có rau húng quế và cà chua."
Nói xong, anh cắt vài đường trên quả cà chua nhỏ, màu đỏ của quả cà chua nhỏ trên tay anh ngay lập tức tràn ra như hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.