Chương 15: Kề tai nói nhỏ
Xoa Thiêu Gia Phì Nhục
25/12/2024
Sáng tinh mơ, Lương Thu Thu bị đánh thức khi vẫn còn đang mê man ngủ, hình như có khách tới, đang nói chuyện với mẹ Lương ở phòng khách, hoan thanh tiếu ngữ* cứ cuồn cuộn truyền vào phòng cô.
*Hoan thanh tiếu ngữ: nói cười sung sướng
Kéo chăn che lại đầu, trong bóng đêm, tiếng cười của mẹ Lương vẫn xuyên thấu qua chăn để chui vào trong tai cô.
Mệt quá đi mất, tối hôm qua cô ngồi gõ chữ quá lâu, bây giờ chỉ muốn ngủ thật ngon để lấy lại tinh thần.
Không biết qua bao lâu tiếng cười đã chậm rãi ngừng lại, dưới cơn buồn ngủ Lương Thu Thu lại rơi vào giấc mộng đẹp.
Cửa phòng yên lặng không tiếng động mở ra.
Người cuộn tròn trong ổ chăn vì ngộp thở mà vô ý thức vén chăn xuống.
"Thu Thu..."
Hửm? Có người gọi cô sao? Ai vậy nhỉ? "Thu Thu..."
Lại gọi, phiền thật, có thể đừng làm phiền cô nữa được không?
Đột nhiên môi giống như bị thứ gì đó lành lạnh mềm mại nghiền áp, Lương Thu Thu trong cơn nửa tỉnh nửa mơ vô ý thức nhíu mày.
Không bao lâu sau thứ kia cũng rút lui.
"Đáng yêu quá." Tiếng cười trầm thấp tràn ra từ cổ họng của người đàn ông.
Giọng nói tràn đầy từ tính này cực kì dễ nghe, tạo cho người ta cảm giác thoải mái, hai hàng lông mày đang cau lại của Lương Thu Thu cũng chậm rãi giãn ra.
"Thu Thu, sau này ngủ với anh được không?"
Hơi thở nóng ấm phun ở bên tai cô, vành tai nhỏ nhắn cũng đỏ lên. Ngứa quá.
Suy nghĩ này vừa mới hiện ra thì vành tai bỗng nhiên tê rần, cô rõ ràng cảm nhận được tai mình đang bị ai đó nhẹ nhàng gặm cắn.
Đầu óc hỗn độn đột nhiên tỉnh táo lại, cô mở to hai mắt. "Aaaaa..."
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp căn phòng.
"Sao...sao anh lại ở đây?" Lương Thu Thu ôm chăn liên tục lui về sau, mắt thấy cô sắp ngã xuống giường, Hứa Gia Ninh liền vội vàng túm lấy góc chăn.
Đáng tiếc là anh đã xem nhẹ chiều dài của chăn, kết quả Lương Thu Thu vẫn ngã nhào xuống giường.
"Thu Thu." "Đừng tới đây!"
Tóc cô bù xù như ổ gà, nửa người lộ ra trong không khí, nửa người lại bọc trong chăn.
Bởi vì cô đang mặc váy ngủ mà váy quá ngắn, cùng lắm chỉ tới đùi, vừa rồi nhã như vậy khiến đùi cô cũng lộ ra ngoài.
May mà nơi riêng tư vẫn được chiếc quần nhỏ màu trắng che lại, cũng không tính là bị lộ hết cảnh xuân.
Da thịt trắng nõn, bộ ngực như ẩn như hiện, trên xương quai xanh gợi cảm vẫn còn lưu lại dấu hôn mờ mờ của ngày hôm đó.
Dấu hôn đã mờ đi gần hết khiến Hứa Gia Ninh có một loại xúc động muốn làm nó đậm hơn, tốt nhất là có thể nói với toàn thế giới rằng cô chính là của anh!
"Thu Thu đừng sợ, anh tới đây để xin lỗi."
Cứ việc bây giờ Hứa Gia Ninh rất muốn không quan tâm mọi thứ mà xông lên cúng bái thân thể của Lương Thu Thu nhưng lúc này chua
phải cơ hội, anh cần phải nguy trang, nguy trang thành "động vật nhỏ" không nguy hiểm để cô buông lỏng cảnh giác.
"Xin lỗi sao? Anh vào phòng tôi, cắn tai tôi mà gọi là xin lỗi à?" Đây là biến thái thì có!
"Thu Thu, anh không có cắn tai em." Hứa Gia Ninh bày ra vẻ mặt vô tội.
Lương Thu Thu không tin lý do thoái thác của anh: "Anh nói dối, rõ ràng tôi cảm giác có người cắn tai tôi."
"Anh không cắn thật mà." Hứa Gia Ninh lại thanh minh cho mình.
Dáng vẻ của anh nhìn qua rất chân thành, chân thành đến nỗi đáy mắt còn có vài tia uất ức như ẩn như hiện.
Lương Thu Thu giận sôi máu: "Họ Hứa kia, dám làm phải dám chịu."
"Thu Thu, anh nghe thấy trong phòng em có tiếng nói nên mới vào, anh tưởng em gọi anh."
"Điêu, phòng tôi khoá. Còn cái gì mà nghe được tiếng nói chuyện nên mới đi vào, buồn cười thật đấy. Nói, sao anh lại cạy được cửa phòng của tôi?"
"Cửa phòng? Cửa phòng của con là do chính tay mẹ mở ra đấy."
Mẹ Lương không biết từ lúc nào xông ra: "Lại sao vậy? Hai đứa có phải có hiểu lầm gì không?"
Lương Thu Thu chạy như bay đến sau lưng mẹ: "Mẹ ơi, tên biến thái Hứa Gia Ninh này trộm vào phòng con còn cắn tai con nữa."
"Cái gì mà biến thái, đừng có mà nói linh tinh, trước kia Gia Ninh là lớp trưởng ưu tú của lớp con đấy, mẹ không tin nó sẽ làm mấy hành động đó." Hiển nhiên là mẹ Lương đã chẳng còn nhớ tới chuyện đã xảy ra ở nhà vệ sinh ngày hôm qua.
"Cái gì ạ? Lớp trưởng lớp con?"
Lương Thu Thu trừng lớn hai mắt, bộ dáng như nhìn thấy quỷ.
*Hoan thanh tiếu ngữ: nói cười sung sướng
Kéo chăn che lại đầu, trong bóng đêm, tiếng cười của mẹ Lương vẫn xuyên thấu qua chăn để chui vào trong tai cô.
Mệt quá đi mất, tối hôm qua cô ngồi gõ chữ quá lâu, bây giờ chỉ muốn ngủ thật ngon để lấy lại tinh thần.
Không biết qua bao lâu tiếng cười đã chậm rãi ngừng lại, dưới cơn buồn ngủ Lương Thu Thu lại rơi vào giấc mộng đẹp.
Cửa phòng yên lặng không tiếng động mở ra.
Người cuộn tròn trong ổ chăn vì ngộp thở mà vô ý thức vén chăn xuống.
"Thu Thu..."
Hửm? Có người gọi cô sao? Ai vậy nhỉ? "Thu Thu..."
Lại gọi, phiền thật, có thể đừng làm phiền cô nữa được không?
Đột nhiên môi giống như bị thứ gì đó lành lạnh mềm mại nghiền áp, Lương Thu Thu trong cơn nửa tỉnh nửa mơ vô ý thức nhíu mày.
Không bao lâu sau thứ kia cũng rút lui.
"Đáng yêu quá." Tiếng cười trầm thấp tràn ra từ cổ họng của người đàn ông.
Giọng nói tràn đầy từ tính này cực kì dễ nghe, tạo cho người ta cảm giác thoải mái, hai hàng lông mày đang cau lại của Lương Thu Thu cũng chậm rãi giãn ra.
"Thu Thu, sau này ngủ với anh được không?"
Hơi thở nóng ấm phun ở bên tai cô, vành tai nhỏ nhắn cũng đỏ lên. Ngứa quá.
Suy nghĩ này vừa mới hiện ra thì vành tai bỗng nhiên tê rần, cô rõ ràng cảm nhận được tai mình đang bị ai đó nhẹ nhàng gặm cắn.
Đầu óc hỗn độn đột nhiên tỉnh táo lại, cô mở to hai mắt. "Aaaaa..."
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp căn phòng.
"Sao...sao anh lại ở đây?" Lương Thu Thu ôm chăn liên tục lui về sau, mắt thấy cô sắp ngã xuống giường, Hứa Gia Ninh liền vội vàng túm lấy góc chăn.
Đáng tiếc là anh đã xem nhẹ chiều dài của chăn, kết quả Lương Thu Thu vẫn ngã nhào xuống giường.
"Thu Thu." "Đừng tới đây!"
Tóc cô bù xù như ổ gà, nửa người lộ ra trong không khí, nửa người lại bọc trong chăn.
Bởi vì cô đang mặc váy ngủ mà váy quá ngắn, cùng lắm chỉ tới đùi, vừa rồi nhã như vậy khiến đùi cô cũng lộ ra ngoài.
May mà nơi riêng tư vẫn được chiếc quần nhỏ màu trắng che lại, cũng không tính là bị lộ hết cảnh xuân.
Da thịt trắng nõn, bộ ngực như ẩn như hiện, trên xương quai xanh gợi cảm vẫn còn lưu lại dấu hôn mờ mờ của ngày hôm đó.
Dấu hôn đã mờ đi gần hết khiến Hứa Gia Ninh có một loại xúc động muốn làm nó đậm hơn, tốt nhất là có thể nói với toàn thế giới rằng cô chính là của anh!
"Thu Thu đừng sợ, anh tới đây để xin lỗi."
Cứ việc bây giờ Hứa Gia Ninh rất muốn không quan tâm mọi thứ mà xông lên cúng bái thân thể của Lương Thu Thu nhưng lúc này chua
phải cơ hội, anh cần phải nguy trang, nguy trang thành "động vật nhỏ" không nguy hiểm để cô buông lỏng cảnh giác.
"Xin lỗi sao? Anh vào phòng tôi, cắn tai tôi mà gọi là xin lỗi à?" Đây là biến thái thì có!
"Thu Thu, anh không có cắn tai em." Hứa Gia Ninh bày ra vẻ mặt vô tội.
Lương Thu Thu không tin lý do thoái thác của anh: "Anh nói dối, rõ ràng tôi cảm giác có người cắn tai tôi."
"Anh không cắn thật mà." Hứa Gia Ninh lại thanh minh cho mình.
Dáng vẻ của anh nhìn qua rất chân thành, chân thành đến nỗi đáy mắt còn có vài tia uất ức như ẩn như hiện.
Lương Thu Thu giận sôi máu: "Họ Hứa kia, dám làm phải dám chịu."
"Thu Thu, anh nghe thấy trong phòng em có tiếng nói nên mới vào, anh tưởng em gọi anh."
"Điêu, phòng tôi khoá. Còn cái gì mà nghe được tiếng nói chuyện nên mới đi vào, buồn cười thật đấy. Nói, sao anh lại cạy được cửa phòng của tôi?"
"Cửa phòng? Cửa phòng của con là do chính tay mẹ mở ra đấy."
Mẹ Lương không biết từ lúc nào xông ra: "Lại sao vậy? Hai đứa có phải có hiểu lầm gì không?"
Lương Thu Thu chạy như bay đến sau lưng mẹ: "Mẹ ơi, tên biến thái Hứa Gia Ninh này trộm vào phòng con còn cắn tai con nữa."
"Cái gì mà biến thái, đừng có mà nói linh tinh, trước kia Gia Ninh là lớp trưởng ưu tú của lớp con đấy, mẹ không tin nó sẽ làm mấy hành động đó." Hiển nhiên là mẹ Lương đã chẳng còn nhớ tới chuyện đã xảy ra ở nhà vệ sinh ngày hôm qua.
"Cái gì ạ? Lớp trưởng lớp con?"
Lương Thu Thu trừng lớn hai mắt, bộ dáng như nhìn thấy quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.