Chương 11: Tán tỉnh
Xoa Thiêu Gia Phì Nhục
25/12/2024
Hai bên gia đình chào hỏi xong, Lương Thu Thu mang theo nỗi run sợ trong lòng ngồi xuống ghế. Hai vợ chồng nhà họ Hứa thì liếc nhau, sau đó lại giả vờ như không có gì mà bắt chuyện, nhưng thật ra ba Lương cùng mẹ Lương vừa nhìn thấy phản ứng của nhà bên kia thì đã cảm thấy canh cánh trong lòng.
"Ông Hứa, bà Hứa, vừa rồi chúng tôi có làm gì không đúng sao?" Mẹ Lương là người thắng tính, trực tiếp hỏi những gì mà mình còn lấn cấn.
"Không đâu không đâu, ông Lương, bà Lương, là chúng tôi thất lễ rồi." Bà Hứa vội xin lỗi rồi lại giải thích nguyên nhân: "Thật ra là nhìn cô Lương đây khá giống một người quen của chúng tôi nên mới cảm thấy kinh ngạc thôi, hi vọng mọi người không cần để ý."
Nói xong mẹ Hứa lặng lẽ đá chân Hứa Gia Ninh - người từ nãy tới giờ cứ nhìn Lương Thu Thu đến thất thần, âm thầm cho anh một ánh mắt cảnh cáo.
Hứa Gia Ninh bị mẹ mình đá một cái thì mới hoàn hồn: "Cháu chào bác trai, bác gái."
"Không biết mọi người thích ăn gì, lúc vừa đến chúng tôi đã gọi vài món. Hay là gọi người phục vụ đến để gọi những món mà mọi người thích?" Hứa Gia Ninh gọi nhân viên lại đây.
Vợ chồng nhà họ Lương vốn định từ chối nhưng nhân viên phục vụ đã túc trực sắn ở đây, nếu từ chối không chừng sẽ để lại ấn tượng xấu cho nên đành phải xấu hổ gật đầu.
"Đua thực đơn cho bác trai bác gái." Hứa Gia Ninh ôn hoà nói với người phục vụ.
Người phục vụ nghe vậy thì mỉm cười đi tới.
Sau khi Lương Thu Thu phát hiện đối tượng xem mắt chính là người xảy ra tình một đêm với mình, thì đừng nói là ở chung một chỗ, mà
ngay cả nhìn cô cũng chẳng dám nhìn vào mắt anh.
Đặc biệt là trải qua mộng xuân sống động đêm qua thì cô lại càng không có cách nào để đối mặt với người đàn ông này.
"Thu Thu, em muốn ăn gì?"
Lương Thu Thu đang uống nước cũng suýt chút nữa phun ra, may mắn cô phản ứng nhanh, vội lấy tay bung miệng lại, lúc này mới may mắn thoát khỏi cảnh phun hết nước ra ngoài.
Nhưng cuộc sống cô chưa bao giờ là ổn, có lẽ ông trời cảm thấy nó chưa đủ bi hài, tuy không phun nước ra nhưng lúc nuốt ngược xuống cô lại bị sặc.
Cô ho khan mấy tiếng, Hứa Gia Ninh ngồi ở đối diện cũng biến sắc, mặc kệ ánh mắt của cha mẹ hai bên mà vội vàng rời khỏi chỗ ngồi chạy đến cạnh cô, bàn tay to khẽ vuốt lưng cô, gấp giọng hỏi: "Em có ổn không?"
Lương Thu Thu hồng mắt xưa xưa tay, ý bảo mình không có việc gì.
"Xin lỗi, cháu đi toilet một chút ạ." Nói xong, cô như chạy trốn mà nhanh chóng ra khỏi phòng bao.
Trong phòng bao, cha mẹ hai bên nhìn nhau có chút xấu hổ. "Con đi ra ngoài xem em ấy thế nào."
Hứa Gia Ninh đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, chân dài một bước, đi về phía nhà vệ sinh.
Trong phòng yên tĩnh, bầu không khí lại càng thêm xấu hổ.
Một lát sau, mẹ Lương khô cằn nói: "Con bà đúng là không chỉ đẹp trai lịch sự mà còn rất biết quan tâm người khác."
"Đâu có đâu có, cô Lương cũng không tồi."
Có đề tài để nói chuyện, cha mẹ hai bên thân thiết mà tâng bốc con của đối phương, rất nhanh phòng bao lại khôi phục bầu không khí thoải mái vui vẻ.
Trong phòng vệ sinh, Lương Thu Thu dùng khăn giấy lau đi nước mắt sinh lý, lại nhìn gương rồi tự cổ vũ chính mình rồi mới chuẩn bị rời đi.
"Thu Thu."
Chân trước vừa mới bước ra khỏi buồng vệ sinh, sau lưng đã nghe thấy được giọng nói cô không muốn nghe nhất, cô lập tức có loại xúc động muốn chui lại vào nhà vệ sinh.
"Em không thoải mái sao?"
Hứa Gia Ninh đứng ở cửa thấy cô lui lại thì nhíu mày. "Không...không sao."
Tâm lí vất vả lắm mới xây dựng xong lại bị phá tan. "Buổi tối hôm ấy..."
Lời còn chưa nói xong, Lương Thu Thu đã hoảng loạn lao ra khỏi buồng vệ sinh, nhón mũi chân che miệng anh lại:
"Đừng nói!"
Anh điên rồi sao, nói chuyện đó ở đây, chẳng lẽ anh muốn cả thế giới biết hai người đã từng xảy ra chuyện gì à? Lỡ đâu trùng hợp gặp phải cha mẹ hai bên trong nhà vệ sinh thì phải giải thích thế nào đây?
Mùi hương chỉ thuộc về cô từ lòng bàn tay quanh quẩn đến chóp mũi anh, bộ vị nào đó dưới thân anh bắt đầu thức tỉnh.
Mùi hương này, anh đã thương nhớ mười mấy năm. "Thu Thu..."
Anh há miệng, hơi thở cực nóng mà ái muội phun ở lòng bàn tay mẫn cảm của cô, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, đang muốn rút tay về thì đầu lưỡi ướt át, mềm mại của đối phương đã nghịch ngợm mà liếm lòng bàn tay đang mướt mồ hôi của cô.
"A!"
Cô cả kinh, không nhịn được mà hét lên một tiếng.
"Ông Hứa, bà Hứa, vừa rồi chúng tôi có làm gì không đúng sao?" Mẹ Lương là người thắng tính, trực tiếp hỏi những gì mà mình còn lấn cấn.
"Không đâu không đâu, ông Lương, bà Lương, là chúng tôi thất lễ rồi." Bà Hứa vội xin lỗi rồi lại giải thích nguyên nhân: "Thật ra là nhìn cô Lương đây khá giống một người quen của chúng tôi nên mới cảm thấy kinh ngạc thôi, hi vọng mọi người không cần để ý."
Nói xong mẹ Hứa lặng lẽ đá chân Hứa Gia Ninh - người từ nãy tới giờ cứ nhìn Lương Thu Thu đến thất thần, âm thầm cho anh một ánh mắt cảnh cáo.
Hứa Gia Ninh bị mẹ mình đá một cái thì mới hoàn hồn: "Cháu chào bác trai, bác gái."
"Không biết mọi người thích ăn gì, lúc vừa đến chúng tôi đã gọi vài món. Hay là gọi người phục vụ đến để gọi những món mà mọi người thích?" Hứa Gia Ninh gọi nhân viên lại đây.
Vợ chồng nhà họ Lương vốn định từ chối nhưng nhân viên phục vụ đã túc trực sắn ở đây, nếu từ chối không chừng sẽ để lại ấn tượng xấu cho nên đành phải xấu hổ gật đầu.
"Đua thực đơn cho bác trai bác gái." Hứa Gia Ninh ôn hoà nói với người phục vụ.
Người phục vụ nghe vậy thì mỉm cười đi tới.
Sau khi Lương Thu Thu phát hiện đối tượng xem mắt chính là người xảy ra tình một đêm với mình, thì đừng nói là ở chung một chỗ, mà
ngay cả nhìn cô cũng chẳng dám nhìn vào mắt anh.
Đặc biệt là trải qua mộng xuân sống động đêm qua thì cô lại càng không có cách nào để đối mặt với người đàn ông này.
"Thu Thu, em muốn ăn gì?"
Lương Thu Thu đang uống nước cũng suýt chút nữa phun ra, may mắn cô phản ứng nhanh, vội lấy tay bung miệng lại, lúc này mới may mắn thoát khỏi cảnh phun hết nước ra ngoài.
Nhưng cuộc sống cô chưa bao giờ là ổn, có lẽ ông trời cảm thấy nó chưa đủ bi hài, tuy không phun nước ra nhưng lúc nuốt ngược xuống cô lại bị sặc.
Cô ho khan mấy tiếng, Hứa Gia Ninh ngồi ở đối diện cũng biến sắc, mặc kệ ánh mắt của cha mẹ hai bên mà vội vàng rời khỏi chỗ ngồi chạy đến cạnh cô, bàn tay to khẽ vuốt lưng cô, gấp giọng hỏi: "Em có ổn không?"
Lương Thu Thu hồng mắt xưa xưa tay, ý bảo mình không có việc gì.
"Xin lỗi, cháu đi toilet một chút ạ." Nói xong, cô như chạy trốn mà nhanh chóng ra khỏi phòng bao.
Trong phòng bao, cha mẹ hai bên nhìn nhau có chút xấu hổ. "Con đi ra ngoài xem em ấy thế nào."
Hứa Gia Ninh đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, chân dài một bước, đi về phía nhà vệ sinh.
Trong phòng yên tĩnh, bầu không khí lại càng thêm xấu hổ.
Một lát sau, mẹ Lương khô cằn nói: "Con bà đúng là không chỉ đẹp trai lịch sự mà còn rất biết quan tâm người khác."
"Đâu có đâu có, cô Lương cũng không tồi."
Có đề tài để nói chuyện, cha mẹ hai bên thân thiết mà tâng bốc con của đối phương, rất nhanh phòng bao lại khôi phục bầu không khí thoải mái vui vẻ.
Trong phòng vệ sinh, Lương Thu Thu dùng khăn giấy lau đi nước mắt sinh lý, lại nhìn gương rồi tự cổ vũ chính mình rồi mới chuẩn bị rời đi.
"Thu Thu."
Chân trước vừa mới bước ra khỏi buồng vệ sinh, sau lưng đã nghe thấy được giọng nói cô không muốn nghe nhất, cô lập tức có loại xúc động muốn chui lại vào nhà vệ sinh.
"Em không thoải mái sao?"
Hứa Gia Ninh đứng ở cửa thấy cô lui lại thì nhíu mày. "Không...không sao."
Tâm lí vất vả lắm mới xây dựng xong lại bị phá tan. "Buổi tối hôm ấy..."
Lời còn chưa nói xong, Lương Thu Thu đã hoảng loạn lao ra khỏi buồng vệ sinh, nhón mũi chân che miệng anh lại:
"Đừng nói!"
Anh điên rồi sao, nói chuyện đó ở đây, chẳng lẽ anh muốn cả thế giới biết hai người đã từng xảy ra chuyện gì à? Lỡ đâu trùng hợp gặp phải cha mẹ hai bên trong nhà vệ sinh thì phải giải thích thế nào đây?
Mùi hương chỉ thuộc về cô từ lòng bàn tay quanh quẩn đến chóp mũi anh, bộ vị nào đó dưới thân anh bắt đầu thức tỉnh.
Mùi hương này, anh đã thương nhớ mười mấy năm. "Thu Thu..."
Anh há miệng, hơi thở cực nóng mà ái muội phun ở lòng bàn tay mẫn cảm của cô, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, đang muốn rút tay về thì đầu lưỡi ướt át, mềm mại của đối phương đã nghịch ngợm mà liếm lòng bàn tay đang mướt mồ hôi của cô.
"A!"
Cô cả kinh, không nhịn được mà hét lên một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.