Chương 7: Thu Thu chạy trốn
Xoa Thiêu Gia Phì Nhục
25/12/2024
Cảnh tượng mười mấy năm trước được tái hiện rõ ràng trong mơ.
Hứa Gia Ninh mới từ trong mộng tỉnh lại, khoé miệng còn ngậm cười, nhắm mắt vươn tay muốn sờ đến người bên cạnh. Cứ ngỡ sẽ chạm vào da thịt mềm mại thơm tho của người đó, ai ngờ chỉ là chăn gối lạnh băng.
Ý cười bên miệng cứng đờ, anh đột nhiên mở hai mắt ngồi bật dậy, một đôi lệ mắt nhìn về nơi trống rỗng bên cạnh. Không có, cô không có ở đây, trong phòng ngoại trừ anh thì không có ai cả...
"Thu Thu..."
Thần sắc của anh có chút hoảng loạn, trần truồng từ trên giường đi xuống dưới, bước nhanh chạy tới mở cửa phòng tắm, nhưng bên trong cũng chẳng có người mà anh thương nhớ ngày đêm.
"Mình nằm mơ?"
Giấc mơ như vậy cũng không phải lần một lần hai, cơ hồ cứ cách hai ngày sẽ lập lại một lần, theo thời gian tích lũy thì cảnh trong mơ ngày càng chân thật.
Anh thất hồn lạc phách ngồi xuống mép giường, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm vào chăn đệm trắng như tuyết, đột nhiên một vệt đỏ chói mắt trên drap giường hấp dẫn sự chú ý của anh.
"Không phải mơ, mà là thật..." Biểu tình của anh từ thất vọng bỗng nhiên trở nên mừng như điên.
Anh thật sự đã lên giường với Thu Thu, hơn nữa cô còn rất phối hợp với anh.
Hứa Gia Ninh cố tình xem nhẹ sự thật rằng Lương Thu Thu đã bị chuốc thuốc trước đó, một lòng nhớ lại đêm qua hai người triền miên phù hợp với nhau thế nào, phù hợp đến nỗi giống như hai người sinh ra là dành cho nhau.
"Đáng chết, cô ấy đi đâu rồi?"
Đêm qua anh không biết khống chế mà làm cô hết lần này đến lần khác, làm ướt cả khăn trải giường, cho dù đến cuối cùng cô hồng cả mắt, nức nở cầu xin nhưng anh vẫn không chịu dừng lại, anh không muốn dễ dàng từ bỏ hương vị tốt đẹp mà anh ao ước bấy lâu.
Ánh mắt lỡ đãng liếc đến điện thoại trên tủ đầu giường, anh cầm lấy mở, đang muốn gọi điện thoại thì một dãy số xa lạ lọt vào mắt anh.
Anh không suy nghĩ nhiều mà gọi đến số điện thoại đó, nhưng sau vài hồi chuông đầu dây bên kia lại trực tiếp tắt máy.
Anh như suy tu gì đó mà nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, sau đó lại gọi cho một người khác.
Điện thoại được kết nối, hai người giao lưu đơn giản vài câu, sau khi nhận được đáp án mình mong muốn, Hứa Gia Ninh liền kết thúc cuộc gọi.
Quầy lễ tân thông báo đã đến giờ trả phòng, hỏi anh có muốn nộp thêm tiền để ở lại hay không.
Hứa Gia Ninh từ chối.
Tắm rửa một cái rồi thu thập đơn giản một chút, Hứa Gia Ninh xốc chăn lên, dùng sức túm lấy drap giường. Sau đó anh coi cái drap giường đó như trân bảo mà ôm nó đi vào thang máy.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy vị khách ăn mặc sang trọng nhưng lại cầm theo drap giường thì ngây ngốc: "Thua anh, đây là..."
"Tôi mua khăn trải giường này, bao nhiêu tiền?"
"À...dạ thưa anh, khách sạn không bán khăn trải giường ạ." Nhân viên lễ tân uyển chuyển từ chối.
"Khách sạn yêu cầu bồi thường nếu đồ vật bị phá hỏng, cô cứ xem như tôi xé nát khăn trải giường rồi đi, nói đi, bao nhiêu tiền?"
Lễ tân khó xử mà nhìn Hứa Gia Ninh.
"1000? 2000? Ra giá đi!" Anh nhất định phải có được cái drap giường này, tốn bao nhiêu cũng muốn mua.
Lễ tân trong lúc nhất thời không biết nên làm gì cho phải, vừa lúc gặp được giám đốc khách sạn đang đi kiểm tra. Ông vừa nhìn thấy Hứa Gia Ninh, hai mắt đã sáng lên, chạy nhanh đến:
"Cậu Hứa?" Ông ta kinh hỉ (vui mừng + kinh ngạc) kêu to.
Hứa Gia Ninh theo tiếng nhìn lại, đó là một người đàn ông trung niên nho nhã khoảng 50 tuổi, trên người mặc âu phục màu xám đậm, nụ cười nóng bỏng vẫn còn treo trên mật.
"Giám đốc Đường." Anh nhàn nhạt trả về một câu.
"Nhân viên làm việc có gì không phải, cậu..." Tầm mắt giám đốc Đường liếc về phía chiếc khăn trải giường trong tay cậu chỉ trong chốc lát rồi lại liếc về phía lễ tân.
"Không có gì, tôi chỉ muốn mua khăn trải giường mà thôi."
"Hoá ra là như vậy!" Giám đốc Đường tuy tò mò không biết sao anh lại muốn mua khăn trải giường, nhưng vẫn thức thời không hỏi nhiều: "Việc nhỏ thôi, A Phù, mau thanh toán cho cậu Hứa đi."
"Vâng." Nhận được chỉ thị của giám đốc, lễ tân vội vàng kí hoá đơn.
Đợi mọi chuyện được xử lí ổn thoả, giám đốc Đường tự mình tiễn Hứa Gia Ninh ra cửa, cúi chào rồi mới quay lại.
Nhìn thấy giám đốc Đường quay lại, lễ tân có chút thấp thỏm: "Giám đốc Đường..."
"Biết người vừa rồi là ai không?" Cô lễ tân lắc đầu.
"Con trai một của sếp chúng ta đấy!" Giám đốc Đường nhàn nhạt nói: "Đừng nói là một cái khăn trải giường, cả cái khách sạn này đều là của cậu ta."
Cô lễ tân sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.
"Yên tâm đi, cậu Hứa không so đo đâu. Nhưng mà tôi hơi tò mò, cậu ta tới đây một mình à hay còn đi với người khác?"
"Nghe A Lệ nói, tối hôm qua cậu Hứa có đến cùng một cô gái rất xinh đẹp."
Sở dĩ A Phù biết là lúc A Lệ giao ca đã cố tình miêu tả cảnh Hứa Gia Ninh đặt phòng một cách cực kỳ sinh động.
Quỷ háo sắc đói khát, đó là đánh giá của A Lệ dành cho Hứa Gia Ninh.
"Cô gái xinh đẹp? Chẳng lẽ lại là cái cô Tạ Kỳ Quân kia?"
Nhưng lúc trước không phải sếp lớn còn vui vẻ phấn chấn nói với ông rằng hai người bọn họ đã chia tay sao?
Haizz, xem ra phải báo cáo chuyện này cho sếp lớn biết mới được.
Hứa Gia Ninh mới từ trong mộng tỉnh lại, khoé miệng còn ngậm cười, nhắm mắt vươn tay muốn sờ đến người bên cạnh. Cứ ngỡ sẽ chạm vào da thịt mềm mại thơm tho của người đó, ai ngờ chỉ là chăn gối lạnh băng.
Ý cười bên miệng cứng đờ, anh đột nhiên mở hai mắt ngồi bật dậy, một đôi lệ mắt nhìn về nơi trống rỗng bên cạnh. Không có, cô không có ở đây, trong phòng ngoại trừ anh thì không có ai cả...
"Thu Thu..."
Thần sắc của anh có chút hoảng loạn, trần truồng từ trên giường đi xuống dưới, bước nhanh chạy tới mở cửa phòng tắm, nhưng bên trong cũng chẳng có người mà anh thương nhớ ngày đêm.
"Mình nằm mơ?"
Giấc mơ như vậy cũng không phải lần một lần hai, cơ hồ cứ cách hai ngày sẽ lập lại một lần, theo thời gian tích lũy thì cảnh trong mơ ngày càng chân thật.
Anh thất hồn lạc phách ngồi xuống mép giường, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm vào chăn đệm trắng như tuyết, đột nhiên một vệt đỏ chói mắt trên drap giường hấp dẫn sự chú ý của anh.
"Không phải mơ, mà là thật..." Biểu tình của anh từ thất vọng bỗng nhiên trở nên mừng như điên.
Anh thật sự đã lên giường với Thu Thu, hơn nữa cô còn rất phối hợp với anh.
Hứa Gia Ninh cố tình xem nhẹ sự thật rằng Lương Thu Thu đã bị chuốc thuốc trước đó, một lòng nhớ lại đêm qua hai người triền miên phù hợp với nhau thế nào, phù hợp đến nỗi giống như hai người sinh ra là dành cho nhau.
"Đáng chết, cô ấy đi đâu rồi?"
Đêm qua anh không biết khống chế mà làm cô hết lần này đến lần khác, làm ướt cả khăn trải giường, cho dù đến cuối cùng cô hồng cả mắt, nức nở cầu xin nhưng anh vẫn không chịu dừng lại, anh không muốn dễ dàng từ bỏ hương vị tốt đẹp mà anh ao ước bấy lâu.
Ánh mắt lỡ đãng liếc đến điện thoại trên tủ đầu giường, anh cầm lấy mở, đang muốn gọi điện thoại thì một dãy số xa lạ lọt vào mắt anh.
Anh không suy nghĩ nhiều mà gọi đến số điện thoại đó, nhưng sau vài hồi chuông đầu dây bên kia lại trực tiếp tắt máy.
Anh như suy tu gì đó mà nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, sau đó lại gọi cho một người khác.
Điện thoại được kết nối, hai người giao lưu đơn giản vài câu, sau khi nhận được đáp án mình mong muốn, Hứa Gia Ninh liền kết thúc cuộc gọi.
Quầy lễ tân thông báo đã đến giờ trả phòng, hỏi anh có muốn nộp thêm tiền để ở lại hay không.
Hứa Gia Ninh từ chối.
Tắm rửa một cái rồi thu thập đơn giản một chút, Hứa Gia Ninh xốc chăn lên, dùng sức túm lấy drap giường. Sau đó anh coi cái drap giường đó như trân bảo mà ôm nó đi vào thang máy.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy vị khách ăn mặc sang trọng nhưng lại cầm theo drap giường thì ngây ngốc: "Thua anh, đây là..."
"Tôi mua khăn trải giường này, bao nhiêu tiền?"
"À...dạ thưa anh, khách sạn không bán khăn trải giường ạ." Nhân viên lễ tân uyển chuyển từ chối.
"Khách sạn yêu cầu bồi thường nếu đồ vật bị phá hỏng, cô cứ xem như tôi xé nát khăn trải giường rồi đi, nói đi, bao nhiêu tiền?"
Lễ tân khó xử mà nhìn Hứa Gia Ninh.
"1000? 2000? Ra giá đi!" Anh nhất định phải có được cái drap giường này, tốn bao nhiêu cũng muốn mua.
Lễ tân trong lúc nhất thời không biết nên làm gì cho phải, vừa lúc gặp được giám đốc khách sạn đang đi kiểm tra. Ông vừa nhìn thấy Hứa Gia Ninh, hai mắt đã sáng lên, chạy nhanh đến:
"Cậu Hứa?" Ông ta kinh hỉ (vui mừng + kinh ngạc) kêu to.
Hứa Gia Ninh theo tiếng nhìn lại, đó là một người đàn ông trung niên nho nhã khoảng 50 tuổi, trên người mặc âu phục màu xám đậm, nụ cười nóng bỏng vẫn còn treo trên mật.
"Giám đốc Đường." Anh nhàn nhạt trả về một câu.
"Nhân viên làm việc có gì không phải, cậu..." Tầm mắt giám đốc Đường liếc về phía chiếc khăn trải giường trong tay cậu chỉ trong chốc lát rồi lại liếc về phía lễ tân.
"Không có gì, tôi chỉ muốn mua khăn trải giường mà thôi."
"Hoá ra là như vậy!" Giám đốc Đường tuy tò mò không biết sao anh lại muốn mua khăn trải giường, nhưng vẫn thức thời không hỏi nhiều: "Việc nhỏ thôi, A Phù, mau thanh toán cho cậu Hứa đi."
"Vâng." Nhận được chỉ thị của giám đốc, lễ tân vội vàng kí hoá đơn.
Đợi mọi chuyện được xử lí ổn thoả, giám đốc Đường tự mình tiễn Hứa Gia Ninh ra cửa, cúi chào rồi mới quay lại.
Nhìn thấy giám đốc Đường quay lại, lễ tân có chút thấp thỏm: "Giám đốc Đường..."
"Biết người vừa rồi là ai không?" Cô lễ tân lắc đầu.
"Con trai một của sếp chúng ta đấy!" Giám đốc Đường nhàn nhạt nói: "Đừng nói là một cái khăn trải giường, cả cái khách sạn này đều là của cậu ta."
Cô lễ tân sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.
"Yên tâm đi, cậu Hứa không so đo đâu. Nhưng mà tôi hơi tò mò, cậu ta tới đây một mình à hay còn đi với người khác?"
"Nghe A Lệ nói, tối hôm qua cậu Hứa có đến cùng một cô gái rất xinh đẹp."
Sở dĩ A Phù biết là lúc A Lệ giao ca đã cố tình miêu tả cảnh Hứa Gia Ninh đặt phòng một cách cực kỳ sinh động.
Quỷ háo sắc đói khát, đó là đánh giá của A Lệ dành cho Hứa Gia Ninh.
"Cô gái xinh đẹp? Chẳng lẽ lại là cái cô Tạ Kỳ Quân kia?"
Nhưng lúc trước không phải sếp lớn còn vui vẻ phấn chấn nói với ông rằng hai người bọn họ đã chia tay sao?
Haizz, xem ra phải báo cáo chuyện này cho sếp lớn biết mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.