Chương 24: Từ chối kết hôn
Xoa Thiêu Gia Phì Nhục
25/12/2024
"Thu Thu, mở miệng, nói A nào."
Hứa Gia Ninh đưa miếng thịt đến bên miệng Lương Thu Thu, cô quay đầu đi: "Không cần, tôi tự ăn được."
Sau một hồi hoan ái, Hứa Gia Ninh ôm cô đi tắm sạch sẽ. Sau đó Lương Thu Thu với vẻ mặt mệt mỏi, mặc áo sơ mi trắng của anh ngồi ở bàn ăn, bụng vì đói mà kêu vang.
Bốn năm trước, Hứa Gia Ninh mua phòng ở nơi này, sau khi hai người kết thúc làm tình ở bãi đỗ xe thì anh đưa cô thắng đến đây, Lương Thu Thu trăm phần trăm có thể khẳng định, anh không tính mang cô về nhà mà đưa chỗ của mình chính là vì một màn ấm no sinh dâm dục này.
"Anh muốn đút em ăn."
Hứa Gia Ninh vẫn duy trì dáng vẻ người tốt, tươi cười ôn nhu, không hề giống như bộ dáng hưng hăng trên giường. Lương Thu Thu nghi ngờ liệu người này có phải có hai nhân cách khác nhau hay không.
"Tôi không thích."
Lương Thu Thu suy nghĩ, cô không hề thấy vui mừng vì anh dính người, ngược lại cô lại cảm thấy bài xích hành vi này.
"Thu Thu."
Đôi đũa kẹp thịt vẫn đang giơ giữa không trung, anh bày ra bộ dáng "em không ăn, anh không động".
Lương Thu Thu mím môi do dự, rốt cuộc vẫn mở miệng ăn.
Hương vị của miếng thịt rất ngon, tiếc là tâm tình người ăn không tốt.
Đến bây giờ Lương Thu Thu vẫn chưa hiểu rõ nguồn gốc phát sinh của mọi chuyện, đang êm đang đẹp cô lại cùng Hứa Gia Ninh lên
giường.
"Thu Thu, anh cho người mua đồ theo kích cỡ của em, lát nữa sẽ đưa sang, hơn 10 giờ một chút sẽ đưa em về, được không?"
Hứa Gia Ninh rất thích nhìn Lương Thu Thu mặc quần áo của anh, cảm giác toàn thân trên dưới đều là của anh, mang hơi thở của anh trên người.
"Không cần, ăn xong tôi sẽ về." Giọng nói của Lương Thu Thu rầu rĩ.
Hứa Gia Ninh gọi cơm h*p đầy một bàn cơm, Lương Thu Thu bởi vì anh mà chịu không ít buồn bã cùng mệt mỏi, rất sợ anh lại giở trò gì đó, không suy nghĩ liền từ chối lời đề nghị của anh.
Ai mà biết anh ta có nổi cơn cầm thú mà đè mình nữa hay không, tiểu huy*t phía dưới còn đang sung, mỗi bước đi đều khó khăn, mình mới không thèm ở chung một chỗ với anh ta.
"Thu Thu, em thật sự không muốn kết hôn với anh?"
Hứa Gia Ninh chuyển đề tài, nhìn cô bằng đôi mắt âm u sâu không thấy đáy.
Lương Thu Thu bị anh nhìn đến tê cả da đầu, hắn là mình nên lớn tiếng thừa nhận, nhưng dưới ánh mắt của anh, cô thật sự cảm thấy lúng túng!
Loại cảm giác mình là động vật nhỏ yếu bị mãnh thú nhìn chằm chằm nhưng lại không dám nói ra ý nghĩ chân thật của mình khiến Lương Thu Thu bối rối.
"Không sao, Thu Thu, em nói đi, đừng ngại."
Trời ạ, nếu cô thật sự nói ra mà chọc giận tới Hứa Gia Ninh, e rằng lại bị anh ấn trên giường cày tới cày lui, cô vẫn muốn sống mà!
Không khí ngưng đọng trong giây lát, Hứa Gia Ninh lắng lặng nhìn cô, khóe môi vẫn giữ nguyên độ cong chưa từng hạ xuống, sống lưng Lương Thu Thu cứng đờ chỉ có thể nhìn chòng chọc vào bàn đồ ăn nóng hổi, cố gắng hết sức để duy trì trạng thái vô hình của mình.
"Thu Thu à..."
" Leng keng "
"Có người tới, tôi đi mở cửa!"
Vừa quăng đôi đũa sang một bên, vừa vắt chân lên cổ chạy như ma đuổi, vừa chạy đến cửa phòng khách, vận tay cầm mở ra, bên ngoài là một thanh niên trẻ tuổi, thấy người mở cửa là cô thì sửng sốt.
"Anh là?" Lương Thu Thu nhướn mày.
"Tôi, tôi tới tìm Hứa đại ca." Chàng trai khẩn trương trả lời. "Hứa đại ca? Hứa Gia Ninh?" Lương Thu Thu hỏi
"À, đúng rồi."
Chàng trai giơ tay, đưa túi đem tới trước mặt cô, "Hứa, Hứa đại ca bảo mua."
"Ồ, được." Lương Thu Thu đưa tay cầm túi, nhìn chàng trai bằng ánh mắt tò mò, cậu chàng thấy thế vội cúi đầu.
Tầm mắt cậu lia xuống phía dưới, ánh nhìn bất giác rơi vào một đôi chân thon dài, cậu như nhìn thấy điều không nên, lập tức đỏ mặt quay đi.
"Đồ cũng đã đưa đến, cậu có thể đi rồi."
Hứa Gia Ninh vốn đang ở phòng bếp đột nhiên xuất hiện ở cửa, không để ý đến chàng trai kia, trở tay đẩy, cửa " Bịch" một tiếng, đóng lại.
Lương Thu Thu ngẩng đầu, thấy đôi môi mỏng trước mắt mím lại thắng tắp, hàm dưới của anh căng chật, dáng vẻ thoạt nhìn không vui.
"Quần áo..."
"Em không nên ra đây." Anh trầm giọng nói. "Hả?"
Hứa Gia Ninh đưa miếng thịt đến bên miệng Lương Thu Thu, cô quay đầu đi: "Không cần, tôi tự ăn được."
Sau một hồi hoan ái, Hứa Gia Ninh ôm cô đi tắm sạch sẽ. Sau đó Lương Thu Thu với vẻ mặt mệt mỏi, mặc áo sơ mi trắng của anh ngồi ở bàn ăn, bụng vì đói mà kêu vang.
Bốn năm trước, Hứa Gia Ninh mua phòng ở nơi này, sau khi hai người kết thúc làm tình ở bãi đỗ xe thì anh đưa cô thắng đến đây, Lương Thu Thu trăm phần trăm có thể khẳng định, anh không tính mang cô về nhà mà đưa chỗ của mình chính là vì một màn ấm no sinh dâm dục này.
"Anh muốn đút em ăn."
Hứa Gia Ninh vẫn duy trì dáng vẻ người tốt, tươi cười ôn nhu, không hề giống như bộ dáng hưng hăng trên giường. Lương Thu Thu nghi ngờ liệu người này có phải có hai nhân cách khác nhau hay không.
"Tôi không thích."
Lương Thu Thu suy nghĩ, cô không hề thấy vui mừng vì anh dính người, ngược lại cô lại cảm thấy bài xích hành vi này.
"Thu Thu."
Đôi đũa kẹp thịt vẫn đang giơ giữa không trung, anh bày ra bộ dáng "em không ăn, anh không động".
Lương Thu Thu mím môi do dự, rốt cuộc vẫn mở miệng ăn.
Hương vị của miếng thịt rất ngon, tiếc là tâm tình người ăn không tốt.
Đến bây giờ Lương Thu Thu vẫn chưa hiểu rõ nguồn gốc phát sinh của mọi chuyện, đang êm đang đẹp cô lại cùng Hứa Gia Ninh lên
giường.
"Thu Thu, anh cho người mua đồ theo kích cỡ của em, lát nữa sẽ đưa sang, hơn 10 giờ một chút sẽ đưa em về, được không?"
Hứa Gia Ninh rất thích nhìn Lương Thu Thu mặc quần áo của anh, cảm giác toàn thân trên dưới đều là của anh, mang hơi thở của anh trên người.
"Không cần, ăn xong tôi sẽ về." Giọng nói của Lương Thu Thu rầu rĩ.
Hứa Gia Ninh gọi cơm h*p đầy một bàn cơm, Lương Thu Thu bởi vì anh mà chịu không ít buồn bã cùng mệt mỏi, rất sợ anh lại giở trò gì đó, không suy nghĩ liền từ chối lời đề nghị của anh.
Ai mà biết anh ta có nổi cơn cầm thú mà đè mình nữa hay không, tiểu huy*t phía dưới còn đang sung, mỗi bước đi đều khó khăn, mình mới không thèm ở chung một chỗ với anh ta.
"Thu Thu, em thật sự không muốn kết hôn với anh?"
Hứa Gia Ninh chuyển đề tài, nhìn cô bằng đôi mắt âm u sâu không thấy đáy.
Lương Thu Thu bị anh nhìn đến tê cả da đầu, hắn là mình nên lớn tiếng thừa nhận, nhưng dưới ánh mắt của anh, cô thật sự cảm thấy lúng túng!
Loại cảm giác mình là động vật nhỏ yếu bị mãnh thú nhìn chằm chằm nhưng lại không dám nói ra ý nghĩ chân thật của mình khiến Lương Thu Thu bối rối.
"Không sao, Thu Thu, em nói đi, đừng ngại."
Trời ạ, nếu cô thật sự nói ra mà chọc giận tới Hứa Gia Ninh, e rằng lại bị anh ấn trên giường cày tới cày lui, cô vẫn muốn sống mà!
Không khí ngưng đọng trong giây lát, Hứa Gia Ninh lắng lặng nhìn cô, khóe môi vẫn giữ nguyên độ cong chưa từng hạ xuống, sống lưng Lương Thu Thu cứng đờ chỉ có thể nhìn chòng chọc vào bàn đồ ăn nóng hổi, cố gắng hết sức để duy trì trạng thái vô hình của mình.
"Thu Thu à..."
" Leng keng "
"Có người tới, tôi đi mở cửa!"
Vừa quăng đôi đũa sang một bên, vừa vắt chân lên cổ chạy như ma đuổi, vừa chạy đến cửa phòng khách, vận tay cầm mở ra, bên ngoài là một thanh niên trẻ tuổi, thấy người mở cửa là cô thì sửng sốt.
"Anh là?" Lương Thu Thu nhướn mày.
"Tôi, tôi tới tìm Hứa đại ca." Chàng trai khẩn trương trả lời. "Hứa đại ca? Hứa Gia Ninh?" Lương Thu Thu hỏi
"À, đúng rồi."
Chàng trai giơ tay, đưa túi đem tới trước mặt cô, "Hứa, Hứa đại ca bảo mua."
"Ồ, được." Lương Thu Thu đưa tay cầm túi, nhìn chàng trai bằng ánh mắt tò mò, cậu chàng thấy thế vội cúi đầu.
Tầm mắt cậu lia xuống phía dưới, ánh nhìn bất giác rơi vào một đôi chân thon dài, cậu như nhìn thấy điều không nên, lập tức đỏ mặt quay đi.
"Đồ cũng đã đưa đến, cậu có thể đi rồi."
Hứa Gia Ninh vốn đang ở phòng bếp đột nhiên xuất hiện ở cửa, không để ý đến chàng trai kia, trở tay đẩy, cửa " Bịch" một tiếng, đóng lại.
Lương Thu Thu ngẩng đầu, thấy đôi môi mỏng trước mắt mím lại thắng tắp, hàm dưới của anh căng chật, dáng vẻ thoạt nhìn không vui.
"Quần áo..."
"Em không nên ra đây." Anh trầm giọng nói. "Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.