Chương 8: Ngoại truyện 6: Viên mãn
Nhất Xuân Lăng
17/02/2022
Editor: Vokgraz
ヾ(・ω・`)ノヾ(´・ω・)ノ
Đến nay đã là ngày thứ ba cả hai bị mắc kẹt ở đây.
Lương khô và nước mang theo đã chẳng còn bao nhiêu.
Thể chất của công vốn không tốt, mặc dù ngày thường có vận động nhưng vẫn yếu, có lẽ là thể chất của hắn vốn kém từ khi còn trong bào thai.
Thụ tựa người trên vách hang, công ngả đầu trên ngực thụ. Cả cơ thể lẫn gương mặt hắn đều đỏ bừng nóng ran.
Công nằm ì trên người thụ, hắn mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng đáp lời thụ một lần. Tóm lại cả hai sắp sức cùng lực kiệt.
Bị mắc kẹt trong hang, không thể vào cũng chẳng thể ra.
“Lạc Lạc, uống nước nha?” Thụ dìu công dậy, chỉ vào bình chỉ còn ít nước dưới đáy.
Công lắc đầu. Hắn liếm môi, bướng bỉnh từ chối: “Tớ không khát.”
Thụ xích lại gần định hôn môi công nhưng vì trong hang quá tối nên chỉ hôn trúng chóp mũi hắn. Anh dỗ dành: “Ngoan, uống xíu đi mà.”
Nói đoạn, mặc cho công từ chối, thụ kiên quyết giữ môi hắn rồi đổ nước vào.
Công uống nước xong tỉnh táo hơn nhiều, cũng có lực để hỏi hơn.
“Em nói xem chúng ta được cứu khỏi đây không?”
“Tất nhiên rồi, sẽ có người tìm thấy chúng ta nhanh thôi.”
“Nhưng đã ba ngày rồi mà vẫn chưa có ai tìm thấy chúng ta cả.” Công hơi ỉu xìu.
“Bé đừng lo quá. Dù sao địa hình ở đây phức tạp nên tốn nhiều thời gian để tìm cũng là chuyện bình thường.” Thụ xoa mặt công an ủi.
“Em hối hận không? Nếu không phải do tớ nhất quyết phải tới đây bằng được thì bây giờ tụi mình đâu mắc kẹt ở nơi chết tiệt này, có khi còn chết khô ở đây nữa.” Công dụi mặt vào tay thụ tự trách.
Nếu không phải mình một hai đòi đến đây chơi thì chắc chắn sẽ không mắc kẹt ở đây và cược mình trên lằn ranh sinh tử mỏng manh.
Thụ ôm công, anh để hắn tựa vào bả vai mình.
“Em không hối hận đâu. Chỉ cần ở bên bé thì dù núi đao hay biển lửa, em cũng cam lòng. Huống chi tụi mình có thể cùng chết, âu cũng là kết thúc đẹp. Nếu không phải em dẫn bé tới đây mà là người khác thì em đau lòng lắm.”
Thụ không thể để công đồng sinh cộng tử với người khác, vĩnh viễn không thể.
“Sao em lại tốt với tớ như vậy chứ? Tớ không tốt tẹo nào.” Công hơi rưng rưng.
“Ai cho phép bé hàm hồ về vợ em như vậy, bạn ấy rất tốt, tốt nhất luôn! Em đánh đổi cả tuổi trẻ mới theo đuổi được, bạn ấy là báu vật của em!” Thụ phản bác. Trong mắt thụ thì công rất tốt, vô cùng tốt nên anh thích lắm, dù là công cũng không được phép chê bai bản thân.
“Ai thèm làm vợ em! Em đừng nói linh tinh.” Công cạp nhẹ vào cổ thụ như chú mèo con nũng nịu giỡn yêu với chủ.
“Bé là vợ em mà!” Thụ ôm ghì lấy công.
“Không phải!” Công không nghe.
“Vợ ơi!”
“Không nghe, không nghe đâu!”
“Vợ ơi vợ à! Vợ yêu ơi!”
“… Tớ là chồng! Là chồng em!”
“Òoo bé là nhất.”
Bấy giờ công mới chợt tỉnh, hóa ra trọng tâm cuộc đối thoại không phải là cách xưng hô, mà là mình bỗng lọt lưới đồng ý kết hôn với thụ!
Công đấm yêu thụ.
Thụ vui vẻ nhận lấy cú đấm.
Công đã chấp nhận kết hôn với anh; vậy thì bằng mọi giá, dù có hái sao trên trời thì thụ sẽ cố gắng hết sức.
Mãi đến khi công thấm mệt và ngủ thiếp trên người, thụ mới khẽ khàng tháo sợi dây chuyền và đeo lên cổ đối phương.
Trên dây chuyền có xâu hai chiếc nhẫn rất đơn giản, không có họa tiết nên bóng lưỡng.
Sợi dây chuyền đang được công đeo vốn là vật định tình mà bà thụ dành tặng cho anh và cháu rể.
Thụ thận trọng đeo dây chuyền cho công với ý định trói buộc công bên mình cả đời.
Khung xương của công vốn bé nên dù nhẫn được thiết kế dành cho nữ nhưng rất vừa vặn yên vị trên ngón tay công.
Công xấu hổ để thụ đeo nhẫn. Dù sao trên tay mới có thêm một chiếc nhẫn lạ nên công vẫn chưa quen.
Hai tay đeo nhẫn lồng vào nhau, cả hai quấn quýt bên nhau.
Công lắm lời nãy giờ, quậy quọ cũng lâu nên cạn sức, hắn gối đầu thiếp đi trên người thụ.
Hơi thở yếu ớt, nếu không cẩn thận xem xét thì khéo có khi tưởng hắn đã tắt thở ở đây.
“Lạc Lạc, nếu tụi mình thoát khỏi đây được thì đi đăng ký kết hôn được không? Rồi sau đó tụi mình tổ chức hôn lễ, mời cả bố mẹ và bạn bè thân quen đến dự. Em muốn chứng minh cho bọn họ thấy tụi mình sẽ bên nhau trọn đời, em tình nguyện để Lạc Lạc trở thành hoàng tử bé của em.”
“Lạc Lạc ơi…”
Giọng thụ càng ngày càng nhỏ dần, có vẻ như thụ đã kiệt sức nên thanh âm ri rí đứt quãng trong cổ họng.
Thụ ôm công thiếp đi, mười ngón tay của cả hai đan chặt vào nhau.
Vài giờ sau, cả hai được cứu.
Nhân viên cứu hộ chẳng thể nào tách tay của hai người ra. Hết cách, họ đành rinh cả hai ra cùng.
Vậy là vào một sáng đầy nắng, cả hai đến Ủy ban để đăng ký kết hôn.
Thế gian tươi đẹp, bạn đời đáng yêu, xin chúc đôi chồng chồng son hạnh phúc bạc đầu.
꧁༺.༻꧂
TOÀN VĂN HOÀN.
ヾ(・ω・`)ノヾ(´・ω・)ノ
Đến nay đã là ngày thứ ba cả hai bị mắc kẹt ở đây.
Lương khô và nước mang theo đã chẳng còn bao nhiêu.
Thể chất của công vốn không tốt, mặc dù ngày thường có vận động nhưng vẫn yếu, có lẽ là thể chất của hắn vốn kém từ khi còn trong bào thai.
Thụ tựa người trên vách hang, công ngả đầu trên ngực thụ. Cả cơ thể lẫn gương mặt hắn đều đỏ bừng nóng ran.
Công nằm ì trên người thụ, hắn mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng đáp lời thụ một lần. Tóm lại cả hai sắp sức cùng lực kiệt.
Bị mắc kẹt trong hang, không thể vào cũng chẳng thể ra.
“Lạc Lạc, uống nước nha?” Thụ dìu công dậy, chỉ vào bình chỉ còn ít nước dưới đáy.
Công lắc đầu. Hắn liếm môi, bướng bỉnh từ chối: “Tớ không khát.”
Thụ xích lại gần định hôn môi công nhưng vì trong hang quá tối nên chỉ hôn trúng chóp mũi hắn. Anh dỗ dành: “Ngoan, uống xíu đi mà.”
Nói đoạn, mặc cho công từ chối, thụ kiên quyết giữ môi hắn rồi đổ nước vào.
Công uống nước xong tỉnh táo hơn nhiều, cũng có lực để hỏi hơn.
“Em nói xem chúng ta được cứu khỏi đây không?”
“Tất nhiên rồi, sẽ có người tìm thấy chúng ta nhanh thôi.”
“Nhưng đã ba ngày rồi mà vẫn chưa có ai tìm thấy chúng ta cả.” Công hơi ỉu xìu.
“Bé đừng lo quá. Dù sao địa hình ở đây phức tạp nên tốn nhiều thời gian để tìm cũng là chuyện bình thường.” Thụ xoa mặt công an ủi.
“Em hối hận không? Nếu không phải do tớ nhất quyết phải tới đây bằng được thì bây giờ tụi mình đâu mắc kẹt ở nơi chết tiệt này, có khi còn chết khô ở đây nữa.” Công dụi mặt vào tay thụ tự trách.
Nếu không phải mình một hai đòi đến đây chơi thì chắc chắn sẽ không mắc kẹt ở đây và cược mình trên lằn ranh sinh tử mỏng manh.
Thụ ôm công, anh để hắn tựa vào bả vai mình.
“Em không hối hận đâu. Chỉ cần ở bên bé thì dù núi đao hay biển lửa, em cũng cam lòng. Huống chi tụi mình có thể cùng chết, âu cũng là kết thúc đẹp. Nếu không phải em dẫn bé tới đây mà là người khác thì em đau lòng lắm.”
Thụ không thể để công đồng sinh cộng tử với người khác, vĩnh viễn không thể.
“Sao em lại tốt với tớ như vậy chứ? Tớ không tốt tẹo nào.” Công hơi rưng rưng.
“Ai cho phép bé hàm hồ về vợ em như vậy, bạn ấy rất tốt, tốt nhất luôn! Em đánh đổi cả tuổi trẻ mới theo đuổi được, bạn ấy là báu vật của em!” Thụ phản bác. Trong mắt thụ thì công rất tốt, vô cùng tốt nên anh thích lắm, dù là công cũng không được phép chê bai bản thân.
“Ai thèm làm vợ em! Em đừng nói linh tinh.” Công cạp nhẹ vào cổ thụ như chú mèo con nũng nịu giỡn yêu với chủ.
“Bé là vợ em mà!” Thụ ôm ghì lấy công.
“Không phải!” Công không nghe.
“Vợ ơi!”
“Không nghe, không nghe đâu!”
“Vợ ơi vợ à! Vợ yêu ơi!”
“… Tớ là chồng! Là chồng em!”
“Òoo bé là nhất.”
Bấy giờ công mới chợt tỉnh, hóa ra trọng tâm cuộc đối thoại không phải là cách xưng hô, mà là mình bỗng lọt lưới đồng ý kết hôn với thụ!
Công đấm yêu thụ.
Thụ vui vẻ nhận lấy cú đấm.
Công đã chấp nhận kết hôn với anh; vậy thì bằng mọi giá, dù có hái sao trên trời thì thụ sẽ cố gắng hết sức.
Mãi đến khi công thấm mệt và ngủ thiếp trên người, thụ mới khẽ khàng tháo sợi dây chuyền và đeo lên cổ đối phương.
Trên dây chuyền có xâu hai chiếc nhẫn rất đơn giản, không có họa tiết nên bóng lưỡng.
Sợi dây chuyền đang được công đeo vốn là vật định tình mà bà thụ dành tặng cho anh và cháu rể.
Thụ thận trọng đeo dây chuyền cho công với ý định trói buộc công bên mình cả đời.
Khung xương của công vốn bé nên dù nhẫn được thiết kế dành cho nữ nhưng rất vừa vặn yên vị trên ngón tay công.
Công xấu hổ để thụ đeo nhẫn. Dù sao trên tay mới có thêm một chiếc nhẫn lạ nên công vẫn chưa quen.
Hai tay đeo nhẫn lồng vào nhau, cả hai quấn quýt bên nhau.
Công lắm lời nãy giờ, quậy quọ cũng lâu nên cạn sức, hắn gối đầu thiếp đi trên người thụ.
Hơi thở yếu ớt, nếu không cẩn thận xem xét thì khéo có khi tưởng hắn đã tắt thở ở đây.
“Lạc Lạc, nếu tụi mình thoát khỏi đây được thì đi đăng ký kết hôn được không? Rồi sau đó tụi mình tổ chức hôn lễ, mời cả bố mẹ và bạn bè thân quen đến dự. Em muốn chứng minh cho bọn họ thấy tụi mình sẽ bên nhau trọn đời, em tình nguyện để Lạc Lạc trở thành hoàng tử bé của em.”
“Lạc Lạc ơi…”
Giọng thụ càng ngày càng nhỏ dần, có vẻ như thụ đã kiệt sức nên thanh âm ri rí đứt quãng trong cổ họng.
Thụ ôm công thiếp đi, mười ngón tay của cả hai đan chặt vào nhau.
Vài giờ sau, cả hai được cứu.
Nhân viên cứu hộ chẳng thể nào tách tay của hai người ra. Hết cách, họ đành rinh cả hai ra cùng.
Vậy là vào một sáng đầy nắng, cả hai đến Ủy ban để đăng ký kết hôn.
Thế gian tươi đẹp, bạn đời đáng yêu, xin chúc đôi chồng chồng son hạnh phúc bạc đầu.
꧁༺.༻꧂
TOÀN VĂN HOÀN.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.