Một Ngày Là Thầy, Cả Đời Là "chồng"
Chương 14
Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu
12/05/2021
Lâu Ngữ Tuyết mang thai, hai người không tính ở lại Miêu Cương nữa, muốn trở về sớm, những cũng không gấp, một đường vui chơi, thấy cảnh đẹp liền ở lại hai ngày.
"Như vậy sẽ không lạnh" Gió nổi lên, Lâu Ngữ Tuyết đem cổ áo Dương Nhược Thanh kéo lại.
"Ta không sao, ngược lại là nàng, mặc ít như vậy, không lạnh sao?" Dương Nhược Thanh không yên tâm kéo áo Lâu Ngữ Tuyết, thực tế Lâu Ngữ Tuyết ăn mặc khá dày, chẳng qua là người có chút gầy, mặc quần áo có vẻ ít.
"Ta thật ấm áp" Lâu Ngữ Tuyết lui về phía sau một bước, nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Nhược Thanh, có thể nhìn ra được, nàng mặc đủ ấm áp.
"Tay ta từ trước đến giờ đều lạnh như vậy, nàng sợ ta lạnh thì ôm ta a~ " Dương Nhược Thanh đưa tay nắm tay Lâu Ngữ Tuyết, lạnh như băng. Lâu Ngữ Tuyết thuận thế dựa vào trong ngực Dương Nhược Thanh.
"Gần đây ta cảm giác bản thân mập lên không ít, nên ăn ít lại thôi" Dương Nhược Thanh ôm Lâu Ngữ Tuyết, Lâu Ngữ Tuyết tay nhét vào trong quần áo Dương Nhược Thanh.
"Trong bụng nàng còn có một người, có thể không mập sao? Thích ăn thì ăn, cần gì quản mập hay không mập, nhìn nàng thật gầy. Lần này nếu như bị nhạc phụ nhạc mẫu nhìn thấy, không chừng cho rằng ta làm cho nàng chịu khổ cực" Dương Nhược Thanh vuốt bụng Lâu Ngữ Tuyết bằng phẳng, không có một chút thịt, nói chi lộ vẻ mang thai.
"Có nhiều nữ tử sinh hài tử, người sẽ biến dạng, trở nên khó coi, nàng không thích ta làm thế nào? Để cho ta ôm hải tử tìm phu quân sao?" Lâu Ngữ Tuyết vừa nói vừa lo lắng, rúc lại trong ngực Dương Nhược Thanh, giống như làm nũng.
"Đó là sinh nhiều, nàng vốn đã gầy, Ta chỉ sợ nàng quá đẹp, sinh một hài tử không làm khó được nàng nha "
Hai người đứng nói một hồi, mới leo lên xe ngựa tiếp tục đi.
Dọc theo đường đi không thoải mái, càng gần tới kinh thành Lâu Ngữ Tuyết càng bất an.
"Nếu trở về, bọn họ đối với chúng ta chỉ trỏ, nói ta cho nàng đội nón xanh* thì làm sao bây giờ?"
( đội nón xanh: ngoại tình)
Dương Nhược Thanh không phải là không có nghĩ tới chuyện này, nàng biết, Lâu Ngữ Tuyết không phải thật sự sợ người khác nói nàng, nàng sợ người khác nói không ở củng với mình, ngay cả mình vừa mới biết đều hoài nghi, huống chi bọn họ, chỉ là cha nương của mình thì phải phí công miệng lưỡi giải thích.
"Miệng là ở trên người bọn họ, ta cũng không can thiệp được, nhưng đừng để ta nghe được, nều ta nghe nói, ta sai người đánh vỡ miệng hắn "
Dương Nhược Thanh thực nói là làm, Dương Nhược Thanh thường cùng Lâu Ngữ Tuyết nói, nàng chẳng qua là lấy khí chất nho nhã chặn khí tàn tạo, ai dám khi dễ nàng, lời này làm Lâu Ngữ Tuyết cười khanh khách.
"Nàng thật sự không sợ, thì giáp mặt bọn họ nói, nàng không nên tức giận"
"Có sợ hay không là một chuyện, có giận hay không là một chuyện khác, trong bụng là hai tử của ta, làm sao để bọn họ nói là có thể thay đổi. Ta đánh bọn họ ngược lại không phải là so đo, chẳng qua là làm cho bọn họ biết, không phải muốn nói gì nói "
"Nàng làm bộ dáng hung dữ như vậy làm gì?" Lâu Ngữ Tuyết trừng mắt nhìn, Dương Nhược Thanh làm bộ như không biết.
"Nàng ở nhà nghỉ ngơi, chờ ta sai người nâng kiệu mang sinh lễ đến" Lâu Ngữ Tuyết nhìn ánh mắt trêu cợt, không muốn nói, hướng lỗ mũi nàng cầm lấy, Dương Nhược Thanh học theo cũng cầm lấy lỗ mũi nàng.
"Nàng không sợ mất chức vị sao?" Trước kia hai người tuy là đính hôn, ngoại nhân không biết, tất nhiên không có nói bóng nói gió, nhưng hôm nay nếu thành thân, có thể đi qua quan phủ, miệng dân gian làm khó dễ, càng nhiều người nói, liền mất chén cơm.
"Hai người ờ cùng nhau, phải chuẩn bị sẵn sàng hy sinh. Nếu mất chức vị, vậy thì làm phiền nương tử ở bên ngoài cố gắng nhiều hơn, ta cùng hài tử dựa vào nàng nuôi a~ "
"Không bằng nàng từ chức, ở nhà cùng nương tử dạy con đi" Dương Nhược Thanh chẳng qua là thuận miệng nói, Lâu Ngữ Tuyết cảm thấy đề nghị rất là không tệ.
"Không cần, dù sao vẫn có thể tiếp tục làm phu tử. Ta đối với chuyện làm phu tử cố chấp không phải ngày một ngày hai" Dương Nhược Thanh làm sao đáp ứng.
"Ta chính là sợ nàng ở trong trường bị học sinh khác câu đi" Lâu Ngữ Tuyết nhẹ nhàng phủi bụi trước ngực Dương Nhược Thanh.
"Làm phu tử nghiêm túc, làm sao bị học sinh mê hoặc " Dương Nhược Thanh nói, Lâu Ngữ Tuyết liếc nhìn nàng, không nói lời nào, nhưng ánh mắt kia rõ ràng tràn đầy ý tứ.
"Người giống nàng xinh đẹp, ôn nhu còn thông minh không có mấy người nha~" Dương Nhược Thanh ngay sau đó kịp phản ứng.
"Vậy ý của nàng là, nếu là gặp người so với ta xinh đẹp so với ta ôn nhu so với ta thông minh, muốn thử một lần?" Lâu Ngữ Tuyết sắc mặt không vì Dương Nhược Thanh nói chuyển biến
"Ý ta không phải như vậy, ta không phải người dễ dàng dao động, nàng cũng nói ta thật ngoan cố mà, ngay cả nàng ta cũng đấu tranh thật lâu, làm sao chứa được ai khác" Dương Nhược Thanh vội vàng lấy lòng Lâu Ngữ Tuyết đút ô mai, rồi xoa bóp cánh tay.
"Vậy nàng với Ngô Lâm thật sự không có gì?" Dương Nhược Thanh thật là trong sạch, nhưng Lâu Ngữ Tuyết vẫn không bỏ qua.
"Ai?" Dương Nhược Thanh làm bộ không biết, Lâu Ngữ Tuyết tuy biết là giả bộ, nhưng hài lòng liền bỏ qua cho nàng.
Bất luận kéo dài như thế nào, hai người cuối cùng trở về kinh. Dương Nhược Thanh đưa Lâu Ngữ Tuyết trở về nhà hai người trước, lại đi trường học, mới trở về Dương phủ một chuyến.
Dương phu nhân Dương lão gia từ lúc Dương Nhược Thanh biến mất hôm đó sợ hãi bất an, cả ngày nhờ người hỏi thăm, hỏi thăm ra mới biết bệnh nặng, Lâu Ngữ Tuyết xin nghỉ đi ra ngoài tìm thầy thuốc, lần này trở lại, hai người không khỏi kéo Dương Nhược Thanh nhìn đông nhìn tây, nước mắt lã chã, trong lòng ai oán, không nói ra được lời gì.
"Cha nương! Nữ nhi bất hiếu!" Dương Nhược Thanh thấy cha mẹ vì mình lo lắng, mà mình bên ngoài thoải mái nhàn hạ, lập tức quỳ xuống.
"Nói gì bất hiếu, các con khỏe, cha nương vui vẻ " Dương phu nhân vội vàng kéo Dương Nhược Thanh đứng dậy, thấy nàng không có gì, mới yên lòng.
"Mau cùng nương nói một chút, rốt cuộc là có chuyện gì? Con đã khỏe chưa?"
"Con bệnh kia tới nhanh, đi cũng nhanh, ngược lại làm Ngữ Tuyết bôn ba mệt mỏi, vì con tìm tới vu y, tất nhiên bệnh đã đỡ, chẳng qua là... "
Dương Nhược Thanh không dám nói mình vì Lâu Ngữ Tuyết tìm chết, cha nương nhà mình đối với Lâu Ngữ Tuyết thái độ đó không coi là quá tốt, lần này cũng chỉ có thể chỗ tốt tránh chỗ xấu, để cha nương có thể đem Lâu Ngữ Tuyết làm thành người nhà đối đãi.
"Chỉ là cái gì?" Dương phu nhân dĩ nhiên là nhớ Lâu Ngữ Tuyết, chẳng qua là đối với lời còn chưa nói xong của Dương Nhược Thanh quan tâm, rất sợ Dương Nhược Thanh còn lưu lại di chứng.
"Nương không cần khẩn trương, đây là chuyện tốt!" Dương Nhược Thanh thấy cha nương cau mày bộ dáng khẩn trương, phu thê Dương gia nghi ngờ, bị bệnh còn sinh ra chuyện tốt?
"Lần này coi là cơ duyên, vu y kia cho con uống thuốc, nhưng không giống thuốc, không chỉ cứu con một mạng, còn đưa thêm một mạng " Dương Nhược Thanh nói phu thê Dương gia càng cảm thấy nghi hoặc, không lo lắng nữa, nghe vào ngược lại thật giống như chuyện tốt.
"Mạng còn có thể đưa thêm?" Một mực chưa mở miệng Dương lão gia cuối cùng là không chịu đựng được.
"Dĩ nhiên, mạng này a, đưa vào trong bụng Ngữ Tuyết" Dương Nhược Thanh nói, phu thê Dương gia nghe hiểu, sững sốt hồi lâu, cuối cùng là kịp phản ứng, nước mắt già nua lại rơi.
"Thường ngày thấy người so với chúng ta trẻ tuổi hơn đã sớm ôm cháu, hôm nay cuối cùng cũng có thể ôm cháu"
Nếu đã có hài tử, phu thê Dương gia không đi tra cứu hài tử này đến tột cùng làm sao có, bọn họ cũng không muốn đi tìm, trong lòng chỉ cần có hài tử là được.
"Vậy Ngữ Tuyết đâu? " Dương phu nhân lần đầu chủ động hỏi Lâu Ngữ Tuyết
"Ở nhà a" Dương Nhược Thanh lời còn chưa nói hết, Dương phu nhân đưa tay đánh Dương Nhược Thanh mấy cái.
"Ta nói con không hiểu chuyện, mang thai hài tử dễ dàng sao, con làm sao để cho nàng một người ở trong nhà, con một mình trở lại làm gì, vẫn là ta tự mình đi mời về. Nữ nhân mang thai, con lại không ở cùng, muốn làm người ta nghi ngờ sao, con như vậy còn để nàng trong nhà? Thật là tức chết ta, làm sao có thể sinh ra con ngốc như vậy!"
"Được rồi được rồi, nương, con lập tức đi đón trở lại, ngài đừng đánh, đừng đánh" Dương Nhược Thanh một bên tránh né, một bên xin tha, nàng thấy cha nương trong ngày thường nhìn Ngữ Tuyết ngẩn người, Ngữ Tuyết không vui, nên hai người dọn ra ngoài ở. Hài tử này cũng thật là có phúc, không chỉ giúp hai nàng cảm tình, còn giúp hai nhà cảm tình. Dương Nhược Thanh cười ha hả hướng nhà chạy, Dương phu nhân lại không nhịn được dặn dò
"Chậm một chút, đừng vội, nương cho các con ăn ngon. Trên đường cẩn thận chút "
"Biết biết, là cháu của ngài, còn không phải là hài tử của con sao, con như thế nào không để ý" Dương Nhược Thanh dĩ nhiên là biết Dương phu nhân kêu nàng cẩn thận cái gì, vội vàng nói.
Có được hai người tiếp nhận, Lâu Ngữ Tuyết tự nhiên vui vẻ, đi vào Dương gia, không tự chủ giơ cao bụng, lần đầu tiên không bị nghi ngờ vì mang thai.
"Như vậy sẽ không lạnh" Gió nổi lên, Lâu Ngữ Tuyết đem cổ áo Dương Nhược Thanh kéo lại.
"Ta không sao, ngược lại là nàng, mặc ít như vậy, không lạnh sao?" Dương Nhược Thanh không yên tâm kéo áo Lâu Ngữ Tuyết, thực tế Lâu Ngữ Tuyết ăn mặc khá dày, chẳng qua là người có chút gầy, mặc quần áo có vẻ ít.
"Ta thật ấm áp" Lâu Ngữ Tuyết lui về phía sau một bước, nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Nhược Thanh, có thể nhìn ra được, nàng mặc đủ ấm áp.
"Tay ta từ trước đến giờ đều lạnh như vậy, nàng sợ ta lạnh thì ôm ta a~ " Dương Nhược Thanh đưa tay nắm tay Lâu Ngữ Tuyết, lạnh như băng. Lâu Ngữ Tuyết thuận thế dựa vào trong ngực Dương Nhược Thanh.
"Gần đây ta cảm giác bản thân mập lên không ít, nên ăn ít lại thôi" Dương Nhược Thanh ôm Lâu Ngữ Tuyết, Lâu Ngữ Tuyết tay nhét vào trong quần áo Dương Nhược Thanh.
"Trong bụng nàng còn có một người, có thể không mập sao? Thích ăn thì ăn, cần gì quản mập hay không mập, nhìn nàng thật gầy. Lần này nếu như bị nhạc phụ nhạc mẫu nhìn thấy, không chừng cho rằng ta làm cho nàng chịu khổ cực" Dương Nhược Thanh vuốt bụng Lâu Ngữ Tuyết bằng phẳng, không có một chút thịt, nói chi lộ vẻ mang thai.
"Có nhiều nữ tử sinh hài tử, người sẽ biến dạng, trở nên khó coi, nàng không thích ta làm thế nào? Để cho ta ôm hải tử tìm phu quân sao?" Lâu Ngữ Tuyết vừa nói vừa lo lắng, rúc lại trong ngực Dương Nhược Thanh, giống như làm nũng.
"Đó là sinh nhiều, nàng vốn đã gầy, Ta chỉ sợ nàng quá đẹp, sinh một hài tử không làm khó được nàng nha "
Hai người đứng nói một hồi, mới leo lên xe ngựa tiếp tục đi.
Dọc theo đường đi không thoải mái, càng gần tới kinh thành Lâu Ngữ Tuyết càng bất an.
"Nếu trở về, bọn họ đối với chúng ta chỉ trỏ, nói ta cho nàng đội nón xanh* thì làm sao bây giờ?"
( đội nón xanh: ngoại tình)
Dương Nhược Thanh không phải là không có nghĩ tới chuyện này, nàng biết, Lâu Ngữ Tuyết không phải thật sự sợ người khác nói nàng, nàng sợ người khác nói không ở củng với mình, ngay cả mình vừa mới biết đều hoài nghi, huống chi bọn họ, chỉ là cha nương của mình thì phải phí công miệng lưỡi giải thích.
"Miệng là ở trên người bọn họ, ta cũng không can thiệp được, nhưng đừng để ta nghe được, nều ta nghe nói, ta sai người đánh vỡ miệng hắn "
Dương Nhược Thanh thực nói là làm, Dương Nhược Thanh thường cùng Lâu Ngữ Tuyết nói, nàng chẳng qua là lấy khí chất nho nhã chặn khí tàn tạo, ai dám khi dễ nàng, lời này làm Lâu Ngữ Tuyết cười khanh khách.
"Nàng thật sự không sợ, thì giáp mặt bọn họ nói, nàng không nên tức giận"
"Có sợ hay không là một chuyện, có giận hay không là một chuyện khác, trong bụng là hai tử của ta, làm sao để bọn họ nói là có thể thay đổi. Ta đánh bọn họ ngược lại không phải là so đo, chẳng qua là làm cho bọn họ biết, không phải muốn nói gì nói "
"Nàng làm bộ dáng hung dữ như vậy làm gì?" Lâu Ngữ Tuyết trừng mắt nhìn, Dương Nhược Thanh làm bộ như không biết.
"Nàng ở nhà nghỉ ngơi, chờ ta sai người nâng kiệu mang sinh lễ đến" Lâu Ngữ Tuyết nhìn ánh mắt trêu cợt, không muốn nói, hướng lỗ mũi nàng cầm lấy, Dương Nhược Thanh học theo cũng cầm lấy lỗ mũi nàng.
"Nàng không sợ mất chức vị sao?" Trước kia hai người tuy là đính hôn, ngoại nhân không biết, tất nhiên không có nói bóng nói gió, nhưng hôm nay nếu thành thân, có thể đi qua quan phủ, miệng dân gian làm khó dễ, càng nhiều người nói, liền mất chén cơm.
"Hai người ờ cùng nhau, phải chuẩn bị sẵn sàng hy sinh. Nếu mất chức vị, vậy thì làm phiền nương tử ở bên ngoài cố gắng nhiều hơn, ta cùng hài tử dựa vào nàng nuôi a~ "
"Không bằng nàng từ chức, ở nhà cùng nương tử dạy con đi" Dương Nhược Thanh chẳng qua là thuận miệng nói, Lâu Ngữ Tuyết cảm thấy đề nghị rất là không tệ.
"Không cần, dù sao vẫn có thể tiếp tục làm phu tử. Ta đối với chuyện làm phu tử cố chấp không phải ngày một ngày hai" Dương Nhược Thanh làm sao đáp ứng.
"Ta chính là sợ nàng ở trong trường bị học sinh khác câu đi" Lâu Ngữ Tuyết nhẹ nhàng phủi bụi trước ngực Dương Nhược Thanh.
"Làm phu tử nghiêm túc, làm sao bị học sinh mê hoặc " Dương Nhược Thanh nói, Lâu Ngữ Tuyết liếc nhìn nàng, không nói lời nào, nhưng ánh mắt kia rõ ràng tràn đầy ý tứ.
"Người giống nàng xinh đẹp, ôn nhu còn thông minh không có mấy người nha~" Dương Nhược Thanh ngay sau đó kịp phản ứng.
"Vậy ý của nàng là, nếu là gặp người so với ta xinh đẹp so với ta ôn nhu so với ta thông minh, muốn thử một lần?" Lâu Ngữ Tuyết sắc mặt không vì Dương Nhược Thanh nói chuyển biến
"Ý ta không phải như vậy, ta không phải người dễ dàng dao động, nàng cũng nói ta thật ngoan cố mà, ngay cả nàng ta cũng đấu tranh thật lâu, làm sao chứa được ai khác" Dương Nhược Thanh vội vàng lấy lòng Lâu Ngữ Tuyết đút ô mai, rồi xoa bóp cánh tay.
"Vậy nàng với Ngô Lâm thật sự không có gì?" Dương Nhược Thanh thật là trong sạch, nhưng Lâu Ngữ Tuyết vẫn không bỏ qua.
"Ai?" Dương Nhược Thanh làm bộ không biết, Lâu Ngữ Tuyết tuy biết là giả bộ, nhưng hài lòng liền bỏ qua cho nàng.
Bất luận kéo dài như thế nào, hai người cuối cùng trở về kinh. Dương Nhược Thanh đưa Lâu Ngữ Tuyết trở về nhà hai người trước, lại đi trường học, mới trở về Dương phủ một chuyến.
Dương phu nhân Dương lão gia từ lúc Dương Nhược Thanh biến mất hôm đó sợ hãi bất an, cả ngày nhờ người hỏi thăm, hỏi thăm ra mới biết bệnh nặng, Lâu Ngữ Tuyết xin nghỉ đi ra ngoài tìm thầy thuốc, lần này trở lại, hai người không khỏi kéo Dương Nhược Thanh nhìn đông nhìn tây, nước mắt lã chã, trong lòng ai oán, không nói ra được lời gì.
"Cha nương! Nữ nhi bất hiếu!" Dương Nhược Thanh thấy cha mẹ vì mình lo lắng, mà mình bên ngoài thoải mái nhàn hạ, lập tức quỳ xuống.
"Nói gì bất hiếu, các con khỏe, cha nương vui vẻ " Dương phu nhân vội vàng kéo Dương Nhược Thanh đứng dậy, thấy nàng không có gì, mới yên lòng.
"Mau cùng nương nói một chút, rốt cuộc là có chuyện gì? Con đã khỏe chưa?"
"Con bệnh kia tới nhanh, đi cũng nhanh, ngược lại làm Ngữ Tuyết bôn ba mệt mỏi, vì con tìm tới vu y, tất nhiên bệnh đã đỡ, chẳng qua là... "
Dương Nhược Thanh không dám nói mình vì Lâu Ngữ Tuyết tìm chết, cha nương nhà mình đối với Lâu Ngữ Tuyết thái độ đó không coi là quá tốt, lần này cũng chỉ có thể chỗ tốt tránh chỗ xấu, để cha nương có thể đem Lâu Ngữ Tuyết làm thành người nhà đối đãi.
"Chỉ là cái gì?" Dương phu nhân dĩ nhiên là nhớ Lâu Ngữ Tuyết, chẳng qua là đối với lời còn chưa nói xong của Dương Nhược Thanh quan tâm, rất sợ Dương Nhược Thanh còn lưu lại di chứng.
"Nương không cần khẩn trương, đây là chuyện tốt!" Dương Nhược Thanh thấy cha nương cau mày bộ dáng khẩn trương, phu thê Dương gia nghi ngờ, bị bệnh còn sinh ra chuyện tốt?
"Lần này coi là cơ duyên, vu y kia cho con uống thuốc, nhưng không giống thuốc, không chỉ cứu con một mạng, còn đưa thêm một mạng " Dương Nhược Thanh nói phu thê Dương gia càng cảm thấy nghi hoặc, không lo lắng nữa, nghe vào ngược lại thật giống như chuyện tốt.
"Mạng còn có thể đưa thêm?" Một mực chưa mở miệng Dương lão gia cuối cùng là không chịu đựng được.
"Dĩ nhiên, mạng này a, đưa vào trong bụng Ngữ Tuyết" Dương Nhược Thanh nói, phu thê Dương gia nghe hiểu, sững sốt hồi lâu, cuối cùng là kịp phản ứng, nước mắt già nua lại rơi.
"Thường ngày thấy người so với chúng ta trẻ tuổi hơn đã sớm ôm cháu, hôm nay cuối cùng cũng có thể ôm cháu"
Nếu đã có hài tử, phu thê Dương gia không đi tra cứu hài tử này đến tột cùng làm sao có, bọn họ cũng không muốn đi tìm, trong lòng chỉ cần có hài tử là được.
"Vậy Ngữ Tuyết đâu? " Dương phu nhân lần đầu chủ động hỏi Lâu Ngữ Tuyết
"Ở nhà a" Dương Nhược Thanh lời còn chưa nói hết, Dương phu nhân đưa tay đánh Dương Nhược Thanh mấy cái.
"Ta nói con không hiểu chuyện, mang thai hài tử dễ dàng sao, con làm sao để cho nàng một người ở trong nhà, con một mình trở lại làm gì, vẫn là ta tự mình đi mời về. Nữ nhân mang thai, con lại không ở cùng, muốn làm người ta nghi ngờ sao, con như vậy còn để nàng trong nhà? Thật là tức chết ta, làm sao có thể sinh ra con ngốc như vậy!"
"Được rồi được rồi, nương, con lập tức đi đón trở lại, ngài đừng đánh, đừng đánh" Dương Nhược Thanh một bên tránh né, một bên xin tha, nàng thấy cha nương trong ngày thường nhìn Ngữ Tuyết ngẩn người, Ngữ Tuyết không vui, nên hai người dọn ra ngoài ở. Hài tử này cũng thật là có phúc, không chỉ giúp hai nàng cảm tình, còn giúp hai nhà cảm tình. Dương Nhược Thanh cười ha hả hướng nhà chạy, Dương phu nhân lại không nhịn được dặn dò
"Chậm một chút, đừng vội, nương cho các con ăn ngon. Trên đường cẩn thận chút "
"Biết biết, là cháu của ngài, còn không phải là hài tử của con sao, con như thế nào không để ý" Dương Nhược Thanh dĩ nhiên là biết Dương phu nhân kêu nàng cẩn thận cái gì, vội vàng nói.
Có được hai người tiếp nhận, Lâu Ngữ Tuyết tự nhiên vui vẻ, đi vào Dương gia, không tự chủ giơ cao bụng, lần đầu tiên không bị nghi ngờ vì mang thai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.