Một Ngày Là Thầy, Cả Đời Là "chồng"
Chương 17
Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu
12/05/2021
Hai người còn mặc đồ cưới, nặng nề nhất là mũ phượng đè trên đỉnh đầu, làm hai người cảm thấy khó khăn, vừa hôn xong, Dương Nhược Thanh đem mũ phượng hai người tháo xuống, kéo Lâu Ngữ Tuyết lại bàn ngồi xuống, nàng mới vừa ở ngoài còn ăn một chút, Lâu Ngữ Tuyết một chút cũng chưa ăn, bây giờ chắc đã đói lắm.
Lâu Ngữ Tuyết vốn có chút bất mãn, nhưng nhìn đầy bàn thức ăn ngon liền khôi phục dáng vẻ vui mừng, không chút khách khí ngồi xuống, nâng đũa gắp thức ăn. Dương Nhược Thanh lúc này mới ngồi xuống, giương mắt nhìn Lâu Ngữ Tuyết. Bộ dáng đói bụng kia làm cho người ta cảm thấy sợ. Lâu Ngữ Tuyết nói nàng cũng phải ăn, đem đũa đưa tới Dương Nhược Thanh.
"Nàng đừng khách sáo, ăn nhanh đi"
Dương Nhược Thanh nào dám không khách sáo, nàng có chút hoài nghi một bàn này có đủ Lâu Ngữ Tuyết ăn không, nàng làm sao quên Lâu Ngữ Tuyết có sức ăn kinh người chứ? Trước kia còn trêu chọc nàng ăn nhiều không ai dám lấy, hôm nay cuối cùng gả cho mình, cũng may nàng có tự kiếm tiền nuôi mình, nếu không dựa vào mình bổng lộc, thật đúng là sợ thiệt thòi nàng. Lại nghĩ tới, nàng nên ăn nhiều chút, đem những món ăn kia chuyển tới Lâu Ngữ Tuyết.
Lâu Ngữ Tuyết nhìn nàng không ăn, nghĩ khi nãy nàng bên ngoài ăn cũng không nhiều lắm, gắp cho nàng mấy đũa
"Nàng mau ăn a, ta cũng không ăn hết, nàng ăn nhiều chút, chờ lát nữa mới có sức làm việc"
"Nàng đang mang thai, chuyện động phòng nên tạm gác lại trước đi" Dương Nhược Thanh vốn đang gắp thức ăn vào trong miệng, nghe Lâu Ngữ Tuyết nói, ăn không vô, mình rốt cuộc cưới một nương tử đói khát a.
"Không được! Nàng biết ta muốn cùng nàng thành thân bao lâu không? Thật vất vả mới thành thân, nên cho ta một đám cưới hoàn chỉnh, động phòng không thể gác lại" Không ngờ Lâu Ngữ Tuyết không nói hai lời, mặc kệ.
"Nàng nói chúng ta có hài tử là do trời ban, làm sao chúng ta có thể không cẩn thận, chúng ta lại không giống phu thê như người khác, sau này còn có cơ hội. Bất luận nói thế nào, chuyện này quan trọng, không thể đùa giỡn" Dương Nhược Thanh còn đang tận tình khuyên bảo, nói đến phần sau, vô tình bày ra dáng vẻ phu tử, mặt có chút nghiêm túc.
"Phu tử ~, ta chỉ là không muốn phụ lòng một đêm xuân tiêu này" Lâu Ngữ Tuyết làm nũng, Dương Nhược Thanh có chút lúng túng ho khan mấy tiếng.
"Ở nhà không cần gọi phu tử, nếu không nàng ở phía trên đi?" Dương Nhược Thanh suy nghĩ, nói Lâu Ngữ Tuyết làm an toàn chút, cũng không phụ lòng một đêm tân hôn.
"Ta không thích, ta lười biếng, không muốn động tay, xin phu quân chịu mệt mỏi chút" Ai ngờ Lâu Ngữ Tuyết lại không làm.
"Nàng nói với ta, ở phía dưới mệt mỏi hơn sao? Chẳng lẽ là nói dối ta?" Mấy ngày trước hai người dính nhau, quả thật là hàng đêm sênh ca. Dương Nhược Thanh có lúc nói lên đổi chỗ, nhưng Lâu Ngữ Tuyết không muốn, nói là nàng như vậy càng mệt mỏi, không muốn Dương Nhược Thanh mệt mỏi, Dương Nhược Thanh nửa tin nửa ngờ.
"Ai nha" Lâu Ngữ Tuyết nũng nịu kêu một tiếng, đứng dậy ngồi ở trên đùi Dương Nhược Thanh nũng nịu
"Nàng nói chuyện đã lâu rồi, hai chúng ta thật lâu không có cùng nhau, ta muốn.... "
"Ta cho tới bây giờ đều chưa trải qua, Nàng không phải thỏa mãn ta trước" Dương Nhược Thanh bị Lâu Ngữ Tuyết làm nũng mặt đỏ bừng, dứt khoát cũng mặt dày nói bậy.
"Không phải không thể, nhưng ta nói ra trước, cho nên, muốn nàng làm ta thỏa mãn trước mới được" Ai ngờ, so với mặt dày hơn Dương Nhược Thanh.
"Ta không muốn sáng mai bốn lão nhân kéo ta đánh một trận" Dương Nhược Thanh không chịu thỏa hiệp. Lâu Ngữ Tuyết đã quyết định chuyện gì, phải làm cho được, nghiêng người tới.
"Đại phu còn chưa nói không thể thân mật, chỉ nói phải cẩn thận thôi, nàng lợi hại như vậy, dĩ nhiên là có thể nắm chắc, Ta cũng không làm loạn, nàng chỉ cần thỏa mãn ta là tốt rồi "
Lâu Ngữ Tuyết biểu hiện không có tham lam, dùng ngón tay vẻ loạn, híp mắt bộ dáng thập phần đáng yêu.
"Chẳng lẽ nàng che ta đen, không chịu cùng ta thân mật? Vậy nàng đi tìm Ngô Lâm đi, nàng ta ngược lại trắng nõn" Làm nũng chưa tính, còn nói vô căn cứ một phen.
"Tốt lắm tốt lắm, nàng ăn nhanh đi. Nói sau thức ăn đều nguội hết" Dương Nhược Thanh chỉ có thể thỏa hiệp, nàng cũng biết tính tình Lâu Ngữ Tuyết, không thể so với mình bướng bỉnh, nàng muốn làm chuyện gì, không cho nàng làm, nàng có thể quấn lấy ngươi không chết không thôi.
Lâu Ngữ Tuyết thấy Dương Nhược Thanh đồng ý, thật vui vẻ ăn cơm, không có ý định ngồi lại ghế, vẫn ngồi trong ngực Dương Nhược Thanh, luôn luôn quay đầu đút cho nàng, không còn chút bộ dáng sốt ruột.
"Nàng ăn no chưa?" Nhìn trên bàn, Dương Nhược Thanh xem Lâu Ngữ Tuyết ăn còn chưa đủ nhẹ nhàng hỏi.
"Ăn xong rồi, ta uống vài ngụm canh nữa" Lâu Ngữ Tuyết lắc đầu, nhưng nghĩ tới điều gì quay lại hấp tấp nói.
"Thật ăn no rồi?" Dương Nhược Thanh thấy nàng ăn còn chưa no, có chút buồn cười, hỏi một lần nữa.
Lâu Ngữ Tuyết vội vàng gật đầu, hai tay ôm lấy Dương Nhược Thanh tựa hồ không tính xuống đất. Dương Nhược Thanh cân nhắc sức nặng Lâu Ngữ Tuyết, suy nghĩ không thành vấn đề ôm nàng đứng lên, đem nàng ôm đến trên giường.
Lâu Ngữ Tuyết nằm ở trên giường, tay vẫn ôm cổ Dương Nhược Thanh, kéo Dương Nhược Thanh xuống nằm trên người nàng. Dương Nhược Thanh nhẹ nhàng hôn môi Lâu Ngữ Tuyết, thật cẩn thận, sợ đè hỏng hài tử, một tay chống người, một tay cởi áo Lâu Ngữ Tuyết, chỉ chốc lát quần áo y phục trên người đã bị lột xuống.
Lâu Ngữ Tuyết cởi quần áo Dương Nhược Thanh, đưa tay kéo qua chăn màu đỏ, sợ Dương Nhược Thanh lạnh, bên này Dương Nhược Thanh thật vất vả mới vừa cởi xuống quần áo Lâu Ngữ Tuyết.
Hai người da thịt thân cận, trong chăn lập tức ấm lên Dương Nhược Thanh không yên tâm bên tai Lâu Ngữ Tuyết dặn dò
"Nàng không thoải mái lập tức kêu ta" Vừa nói xong rụt xuống người chui vào chăn.
Một ngàn chữ "........"
"Đến phiên nàng, nàng nhìn ta thật thoải mái, nào có giống nàng, nhăn nhó " Dương Nhược Thanh động tác nhẹ nhàng, Lâu Ngữ Tuyết cảm giác thỏa mãn, nghỉ một lúc leo lên người Dương Nhược Thanh.
"Nếu không phải trong bụng còn có hài tử, ta sẽ không nhăn nhó, lần trước nàng không phải thấy qua, ta là người dễ chịu a" Vành tai tóc mai chạm nhau, Dương Nhược Thanh nói chuyện cũng lớn mật.
"Nàng lần này nhắc tới, ta thật nhớ thời gian lúc trước" Lâu Ngữ Tuyết dựa vào vai Dương Nhược Thanh, ngón tay vòng quanh trên vai Dương Nhược Thanh, vừa nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Dương Nhược Thanh, ánh mắt kia lại có chút ngượng ngùng. Tuy rằng phóng khoáng, thỉnh thoảng đối với Dương Nhược Thanh như vậy, nàng cũng là tiểu cô nương, vì theo đuổi Dương Nhược Thanh nên không thể mặt dày nói một chút lời không biết xấu hồ.
"Nàng không cần nhớ, nàng ngoan ngoãn sinh hài tử, nên quên đi đoạn cuộc sống lúc trước" Dương Nhược Thanh không phải là người xuất gia, Lâu Ngữ Tuyết lại là người mình thương yêu, muốn chiếu cố Lâu Ngữ Tuyết thời gian còn trẻ, lúc này còn phải chiếu cố đến hài tử trong bụng, bản thân không thể tùy tiện, nghĩ đến trong thời gian trước phóng túng. Lâu Ngữ Tuyết không quan tâm mình, dùng mọi cách câu dẫn, trong lòng mình khổ, ai có thể biết a.
Lâu Ngữ Tuyết không trả lời lại, nàng cùng Dương Nhược Thanh luôn như vậy, Dương Nhược Thanh lớn mật, nàng liền nhát gan. Nàng tinh tế hôn Dương Nhược Thanh, Dương Nhược Thanh tựa hồ vẫn lo lắng hài tử trong bụng, hai tay vịn eo nàng, nàng cũng không dám phân tâm, động tác cẩn thận.
Ban đêm hai người cũng coi như an phận, do giằng co một ngày nên mệt mỏi, ngày thứ hai không dậy sớm được, Lâu Ngữ Tuyết mang thai, Dương phu nhân dĩ nhiên là không đi quấy rầy nàng nghỉ ngơi, chỉ là mặt trời đã lên cao, còn chưa dậy, không ăn, trong người mang hài tử, dù sao cần phải ăn một chút. Nghĩ tới nghĩ lui, sai người làm đi gọi.
Lâu Ngữ Tuyết tỉnh lại nhìn thấy đã trễ, tuy nói phu thê mới cưới có thể dậy muộn một chút, nhưng giờ đã quá trễ, không muốn cho lưu lại hình tượng lười biếng, nhanh chóng gọi Dương Nhược Thanh thức dậy, Dương Nhược Thanh trong ngày thường, thường dậy sớm, thật vất vả cuộc sống có thể nằm lâu trên gường, cũng bị nương tử nhà mình kéo dậy.
Hai người đơn giản rửa mặt, liền đi phòng khách, phu thê Dương gia nghe hai người đã dậy, ngồi ở phòng chính chờ. Lâu Ngữ Tuyết đi tới quỳ xuống, Dương phu nhân vội vàng đỡ.
"Ngồi là được"
Mặc dù bà bà nói vậy, Lâu Ngữ Tuyết cũng không tiện ngồi, đứng bên cạnh. Dương Nhược Thanh bưng trà đưa cho Dương lão gia.
"Cha, mời uống trà " Dương lão gia gật đầu tiếp nhận, chậm rãi uống một hớp.
" Nương, mời uống trà " Lâu Ngữ Tuyết cũng bưng trà, đưa cho Dương phu nhân.
Dương phu nhân tiếp nhận, uống một hớp, vội vàng từ trong ngực lấy ra túi giấy đỏ đựng bạc.
"Đây là tâm ý cha nương, hy vọng các con sống đến bạc đầu, tình vững chắc như vàng" Lâu Ngữ Tuyết nhận lấy bạc vui vẻ, Dương phu nhân vội vàng kêu làm thức ăn.
Lâu Ngữ Tuyết lúc này mới hiểu, bà bà không để ý mình dậy muộn, mà là lo lắng hài tử đói bụng, nên yên lòng, hướng về phía Dương phu nhân là vui vẻ mấy phần, bà bà thật khó tìm, nàng thật có phúc, thê tử của Dương Thanh Sam cũng có phúc.
"Bữa sáng là quan trọng nhất, nhất định phải ăn. Con phài chú ý, nếu muốn ngủ thêm cũng phải dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp" Dương phu nhân không nhịn được thì thầm mấy câu, sợ Lâu Ngữ Tuyết không vui, quay đầu nói Dương Nhược Thanh.
"Con cũng vậy, có đói bụng, cũng không thể đem tức phụ và hài tử của con đói theo, bất luận như thế nào tự lo liệu, nếu con không sắp xếp được, ta có thể chuyển tới, sẽ không quấy rầy hai người, chỉ là có phải thứ cần kiêng kỵ cần phải chú ý"
"Nương cứ việc ở lại, nương nguyện ý ở, Ngữ Tuyết vui vẻ còn không kịp, nào có quấy rầy hay không. Nương là vì muốn chúng con tốt, chúng con đối với những thứ này không hiểu cần phiền nương chăm sóc, Nhược Thanh có thể yên tâm"
Còn không chờ Dương Nhược Thanh nói chuyện, Lâu Ngữ Tuyết vui vẻ đáp ứng, miệng ngọt bên trái một câu nương bên phải một câu nương, dụ dỗ được Dương phu nhân vô cùng vui vẻ. Nữ tử phải ngọt ngào như vậy, Nhược Thanh nên học một ít a.
"Các con không chê ta phiền là tốt rồi, đều là người trong nhà, vui vẻ còn không kịp"
Dương phu nhân trong lòng vui vẻ, lại không quên kêu Dương Nhược Thanh lột trứng gà cho Lâu Ngữ Tuyết. Dương Nhược Thanh lột trứng gà, trong lòng hồi hộp, ai mà không vui nương cùng nương tử có thể ở chung hòa thuận, nhà khác ngày ngày củng bà bà nháo, may mắn nương nhà mình cởi mở, không có ý niệm xấu, Ngữ Tuyết nhu thuận, hai người nhìn thân thiết.
Lâu Ngữ Tuyết vốn có chút bất mãn, nhưng nhìn đầy bàn thức ăn ngon liền khôi phục dáng vẻ vui mừng, không chút khách khí ngồi xuống, nâng đũa gắp thức ăn. Dương Nhược Thanh lúc này mới ngồi xuống, giương mắt nhìn Lâu Ngữ Tuyết. Bộ dáng đói bụng kia làm cho người ta cảm thấy sợ. Lâu Ngữ Tuyết nói nàng cũng phải ăn, đem đũa đưa tới Dương Nhược Thanh.
"Nàng đừng khách sáo, ăn nhanh đi"
Dương Nhược Thanh nào dám không khách sáo, nàng có chút hoài nghi một bàn này có đủ Lâu Ngữ Tuyết ăn không, nàng làm sao quên Lâu Ngữ Tuyết có sức ăn kinh người chứ? Trước kia còn trêu chọc nàng ăn nhiều không ai dám lấy, hôm nay cuối cùng gả cho mình, cũng may nàng có tự kiếm tiền nuôi mình, nếu không dựa vào mình bổng lộc, thật đúng là sợ thiệt thòi nàng. Lại nghĩ tới, nàng nên ăn nhiều chút, đem những món ăn kia chuyển tới Lâu Ngữ Tuyết.
Lâu Ngữ Tuyết nhìn nàng không ăn, nghĩ khi nãy nàng bên ngoài ăn cũng không nhiều lắm, gắp cho nàng mấy đũa
"Nàng mau ăn a, ta cũng không ăn hết, nàng ăn nhiều chút, chờ lát nữa mới có sức làm việc"
"Nàng đang mang thai, chuyện động phòng nên tạm gác lại trước đi" Dương Nhược Thanh vốn đang gắp thức ăn vào trong miệng, nghe Lâu Ngữ Tuyết nói, ăn không vô, mình rốt cuộc cưới một nương tử đói khát a.
"Không được! Nàng biết ta muốn cùng nàng thành thân bao lâu không? Thật vất vả mới thành thân, nên cho ta một đám cưới hoàn chỉnh, động phòng không thể gác lại" Không ngờ Lâu Ngữ Tuyết không nói hai lời, mặc kệ.
"Nàng nói chúng ta có hài tử là do trời ban, làm sao chúng ta có thể không cẩn thận, chúng ta lại không giống phu thê như người khác, sau này còn có cơ hội. Bất luận nói thế nào, chuyện này quan trọng, không thể đùa giỡn" Dương Nhược Thanh còn đang tận tình khuyên bảo, nói đến phần sau, vô tình bày ra dáng vẻ phu tử, mặt có chút nghiêm túc.
"Phu tử ~, ta chỉ là không muốn phụ lòng một đêm xuân tiêu này" Lâu Ngữ Tuyết làm nũng, Dương Nhược Thanh có chút lúng túng ho khan mấy tiếng.
"Ở nhà không cần gọi phu tử, nếu không nàng ở phía trên đi?" Dương Nhược Thanh suy nghĩ, nói Lâu Ngữ Tuyết làm an toàn chút, cũng không phụ lòng một đêm tân hôn.
"Ta không thích, ta lười biếng, không muốn động tay, xin phu quân chịu mệt mỏi chút" Ai ngờ Lâu Ngữ Tuyết lại không làm.
"Nàng nói với ta, ở phía dưới mệt mỏi hơn sao? Chẳng lẽ là nói dối ta?" Mấy ngày trước hai người dính nhau, quả thật là hàng đêm sênh ca. Dương Nhược Thanh có lúc nói lên đổi chỗ, nhưng Lâu Ngữ Tuyết không muốn, nói là nàng như vậy càng mệt mỏi, không muốn Dương Nhược Thanh mệt mỏi, Dương Nhược Thanh nửa tin nửa ngờ.
"Ai nha" Lâu Ngữ Tuyết nũng nịu kêu một tiếng, đứng dậy ngồi ở trên đùi Dương Nhược Thanh nũng nịu
"Nàng nói chuyện đã lâu rồi, hai chúng ta thật lâu không có cùng nhau, ta muốn.... "
"Ta cho tới bây giờ đều chưa trải qua, Nàng không phải thỏa mãn ta trước" Dương Nhược Thanh bị Lâu Ngữ Tuyết làm nũng mặt đỏ bừng, dứt khoát cũng mặt dày nói bậy.
"Không phải không thể, nhưng ta nói ra trước, cho nên, muốn nàng làm ta thỏa mãn trước mới được" Ai ngờ, so với mặt dày hơn Dương Nhược Thanh.
"Ta không muốn sáng mai bốn lão nhân kéo ta đánh một trận" Dương Nhược Thanh không chịu thỏa hiệp. Lâu Ngữ Tuyết đã quyết định chuyện gì, phải làm cho được, nghiêng người tới.
"Đại phu còn chưa nói không thể thân mật, chỉ nói phải cẩn thận thôi, nàng lợi hại như vậy, dĩ nhiên là có thể nắm chắc, Ta cũng không làm loạn, nàng chỉ cần thỏa mãn ta là tốt rồi "
Lâu Ngữ Tuyết biểu hiện không có tham lam, dùng ngón tay vẻ loạn, híp mắt bộ dáng thập phần đáng yêu.
"Chẳng lẽ nàng che ta đen, không chịu cùng ta thân mật? Vậy nàng đi tìm Ngô Lâm đi, nàng ta ngược lại trắng nõn" Làm nũng chưa tính, còn nói vô căn cứ một phen.
"Tốt lắm tốt lắm, nàng ăn nhanh đi. Nói sau thức ăn đều nguội hết" Dương Nhược Thanh chỉ có thể thỏa hiệp, nàng cũng biết tính tình Lâu Ngữ Tuyết, không thể so với mình bướng bỉnh, nàng muốn làm chuyện gì, không cho nàng làm, nàng có thể quấn lấy ngươi không chết không thôi.
Lâu Ngữ Tuyết thấy Dương Nhược Thanh đồng ý, thật vui vẻ ăn cơm, không có ý định ngồi lại ghế, vẫn ngồi trong ngực Dương Nhược Thanh, luôn luôn quay đầu đút cho nàng, không còn chút bộ dáng sốt ruột.
"Nàng ăn no chưa?" Nhìn trên bàn, Dương Nhược Thanh xem Lâu Ngữ Tuyết ăn còn chưa đủ nhẹ nhàng hỏi.
"Ăn xong rồi, ta uống vài ngụm canh nữa" Lâu Ngữ Tuyết lắc đầu, nhưng nghĩ tới điều gì quay lại hấp tấp nói.
"Thật ăn no rồi?" Dương Nhược Thanh thấy nàng ăn còn chưa no, có chút buồn cười, hỏi một lần nữa.
Lâu Ngữ Tuyết vội vàng gật đầu, hai tay ôm lấy Dương Nhược Thanh tựa hồ không tính xuống đất. Dương Nhược Thanh cân nhắc sức nặng Lâu Ngữ Tuyết, suy nghĩ không thành vấn đề ôm nàng đứng lên, đem nàng ôm đến trên giường.
Lâu Ngữ Tuyết nằm ở trên giường, tay vẫn ôm cổ Dương Nhược Thanh, kéo Dương Nhược Thanh xuống nằm trên người nàng. Dương Nhược Thanh nhẹ nhàng hôn môi Lâu Ngữ Tuyết, thật cẩn thận, sợ đè hỏng hài tử, một tay chống người, một tay cởi áo Lâu Ngữ Tuyết, chỉ chốc lát quần áo y phục trên người đã bị lột xuống.
Lâu Ngữ Tuyết cởi quần áo Dương Nhược Thanh, đưa tay kéo qua chăn màu đỏ, sợ Dương Nhược Thanh lạnh, bên này Dương Nhược Thanh thật vất vả mới vừa cởi xuống quần áo Lâu Ngữ Tuyết.
Hai người da thịt thân cận, trong chăn lập tức ấm lên Dương Nhược Thanh không yên tâm bên tai Lâu Ngữ Tuyết dặn dò
"Nàng không thoải mái lập tức kêu ta" Vừa nói xong rụt xuống người chui vào chăn.
Một ngàn chữ "........"
"Đến phiên nàng, nàng nhìn ta thật thoải mái, nào có giống nàng, nhăn nhó " Dương Nhược Thanh động tác nhẹ nhàng, Lâu Ngữ Tuyết cảm giác thỏa mãn, nghỉ một lúc leo lên người Dương Nhược Thanh.
"Nếu không phải trong bụng còn có hài tử, ta sẽ không nhăn nhó, lần trước nàng không phải thấy qua, ta là người dễ chịu a" Vành tai tóc mai chạm nhau, Dương Nhược Thanh nói chuyện cũng lớn mật.
"Nàng lần này nhắc tới, ta thật nhớ thời gian lúc trước" Lâu Ngữ Tuyết dựa vào vai Dương Nhược Thanh, ngón tay vòng quanh trên vai Dương Nhược Thanh, vừa nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Dương Nhược Thanh, ánh mắt kia lại có chút ngượng ngùng. Tuy rằng phóng khoáng, thỉnh thoảng đối với Dương Nhược Thanh như vậy, nàng cũng là tiểu cô nương, vì theo đuổi Dương Nhược Thanh nên không thể mặt dày nói một chút lời không biết xấu hồ.
"Nàng không cần nhớ, nàng ngoan ngoãn sinh hài tử, nên quên đi đoạn cuộc sống lúc trước" Dương Nhược Thanh không phải là người xuất gia, Lâu Ngữ Tuyết lại là người mình thương yêu, muốn chiếu cố Lâu Ngữ Tuyết thời gian còn trẻ, lúc này còn phải chiếu cố đến hài tử trong bụng, bản thân không thể tùy tiện, nghĩ đến trong thời gian trước phóng túng. Lâu Ngữ Tuyết không quan tâm mình, dùng mọi cách câu dẫn, trong lòng mình khổ, ai có thể biết a.
Lâu Ngữ Tuyết không trả lời lại, nàng cùng Dương Nhược Thanh luôn như vậy, Dương Nhược Thanh lớn mật, nàng liền nhát gan. Nàng tinh tế hôn Dương Nhược Thanh, Dương Nhược Thanh tựa hồ vẫn lo lắng hài tử trong bụng, hai tay vịn eo nàng, nàng cũng không dám phân tâm, động tác cẩn thận.
Ban đêm hai người cũng coi như an phận, do giằng co một ngày nên mệt mỏi, ngày thứ hai không dậy sớm được, Lâu Ngữ Tuyết mang thai, Dương phu nhân dĩ nhiên là không đi quấy rầy nàng nghỉ ngơi, chỉ là mặt trời đã lên cao, còn chưa dậy, không ăn, trong người mang hài tử, dù sao cần phải ăn một chút. Nghĩ tới nghĩ lui, sai người làm đi gọi.
Lâu Ngữ Tuyết tỉnh lại nhìn thấy đã trễ, tuy nói phu thê mới cưới có thể dậy muộn một chút, nhưng giờ đã quá trễ, không muốn cho lưu lại hình tượng lười biếng, nhanh chóng gọi Dương Nhược Thanh thức dậy, Dương Nhược Thanh trong ngày thường, thường dậy sớm, thật vất vả cuộc sống có thể nằm lâu trên gường, cũng bị nương tử nhà mình kéo dậy.
Hai người đơn giản rửa mặt, liền đi phòng khách, phu thê Dương gia nghe hai người đã dậy, ngồi ở phòng chính chờ. Lâu Ngữ Tuyết đi tới quỳ xuống, Dương phu nhân vội vàng đỡ.
"Ngồi là được"
Mặc dù bà bà nói vậy, Lâu Ngữ Tuyết cũng không tiện ngồi, đứng bên cạnh. Dương Nhược Thanh bưng trà đưa cho Dương lão gia.
"Cha, mời uống trà " Dương lão gia gật đầu tiếp nhận, chậm rãi uống một hớp.
" Nương, mời uống trà " Lâu Ngữ Tuyết cũng bưng trà, đưa cho Dương phu nhân.
Dương phu nhân tiếp nhận, uống một hớp, vội vàng từ trong ngực lấy ra túi giấy đỏ đựng bạc.
"Đây là tâm ý cha nương, hy vọng các con sống đến bạc đầu, tình vững chắc như vàng" Lâu Ngữ Tuyết nhận lấy bạc vui vẻ, Dương phu nhân vội vàng kêu làm thức ăn.
Lâu Ngữ Tuyết lúc này mới hiểu, bà bà không để ý mình dậy muộn, mà là lo lắng hài tử đói bụng, nên yên lòng, hướng về phía Dương phu nhân là vui vẻ mấy phần, bà bà thật khó tìm, nàng thật có phúc, thê tử của Dương Thanh Sam cũng có phúc.
"Bữa sáng là quan trọng nhất, nhất định phải ăn. Con phài chú ý, nếu muốn ngủ thêm cũng phải dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp" Dương phu nhân không nhịn được thì thầm mấy câu, sợ Lâu Ngữ Tuyết không vui, quay đầu nói Dương Nhược Thanh.
"Con cũng vậy, có đói bụng, cũng không thể đem tức phụ và hài tử của con đói theo, bất luận như thế nào tự lo liệu, nếu con không sắp xếp được, ta có thể chuyển tới, sẽ không quấy rầy hai người, chỉ là có phải thứ cần kiêng kỵ cần phải chú ý"
"Nương cứ việc ở lại, nương nguyện ý ở, Ngữ Tuyết vui vẻ còn không kịp, nào có quấy rầy hay không. Nương là vì muốn chúng con tốt, chúng con đối với những thứ này không hiểu cần phiền nương chăm sóc, Nhược Thanh có thể yên tâm"
Còn không chờ Dương Nhược Thanh nói chuyện, Lâu Ngữ Tuyết vui vẻ đáp ứng, miệng ngọt bên trái một câu nương bên phải một câu nương, dụ dỗ được Dương phu nhân vô cùng vui vẻ. Nữ tử phải ngọt ngào như vậy, Nhược Thanh nên học một ít a.
"Các con không chê ta phiền là tốt rồi, đều là người trong nhà, vui vẻ còn không kịp"
Dương phu nhân trong lòng vui vẻ, lại không quên kêu Dương Nhược Thanh lột trứng gà cho Lâu Ngữ Tuyết. Dương Nhược Thanh lột trứng gà, trong lòng hồi hộp, ai mà không vui nương cùng nương tử có thể ở chung hòa thuận, nhà khác ngày ngày củng bà bà nháo, may mắn nương nhà mình cởi mở, không có ý niệm xấu, Ngữ Tuyết nhu thuận, hai người nhìn thân thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.