Một Ngày Làm Thầy Cả Đời Làm Chồng
Chương 3
Hồ Ly đi ngang qua
13/01/2014
Bởi đã trải qua những bi thương, thực sự quá mức thê thảm, cả
buổi tối Lâm Thư vẫn chưa trở lại bình thường.
Cô hận không thể cầm lấy thanh đao, xông tới trước mặt Tô Mặc, bắt chước những kiếm khách thời trung cổ tiến lên một cách dứt khoát, bất luận là anh ta chết hay là cô sống, ít nhất cũng có một kết quả.
Theo logic mà nói, xác suất cô gặp Tô Mặc có thể so sánh với việc ở trên đường lớn nhìn thấy khỉ khiêu vũ, nhưng nghĩ đến ánh mắt âm âm u u kia của Tô Mặc, cô liền cảm thấy cơ thể và tâm hồn của mình đang bị hành hạ từ hai phía.
Nhưng mà, ước muốn và hiện thực luôn luôn không thể vượt qua khoảng cách, cuối cùng Lâm Thư chỉ có thể nằm lỳ trên giường hung ác chém trái cây mà thôi.
Cô thật sự tha thiết hy vọng Tô Mặc giống như những trái hoa quả trên màn hình điện thoại di động, tới một lần, chém một lần, tới hai lần, chém hai lần.... Nhưng, ngay cả trong trò chơi, kết cục của cô cũng là chém trúng trái bom, đến xương cốt không còn.
Lúc đó đột nhiên một cảm giác thương cảm không hiểu từ đâu đến "Đánh tan" Lâm Thư.
"A, tớ nói......" Lâm Thư không nhìn được, tìm kiếm an ủi.
Đáp lại cô chỉ là tiếng tranh cãi của Tiếu Đồng, tiếng gáy ngủ của Tiết Băng, cùng tiếng lật người tao nhã của Liễu Yên Nhiên.
Trời đất bao la, nhưng không có chỗ nào cho cô dung thân! Lâm Thư hai mắt đẫm lệ mông lung. Kết quả, cầu người không bằng cầu mình, cổ nhân quả nhiên là có trí tuệ lớn.
Lâm Thư nhìn chằm chằm trần nhà, lo sợ bất an suy nghĩ cả buổi tối, lại đọc ‘‘Binh pháp tôn tử”, “Bá tước Monte Cristo”. “thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng”, đến ra tay trước chiếm được lợi thế, ra tay sau gặp phải bất lợi?
Dưới áp lực lớn như vậy, ngay cả tiểu thuyết BL yêu thích nhất cũng không chữa lành được tâm hồn đang bị tổn thương của cô.
Nhưng cho dù cô tiêu hao tất cả tế bào não, vắt óc tìm mưu kế, lăn qua lăn lại, kết quả đạt được chỉ là.... Sáng ngày hôm sau hoa hoa lệ lệ treo trên mặt hai vành mắt đen.
Lúc đó Tiếu Đồng đang "Nhìn gương bôi phấn vàng" nhìn Lâm Thư một cái, bật cười, "Dáng vẻ này của cậu, rất giống con gái túng dục (buông thả dục vọng) quá độ bất lương"
"Có cậu mới túng dục, có cậu mới bất lương" Lâm Thư bi phẫn, đã không thông cảm cho tâm trạng rối loạn của cô, lại còn nói mát như thế, "Cậu và Ninh Nhị nhà cậu tìm chỗ nào đó hưởng hạnh phúc vui sướng với nhau ngay đi, đừng có ở đây nói chuyện không suy nghĩ như vậy"
Ninh Nhị, tên đầy đủ là Ninh Dật Viễn, vì quá mức tiểu bạch, nên Lâm Thư đặt biệt hiệu cho anh ta là - Ninh Nhị. Trong mắt cô, anh ta chính là một tiểu chính thái, một người yếu ớt đến độ chỉ cần đẩy một cái là ngã, thật sự không biết anh ta làm thế nào mà "Chinh phục" được vị Tiếu Đồng trâu bò này, không lẽ là dựa vào bán manh? Nhưng tình cảm của hai người thực sự rất tốt, thứ bảy tuần nào cũng hưởng thụ trong thế giới hai người.
Đôi mắt Tiếu Đồng chợt lóe lên một tia sắc bén: "Cậu vừa nói cái gì? Nếu cậu có ý định chửi rủa chồng con tớ, thì cậu biết hậu quả rồi đó!"
“Cạnh” một tiếng, chiếc bút bi lập tức vỡ tan ở trên tay Tiếu Đồng.
"Không dám, không dám...." Lâm Thư rùng mình, lặng lẽ bò đi, đi tìm đồ ăn.
Căng tin rất gần ký túc xá, chỉ cần đi bộ vài phút là tới, Lâm Thư đưa ánh mắt mệt mỏi lên ô cửa sổ trước mặt: "Một ly sữa đậu nành, một trứng ốp lết"
Bác gái phục vụ căn tin sửng sốt, sau đó quăng ra ánh mắt thấu hiểu lòng người, lúc đưa cho Lâm Thư ly sữa đậu nành và đĩa trứng ốp lết, còn nhẹ nhàng nói: "Nha đầu, tuy sức khỏe của thanh niên rất tốt, nhưng tối nay cháu vẫn nên khuyên nhủ bạn trai mình một chút"
Lâm Thư nắm xiết chặt tay thành nắm đấm, bi thống quăng đũa mì xuống ngẩng đầu lên, bác gái, ánh mắt đó là ý gì vậy.... Cháu vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ mà (ý là con gái mới lớn)!
Không đợi Lâm Thư thương cảm xong, điện thoại di động đã vang lên tiếng "Rầm rầm", chính là những giai điệu đầu tiên trong bài hát Doraemon.
Lâm Thư từng bị Tiếu Đồng dụ dỗ, cưỡng ép để cô đổi sang bản nhạc chuông bình thường hơn một chút, nhưng cô kiên trì cho rằng, để như thế mới chứng minh rằng cô vẫn còn giữ được sự ngây thơ hồn nhiên của trẻ con, sau đó Lâm Thư khinh thường nói với Tiếu Đồng một câu: "Tớ không muốn giống như cậu, đã đến tuổi phải chạy như điên trên con đường tìm chồng, muốn quay trở lại cùng không được...."
Lúc ấy Tiếu Đồng là người ra tay rất giảo hoạt, thiếu chút nữa trong cơn kích động ném Lâm Thư từ tầng bốn xuống đất.
Liếc màn hình điện thoại một cái, cả khuôn mặt của Lâm Thư đều bị biến dạng trong chớp mắt, ba chữ "Hoàng thái hậu" khiến cho cô hoàn toàn trở lại với thực tế. Dằn lòng, nhắm mắt lại cô đưa điện thoại di động lên tai với một khoảng cách an toàn mười lăm xentimet, mới bắt đầu bắt máy nói chuyện:
"Con nha đầu chết tiệt, trong vòng nửa tiếng nữa mày chưa đứng trước mặt mẹ, thì mày không phải trở về nữa."
Giọng nói của mẹ cô vẫn vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh như trước, chứng tỏ tình hình sức khỏe của bà rất tốt, nhưng dưới tiếng hét chói tai sắc nhọn đó, Lâm Thư khẽ run rẩy, đưa tay ấn nút kết thúc cuộc nói chuyện.
Xong rồi....
Lâm Thư gần như có thể nhìn thấy cảnh, ở một chỗ không xa, một cơn cuồng phong cùng với sấm vang chớp dật đang chờ cô đến khiêu chiến. Nhưng dựa vào những kinh nghiệm trước đây cho thấy, xác suất cô đi khiêu chiến thành công là không phần trăm.....
Năm đó sau khi cô thi vào trường đại học, tự nhận thấy bản thân không có khả năng đỗ vào trường đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh, vì thế dựa trên nguyên tắc gần nhà, chọn một trường đại học nằm trong thành phố B cách nhà không xa.
Nếu ngồi xe buýt, chỉ mấy hai mươi phút là về đến nhà. Đối với một người tùy thời tùy chỗ như Lâm Thư có thể thoát khỏi căn tin, thoát khỏi những thứ "Đồ ăn nguy hiểm không biết tên" có khả năng "Uy hiếp" đến tính mạng, khiến mấy người còn lại trong ký túc xá không ngừng hâm mộ.
Nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bị triệu tập về nhà, không hoàn toàn tốt đẹp giống như suy nghĩ của các cô ấy, Lâm Thư bắt xe buýt về nhà, trong lòng hết sức bi thương, tận trong đáy lòng một dòng lệ lặng lẽ chảy xuống.
Đơn giản mà nói, nguồn gốc của bi thương này là đến từ mẹ của cô, Thi Vũ Vi, nghề nghiêp của bà Thi là một giáo viên ngữ văn vinh quang trong một trường trung học.
Trong mắt cô, có thể nói bà Thi là sự kết hợp hoàn mỹ của giữa cảm xúc và phóng khoáng. Trên người bà, bạn vừa có thể thấy cái khí chất đặc biệt lập dị của một loại người văn hoa nhỏ bé, vừa có thể thấy tinh thần của một người phụ nữ từ trong cùng ngõ hẻm mà không dựa vào một khuôn mẫu nào.
Chỉ cần lấy hai ví dụ thôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thư, sau khi Tiếu Đồng nghe xong tên cô, cô ấy liền cho rằng cô là một tài nữ bụng đầy thi thư, nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì hai chữ Lâm Thư.
Nhắc đến Lâm Thư, tự nhiên người ta sẽ nghĩ tới nhà văn học từng làm mưa làm gió trong thời kỳ tư bản chủ nghĩa, nhà phiên dịch - Lâm Thư, một nhà văn một nhà họa sĩ, một kỳ tài không gì không biết. Tiếu Đồng cảm thấy nếu tên giống nhau, thì ít nhiều cũng sẽ kế thừa được chút ít phẩm chất ưu tú đó. Tuy nhiên sau khi trải qua thời gian, Tiếu Đồng ý thức được một cách sâu sắc rằng chỉ dựa vào tên mà đưa ra kết luận, là một việc ngây thơ biết bao.
Tiếu Đồng cũng không phải là người duy nhất bị lừa gạt. Từ nhỏ cho tới lớn Lâm Thư học qua hơn mười người giáo viên ngữ văn, trong kinh nghiệm của cô đều không có ngoại lệ, đó là: Đầu tiên, trong ánh mắt lấp lánh của các giáo viên là sự chờ mong dào dạt cõi lòng; sau đó nhìn về phía cô lại là ánh mắt ai oán có chút đau buồn. Cho dù cô cẩn thận suy nghĩ kỹ càng cũng không hiểu được là vì sao....
Nhưng nguyên nhân chính tạo thành một loạt sự kiện như vậy, không ngờ lại chính là việc đặt tên giống một nữ thi sĩ.
Năm ấy, trong lúc bà Thi mang thai, lúc nào cũng đọc cuốn “Trà Hoa Nữ” của dịch giả Lâm Thư, càng đọc càng cảm khái công lực thâm hậu của người dịch giả này, để bày tỏ tình cảm sùng bái với cổ nhân, bà Thi khăng khăng cố chấp lấy tên "Lâm Thư" này đặt tên cho đứa con trong bụng.
Tất nhiên, về sau bà Thi đã từng hối hận hay không, thì không thể biết được....
Mà hồi đó Lâm Thư lại có khát vọng mãnh liệt đối với tri thức, thường xuyên nhờ mẹ cô chỉ bảo một chút về vấn đề học thuật.
Ví dụ, trong một ngày nào đó, Lâm Thư hăng hái bước về phía trước, quyết định nâng cao trình độ kiến thức, lật lật giở giở các tác phẩm cổ điển, nhìn ngó một lúc, liền hỏi mẹ: "Tứ đại tác phẩm là nói về “Hồng Lâu Mộng”, “Thủy Hử”, “Tây Du Ký”, và “Tam Quốc Diễn Nghĩa” có phải không?"
Mẹ cô lùi lại làm bộ như gặp quỷ nói: "‘Tây Du Ký?’ Nó được xếp vào hàng tứ đại tác phẩm từ khi nào vậy, phải là ‘Kim Bình Mai’ chứ!"
Lúc đó Lâm Thư vẫn chưa nghe qua quyển sách “Kim bình mai” này, còn cho rằng do kiến thức của bản thân nông cạn không biết thâm sâu mà hối hận, vì thế trăm phương nghìn kế tìm được một quyển “Kim bình mai”, chịu đựng việc trên sách thỉnh thoảng xuất hiện "Theo miệng", cố gắng cũng xem xong. Khi đó Lâm Thư mười tuổi, cách trưởng thành chỉ còn vẻn vẹn tám năm...
Từ đó, ấn tượng “Kim bình mai” để lại khiến cho cô không có cách nào có thể xóa tan được.
Vì vậy, đối với bà Thi, trong lòng Lâm Thư vẫn có tâm trạng tương đối phức tạp. Mà bây giờ về nhà, cô cảm giác sự việc không đơn giản chỉ là về nhà ăn cơm như vậy!
Lúc ông Lâm Hạo ra mở cửa, bà Thi đang ngồi trên sofa xem phim Quỳnh Dao kinh điển.
Trên ti vi nữ chính đang bày ra một dáng vẻ nửa bi thương nửa phẫn nộ, hai mắt đẫm lệ nhìn nam chính: "Nói cho em biết đó không phải là sự thật, anh gạt em!" Sau đó đưa hai tay ôm mặt bắt đầu gào khóc. Nam chính nhìn cô ta, khổ sở nói: "Em nghe anh giải thích!" Nhưng nữ chính lại đưa hai tay lên bịt tai, gào to: "Em không nghe! em không nghe! em không nghe!" Nam chính nắm chặt hai vai của nữ chính :"XX, em không nên như vậy...."
Lâm Thư rùng người một cái, vội vàng tránh ánh mắt sắc bén của mẹ, nhìn về phía cha cô đang ngồi đối diện, hai cha con nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Lâm Thư: Có chuyện gì vậy cha?
Cha: Hôm nay gọi con về, là có việc quan trọng, trả lời cẩn thận đấy!
Lâm Thư: Đã xẩy ra chuyện gì? Cha tiết lộ một chút đi....
Cha: Cha không thể, tự con giải quyết cho tốt đi!
Lâm Thư: Con không phải là con gái cha sao?
Cha: .......( quay đầu vào phòng bếp)
Lâm Thư: Con.....
Trên bàn ăn, Lâm Thư đang gắp lên một cái đùi gà, chuẩn bị cho vào miệng, đột nhiên bị một đôi đũa khác tàn nhẫn đánh rơi xuống.
"Khoan...." bà Thi tươi cười nói.
Lâm Thư ngồi nghiêm chỉnh lại, theo kinh nghiệm nhiều năm qua, tiếp theo chắc chắn mẹ cô sẽ nói ra một tin tức không tốt lành gì.
"Mấy hôm trước, em họ con đã dẫn chồng chưa cưới về, nói là đồng nghiệp ở công ty, hơn nữa còn là một chàng trai xuất sắc"
"Vâng...." cô ra sức gật đầu.
"Nghe nói mấy hôm nữa cháu trai của bà Vương nhà kế bên cũng đã đầy tháng rồi"
"Vâng....." Tiếp tục gật đầu.
"Con có thể có bạn trai rồi chứ?"
"Vâng..... Hả?" Lâm Thư ngẩng đầu, mờ mịt nhìn về phía bà Thi, thấy dáng vẻ nghiêm túc của mẹ, lại không nhịn được quay đầu nhìn ông Lâm, chỉ thấy ông đang ra sức tìm thịt nạc trong cái bát tô đựng thịt kho tầu, hoàn toàn mặc kệ con gái bị rơi vào cảnh "nước sôi lửa bỏng".
Lâm Thư đành phải vùng vẫy tự cứu lấy mình: "Mẹ, con mới có 22 tuổi, chuyện này để con tốt nghiệp đại học xong rồi nói sau cũng được mà"
"Con đã 22 tuổi rồi! Không lâu nữa sẽ biến thành thánh đấu sĩ, sau đó là Pizza hut, tiếp theo, sẽ là đấu chiến thắng phật ....." Bà Thi càng nói càng khủng hoảng, "Không được, ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi xem mắt"
Lâm Thư kinh sợ vịn vào bàn thiếu chút nữa ngã xuống: Xem mắt.....
Trong lúc cô đang vô ngữ ngưng yết (không nói được gì), ông Lâm chẹp chẹp ăn xong miếng thịt nạc, đột nhiên mở miệng, cắt ngang lời bà Thi, tận tình khuyên bảo: "Bà ăn ít đi một chút, nhìn xem, thịt trên bụng bà nhiều như vậy rồi"
Bà Thi lập tức oan ức nói: "Hai ngày ngay tôi không ăn miếng thịt nào hết"
"Gần đây bà ăn tốt ngủ tốt.........nếu dáng vẻ này cứ tiếp tục đi xuống, thì giai đoạn đặt biệt kia sẽ rất dễ đến trước thời hạn đấy". Ông Lâm nói.
Bà Thi giận dữ nói: "Ông...... rõ ràng ý ông nhắc đến tuổi mãn kinh của tôi, ông nói đi, có phải là ông ghét bỏ tôi rồi không..... nói rõ ràng cho tôi"
Ông Lâm vừa cười làm lành giải thích, vừa nhanh chóng lặng lẽ đưa tay đập vào Lâm Thư, đi mau......
Lâm Thư: .....Cha à, cha thực sự là quá vĩ đại! Cầu chúa phù hộ cho cha, Amen....
Sau khi thấy cha phát ra tín hiệu, Lâm Thư từ từ "lủi" về phòng.
Xem ra, mỗi lần về nhà mức độ nguy hiểm lại tăng cao hơn nhiều so với trước đây!
Cô hận không thể cầm lấy thanh đao, xông tới trước mặt Tô Mặc, bắt chước những kiếm khách thời trung cổ tiến lên một cách dứt khoát, bất luận là anh ta chết hay là cô sống, ít nhất cũng có một kết quả.
Theo logic mà nói, xác suất cô gặp Tô Mặc có thể so sánh với việc ở trên đường lớn nhìn thấy khỉ khiêu vũ, nhưng nghĩ đến ánh mắt âm âm u u kia của Tô Mặc, cô liền cảm thấy cơ thể và tâm hồn của mình đang bị hành hạ từ hai phía.
Nhưng mà, ước muốn và hiện thực luôn luôn không thể vượt qua khoảng cách, cuối cùng Lâm Thư chỉ có thể nằm lỳ trên giường hung ác chém trái cây mà thôi.
Cô thật sự tha thiết hy vọng Tô Mặc giống như những trái hoa quả trên màn hình điện thoại di động, tới một lần, chém một lần, tới hai lần, chém hai lần.... Nhưng, ngay cả trong trò chơi, kết cục của cô cũng là chém trúng trái bom, đến xương cốt không còn.
Lúc đó đột nhiên một cảm giác thương cảm không hiểu từ đâu đến "Đánh tan" Lâm Thư.
"A, tớ nói......" Lâm Thư không nhìn được, tìm kiếm an ủi.
Đáp lại cô chỉ là tiếng tranh cãi của Tiếu Đồng, tiếng gáy ngủ của Tiết Băng, cùng tiếng lật người tao nhã của Liễu Yên Nhiên.
Trời đất bao la, nhưng không có chỗ nào cho cô dung thân! Lâm Thư hai mắt đẫm lệ mông lung. Kết quả, cầu người không bằng cầu mình, cổ nhân quả nhiên là có trí tuệ lớn.
Lâm Thư nhìn chằm chằm trần nhà, lo sợ bất an suy nghĩ cả buổi tối, lại đọc ‘‘Binh pháp tôn tử”, “Bá tước Monte Cristo”. “thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng”, đến ra tay trước chiếm được lợi thế, ra tay sau gặp phải bất lợi?
Dưới áp lực lớn như vậy, ngay cả tiểu thuyết BL yêu thích nhất cũng không chữa lành được tâm hồn đang bị tổn thương của cô.
Nhưng cho dù cô tiêu hao tất cả tế bào não, vắt óc tìm mưu kế, lăn qua lăn lại, kết quả đạt được chỉ là.... Sáng ngày hôm sau hoa hoa lệ lệ treo trên mặt hai vành mắt đen.
Lúc đó Tiếu Đồng đang "Nhìn gương bôi phấn vàng" nhìn Lâm Thư một cái, bật cười, "Dáng vẻ này của cậu, rất giống con gái túng dục (buông thả dục vọng) quá độ bất lương"
"Có cậu mới túng dục, có cậu mới bất lương" Lâm Thư bi phẫn, đã không thông cảm cho tâm trạng rối loạn của cô, lại còn nói mát như thế, "Cậu và Ninh Nhị nhà cậu tìm chỗ nào đó hưởng hạnh phúc vui sướng với nhau ngay đi, đừng có ở đây nói chuyện không suy nghĩ như vậy"
Ninh Nhị, tên đầy đủ là Ninh Dật Viễn, vì quá mức tiểu bạch, nên Lâm Thư đặt biệt hiệu cho anh ta là - Ninh Nhị. Trong mắt cô, anh ta chính là một tiểu chính thái, một người yếu ớt đến độ chỉ cần đẩy một cái là ngã, thật sự không biết anh ta làm thế nào mà "Chinh phục" được vị Tiếu Đồng trâu bò này, không lẽ là dựa vào bán manh? Nhưng tình cảm của hai người thực sự rất tốt, thứ bảy tuần nào cũng hưởng thụ trong thế giới hai người.
Đôi mắt Tiếu Đồng chợt lóe lên một tia sắc bén: "Cậu vừa nói cái gì? Nếu cậu có ý định chửi rủa chồng con tớ, thì cậu biết hậu quả rồi đó!"
“Cạnh” một tiếng, chiếc bút bi lập tức vỡ tan ở trên tay Tiếu Đồng.
"Không dám, không dám...." Lâm Thư rùng mình, lặng lẽ bò đi, đi tìm đồ ăn.
Căng tin rất gần ký túc xá, chỉ cần đi bộ vài phút là tới, Lâm Thư đưa ánh mắt mệt mỏi lên ô cửa sổ trước mặt: "Một ly sữa đậu nành, một trứng ốp lết"
Bác gái phục vụ căn tin sửng sốt, sau đó quăng ra ánh mắt thấu hiểu lòng người, lúc đưa cho Lâm Thư ly sữa đậu nành và đĩa trứng ốp lết, còn nhẹ nhàng nói: "Nha đầu, tuy sức khỏe của thanh niên rất tốt, nhưng tối nay cháu vẫn nên khuyên nhủ bạn trai mình một chút"
Lâm Thư nắm xiết chặt tay thành nắm đấm, bi thống quăng đũa mì xuống ngẩng đầu lên, bác gái, ánh mắt đó là ý gì vậy.... Cháu vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ mà (ý là con gái mới lớn)!
Không đợi Lâm Thư thương cảm xong, điện thoại di động đã vang lên tiếng "Rầm rầm", chính là những giai điệu đầu tiên trong bài hát Doraemon.
Lâm Thư từng bị Tiếu Đồng dụ dỗ, cưỡng ép để cô đổi sang bản nhạc chuông bình thường hơn một chút, nhưng cô kiên trì cho rằng, để như thế mới chứng minh rằng cô vẫn còn giữ được sự ngây thơ hồn nhiên của trẻ con, sau đó Lâm Thư khinh thường nói với Tiếu Đồng một câu: "Tớ không muốn giống như cậu, đã đến tuổi phải chạy như điên trên con đường tìm chồng, muốn quay trở lại cùng không được...."
Lúc ấy Tiếu Đồng là người ra tay rất giảo hoạt, thiếu chút nữa trong cơn kích động ném Lâm Thư từ tầng bốn xuống đất.
Liếc màn hình điện thoại một cái, cả khuôn mặt của Lâm Thư đều bị biến dạng trong chớp mắt, ba chữ "Hoàng thái hậu" khiến cho cô hoàn toàn trở lại với thực tế. Dằn lòng, nhắm mắt lại cô đưa điện thoại di động lên tai với một khoảng cách an toàn mười lăm xentimet, mới bắt đầu bắt máy nói chuyện:
"Con nha đầu chết tiệt, trong vòng nửa tiếng nữa mày chưa đứng trước mặt mẹ, thì mày không phải trở về nữa."
Giọng nói của mẹ cô vẫn vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh như trước, chứng tỏ tình hình sức khỏe của bà rất tốt, nhưng dưới tiếng hét chói tai sắc nhọn đó, Lâm Thư khẽ run rẩy, đưa tay ấn nút kết thúc cuộc nói chuyện.
Xong rồi....
Lâm Thư gần như có thể nhìn thấy cảnh, ở một chỗ không xa, một cơn cuồng phong cùng với sấm vang chớp dật đang chờ cô đến khiêu chiến. Nhưng dựa vào những kinh nghiệm trước đây cho thấy, xác suất cô đi khiêu chiến thành công là không phần trăm.....
Năm đó sau khi cô thi vào trường đại học, tự nhận thấy bản thân không có khả năng đỗ vào trường đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh, vì thế dựa trên nguyên tắc gần nhà, chọn một trường đại học nằm trong thành phố B cách nhà không xa.
Nếu ngồi xe buýt, chỉ mấy hai mươi phút là về đến nhà. Đối với một người tùy thời tùy chỗ như Lâm Thư có thể thoát khỏi căn tin, thoát khỏi những thứ "Đồ ăn nguy hiểm không biết tên" có khả năng "Uy hiếp" đến tính mạng, khiến mấy người còn lại trong ký túc xá không ngừng hâm mộ.
Nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bị triệu tập về nhà, không hoàn toàn tốt đẹp giống như suy nghĩ của các cô ấy, Lâm Thư bắt xe buýt về nhà, trong lòng hết sức bi thương, tận trong đáy lòng một dòng lệ lặng lẽ chảy xuống.
Đơn giản mà nói, nguồn gốc của bi thương này là đến từ mẹ của cô, Thi Vũ Vi, nghề nghiêp của bà Thi là một giáo viên ngữ văn vinh quang trong một trường trung học.
Trong mắt cô, có thể nói bà Thi là sự kết hợp hoàn mỹ của giữa cảm xúc và phóng khoáng. Trên người bà, bạn vừa có thể thấy cái khí chất đặc biệt lập dị của một loại người văn hoa nhỏ bé, vừa có thể thấy tinh thần của một người phụ nữ từ trong cùng ngõ hẻm mà không dựa vào một khuôn mẫu nào.
Chỉ cần lấy hai ví dụ thôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thư, sau khi Tiếu Đồng nghe xong tên cô, cô ấy liền cho rằng cô là một tài nữ bụng đầy thi thư, nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì hai chữ Lâm Thư.
Nhắc đến Lâm Thư, tự nhiên người ta sẽ nghĩ tới nhà văn học từng làm mưa làm gió trong thời kỳ tư bản chủ nghĩa, nhà phiên dịch - Lâm Thư, một nhà văn một nhà họa sĩ, một kỳ tài không gì không biết. Tiếu Đồng cảm thấy nếu tên giống nhau, thì ít nhiều cũng sẽ kế thừa được chút ít phẩm chất ưu tú đó. Tuy nhiên sau khi trải qua thời gian, Tiếu Đồng ý thức được một cách sâu sắc rằng chỉ dựa vào tên mà đưa ra kết luận, là một việc ngây thơ biết bao.
Tiếu Đồng cũng không phải là người duy nhất bị lừa gạt. Từ nhỏ cho tới lớn Lâm Thư học qua hơn mười người giáo viên ngữ văn, trong kinh nghiệm của cô đều không có ngoại lệ, đó là: Đầu tiên, trong ánh mắt lấp lánh của các giáo viên là sự chờ mong dào dạt cõi lòng; sau đó nhìn về phía cô lại là ánh mắt ai oán có chút đau buồn. Cho dù cô cẩn thận suy nghĩ kỹ càng cũng không hiểu được là vì sao....
Nhưng nguyên nhân chính tạo thành một loạt sự kiện như vậy, không ngờ lại chính là việc đặt tên giống một nữ thi sĩ.
Năm ấy, trong lúc bà Thi mang thai, lúc nào cũng đọc cuốn “Trà Hoa Nữ” của dịch giả Lâm Thư, càng đọc càng cảm khái công lực thâm hậu của người dịch giả này, để bày tỏ tình cảm sùng bái với cổ nhân, bà Thi khăng khăng cố chấp lấy tên "Lâm Thư" này đặt tên cho đứa con trong bụng.
Tất nhiên, về sau bà Thi đã từng hối hận hay không, thì không thể biết được....
Mà hồi đó Lâm Thư lại có khát vọng mãnh liệt đối với tri thức, thường xuyên nhờ mẹ cô chỉ bảo một chút về vấn đề học thuật.
Ví dụ, trong một ngày nào đó, Lâm Thư hăng hái bước về phía trước, quyết định nâng cao trình độ kiến thức, lật lật giở giở các tác phẩm cổ điển, nhìn ngó một lúc, liền hỏi mẹ: "Tứ đại tác phẩm là nói về “Hồng Lâu Mộng”, “Thủy Hử”, “Tây Du Ký”, và “Tam Quốc Diễn Nghĩa” có phải không?"
Mẹ cô lùi lại làm bộ như gặp quỷ nói: "‘Tây Du Ký?’ Nó được xếp vào hàng tứ đại tác phẩm từ khi nào vậy, phải là ‘Kim Bình Mai’ chứ!"
Lúc đó Lâm Thư vẫn chưa nghe qua quyển sách “Kim bình mai” này, còn cho rằng do kiến thức của bản thân nông cạn không biết thâm sâu mà hối hận, vì thế trăm phương nghìn kế tìm được một quyển “Kim bình mai”, chịu đựng việc trên sách thỉnh thoảng xuất hiện "Theo miệng", cố gắng cũng xem xong. Khi đó Lâm Thư mười tuổi, cách trưởng thành chỉ còn vẻn vẹn tám năm...
Từ đó, ấn tượng “Kim bình mai” để lại khiến cho cô không có cách nào có thể xóa tan được.
Vì vậy, đối với bà Thi, trong lòng Lâm Thư vẫn có tâm trạng tương đối phức tạp. Mà bây giờ về nhà, cô cảm giác sự việc không đơn giản chỉ là về nhà ăn cơm như vậy!
Lúc ông Lâm Hạo ra mở cửa, bà Thi đang ngồi trên sofa xem phim Quỳnh Dao kinh điển.
Trên ti vi nữ chính đang bày ra một dáng vẻ nửa bi thương nửa phẫn nộ, hai mắt đẫm lệ nhìn nam chính: "Nói cho em biết đó không phải là sự thật, anh gạt em!" Sau đó đưa hai tay ôm mặt bắt đầu gào khóc. Nam chính nhìn cô ta, khổ sở nói: "Em nghe anh giải thích!" Nhưng nữ chính lại đưa hai tay lên bịt tai, gào to: "Em không nghe! em không nghe! em không nghe!" Nam chính nắm chặt hai vai của nữ chính :"XX, em không nên như vậy...."
Lâm Thư rùng người một cái, vội vàng tránh ánh mắt sắc bén của mẹ, nhìn về phía cha cô đang ngồi đối diện, hai cha con nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Lâm Thư: Có chuyện gì vậy cha?
Cha: Hôm nay gọi con về, là có việc quan trọng, trả lời cẩn thận đấy!
Lâm Thư: Đã xẩy ra chuyện gì? Cha tiết lộ một chút đi....
Cha: Cha không thể, tự con giải quyết cho tốt đi!
Lâm Thư: Con không phải là con gái cha sao?
Cha: .......( quay đầu vào phòng bếp)
Lâm Thư: Con.....
Trên bàn ăn, Lâm Thư đang gắp lên một cái đùi gà, chuẩn bị cho vào miệng, đột nhiên bị một đôi đũa khác tàn nhẫn đánh rơi xuống.
"Khoan...." bà Thi tươi cười nói.
Lâm Thư ngồi nghiêm chỉnh lại, theo kinh nghiệm nhiều năm qua, tiếp theo chắc chắn mẹ cô sẽ nói ra một tin tức không tốt lành gì.
"Mấy hôm trước, em họ con đã dẫn chồng chưa cưới về, nói là đồng nghiệp ở công ty, hơn nữa còn là một chàng trai xuất sắc"
"Vâng...." cô ra sức gật đầu.
"Nghe nói mấy hôm nữa cháu trai của bà Vương nhà kế bên cũng đã đầy tháng rồi"
"Vâng....." Tiếp tục gật đầu.
"Con có thể có bạn trai rồi chứ?"
"Vâng..... Hả?" Lâm Thư ngẩng đầu, mờ mịt nhìn về phía bà Thi, thấy dáng vẻ nghiêm túc của mẹ, lại không nhịn được quay đầu nhìn ông Lâm, chỉ thấy ông đang ra sức tìm thịt nạc trong cái bát tô đựng thịt kho tầu, hoàn toàn mặc kệ con gái bị rơi vào cảnh "nước sôi lửa bỏng".
Lâm Thư đành phải vùng vẫy tự cứu lấy mình: "Mẹ, con mới có 22 tuổi, chuyện này để con tốt nghiệp đại học xong rồi nói sau cũng được mà"
"Con đã 22 tuổi rồi! Không lâu nữa sẽ biến thành thánh đấu sĩ, sau đó là Pizza hut, tiếp theo, sẽ là đấu chiến thắng phật ....." Bà Thi càng nói càng khủng hoảng, "Không được, ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi xem mắt"
Lâm Thư kinh sợ vịn vào bàn thiếu chút nữa ngã xuống: Xem mắt.....
Trong lúc cô đang vô ngữ ngưng yết (không nói được gì), ông Lâm chẹp chẹp ăn xong miếng thịt nạc, đột nhiên mở miệng, cắt ngang lời bà Thi, tận tình khuyên bảo: "Bà ăn ít đi một chút, nhìn xem, thịt trên bụng bà nhiều như vậy rồi"
Bà Thi lập tức oan ức nói: "Hai ngày ngay tôi không ăn miếng thịt nào hết"
"Gần đây bà ăn tốt ngủ tốt.........nếu dáng vẻ này cứ tiếp tục đi xuống, thì giai đoạn đặt biệt kia sẽ rất dễ đến trước thời hạn đấy". Ông Lâm nói.
Bà Thi giận dữ nói: "Ông...... rõ ràng ý ông nhắc đến tuổi mãn kinh của tôi, ông nói đi, có phải là ông ghét bỏ tôi rồi không..... nói rõ ràng cho tôi"
Ông Lâm vừa cười làm lành giải thích, vừa nhanh chóng lặng lẽ đưa tay đập vào Lâm Thư, đi mau......
Lâm Thư: .....Cha à, cha thực sự là quá vĩ đại! Cầu chúa phù hộ cho cha, Amen....
Sau khi thấy cha phát ra tín hiệu, Lâm Thư từ từ "lủi" về phòng.
Xem ra, mỗi lần về nhà mức độ nguy hiểm lại tăng cao hơn nhiều so với trước đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.