Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao
Chương 8: Tình địch
Mộng Tiêu Nhị
05/04/2024
Quý Vân Phi nhìn Đằng Tề một lúc, Đằng Tề căn bản không để ý, còn lén làm điệu chiến thắng ở dưới gầm bàn.
Lớp học thêm không giống lớp học ở trường, việc ra vào ở đây cũng tùy ý hơn.
Cậu đi vào lớp, để chai nước lên bàn Tưởng Tiểu Mễ.
Đằng Tề và Tưởng Tiểu Mễ cùng nhau ngẩng đầu, Đằng Tề ôm cằm: “Lớp học của bọn tôi cậu đi vào làm gì?”
Quý Vân Phi nhìn sách của Đằng Tề, túm cánh tay cậu ta, “Câu nào không biết làm? Tôi giảng cho cậu nghe.”
“Này này, cậu nhẹ thôi!” Đằng Tề suýt nữa thì ngã, Quý Vân Phi dùng lực lớn, cậu ta bị kéo theo, ghế bị vấp vào chân của Đằng Tề.
Tưởng Tiểu Mễ cúi người, đỡ dậy.
“Cậu làm gì thế?” Ngồi lên ghế, đến chỗ ngồi, Đằng Tề ngồi im, vẻ mặt hoang mang nhìn Quý Vân Phi.
Quý Vân Phi nhỏ giọng nói: “Cậu bảo cậu ấy giảng đề cho cậu, không phải là muốn làm lỡ thời gian của cậu ấy à? Lần thi này cậu ấy có khả năng đứng thứ nhất từ dưới lên của toàn khối, đây không phải là h ạ i cậu ấy à?”
Đằng Tề chớp chớp mắt, “Không phải cậu… thích…” Cậu ta hất cằm về phía Tưởng Tiểu Mễ.
Quý Vân Phi thản nhiên nói: “Mắt cậu m ù à, đến bây giờ mới nhìn ra?”
Đằng Tề: “...”
Cậu ta vẫn luôn cho rằng Quý Vân Phi chỉ trêu đùa, dù sao cũng là cậu ta nói muốn theo đuổi Tưởng Tiểu Mễ trước.
Vừa rồi đồng phục bị Quý Vân Phi làm cho xiêu vẹo, Đằng Tề chỉnh lại áo đồng phục, tiêu hóa mấy giây: “Chúng ta ra ngoài nói.” Cũng không quan tâm đến câu hỏi nữa, có một số lời bắt buộc phải nói rõ.
Hai người đi đến lối đi an toàn, chỗ này không có người đi qua, im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người.
Đằng Tề dựa vào lan can, khoanh tay nhìn Quý Vân Phi, dáng vẻ Quý Vân Phi thản nhiên, cũng đang nhìn cậu ta.
“Cậu thích cô ấy từ khi nào?” Đằng Tề nói trước.
“Lớp 7.”
“Đệt!”
Dừng mấy giây, Đằng Tề khó hiểu: “Sao cậu không theo đuổi cô ấy?”
“Nhà cô ấy không cho phép yêu sớm, còn làm chậm trễ chuyện học hành của cô ấy.” Còn có một nguyên nhân khách quan khác, gia thế của Tưởng Tiểu Mễ, cậu không nói.
Đằng Tề bật cười: “Cái này đều chỉ kiếm cớ thôi, xem ra cậu cũng không thích cô ấy! Có phải là nhìn thấy tôi bắt đầu theo đuổi, cậu liền cảm thấy Tưởng Tiểu Mễ thuộc về cậu, không cho phép người khác theo đuổi không?”
Quý Vân Phi “Hừ” một tiếng, lười giải thích.
Đằng Tề nói tiếp: “Chúng ta coi như là tình địch, theo lý mà nói cậu thích trước tôi không nên chen chân vào, nhưng ai bảo cậu không theo đuổi chứ, vậy nên tôi không nhường cậu nữa.”
Quý Vân Phi cảnh cáo cậu ta: “Đừng có suốt ngày bám theo cô ấy, cũng đừng ảnh hưởng đến việc học của cô ấy! Những cái khác tôi không quan tâm!” Nói xong cậu xoay người đi.
Đằng Tề chống tay lên hông, lấy lưỡi đá răng.
Đồ x ú i quẩy, làm hỏng hết chuyện!
M ẹ ki ế p, cậu ta không hỏi Tưởng Tiểu Mễ câu hỏi đấy nữa, để cậu giảng câu đó cho Tưởng Tiểu Mễ là được chứ gì!
Quý Vân Phi đ i ê n như vậy không phải do học giỏi à?
Cậu ta t ức c h ế t đi được, lại c h ử i bậy lần nữa.
Trong lớp học, Tưởng Tiểu Mễ không nhịn được nữa, lấy điện thoại ra giơ lên. Từ điện thoại nhìn chỗ ngồi của Đằng Tề, trống không, không có ai, bọn họ chắc chắn đi ra từ cửa sau.
Bỏ điện thoại xuống, cô nhìn màn hình đen ngây ngốc.
Chuyện của con trai, cô không tiện nhúng tay vào, cho dù cô giúp ai, đều làm mất mặt người còn lại. Vốn dĩ trái tim con người đều thiên vị, không thể nào lý trí và công bằng tuyệt đối được.
Tưởng Tiểu Mễ thở dài, tiếp tục xem câu hỏi, nhưng không tài nào bình tĩnh lại được.
Cô cầm bút viết linh tinh lên trên giấy nháp, không tập trung.
Không biết thế nào cô lại nhớ lại hồi còn học cấp hai.
Hồi cấp hai lớp cô và Quý Vân Phi ở cạnh nhau, ngày thứ hai khai giảng đã biết cậu.
Bởi vì cậu vừa cao thành tích học tập lại còn tốt, sau giờ học các bạn nữ đều thích bàn tán về cậu.
Các bạn nam lớp cô không ít, đẹp trai thì thành tích không tốt, thành tích tốt thì không nỡ nhìn.
Cũng chỉ có Quý Vân Phi, hồi học tiểu học thành tích đứng đầu trường nên được phân vào lớp thực nghiệm.
Khi đó tin đồn về Quý Vân Phi là nhiều nhất, hôm nay nói chuyện với bạn nữ nào, hôm nay lại nhận được bao nhiêu bức thư tình, hôm nay lại cùng bạn nữ nào trong lớp cùng nhau tan học.
Đại hội thể thao, cậu nhận được rất nhiều tiếng la hét cổ vũ của các bạn nữ.
Giờ ra chơi, cậu thường xuyên đùa nhau ở trước lớp học của cô, ở chung với mấy bạn nam lớp cô khá tốt. Sau này cô chuyển chỗ đến bên cạnh cửa sổ, gần như mỗi giờ ra chơi cô đều nhìn thấy bóng dáng của cậu.
Lần đầu tiên cô nói chuyện với Quý Vân Phi là ở trong phòng thi, năm lớp 8.
Kỳ thi cuối kỳ cô và Quý Vân Phi thi cùng một phòng, chỗ ngồi cạnh nhau.
Trước khi thi, cậu tìm cô nói chuyện trước, “Tưởng Tiểu Mễ.”
Hóa ra cậu biết cô tên là gì.
“Hả?”
“Cho tớ mượn cái bút.”
Rõ ràng trên bàn cậu có đặt mấy cái bút, không biết vì sao cậu vẫn còn mượn, có điều cuối cùng cô vẫn cho cậu mượn. Bút nước màu đen, cô cũng không hỏi nhiều.
“Cảm ơn cậu.” Cậu cười nói.
Môn đó thi xong cậu cũng không trả lại bút cho cô.
Sau đó cô cũng quên mất chuyện này, lúc học lớp 9, có hôm tan học, cậu đưa cho cô một hộp bút nước màu đen to đùng, nói lớp 8 mượn bút đen của cô quên trả, bây giờ mới nhớ ra.
Cô không cầm, “Chỉ một cái bút thôi, không có gì cả.”
Khi đó cậu cũng mạnh mẽ như bây giờ, còn có chút bá đạo, trực tiếp mở cặp sách của cô ra để hộp bút đó vào, cậu nói: “Có mượn có trả, lần sau mượn dễ hơn.”
Sau đó trong vòng một năm lớp 9, cậu mượn bút cô tổng cộng hơn hai mươi lần.
Cậu đưa cho cô một hộp bút to đùng, sau này căn bản đều bị cậu mượn đi.
Khi đó ngoại trừ cậu nói câu: “Tưởng Tiểu Mễ, cho tớ mượn bút với, tớ quên mang rồi.” Cô nói câu: “Được.”
Cũng không còn chủ đề nào khác.
Mãi đến tốt nghiệp lớp 9, giữa hai người vẫn không tính là quen.
Không ngờ, lên cấp ba cô vậy mà cùng lớp với cậu.
Mấy phút sau giáo viên vào lớp.
Tưởng Tiểu Mễ thu hồi suy nghĩ, phát hiện trên giấy nháp viết đầy ba chữ Quý Vân Phi.
Cô giật mình, vội vàng gấp tờ giấy nháp lại cất vào trong cặp sách.
Đằng Tề đi vào từ cửa trước, lúc đi qua người cô, tiện tay cầm luôn chai nước Quý Vân Phi để trên bàn cô đi. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, Đằng Tề hất tóc của cô, đuôi tóc đung đưa qua lại.
Tưởng Tiểu Mễ: “...”
Nếu như không phải trước mặt có giáo viên, cô sẽ cầm nạng gõ cho cậu ta hai cái.
Đằng Tề nhìn chai nước soda khó coi, chỉ còn một ít, cậu ta vứt thẳng vào thùng rác ở phía sau.
Mắt không thấy tim không phiền.
Tiết học này, Đằng Tề chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
7 rưỡi tan học, trời đã tối.
Đằng Tề cầm cặp sách giúp Tưởng Tiểu Mễ, “Dì cậu đến đón cậu sao?”
“Ừ.”
Hai người vừa nói vừa rời khỏi lớp học.
Đằng Tề đề nghị: “Như này đi, sau này tớ bảo tài xế nhà tớ đưa cậu đi. Cậu ngồi xe điện không tiện chút nào, còn không thoải mái nữa, nếu như không phải tớ đụng phải cậu tớ cũng chẳng như này. Tớ không có ý gì khác, đổi là bạn học khác bị tớ đụng thành như này, tớ cũng bảo tài xế đưa đón.”
Tưởng Tiểu Mễ từ chối: “Cảm ơn, nhà dì tớ có xe, tớ ngồi ô tô không bằng ngồi xe điện tiện hơn.”
Sợ nói quá nhiều sẽ làm cô phản cảm, Đằng Tề không nhắc chuyện này nữa.
Tưởng Tiểu Mễ đột nhiên dừng lại, nhìn cậu ta: “Đằng Tề, chúng ta có thể nào nói chuyện tử tế mấy câu không?”
Khóe miệng Đằng Tề nở nụ cười tiêu chuẩn, “Cậu nói đi, tớ nghe này.”
Biểu cảm của Tưởng Tiểu Mễ vô cùng nghiêm trọng: “Đằng Tề, tớ không đùa với cậu, không phải tớ cố ý từ chối cậu, sau lại đợi cậu đến theo đuổi. Tớ trả nước cho cậu, cậu biết tớ có ý gì rồi chứ?”
Đằng Tề gật đầu: “Tớ biết cậu từ chối tớ, bây giờ chúng ta không phải là bạn học sao? Cấp ba học hành quan trọng hơn có đúng không? Tớ cũng đồng ý với mẹ tớ rồi, sau này sẽ không yêu đương nữa. Cậu xem tớ cũng đi học thêm rồi, giống như đang đùa sao?”
Cậu ta rất tò mò, “Này, bố mẹ cậu không cho phép cậu yêu đương, cậu thực sự nghe lời vậy à?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Bố mẹ tớ không dễ, một năm cũng chẳng gặp mặt bọn họ được mấy lần, không muốn làm bọn họ thất vọng, không phải cậu cũng nhìn thấy rồi sao? Tớ bị thương phẫu thuật bố mẹ tớ cũng chẳng đến.”
Đằng Tề ngơ ngác mấy giây rồi gật đầu: “Được, tớ biết rồi, vậy sau này chúng ta sẽ là những người bạn tốt nhất có được không?”
Trước tiên để cô ổn định lại đã, không thể để cô g h é t cậu ta.
Nếu không so sánh với Quý Vân Phi sẽ không có ưu thế.
Đến cầu thang, vừa hay gặp Quý Vân Phi.
Đằng Tề biết, cậu là đặc biệt ở đây đợi Tưởng Tiểu Mễ.
Cảm giác ánh mắt Quý Vân Phi rơi trên cặp sách ở trên vai cậu ta, cậu ta vội ôm cặp sách của Tưởng Tiểu Mễ vào trong lòng.
Quý Vân Phi: “...”
Đằng Tề thỏa mãn, nhẹ nhàng lắc đầu huýt sáo.
Rất nhiều năm sau này bọn họ tụ tập, Đằng Tề cười nói lại chuyện ngày hôm nay, cảm xúc vô tận mà đùa chưa đủ vui.
Bởi vì hành động kiểu trẻ con này, cuộc đời cũng chỉ trải qua có một lần.
Ở trong độ tuổi tươi đẹp đơn thuần nhất.
Năm đó, bọn họ 16 tuổi.
Quý Vân Phi đưa Tưởng Tiểu Mễ xuống dưới tầng, lại đi lên cầu thang bộ.
Đằng Tề có tài xế đến đó, rất nhanh cũng rời đi.
Dì đi xe qua, “Bữa trưa nay thế nào?”
“Ngon ạ, đồ ăn nhiều, con với Tăng Kha cùng nhau ăn.” Quan hệ của Tưởng Tiểu Mễ với dì bảo mẫu còn thân thiết hơn cả quan hệ với bố mẹ.
Dì để cặp sách vào làn xe, nói với cô: “Đúng rồi, tối nay bí thư Tưởng về, ở nhà một đêm, sáng sớm mai sẽ đi.”
Tưởng Tiểu Mễ giật mình, “Dạ? Tối nay ạ?”
Dì gật đầu: “Dì cũng vừa nhận được điện thoại của bí thư Tưởng, bảo dì chuẩn bị cơm tối.” Bà xoa đầu Tưởng Tiểu Mễ: “Không sao, chuyện chân con bị thương dì đã nói với bí thư rồi.”
Không phải Tưởng Tiểu Mễ lo lắng chuyện chân bị thương, mà là thành tích toán bi đát của cô.
“Đói rồi sao? Dì vừa mua một hộp bánh kem.” Dì đưa hộp đựng bánh kem cho cô, “Con ăn lót dạ trước đi.”
Tưởng Tiểu Mễ: “Cái này để tối nay đói rồi con ăn, con ăn đồ ăn vặt.” Cô chỉ cặp: “Dì ơi, dì lấy hộ con gói kẹo chíp chíp ạ.”
“Cái này con ít ăn thôi, nhiều chất phụ gia.”
“Vâng, thỉnh thoảng con mới ăn.”
Dì lái xe, Tưởng Tiểu Mễ nhai kẹo, vô thức liếc mắt lên trên tầng, không biết Quý Vân Phi lại lên tầng làm gì nữa.
Quý Vân Phi đợi nhóc mập tan học, nhóc mập hôm nay học thêm tiếng Anh, dạy quá mấy phút.
“Nhóc mập.”
“Hở? Sao cậu lại ở đây?” Nhóc mập bất ngờ.
“Không có gì.” Cậu chìa tay: “Xe đẹp của cậu để tôi đi.”
“Làm gì?”
“Về nhà.”
Nhóc mập nghi ngờ nhìn cậu, đột nhiên nhận ra, “Ồ~” Cậu ta kéo dài giọng, mặt hớn hở: “Không phải là cậu ở đây đợi Tưởng Tiểu Mễ đến bây giờ chứ?”
“Nếu không thì sao?”
“Cầm lấy.” Nhóc mập ném chìa khóa cho cậu.
Thang máy nhiều người, Quý Vân phi cầm chìa khóa chạy thang bộ xuống.
Nhóc mập chạy ở đằng sau cậu: “Này, bao giờ trả xe cho tớ thế?”
“Cậu mua chiếc khác đi, chiếc này tôi mua, cậu tính tiền đi.”
Nhóc mập: “?”
Xuống dưới tầng, cậu ta mở điện thoại, Quý Vân Phi chuyển cho cậu ta hai nghìn.
Trong nhóm người về nhà, tốc độ xe của dì rất chậm, Tưởng Tiểu Mễ ung dung ăn kẹo, thỉnh thoảng lại vứt phiền muộn bố về qua một bên.
Đột nhiên có tiếng chuông, Tưởng Tiểu Mễ ngẩng đầu, giật mình.
Quý Vân Phi cười, một tay lái xe, tay phải giơ ra trước mặt cô hỏi xin kẹo.
Tưởng Tiểu Mễ: “...”
Người này đúng thật là không bất kể trường hợp nào cả.
Tay cậu cứ giơ mãi không cất, Tưởng Tiểu Mễ vội nhìn dì, dì đang tập trung lái xe, trời tối, trên đường lại nhiều người, dì không chú ý chuyện gì đang xảy ra ở đằng sau.
Tưởng Tiểu Mễ đổ mấy viên ra cho cậu, Quý Vân Phi đổ tất vào trong miệng.
Lúc chờ đèn đỏ, cậu dừng ở bên cạnh cô, chống một chân, thỉnh thoảng nhìn cô.
Đại khái là chán, cậu giơ tay đội mũ sau áo lên đầu cô.
Tưởng Tiểu Mễ: “...” Dì còn ở phía trước, cô không thể lên tiếng, ánh mắt gh é t bỏ cậu, tức giận, cô dùng chân đá cậu.
Quý Vân Phi không trốn, đá thẳng vào bắp chân cậu.
Hai người im lặng đùa nhau, lúc đèn xanh, đầu ngón chân Quý Vân Phi dùng lực mạnh xuống đất, đuổi theo xe của Tưởng Tiểu Mễ.
Nhà Tưởng Tiểu Mễ cách trường gần, qua giao lộ này là đến cổng tiểu khu nhà cô.
Xe điện ngoành vào, Quý Vân Phi vẫy tay với cô.
Bọn họ đi vào tiểu khu, rất nhanh không nhìn thấy bóng dáng hai người. Quý Vân Phi quay đầu xe lại, nhà cậu và nhà Tưởng Tiểu Mễ không cùng một hướng.
Chẳng mấy chốc bóng dáng trẻ trung và tùy ý đó biến mất trong màn đêm.
Lớp học thêm không giống lớp học ở trường, việc ra vào ở đây cũng tùy ý hơn.
Cậu đi vào lớp, để chai nước lên bàn Tưởng Tiểu Mễ.
Đằng Tề và Tưởng Tiểu Mễ cùng nhau ngẩng đầu, Đằng Tề ôm cằm: “Lớp học của bọn tôi cậu đi vào làm gì?”
Quý Vân Phi nhìn sách của Đằng Tề, túm cánh tay cậu ta, “Câu nào không biết làm? Tôi giảng cho cậu nghe.”
“Này này, cậu nhẹ thôi!” Đằng Tề suýt nữa thì ngã, Quý Vân Phi dùng lực lớn, cậu ta bị kéo theo, ghế bị vấp vào chân của Đằng Tề.
Tưởng Tiểu Mễ cúi người, đỡ dậy.
“Cậu làm gì thế?” Ngồi lên ghế, đến chỗ ngồi, Đằng Tề ngồi im, vẻ mặt hoang mang nhìn Quý Vân Phi.
Quý Vân Phi nhỏ giọng nói: “Cậu bảo cậu ấy giảng đề cho cậu, không phải là muốn làm lỡ thời gian của cậu ấy à? Lần thi này cậu ấy có khả năng đứng thứ nhất từ dưới lên của toàn khối, đây không phải là h ạ i cậu ấy à?”
Đằng Tề chớp chớp mắt, “Không phải cậu… thích…” Cậu ta hất cằm về phía Tưởng Tiểu Mễ.
Quý Vân Phi thản nhiên nói: “Mắt cậu m ù à, đến bây giờ mới nhìn ra?”
Đằng Tề: “...”
Cậu ta vẫn luôn cho rằng Quý Vân Phi chỉ trêu đùa, dù sao cũng là cậu ta nói muốn theo đuổi Tưởng Tiểu Mễ trước.
Vừa rồi đồng phục bị Quý Vân Phi làm cho xiêu vẹo, Đằng Tề chỉnh lại áo đồng phục, tiêu hóa mấy giây: “Chúng ta ra ngoài nói.” Cũng không quan tâm đến câu hỏi nữa, có một số lời bắt buộc phải nói rõ.
Hai người đi đến lối đi an toàn, chỗ này không có người đi qua, im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người.
Đằng Tề dựa vào lan can, khoanh tay nhìn Quý Vân Phi, dáng vẻ Quý Vân Phi thản nhiên, cũng đang nhìn cậu ta.
“Cậu thích cô ấy từ khi nào?” Đằng Tề nói trước.
“Lớp 7.”
“Đệt!”
Dừng mấy giây, Đằng Tề khó hiểu: “Sao cậu không theo đuổi cô ấy?”
“Nhà cô ấy không cho phép yêu sớm, còn làm chậm trễ chuyện học hành của cô ấy.” Còn có một nguyên nhân khách quan khác, gia thế của Tưởng Tiểu Mễ, cậu không nói.
Đằng Tề bật cười: “Cái này đều chỉ kiếm cớ thôi, xem ra cậu cũng không thích cô ấy! Có phải là nhìn thấy tôi bắt đầu theo đuổi, cậu liền cảm thấy Tưởng Tiểu Mễ thuộc về cậu, không cho phép người khác theo đuổi không?”
Quý Vân Phi “Hừ” một tiếng, lười giải thích.
Đằng Tề nói tiếp: “Chúng ta coi như là tình địch, theo lý mà nói cậu thích trước tôi không nên chen chân vào, nhưng ai bảo cậu không theo đuổi chứ, vậy nên tôi không nhường cậu nữa.”
Quý Vân Phi cảnh cáo cậu ta: “Đừng có suốt ngày bám theo cô ấy, cũng đừng ảnh hưởng đến việc học của cô ấy! Những cái khác tôi không quan tâm!” Nói xong cậu xoay người đi.
Đằng Tề chống tay lên hông, lấy lưỡi đá răng.
Đồ x ú i quẩy, làm hỏng hết chuyện!
M ẹ ki ế p, cậu ta không hỏi Tưởng Tiểu Mễ câu hỏi đấy nữa, để cậu giảng câu đó cho Tưởng Tiểu Mễ là được chứ gì!
Quý Vân Phi đ i ê n như vậy không phải do học giỏi à?
Cậu ta t ức c h ế t đi được, lại c h ử i bậy lần nữa.
Trong lớp học, Tưởng Tiểu Mễ không nhịn được nữa, lấy điện thoại ra giơ lên. Từ điện thoại nhìn chỗ ngồi của Đằng Tề, trống không, không có ai, bọn họ chắc chắn đi ra từ cửa sau.
Bỏ điện thoại xuống, cô nhìn màn hình đen ngây ngốc.
Chuyện của con trai, cô không tiện nhúng tay vào, cho dù cô giúp ai, đều làm mất mặt người còn lại. Vốn dĩ trái tim con người đều thiên vị, không thể nào lý trí và công bằng tuyệt đối được.
Tưởng Tiểu Mễ thở dài, tiếp tục xem câu hỏi, nhưng không tài nào bình tĩnh lại được.
Cô cầm bút viết linh tinh lên trên giấy nháp, không tập trung.
Không biết thế nào cô lại nhớ lại hồi còn học cấp hai.
Hồi cấp hai lớp cô và Quý Vân Phi ở cạnh nhau, ngày thứ hai khai giảng đã biết cậu.
Bởi vì cậu vừa cao thành tích học tập lại còn tốt, sau giờ học các bạn nữ đều thích bàn tán về cậu.
Các bạn nam lớp cô không ít, đẹp trai thì thành tích không tốt, thành tích tốt thì không nỡ nhìn.
Cũng chỉ có Quý Vân Phi, hồi học tiểu học thành tích đứng đầu trường nên được phân vào lớp thực nghiệm.
Khi đó tin đồn về Quý Vân Phi là nhiều nhất, hôm nay nói chuyện với bạn nữ nào, hôm nay lại nhận được bao nhiêu bức thư tình, hôm nay lại cùng bạn nữ nào trong lớp cùng nhau tan học.
Đại hội thể thao, cậu nhận được rất nhiều tiếng la hét cổ vũ của các bạn nữ.
Giờ ra chơi, cậu thường xuyên đùa nhau ở trước lớp học của cô, ở chung với mấy bạn nam lớp cô khá tốt. Sau này cô chuyển chỗ đến bên cạnh cửa sổ, gần như mỗi giờ ra chơi cô đều nhìn thấy bóng dáng của cậu.
Lần đầu tiên cô nói chuyện với Quý Vân Phi là ở trong phòng thi, năm lớp 8.
Kỳ thi cuối kỳ cô và Quý Vân Phi thi cùng một phòng, chỗ ngồi cạnh nhau.
Trước khi thi, cậu tìm cô nói chuyện trước, “Tưởng Tiểu Mễ.”
Hóa ra cậu biết cô tên là gì.
“Hả?”
“Cho tớ mượn cái bút.”
Rõ ràng trên bàn cậu có đặt mấy cái bút, không biết vì sao cậu vẫn còn mượn, có điều cuối cùng cô vẫn cho cậu mượn. Bút nước màu đen, cô cũng không hỏi nhiều.
“Cảm ơn cậu.” Cậu cười nói.
Môn đó thi xong cậu cũng không trả lại bút cho cô.
Sau đó cô cũng quên mất chuyện này, lúc học lớp 9, có hôm tan học, cậu đưa cho cô một hộp bút nước màu đen to đùng, nói lớp 8 mượn bút đen của cô quên trả, bây giờ mới nhớ ra.
Cô không cầm, “Chỉ một cái bút thôi, không có gì cả.”
Khi đó cậu cũng mạnh mẽ như bây giờ, còn có chút bá đạo, trực tiếp mở cặp sách của cô ra để hộp bút đó vào, cậu nói: “Có mượn có trả, lần sau mượn dễ hơn.”
Sau đó trong vòng một năm lớp 9, cậu mượn bút cô tổng cộng hơn hai mươi lần.
Cậu đưa cho cô một hộp bút to đùng, sau này căn bản đều bị cậu mượn đi.
Khi đó ngoại trừ cậu nói câu: “Tưởng Tiểu Mễ, cho tớ mượn bút với, tớ quên mang rồi.” Cô nói câu: “Được.”
Cũng không còn chủ đề nào khác.
Mãi đến tốt nghiệp lớp 9, giữa hai người vẫn không tính là quen.
Không ngờ, lên cấp ba cô vậy mà cùng lớp với cậu.
Mấy phút sau giáo viên vào lớp.
Tưởng Tiểu Mễ thu hồi suy nghĩ, phát hiện trên giấy nháp viết đầy ba chữ Quý Vân Phi.
Cô giật mình, vội vàng gấp tờ giấy nháp lại cất vào trong cặp sách.
Đằng Tề đi vào từ cửa trước, lúc đi qua người cô, tiện tay cầm luôn chai nước Quý Vân Phi để trên bàn cô đi. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, Đằng Tề hất tóc của cô, đuôi tóc đung đưa qua lại.
Tưởng Tiểu Mễ: “...”
Nếu như không phải trước mặt có giáo viên, cô sẽ cầm nạng gõ cho cậu ta hai cái.
Đằng Tề nhìn chai nước soda khó coi, chỉ còn một ít, cậu ta vứt thẳng vào thùng rác ở phía sau.
Mắt không thấy tim không phiền.
Tiết học này, Đằng Tề chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
7 rưỡi tan học, trời đã tối.
Đằng Tề cầm cặp sách giúp Tưởng Tiểu Mễ, “Dì cậu đến đón cậu sao?”
“Ừ.”
Hai người vừa nói vừa rời khỏi lớp học.
Đằng Tề đề nghị: “Như này đi, sau này tớ bảo tài xế nhà tớ đưa cậu đi. Cậu ngồi xe điện không tiện chút nào, còn không thoải mái nữa, nếu như không phải tớ đụng phải cậu tớ cũng chẳng như này. Tớ không có ý gì khác, đổi là bạn học khác bị tớ đụng thành như này, tớ cũng bảo tài xế đưa đón.”
Tưởng Tiểu Mễ từ chối: “Cảm ơn, nhà dì tớ có xe, tớ ngồi ô tô không bằng ngồi xe điện tiện hơn.”
Sợ nói quá nhiều sẽ làm cô phản cảm, Đằng Tề không nhắc chuyện này nữa.
Tưởng Tiểu Mễ đột nhiên dừng lại, nhìn cậu ta: “Đằng Tề, chúng ta có thể nào nói chuyện tử tế mấy câu không?”
Khóe miệng Đằng Tề nở nụ cười tiêu chuẩn, “Cậu nói đi, tớ nghe này.”
Biểu cảm của Tưởng Tiểu Mễ vô cùng nghiêm trọng: “Đằng Tề, tớ không đùa với cậu, không phải tớ cố ý từ chối cậu, sau lại đợi cậu đến theo đuổi. Tớ trả nước cho cậu, cậu biết tớ có ý gì rồi chứ?”
Đằng Tề gật đầu: “Tớ biết cậu từ chối tớ, bây giờ chúng ta không phải là bạn học sao? Cấp ba học hành quan trọng hơn có đúng không? Tớ cũng đồng ý với mẹ tớ rồi, sau này sẽ không yêu đương nữa. Cậu xem tớ cũng đi học thêm rồi, giống như đang đùa sao?”
Cậu ta rất tò mò, “Này, bố mẹ cậu không cho phép cậu yêu đương, cậu thực sự nghe lời vậy à?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Bố mẹ tớ không dễ, một năm cũng chẳng gặp mặt bọn họ được mấy lần, không muốn làm bọn họ thất vọng, không phải cậu cũng nhìn thấy rồi sao? Tớ bị thương phẫu thuật bố mẹ tớ cũng chẳng đến.”
Đằng Tề ngơ ngác mấy giây rồi gật đầu: “Được, tớ biết rồi, vậy sau này chúng ta sẽ là những người bạn tốt nhất có được không?”
Trước tiên để cô ổn định lại đã, không thể để cô g h é t cậu ta.
Nếu không so sánh với Quý Vân Phi sẽ không có ưu thế.
Đến cầu thang, vừa hay gặp Quý Vân Phi.
Đằng Tề biết, cậu là đặc biệt ở đây đợi Tưởng Tiểu Mễ.
Cảm giác ánh mắt Quý Vân Phi rơi trên cặp sách ở trên vai cậu ta, cậu ta vội ôm cặp sách của Tưởng Tiểu Mễ vào trong lòng.
Quý Vân Phi: “...”
Đằng Tề thỏa mãn, nhẹ nhàng lắc đầu huýt sáo.
Rất nhiều năm sau này bọn họ tụ tập, Đằng Tề cười nói lại chuyện ngày hôm nay, cảm xúc vô tận mà đùa chưa đủ vui.
Bởi vì hành động kiểu trẻ con này, cuộc đời cũng chỉ trải qua có một lần.
Ở trong độ tuổi tươi đẹp đơn thuần nhất.
Năm đó, bọn họ 16 tuổi.
Quý Vân Phi đưa Tưởng Tiểu Mễ xuống dưới tầng, lại đi lên cầu thang bộ.
Đằng Tề có tài xế đến đó, rất nhanh cũng rời đi.
Dì đi xe qua, “Bữa trưa nay thế nào?”
“Ngon ạ, đồ ăn nhiều, con với Tăng Kha cùng nhau ăn.” Quan hệ của Tưởng Tiểu Mễ với dì bảo mẫu còn thân thiết hơn cả quan hệ với bố mẹ.
Dì để cặp sách vào làn xe, nói với cô: “Đúng rồi, tối nay bí thư Tưởng về, ở nhà một đêm, sáng sớm mai sẽ đi.”
Tưởng Tiểu Mễ giật mình, “Dạ? Tối nay ạ?”
Dì gật đầu: “Dì cũng vừa nhận được điện thoại của bí thư Tưởng, bảo dì chuẩn bị cơm tối.” Bà xoa đầu Tưởng Tiểu Mễ: “Không sao, chuyện chân con bị thương dì đã nói với bí thư rồi.”
Không phải Tưởng Tiểu Mễ lo lắng chuyện chân bị thương, mà là thành tích toán bi đát của cô.
“Đói rồi sao? Dì vừa mua một hộp bánh kem.” Dì đưa hộp đựng bánh kem cho cô, “Con ăn lót dạ trước đi.”
Tưởng Tiểu Mễ: “Cái này để tối nay đói rồi con ăn, con ăn đồ ăn vặt.” Cô chỉ cặp: “Dì ơi, dì lấy hộ con gói kẹo chíp chíp ạ.”
“Cái này con ít ăn thôi, nhiều chất phụ gia.”
“Vâng, thỉnh thoảng con mới ăn.”
Dì lái xe, Tưởng Tiểu Mễ nhai kẹo, vô thức liếc mắt lên trên tầng, không biết Quý Vân Phi lại lên tầng làm gì nữa.
Quý Vân Phi đợi nhóc mập tan học, nhóc mập hôm nay học thêm tiếng Anh, dạy quá mấy phút.
“Nhóc mập.”
“Hở? Sao cậu lại ở đây?” Nhóc mập bất ngờ.
“Không có gì.” Cậu chìa tay: “Xe đẹp của cậu để tôi đi.”
“Làm gì?”
“Về nhà.”
Nhóc mập nghi ngờ nhìn cậu, đột nhiên nhận ra, “Ồ~” Cậu ta kéo dài giọng, mặt hớn hở: “Không phải là cậu ở đây đợi Tưởng Tiểu Mễ đến bây giờ chứ?”
“Nếu không thì sao?”
“Cầm lấy.” Nhóc mập ném chìa khóa cho cậu.
Thang máy nhiều người, Quý Vân phi cầm chìa khóa chạy thang bộ xuống.
Nhóc mập chạy ở đằng sau cậu: “Này, bao giờ trả xe cho tớ thế?”
“Cậu mua chiếc khác đi, chiếc này tôi mua, cậu tính tiền đi.”
Nhóc mập: “?”
Xuống dưới tầng, cậu ta mở điện thoại, Quý Vân Phi chuyển cho cậu ta hai nghìn.
Trong nhóm người về nhà, tốc độ xe của dì rất chậm, Tưởng Tiểu Mễ ung dung ăn kẹo, thỉnh thoảng lại vứt phiền muộn bố về qua một bên.
Đột nhiên có tiếng chuông, Tưởng Tiểu Mễ ngẩng đầu, giật mình.
Quý Vân Phi cười, một tay lái xe, tay phải giơ ra trước mặt cô hỏi xin kẹo.
Tưởng Tiểu Mễ: “...”
Người này đúng thật là không bất kể trường hợp nào cả.
Tay cậu cứ giơ mãi không cất, Tưởng Tiểu Mễ vội nhìn dì, dì đang tập trung lái xe, trời tối, trên đường lại nhiều người, dì không chú ý chuyện gì đang xảy ra ở đằng sau.
Tưởng Tiểu Mễ đổ mấy viên ra cho cậu, Quý Vân Phi đổ tất vào trong miệng.
Lúc chờ đèn đỏ, cậu dừng ở bên cạnh cô, chống một chân, thỉnh thoảng nhìn cô.
Đại khái là chán, cậu giơ tay đội mũ sau áo lên đầu cô.
Tưởng Tiểu Mễ: “...” Dì còn ở phía trước, cô không thể lên tiếng, ánh mắt gh é t bỏ cậu, tức giận, cô dùng chân đá cậu.
Quý Vân Phi không trốn, đá thẳng vào bắp chân cậu.
Hai người im lặng đùa nhau, lúc đèn xanh, đầu ngón chân Quý Vân Phi dùng lực mạnh xuống đất, đuổi theo xe của Tưởng Tiểu Mễ.
Nhà Tưởng Tiểu Mễ cách trường gần, qua giao lộ này là đến cổng tiểu khu nhà cô.
Xe điện ngoành vào, Quý Vân Phi vẫy tay với cô.
Bọn họ đi vào tiểu khu, rất nhanh không nhìn thấy bóng dáng hai người. Quý Vân Phi quay đầu xe lại, nhà cậu và nhà Tưởng Tiểu Mễ không cùng một hướng.
Chẳng mấy chốc bóng dáng trẻ trung và tùy ý đó biến mất trong màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.