Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Phản Diện!
Chương 4: Tìm ba ba
Hàm Ngư Lão Nhân
19/07/2021
Editor: Zittrasua (Wattpad).
"Em vào nhà đi."
Đưa Tô Bối về nhà xong, Tô Tiểu Bảo cũng không cùng Tô Bối đi vào.
Thời gian gần đây hắn hầu hết đều như vậy.
Tô Tiểu Bảo mỗi ngày sau khi đưa Tô Bối về nhà xong đều đi ra ngoài ngay lập tức, đợi mãi cho đến thời điểm cơm tối dọn ra mới lục đục quay trở về, có đôi lúc còn đợi qua bữa tối mới thấy mặt hắn.
Tô Tiểu Bảo nói là cùng bạn bè ra ngoài chơi bóng rổ.
Không phải Tô Bối xem thường nhân duyên bạn bè của em trai nhà mình, mà là trong toàn bộ thôn của bọn họ, những người nguyện ý cùng với hai người bọn họ tiếp xúc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Tô Tiểu Bảo, không phải là em đang yêu đương đó chứ?" Tô Bối dò xét Tô Tiểu Bảo.
"Sao có thể", đối mặt với ánh mắt đầy quan tâm của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo có chút chột dạ dời tầm mắt: "Bọn họ còn đang đợi tôi, tôi phải đi đây."
Nhìn Tô Tiểu Bảo đi xa rồi, những ánh nhìn tìm tòi nghiên cứu trong mắt Tô Bối biến thành tia lo lắng.
Ở kết cục của tiểu thuyết, Tô Tiểu Bảo trở thành một tên côn đồ.
Cô rất sợ Tô Tiểu Bảo ở giai đoạn này sẽ kết giao với bạn bè xấu, hoặc là làm ra chuyện xấu gì đó không thể cứu vãn.
Nghĩ vậy Tô Bối liền hạ quyết tâm nhân lúc Tô Tiểu Bảo ra ngoài vào ngày mai sẽ vụng trộm bám theo hắn ở đằng sau, tìm tòi thử xem rốt cuộc hắn lúc đó sẽ làm gì.
Nhưng vào ban đêm, Tô Bối lại mơ thấy một giấc mộng kì lạ.
————Editor: Zittrasua————
Trong mơ, bọn họ không có tiền.
Vì muốn dùng số tiền còn lại cho Tô Bối tiếp tục đi học, Tô Tiểu Bảo ở thời điểm đầu sơ trung* đã chọn thôi học, tiến vào xã hội lưu lạc kiếm sống.
Sơ trung*: Cấp 2.
Tô Tiểu Bảo trong mắt người khác liền trở thành tên côn đồ, nhưng trong mấy năm đó, hắn lại có thể dùng những đồng tiền chính mình kiếm được đem ra nuôi Tô Bối học tới tận cao trung*.
Cao trung*: Cấp 3.
Sau này, bằng sự nhanh nhẹn thông minh của bản thân, Tô Tiểu Bảo dần dần cũng có một chỗ đứng vững chãi trong cái vòng mưu sinh nhỏ hẹp đó.
Ngày 27 tháng 2 chính là sinh nhật của hai chị em Tô Tiểu Bảo và Tô Bối, Tô Tiểu Bảo muốn tặng Tô Bối một cái đàn dương cầm.
Mà trùng hợp ở thời điểm đó, đoàn phim《 Hắc bạch chi mộng 》vừa đúng lúc quay phim ở trong thôn của bọn họ, kịch bản xoay quanh câu chuyện về một cô gái sinh ra và lớn lên tại vùng núi, sau đó quyết định bước ra thành phố với ước mơ trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng.
Người nhận vai nữ chính là khuê nữ* quốc dân đang cực kì nổi trong giới giải trí—Tống Tâm Di.
Khuê nữ*: Con gái chưa chồng của những nhà quyền quý dưới thời phong kiến:].
Tổ biên kịch tìm người chạy vặt trong đoàn phim, lúc này cũng chính là Tô Tiểu Bảo, kết thúc buổi quay phim hôm đó hắn tìm gặp được Tống Tâm Di.
Hắn chỉ muốn tìm Tống Tâm Di để thuận tiện trả giá cây dương cầm kia thấp xuống một ít, lại bị đối phương biến tấu thành tên lưu manh có ý đồ quấy rối cô ta.
Tô Tiểu Bảo bị định tội là xâm phạm phụ nữ không thành.
Người khởi tố Tô Tiểu Bảo chính là là cha của Tống Tâm Di, chủ tịch tập đoàn Tống thị—Tống Ngạn Thành.
Tô Bối nhọc nhằn cả mấy tháng trời mới có cơ hội tìm được Tống Ngạn Thành trong một bữa tiệc, cô cầu xin đối phương rút đơn kiện tha cho Tô Tiểu Bảo, hiển nhiên kết quả vẫn là thất bại.
Cơn ác mộng của Tô Bối kết thúc bằng gương mặt đầy kinh tởm của tên đạo diễn đang cưỡng bức cô.
————Editor: Zittrasua————
Thời điểm Tô Bối từ trong mộng bừng tỉnh, mắt của cô đã đỏ hoe.
Bộ dáng này khiến cho Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh hoảng sợ.
"Tô Bối, chị làm sao m—"
Tô Tiểu Bảo còn chưa dứt lời, đã phải đón nhận ánh mắt nghiêm trọng của Tô Bối.
"Hôm qua em ra ngoài làm cái gì?" Tô Bối hỏi.
Đột nhiên phải đối mặt với lời chất vấn từ Tô Bối, Tô Tiểu Bảo lộ ra vẻ mặt cổ quái: "Không phải đã nói với chị rồi sao, chơi bóng rổ."
"Em gạt người! Em nói em đi chơi bóng rổ phải không, vậy chị hỏi em, em chơi cùng những người nào?"
Tô Tiểu Bảo: "......"
"Không nói ra được chứ gì? Em căn bản không phải đi chơi bóng rổ, em là đi đến kho vận chuyển có đúng hay không?"
Nghe vậy, trong lòng Tô Tiểu Bảo không khỏi "lộp bộp" mấy tiếng - Tô Bối làm sao mà biết được?
Không đợi Tô Tiểu Bảo thề thốt phủ nhận, Tô Bối đã nhào lên, kéo quần áo trên người Tô Tiểu Bảo ra.
Cho dù là trên lưng hay trên vai Tô Tiểu Bảo đều có vết máu bầm đọng lại thành từng mảng, Tô Bối nhìn vào lại cảm thấy đau lòng muốn chết.
"Chị đừng, ầy, Tô Bối chị đừng khóc mà", nhìn đôi mắt Tô Bối đang trợn tròn lườm mình, trong mắt còn đang phủ lên vài tầng sương, Tô Tiểu Bảo nhất thời nóng nảy: "Tôi... Em chỉ qua bên đó hỗ trợ vận chuyển chút hàng hóa mà thôi, thật sự không có chút khó khăn nào hết."
Ở vùng lân cận của thôn bọn họ có một cái kho vận chuyển, mỗi buổi chiều sẽ đưa đến rất nhiều kiện hàng.
Bởi vì hàng hóa quá nhiều, trung tâm kho vận chuyển cũng bất chấp cái gì mà lao động trẻ em hay không lao động trẻ em, hiện trường gọi người đến không thèm quan tâm lớn nhỏ, dù sao cũng chỉ là một vài thùng hàng, bốc dỡ được một kiện thì được 1 tệ.
*1 nhân dân tệ quy đổi ra khoảng 3.567 VND.
Tô Tiểu Bảo trong một buổi trưa có thể bốc vác được tận hai đến ba mươi thùng.
"Tô Tiểu Bảo, em mau nói thật cho chị biết, nhà của chúng ta bây giờ còn lại bao nhiêu tiền?"
Bà ngoại Vương đi rồi, tiền để lại hết thảy đều giao cho Tô Tiểu Bảo quản, trước kia Tô Bối chỉ biết rằng tiền trong nhà không dư lại nhiều lắm, phải chi tiêu tiết kiệm lại, cũng chưa bao giờ để ý đến việc tiền của bọn họ cuối cùng còn lại được bao nhiêu.
Nếu không phải quá thiếu thốn tiền bạc, Tô Tiểu Bảo không đến mức phải chạy tới nơi này để phụ việc vặt.
Nghe Tô Bối truy hỏi, Tô Tiểu Bảo bất đắc dĩ lấy ra một cái hộp sắt.
"Bên trong này dư lại được hơn 600 tệ, chị cũng biết mà, 3000 tệ trong sổ tiết kiệm chúng ta cũng chưa đụng tới, ngoài ra thì em còn tầm 400 tệ này nữa." Tô Tiểu Bảo vừa nói, vừa móc ra một chồng tiền lẻ từ trong túi quần đặt ra trước mặt Tô Bối.
Đây là tiền mà hắn kiếm được từ kho vận chuyển.
Vốn dĩ, Tô Tiểu Bảo tích cóp số tiền này vì muốn mua cho Tô Bối một cái di động.
Bây giờ bạn bè trong lớp đều có, nhưng riêng chỉ có Tô Bối là không có. Những nữ sinh đó ở trường học thảo luận những thứ bát quái trên diễn đàn của trường học, hoặc là bàn về những chàng trai đang nổi trên mạng, có lẽ Tô Bối cũng sẽ tò mò.
Tuy rằng Tô Tiểu Bảo hoàn toàn không cảm thấy nữ sinh trong lớp quan tâm những điều này có ích lợi gì, càng không hi vọng Tô Bối cũng trở nên giống bọn họ, nhưng hắn chỉ không muốn Tô Bối thua kém người khác mà thôi.
————Editor: Zittrasua————
Bọn họ còn lại khoảng 4000 tệ, Tô Bối cúi đầu tính toán xem khoản tiền này có đủ dùng để đến đến thành phố B hay không.
Dáng vẻ này rơi vào trong mắt Tô Tiểu Bảo, lại trở thành bộ dáng sốt ruột lo lắng.
"Chị đừng lo lắng, số tiền này có thể để cho chúng ta dùng rất lâu, hơn nữa tôi còn có thể đi là—"
"Em không phải đi đến nơi đó để bốc vác hàng hoá nữa, càng không cần đến địa phương khác làm công!" Tô Bối cắt đứt lời của Tô Tiểu Bảo, nói.
Trong giấc mơ tối qua của cô, Tô Tiểu Bảo ở thời điểm đang dỡ hàng ở kho vận chuyển không may gãy chân.
Tuy rằng kịp thời đưa đi bệnh viện, lão chủ của trung tâm vận chuyển cũng đã bồi thường, nhưng mà cuối cùng một bên chân Tô Tiểu Bảo vẫn bị suy yếu, không thoát khỏi số phận bị tàn tật.
"Thật ra cũng không có khó như chị nghĩ đâu, mấy cái vết này mấy ngày nữa là lành lại rồi, hơn nữa thời điểm tan học vốn dĩ em cũng không có bận cái gì."
"Tô Tiểu Bảo, hôm trước em đã đồng ý với chị như thế nào!"
"Em đồng ý gì với chị?"
"Chị là chị của em, về sau nhà của chúng ta là do chị quyết định, bây giờ chị không đồng ý để cho em đi lao động trẻ em."
Tô Tiểu Bảo: "......"
Làm sao người này lại đột nhiên trở nên sắc bén?
"Vậy đi, nghe chị hết đó, chị nói không đi thì không đi." Tô Tiểu Bảo bất đắc dĩ mà nói.
Xem ra về sau muốn đến chỗ kia, hắn cư nhiên phải xin đổi lịch trình.
Hình như kho bên kia nửa đêm vẫn có kiện hàng được đưa vào, 3 đồng tiền một kiện, cũng không được tính là quá ổn định.
Nếu không nhìn ra được những tính toán trong lòng tiểu nhân Tô Tiểu Bảo hiện tại, xem như Tô Bối chưa từng cùng đối phương chung sống mười bốn năm.
"Bây giờ em đi thu dọn hành lý đi, chúng ta chuẩn bị khởi hành."
"Thu dọn hành lý? Chị muốn đi đâu?" Tô Bối càng nói càng làm Tô Tiểu Bảo cảm thấy khó hiểu.
"Đi tìm ba ba."
Ba ba?
"Không phải chị phát sốt đó chứ?"
Hai chữ ba ba này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn mười bốn năm qua, thậm chí so với từ mụ mụ* còn xa lạ hơn gấp bội.
Mụ mụ*: mẹ.
"Chị đang rất tỉnh táo, chúng ta cùng đi tìm ba ba, hắn có nghĩa vụ phải nuôi chúng ta." Kéo tay Tô Tiểu Bảo đang đặt ở trên trán mình xuống, Tô Bối nói rõ từng câu từng chữ.
Thấy bộ dáng nghiêm trang của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo thiếu chút nữa đã tin.
"Chị biết gì về cái người kia của chúng ta" Hai chữ ba ba này Tô Tiểu Bảo cảm thấy có chút khó nói ra từ trong miệng hắn, nên dứt khoát từ bỏ: "Chị biết người kia là ai sao? Chị biết hắn ở nơi nào sao?"
"Cũng không phải chỉ là tìm một con mèo hay tìm một con chó." Tô Tiểu Bảo lẩm bẩm.
Còn không biết là đối phương là tròn hay dẹt, còn sống hay đã chết, mà cho dù còn sống cũng không biết hắn, bọn họ đi mà đâu tìm?
"Chị biết, ở thành phố B."
Là một đối thủ không đội trời chung với nam chủ, một đại vai ác xuyên suốt trong sách, đoạn miêu tả về cha của cô và Tô Tiểu Bảo trong tiểu thuyết, thật ra hoàn toàn không hề thua kém gì với nam chính.
Bằng những tin tức được lưu trữ lại từ tiểu thuyết, muốn tìm được nhân vật cha của các cô, cũng không khó.
Huống chi, đối phương ở thành phố B chính là một đại nhân vật tiếng tăm lẫy lừng.
————Editor: Zittrasua————
Từ cái ngày Tô Bối đem đám người Chu Hồng Mai ở trong phòng học dạy dỗ lại một phen, bạn học cùng lớp sau khi nhìn thấy một màn đó xuất phát từ Tô Bối thái độ cũng thay đổi, trở nên có chút vi diệu.
Đối với vấn đề này, Tô Bối không hề quan tâm. Cả đoạn thời gian này, Tô Bối đang rất bận rộn sắp xếp kế hoạch đi tìm ba ba của mình, cô dọn dẹp hành lý của bản thân cùng Tô Tiểu Bảo, sau đó đi mua vé xe chuẩn bị đến thành phố B, không những vậy còn phải trông trừng Tô Tiểu Bảo, không cho đối phương có cơ hội đi làm những việc kia nữa.
Tại thời điểm Tô Bối không rảnh để ý thì trong trường học bỗng phát sinh một vài sự kiện, mà những sự kiện đó lại có quan hệ với Tô Bối.
Cái video Tô Bối bị mấy người Chu Hồng Mai kéo đến WC trường học đánh đập vẫn bị người khác truyền lên trên mạng.
Nơi đăng tải video chính là diễn đàn của trường trung học phổ thông tại huyện Hồng Tinh, người đăng bài viết lên lấy tên là Tiểu Hào, tạm thời không nhìn ra là ai.
Cùng với cái đoạn video được đăng tải, chính là một tiêu đề《 Cướp bạn trai của người khác, câu dẫn giáo thảo, đến đây mà xem gương mặt của kỹ nữ trà xanh! 》.
Theo như tiêu đề của bài đăng, miêu tả cực kỳ sinh động về cái người đang bị đánh đập trong video là vì sau khi câu dẫn nam sinh của lớp khác, lại bắt đầu đi dụ dỗ giáo thảo của trường bọn họ. Thậm chí còn tuôn ra một tràng nào là cái kẻ này bình thường luôn không biết kiềm chế mà lén lút, thường xuyên lêu lổng ở những loại địa phương như quán bar hộp đêm, thậm chí còn làm lộ "chân tướng" vì tiền mà bán thân v.v...
Cái tiêu đề này vừa được đăng tải lên, lập tức khiến cho rất nhiều người vây xem.
【 Còn tưởng tiêu đề đang nói về cái gì đâu, không nghĩ tới là nội dung xuất sắc như vậy, xem lại bối cảnh trong video, chính xác đây là trường của chúng ta mà. 】
【 Vốn dĩ khi xem đến video còn cảm thấy nữ sinh bị đánh rất đáng thương, tôi còn đang có ý định khiển trách hành vi bạo lực này, kết quả nhìn lại tiêu đề, sau khi biết rõ chân tướng, ta nhổ. 】
【 Ngày hôm đó tôi thấy được, hình như là Chu Hồng Mai bọn họ ra tay. 】
【 Tôi chỉ muốn nói, đáng đánh! 】
【 Nữ sinh trong video tôi biết này, ở lớp hai, hình như gọi là Tô Bối. 】
【 Kịch bản cũ của đám nữ sinh. 】
【 Tôi chỉ muốn biết những sự kiện đó đến tột cùng có phải là sự thật hay không. 】
【 Tôi có đứa bạn cũng học ở lớp hai, theo như bạn tôi nói thì cái người tên Tô Bối này nhân duyên thật sự rất kém, hơn nữa xác thực là không phải dạng biết hối lỗi, tiêu đề nói ở trên hơn phân nửa là sự thật. 】
【 Emm, cùng lớp, tuy rằng tôi chưa từng nói chuyện với Tô Bối, nhưng là người này xác thật là cho người ta cảm giác thật không tốt lắm 】
【 Thật ghê tởm, mới sơ trung đã đi uệ, nôn 】
【 Loại người này vậy mà còn dám đi câu dẫn Từ Lãng, xin lỗi tôi cũng muốn nôn. 】
【 Chuyện này thì liên quan gì đến Từ thiếu, Từ thiếu cũng sẽ không thèm đi thích loại nữ sinh này, bế Từ thiếu ra chỗ khác, không tán gẫu 】
......
Nhiệt độ khuếch tán bài đăng thật sự nhanh, bất quá chỉ trong một đêm qua, Tô Bối không có di động cũng không có thời gian soát lại diễn đàn trường học thì tất cả mọi người đều đã biết.
Thậm chí còn kinh động trường học.
————Editor: Zittrasua————
Tác giả: Hết chương này liền đến hành trình đi tìm ba ba~
Editor:
Hiện tại theo như lời Tô Bối nói thì Tô Tiểu Bảo chính là em trai, đã sửa TT.
Mỗi vote, comment, follow của mọi người đều là động lực để editor Zịt ra chương mới, iu thưn (≧▽≦).
"Em vào nhà đi."
Đưa Tô Bối về nhà xong, Tô Tiểu Bảo cũng không cùng Tô Bối đi vào.
Thời gian gần đây hắn hầu hết đều như vậy.
Tô Tiểu Bảo mỗi ngày sau khi đưa Tô Bối về nhà xong đều đi ra ngoài ngay lập tức, đợi mãi cho đến thời điểm cơm tối dọn ra mới lục đục quay trở về, có đôi lúc còn đợi qua bữa tối mới thấy mặt hắn.
Tô Tiểu Bảo nói là cùng bạn bè ra ngoài chơi bóng rổ.
Không phải Tô Bối xem thường nhân duyên bạn bè của em trai nhà mình, mà là trong toàn bộ thôn của bọn họ, những người nguyện ý cùng với hai người bọn họ tiếp xúc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Tô Tiểu Bảo, không phải là em đang yêu đương đó chứ?" Tô Bối dò xét Tô Tiểu Bảo.
"Sao có thể", đối mặt với ánh mắt đầy quan tâm của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo có chút chột dạ dời tầm mắt: "Bọn họ còn đang đợi tôi, tôi phải đi đây."
Nhìn Tô Tiểu Bảo đi xa rồi, những ánh nhìn tìm tòi nghiên cứu trong mắt Tô Bối biến thành tia lo lắng.
Ở kết cục của tiểu thuyết, Tô Tiểu Bảo trở thành một tên côn đồ.
Cô rất sợ Tô Tiểu Bảo ở giai đoạn này sẽ kết giao với bạn bè xấu, hoặc là làm ra chuyện xấu gì đó không thể cứu vãn.
Nghĩ vậy Tô Bối liền hạ quyết tâm nhân lúc Tô Tiểu Bảo ra ngoài vào ngày mai sẽ vụng trộm bám theo hắn ở đằng sau, tìm tòi thử xem rốt cuộc hắn lúc đó sẽ làm gì.
Nhưng vào ban đêm, Tô Bối lại mơ thấy một giấc mộng kì lạ.
————Editor: Zittrasua————
Trong mơ, bọn họ không có tiền.
Vì muốn dùng số tiền còn lại cho Tô Bối tiếp tục đi học, Tô Tiểu Bảo ở thời điểm đầu sơ trung* đã chọn thôi học, tiến vào xã hội lưu lạc kiếm sống.
Sơ trung*: Cấp 2.
Tô Tiểu Bảo trong mắt người khác liền trở thành tên côn đồ, nhưng trong mấy năm đó, hắn lại có thể dùng những đồng tiền chính mình kiếm được đem ra nuôi Tô Bối học tới tận cao trung*.
Cao trung*: Cấp 3.
Sau này, bằng sự nhanh nhẹn thông minh của bản thân, Tô Tiểu Bảo dần dần cũng có một chỗ đứng vững chãi trong cái vòng mưu sinh nhỏ hẹp đó.
Ngày 27 tháng 2 chính là sinh nhật của hai chị em Tô Tiểu Bảo và Tô Bối, Tô Tiểu Bảo muốn tặng Tô Bối một cái đàn dương cầm.
Mà trùng hợp ở thời điểm đó, đoàn phim《 Hắc bạch chi mộng 》vừa đúng lúc quay phim ở trong thôn của bọn họ, kịch bản xoay quanh câu chuyện về một cô gái sinh ra và lớn lên tại vùng núi, sau đó quyết định bước ra thành phố với ước mơ trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng.
Người nhận vai nữ chính là khuê nữ* quốc dân đang cực kì nổi trong giới giải trí—Tống Tâm Di.
Khuê nữ*: Con gái chưa chồng của những nhà quyền quý dưới thời phong kiến:].
Tổ biên kịch tìm người chạy vặt trong đoàn phim, lúc này cũng chính là Tô Tiểu Bảo, kết thúc buổi quay phim hôm đó hắn tìm gặp được Tống Tâm Di.
Hắn chỉ muốn tìm Tống Tâm Di để thuận tiện trả giá cây dương cầm kia thấp xuống một ít, lại bị đối phương biến tấu thành tên lưu manh có ý đồ quấy rối cô ta.
Tô Tiểu Bảo bị định tội là xâm phạm phụ nữ không thành.
Người khởi tố Tô Tiểu Bảo chính là là cha của Tống Tâm Di, chủ tịch tập đoàn Tống thị—Tống Ngạn Thành.
Tô Bối nhọc nhằn cả mấy tháng trời mới có cơ hội tìm được Tống Ngạn Thành trong một bữa tiệc, cô cầu xin đối phương rút đơn kiện tha cho Tô Tiểu Bảo, hiển nhiên kết quả vẫn là thất bại.
Cơn ác mộng của Tô Bối kết thúc bằng gương mặt đầy kinh tởm của tên đạo diễn đang cưỡng bức cô.
————Editor: Zittrasua————
Thời điểm Tô Bối từ trong mộng bừng tỉnh, mắt của cô đã đỏ hoe.
Bộ dáng này khiến cho Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh hoảng sợ.
"Tô Bối, chị làm sao m—"
Tô Tiểu Bảo còn chưa dứt lời, đã phải đón nhận ánh mắt nghiêm trọng của Tô Bối.
"Hôm qua em ra ngoài làm cái gì?" Tô Bối hỏi.
Đột nhiên phải đối mặt với lời chất vấn từ Tô Bối, Tô Tiểu Bảo lộ ra vẻ mặt cổ quái: "Không phải đã nói với chị rồi sao, chơi bóng rổ."
"Em gạt người! Em nói em đi chơi bóng rổ phải không, vậy chị hỏi em, em chơi cùng những người nào?"
Tô Tiểu Bảo: "......"
"Không nói ra được chứ gì? Em căn bản không phải đi chơi bóng rổ, em là đi đến kho vận chuyển có đúng hay không?"
Nghe vậy, trong lòng Tô Tiểu Bảo không khỏi "lộp bộp" mấy tiếng - Tô Bối làm sao mà biết được?
Không đợi Tô Tiểu Bảo thề thốt phủ nhận, Tô Bối đã nhào lên, kéo quần áo trên người Tô Tiểu Bảo ra.
Cho dù là trên lưng hay trên vai Tô Tiểu Bảo đều có vết máu bầm đọng lại thành từng mảng, Tô Bối nhìn vào lại cảm thấy đau lòng muốn chết.
"Chị đừng, ầy, Tô Bối chị đừng khóc mà", nhìn đôi mắt Tô Bối đang trợn tròn lườm mình, trong mắt còn đang phủ lên vài tầng sương, Tô Tiểu Bảo nhất thời nóng nảy: "Tôi... Em chỉ qua bên đó hỗ trợ vận chuyển chút hàng hóa mà thôi, thật sự không có chút khó khăn nào hết."
Ở vùng lân cận của thôn bọn họ có một cái kho vận chuyển, mỗi buổi chiều sẽ đưa đến rất nhiều kiện hàng.
Bởi vì hàng hóa quá nhiều, trung tâm kho vận chuyển cũng bất chấp cái gì mà lao động trẻ em hay không lao động trẻ em, hiện trường gọi người đến không thèm quan tâm lớn nhỏ, dù sao cũng chỉ là một vài thùng hàng, bốc dỡ được một kiện thì được 1 tệ.
*1 nhân dân tệ quy đổi ra khoảng 3.567 VND.
Tô Tiểu Bảo trong một buổi trưa có thể bốc vác được tận hai đến ba mươi thùng.
"Tô Tiểu Bảo, em mau nói thật cho chị biết, nhà của chúng ta bây giờ còn lại bao nhiêu tiền?"
Bà ngoại Vương đi rồi, tiền để lại hết thảy đều giao cho Tô Tiểu Bảo quản, trước kia Tô Bối chỉ biết rằng tiền trong nhà không dư lại nhiều lắm, phải chi tiêu tiết kiệm lại, cũng chưa bao giờ để ý đến việc tiền của bọn họ cuối cùng còn lại được bao nhiêu.
Nếu không phải quá thiếu thốn tiền bạc, Tô Tiểu Bảo không đến mức phải chạy tới nơi này để phụ việc vặt.
Nghe Tô Bối truy hỏi, Tô Tiểu Bảo bất đắc dĩ lấy ra một cái hộp sắt.
"Bên trong này dư lại được hơn 600 tệ, chị cũng biết mà, 3000 tệ trong sổ tiết kiệm chúng ta cũng chưa đụng tới, ngoài ra thì em còn tầm 400 tệ này nữa." Tô Tiểu Bảo vừa nói, vừa móc ra một chồng tiền lẻ từ trong túi quần đặt ra trước mặt Tô Bối.
Đây là tiền mà hắn kiếm được từ kho vận chuyển.
Vốn dĩ, Tô Tiểu Bảo tích cóp số tiền này vì muốn mua cho Tô Bối một cái di động.
Bây giờ bạn bè trong lớp đều có, nhưng riêng chỉ có Tô Bối là không có. Những nữ sinh đó ở trường học thảo luận những thứ bát quái trên diễn đàn của trường học, hoặc là bàn về những chàng trai đang nổi trên mạng, có lẽ Tô Bối cũng sẽ tò mò.
Tuy rằng Tô Tiểu Bảo hoàn toàn không cảm thấy nữ sinh trong lớp quan tâm những điều này có ích lợi gì, càng không hi vọng Tô Bối cũng trở nên giống bọn họ, nhưng hắn chỉ không muốn Tô Bối thua kém người khác mà thôi.
————Editor: Zittrasua————
Bọn họ còn lại khoảng 4000 tệ, Tô Bối cúi đầu tính toán xem khoản tiền này có đủ dùng để đến đến thành phố B hay không.
Dáng vẻ này rơi vào trong mắt Tô Tiểu Bảo, lại trở thành bộ dáng sốt ruột lo lắng.
"Chị đừng lo lắng, số tiền này có thể để cho chúng ta dùng rất lâu, hơn nữa tôi còn có thể đi là—"
"Em không phải đi đến nơi đó để bốc vác hàng hoá nữa, càng không cần đến địa phương khác làm công!" Tô Bối cắt đứt lời của Tô Tiểu Bảo, nói.
Trong giấc mơ tối qua của cô, Tô Tiểu Bảo ở thời điểm đang dỡ hàng ở kho vận chuyển không may gãy chân.
Tuy rằng kịp thời đưa đi bệnh viện, lão chủ của trung tâm vận chuyển cũng đã bồi thường, nhưng mà cuối cùng một bên chân Tô Tiểu Bảo vẫn bị suy yếu, không thoát khỏi số phận bị tàn tật.
"Thật ra cũng không có khó như chị nghĩ đâu, mấy cái vết này mấy ngày nữa là lành lại rồi, hơn nữa thời điểm tan học vốn dĩ em cũng không có bận cái gì."
"Tô Tiểu Bảo, hôm trước em đã đồng ý với chị như thế nào!"
"Em đồng ý gì với chị?"
"Chị là chị của em, về sau nhà của chúng ta là do chị quyết định, bây giờ chị không đồng ý để cho em đi lao động trẻ em."
Tô Tiểu Bảo: "......"
Làm sao người này lại đột nhiên trở nên sắc bén?
"Vậy đi, nghe chị hết đó, chị nói không đi thì không đi." Tô Tiểu Bảo bất đắc dĩ mà nói.
Xem ra về sau muốn đến chỗ kia, hắn cư nhiên phải xin đổi lịch trình.
Hình như kho bên kia nửa đêm vẫn có kiện hàng được đưa vào, 3 đồng tiền một kiện, cũng không được tính là quá ổn định.
Nếu không nhìn ra được những tính toán trong lòng tiểu nhân Tô Tiểu Bảo hiện tại, xem như Tô Bối chưa từng cùng đối phương chung sống mười bốn năm.
"Bây giờ em đi thu dọn hành lý đi, chúng ta chuẩn bị khởi hành."
"Thu dọn hành lý? Chị muốn đi đâu?" Tô Bối càng nói càng làm Tô Tiểu Bảo cảm thấy khó hiểu.
"Đi tìm ba ba."
Ba ba?
"Không phải chị phát sốt đó chứ?"
Hai chữ ba ba này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn mười bốn năm qua, thậm chí so với từ mụ mụ* còn xa lạ hơn gấp bội.
Mụ mụ*: mẹ.
"Chị đang rất tỉnh táo, chúng ta cùng đi tìm ba ba, hắn có nghĩa vụ phải nuôi chúng ta." Kéo tay Tô Tiểu Bảo đang đặt ở trên trán mình xuống, Tô Bối nói rõ từng câu từng chữ.
Thấy bộ dáng nghiêm trang của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo thiếu chút nữa đã tin.
"Chị biết gì về cái người kia của chúng ta" Hai chữ ba ba này Tô Tiểu Bảo cảm thấy có chút khó nói ra từ trong miệng hắn, nên dứt khoát từ bỏ: "Chị biết người kia là ai sao? Chị biết hắn ở nơi nào sao?"
"Cũng không phải chỉ là tìm một con mèo hay tìm một con chó." Tô Tiểu Bảo lẩm bẩm.
Còn không biết là đối phương là tròn hay dẹt, còn sống hay đã chết, mà cho dù còn sống cũng không biết hắn, bọn họ đi mà đâu tìm?
"Chị biết, ở thành phố B."
Là một đối thủ không đội trời chung với nam chủ, một đại vai ác xuyên suốt trong sách, đoạn miêu tả về cha của cô và Tô Tiểu Bảo trong tiểu thuyết, thật ra hoàn toàn không hề thua kém gì với nam chính.
Bằng những tin tức được lưu trữ lại từ tiểu thuyết, muốn tìm được nhân vật cha của các cô, cũng không khó.
Huống chi, đối phương ở thành phố B chính là một đại nhân vật tiếng tăm lẫy lừng.
————Editor: Zittrasua————
Từ cái ngày Tô Bối đem đám người Chu Hồng Mai ở trong phòng học dạy dỗ lại một phen, bạn học cùng lớp sau khi nhìn thấy một màn đó xuất phát từ Tô Bối thái độ cũng thay đổi, trở nên có chút vi diệu.
Đối với vấn đề này, Tô Bối không hề quan tâm. Cả đoạn thời gian này, Tô Bối đang rất bận rộn sắp xếp kế hoạch đi tìm ba ba của mình, cô dọn dẹp hành lý của bản thân cùng Tô Tiểu Bảo, sau đó đi mua vé xe chuẩn bị đến thành phố B, không những vậy còn phải trông trừng Tô Tiểu Bảo, không cho đối phương có cơ hội đi làm những việc kia nữa.
Tại thời điểm Tô Bối không rảnh để ý thì trong trường học bỗng phát sinh một vài sự kiện, mà những sự kiện đó lại có quan hệ với Tô Bối.
Cái video Tô Bối bị mấy người Chu Hồng Mai kéo đến WC trường học đánh đập vẫn bị người khác truyền lên trên mạng.
Nơi đăng tải video chính là diễn đàn của trường trung học phổ thông tại huyện Hồng Tinh, người đăng bài viết lên lấy tên là Tiểu Hào, tạm thời không nhìn ra là ai.
Cùng với cái đoạn video được đăng tải, chính là một tiêu đề《 Cướp bạn trai của người khác, câu dẫn giáo thảo, đến đây mà xem gương mặt của kỹ nữ trà xanh! 》.
Theo như tiêu đề của bài đăng, miêu tả cực kỳ sinh động về cái người đang bị đánh đập trong video là vì sau khi câu dẫn nam sinh của lớp khác, lại bắt đầu đi dụ dỗ giáo thảo của trường bọn họ. Thậm chí còn tuôn ra một tràng nào là cái kẻ này bình thường luôn không biết kiềm chế mà lén lút, thường xuyên lêu lổng ở những loại địa phương như quán bar hộp đêm, thậm chí còn làm lộ "chân tướng" vì tiền mà bán thân v.v...
Cái tiêu đề này vừa được đăng tải lên, lập tức khiến cho rất nhiều người vây xem.
【 Còn tưởng tiêu đề đang nói về cái gì đâu, không nghĩ tới là nội dung xuất sắc như vậy, xem lại bối cảnh trong video, chính xác đây là trường của chúng ta mà. 】
【 Vốn dĩ khi xem đến video còn cảm thấy nữ sinh bị đánh rất đáng thương, tôi còn đang có ý định khiển trách hành vi bạo lực này, kết quả nhìn lại tiêu đề, sau khi biết rõ chân tướng, ta nhổ. 】
【 Ngày hôm đó tôi thấy được, hình như là Chu Hồng Mai bọn họ ra tay. 】
【 Tôi chỉ muốn nói, đáng đánh! 】
【 Nữ sinh trong video tôi biết này, ở lớp hai, hình như gọi là Tô Bối. 】
【 Kịch bản cũ của đám nữ sinh. 】
【 Tôi chỉ muốn biết những sự kiện đó đến tột cùng có phải là sự thật hay không. 】
【 Tôi có đứa bạn cũng học ở lớp hai, theo như bạn tôi nói thì cái người tên Tô Bối này nhân duyên thật sự rất kém, hơn nữa xác thực là không phải dạng biết hối lỗi, tiêu đề nói ở trên hơn phân nửa là sự thật. 】
【 Emm, cùng lớp, tuy rằng tôi chưa từng nói chuyện với Tô Bối, nhưng là người này xác thật là cho người ta cảm giác thật không tốt lắm 】
【 Thật ghê tởm, mới sơ trung đã đi uệ, nôn 】
【 Loại người này vậy mà còn dám đi câu dẫn Từ Lãng, xin lỗi tôi cũng muốn nôn. 】
【 Chuyện này thì liên quan gì đến Từ thiếu, Từ thiếu cũng sẽ không thèm đi thích loại nữ sinh này, bế Từ thiếu ra chỗ khác, không tán gẫu 】
......
Nhiệt độ khuếch tán bài đăng thật sự nhanh, bất quá chỉ trong một đêm qua, Tô Bối không có di động cũng không có thời gian soát lại diễn đàn trường học thì tất cả mọi người đều đã biết.
Thậm chí còn kinh động trường học.
————Editor: Zittrasua————
Tác giả: Hết chương này liền đến hành trình đi tìm ba ba~
Editor:
Hiện tại theo như lời Tô Bối nói thì Tô Tiểu Bảo chính là em trai, đã sửa TT.
Mỗi vote, comment, follow của mọi người đều là động lực để editor Zịt ra chương mới, iu thưn (≧▽≦).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.