Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác
Chương 15:
Hàm Ngư Lão Nhân
06/02/2023
Đến phía Bắc thành phố B, gã đàn ông bước xuống tàu, còn nhân lúc xuống tàu mà ngừng lại trước chỗ ngồi của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo một chốc.
"Vẫn còn là trẻ vị thành niên à?" Gã đàn ông nhướng mày hỏi hai người họ.
"Cặp tình nhân nhí bỏ nhà ra đi hả?"
Tô Bối: "..."
Tô Tiểu Bảo: "..." Mình cực kỳ muốn đánh chết thằng già mất nết này!
Thấy hai người họ cúi đầu không để ý đến mình, gã đàn ông cũng không cảm thấy ngại ngùng gì, sau đó còn cười cười rồi rút danh thiếp từ trong ví tiền ra, bỏ vào chiếc cặp mà Tô Bối đang ôm ở trước người.
"Làm quen một chút ha, tôi họ Âu, có khó khăn gì thì cứ việc gọi cho tôi. Đương nhiên, cần gì khác cũng có thể gọi."
Gã đàn ông để lại danh thiếp và một nụ cười ti tiện mà ông ta tự cho là rất có sức hấp dẫn rồi mới nhấc chân rời đi.
Tô Bối hơi rũ mắt xuống, nhìn vào hai chữ "Đạo diễn" trên danh thiếp.
Bởi vì cảnh tượng trong mơ mà Tô Bối cực kỳ ghét hai chữ "đạo diễn" này. Hơn nữa, nếu gã đàn ông kia là một đạo diễn có tiếng tăm thì hẳn phải đi máy bay, ngồi hạng thương gia trên tàu cao tốc chứ hà cớ gì phải trả tiền xâu đi một chiếc xe màu xanh lá cơ chứ?
Thằng cha đó tám phần mười là một thằng già lừa bịp rồi, còn chuyên lừa gạt thiếu nữ mười tám đôi mươi lỡ dại sa chân nữa ấy.
Tựa như nhìn thấy một món đồ dơ dáy vô cùng ghê tởm, Tô Bối dùng hai ngón tay cầm lấy một góc nhỏ của tờ danh thiếp, không chút đắn đo ném thẳng vào túi rác.
Nhìn dáng vẻ ghét bỏ ra mặt của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo hậm hực: "Ban nãy chị kéo em lại làm gì?"
Vì Tô Bối vẫn luôn giữ chặt dây lưng quần của Tô Tiểu Bảo nên cậu mới không thể đứng lên, cô mà không kéo là cậu đã nhào qua đập thằng cha kia một trận từ lâu rồi.
"Chẳng lẽ không kéo em lại mà để em nhào lên à? Lỡ chẳng may hai người đánh nhau, nhân viên tàu lửa kéo tới đây rồi sao?"
Tô Bối phải chi giá cao mới mua được vé tàu hỏa cho mình và Tô Tiểu Bảo từ bọn đầu cơ, nguồn gốc của hai chiếc vé này thì khỏi phải nói, lỡ như nhân viên tàu hỏa kéo sang muốn kiểm tra vé của hai người, vậy người gặp rắc rối chính là hai người họ rồi chứ còn ai vào đây nữa.
Nghe Tô Bối nói vậy, Tô Tiểu Bảo cúi đầu, mấp máy môi.
"Người kia thật sự ở thành phố B sao chị?" Tô Tiểu Bảo nhìn dãy nhà cao tầng lướt nhanh qua cửa sổ của chuyến tàu, ánh mắt dần mờ mịt.
"Người kia" chính là người đàn ông đã cung cấp hai con nòng nọc nhỏ cho bọn họ ra đời.
Cậu không biết vì sao Tô Bối lại đột ngột muốn đi tìm người kia. Nhưng Tô Bối muốn đi tìm, cậu cản không được cô, chỉ đành đi theo cô.
"Phải." Giọng nói của Tô Bối quả quyết chắc nịch.
"Sao chị biết?"
"Chị mơ thấy."
Tô Tiểu Bảo: "..."
Sao cậu có cảm giác bị Tô Bối mang ra ngoài bán đi là thế nào nhỉ?
"Thôi được rồi, em đừng nghĩ nhiều làm gì, chị sẽ không lừa em đâu. Kiên trì thêm tí nữa, khoảng hai mươi phút nữa là đến rồi." Tô Bối vỗ vỗ đầu Tô Tiểu Bảo.
20 phút sau, tàu lửa đã đến trạm cuối, trạm B.
Khoảnh khắc hai chân chạm xuống mặt đất sau khi bước từ trên tàu lửa xuống, cả người Tô Bối nhẹ nhõm hẳn.
Chỉ có trời mới biết trên suốt chặng đường đi Tô Bối đã lo lắng đến mức nào, nghe tiếng bước chân trên tàu khiến Tô Bối thấp thỏm vô cùng, tựa như chim sợ cành cong, rất sợ nhân viên tàu lửa đột ngột đến tra xét vé của bọn họ.
Bây giờ đã ổn rồi, cuối cùng cũng đã tới!
Siết chặt hai tờ vé xe lửa trong tay, Tô Bối còn chưa kịp vui vẻ đã thấy nhân viên nhà ga và một người mặc cảnh phục đi đến, chặn hai người họ lại.
"Phiền hai vị trình vé tàu mà hai người vừa đi một chút."
"Không có vé sao?"
"Có ạ..."
Nhận lấy vé tàu trên tay Tô Bối, vị cảnh sát đi đầu nhìn thông tin ở trên một chút rồi nhìn hai gương mặt non trẻ của hai đứa nhỏ.
"La Tiểu Hồng? Trương Nhị Ngưu? Là hai cháu sao?"
"Vâng ạ." Một tiếng đáp nhỏ đến không thể nghe thấy được.
"88 tuổi hả?"
"..." Tô Bối vâng dạ không nổi nữa rồi.
Vị cảnh sát thấy vậy cũng hiểu rõ đầu cua tai nheo rồi: "Hai cháu đi theo chú."
Vị cảnh sát dẫn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vào đồn công an trong trạm xe lửa để thẩm tra.
"Tàu từ huyện N à?"
"Vâng."
"Hai đứa mua vé này từ đâu đây?"
"Mua từ chỗ bọn đầu cơ ạ."
"Cháu cũng biết bọn họ là bọn đầu cơ trục lợi, vậy mà còn dám mua nữa hả? Không biết cách mua vé chính quy sao?"
Nếu không phải có đồng nghiệp vừa bắt được một đám đầu cơ, hẳn là bọn họ sẽ không tra ra được hai tờ vé tàu khác biệt này đâu. Đã vậy còn là hai tờ vé của hai đứa nhỏ.
"Vẫn còn là trẻ vị thành niên à?" Gã đàn ông nhướng mày hỏi hai người họ.
"Cặp tình nhân nhí bỏ nhà ra đi hả?"
Tô Bối: "..."
Tô Tiểu Bảo: "..." Mình cực kỳ muốn đánh chết thằng già mất nết này!
Thấy hai người họ cúi đầu không để ý đến mình, gã đàn ông cũng không cảm thấy ngại ngùng gì, sau đó còn cười cười rồi rút danh thiếp từ trong ví tiền ra, bỏ vào chiếc cặp mà Tô Bối đang ôm ở trước người.
"Làm quen một chút ha, tôi họ Âu, có khó khăn gì thì cứ việc gọi cho tôi. Đương nhiên, cần gì khác cũng có thể gọi."
Gã đàn ông để lại danh thiếp và một nụ cười ti tiện mà ông ta tự cho là rất có sức hấp dẫn rồi mới nhấc chân rời đi.
Tô Bối hơi rũ mắt xuống, nhìn vào hai chữ "Đạo diễn" trên danh thiếp.
Bởi vì cảnh tượng trong mơ mà Tô Bối cực kỳ ghét hai chữ "đạo diễn" này. Hơn nữa, nếu gã đàn ông kia là một đạo diễn có tiếng tăm thì hẳn phải đi máy bay, ngồi hạng thương gia trên tàu cao tốc chứ hà cớ gì phải trả tiền xâu đi một chiếc xe màu xanh lá cơ chứ?
Thằng cha đó tám phần mười là một thằng già lừa bịp rồi, còn chuyên lừa gạt thiếu nữ mười tám đôi mươi lỡ dại sa chân nữa ấy.
Tựa như nhìn thấy một món đồ dơ dáy vô cùng ghê tởm, Tô Bối dùng hai ngón tay cầm lấy một góc nhỏ của tờ danh thiếp, không chút đắn đo ném thẳng vào túi rác.
Nhìn dáng vẻ ghét bỏ ra mặt của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo hậm hực: "Ban nãy chị kéo em lại làm gì?"
Vì Tô Bối vẫn luôn giữ chặt dây lưng quần của Tô Tiểu Bảo nên cậu mới không thể đứng lên, cô mà không kéo là cậu đã nhào qua đập thằng cha kia một trận từ lâu rồi.
"Chẳng lẽ không kéo em lại mà để em nhào lên à? Lỡ chẳng may hai người đánh nhau, nhân viên tàu lửa kéo tới đây rồi sao?"
Tô Bối phải chi giá cao mới mua được vé tàu hỏa cho mình và Tô Tiểu Bảo từ bọn đầu cơ, nguồn gốc của hai chiếc vé này thì khỏi phải nói, lỡ như nhân viên tàu hỏa kéo sang muốn kiểm tra vé của hai người, vậy người gặp rắc rối chính là hai người họ rồi chứ còn ai vào đây nữa.
Nghe Tô Bối nói vậy, Tô Tiểu Bảo cúi đầu, mấp máy môi.
"Người kia thật sự ở thành phố B sao chị?" Tô Tiểu Bảo nhìn dãy nhà cao tầng lướt nhanh qua cửa sổ của chuyến tàu, ánh mắt dần mờ mịt.
"Người kia" chính là người đàn ông đã cung cấp hai con nòng nọc nhỏ cho bọn họ ra đời.
Cậu không biết vì sao Tô Bối lại đột ngột muốn đi tìm người kia. Nhưng Tô Bối muốn đi tìm, cậu cản không được cô, chỉ đành đi theo cô.
"Phải." Giọng nói của Tô Bối quả quyết chắc nịch.
"Sao chị biết?"
"Chị mơ thấy."
Tô Tiểu Bảo: "..."
Sao cậu có cảm giác bị Tô Bối mang ra ngoài bán đi là thế nào nhỉ?
"Thôi được rồi, em đừng nghĩ nhiều làm gì, chị sẽ không lừa em đâu. Kiên trì thêm tí nữa, khoảng hai mươi phút nữa là đến rồi." Tô Bối vỗ vỗ đầu Tô Tiểu Bảo.
20 phút sau, tàu lửa đã đến trạm cuối, trạm B.
Khoảnh khắc hai chân chạm xuống mặt đất sau khi bước từ trên tàu lửa xuống, cả người Tô Bối nhẹ nhõm hẳn.
Chỉ có trời mới biết trên suốt chặng đường đi Tô Bối đã lo lắng đến mức nào, nghe tiếng bước chân trên tàu khiến Tô Bối thấp thỏm vô cùng, tựa như chim sợ cành cong, rất sợ nhân viên tàu lửa đột ngột đến tra xét vé của bọn họ.
Bây giờ đã ổn rồi, cuối cùng cũng đã tới!
Siết chặt hai tờ vé xe lửa trong tay, Tô Bối còn chưa kịp vui vẻ đã thấy nhân viên nhà ga và một người mặc cảnh phục đi đến, chặn hai người họ lại.
"Phiền hai vị trình vé tàu mà hai người vừa đi một chút."
"Không có vé sao?"
"Có ạ..."
Nhận lấy vé tàu trên tay Tô Bối, vị cảnh sát đi đầu nhìn thông tin ở trên một chút rồi nhìn hai gương mặt non trẻ của hai đứa nhỏ.
"La Tiểu Hồng? Trương Nhị Ngưu? Là hai cháu sao?"
"Vâng ạ." Một tiếng đáp nhỏ đến không thể nghe thấy được.
"88 tuổi hả?"
"..." Tô Bối vâng dạ không nổi nữa rồi.
Vị cảnh sát thấy vậy cũng hiểu rõ đầu cua tai nheo rồi: "Hai cháu đi theo chú."
Vị cảnh sát dẫn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vào đồn công an trong trạm xe lửa để thẩm tra.
"Tàu từ huyện N à?"
"Vâng."
"Hai đứa mua vé này từ đâu đây?"
"Mua từ chỗ bọn đầu cơ ạ."
"Cháu cũng biết bọn họ là bọn đầu cơ trục lợi, vậy mà còn dám mua nữa hả? Không biết cách mua vé chính quy sao?"
Nếu không phải có đồng nghiệp vừa bắt được một đám đầu cơ, hẳn là bọn họ sẽ không tra ra được hai tờ vé tàu khác biệt này đâu. Đã vậy còn là hai tờ vé của hai đứa nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.