Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác
Chương 21:
Hàm Ngư Lão Nhân
06/02/2023
“Để các cháu chờ lâu rồi.”
“Chú ơi, ba của cháu đã gọi điện thoại xong rồi sao? Bây giờ chúng cháu có thể vào được chưa?”
Gọi ba cũng bon mồm đấy nhỉ.
Nếu không phải nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi của hai đứa thì Trần Đức thật sự tin vào dáng vẻ ngoan ngoãn đợi ba của Tô Bối lúc này.
“Bây giờ anh Tần có một số công việc quan trọng phải xử lý, về phần hai đứa thì...” Nhìn hai nhóc đáng thương ở trước mặt, Trần Đức thở dài nói: “Hai đứa đi theo chú vậy.”
…
Trần Đức đưa Tô Bối và Tô Tiểu Bảo tới biệt thự của Tần Thiệu ở Cảnh Viện.
Sở dĩ đưa hai đứa nhỏ tới đây không phải vì đã công nhận thân phận của chúng, mà là vì bên đây có người trông chừng, tiện cho việc theo dõi.
Quản gia của biệt thự họ Châu tên Phúc – hay được gọi là bác Phúc rất ngạc nhiên khi thấy Trần Đức đưa hai đứa bé tới.
“Tiểu Trần, hai đứa bé này là ai?”
“Đồn cảnh sát liên hệ sếp đưa về, công ty của sếp có chút chuyện gấp phải xử lý nên không thể lo xuể, bác sắp xếp phòng cho chúng ở tạm trước, về tình hình cụ thể thì bác có thể tự hỏi sếp khi anh ấy trở về.” Trần Đức nói.
Sau khi giải thích vài câu với bác Phúc thì Trần Đức lại nhìn về phía hai đứa Tô Bối, nói: “Trong khoảng thời gian này hai đứa ở tạm đây đi, đây là bác Phúc, quản gia ở đây, có vấn đề gì thì hai đứa có thể tìm bác ấy. Còn nữa, đừng chạy lung tung trong nhà này, phải nghe lời bác Phúc…”
“Dạ.” Tô Bối gật đầu rồi kéo Tô Tiểu Bảo chào bác Phúc: “Chào bác Phúc ạ.”
Lời của Trần Đức rất mơ hồ, trong lúc nhất thời, bác Phúc cũng không chắc nên đối xử với hai đứa bằng thái độ gì. Nhưng rồi, bác Phúc vẫn mỉm cười đáp lại trước lời chào ngọt ngào của hai đứa bé.
Nhìn thấy hai người Tô Bối được đưa lên lâu, Trần Đức suy nghĩ một hồi rồi dặn dò thêm một câu: “Hiện giờ vẫn chưa rõ thân phận của hai đứa trẻ này nên làm phiền bác Phúc theo dõi thêm, có gì bất thường thì cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Nghe vậy, trong mắt bác Phúc lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Vậy tôi đi đây.”
Khi Trần Đức chuẩn bị rời đi thì lúc này, Tô Bối từ trên lầu chạy xuống đuổi theo.
“Cái này cho chú nè.” Tô Bối đưa cho Trần Đức hai tờ giấy gấp vào nhau, hai tờ giấy này rõ ràng được xé từ vở bài tập ra.
Trần Đức thắc mắc: Đây là gì?”
“Tóc của cháu với Tô Tiểu Bảo, ngoài ra trong đây còn có móng tay mà tụi con vừa cắt, cháu cũng đã ghi số rồi, các chú có thể đem đi làm giám định quan hệ huyết thống với ba cháu.” Suy nghĩ một hồi thì Tô Bối lại nói: “Nếu giám định còn cần mẫu máu thì tụi cháu cũng có thể cùng chú đi lấy máu.”
Nghe thấy lời của Tô Bối, Trần Đức nhướng mí mắt lên: Rốt cuộc cháu lấy đâu ra tự tin mà dám chắc kết quả ADN sẽ giống như lời cháu đã nói?
“Tần Thị có dịch vụ y tế chuyên biệt, nếu cần lấy mẫu thì sẽ có người đặc biệt tới đây.” Trần Đức nói, nhưng vẫn nhận lấy vài gói đồ từ trong tay Tô Bối.
…
Sau khi rời khỏi Cảnh Viện, Trần Đức tức tốc trở về Tần Thị và sắp xếp lịch trình cho anh Tần tới thành phố S.
“Vào đi.” Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tần Thiệu ném ra một chữ.
“Sếp, lịch trình đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Ngoài ra.” Trần Đức khựng lại một chút rồi lại nói: “Hai đứa trẻ kia cũng được dẫn đi rồi.”
“Ừm.” Tần Thiệu nhàn nhạt đáp lại, rõ ràng không quan tâm lắm.
Nhưng Trần Đức vẫn phải làm tròn bổn phận báo cáo toàn bộ: “Tạm thời sắp xếp cho hai đứa ở Cảnh Viên.”
Nghe vậy, Tần Thiệu hơi nhíu mày, khi nghĩ đến hai đứa trẻ bẩn thỉu kia thì đáy mắt hiện lên vẻ không vui.
Trần Đức thấy thế liền lo lắng: “Sếp, có phải sự sắp xếp của tôi không thỏa đáng lắm không, vậy tôi…”
“Cứ thế trước đi.” Tần Thiệu nói: “Cho người điều tra cẩn thận và sắp xếp theo dõi 24/24.”
“Sếp, ý của sếp là…” Nghe lời này, sếp không tin hai đứa trẻ kia sao?
“Cậu cảm thấy tôi có thể có hai đứa con như thế được sao?” Tần Thiệu hơi buồn cười hỏi ngược lại.
Trần Đức câm nín luôn.
… Nói cũng phải, nếu thật sự có con thì sao chính bản thân sếp lại không biết cho được?
Cây to đón gió cả, có không ít người lăm le Tần Thị, muốn giở trò ở sau lưng.
Gián điệp thương mại, phụ nữ, đàn ông gì đó, Trần Đức đã xử lý quá nhiều rồi, thậm chí ba năm trước còn có người giả mạo là họ hàng nhà mẹ đẻ của bà chủ nhằm muốn vớt được chút lợi ích từ Tần Thị.
“Chú ơi, ba của cháu đã gọi điện thoại xong rồi sao? Bây giờ chúng cháu có thể vào được chưa?”
Gọi ba cũng bon mồm đấy nhỉ.
Nếu không phải nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi của hai đứa thì Trần Đức thật sự tin vào dáng vẻ ngoan ngoãn đợi ba của Tô Bối lúc này.
“Bây giờ anh Tần có một số công việc quan trọng phải xử lý, về phần hai đứa thì...” Nhìn hai nhóc đáng thương ở trước mặt, Trần Đức thở dài nói: “Hai đứa đi theo chú vậy.”
…
Trần Đức đưa Tô Bối và Tô Tiểu Bảo tới biệt thự của Tần Thiệu ở Cảnh Viện.
Sở dĩ đưa hai đứa nhỏ tới đây không phải vì đã công nhận thân phận của chúng, mà là vì bên đây có người trông chừng, tiện cho việc theo dõi.
Quản gia của biệt thự họ Châu tên Phúc – hay được gọi là bác Phúc rất ngạc nhiên khi thấy Trần Đức đưa hai đứa bé tới.
“Tiểu Trần, hai đứa bé này là ai?”
“Đồn cảnh sát liên hệ sếp đưa về, công ty của sếp có chút chuyện gấp phải xử lý nên không thể lo xuể, bác sắp xếp phòng cho chúng ở tạm trước, về tình hình cụ thể thì bác có thể tự hỏi sếp khi anh ấy trở về.” Trần Đức nói.
Sau khi giải thích vài câu với bác Phúc thì Trần Đức lại nhìn về phía hai đứa Tô Bối, nói: “Trong khoảng thời gian này hai đứa ở tạm đây đi, đây là bác Phúc, quản gia ở đây, có vấn đề gì thì hai đứa có thể tìm bác ấy. Còn nữa, đừng chạy lung tung trong nhà này, phải nghe lời bác Phúc…”
“Dạ.” Tô Bối gật đầu rồi kéo Tô Tiểu Bảo chào bác Phúc: “Chào bác Phúc ạ.”
Lời của Trần Đức rất mơ hồ, trong lúc nhất thời, bác Phúc cũng không chắc nên đối xử với hai đứa bằng thái độ gì. Nhưng rồi, bác Phúc vẫn mỉm cười đáp lại trước lời chào ngọt ngào của hai đứa bé.
Nhìn thấy hai người Tô Bối được đưa lên lâu, Trần Đức suy nghĩ một hồi rồi dặn dò thêm một câu: “Hiện giờ vẫn chưa rõ thân phận của hai đứa trẻ này nên làm phiền bác Phúc theo dõi thêm, có gì bất thường thì cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Nghe vậy, trong mắt bác Phúc lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Vậy tôi đi đây.”
Khi Trần Đức chuẩn bị rời đi thì lúc này, Tô Bối từ trên lầu chạy xuống đuổi theo.
“Cái này cho chú nè.” Tô Bối đưa cho Trần Đức hai tờ giấy gấp vào nhau, hai tờ giấy này rõ ràng được xé từ vở bài tập ra.
Trần Đức thắc mắc: Đây là gì?”
“Tóc của cháu với Tô Tiểu Bảo, ngoài ra trong đây còn có móng tay mà tụi con vừa cắt, cháu cũng đã ghi số rồi, các chú có thể đem đi làm giám định quan hệ huyết thống với ba cháu.” Suy nghĩ một hồi thì Tô Bối lại nói: “Nếu giám định còn cần mẫu máu thì tụi cháu cũng có thể cùng chú đi lấy máu.”
Nghe thấy lời của Tô Bối, Trần Đức nhướng mí mắt lên: Rốt cuộc cháu lấy đâu ra tự tin mà dám chắc kết quả ADN sẽ giống như lời cháu đã nói?
“Tần Thị có dịch vụ y tế chuyên biệt, nếu cần lấy mẫu thì sẽ có người đặc biệt tới đây.” Trần Đức nói, nhưng vẫn nhận lấy vài gói đồ từ trong tay Tô Bối.
…
Sau khi rời khỏi Cảnh Viện, Trần Đức tức tốc trở về Tần Thị và sắp xếp lịch trình cho anh Tần tới thành phố S.
“Vào đi.” Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tần Thiệu ném ra một chữ.
“Sếp, lịch trình đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Ngoài ra.” Trần Đức khựng lại một chút rồi lại nói: “Hai đứa trẻ kia cũng được dẫn đi rồi.”
“Ừm.” Tần Thiệu nhàn nhạt đáp lại, rõ ràng không quan tâm lắm.
Nhưng Trần Đức vẫn phải làm tròn bổn phận báo cáo toàn bộ: “Tạm thời sắp xếp cho hai đứa ở Cảnh Viên.”
Nghe vậy, Tần Thiệu hơi nhíu mày, khi nghĩ đến hai đứa trẻ bẩn thỉu kia thì đáy mắt hiện lên vẻ không vui.
Trần Đức thấy thế liền lo lắng: “Sếp, có phải sự sắp xếp của tôi không thỏa đáng lắm không, vậy tôi…”
“Cứ thế trước đi.” Tần Thiệu nói: “Cho người điều tra cẩn thận và sắp xếp theo dõi 24/24.”
“Sếp, ý của sếp là…” Nghe lời này, sếp không tin hai đứa trẻ kia sao?
“Cậu cảm thấy tôi có thể có hai đứa con như thế được sao?” Tần Thiệu hơi buồn cười hỏi ngược lại.
Trần Đức câm nín luôn.
… Nói cũng phải, nếu thật sự có con thì sao chính bản thân sếp lại không biết cho được?
Cây to đón gió cả, có không ít người lăm le Tần Thị, muốn giở trò ở sau lưng.
Gián điệp thương mại, phụ nữ, đàn ông gì đó, Trần Đức đã xử lý quá nhiều rồi, thậm chí ba năm trước còn có người giả mạo là họ hàng nhà mẹ đẻ của bà chủ nhằm muốn vớt được chút lợi ích từ Tần Thị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.