Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác
Chương 28:
Hàm Ngư Lão Nhân
06/02/2023
Trong tiểu thuyết nói rằng Tần Thiệu sẽ bị thương nặng trong chuyến đi lần này nhưng không rõ là khi nào, trong lòng Tô Bối cũng mờ mịt.
Thấy vẻ mặt quan tâm của cô bé, Trần Đức khẽ mỉm cười, suýt nữa không kìm được mà muốn xoa đầu cô.
Chắc đây chính là sự nối kết của huyết thống phải không, ra ngoài mà có hai đứa trẻ quan tâm đến mình như vậy cũng khiến người ta khá ngưỡng mộ đấy.
“Sếp ở thành phố S vẫn rất ổn.” Trần Đức ngừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Xử lý chuyện của công ty chi nhánh bên kia cũng rất suôn sẻ.”
…
Năng suất làm việc của Trần Đức rất cao, hôm sau hai chị em Tô Bối đã được anh ấy dẫn đến trường cấp hai Duy Minh.
Hiệu trường trường tự mình tiếp đón họ.
“Mời sếp Trần ngồi, đây là hai đứa trẻ mà anh đã nói đúng không?”
Sau khi hiệu trưởng dẫn ba người họ vào trong văn phòng, âm thầm quan sát hai đứa trẻ bên cạnh Trần Đức.
Hai đứa bé này cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ có điều có vẻ như hơi gầy nhỉ?
Hiệu trưởng thầm nghi ngờ.
Trần Đức liên hệ với trường học là nhờ vào các mối quan hệ của Tần Thị, cho nên thân phận của hai đứa bé này chắc cũng không tầm thường. Nhưng gầy như vậy trông không giống với con cái được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, trái lại y như kiểu bị ngược đãi lâu ngày, ăn không đủ no.
Cũng không giống con của sếp Trần lắm.
Hiệu trưởng nhớ lại cảnh tượng ban nãy họ cùng sánh vai bước vào, lòng thầm nhủ.
Chỉ có điều, ông ấy không phát hiện khi nãy vào phòng, Trần Đức và Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo không phải là sánh vai mà đi. Trần Đức còn tụt nửa bước so với hai đứa nhóc.
Khi tiếng Trần Đức vang lên, hiệu trưởng mới thu lại tầm mắt.
“Phải làm phiền hiệu trưởng về chuyện học tạm thời của hai đứa trẻ này ở quý trường rồi.”
“Đâu có, sếp Trần có thể lựa chọn trường chúng tôi cũng xem như vinh hạnh của chúng tôi.” Tuy Tần Thị không phải là chủ tịch hội đồng của trường, nhưng chỉ cần hai chữ “Tần Thị” này thôi cũng đủ để khiến họ cảm thấy mát mặt.
“Chỉ có điều những vấn đề mà anh nói trước đó, tôi vẫn phải xác nhận một chút.” Hiệu trưởng ngừng một lát rồi nói tiếp: “Trong điện thoại, anh nói rằng hai đứa trẻ này chỉ tạm thời học ở trường chúng tôi thôi hả?”
“Đúng vậy.”
“Học bạ của hai đứa hiện ở đâu?” Ở nước ngoài hả?
“Học bạ vẫn ở trường cũ.” Tô Bối trả lời câu hỏi của hiệu trưởng.
“Không chuyển đến trường chúng tôi à?” Ồng ấy hỏi tiếp.
Lúc này, Tô Bối đưa mắt về phía Trần Đức.
Trần Đức khụ một tiếng: “Hiệu trưởng Chu, học bạ của hai đứa trẻ này tạm thời không có cách nào chuyển đến quý trường được.
Nghe xong, hiệu trưởng có hơi khó xử.
“Hai đứa bé học tạm ở đây cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu không chuyển học bạ tới đây thì thật sự sẽ ảnh hưởng đến hai đứa đôi chút.” Ông ấy nói đúng sự thật.
“Chắc anh cũng biết rồi đấy, bây giờ thành tích mỗi lần thi của tụi nhỏ đều sẽ được ghi vào hồ sơ, nhất là các kỳ thi lớn như thi giữa kỳ, cuối kỳ, rồi còn thêm cả một số tình huống thưởng phạt. Nếu không có học bạ ở trường, thế thì không thể nào ghi chép lại những thứ này vào trong...”
Nói trắng ra là không chuyển học bạ thì hai đứa trẻ của anh đến trường chúng tôi cũng chỉ coi như dự thính thôi.
Trần Đức: “...”
Tôi hiểu đạo lý đó, nhưng vấn đề là hai đứa này không những chẳng có học bạ mà ngay cả hộ khẩu cũng không.
Anh ấy cũng không thể giải quyết được chuyện hộ khẩu, việc này phải đợi ba của bọn trẻ tự mình xử lý.
“Những gì hiệu trưởng Chu nói tôi đều hiểu, cứ để hai đứa nó tạm thời vào lớp học tập trước đã.”
“Thế... thôi được rồi.”
...
Sau khi bàn bạc xong xuôi với hiệu trưởng, ông ấy giao chuyện nhập học của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cho chủ nhiệm khối xử lý.
Trong văn phòng, chủ nhiệm khối tìm hiểu kỹ về tình hình học tập cũng như tin tức về trường cũ của hai người họ.
Khi nghe thấy Tô Bối nói trước kia họ học cấp hai của huyện Hồng Tinh, thành phố N, trong mắt chủ nhiệm khối tỏ ra ngạc nhiên một cách rõ rệt. Khi nhìn Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo, vẻ mặt có chút thay đổi vi diệu.
“Anh Trần à...”
Bởi vì không biết rõ thân phận cụ thể của hai đứa trẻ này, lúc giới thiệu, hiệu trưởng cũng không tiết lộ quá nhiều với chủ nhiệm khối. Mà người này trước giờ không mấy quan tâm đến giới doanh nhân đỉnh tầng, cũng không nhận ra người đàn ông mặc vest lịch lãm trước mặt này là sếp Trần tiếng tăm lừng lẫy của Tập đoàn Tần Thị.
Cộng thêm ghi chép hai đứa trẻ trước kia từng học trường cấp hai ở huyện, Trần Đức - vị trợ lý xuất sắc của chủ tịch trực tiếp bị giáo viên chủ nhiệm khối này coi là trọc phú có chút tiền muốn nhét con mình vào trường quý tộc.
(*: nhà giàu mới nổi)
Thấy vẻ mặt quan tâm của cô bé, Trần Đức khẽ mỉm cười, suýt nữa không kìm được mà muốn xoa đầu cô.
Chắc đây chính là sự nối kết của huyết thống phải không, ra ngoài mà có hai đứa trẻ quan tâm đến mình như vậy cũng khiến người ta khá ngưỡng mộ đấy.
“Sếp ở thành phố S vẫn rất ổn.” Trần Đức ngừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Xử lý chuyện của công ty chi nhánh bên kia cũng rất suôn sẻ.”
…
Năng suất làm việc của Trần Đức rất cao, hôm sau hai chị em Tô Bối đã được anh ấy dẫn đến trường cấp hai Duy Minh.
Hiệu trường trường tự mình tiếp đón họ.
“Mời sếp Trần ngồi, đây là hai đứa trẻ mà anh đã nói đúng không?”
Sau khi hiệu trưởng dẫn ba người họ vào trong văn phòng, âm thầm quan sát hai đứa trẻ bên cạnh Trần Đức.
Hai đứa bé này cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ có điều có vẻ như hơi gầy nhỉ?
Hiệu trưởng thầm nghi ngờ.
Trần Đức liên hệ với trường học là nhờ vào các mối quan hệ của Tần Thị, cho nên thân phận của hai đứa bé này chắc cũng không tầm thường. Nhưng gầy như vậy trông không giống với con cái được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, trái lại y như kiểu bị ngược đãi lâu ngày, ăn không đủ no.
Cũng không giống con của sếp Trần lắm.
Hiệu trưởng nhớ lại cảnh tượng ban nãy họ cùng sánh vai bước vào, lòng thầm nhủ.
Chỉ có điều, ông ấy không phát hiện khi nãy vào phòng, Trần Đức và Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo không phải là sánh vai mà đi. Trần Đức còn tụt nửa bước so với hai đứa nhóc.
Khi tiếng Trần Đức vang lên, hiệu trưởng mới thu lại tầm mắt.
“Phải làm phiền hiệu trưởng về chuyện học tạm thời của hai đứa trẻ này ở quý trường rồi.”
“Đâu có, sếp Trần có thể lựa chọn trường chúng tôi cũng xem như vinh hạnh của chúng tôi.” Tuy Tần Thị không phải là chủ tịch hội đồng của trường, nhưng chỉ cần hai chữ “Tần Thị” này thôi cũng đủ để khiến họ cảm thấy mát mặt.
“Chỉ có điều những vấn đề mà anh nói trước đó, tôi vẫn phải xác nhận một chút.” Hiệu trưởng ngừng một lát rồi nói tiếp: “Trong điện thoại, anh nói rằng hai đứa trẻ này chỉ tạm thời học ở trường chúng tôi thôi hả?”
“Đúng vậy.”
“Học bạ của hai đứa hiện ở đâu?” Ở nước ngoài hả?
“Học bạ vẫn ở trường cũ.” Tô Bối trả lời câu hỏi của hiệu trưởng.
“Không chuyển đến trường chúng tôi à?” Ồng ấy hỏi tiếp.
Lúc này, Tô Bối đưa mắt về phía Trần Đức.
Trần Đức khụ một tiếng: “Hiệu trưởng Chu, học bạ của hai đứa trẻ này tạm thời không có cách nào chuyển đến quý trường được.
Nghe xong, hiệu trưởng có hơi khó xử.
“Hai đứa bé học tạm ở đây cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu không chuyển học bạ tới đây thì thật sự sẽ ảnh hưởng đến hai đứa đôi chút.” Ông ấy nói đúng sự thật.
“Chắc anh cũng biết rồi đấy, bây giờ thành tích mỗi lần thi của tụi nhỏ đều sẽ được ghi vào hồ sơ, nhất là các kỳ thi lớn như thi giữa kỳ, cuối kỳ, rồi còn thêm cả một số tình huống thưởng phạt. Nếu không có học bạ ở trường, thế thì không thể nào ghi chép lại những thứ này vào trong...”
Nói trắng ra là không chuyển học bạ thì hai đứa trẻ của anh đến trường chúng tôi cũng chỉ coi như dự thính thôi.
Trần Đức: “...”
Tôi hiểu đạo lý đó, nhưng vấn đề là hai đứa này không những chẳng có học bạ mà ngay cả hộ khẩu cũng không.
Anh ấy cũng không thể giải quyết được chuyện hộ khẩu, việc này phải đợi ba của bọn trẻ tự mình xử lý.
“Những gì hiệu trưởng Chu nói tôi đều hiểu, cứ để hai đứa nó tạm thời vào lớp học tập trước đã.”
“Thế... thôi được rồi.”
...
Sau khi bàn bạc xong xuôi với hiệu trưởng, ông ấy giao chuyện nhập học của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cho chủ nhiệm khối xử lý.
Trong văn phòng, chủ nhiệm khối tìm hiểu kỹ về tình hình học tập cũng như tin tức về trường cũ của hai người họ.
Khi nghe thấy Tô Bối nói trước kia họ học cấp hai của huyện Hồng Tinh, thành phố N, trong mắt chủ nhiệm khối tỏ ra ngạc nhiên một cách rõ rệt. Khi nhìn Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo, vẻ mặt có chút thay đổi vi diệu.
“Anh Trần à...”
Bởi vì không biết rõ thân phận cụ thể của hai đứa trẻ này, lúc giới thiệu, hiệu trưởng cũng không tiết lộ quá nhiều với chủ nhiệm khối. Mà người này trước giờ không mấy quan tâm đến giới doanh nhân đỉnh tầng, cũng không nhận ra người đàn ông mặc vest lịch lãm trước mặt này là sếp Trần tiếng tăm lừng lẫy của Tập đoàn Tần Thị.
Cộng thêm ghi chép hai đứa trẻ trước kia từng học trường cấp hai ở huyện, Trần Đức - vị trợ lý xuất sắc của chủ tịch trực tiếp bị giáo viên chủ nhiệm khối này coi là trọc phú có chút tiền muốn nhét con mình vào trường quý tộc.
(*: nhà giàu mới nổi)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.