Chương 46
Nữ vương không ở nhà
17/01/2015
Chạng vạng, Vô Mạt
dẫn tộc nhân trở lại, đầu tiên hắn chỉ huy mọi người thu hoạch dã vị*
chia thành từng phần, sau đó để cho từng nhà đến nhận, phân chia này tất nhiên sẽ ưu tiên những gia đình có người già yếu lại không thể tự tìm
lương thực.
*(ta muốn để nguyên cho có phong cách cổ đại,còn ai không hiểu thì để ta giải thích một chút, dã vị hiểu đơn giản là những món ăn dân dã, hay trong hoàn cảnh này là những thức ăn hai lượm được ở trên rừng núi (^^)~)
Vô Mạt có lúc cũng nghĩ, nếu các gia đình trong tộc đã tự chăm lo cuộc sống hàng ngày, tại sao còn đặt ra truyền thống Tộc trưởng dẫn mọi người lên núi săn thú lại đem thức ăn chia cho mỗi nhà, có lẽ muốn nhắc nhở hậu nhân, cho dù mọi người không phải người một nhà, cũng vĩnh viễn không nên quên giúp đỡ những người nghèo khổ và già yếu trong tộc.
Cũng bởi vì như vậy, mỗi lần phân chia thức ăn thì Vô Mạt luôn nhận phần ít nhất kém nhất. Có lúc người trong tộc nhịn không được, đề nghị Vô Mạt lấy lấy phần thịt ngon hơn, nhưng Vô Mạt lại cự tuyệt, gia đình hắn cũng không thiếu những cái này, hắn tin tưởng Bán Hạ tuyệt đối cũng không thích chiếm tiện nghi của người khác.
Phí vốn còn lo lắng Vô Mạt thiếu kinh nghiệm, hơn nữa vì thân thế không đủ phục chúng, hiện nay hắn ( ám chỉ Phí) thờ ơ lạnh nhạt, ngược lại dần dần yên lòng, mỗi ngày đều ở nhà hầu hạ mẫu thân, chuyện trong tộc rất ít can thiệp vào. Nhưng Vô Mạt vẫn rất kính trọng hắn, gặp phải việc khó thường xuyên thương lượng với hắn. Đối với Vô Mạt mà nói, trong lòng hắn, người này vừa là sư phụ , vừa giống như phụ thân của hắn.
Hiện nay phần lớn người trong tộc đều cực kỳ khâm phục Vô Mạt, nhưng chỉ có một người, trong lòng mặc dù không dám nói, nhưng sau lưng luôn không phục, người này dĩ nhiên là Mộc Dương.
Mộc Dương đối với việc Mộc Oa gả cho Hậu Viêm cảm thấy cực kỳ căm tức, chỉ vì Hậu Viêm lại đi ủng hộ Vô Mạt. Sau lại bởi vì lúc Nhẫn Đông khó sinh, Nhẫn Đông bắt đầu giúp tỷ tỷ mình nói chuyện, điều này làm cho Mộc Dương không vui với cả nương tử mình.
Hắn cho rằng "Cũng chỉ là sinh con thôi, vốn cũng không có gì đáng ngại lắm, đứa bé là tự nàng sinh, nàng ta cũng chỉ giúp một chút mà thôi, sao phải ngày ngày nhắc tới nàng ta khiến ta mất hứng chứ?"
Lời này cực kỳ nghẹn người, nói xong Nhẫn Đông tức đến cơ hồ muốn đập đầu vào ghế đá.
Nữ nhân sinh con, là Cửu Tử Nhất Sinh, nàng lúc ấy quả thực là mong có người cho nàng một đao để sớm giải thoát. Đau khổ như vậy, hôm nay hắn lại nói hời hợt bình thường qua loa như vậy, nàng chỉ hận bản thân mắt bị mù tham lam hư vinh mới tìm một người chồng như vậy!
Mỗi lần đêm xuống, nàng ôm Thạch Đản, nhớ lại khi còn bé, nhớ rõ khi đó Mộc Dương là vua của đám trẻ con, lúc đó hắn đối xử với nàng rất tốt! Sau khi lớn lên một chút, hắn lại luôn tìm biện pháp dỗ mình vui vẻ. Hôm nay nghĩ lại, thì ra tất cả cũng chỉ là trăng trong nước thôi! Nam nhân này lúc chưa lấy được, chính là chết cũng nguyện ý, hôm nay vì hắn bụng lớn sinh con, hắn ngược lại bỏ mặc chết sống của mình sang một bên, chỉ một lòng nghĩ tới về thù riêng, bụng dạ hẹp hòi!
Vì vậy, ban đêm lúc không người, Nhẫn Đông rơi không ít lệ, cúi đầu ngưng mắt nhìn tiểu Thạch Đản trong ngực, nghĩ thầm nếu không phải vì Thạch Đản làm người ta yên thương, nàng thật hận không thể sống hết những ngày còn lại không có hắn. Nghĩ đến nghĩ đi nghĩ tới Đa Hồn, đó là lão nhân gia rất từ ái, còn có A Cha Nham, cũng là một người rất tốt, không khỏi tự an ủi mình, ở trong gia đình này, coi như Mộc Dương không tồn tại, mình là quả phụ mang theo con nhỏ sống cùng cha mẹ chồng thôi.
Mộc Dương tự nhiên không biết tâm tư của Nhẫn Đông, hắn hôm nay chỉ một lòng chờ nhìn Vô Mạt thất bại. Hắn và Cần Thọ quan hệ ngày càng tốt, sau lưng thường xuyên cùng Cần Thọ nói tam đạo tứ, ví dụ lần này Hậu Viêm sợ là một đi không trở lại , ai biết hắn bên ngoài làm cái gì, ai biết bên ngoài có người xấu không, có một số lời, là nói không căn cứ, giống như thí bình thường thích phóng sao liền phóng.
Hắn nói như vậy, tự nhiên khiến Mộc Oa không vui.
Mộc Oa mặc dù trong lòng có Vô Mạt, nhưng bây giờ cũng đã gả cho Hậu Viêm, tất nhiên cũng mong Hậu Viêm hơn người, hôm nay ca ca mình thế nhưng lại nguyền rủa mình thành quả phụ, ngươi nói có ca ca nào như vậy không?
Mộc Oa liền đem khó chịu trong lòng nói cho mẫu thân nghe, Đa Hồn nghe xong liền mắng con trai không thông suốt, sau đó Mộc Dương lại càng bất mãn, lòng vòng như vậy, cuối cùng Mộc Dương thành người mà mọi người đều không thích.
Vô Mạt cũng không để ý những việc này, hắn chỉ lo lắng cho Hậu Viêm, dù sao người Vọng Tộc rất ít đi ra ngoài, cũng không biết Hậu Viêm ở bên ngoài có thuận lợi hay không, có thể căn cứ vào những đầu mối ít ỏi đó mà tìm được Tề Tiên Sinh hay không. Càng lo nghĩ, vị Tề Tiên Sinh kia có nguyện ý giúp một tay hay không, tất cả đều không rõ. Chỉ là lo lắng cũng uổng công, hắn chia xong con mồi hôm nay, liền xách theo phần dã vị xương còn nhiều hơn thịt dẫn A Nặc về nhà.
Lúc về đến nhà, Bán Hạ đang ở sân cùng A Thủy chơi đùa, A Thủy đang nằm, khi thấy phụ thân đến không nhịn được vui mừng dùng cái chân mập đạp đạp nệm rơm.
Vô Mạt đem phần nhận được giao cho Bán Hạ, Bán Hạ nhận lấy nhìn một chút, tự nhiên biết rõ mọi chuyện, không khỏi cười nói: "Thật ra thì thịt xương này hầm lên là ngon nhất, vậy hôm nay chúng ta sẽ ăn món hầm."
Vô Mạt nghe cười một tiếng: "Cũng tốt. Ngày mai không cần lên núi săn thú, ta đang định mang A Nặc đi ra ngoài tìm một chút đồ ăn mới, ngày mai chúng ta tiếp tục ăn món hầm."
Bán Hạ cầm dã vị đi đến bên dòng suối rửa sạch, A Nặc ở lại trông A Thủy, Vô Mạt nhân cơ hội đi sửa sang lại hàng rào, cũng đem Gà nhốt vào chuồng, sau đó dắt ngựa ra ngoài hàng rào đi dạo.
Hoàng hôn diễm sắc buông xuống dải núi xa, ánh tịch dương lướt qua dãy núi chiếu vào tiểu viện, một nam nhân mặc y phục vải bố tóc đen dắt ngựa màu đỏ thẫm bên khe suối nhỏ uống nước, đứa nhỏ A Nặc chơi đùa cùng A Thủy mũm mĩm chảy nước dãi nằm trên nệm rơm. Trong sân thỉnh thoảng quanh quẩn tiếng cười khanh khách của A Thủy, chọc cho dê con mị mị kêu, Gà con cô cô cô, ngay cả hồng mã uống nước cách đó không xa cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn sang.
Gió núi thổi qua tiểu viện, mái tóc đen của nam nhân nhẹ nhàng bay bay, lá dưa leo trong ngoài hàng rào khẽ dao động, tiểu oa nhi mở đôi mắt to sáng trong suốt giơ quả đấm lên nhét vào miệng mình.
Bán Hạ rửa sạch dã vị ngẩng đầu lên, thấy cảnh tượng này, không thể nín được cười.
Chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian, cũng chỉ như thế này mà thôi. Nếu như có thể, nàng hi vọng thời gian có thể dừng lại tại giờ khắc này, để cho một nhà họ vĩnh viễn trải qua cuộc sống yên bình hạnh phúc như vậy.
Buổi tối ăn món thịt hầm xương thơm nức, vừa cho A Thủy ăn, Bán Hạ vừa nói với Vô Mạt về mấy món đồ chơi mình nghĩ đến.
"Dùng mấy cây dẻo dai, uốn thành nửa vòng tròn, sau đó xuyên ngang cột chung một chỗ, như vậy là được rồi." Bán Hạ miêu tả một phen.
Vô Mạt nghe được không hiểu: "Chỉ đơn giản như vậy? Cái này có cái gì hay?" Hắn là quả thật không hiểu, không phải là mấy cành cây sao?
( các nàng có thể tưởng tượng nó là cái lều nhỏ, treo đồ chơi bên trên…T_T)
Bán Hạ đẩy Vô Mạt một cái, cười nói: "Chàng làm cho ta đi, ta lúc đó sẽ nói cho chàng."
Cái này cũng không khó, Vô Mạt lấy rìu, chạy ra rừng cây bên ngoài nhà chặt một gốc cây nhỏ, lại cạo vỏ rồi làm, rất nhanh liền làm xong theo mô tả của Bán Hạ.
Bán Hạ đem mấy cành cây cột chung một chỗ đặt trên nệm rơm lên, Vô Mạt liền đã nhìn ra: "mấy cành cây này giống như túp lều, nàng là muốn phủ lên trên một tấm vải làm lều cho A Thủy sao?"
Bán Hạ lắc đầu: "Không phải vậy." Nói xong, nàng lấy lông gà hôm qua A Nặc cho nàng, mấy cọng lông gà này đã được rửa sạch dùng vải vụn buộc gốc chỉ lộ ra mấy cây lông vũ.
Nàng đem vật nhỏ này dùng sợi dây thừng cột lại trên một cành cây khô trong đó, lại đem A Thủy đặt vào trong "túp lều nhỏ" , A Thủy vốn đang nằm không có gì chơi, by giờ thấy đỉnh đầu có thứ mới lạ, nhất thời rất hưng phấn, quơ múa tay muốn bắt lông gà.
Vô Mạt thấy mừng rỡ: "Cái này quả thật không tệ, ta sẽ khắc mấy đồ chơi nhỏ, cũng treo lên trên, bảo đảm con sẽ thích."
Bán Hạ gật đầu: "đúng vậy."
Vô Mạt nhất thời hưng phấn, vì khuê nữ bảo bối mình làm điều gì đều rất vui, huống chi chỉ là khắc mấy món đồ nho nhỏ này, lập tức A Nặc giúp đỡ đi tìm rễ cây, còn hắn đi lấy búa, đợi chuẩn bị đầy đủ hết, Vô Mạt nhờ ánh trăng nhanh chóng làm việc.
Bàn tay hắn mặc dù thô ráp, nhưng cũng cực kì linh hoạt, chỉ thấy ngón tay hắn tung bay, gỗ vụn bay ra, không bao lâu sau, một con cừu nhỏ ngây thơ ngốc nghếch xuất hiện.
Nhìn thấy thế, đừng nói A Thủy, ngay cả A Nặc và Bán Hạ đều cực kỳ thích, vội đem con cừu nhỏ này giơ lên trước mặt A Thủy quơ quơ.
Quả nhiên, A Thủy vừa thấy liền phát ra một tiếng "NGAO...OOO" vang dội, sau đó đưa tay phải muốn bắt, mấy người cũng cười lớn, vội đem con cừu nhỏ này cho nàng chơi.
Vô Mạt lại khắc tiếp ngựa nhỏ, gà con đều hết sức đáng yêu. Hắn nhìn những động vật nhỏ này, lại nghĩ ra ý tưởng mới, tìm xương thú, khắc thành các hình dáng, lại khoét mấy lổ bên trong, làm xong hắn đem những thứ đó chia ra treo trên giá gỗ. Chỉ thấy gió nhẹ thổi qua, gà con ngựa con đung đưa qua lại, những xương thú rỗng ruột khi gió thổi phát ra âm thanh dễ nghe, càng khiến A Thủy vui vẻ, đưa tay đánh mấy cái xương thú, động vật nhỏ rồi cười hắc hắc, những thứ này chuyển động, hai mắt nàng sáng lên lại tiếp tục cười vang.
Mấy người thấy tình cảnh này cũng mừng rỡ không kềm chế được, tiếng cười truyền đến , Vọng Tộc thôn cũng không lớn, rất nhanh hấp dẫn người hóng mát trên đường phố tới vây xem. Có người ôm trẻ nhỏ ra ngoài hóng mát nhìn thấy thứ mới mẻ này, rối rít để đứa bé xuống cho nó đến nhìn, kết quả đứa bé ở cửa thấy cái này từng đứa một tiến lên đưa tay mập mạp muốn bắt lấy, thấy vậy nhóm người lớn đứng ở cửa càng vui vẻ, rối rít quyết định ngày mai cũng bắt chước nhà Bán Hạ.
Kết quả cuối cùng, ngày thứ hai trong nhà Bán Hạ thành nơi tụ tập của trẻ con, đứa này oa oa khóc đứa khác lại cười hắc hắc, một lát ngươi đoạt củ cải của ta, một lát ta kéo tóc của ngươi, thật sự rất náo nhiệt.
Bán Hạ thấy tình cảnh lần này , trong lòng không khỏi xúc động rất nhiều. Thật ra thì những đồ chơi mình làm ra chỉ là những thứ cực kỳ bình thường thôi, thậm chí đồ chơi này cũng chỉ dành cho trẻ con 6 tháng chơi, nhưng đối với trẻ con ở nơi này quả thật thành bảo bối. Nguyên nhân chính là đám trẻ này đều rất ít đồ chơi, vì vậy khi nhìn thấy những thứ mới này liền không muốn rời tay.
Mà đám trẻ không có gì vui đùa cũng là vì người lớn mỗi ngày phải bôn ba ở đồng kiếm ăn, không có thời gian quản trẻ con, thậm chí có gia đình đem trẻ con tùy tiện buộc ở trong sân, tự mình ra ngoài làm việc.
Vì cũng là mẹ, nàng cũng hiểu tấm lòng của người làm mẹ, càng đối với những đứa bé này đều nổi lên lòng thương yêu trìu mến, nghĩ muốn nhanh chóng tìm cách để mọi người Vọng Tộc có cuộc sống sung túc, chỉ có như vậy, đám trẻ con kia mới có thể có những ngày tháng vui vẻ hơn.
Ngày thứ hai, Bán Hạ lại dặn Vô Mạt làm mấy thứ vật nhỏ kia, dùng gỗ làm ngựa gỗ, còn có xe tay vịn đơn giản, tất cả đều rất tinh xảo, thích hợp với trẻ con hai tuổi trở xuống chơi. Nàng đem mấy món đồ chơi đặt ở trong sân nhà mình, để mọi người ai muốn chơi thì cứ tới đây chơi, kết quả từ đó về sau, nhà Bán Hạ ngày ngày đều có thể nghe tiếng vui đùa của đám trẻ con.
*(ta muốn để nguyên cho có phong cách cổ đại,còn ai không hiểu thì để ta giải thích một chút, dã vị hiểu đơn giản là những món ăn dân dã, hay trong hoàn cảnh này là những thức ăn hai lượm được ở trên rừng núi (^^)~)
Vô Mạt có lúc cũng nghĩ, nếu các gia đình trong tộc đã tự chăm lo cuộc sống hàng ngày, tại sao còn đặt ra truyền thống Tộc trưởng dẫn mọi người lên núi săn thú lại đem thức ăn chia cho mỗi nhà, có lẽ muốn nhắc nhở hậu nhân, cho dù mọi người không phải người một nhà, cũng vĩnh viễn không nên quên giúp đỡ những người nghèo khổ và già yếu trong tộc.
Cũng bởi vì như vậy, mỗi lần phân chia thức ăn thì Vô Mạt luôn nhận phần ít nhất kém nhất. Có lúc người trong tộc nhịn không được, đề nghị Vô Mạt lấy lấy phần thịt ngon hơn, nhưng Vô Mạt lại cự tuyệt, gia đình hắn cũng không thiếu những cái này, hắn tin tưởng Bán Hạ tuyệt đối cũng không thích chiếm tiện nghi của người khác.
Phí vốn còn lo lắng Vô Mạt thiếu kinh nghiệm, hơn nữa vì thân thế không đủ phục chúng, hiện nay hắn ( ám chỉ Phí) thờ ơ lạnh nhạt, ngược lại dần dần yên lòng, mỗi ngày đều ở nhà hầu hạ mẫu thân, chuyện trong tộc rất ít can thiệp vào. Nhưng Vô Mạt vẫn rất kính trọng hắn, gặp phải việc khó thường xuyên thương lượng với hắn. Đối với Vô Mạt mà nói, trong lòng hắn, người này vừa là sư phụ , vừa giống như phụ thân của hắn.
Hiện nay phần lớn người trong tộc đều cực kỳ khâm phục Vô Mạt, nhưng chỉ có một người, trong lòng mặc dù không dám nói, nhưng sau lưng luôn không phục, người này dĩ nhiên là Mộc Dương.
Mộc Dương đối với việc Mộc Oa gả cho Hậu Viêm cảm thấy cực kỳ căm tức, chỉ vì Hậu Viêm lại đi ủng hộ Vô Mạt. Sau lại bởi vì lúc Nhẫn Đông khó sinh, Nhẫn Đông bắt đầu giúp tỷ tỷ mình nói chuyện, điều này làm cho Mộc Dương không vui với cả nương tử mình.
Hắn cho rằng "Cũng chỉ là sinh con thôi, vốn cũng không có gì đáng ngại lắm, đứa bé là tự nàng sinh, nàng ta cũng chỉ giúp một chút mà thôi, sao phải ngày ngày nhắc tới nàng ta khiến ta mất hứng chứ?"
Lời này cực kỳ nghẹn người, nói xong Nhẫn Đông tức đến cơ hồ muốn đập đầu vào ghế đá.
Nữ nhân sinh con, là Cửu Tử Nhất Sinh, nàng lúc ấy quả thực là mong có người cho nàng một đao để sớm giải thoát. Đau khổ như vậy, hôm nay hắn lại nói hời hợt bình thường qua loa như vậy, nàng chỉ hận bản thân mắt bị mù tham lam hư vinh mới tìm một người chồng như vậy!
Mỗi lần đêm xuống, nàng ôm Thạch Đản, nhớ lại khi còn bé, nhớ rõ khi đó Mộc Dương là vua của đám trẻ con, lúc đó hắn đối xử với nàng rất tốt! Sau khi lớn lên một chút, hắn lại luôn tìm biện pháp dỗ mình vui vẻ. Hôm nay nghĩ lại, thì ra tất cả cũng chỉ là trăng trong nước thôi! Nam nhân này lúc chưa lấy được, chính là chết cũng nguyện ý, hôm nay vì hắn bụng lớn sinh con, hắn ngược lại bỏ mặc chết sống của mình sang một bên, chỉ một lòng nghĩ tới về thù riêng, bụng dạ hẹp hòi!
Vì vậy, ban đêm lúc không người, Nhẫn Đông rơi không ít lệ, cúi đầu ngưng mắt nhìn tiểu Thạch Đản trong ngực, nghĩ thầm nếu không phải vì Thạch Đản làm người ta yên thương, nàng thật hận không thể sống hết những ngày còn lại không có hắn. Nghĩ đến nghĩ đi nghĩ tới Đa Hồn, đó là lão nhân gia rất từ ái, còn có A Cha Nham, cũng là một người rất tốt, không khỏi tự an ủi mình, ở trong gia đình này, coi như Mộc Dương không tồn tại, mình là quả phụ mang theo con nhỏ sống cùng cha mẹ chồng thôi.
Mộc Dương tự nhiên không biết tâm tư của Nhẫn Đông, hắn hôm nay chỉ một lòng chờ nhìn Vô Mạt thất bại. Hắn và Cần Thọ quan hệ ngày càng tốt, sau lưng thường xuyên cùng Cần Thọ nói tam đạo tứ, ví dụ lần này Hậu Viêm sợ là một đi không trở lại , ai biết hắn bên ngoài làm cái gì, ai biết bên ngoài có người xấu không, có một số lời, là nói không căn cứ, giống như thí bình thường thích phóng sao liền phóng.
Hắn nói như vậy, tự nhiên khiến Mộc Oa không vui.
Mộc Oa mặc dù trong lòng có Vô Mạt, nhưng bây giờ cũng đã gả cho Hậu Viêm, tất nhiên cũng mong Hậu Viêm hơn người, hôm nay ca ca mình thế nhưng lại nguyền rủa mình thành quả phụ, ngươi nói có ca ca nào như vậy không?
Mộc Oa liền đem khó chịu trong lòng nói cho mẫu thân nghe, Đa Hồn nghe xong liền mắng con trai không thông suốt, sau đó Mộc Dương lại càng bất mãn, lòng vòng như vậy, cuối cùng Mộc Dương thành người mà mọi người đều không thích.
Vô Mạt cũng không để ý những việc này, hắn chỉ lo lắng cho Hậu Viêm, dù sao người Vọng Tộc rất ít đi ra ngoài, cũng không biết Hậu Viêm ở bên ngoài có thuận lợi hay không, có thể căn cứ vào những đầu mối ít ỏi đó mà tìm được Tề Tiên Sinh hay không. Càng lo nghĩ, vị Tề Tiên Sinh kia có nguyện ý giúp một tay hay không, tất cả đều không rõ. Chỉ là lo lắng cũng uổng công, hắn chia xong con mồi hôm nay, liền xách theo phần dã vị xương còn nhiều hơn thịt dẫn A Nặc về nhà.
Lúc về đến nhà, Bán Hạ đang ở sân cùng A Thủy chơi đùa, A Thủy đang nằm, khi thấy phụ thân đến không nhịn được vui mừng dùng cái chân mập đạp đạp nệm rơm.
Vô Mạt đem phần nhận được giao cho Bán Hạ, Bán Hạ nhận lấy nhìn một chút, tự nhiên biết rõ mọi chuyện, không khỏi cười nói: "Thật ra thì thịt xương này hầm lên là ngon nhất, vậy hôm nay chúng ta sẽ ăn món hầm."
Vô Mạt nghe cười một tiếng: "Cũng tốt. Ngày mai không cần lên núi săn thú, ta đang định mang A Nặc đi ra ngoài tìm một chút đồ ăn mới, ngày mai chúng ta tiếp tục ăn món hầm."
Bán Hạ cầm dã vị đi đến bên dòng suối rửa sạch, A Nặc ở lại trông A Thủy, Vô Mạt nhân cơ hội đi sửa sang lại hàng rào, cũng đem Gà nhốt vào chuồng, sau đó dắt ngựa ra ngoài hàng rào đi dạo.
Hoàng hôn diễm sắc buông xuống dải núi xa, ánh tịch dương lướt qua dãy núi chiếu vào tiểu viện, một nam nhân mặc y phục vải bố tóc đen dắt ngựa màu đỏ thẫm bên khe suối nhỏ uống nước, đứa nhỏ A Nặc chơi đùa cùng A Thủy mũm mĩm chảy nước dãi nằm trên nệm rơm. Trong sân thỉnh thoảng quanh quẩn tiếng cười khanh khách của A Thủy, chọc cho dê con mị mị kêu, Gà con cô cô cô, ngay cả hồng mã uống nước cách đó không xa cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn sang.
Gió núi thổi qua tiểu viện, mái tóc đen của nam nhân nhẹ nhàng bay bay, lá dưa leo trong ngoài hàng rào khẽ dao động, tiểu oa nhi mở đôi mắt to sáng trong suốt giơ quả đấm lên nhét vào miệng mình.
Bán Hạ rửa sạch dã vị ngẩng đầu lên, thấy cảnh tượng này, không thể nín được cười.
Chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian, cũng chỉ như thế này mà thôi. Nếu như có thể, nàng hi vọng thời gian có thể dừng lại tại giờ khắc này, để cho một nhà họ vĩnh viễn trải qua cuộc sống yên bình hạnh phúc như vậy.
Buổi tối ăn món thịt hầm xương thơm nức, vừa cho A Thủy ăn, Bán Hạ vừa nói với Vô Mạt về mấy món đồ chơi mình nghĩ đến.
"Dùng mấy cây dẻo dai, uốn thành nửa vòng tròn, sau đó xuyên ngang cột chung một chỗ, như vậy là được rồi." Bán Hạ miêu tả một phen.
Vô Mạt nghe được không hiểu: "Chỉ đơn giản như vậy? Cái này có cái gì hay?" Hắn là quả thật không hiểu, không phải là mấy cành cây sao?
( các nàng có thể tưởng tượng nó là cái lều nhỏ, treo đồ chơi bên trên…T_T)
Bán Hạ đẩy Vô Mạt một cái, cười nói: "Chàng làm cho ta đi, ta lúc đó sẽ nói cho chàng."
Cái này cũng không khó, Vô Mạt lấy rìu, chạy ra rừng cây bên ngoài nhà chặt một gốc cây nhỏ, lại cạo vỏ rồi làm, rất nhanh liền làm xong theo mô tả của Bán Hạ.
Bán Hạ đem mấy cành cây cột chung một chỗ đặt trên nệm rơm lên, Vô Mạt liền đã nhìn ra: "mấy cành cây này giống như túp lều, nàng là muốn phủ lên trên một tấm vải làm lều cho A Thủy sao?"
Bán Hạ lắc đầu: "Không phải vậy." Nói xong, nàng lấy lông gà hôm qua A Nặc cho nàng, mấy cọng lông gà này đã được rửa sạch dùng vải vụn buộc gốc chỉ lộ ra mấy cây lông vũ.
Nàng đem vật nhỏ này dùng sợi dây thừng cột lại trên một cành cây khô trong đó, lại đem A Thủy đặt vào trong "túp lều nhỏ" , A Thủy vốn đang nằm không có gì chơi, by giờ thấy đỉnh đầu có thứ mới lạ, nhất thời rất hưng phấn, quơ múa tay muốn bắt lông gà.
Vô Mạt thấy mừng rỡ: "Cái này quả thật không tệ, ta sẽ khắc mấy đồ chơi nhỏ, cũng treo lên trên, bảo đảm con sẽ thích."
Bán Hạ gật đầu: "đúng vậy."
Vô Mạt nhất thời hưng phấn, vì khuê nữ bảo bối mình làm điều gì đều rất vui, huống chi chỉ là khắc mấy món đồ nho nhỏ này, lập tức A Nặc giúp đỡ đi tìm rễ cây, còn hắn đi lấy búa, đợi chuẩn bị đầy đủ hết, Vô Mạt nhờ ánh trăng nhanh chóng làm việc.
Bàn tay hắn mặc dù thô ráp, nhưng cũng cực kì linh hoạt, chỉ thấy ngón tay hắn tung bay, gỗ vụn bay ra, không bao lâu sau, một con cừu nhỏ ngây thơ ngốc nghếch xuất hiện.
Nhìn thấy thế, đừng nói A Thủy, ngay cả A Nặc và Bán Hạ đều cực kỳ thích, vội đem con cừu nhỏ này giơ lên trước mặt A Thủy quơ quơ.
Quả nhiên, A Thủy vừa thấy liền phát ra một tiếng "NGAO...OOO" vang dội, sau đó đưa tay phải muốn bắt, mấy người cũng cười lớn, vội đem con cừu nhỏ này cho nàng chơi.
Vô Mạt lại khắc tiếp ngựa nhỏ, gà con đều hết sức đáng yêu. Hắn nhìn những động vật nhỏ này, lại nghĩ ra ý tưởng mới, tìm xương thú, khắc thành các hình dáng, lại khoét mấy lổ bên trong, làm xong hắn đem những thứ đó chia ra treo trên giá gỗ. Chỉ thấy gió nhẹ thổi qua, gà con ngựa con đung đưa qua lại, những xương thú rỗng ruột khi gió thổi phát ra âm thanh dễ nghe, càng khiến A Thủy vui vẻ, đưa tay đánh mấy cái xương thú, động vật nhỏ rồi cười hắc hắc, những thứ này chuyển động, hai mắt nàng sáng lên lại tiếp tục cười vang.
Mấy người thấy tình cảnh này cũng mừng rỡ không kềm chế được, tiếng cười truyền đến , Vọng Tộc thôn cũng không lớn, rất nhanh hấp dẫn người hóng mát trên đường phố tới vây xem. Có người ôm trẻ nhỏ ra ngoài hóng mát nhìn thấy thứ mới mẻ này, rối rít để đứa bé xuống cho nó đến nhìn, kết quả đứa bé ở cửa thấy cái này từng đứa một tiến lên đưa tay mập mạp muốn bắt lấy, thấy vậy nhóm người lớn đứng ở cửa càng vui vẻ, rối rít quyết định ngày mai cũng bắt chước nhà Bán Hạ.
Kết quả cuối cùng, ngày thứ hai trong nhà Bán Hạ thành nơi tụ tập của trẻ con, đứa này oa oa khóc đứa khác lại cười hắc hắc, một lát ngươi đoạt củ cải của ta, một lát ta kéo tóc của ngươi, thật sự rất náo nhiệt.
Bán Hạ thấy tình cảnh lần này , trong lòng không khỏi xúc động rất nhiều. Thật ra thì những đồ chơi mình làm ra chỉ là những thứ cực kỳ bình thường thôi, thậm chí đồ chơi này cũng chỉ dành cho trẻ con 6 tháng chơi, nhưng đối với trẻ con ở nơi này quả thật thành bảo bối. Nguyên nhân chính là đám trẻ này đều rất ít đồ chơi, vì vậy khi nhìn thấy những thứ mới này liền không muốn rời tay.
Mà đám trẻ không có gì vui đùa cũng là vì người lớn mỗi ngày phải bôn ba ở đồng kiếm ăn, không có thời gian quản trẻ con, thậm chí có gia đình đem trẻ con tùy tiện buộc ở trong sân, tự mình ra ngoài làm việc.
Vì cũng là mẹ, nàng cũng hiểu tấm lòng của người làm mẹ, càng đối với những đứa bé này đều nổi lên lòng thương yêu trìu mến, nghĩ muốn nhanh chóng tìm cách để mọi người Vọng Tộc có cuộc sống sung túc, chỉ có như vậy, đám trẻ con kia mới có thể có những ngày tháng vui vẻ hơn.
Ngày thứ hai, Bán Hạ lại dặn Vô Mạt làm mấy thứ vật nhỏ kia, dùng gỗ làm ngựa gỗ, còn có xe tay vịn đơn giản, tất cả đều rất tinh xảo, thích hợp với trẻ con hai tuổi trở xuống chơi. Nàng đem mấy món đồ chơi đặt ở trong sân nhà mình, để mọi người ai muốn chơi thì cứ tới đây chơi, kết quả từ đó về sau, nhà Bán Hạ ngày ngày đều có thể nghe tiếng vui đùa của đám trẻ con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.