Chương 20: Bị trộm tài khoản
Tả Tiểu Hồ Ly
10/05/2018
Anh khẽ nâng môi, con ngươi đen nhìn thẳng cô: “Em thầm mến anh?”
Ặc…
Bạn Tô giống như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, cái này cái này, ai nói cho anh biết vậy?
Chắc chắn là Tiểu Mễ! Tiểu Mễ cậu thật quá đáng, dám bán đứng bạn thân cùng phòng!
Vệ sư huynh sẽ không nghĩ rằng cô cố ý ngã vào anh chứ?
Ôi trời ơi, phải mau nghĩ cách cứu vãn lại thôi.
Bạn Tô uốn éo: “Vệ Vệ Vệ sư huynh! Em em… Cái đó, em chỉ thuần túy là ngưỡng mộ trên tinh thần thôi!”
Chàng trai nhíu mày, ý bảo cô tiếp tục nói.
Bạn Tô lại ngây dại bởi vì… Cô phát hiện Vệ sư huynh nhướn mày trông thật hấp dẫn. >.<
…
Cũng không biết là ánh mắt bạn Tô nào đó lộ vẻ thành thực hay là vì ánh mắt cô sáng ngời.
Trong mắt Vệ đại công tử dần nổi lên một cảm xúc khó nắm bắt.
Giống như đã quyết định gì đó trong chớp mắt.
Đột nhiên anh khom lưng ghé sát cô, cầm lấy một lọn tóc dài.
Ừ, không có mùi son phấn, điều này làm anh rất hài lòng.
Vừa rồi trong thư viện có thoảng qua mùi hương hoa bách hợp, giờ lại mơ hồ chạy vào trong mũi anh rồi.
Còn nữa, vừa rồi trong lúc cô bối rối, lơ đãng chạm vào nơi mềm mại nào đó đột nhiên lại thấy muốn.
Thậm chí, miệng đắng lưỡi khô. phuogot_d.dlqdn
Tối hôm ở phòng y tế, cô bạn cùng phòng tóc ngắn và mấy người khác đứng ở cửa nhìn thấy cô đang giữ mặt anh, đã xấu hổ nói xin lỗi với anh.
“Rất xin lỗi, Vệ đại công tử, bình thường cô ấy không như vậy đâu.”
Nhiều lắm chỉ có ý tưởng thôi chứ tuyệt đối không dám nhào lên thật.
Tỏ tình ở trong quán cơm Lão Dương còn chưa tính, lại còn to gan ngã vào ngực Vệ đại công tử.
Tiểu Mễ vừa nói xin lỗi, vừa âm thầm liếc cô gái nào đó trên giường, đột nhiên cảm thấy Tô Tiểu Ly thật trâu.
Con nhóc này mỗi ngày đều la lối muốn đi theo con đường phúc hắc, cô vẫn luôn xem thường.
Hôm nay cô cảm thấy mình sai rồi, thì ra quả thật Tô Tiểu Ly có năng lực để phúc hắc.
Thật sự, dám ở trước mặt người mình thầm mến làm ra những chuyện khác người như vậy.
Ai dám nói Tô Tiểu Ly không trâu, cô là người đầu tiên không đồng ý.
= =||| Bạn học Tiểu Mễ, cô là đang khen ngợi bạn Tô sao?
Anh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn bạn Tô nằm trên giường nói mớ, miệng hơi nâng lên.
Anh thật sự không ngờ, dáng người cô gái trước mắt này lại đẹp như thế.
Với con trai mà nói, dáng người này quả thật rất khó từ chối.
Hơn nữa trải qua vừa rồi… Khụ…
Người thích anh ở đại học R có rất nhiều.
Nhưng chưa từng có cô gái nào đặc biệt như này.
Không phải cô thích anh sao, vừa đúng, anh cho cô cơ hội này.
Đôi mắt sáng lên, Vệ Nhiên hỏi cô: “Mang điện thoại di động không?”
Bạn Tô gật đầu theo bản năng, vội vàng móc cái điện thoại màu bạc từ trong quần áo ra, hay tay cung kính dâng lên.
Khi ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại trong tay cô, hình như đầu ngón tay còn nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cô, thành công làm cho tay bạn Tô run nhẹ.
Nụ cười bên môi Vệ đại công tử hình như lại sâu thêm một chút, ngón tay sạch sẽ bấm tới bấm lui trên điện thoại của cô.
Lúc này mặt trời hạ xuống phía tây, ánh nắng chiều lại tạo một lớp viền vàng bao quanh người anh.
Gương mặt tuấn tú kia giống như một người trong bức tranh không có thực, giờ phút này lại đang đứng trước mặt mình.
Bạn học Tô lại thấy choáng váng.
Hình tượng này quá đẹp rồi.
Vậy mà Vệ sư huynh còn đang bấm bấm trên điện thoại của cô… Thật hi vọng mình là chiếc điện thoại kia…
= =||| Bạn học Tô, bạn đã muốn bị sờ sao vừa rồi lại đứng dậy khỏi người Vệ đại công tử?
Cái đồ!
Vệ Nhiên bấm xong một dãy số, hơi nghiêng đầu, giống như đang xác nhận cái gì, lại bấm bấm vào di động rồi mới trả cho Tô Tiểu Ly.
“Được rồi!”
Bạn Tô vội vàng vươn hai tay cung kính nhận điện thoại của mình lần nữa.
Ở đây có vân tay của Vệ sư huynh.
Vừa mới cầm lấy, điện thoại lại hát lớn.
“Mê hỏa pháp hỏa pháp hỏa cầu, mê hỏa pháp hỏa pháp hỏa cầu.”
* Đây là link bài hát nhé. Tên là Hỏa pháp đế, nhạc của bài Nobody https://www.youtube.com/watch?v=t3sI2IbUtfI
Lần này cô đã đổi nhạc chuông thành bản ghi âm của A Phi thâm tình của ban nhạc Hỏa Diễm.
Dưới trời chiều, đứng trước anh chàng trẻ tuổi đẹp trai như vậy, còn có âm nhạc dễ nghe như vậy làm bối cảnh thật sự là quá tuyệt.
Chỉ là có tuyệt đến đâu cũng phải nghe điện thoại. phuogot_d.dlqdn
Bạn Tô mỉm cười để di động cạnh tai: “Xin chào, tôi là Tô Tiểu Ly, xin hỏi ai vậy?”
Ơ, giọng nói này thật ngọt.
Người ở đầu dây bên kia hình như bị giọng điệu này của bạn Tô hù dọa.
Sửng sốt hai giây mới gào lên: “Chào cái đầu cậu!! Cậu chết ở đâu rồi?? Sao tớ gửi tin nhắn mà không về?”
Khóe miệng bạn Tô co rút, liếc trộm vẻ mặt của Vệ Nhiên, tiếp tục dịu dàng trả lời: “À, tớ đang đọc sách, gần đây đang nghiên cứu tác dụng của mỹ thuật, cậu biết nó rất phù hợp với tớ.”
“Mẹ kiếp! Tô Tiểu Ly! Đừng có mà thách thức cực hạn của lão nương!”
Giọng nói rất to, tai bạn Tô có khi bị hỏng mất.
Lại nhanh chóng liếc mắt về phía Vệ Nhiên, ừ ừ, vẻ mặt Vệ công tử rất bình thường, anh không nghe thấy rồi.
“Ừ ừ, tới đang nghiên cứu mỹ thuật hiện đại.”
Thuận tay che cái miệng nhỏ, cười không lộ răng.
Rốt cuộc Tiểu Mễ bùng nổ.
“Mẹ nó! Cậu mau trở về cho tớ! Có phải cậu đổi mật khẩu rồi không? Lão nương không thể vào được trò chơi!”
A, nghe thấy trò chơi, rốt cuộc Tô Tiểu Ly cũng trở về trạng thái bình thường, sao cô có thể đi đổi mật khẩu của Tiểu Mễ chứ?
“Tiểu Mễ cậu đừng gấp, có phải bấm sai mật khẩu rồi không?”
“Sai cái lông ý! Sinh nhật cái đứa chết tiệt cậu mà lão nương có thể nhớ nhầm à?”
Sinh nhật của cô? Mật khẩu đăng nhập trò chơi của Tiểu Mễ từ bao giờ đã đổi thành sinh nhật cô rồi?“Tớ muốn vào tài khoản của cậu!”
Là như này, hôm mới trở về trường học, bạn Tô và Tiểu Mễ định nạp ít tiền vào trò chơi.
Bởi vì Tiểu Mễ muốn chế tạo một thần khí nào đó còn bạn Tô cũng đến lúc cần tiêu tiền.
Tuy nói sư huynh Mặc Phàm nhà cô cho đồ nhưng cũng không thể lấy không được.
Hai người bàn bạc, quyết định lấy ít tiền mừng tuổi nạp vào 1000 tệ.
Vì thế, nhiệm vụ nạp tiền này giao cho Tiểu Mễ, dù sao thì cô ấy cũng nạp không ít lần.
Nhưng mà… Không phải đã nói sẽ nạp vào tài khoản của Tiểu Mễ sao, sao giờ lại nạp vào tải khoản của cô?
Tiểu Mễ điên cuồng vò vò mái tóc ngắn: “Đủ 1000 tệ mới có thể nhận váy Thiên Tuyết! Chẳng phải cậu chỉ có áo choàng thôi sao?”
Bộ đồ Thiên Tuyết chỉ khi nạp đủ số lượng vàng thì mới được hệ thống tặng, rất hiếm có.
Lần này là nạp cùng nhau cho nên Tiểu Mễ quyết định nạp vào tài khoản của Tô Tiểu Ly.
Ai biết vừa mới nhận thông báo nạp tiền thành công, muốn đăng nhập tài khoản lại bị thông báo sai mật khẩu!
Bởi vì mật khẩu nạp tiền và mật khẩu đăng nhập trò chơi không giống nhau nên Tiểu Mễ nghĩ tới đầu tiên là bạn Tô đã đổi mật khẩu.
Bạn Tô vừa nghe xong thì trong lòng lo lắng, cô không hề đổi mật khẩu.
Nói như vậy, chỉ có thể là… Cô bị trộm tài khoản rồi?? Mà tài khoản đó còn vừa mới nạp 1000 tệ nữa!
“Ông nội nó! Dám trộm tài khoản của tớ!”
Đây là giọng của bạn Tô thét, xin chú ý là thét.
Vốn đang giả vờ dùng giọng nói dịu dàng đột nhiên đổi thành thét lên.
Mà đúng lúc cô thét lên, gương mặt chàng trai vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát hình như hơi chuyển động.
Trộm nick là truyện nhỏ, nhưng số tiền trong đó là 1000 tệ!
Là đời sau của gia đình cách mạng, Tô Tiểu Ly rất cần cù tiết kiệm!
1000 tệ ơi 1000 tệ, nước mắt trong lòng của cô đang yên lặng chảy ra sông Hoàng Hà.
Tức giận thì tức giận, nhưng Tô Tiểu Ly vẫn không quên an ủi Tiểu Mễ.
“Đừng nóng vội đừng nóng vội, Mễ à, cậu gọi điện cho bên chăm sóc khách hàng trước đi.”
Tiểu Mễ ở bên kia không nói chuyện, mà lại nghe thấy tiếng động đồ vật gì đó rơi xuống đất.
“Tớ về ký túc xá, bình tĩnh, Mễ, cậu đừng kích động. Ngàn vạn lần đừng đập hỏng bàn phím, cũng đừng ném bút.”
Đừng thấy Tô Tiểu Ly nhìn có chút bình thường, nhưng dù sao cô cũng là đời sau của gia đình cách mạng.
Từ nhỏ đã có một đặc điểm, gặp chuyện người khác càng hốt hoảng thì ngược lại cô càng bình tĩnh.
Còn về tại sao trước mặt Vệ Nhiên cô lại không như vậy.
Thật ra cũng không thể trách cô, ai bảo anh là Vệ Nhiên, là anh chàng cô thầm mến.
Chỉ cần cô không ở trước mặt Vệ Nhiên, cô chính là Tô toàn năng, người gặp người yêu của khoa Nghệ thuật.
Lại có người dám trộm của cô.
Không được, cô phải chạy về nhanh. phuogot_d.dlqdn
Tiểu Mễ cái gì cũng tốt nhưng chỉ cần nóng lên là yêu thích đập cái này, ném .
Bạn Tô trấn an Tiểu Mễ vài câu rồi tắt điện thoại.
Quay đầu lại thì phát hiện Vệ Nhiên nhàn rỗi đang nhìn cô, bạn Tô lại ngượng ngùng đỏ mặt.
“Vệ sư huynh, em có chút việc gấp. Gặp lại sư huynh sau!”
Cái đó… Vốn còn định nói hôm nay cô không cố ý, nhưng miệng cứ hé mở mà vẫn không thể nói.
Haizz, cô gái ôm ấp tình cảm luôn luôn là đề tài thơ ca ~
Buồn bã xoay đầu, Bạn Tô đã chuồn mất.
Nhìn bóng dáng màu trắng nào đó chạy vội, Vệ Nhiên không khỏi nheo mắt.
Hình ảnh này hình như có phần quen thuộc.
Không nghĩ tới sư muội ở khoa Nghệ thuật này chạy trốn nhanh vậy, chớp mắt đã không thấy bóng người.
Cô thật có sức sống, ở tàu điện ngầm ôm một bọc to chạy rất nhanh, không mang theo gì chạy trốn càng nhanh hơn.
Đứng nhìn theo hướng cô chạy đi một lúc.
Giờ anh mới mặc áo khoác vẫn vắt ở tay.
Dọc đường, bạn Tô chạy như điên về thẳng ký túc xá.
Ở dưới tầng gặp được đàn anh đàn chị gọi cũng không quan tâm.
Đến trước cửa phòng, mở cửa, Tiểu Mễ nhào lên ra sức lay người cô.
“Bị trộm tài khoản, bị trộm tài khoản rồi!”
Bạn Tô bị lắc đến mức co giật, phải giơ một bàn tay: “Mễ, bình tĩnh lại!”
“Bình tĩnh cái rắm! 500 của lão nương!”
Bạn Tô khóc, cô cũng có 500 ở trong đó mà.
Lắc một lúc, hai người bắt đầu gọi điện thoại cho bên chăm sóc khách hàng.
Bên chăm sóc khách hàng bày tỏ sẽ xử lý, nhưng số tiền nạp vào tài khoản bị dùng hay chưa thì không dám bảo đảm.
Tiểu Mễ lập tức nổi giận.
“Mẹ nó! Sao các anh không khóa lại?”
Bạn Tô vội vàng cướp lấy di động: “Anh ơi, chúng em rất nghèo, vì 1000 này mà cả tháng nay chỉ có thể ăn mì gói rồi.”
Tiếp đến, bạn Tô dùng tình để làm cảm động, lấy lý lẽ để nói rõ, tiếng khóc là công cụ miêu tả rõ nét mình là một cô gái nghèo khó, vì yêu thích trò chơi mới hi sinh tiền bạc, tuổi trẻ và tình yêu các kiểu.
Anh trai chăm sóc khách hàng bị cô nói đến choáng đầu, vội vàng gật đầu nói sẽ xử lý ngay.
Bạn Tô sờ mũi nhỏ tiếng nói: “Vậy xin nhờ cả vào anh, anh trai ~~”
Nói xong thì tắt máy.
Tô Tiểu Ly và Tiểu Mễ nhìn nhau, tài khoản của cô không đi huênh hoang, ai lại trộm số của cô nhỉ?
Hơn nữa còn đúng lúc như vậy?
Giống như nghĩ đến cái gì, hai người đồng thời nhảy về phía máy tính.
“Vào tài khoản lão nương!”
“Mễ, mở tài khoản!”
Hai người mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình, nhập mật khẩu, đăng nhập.
Năm giây sau, trên màn hình hiện lên một hàng chữ.
Hệ thống: [Dạ Thất Huyền tặng hoa cho Tiểu Ly Miêu, Tiểu Ly Miêu tiếp nhận tình yêu của Dạ Thất Huyền, Dạ Thất Huyền mở cờ trong bụng!]
Trong phòng truyền ra tiếng hét nhỏ của hai cô gái.
“Mẹ kiếp!”
“Mẹ ơi!”
Editor: phuogot_93
Tên trộm tài khoản to gan!
Trộm tài khoản không nói thì thôi, lại còn, lại còn dám nhận hoa của Dạ Thất Huyền!
Bạn Tô lập tức rất bực mình!
Còn Tiểu Mễ thì lại thấy rất ngạc nhiên.
Từ bao giờ mà Huyền gia và cô gái ở chung với mình có quan hệ tốt hơn vậy?
Cô nhìn Tô Tiểu Ly, rất nghiêm túc hỏi: “Hai người ngấm ngầm yêu nhau bao lâu rồi?”
Bạn Tô hết chỗ nói.
“Chị gái à, em và anh ấy không hề quen nhau.”
Tiểu Mễ không tin: “Vậy tại sao anh ta đưa hoa cho cậu?”
Hơn nữa, nhìn hoa kia mà xem, chính là hoa hồng, chỉ có người khác phái mới có thể tặng hoa hồng, trong trò chơi, đồng tính chỉ tặng hoa bình thường thôi.
Hoa hồng là đạo cụ mới ra, năm tệ một bông đó.
Éc… Bạn Tô lại gần màn hình, sau đó lại khóc…
Giờ các cô nên quan tâm đến cái này sao?
Đáng lẽ phải đi bắt cái tên trộm đã trộm tài khoản chứ?
Tiểu Mễ liếc mắt, xua tay.
“Không đúng không đúng, trộm tài khoản của cậu chắc chắn là phụ nữ.”
“Sao cậu đoán được?”
“Cậu xem, Huyền gia tặng hoa mà không từ chối, cái này đại biểu cho cái gì?” Chỉ có phụ nữ mới không từ chối thôi!
Bạn Tô cũng liếc mắt nhìn Tiểu Mễ, nghĩ trong lòng, đàn ông cũng có thể không từ chối, Tiểu Mễ cậu không biết yêu rồi.
“Không cần biết là nam hay nữ, nếu người này có liên quan đến tìm Huyền gia, chúng ta có thể bắt được người này.”
Một câu nói của Tiểu Mễ khiến bạn Tô thấy ngay vầng sáng hiện ra.
Đúng vậy, chỉ cần Dạ đại đại tiếp cận người đó, cô sẽ biết động cơ trộm tài khoản của người đó là gì.
Chiêu này được.
Vì thế Tiểu Mễ nhắn riêng cho Dạ Thất Huyền.
Cùng lúc đó, bạn Tô đăng nhập một tài khoản sư huynh cho cô, chuyên dùng để cô đi hái cây thuốc.
Tài khoản này là một đao khách, bắp thịt to lớn mà cái gương mặt, lại đi chọn cái màu đen.
Trên lưng mang một cây đao to, thân trên mặc một cái áo ngoài màu vàng, trên eo thắt một cái đai lưng rộng bản, phía dưới là một cái quần đen và đôi giày vải to màu đen.
Lúc đào cây thuốc, bắp thịt trên người còn rung rung lên.
Nhìn lướt qua chẳng giống đao khách mà giống đầu bếp hơn.
Lần đầu tiên bạn Tô mở tài khoản này đi hái cây thuốc cho sư huynh nhà mình đã bị hình tượng này làm cho giật mình.
Sao lại có hình tượng điên cuồng như vậy chứ?
Tô Tiểu Ly cô yêu thích cái đẹp, đương nhiên rất không hài lòng với hình tượng này.
Vì thế cô hỏi sư huynh nhà mình: “Sư huynh, huynh thích trai đẹp không?”
Chàng trai nào đó ừ một tiếng. phuogot_d.d/lqdn
Bạn Tô vội vàng cười haha hỏi tiếp: “Vậy có ai thấy huynh là trai đẹp không?”
Nhìn cách cô hỏi kìa, nếu anh nói không có, vậy anh chính là “cực phẩm.”
Nếu anh nói có, vậy chẳng phải cô có một sư huynh đẹp trai rồi à?
Thầm mến Vệ Nhiên sư huynh, trong trò chơi YY anh thành Vệ Nhiên sư huynh, tưởng tượng Vệ Nhiên sư huynh bảo vệ cô, thật hạnh phúc, thật tốt đẹp biết bao.
Ai biết được, chàng trai kia im lặng trong chốc lát.
Rồi rất bình tĩnh nói: “Những người khác đều nói huynh đẹp tự nhiên.”
Tô Tiểu Ly lập tức phun nước bọt.
Vì sao lại gọi là đẹp tự nhiên, chính là vì tự nhiên không có một chút nào đẹp!
Chậc chậc, lại còn đẹp tự nhiên, thật biết cách dùng từ.
Với hi vọng tìm được một người con trai có thể thay thế Vệ Nhiên sư huynh trong lòng cô, cô tạm thời YY một chút, bạn Tô đã thấy khinh bỉ bản thân.
Đương nhiên việc cô có cái ý nghĩ này là bởi vì mới quen chàng trai nào đó, vẫn chưa quen thân.
Về sau, rất nhiều lần cô thấy khinh bỉ bản thân dám có suy nghĩ thô tục như thế.
Sao có thể so sánh sư huynh mặt lạnh với Vệ đại công tử thân ái của cô.
Không có biện pháp nào so sánh được hết!
Hơn nữa, chàng trai nào đó cứ hở ra là vứt một cái túi bảo cô đi hái cây thuốc.
“Đi! Lấy 300 cây thuốc về đây cho huynh.”
Áo trắng dịu dàng, cảnh tượng xinh đẹp, lại để cho cô đi làm cu li.
Cho nên cô âm thầm thề, về sau sống chết thế nào cũng không đăng nhập tài khoản này!
Nhưng không thể ngờ tới, giờ cô lại chủ động đăng nhập vào đây.
Nếu không phải bị trộm tài khoản thì…
Bạn Tô thở dài trước máy tính, Tiểu Mễ lập tức gọi: “Cậu ở đâu? Tới miếu Nguyệt lão ở Phượng Tường nhanh!”
Miếu Nguyệt lão?
Bạn Tô giật mình, quay đầu nhìn Tiểu Mễ: “Đến đấy làm gì?”
“Cậu nói xem đến đó làm gì?” Kẻ trộm tài khoản đã nhận hoa của Huyền gia, vừa rồi ở trong bang, cô nghe một MM có nói nhìn thấy Tiểu Ly Miêu ở gần thành Phượng Tường.
Chắc chắn là đi kết hôn với Huyền gia rồi!
A! Không được!!
Tô Tiểu Ly hét lên, vội vàng quay về máy tính, di chuyển nhân vật từ rừng cây chạy vào bên trong thành.
Tiểu Mễ ngồi cạnh thì vội vàng nhắn tin riêng cho Dạ Thất Huyền.
“Huyền gia? Có ở đây không?”
Nghe nói Huyền gia không thích nói chuyện với người khác, người liên quan đến đánh quái sẽ trả lời một con số: 1.
1 nghĩa là tiếp tục, 2 nghĩa là tạm ngừng.
Cho nên để tránh cho anh thật sự chạy đi kết hôn với cái người trộm tài khoản của bạn Tô, Tiểu Mễ không còn cách nào khác là gửi mấy tin nhắn liên tục.
“Huyền gia, nếu có xin hãy trả lời!”
“Huyền gia, Tiểu Ly Miêu không phải người đang đăng nhập tài khoản!”
“Huyền gia, nếu có xin hãy trả lời!”
Nhưng Dạ Thất Huyền một chữ cũng không trả lời cô. phuogot_d.d/lqdnTiểu Mễ phiền não cào tóc, mẹ nó! Rốt cuộc là có thấy không? Không thấy động tĩnh gì thế.
Thật ra, Dạ Thấy Huyền đã đọc được.
Tiểu Ly Miêu không phải người đang đăng nhập?
Anh nhìn lại cô gái mặc áo trắng đứng bên cạnh, vẫn là dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu.
Giống như biết anh đang nhìn cô.
Cô gái áo trắng vui vẻ hớn hở quay lại: “Em đẹp không?”
Anh hơi sững sờ, cô gái áo trắng lại nói tiếp với anh trên kênh Khu vực: “Nói cho anh biết, ngoài đời người thật của em còn đẹp hơn! Cưới em coi như là anh tinh mắt!”
Đột nhiên một hình ảnh quen thuộc thoáng hiện lên trong đầu.
Một cô gái điêu ngoa dùng sức kéo tay áo anh, căm hận nói: “Nói cho anh biết, nếu anh không theo đuổi em chính là không có mắt nhìn đó!”
Vẻ mặt kia giống như trên thế giới này cô chính là người đáng để yêu thích nhất.
Những người khác đều là đổ bỏ đi.
Sao đột nhiên lại nghĩ tới cô ta?
Dạ Thất Huyền vội vàng lắc đầu nhưng một cái hình ảnh khác lại mơ hồ hiện ra.
“Thí chủ, lão nạp thật sự không bán thân!”
Nhìn có vẻ khó hiểu nhưng lại có cảm giác là người tốt.
Nhìn lại người tên Mễ Mạnh Mẽ vẫn liên tục gửi tin nhắn cho anh, đột nhiên anh sững sờ giống như bị sét đánh trúng.
Bị trộm tài khoản? Không phải bản thân?
Mà cách nói chuyện của Tiểu Ly Miêu bây giờ gợi cho anh nhớ đến một người mà anh đã từng rất quen thuộc.
Thậm chí người này còn bởi vì một người đàn ông khác mà chia tay anh.
Rồi sau khi chia tay một tháng đột nhiên quay về tìm anh, hơn nữa còn tìm cả trong trò chơi.
Người như vậy, chỉ có một.
Không lẽ là… Hoa Hồng??
Cô gái áo trắng thấy chàng trai áo đen bên cạnh nãy giờ không nói gì, vì thế giọng điệu có vẻ không tốt, giống như có chút không kiên nhẫn.
Ban đầu, ở thế giới cũng không có mấy người chú ý Dạ Thất Huyền tặng hoa cho Tiểu Ly Miêu.
Phần lớn mọi người bởi vì Mặc Phàm nói Tiểu Ly Miêu là sư đệ của anh thì đã tin rằng thân phận của Tiểu Ly Miêu là “đàn ông.”
Cho nên tất cả mọi người không để ý.
Nhưng đột nhiên có người kinh ngạc hô lên một câu: “Mẹ kiếp, chính là Huyền gia tặng hoa!”
Nam tặng hoa cho nam? Đang chơi cái gì đây?
Kênh Thế giới đang yên tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Một đống hủ nữ nhảy ra cùng những người thích xem náo nhiệt.
Nhìn thấy nam nam biểu lộ tình cảm thật, các cô lập tức rối rít chạy đến kéo đàn kéo lũ trước miếu Nguyệt lão.
“Người ta rất kích động, bởi vì người ta muốn tận mắt nhìn thấy nam – nam kết hôn một lần!”
“Tôi cũng thế, tôi cũng thế!”
“Thật ra tôi lại muốn xem trực tiếp.” Kiểu như người nào đẩy người nào, người nào là công, người nào là thụ.
“A a a, tôi cũng muốn tôi cũng muốn.”
Khản giả thật nhiệt tình.
Nhưng mọi người nhiệt tình không phải lúc rồi.
Không thấy vai nam chính trong scandal đứng yên như cọc gỗ ở kia à?
Không thấy người con trai được gọi là nữ chính đang bực bội xoay quanh nam chính à? Con mắt của mấy người ở đâu? Ánh mắt của mấy người nhìn nơi nào?
“Mọi người nhìn đi, Tiểu Ly Miêu xoay quanh Huyền gia kìa!”
“Nước miếng…”
Có người không hiểu, hỏi: “Nước miếng cái gì?”
“Chắc chắn là đang tìm điểm đột phá trên cơ thể Huyền gia.”
Không cẩn thận có khi Tiểu Ly Miêu mới thật sự là công. Một thiếu niên không giống công, nếu trở thành công còn mạnh mẽ hơn cả công thật sự.
A… Thì ra là thế thì ra là thế.
Ánh mắt của khán giả giống như đã hiểu rõ rồi.
Đột nhiên có người hét lên một câu “Huyền gia hồi hồn rồi!”
Đúng vậy, chàng trai áo đen giật giật, cô gái áo trắng cũng dừng lại không xoay quanh nữa. phuogot_d.d/lqdn
Trong lúc nhất thời, gần như tất cả mọi người đều nhảy vào bình luận.
[Ủng hộ Huyền gia và Tiểu Ly Miêu kết hôn!]
[Tiểu Ly Miêu, cô giỏi quá!]
[Huyền gia, nhanh để cho Tiểu Ly Miêu ôm ôm xoa xoa anh đi!]
…
Mặc dù mọi người ở đây đều ủng hộ hai người kết hôn, nhưng trước màn hình máy tính có một ánh mắt khinh bỉ nhìn cô gái áo trắng trong màn hình.
Đồ đê tiện! Dám tranh giành với tao!
Cuối cùng không phải vẫn là tao thắng à?
Khóe miệng nở một nụ cười nham hiểm, móng tay sơn màu hồng gõ chữ ở trong kênh Khu vực.
Tiểu Ly Miêu: “Chúng ta kết hôn đi?”
Dạ Thất Huyền không nói chuyện nhưng lại đến gần cô gái áo trắng hơn một chút.
Oh Oh, đám quần chúng lại sôi trào, Dạ Thất Huyền sẽ nói cái gì đây?
Chắc chắn là thẹn thùng nói em đồng ý hả?
Thời gian giống như ngừng lại, tất cả mọi người nín thở chờ đợi Dạ Thất Huyền trả lời.
Một giây, hai giây, ba giây.
Đột nhiên một cơn gió to thổi đến, một người đàn ông vạm vỡ có mái tóc rối bù, mặt đen như than, áo vàng quần đen lao vọt vào trong đám người.
Hơn nữa, trên người anh ta vẫn còn rễ đỏ đung đưa trong gió.
Bắp thịt anh ta rung rung, đỉnh đầu hiện một dòng chữ: “Tôi không đồng ý các người kết hôn!”
Mọi người đứng ngây ra.
Mấy giây sau, rốt cuộc có một người xem hưng phấn nói: “Hóa ra là ba người đàn ông yêu nhau, quá kích thích rồi!”
Gào, giờ mọi người mới hiểu được, thì ra vị cơ bắp này tới đây để cướp hôn.
Ặc…
Bạn Tô giống như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, cái này cái này, ai nói cho anh biết vậy?
Chắc chắn là Tiểu Mễ! Tiểu Mễ cậu thật quá đáng, dám bán đứng bạn thân cùng phòng!
Vệ sư huynh sẽ không nghĩ rằng cô cố ý ngã vào anh chứ?
Ôi trời ơi, phải mau nghĩ cách cứu vãn lại thôi.
Bạn Tô uốn éo: “Vệ Vệ Vệ sư huynh! Em em… Cái đó, em chỉ thuần túy là ngưỡng mộ trên tinh thần thôi!”
Chàng trai nhíu mày, ý bảo cô tiếp tục nói.
Bạn Tô lại ngây dại bởi vì… Cô phát hiện Vệ sư huynh nhướn mày trông thật hấp dẫn. >.<
…
Cũng không biết là ánh mắt bạn Tô nào đó lộ vẻ thành thực hay là vì ánh mắt cô sáng ngời.
Trong mắt Vệ đại công tử dần nổi lên một cảm xúc khó nắm bắt.
Giống như đã quyết định gì đó trong chớp mắt.
Đột nhiên anh khom lưng ghé sát cô, cầm lấy một lọn tóc dài.
Ừ, không có mùi son phấn, điều này làm anh rất hài lòng.
Vừa rồi trong thư viện có thoảng qua mùi hương hoa bách hợp, giờ lại mơ hồ chạy vào trong mũi anh rồi.
Còn nữa, vừa rồi trong lúc cô bối rối, lơ đãng chạm vào nơi mềm mại nào đó đột nhiên lại thấy muốn.
Thậm chí, miệng đắng lưỡi khô. phuogot_d.dlqdn
Tối hôm ở phòng y tế, cô bạn cùng phòng tóc ngắn và mấy người khác đứng ở cửa nhìn thấy cô đang giữ mặt anh, đã xấu hổ nói xin lỗi với anh.
“Rất xin lỗi, Vệ đại công tử, bình thường cô ấy không như vậy đâu.”
Nhiều lắm chỉ có ý tưởng thôi chứ tuyệt đối không dám nhào lên thật.
Tỏ tình ở trong quán cơm Lão Dương còn chưa tính, lại còn to gan ngã vào ngực Vệ đại công tử.
Tiểu Mễ vừa nói xin lỗi, vừa âm thầm liếc cô gái nào đó trên giường, đột nhiên cảm thấy Tô Tiểu Ly thật trâu.
Con nhóc này mỗi ngày đều la lối muốn đi theo con đường phúc hắc, cô vẫn luôn xem thường.
Hôm nay cô cảm thấy mình sai rồi, thì ra quả thật Tô Tiểu Ly có năng lực để phúc hắc.
Thật sự, dám ở trước mặt người mình thầm mến làm ra những chuyện khác người như vậy.
Ai dám nói Tô Tiểu Ly không trâu, cô là người đầu tiên không đồng ý.
= =||| Bạn học Tiểu Mễ, cô là đang khen ngợi bạn Tô sao?
Anh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn bạn Tô nằm trên giường nói mớ, miệng hơi nâng lên.
Anh thật sự không ngờ, dáng người cô gái trước mắt này lại đẹp như thế.
Với con trai mà nói, dáng người này quả thật rất khó từ chối.
Hơn nữa trải qua vừa rồi… Khụ…
Người thích anh ở đại học R có rất nhiều.
Nhưng chưa từng có cô gái nào đặc biệt như này.
Không phải cô thích anh sao, vừa đúng, anh cho cô cơ hội này.
Đôi mắt sáng lên, Vệ Nhiên hỏi cô: “Mang điện thoại di động không?”
Bạn Tô gật đầu theo bản năng, vội vàng móc cái điện thoại màu bạc từ trong quần áo ra, hay tay cung kính dâng lên.
Khi ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại trong tay cô, hình như đầu ngón tay còn nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cô, thành công làm cho tay bạn Tô run nhẹ.
Nụ cười bên môi Vệ đại công tử hình như lại sâu thêm một chút, ngón tay sạch sẽ bấm tới bấm lui trên điện thoại của cô.
Lúc này mặt trời hạ xuống phía tây, ánh nắng chiều lại tạo một lớp viền vàng bao quanh người anh.
Gương mặt tuấn tú kia giống như một người trong bức tranh không có thực, giờ phút này lại đang đứng trước mặt mình.
Bạn học Tô lại thấy choáng váng.
Hình tượng này quá đẹp rồi.
Vậy mà Vệ sư huynh còn đang bấm bấm trên điện thoại của cô… Thật hi vọng mình là chiếc điện thoại kia…
= =||| Bạn học Tô, bạn đã muốn bị sờ sao vừa rồi lại đứng dậy khỏi người Vệ đại công tử?
Cái đồ!
Vệ Nhiên bấm xong một dãy số, hơi nghiêng đầu, giống như đang xác nhận cái gì, lại bấm bấm vào di động rồi mới trả cho Tô Tiểu Ly.
“Được rồi!”
Bạn Tô vội vàng vươn hai tay cung kính nhận điện thoại của mình lần nữa.
Ở đây có vân tay của Vệ sư huynh.
Vừa mới cầm lấy, điện thoại lại hát lớn.
“Mê hỏa pháp hỏa pháp hỏa cầu, mê hỏa pháp hỏa pháp hỏa cầu.”
* Đây là link bài hát nhé. Tên là Hỏa pháp đế, nhạc của bài Nobody https://www.youtube.com/watch?v=t3sI2IbUtfI
Lần này cô đã đổi nhạc chuông thành bản ghi âm của A Phi thâm tình của ban nhạc Hỏa Diễm.
Dưới trời chiều, đứng trước anh chàng trẻ tuổi đẹp trai như vậy, còn có âm nhạc dễ nghe như vậy làm bối cảnh thật sự là quá tuyệt.
Chỉ là có tuyệt đến đâu cũng phải nghe điện thoại. phuogot_d.dlqdn
Bạn Tô mỉm cười để di động cạnh tai: “Xin chào, tôi là Tô Tiểu Ly, xin hỏi ai vậy?”
Ơ, giọng nói này thật ngọt.
Người ở đầu dây bên kia hình như bị giọng điệu này của bạn Tô hù dọa.
Sửng sốt hai giây mới gào lên: “Chào cái đầu cậu!! Cậu chết ở đâu rồi?? Sao tớ gửi tin nhắn mà không về?”
Khóe miệng bạn Tô co rút, liếc trộm vẻ mặt của Vệ Nhiên, tiếp tục dịu dàng trả lời: “À, tớ đang đọc sách, gần đây đang nghiên cứu tác dụng của mỹ thuật, cậu biết nó rất phù hợp với tớ.”
“Mẹ kiếp! Tô Tiểu Ly! Đừng có mà thách thức cực hạn của lão nương!”
Giọng nói rất to, tai bạn Tô có khi bị hỏng mất.
Lại nhanh chóng liếc mắt về phía Vệ Nhiên, ừ ừ, vẻ mặt Vệ công tử rất bình thường, anh không nghe thấy rồi.
“Ừ ừ, tới đang nghiên cứu mỹ thuật hiện đại.”
Thuận tay che cái miệng nhỏ, cười không lộ răng.
Rốt cuộc Tiểu Mễ bùng nổ.
“Mẹ nó! Cậu mau trở về cho tớ! Có phải cậu đổi mật khẩu rồi không? Lão nương không thể vào được trò chơi!”
A, nghe thấy trò chơi, rốt cuộc Tô Tiểu Ly cũng trở về trạng thái bình thường, sao cô có thể đi đổi mật khẩu của Tiểu Mễ chứ?
“Tiểu Mễ cậu đừng gấp, có phải bấm sai mật khẩu rồi không?”
“Sai cái lông ý! Sinh nhật cái đứa chết tiệt cậu mà lão nương có thể nhớ nhầm à?”
Sinh nhật của cô? Mật khẩu đăng nhập trò chơi của Tiểu Mễ từ bao giờ đã đổi thành sinh nhật cô rồi?“Tớ muốn vào tài khoản của cậu!”
Là như này, hôm mới trở về trường học, bạn Tô và Tiểu Mễ định nạp ít tiền vào trò chơi.
Bởi vì Tiểu Mễ muốn chế tạo một thần khí nào đó còn bạn Tô cũng đến lúc cần tiêu tiền.
Tuy nói sư huynh Mặc Phàm nhà cô cho đồ nhưng cũng không thể lấy không được.
Hai người bàn bạc, quyết định lấy ít tiền mừng tuổi nạp vào 1000 tệ.
Vì thế, nhiệm vụ nạp tiền này giao cho Tiểu Mễ, dù sao thì cô ấy cũng nạp không ít lần.
Nhưng mà… Không phải đã nói sẽ nạp vào tài khoản của Tiểu Mễ sao, sao giờ lại nạp vào tải khoản của cô?
Tiểu Mễ điên cuồng vò vò mái tóc ngắn: “Đủ 1000 tệ mới có thể nhận váy Thiên Tuyết! Chẳng phải cậu chỉ có áo choàng thôi sao?”
Bộ đồ Thiên Tuyết chỉ khi nạp đủ số lượng vàng thì mới được hệ thống tặng, rất hiếm có.
Lần này là nạp cùng nhau cho nên Tiểu Mễ quyết định nạp vào tài khoản của Tô Tiểu Ly.
Ai biết vừa mới nhận thông báo nạp tiền thành công, muốn đăng nhập tài khoản lại bị thông báo sai mật khẩu!
Bởi vì mật khẩu nạp tiền và mật khẩu đăng nhập trò chơi không giống nhau nên Tiểu Mễ nghĩ tới đầu tiên là bạn Tô đã đổi mật khẩu.
Bạn Tô vừa nghe xong thì trong lòng lo lắng, cô không hề đổi mật khẩu.
Nói như vậy, chỉ có thể là… Cô bị trộm tài khoản rồi?? Mà tài khoản đó còn vừa mới nạp 1000 tệ nữa!
“Ông nội nó! Dám trộm tài khoản của tớ!”
Đây là giọng của bạn Tô thét, xin chú ý là thét.
Vốn đang giả vờ dùng giọng nói dịu dàng đột nhiên đổi thành thét lên.
Mà đúng lúc cô thét lên, gương mặt chàng trai vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát hình như hơi chuyển động.
Trộm nick là truyện nhỏ, nhưng số tiền trong đó là 1000 tệ!
Là đời sau của gia đình cách mạng, Tô Tiểu Ly rất cần cù tiết kiệm!
1000 tệ ơi 1000 tệ, nước mắt trong lòng của cô đang yên lặng chảy ra sông Hoàng Hà.
Tức giận thì tức giận, nhưng Tô Tiểu Ly vẫn không quên an ủi Tiểu Mễ.
“Đừng nóng vội đừng nóng vội, Mễ à, cậu gọi điện cho bên chăm sóc khách hàng trước đi.”
Tiểu Mễ ở bên kia không nói chuyện, mà lại nghe thấy tiếng động đồ vật gì đó rơi xuống đất.
“Tớ về ký túc xá, bình tĩnh, Mễ, cậu đừng kích động. Ngàn vạn lần đừng đập hỏng bàn phím, cũng đừng ném bút.”
Đừng thấy Tô Tiểu Ly nhìn có chút bình thường, nhưng dù sao cô cũng là đời sau của gia đình cách mạng.
Từ nhỏ đã có một đặc điểm, gặp chuyện người khác càng hốt hoảng thì ngược lại cô càng bình tĩnh.
Còn về tại sao trước mặt Vệ Nhiên cô lại không như vậy.
Thật ra cũng không thể trách cô, ai bảo anh là Vệ Nhiên, là anh chàng cô thầm mến.
Chỉ cần cô không ở trước mặt Vệ Nhiên, cô chính là Tô toàn năng, người gặp người yêu của khoa Nghệ thuật.
Lại có người dám trộm của cô.
Không được, cô phải chạy về nhanh. phuogot_d.dlqdn
Tiểu Mễ cái gì cũng tốt nhưng chỉ cần nóng lên là yêu thích đập cái này, ném .
Bạn Tô trấn an Tiểu Mễ vài câu rồi tắt điện thoại.
Quay đầu lại thì phát hiện Vệ Nhiên nhàn rỗi đang nhìn cô, bạn Tô lại ngượng ngùng đỏ mặt.
“Vệ sư huynh, em có chút việc gấp. Gặp lại sư huynh sau!”
Cái đó… Vốn còn định nói hôm nay cô không cố ý, nhưng miệng cứ hé mở mà vẫn không thể nói.
Haizz, cô gái ôm ấp tình cảm luôn luôn là đề tài thơ ca ~
Buồn bã xoay đầu, Bạn Tô đã chuồn mất.
Nhìn bóng dáng màu trắng nào đó chạy vội, Vệ Nhiên không khỏi nheo mắt.
Hình ảnh này hình như có phần quen thuộc.
Không nghĩ tới sư muội ở khoa Nghệ thuật này chạy trốn nhanh vậy, chớp mắt đã không thấy bóng người.
Cô thật có sức sống, ở tàu điện ngầm ôm một bọc to chạy rất nhanh, không mang theo gì chạy trốn càng nhanh hơn.
Đứng nhìn theo hướng cô chạy đi một lúc.
Giờ anh mới mặc áo khoác vẫn vắt ở tay.
Dọc đường, bạn Tô chạy như điên về thẳng ký túc xá.
Ở dưới tầng gặp được đàn anh đàn chị gọi cũng không quan tâm.
Đến trước cửa phòng, mở cửa, Tiểu Mễ nhào lên ra sức lay người cô.
“Bị trộm tài khoản, bị trộm tài khoản rồi!”
Bạn Tô bị lắc đến mức co giật, phải giơ một bàn tay: “Mễ, bình tĩnh lại!”
“Bình tĩnh cái rắm! 500 của lão nương!”
Bạn Tô khóc, cô cũng có 500 ở trong đó mà.
Lắc một lúc, hai người bắt đầu gọi điện thoại cho bên chăm sóc khách hàng.
Bên chăm sóc khách hàng bày tỏ sẽ xử lý, nhưng số tiền nạp vào tài khoản bị dùng hay chưa thì không dám bảo đảm.
Tiểu Mễ lập tức nổi giận.
“Mẹ nó! Sao các anh không khóa lại?”
Bạn Tô vội vàng cướp lấy di động: “Anh ơi, chúng em rất nghèo, vì 1000 này mà cả tháng nay chỉ có thể ăn mì gói rồi.”
Tiếp đến, bạn Tô dùng tình để làm cảm động, lấy lý lẽ để nói rõ, tiếng khóc là công cụ miêu tả rõ nét mình là một cô gái nghèo khó, vì yêu thích trò chơi mới hi sinh tiền bạc, tuổi trẻ và tình yêu các kiểu.
Anh trai chăm sóc khách hàng bị cô nói đến choáng đầu, vội vàng gật đầu nói sẽ xử lý ngay.
Bạn Tô sờ mũi nhỏ tiếng nói: “Vậy xin nhờ cả vào anh, anh trai ~~”
Nói xong thì tắt máy.
Tô Tiểu Ly và Tiểu Mễ nhìn nhau, tài khoản của cô không đi huênh hoang, ai lại trộm số của cô nhỉ?
Hơn nữa còn đúng lúc như vậy?
Giống như nghĩ đến cái gì, hai người đồng thời nhảy về phía máy tính.
“Vào tài khoản lão nương!”
“Mễ, mở tài khoản!”
Hai người mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình, nhập mật khẩu, đăng nhập.
Năm giây sau, trên màn hình hiện lên một hàng chữ.
Hệ thống: [Dạ Thất Huyền tặng hoa cho Tiểu Ly Miêu, Tiểu Ly Miêu tiếp nhận tình yêu của Dạ Thất Huyền, Dạ Thất Huyền mở cờ trong bụng!]
Trong phòng truyền ra tiếng hét nhỏ của hai cô gái.
“Mẹ kiếp!”
“Mẹ ơi!”
Editor: phuogot_93
Tên trộm tài khoản to gan!
Trộm tài khoản không nói thì thôi, lại còn, lại còn dám nhận hoa của Dạ Thất Huyền!
Bạn Tô lập tức rất bực mình!
Còn Tiểu Mễ thì lại thấy rất ngạc nhiên.
Từ bao giờ mà Huyền gia và cô gái ở chung với mình có quan hệ tốt hơn vậy?
Cô nhìn Tô Tiểu Ly, rất nghiêm túc hỏi: “Hai người ngấm ngầm yêu nhau bao lâu rồi?”
Bạn Tô hết chỗ nói.
“Chị gái à, em và anh ấy không hề quen nhau.”
Tiểu Mễ không tin: “Vậy tại sao anh ta đưa hoa cho cậu?”
Hơn nữa, nhìn hoa kia mà xem, chính là hoa hồng, chỉ có người khác phái mới có thể tặng hoa hồng, trong trò chơi, đồng tính chỉ tặng hoa bình thường thôi.
Hoa hồng là đạo cụ mới ra, năm tệ một bông đó.
Éc… Bạn Tô lại gần màn hình, sau đó lại khóc…
Giờ các cô nên quan tâm đến cái này sao?
Đáng lẽ phải đi bắt cái tên trộm đã trộm tài khoản chứ?
Tiểu Mễ liếc mắt, xua tay.
“Không đúng không đúng, trộm tài khoản của cậu chắc chắn là phụ nữ.”
“Sao cậu đoán được?”
“Cậu xem, Huyền gia tặng hoa mà không từ chối, cái này đại biểu cho cái gì?” Chỉ có phụ nữ mới không từ chối thôi!
Bạn Tô cũng liếc mắt nhìn Tiểu Mễ, nghĩ trong lòng, đàn ông cũng có thể không từ chối, Tiểu Mễ cậu không biết yêu rồi.
“Không cần biết là nam hay nữ, nếu người này có liên quan đến tìm Huyền gia, chúng ta có thể bắt được người này.”
Một câu nói của Tiểu Mễ khiến bạn Tô thấy ngay vầng sáng hiện ra.
Đúng vậy, chỉ cần Dạ đại đại tiếp cận người đó, cô sẽ biết động cơ trộm tài khoản của người đó là gì.
Chiêu này được.
Vì thế Tiểu Mễ nhắn riêng cho Dạ Thất Huyền.
Cùng lúc đó, bạn Tô đăng nhập một tài khoản sư huynh cho cô, chuyên dùng để cô đi hái cây thuốc.
Tài khoản này là một đao khách, bắp thịt to lớn mà cái gương mặt, lại đi chọn cái màu đen.
Trên lưng mang một cây đao to, thân trên mặc một cái áo ngoài màu vàng, trên eo thắt một cái đai lưng rộng bản, phía dưới là một cái quần đen và đôi giày vải to màu đen.
Lúc đào cây thuốc, bắp thịt trên người còn rung rung lên.
Nhìn lướt qua chẳng giống đao khách mà giống đầu bếp hơn.
Lần đầu tiên bạn Tô mở tài khoản này đi hái cây thuốc cho sư huynh nhà mình đã bị hình tượng này làm cho giật mình.
Sao lại có hình tượng điên cuồng như vậy chứ?
Tô Tiểu Ly cô yêu thích cái đẹp, đương nhiên rất không hài lòng với hình tượng này.
Vì thế cô hỏi sư huynh nhà mình: “Sư huynh, huynh thích trai đẹp không?”
Chàng trai nào đó ừ một tiếng. phuogot_d.d/lqdn
Bạn Tô vội vàng cười haha hỏi tiếp: “Vậy có ai thấy huynh là trai đẹp không?”
Nhìn cách cô hỏi kìa, nếu anh nói không có, vậy anh chính là “cực phẩm.”
Nếu anh nói có, vậy chẳng phải cô có một sư huynh đẹp trai rồi à?
Thầm mến Vệ Nhiên sư huynh, trong trò chơi YY anh thành Vệ Nhiên sư huynh, tưởng tượng Vệ Nhiên sư huynh bảo vệ cô, thật hạnh phúc, thật tốt đẹp biết bao.
Ai biết được, chàng trai kia im lặng trong chốc lát.
Rồi rất bình tĩnh nói: “Những người khác đều nói huynh đẹp tự nhiên.”
Tô Tiểu Ly lập tức phun nước bọt.
Vì sao lại gọi là đẹp tự nhiên, chính là vì tự nhiên không có một chút nào đẹp!
Chậc chậc, lại còn đẹp tự nhiên, thật biết cách dùng từ.
Với hi vọng tìm được một người con trai có thể thay thế Vệ Nhiên sư huynh trong lòng cô, cô tạm thời YY một chút, bạn Tô đã thấy khinh bỉ bản thân.
Đương nhiên việc cô có cái ý nghĩ này là bởi vì mới quen chàng trai nào đó, vẫn chưa quen thân.
Về sau, rất nhiều lần cô thấy khinh bỉ bản thân dám có suy nghĩ thô tục như thế.
Sao có thể so sánh sư huynh mặt lạnh với Vệ đại công tử thân ái của cô.
Không có biện pháp nào so sánh được hết!
Hơn nữa, chàng trai nào đó cứ hở ra là vứt một cái túi bảo cô đi hái cây thuốc.
“Đi! Lấy 300 cây thuốc về đây cho huynh.”
Áo trắng dịu dàng, cảnh tượng xinh đẹp, lại để cho cô đi làm cu li.
Cho nên cô âm thầm thề, về sau sống chết thế nào cũng không đăng nhập tài khoản này!
Nhưng không thể ngờ tới, giờ cô lại chủ động đăng nhập vào đây.
Nếu không phải bị trộm tài khoản thì…
Bạn Tô thở dài trước máy tính, Tiểu Mễ lập tức gọi: “Cậu ở đâu? Tới miếu Nguyệt lão ở Phượng Tường nhanh!”
Miếu Nguyệt lão?
Bạn Tô giật mình, quay đầu nhìn Tiểu Mễ: “Đến đấy làm gì?”
“Cậu nói xem đến đó làm gì?” Kẻ trộm tài khoản đã nhận hoa của Huyền gia, vừa rồi ở trong bang, cô nghe một MM có nói nhìn thấy Tiểu Ly Miêu ở gần thành Phượng Tường.
Chắc chắn là đi kết hôn với Huyền gia rồi!
A! Không được!!
Tô Tiểu Ly hét lên, vội vàng quay về máy tính, di chuyển nhân vật từ rừng cây chạy vào bên trong thành.
Tiểu Mễ ngồi cạnh thì vội vàng nhắn tin riêng cho Dạ Thất Huyền.
“Huyền gia? Có ở đây không?”
Nghe nói Huyền gia không thích nói chuyện với người khác, người liên quan đến đánh quái sẽ trả lời một con số: 1.
1 nghĩa là tiếp tục, 2 nghĩa là tạm ngừng.
Cho nên để tránh cho anh thật sự chạy đi kết hôn với cái người trộm tài khoản của bạn Tô, Tiểu Mễ không còn cách nào khác là gửi mấy tin nhắn liên tục.
“Huyền gia, nếu có xin hãy trả lời!”
“Huyền gia, Tiểu Ly Miêu không phải người đang đăng nhập tài khoản!”
“Huyền gia, nếu có xin hãy trả lời!”
Nhưng Dạ Thất Huyền một chữ cũng không trả lời cô. phuogot_d.d/lqdnTiểu Mễ phiền não cào tóc, mẹ nó! Rốt cuộc là có thấy không? Không thấy động tĩnh gì thế.
Thật ra, Dạ Thấy Huyền đã đọc được.
Tiểu Ly Miêu không phải người đang đăng nhập?
Anh nhìn lại cô gái mặc áo trắng đứng bên cạnh, vẫn là dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu.
Giống như biết anh đang nhìn cô.
Cô gái áo trắng vui vẻ hớn hở quay lại: “Em đẹp không?”
Anh hơi sững sờ, cô gái áo trắng lại nói tiếp với anh trên kênh Khu vực: “Nói cho anh biết, ngoài đời người thật của em còn đẹp hơn! Cưới em coi như là anh tinh mắt!”
Đột nhiên một hình ảnh quen thuộc thoáng hiện lên trong đầu.
Một cô gái điêu ngoa dùng sức kéo tay áo anh, căm hận nói: “Nói cho anh biết, nếu anh không theo đuổi em chính là không có mắt nhìn đó!”
Vẻ mặt kia giống như trên thế giới này cô chính là người đáng để yêu thích nhất.
Những người khác đều là đổ bỏ đi.
Sao đột nhiên lại nghĩ tới cô ta?
Dạ Thất Huyền vội vàng lắc đầu nhưng một cái hình ảnh khác lại mơ hồ hiện ra.
“Thí chủ, lão nạp thật sự không bán thân!”
Nhìn có vẻ khó hiểu nhưng lại có cảm giác là người tốt.
Nhìn lại người tên Mễ Mạnh Mẽ vẫn liên tục gửi tin nhắn cho anh, đột nhiên anh sững sờ giống như bị sét đánh trúng.
Bị trộm tài khoản? Không phải bản thân?
Mà cách nói chuyện của Tiểu Ly Miêu bây giờ gợi cho anh nhớ đến một người mà anh đã từng rất quen thuộc.
Thậm chí người này còn bởi vì một người đàn ông khác mà chia tay anh.
Rồi sau khi chia tay một tháng đột nhiên quay về tìm anh, hơn nữa còn tìm cả trong trò chơi.
Người như vậy, chỉ có một.
Không lẽ là… Hoa Hồng??
Cô gái áo trắng thấy chàng trai áo đen bên cạnh nãy giờ không nói gì, vì thế giọng điệu có vẻ không tốt, giống như có chút không kiên nhẫn.
Ban đầu, ở thế giới cũng không có mấy người chú ý Dạ Thất Huyền tặng hoa cho Tiểu Ly Miêu.
Phần lớn mọi người bởi vì Mặc Phàm nói Tiểu Ly Miêu là sư đệ của anh thì đã tin rằng thân phận của Tiểu Ly Miêu là “đàn ông.”
Cho nên tất cả mọi người không để ý.
Nhưng đột nhiên có người kinh ngạc hô lên một câu: “Mẹ kiếp, chính là Huyền gia tặng hoa!”
Nam tặng hoa cho nam? Đang chơi cái gì đây?
Kênh Thế giới đang yên tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Một đống hủ nữ nhảy ra cùng những người thích xem náo nhiệt.
Nhìn thấy nam nam biểu lộ tình cảm thật, các cô lập tức rối rít chạy đến kéo đàn kéo lũ trước miếu Nguyệt lão.
“Người ta rất kích động, bởi vì người ta muốn tận mắt nhìn thấy nam – nam kết hôn một lần!”
“Tôi cũng thế, tôi cũng thế!”
“Thật ra tôi lại muốn xem trực tiếp.” Kiểu như người nào đẩy người nào, người nào là công, người nào là thụ.
“A a a, tôi cũng muốn tôi cũng muốn.”
Khản giả thật nhiệt tình.
Nhưng mọi người nhiệt tình không phải lúc rồi.
Không thấy vai nam chính trong scandal đứng yên như cọc gỗ ở kia à?
Không thấy người con trai được gọi là nữ chính đang bực bội xoay quanh nam chính à? Con mắt của mấy người ở đâu? Ánh mắt của mấy người nhìn nơi nào?
“Mọi người nhìn đi, Tiểu Ly Miêu xoay quanh Huyền gia kìa!”
“Nước miếng…”
Có người không hiểu, hỏi: “Nước miếng cái gì?”
“Chắc chắn là đang tìm điểm đột phá trên cơ thể Huyền gia.”
Không cẩn thận có khi Tiểu Ly Miêu mới thật sự là công. Một thiếu niên không giống công, nếu trở thành công còn mạnh mẽ hơn cả công thật sự.
A… Thì ra là thế thì ra là thế.
Ánh mắt của khán giả giống như đã hiểu rõ rồi.
Đột nhiên có người hét lên một câu “Huyền gia hồi hồn rồi!”
Đúng vậy, chàng trai áo đen giật giật, cô gái áo trắng cũng dừng lại không xoay quanh nữa. phuogot_d.d/lqdn
Trong lúc nhất thời, gần như tất cả mọi người đều nhảy vào bình luận.
[Ủng hộ Huyền gia và Tiểu Ly Miêu kết hôn!]
[Tiểu Ly Miêu, cô giỏi quá!]
[Huyền gia, nhanh để cho Tiểu Ly Miêu ôm ôm xoa xoa anh đi!]
…
Mặc dù mọi người ở đây đều ủng hộ hai người kết hôn, nhưng trước màn hình máy tính có một ánh mắt khinh bỉ nhìn cô gái áo trắng trong màn hình.
Đồ đê tiện! Dám tranh giành với tao!
Cuối cùng không phải vẫn là tao thắng à?
Khóe miệng nở một nụ cười nham hiểm, móng tay sơn màu hồng gõ chữ ở trong kênh Khu vực.
Tiểu Ly Miêu: “Chúng ta kết hôn đi?”
Dạ Thất Huyền không nói chuyện nhưng lại đến gần cô gái áo trắng hơn một chút.
Oh Oh, đám quần chúng lại sôi trào, Dạ Thất Huyền sẽ nói cái gì đây?
Chắc chắn là thẹn thùng nói em đồng ý hả?
Thời gian giống như ngừng lại, tất cả mọi người nín thở chờ đợi Dạ Thất Huyền trả lời.
Một giây, hai giây, ba giây.
Đột nhiên một cơn gió to thổi đến, một người đàn ông vạm vỡ có mái tóc rối bù, mặt đen như than, áo vàng quần đen lao vọt vào trong đám người.
Hơn nữa, trên người anh ta vẫn còn rễ đỏ đung đưa trong gió.
Bắp thịt anh ta rung rung, đỉnh đầu hiện một dòng chữ: “Tôi không đồng ý các người kết hôn!”
Mọi người đứng ngây ra.
Mấy giây sau, rốt cuộc có một người xem hưng phấn nói: “Hóa ra là ba người đàn ông yêu nhau, quá kích thích rồi!”
Gào, giờ mọi người mới hiểu được, thì ra vị cơ bắp này tới đây để cướp hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.