Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương
Chương 67: Hèn mọn
Vi
16/03/2021
“Bệnh nhân chấn thương khá nặng, thiếu máu trầm trọng, rất may chúng tôi đã truyền máu đầy đủ, ca phẫu thuật thành công. Chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân sang phòng chăm sóc tích cực đặc biệt.”
Khang Duật thở phào, thần kinh căng thẳng như dây đàn cuối cũng cũng thả lỏng nhẹ nhõm, anh gật nhẹ đầu cảm ơn bác sĩ. Mễ An của anh thật sự đã không sao rồi, tạ ơn Lão Thiên vì đã giúp cho cô gái của anh bình an…
Khang Duật thở dài, hít một hơi thật sâu sau đó mới vặn nắm cửa đi vào trong phòng.
Phòng bệnh có mùi hương nhẹ nhàng của hoa lài pha lẫn với mùi thuốc sát trùng nồng nặc, Khang Duật chầm chậm sải bước đến gần Mễ An đang yếu ớt nằm trên giường. Không gian phòng yên tĩnh vô cùng, chỉ có những tiếng động của máy móc lạnh băng vang lên.
Dụng cụ tiếp oxi được đeo ở trên mũi và miệng của cô, vây quanh giường bệnh là những máy móc khô khan báo hiệu chỉ số, từng nơi trên cơ thể cô đều được gắn các sợi dây nhỏ lớn. Yết hầu nghẹn lại, thập phần bỏng rát như có lửa đốt cháy hừng hực dữ dội.
Anh dịu dàng nắm lấy bàn tay xanh xao ốm yếu đến mức xương cùng gân đã trỗi lên trông thấy, trên mu bàn tay có gắn kim tiêm truyền dịch to lớn nên càng thấy bàn tay của Mễ An nhỏ nhắn hơn thường lệ. Tầm mắt anh lia đến khuôn mặt mà anh ngày nhớ đêm mong, không biết từ khi nào.
Hai gò má phúng phính hồng nhuận của nay đã trở nên hốc hác, gầy gò đến đáng thương. Ở dưới đôi mắt là quầng thâm đen đậm đặc như một tách cà phê đen, hai cánh môi mềm mại như hồng thạch bây giờ đã trở nên nức nẻ khô khốc đến bật máu.
Mái tóc mượt mà mà anh hằng yêu thích không ngừng vuốt ve nó mỗi ngày giờ đây trở thành xơ rối, mỏng manh như tờ giấy, còn có cô đã gầy đi rất nhiều. Cả người mang theo vẻ yếu đuối, nhợt nhạt không một chút huyết sắc, khiến cho người khác muốn ngay lập tức ôm vào lòng để bảo bọc che chắn hết mọi bão táp mưa sa ngoài kia!
Ánh mắt Khang Duật dần dần dịu đi, dâng lên sự đau lòng vô bờ bến, ngón tay tha thiết vuốt ve gò má khô sần của cô. Giây phút tìm thấy được cô, Khang Duật thật sự hạnh phúc đến vỡ oà nhưng rồi nó chỉ xảy ra vỏn vẹn trong vài giây, tíc tắc qua đi cô lại nằm ở giữa đường bất động trong một vũng máu to lớn, anh dường như đã chết lặng.
Hình ảnh đó, anh thật sự không dám nghĩ tới thêm một lần nào nữa, thật sự quá đáng sợ khi phải bắt anh nhìn thấy những thứ đau đớn đó.
Khang Duật lắc lắc đầu xua đi những thứ ghê rợn đó, anh thận trọng vươn người sau đó nhu tình như nước hôn lên trán cùng khoé mắt của cô, đau lòng thủ thỉ
“An An, hãy mau tỉnh dậy đi, anh hứa tuyệt đối sẽ không có thêm một lần chia ly nào nữa.”
Anh khẩn cầu trong lòng, chỉ cần cô có thể sống, anh nguyện ý giảm tuổi thọ mười năm hoặc hai mươi năm…
…
Khang Duật không rời đi, mà chỉ ngồi ở bên cạnh giường túc trực lo lắng cho cô, vì sợ khi Mễ An tỉnh dậy sẽ không thấy anh rồi sẽ lo sợ.
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ của sớm mai rọi vào cửa sổ sát đất của phòng bệnh, tia nắng nhẹ nhàng ấm áp như một luồng hào quang sáng ngời hạ xuống ngũ quan tinh tế thanh khiết của cô gái nhỏ nằm trên giường. Nắng sớm không quá gắt cũng không chói chang, hai hàng mi cong dài như đôi cánh bướm rung lên chuẩn bị cất cánh bay đi.
Mễ An cuối cùng cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ thật sâu, hai mắt hơi mờ vì có chút sương lập loè khi mới dậy. Trước mắt hiện ra trần nhà màu trắng xoá, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xông vào mũi còn có cả cơ thể nơi nào cũng ê ẩm, chỉ vừa động nhẹ là đau điếng vô cùng.
Bàn tay bên phải cảm giác được có người đang nắm chặt lấy, Mễ An khó khăn cúi đầu nhìn, mái tóc ngắn được tỉa tót gọn gàng. Mắt, mũi, môi, với cả khuôn mặt như tượng tạc này làm cô nhớ lại hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Cô nhớ rồi, khi đang thục mạng chạy thì đã bị một chiếc xe đâm vào dẫn đến bị tai nạn, thế nên cô mới ở tại đây. Mễ An khó chịu gỡ ra dụng cụ tiếp oxi ở trên mặt, cô muốn rút bàn tay mình ra nhưng sợ sẽ làm anh tỉnh giấc, một phần cũng là vì hình ảnh êm đềm trước mắt đây khiến cho cô mâu thuẫn chùng bước.
Ngay lúc này đây cô không biết là thực hay là ảo, Khang Duật đang nằm nửa người gối đầu lên tay cô an tĩnh ngủ thật ngon, hàng mi dài như lông vũ che phủ lên đôi mắt chim ưng mê hoặc. Môi bạc có lúc mở ra mấp máy từng nhịp thở, sau đó tiếp tục chìm vào giấc ngủ, vẻ mặt an yên không chút cảnh giác như một đứa bé ngây thơ.
Đã bao lâu rồi khoảnh khắc này mới quay trở lại? Hơi thở ấm áp quen thuộc cùng mùi hương nam tính liên tục vây quẩn bên chóp mũi, phả vào người cô, Mễ An cảm nhận rõ ràng con tim mình đang mất thăng bằng, chênh vênh như một chiếc bập bênh.
Mễ An đưa tay run rẩy vươn đến gò má cương nghị của anh, nhưng rồi ở giữa chừng đột nhiên trở nên cứng nhắc dừng lại trong không trung. Cô muốn vuốt ve nó một lần để tìm kiếm lại cỗ nhiệt độ mang đến cảm giác an toàn của ngày nào, nhưng cô không thể!
Mỗi lần muốn hèn mọn lại gần anh thêm một chút, thì trong lòng lại réo lên lời cảnh tỉnh như một hồi chuông báo dữ dội. Tâm can cô âm ỉ đau nhức, không lúc nào là không day dứt khó chịu, những chuyện này đều là tận cùng của sai trái, mày không nên trầm mê vào rồi hưởng thụ nó nữa, Mễ An à! Thức tỉnh đi…
Mễ An dứt khoát rụt tay lại, cụp mi mắt xuống che giấu nỗi thê lương vô cùng tận, nhìn thấy người mà mình yêu ở ngay trước mặt mà không thể nào chạm lấy. Chỉ biết chôn cất nỗi nhớ điên rồ này vùi sâu xuống vực đáy vạn trượng, sẽ không để một ai biết đến nó...
Khang Duật thở phào, thần kinh căng thẳng như dây đàn cuối cũng cũng thả lỏng nhẹ nhõm, anh gật nhẹ đầu cảm ơn bác sĩ. Mễ An của anh thật sự đã không sao rồi, tạ ơn Lão Thiên vì đã giúp cho cô gái của anh bình an…
Khang Duật thở dài, hít một hơi thật sâu sau đó mới vặn nắm cửa đi vào trong phòng.
Phòng bệnh có mùi hương nhẹ nhàng của hoa lài pha lẫn với mùi thuốc sát trùng nồng nặc, Khang Duật chầm chậm sải bước đến gần Mễ An đang yếu ớt nằm trên giường. Không gian phòng yên tĩnh vô cùng, chỉ có những tiếng động của máy móc lạnh băng vang lên.
Dụng cụ tiếp oxi được đeo ở trên mũi và miệng của cô, vây quanh giường bệnh là những máy móc khô khan báo hiệu chỉ số, từng nơi trên cơ thể cô đều được gắn các sợi dây nhỏ lớn. Yết hầu nghẹn lại, thập phần bỏng rát như có lửa đốt cháy hừng hực dữ dội.
Anh dịu dàng nắm lấy bàn tay xanh xao ốm yếu đến mức xương cùng gân đã trỗi lên trông thấy, trên mu bàn tay có gắn kim tiêm truyền dịch to lớn nên càng thấy bàn tay của Mễ An nhỏ nhắn hơn thường lệ. Tầm mắt anh lia đến khuôn mặt mà anh ngày nhớ đêm mong, không biết từ khi nào.
Hai gò má phúng phính hồng nhuận của nay đã trở nên hốc hác, gầy gò đến đáng thương. Ở dưới đôi mắt là quầng thâm đen đậm đặc như một tách cà phê đen, hai cánh môi mềm mại như hồng thạch bây giờ đã trở nên nức nẻ khô khốc đến bật máu.
Mái tóc mượt mà mà anh hằng yêu thích không ngừng vuốt ve nó mỗi ngày giờ đây trở thành xơ rối, mỏng manh như tờ giấy, còn có cô đã gầy đi rất nhiều. Cả người mang theo vẻ yếu đuối, nhợt nhạt không một chút huyết sắc, khiến cho người khác muốn ngay lập tức ôm vào lòng để bảo bọc che chắn hết mọi bão táp mưa sa ngoài kia!
Ánh mắt Khang Duật dần dần dịu đi, dâng lên sự đau lòng vô bờ bến, ngón tay tha thiết vuốt ve gò má khô sần của cô. Giây phút tìm thấy được cô, Khang Duật thật sự hạnh phúc đến vỡ oà nhưng rồi nó chỉ xảy ra vỏn vẹn trong vài giây, tíc tắc qua đi cô lại nằm ở giữa đường bất động trong một vũng máu to lớn, anh dường như đã chết lặng.
Hình ảnh đó, anh thật sự không dám nghĩ tới thêm một lần nào nữa, thật sự quá đáng sợ khi phải bắt anh nhìn thấy những thứ đau đớn đó.
Khang Duật lắc lắc đầu xua đi những thứ ghê rợn đó, anh thận trọng vươn người sau đó nhu tình như nước hôn lên trán cùng khoé mắt của cô, đau lòng thủ thỉ
“An An, hãy mau tỉnh dậy đi, anh hứa tuyệt đối sẽ không có thêm một lần chia ly nào nữa.”
Anh khẩn cầu trong lòng, chỉ cần cô có thể sống, anh nguyện ý giảm tuổi thọ mười năm hoặc hai mươi năm…
…
Khang Duật không rời đi, mà chỉ ngồi ở bên cạnh giường túc trực lo lắng cho cô, vì sợ khi Mễ An tỉnh dậy sẽ không thấy anh rồi sẽ lo sợ.
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ của sớm mai rọi vào cửa sổ sát đất của phòng bệnh, tia nắng nhẹ nhàng ấm áp như một luồng hào quang sáng ngời hạ xuống ngũ quan tinh tế thanh khiết của cô gái nhỏ nằm trên giường. Nắng sớm không quá gắt cũng không chói chang, hai hàng mi cong dài như đôi cánh bướm rung lên chuẩn bị cất cánh bay đi.
Mễ An cuối cùng cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ thật sâu, hai mắt hơi mờ vì có chút sương lập loè khi mới dậy. Trước mắt hiện ra trần nhà màu trắng xoá, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xông vào mũi còn có cả cơ thể nơi nào cũng ê ẩm, chỉ vừa động nhẹ là đau điếng vô cùng.
Bàn tay bên phải cảm giác được có người đang nắm chặt lấy, Mễ An khó khăn cúi đầu nhìn, mái tóc ngắn được tỉa tót gọn gàng. Mắt, mũi, môi, với cả khuôn mặt như tượng tạc này làm cô nhớ lại hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Cô nhớ rồi, khi đang thục mạng chạy thì đã bị một chiếc xe đâm vào dẫn đến bị tai nạn, thế nên cô mới ở tại đây. Mễ An khó chịu gỡ ra dụng cụ tiếp oxi ở trên mặt, cô muốn rút bàn tay mình ra nhưng sợ sẽ làm anh tỉnh giấc, một phần cũng là vì hình ảnh êm đềm trước mắt đây khiến cho cô mâu thuẫn chùng bước.
Ngay lúc này đây cô không biết là thực hay là ảo, Khang Duật đang nằm nửa người gối đầu lên tay cô an tĩnh ngủ thật ngon, hàng mi dài như lông vũ che phủ lên đôi mắt chim ưng mê hoặc. Môi bạc có lúc mở ra mấp máy từng nhịp thở, sau đó tiếp tục chìm vào giấc ngủ, vẻ mặt an yên không chút cảnh giác như một đứa bé ngây thơ.
Đã bao lâu rồi khoảnh khắc này mới quay trở lại? Hơi thở ấm áp quen thuộc cùng mùi hương nam tính liên tục vây quẩn bên chóp mũi, phả vào người cô, Mễ An cảm nhận rõ ràng con tim mình đang mất thăng bằng, chênh vênh như một chiếc bập bênh.
Mễ An đưa tay run rẩy vươn đến gò má cương nghị của anh, nhưng rồi ở giữa chừng đột nhiên trở nên cứng nhắc dừng lại trong không trung. Cô muốn vuốt ve nó một lần để tìm kiếm lại cỗ nhiệt độ mang đến cảm giác an toàn của ngày nào, nhưng cô không thể!
Mỗi lần muốn hèn mọn lại gần anh thêm một chút, thì trong lòng lại réo lên lời cảnh tỉnh như một hồi chuông báo dữ dội. Tâm can cô âm ỉ đau nhức, không lúc nào là không day dứt khó chịu, những chuyện này đều là tận cùng của sai trái, mày không nên trầm mê vào rồi hưởng thụ nó nữa, Mễ An à! Thức tỉnh đi…
Mễ An dứt khoát rụt tay lại, cụp mi mắt xuống che giấu nỗi thê lương vô cùng tận, nhìn thấy người mà mình yêu ở ngay trước mặt mà không thể nào chạm lấy. Chỉ biết chôn cất nỗi nhớ điên rồ này vùi sâu xuống vực đáy vạn trượng, sẽ không để một ai biết đến nó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.