Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương
Chương 56: Lực bất tòng tâm
Vi
16/03/2021
Đồng hồ cổ điển kiểu cách Châu u đính ở trên tường điểm 12 giờ, ở trong nhà tối om không một bóng đèn, chỉ có ánh trăng le lói soi rọi vào những kẽ hở của cửa sổ sát đất. Trên sàn nhà chỉ toàn là những chai rượu nằm lăn lóc khắp nơi, Khang Duật ngồi ở dưới nền đất, khuôn mặt ảm đạm lẫn trong bóng tối đã ngà ngà say.
12 giờ rồi, đã qua một ngày rồi, ngày tổ chức lễ cưới cũng qua rồi, nhưng điều quan trọng nhất là anh vẫn không tìm được Mễ An. Những ngày qua Khang Duật đã nỗ lực quan hệ hết tất cả người, kể cả thám tử để tìm kiếm nhưng vẫn là không một chút tin tức...anh thật sự lực bất tòng tâm!
Đáng lẽ ra ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất nhưng nó đột ngột trở thành đau đớn và khổ sở cùng cực, đáng lẽ ra hôm nay Mễ An của anh sẽ là một cô dâu thật kiêu sa mỹ lệ cùng anh sải bước lên lễ đường. Hai người bọn họ sẽ trở thành vợ chồng thật ngọt ngào, anh còn dự định sau đám cưới sẽ dắt cô đi tuần trăng mật khắp mọi nơi trên thế giới, muốn cho cô nhìn thấy hết những cảnh quan đẹp nhất!
Nhưng, đùng một cái giống như sấm sét vang giữa trời quang, tất cả mọi thứ đều như một làn khói bốc hơi mờ ảo rồi biến mất, đến cả nụ cười của Mễ An anh cũng đánh mất rồi. Khang Duật cười giễu cợt đầy thê lương, cầm chai rượu lên nốc cạn, mày thật là bất lực cùng vô dụng mà.
Không biết đã uống đến chai thứ mấy, Khang Duật nhắm chặt mắt lại muốn nghe thấy thanh âm thanh thoát ở quanh tai như thường lệ. Muốn nghe thấy tiếng chén dĩa vang lên trong nhà bếp, muốn nghe thấy tiếng tivi nhốn nháo cùng tiếng cười tinh nghịch như đứa trẻ…Bây giờ anh hoài niệm nó, nhưng dù có muốn cũng không còn nữa, không gian yên ắng, tĩnh lặng đến đáng sợ!
Thân hình to lớn ngã nằm xuống thảm, chai rượu ở trong tay anh thuận thế đổ ra nền đất, màu đỏ thẫm nhuộm đầy một khoảng gạch màu trắng, mùi rượu nồng nặc bay khắp nhà. Khang Duật vẫn nằm đó, nhìn trừng trừng lên trần nhà trắng xoá, khoé mắt lăn ra một giọt nước trong veo rơi xuống.
Không có cô, nơi đây trở nên lạnh lẽo, cô đơn giống như một con quái thú dần dần nương theo bóng tối nuốt chửng lấy anh!
Mễ An, anh nhớ em lắm, xin hãy quay về bên anh.
…
Ở một diễn biến khác…
Mễ An đang ngồi rút mình ở một góc hẻm nhỏ chật hẹp, những người vô gia cư đều tập trung ở đây để sinh hoạt, vì tạm thời không đủ tiền để thuê phòng trọ nên cô tìm thấy nơi này để ngủ lại.
Vì đến sau nên những thùng giấy carton đều bị người khác lấy trước, nên cô chỉ đành lấy áo khoác đắp tạm lên người, kiếm một góc nhỏ nghỉ chân. Ánh mắt lơ đãng lướt qua một tiệm bán đồng hồ ở trước mặt, có một cái đồng hồ điện tử thật to được treo ở ngay cửa ra vào. Đã là 12 giờ rồi, cái ngày mà cô đã từng háo hức mong đợi cuối cùng lại
như cát bụi lẫn trong không khí rồi bay đi nhanh chóng, hiện tại đã là một ngày mới rồi.
Cô nhìn dãy số màu đỏ ở trước mặt, cảm thấy ở cổ họng mơ hồ bị thứ gì đó chặn lại, cô nghẹn lòng cụp mi mắt xuống. Ngày đám cưới của anh và cô, đáng ra hai người họ sẽ âu yếm nhau nằm ở trên giường ấm cúng hưởng thụ hơi ấm của nhau, nhưng hiện giờ bọn họ lại xa cách đến hàng trăm dặm. Mỗi người một nơi, không có anh, không có người thân cũng không có một nơi an lành để ngủ, cô trở thành một người lang thang khắp nơi, đến cả chỗ ngã lưng qua đêm cũng không có thì nói chi đến nhưng mơ ước xa vời vơi đó.
Mễ An cúi đầu nhìn túi hành lý, bàn tay run nhẹ mở ra khoá kéo, vạch ra những lớp quần áo đơn sơ bên trên là một chiếc váy cưới màu trắng tinh lung linh nằm ở bên dưới, dù cho con hẻm này có tối tăm đi chăng nữa thì nó vẫn toả sáng như đang ở dưới hàng vạn cái bóng đèn. Cô cẩn thận lấy nó ra nhẹ nhàng vuốt ve sau đó ấn chặt vào ngực mình khóc nức nở, hai bả vai run lên bần bật.
Trước khi đi, cô đã lấy nó theo cùng mình, cô không muốn thứ gì từ anh cả, nhưng chỉ duy nhất chiếc áo cưới này cô xin được mang theo bên mình. Vì đây là thứ duy nhất khiến cô gợi nhớ được mình đã từng được anh yêu thương đến mức nào, hai người đã từng hạnh phúc đến mức nào. Duật, em sẽ mãi là cô dâu nhỏ của riêng anh mà thôi, em hứa đó! Cả đời này của em cũng chỉ có anh mà thôi, mãi mãi...
Mễ An khổ sở xoa xoa vạt áo trước ngực, tao biết mày đã rất mệt mỏi rồi, tao cũng vậy, nên đừng cứ mãi làm khổ mình nữa. Đau mãi rồi cũng chai lì, từ từ tê liệt sau đó trở thành sắt đá cứng rắn phải không?
Đêm tối mù mịt, không khí se lạnh giá rét, Mễ An nằm sâu trong con hẻm nhỏ của thị trấn, người không ngừng run rẩy co rút trong chiếc áo khoác! Tâm trí vẫn luôn luôn chỉ có một mình Khang Duật.
12 giờ rồi, đã qua một ngày rồi, ngày tổ chức lễ cưới cũng qua rồi, nhưng điều quan trọng nhất là anh vẫn không tìm được Mễ An. Những ngày qua Khang Duật đã nỗ lực quan hệ hết tất cả người, kể cả thám tử để tìm kiếm nhưng vẫn là không một chút tin tức...anh thật sự lực bất tòng tâm!
Đáng lẽ ra ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất nhưng nó đột ngột trở thành đau đớn và khổ sở cùng cực, đáng lẽ ra hôm nay Mễ An của anh sẽ là một cô dâu thật kiêu sa mỹ lệ cùng anh sải bước lên lễ đường. Hai người bọn họ sẽ trở thành vợ chồng thật ngọt ngào, anh còn dự định sau đám cưới sẽ dắt cô đi tuần trăng mật khắp mọi nơi trên thế giới, muốn cho cô nhìn thấy hết những cảnh quan đẹp nhất!
Nhưng, đùng một cái giống như sấm sét vang giữa trời quang, tất cả mọi thứ đều như một làn khói bốc hơi mờ ảo rồi biến mất, đến cả nụ cười của Mễ An anh cũng đánh mất rồi. Khang Duật cười giễu cợt đầy thê lương, cầm chai rượu lên nốc cạn, mày thật là bất lực cùng vô dụng mà.
Không biết đã uống đến chai thứ mấy, Khang Duật nhắm chặt mắt lại muốn nghe thấy thanh âm thanh thoát ở quanh tai như thường lệ. Muốn nghe thấy tiếng chén dĩa vang lên trong nhà bếp, muốn nghe thấy tiếng tivi nhốn nháo cùng tiếng cười tinh nghịch như đứa trẻ…Bây giờ anh hoài niệm nó, nhưng dù có muốn cũng không còn nữa, không gian yên ắng, tĩnh lặng đến đáng sợ!
Thân hình to lớn ngã nằm xuống thảm, chai rượu ở trong tay anh thuận thế đổ ra nền đất, màu đỏ thẫm nhuộm đầy một khoảng gạch màu trắng, mùi rượu nồng nặc bay khắp nhà. Khang Duật vẫn nằm đó, nhìn trừng trừng lên trần nhà trắng xoá, khoé mắt lăn ra một giọt nước trong veo rơi xuống.
Không có cô, nơi đây trở nên lạnh lẽo, cô đơn giống như một con quái thú dần dần nương theo bóng tối nuốt chửng lấy anh!
Mễ An, anh nhớ em lắm, xin hãy quay về bên anh.
…
Ở một diễn biến khác…
Mễ An đang ngồi rút mình ở một góc hẻm nhỏ chật hẹp, những người vô gia cư đều tập trung ở đây để sinh hoạt, vì tạm thời không đủ tiền để thuê phòng trọ nên cô tìm thấy nơi này để ngủ lại.
Vì đến sau nên những thùng giấy carton đều bị người khác lấy trước, nên cô chỉ đành lấy áo khoác đắp tạm lên người, kiếm một góc nhỏ nghỉ chân. Ánh mắt lơ đãng lướt qua một tiệm bán đồng hồ ở trước mặt, có một cái đồng hồ điện tử thật to được treo ở ngay cửa ra vào. Đã là 12 giờ rồi, cái ngày mà cô đã từng háo hức mong đợi cuối cùng lại
như cát bụi lẫn trong không khí rồi bay đi nhanh chóng, hiện tại đã là một ngày mới rồi.
Cô nhìn dãy số màu đỏ ở trước mặt, cảm thấy ở cổ họng mơ hồ bị thứ gì đó chặn lại, cô nghẹn lòng cụp mi mắt xuống. Ngày đám cưới của anh và cô, đáng ra hai người họ sẽ âu yếm nhau nằm ở trên giường ấm cúng hưởng thụ hơi ấm của nhau, nhưng hiện giờ bọn họ lại xa cách đến hàng trăm dặm. Mỗi người một nơi, không có anh, không có người thân cũng không có một nơi an lành để ngủ, cô trở thành một người lang thang khắp nơi, đến cả chỗ ngã lưng qua đêm cũng không có thì nói chi đến nhưng mơ ước xa vời vơi đó.
Mễ An cúi đầu nhìn túi hành lý, bàn tay run nhẹ mở ra khoá kéo, vạch ra những lớp quần áo đơn sơ bên trên là một chiếc váy cưới màu trắng tinh lung linh nằm ở bên dưới, dù cho con hẻm này có tối tăm đi chăng nữa thì nó vẫn toả sáng như đang ở dưới hàng vạn cái bóng đèn. Cô cẩn thận lấy nó ra nhẹ nhàng vuốt ve sau đó ấn chặt vào ngực mình khóc nức nở, hai bả vai run lên bần bật.
Trước khi đi, cô đã lấy nó theo cùng mình, cô không muốn thứ gì từ anh cả, nhưng chỉ duy nhất chiếc áo cưới này cô xin được mang theo bên mình. Vì đây là thứ duy nhất khiến cô gợi nhớ được mình đã từng được anh yêu thương đến mức nào, hai người đã từng hạnh phúc đến mức nào. Duật, em sẽ mãi là cô dâu nhỏ của riêng anh mà thôi, em hứa đó! Cả đời này của em cũng chỉ có anh mà thôi, mãi mãi...
Mễ An khổ sở xoa xoa vạt áo trước ngực, tao biết mày đã rất mệt mỏi rồi, tao cũng vậy, nên đừng cứ mãi làm khổ mình nữa. Đau mãi rồi cũng chai lì, từ từ tê liệt sau đó trở thành sắt đá cứng rắn phải không?
Đêm tối mù mịt, không khí se lạnh giá rét, Mễ An nằm sâu trong con hẻm nhỏ của thị trấn, người không ngừng run rẩy co rút trong chiếc áo khoác! Tâm trí vẫn luôn luôn chỉ có một mình Khang Duật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.