Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương
Chương 7: Xin lỗi
Vi
16/03/2021
Sau khi đợi anh đã ngủ thật sâu, Mễ An chạy vào phòng vệ sinh không kìm được mà khóc thật lớn. Tại sao lại tàn nhẫn với người cô thương như vậy, anh ấy không đáng để nhận lấy những thứ kinh khủng đó.
Mễ An chỉ sợ anh nhất thời sẽ không chấp nhận được chuyện mình sẽ không đi được nữa thôi, sợ anh sẽ đau khổ mà tổn thương chính mình giống khi nãy. Cô bấu vào da đầu thật chặt chật vật khóc, tự lấy những suy nghĩ ra dằn vặt mình. Là cô! Chính cô là người đã gây ra cớ sự này, là cô đã không kìm được mà hôn anh khiến cho người yêu của anh hiểu lầm sau đó hai người họ tan vỡ mới dẫn đến những chuyện như thế này.
Mễ An biết những ngày không gặp đó chính là anh muốn tránh mặt cô, biết rằng anh chỉ xem cô như là em gái không hơn không kém. Nhưng tại sao con tim thấp hèn này cứ muốn nhìn thấy anh, cứ muốn ở cạnh anh hằng ngày chứ?
...
Ngày hôm sau, cô đang đi làm thêm thì bác sĩ gọi đến báo là anh đã tỉnh dậy. Mễ An liền bỏ hết mọi việc vội vã chạy đến bệnh viện xem anh như thế nào, hôm nay Khang Duật đã bình tĩnh hơn đôi chút.
Cô đứng trước cửa phòng, nghe giọng anh khàn khàn trầm lặng hỏi “Chân của tôi có thể nào đi lại được nữa không?”
“Chấn thương não không quá lớn nên có thể tình trạng sẽ hồi phục nếu chịu khó tập luyện vật lý trị liệu và uống thuốc.”
Khang Duật gật nhẹ đầu vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, bác sĩ cùng y tá thấy vậy đi ra ngoài không nói gì nữa. Mễ An mím môi nhìn anh không rời, trong lòng đau từng cơn âm ỉ. Đứng bên ngoài cho đến khi hai chân đã tê lại một chút cô lấy hết dũng cảm quyết định đi vào đối mặt. Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng hít thở, Khang Duật ngoảnh đầu lại nhìn. Hai mắt chạm nhau không gian bỗng dưng ngưng trọng lại, khoảnh khắc đó cô cảm thấy giống như có bàn tay vô hình bóp lấy cổ cô khó thở vô cùng. Khang Duật rời mắt sau đó hỏi cô
“Em đến đây làm gì?”
Mễ An siết chặt tay bước đến lại gần anh, cười mỉm trấn an
“Em...anh đừng buồn nữa, bác sĩ đã nói rồi cố gắng tập luyện là sẽ đi được thôi mà. Còn có em sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho anh.”
Cứ ngỡ anh sẽ như lúc xưa, sẽ dịu dàng, ôn hoà mà cười đáp nhưng ngay lúc này Khang Duật nhìn cô bằng ánh mắt đầy xa cách và lạnh lùng. Như một hầm băng lạnh lẽo không chút tia nắng len lỏi và Mễ An vùng vẫy ở nơi đó.
“Rồi để làm gì chứ? Cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa, mọi thứ đã thay đổi rồi không còn như lúc đầu nữa. Cô đi về đi, đừng đến đây nữa.”
Nụ cười trên môi Mễ An dần lụi tắt, cả khuôn mặt cứng đờ nhìn anh đã xoay mặt ra cửa sổ như không tin vào những điều mình vừa nghe lúc nãy. Giống như là sấm sét vang lên giữa trời quang, anh nói với cô rằng mọi chuyện không còn ý nghĩa gì nữa tất cả đã thay đổi rổi. Vậy là anh thật sự tuyệt vọng rồi còn có anh không cần cô nữa, anh nói cô đi về đi đừng đến đây nữa...
Hốc mắt nóng lên, sống mũi cay xè đi Mễ An lặng lẽ cúi đầu
“Em xin lỗi, thật sự xin lỗi anh!”
Rồi sau đó sải bước nhanh ra khỏi phòng, chỉ sợ chậm một bước nước mắt sẽ trực trào ra khỏi mắt không kiểm soát được. Đi vào lối cầu thang bộ vắng vẻ, Mễ An mang cả tâm trạng nặng nề ngồi sụp xuống bậc thang tay và chân đều đã run hết lên. Co gối thu mình lại như thường lệ tạo nên cảm giác an toàn cách biệt với thế giới.
Hôm nay, Mễ An lại bị bỏ rơi nữa rồi...
…
Anh nhìn theo bóng lưng Mễ An rời đi dường như rất vội vã, có lẽ mọi chuyện thành ra như thế này là vì ngày hôm đó cô không kìm được cảm xúc. Anh có chút tức giận và chán ghét nhưng anh không muốn nặng lời nên đã lựa chọn tránh mặt không muốn tiếp xúc nữa để hai bên sẽ không ai tổn thương! Khang Duật cầm điện thoại thở dài chẳng biết gọi cho ai, đành bấm số của ba. Điện thoại đổ chuông mãi đến hồi chuông cuối cùng mới được nối máy, bên kia vang lên tiếng hờ hững thường ngày của ông
“Làm sao vậy?”
“Ba có rảnh không? Con bị tai nạn và đang nằm trong bệnh viện.”
Giọng ông ta vẫn như vậy chỉ có lớn tiếng một chút tựa như giả vờ hốt hoảng
“Ôi trời, con làm sao vậy? Được rồi đợi ba sắp xếp sẽ tới sau.” Ông ta nói xong chẳng đợi anh đáp thì đã thẳng thừng tắt máy.
Khang Duật siết chặt điện thoại, tâm đau khổ vô cùng, ông ta vẫn lạnh nhạt như vậy. Anh nói anh gặp tai nạn nhưng lời ông ta nói không phải như những người ba khác ‘Ba sẽ đến liền, đợi ba nhé.’.
Còn ông ta lại nói đợi ông ta sắp xếp sẽ tới sau, Khang Duật cười lớn trông khổ sở vô cùng. Bây giờ đến thân thể còn không thể tự mình cử động được, tìm kiếm những người thân bên cạnh chăm sóc thì chẳng có đến một người! Cả căn phòng chỉ ngập tràn tiếng cười đầy thê lương.
Hai con người, hai sự đau thương cần chữa lành!
Mễ An chỉ sợ anh nhất thời sẽ không chấp nhận được chuyện mình sẽ không đi được nữa thôi, sợ anh sẽ đau khổ mà tổn thương chính mình giống khi nãy. Cô bấu vào da đầu thật chặt chật vật khóc, tự lấy những suy nghĩ ra dằn vặt mình. Là cô! Chính cô là người đã gây ra cớ sự này, là cô đã không kìm được mà hôn anh khiến cho người yêu của anh hiểu lầm sau đó hai người họ tan vỡ mới dẫn đến những chuyện như thế này.
Mễ An biết những ngày không gặp đó chính là anh muốn tránh mặt cô, biết rằng anh chỉ xem cô như là em gái không hơn không kém. Nhưng tại sao con tim thấp hèn này cứ muốn nhìn thấy anh, cứ muốn ở cạnh anh hằng ngày chứ?
...
Ngày hôm sau, cô đang đi làm thêm thì bác sĩ gọi đến báo là anh đã tỉnh dậy. Mễ An liền bỏ hết mọi việc vội vã chạy đến bệnh viện xem anh như thế nào, hôm nay Khang Duật đã bình tĩnh hơn đôi chút.
Cô đứng trước cửa phòng, nghe giọng anh khàn khàn trầm lặng hỏi “Chân của tôi có thể nào đi lại được nữa không?”
“Chấn thương não không quá lớn nên có thể tình trạng sẽ hồi phục nếu chịu khó tập luyện vật lý trị liệu và uống thuốc.”
Khang Duật gật nhẹ đầu vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, bác sĩ cùng y tá thấy vậy đi ra ngoài không nói gì nữa. Mễ An mím môi nhìn anh không rời, trong lòng đau từng cơn âm ỉ. Đứng bên ngoài cho đến khi hai chân đã tê lại một chút cô lấy hết dũng cảm quyết định đi vào đối mặt. Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng hít thở, Khang Duật ngoảnh đầu lại nhìn. Hai mắt chạm nhau không gian bỗng dưng ngưng trọng lại, khoảnh khắc đó cô cảm thấy giống như có bàn tay vô hình bóp lấy cổ cô khó thở vô cùng. Khang Duật rời mắt sau đó hỏi cô
“Em đến đây làm gì?”
Mễ An siết chặt tay bước đến lại gần anh, cười mỉm trấn an
“Em...anh đừng buồn nữa, bác sĩ đã nói rồi cố gắng tập luyện là sẽ đi được thôi mà. Còn có em sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho anh.”
Cứ ngỡ anh sẽ như lúc xưa, sẽ dịu dàng, ôn hoà mà cười đáp nhưng ngay lúc này Khang Duật nhìn cô bằng ánh mắt đầy xa cách và lạnh lùng. Như một hầm băng lạnh lẽo không chút tia nắng len lỏi và Mễ An vùng vẫy ở nơi đó.
“Rồi để làm gì chứ? Cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa, mọi thứ đã thay đổi rồi không còn như lúc đầu nữa. Cô đi về đi, đừng đến đây nữa.”
Nụ cười trên môi Mễ An dần lụi tắt, cả khuôn mặt cứng đờ nhìn anh đã xoay mặt ra cửa sổ như không tin vào những điều mình vừa nghe lúc nãy. Giống như là sấm sét vang lên giữa trời quang, anh nói với cô rằng mọi chuyện không còn ý nghĩa gì nữa tất cả đã thay đổi rổi. Vậy là anh thật sự tuyệt vọng rồi còn có anh không cần cô nữa, anh nói cô đi về đi đừng đến đây nữa...
Hốc mắt nóng lên, sống mũi cay xè đi Mễ An lặng lẽ cúi đầu
“Em xin lỗi, thật sự xin lỗi anh!”
Rồi sau đó sải bước nhanh ra khỏi phòng, chỉ sợ chậm một bước nước mắt sẽ trực trào ra khỏi mắt không kiểm soát được. Đi vào lối cầu thang bộ vắng vẻ, Mễ An mang cả tâm trạng nặng nề ngồi sụp xuống bậc thang tay và chân đều đã run hết lên. Co gối thu mình lại như thường lệ tạo nên cảm giác an toàn cách biệt với thế giới.
Hôm nay, Mễ An lại bị bỏ rơi nữa rồi...
…
Anh nhìn theo bóng lưng Mễ An rời đi dường như rất vội vã, có lẽ mọi chuyện thành ra như thế này là vì ngày hôm đó cô không kìm được cảm xúc. Anh có chút tức giận và chán ghét nhưng anh không muốn nặng lời nên đã lựa chọn tránh mặt không muốn tiếp xúc nữa để hai bên sẽ không ai tổn thương! Khang Duật cầm điện thoại thở dài chẳng biết gọi cho ai, đành bấm số của ba. Điện thoại đổ chuông mãi đến hồi chuông cuối cùng mới được nối máy, bên kia vang lên tiếng hờ hững thường ngày của ông
“Làm sao vậy?”
“Ba có rảnh không? Con bị tai nạn và đang nằm trong bệnh viện.”
Giọng ông ta vẫn như vậy chỉ có lớn tiếng một chút tựa như giả vờ hốt hoảng
“Ôi trời, con làm sao vậy? Được rồi đợi ba sắp xếp sẽ tới sau.” Ông ta nói xong chẳng đợi anh đáp thì đã thẳng thừng tắt máy.
Khang Duật siết chặt điện thoại, tâm đau khổ vô cùng, ông ta vẫn lạnh nhạt như vậy. Anh nói anh gặp tai nạn nhưng lời ông ta nói không phải như những người ba khác ‘Ba sẽ đến liền, đợi ba nhé.’.
Còn ông ta lại nói đợi ông ta sắp xếp sẽ tới sau, Khang Duật cười lớn trông khổ sở vô cùng. Bây giờ đến thân thể còn không thể tự mình cử động được, tìm kiếm những người thân bên cạnh chăm sóc thì chẳng có đến một người! Cả căn phòng chỉ ngập tràn tiếng cười đầy thê lương.
Hai con người, hai sự đau thương cần chữa lành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.