Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 29: Đại ma vương địa ngục bị giội thành tên thần kinh

Lữ Thiên Dật

22/12/2016

“Xin lỗi”. Yến Nhất thả tay, lấy trán mình thân mật đụng vào trán của Mạnh Phồn, trầm giọng nói: “Tôi không thể làm gì được, vì tôi không muốn chia sẻ em với bất kì ai”.

“Không sao!”. Mạnh Phồn vẻ mặt nghiêm túc vội xua tay, cố gắng khiến mình trông không có vẻ quá cơ khát, lộn xộn nói: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn làm gì với anh được chứ, tôi có thể tự giải quyết! Chúng ta vẫn chưa bắt đầu qua lại mà, tôi đâu phải cái loại mị ma tùy tiện như vậy…”.

Yến Nhất đỡ trán bật cười, lộ ra hàm răng trắng nhởn như dã thú, vừa nôn nóng vừa bất đắc dĩ nói: “Nếu không có bọn họ ở đây nhất định tôi sẽ hung hăng, hung hăng…”.

“Câm miệng!”. Mạnh Phồn chặn đứng lời Yến Nhất.

“Nhưng hai chúng ta sẽ có ngày đó sao?” Yến Nhất trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng hỏi, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên lo sợ và bất lực như một đứa trẻ, sự ung dung vững vàng dù trời có sập xuống từ trước đến nay dường như biến mất trong chớp mắt.

“Đương nhiên sẽ có, tôi lợi hại thế này cơ mà!”. Mạnh Phồn cảm thấy trái tim mềm yếu của mình nháy mắt bị đánh trúng, anh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt Yến Nhất, ánh mắt vừa sáng vừa kiên định, “Vì vậy anh phải phối hợp với bác sĩ Mạnh ngoan ngoãn trị liệu”.

“Vâng, bác sĩ Mạnh”. Yến Nhất nháy nháy mắt, khí chất bình tĩnh thoáng cái lại trở về.

“Tôi về phòng ngủ trước đây”. Mạnh Phồn che mông lùi từng bước từng bước về phía sau, cảm giác ướt át giữa khe mông khiến anh ngượng đến nỗi hận không thể biến đi ngay lập tức! “Hôm nay anh đừng tìm tôi, cũng đừng nói gì với tôi hết”. Bởi vì thời điểm trăng tròn nhìn thấy người mình thích căn bản không kìm chế được, bị chính mình làm cho tinh tẫn nhân vong nghe có vẻ quá bi thảm!

“Tuân lệnh, bảo bối”. Yến Nhất khép năm ngón tay lại lười biếng đặt lên thái dương, cười híp mắt chào kiểu quân đội, dịu dàng nói: “Em thơm lắm”.

Mẹ nó còn chọc ghẹo! Mạnh Phồn chửi thầm lùi ra cửa, vèo một cái quay người lại, chạy vụt đi như một chú thỏ.

Yến Nhất đi đến bên cửa sổ mở cánh cửa ra, để gió đêm thanh mát làm dịu cơn nóng trên đầu, cảm giác nhìn thấy mà không ăn được quả thực rất…

Nhưng Yến tiên sinh trêu chọc người ta đến miệng rồi không nuốt xuống được cũng là đáng đời thôi.

Các nhân cách phụ đều tỏ ra không đồng tình với con người này!

Mà trong lúc Mạnh Phồn bị nồng độ hormone cao vượt mức hành hạ đến dục hỏa đốt người, Phương Kỳ với 1/4 dòng máu mị ma đang vui vẻ chỉ lên vầng trăng tròn trên bầu trời nói với Tưởng tiên sinh: “Nhìn kia! Tròn quá!”.

Hiển nhiên là không hề chịu bất kì ảnh hưởng nào!

“Ừ, thật tròn”. Tưởng tiên sinh dịu dàng nhìn cậu chăm chú.

Bé hamster bình bịch bình bịch chạy đến hàng hoa quả bên đường, dâu tây chính vụ vừa to vừa đỏ, vừa nhìn đã biết ngọt cực kì.

Đèn đường đổ bóng hai người dài và nhạt, gió đêm mát rượi yên ả.

Chạng vạng hôm nay, sau bữa tối, Yến Nhất theo thường lệ ăn một bữa tiệc lớn xa hoa có thể so với mãn hán toàn tịch, ngồi trên sofa nhàn nhã xem TV.

Hắn giữ tốc độ trung bình hai phút một kênh, đổi qua đổi lại giữa các kênh thời sự, trực tiếp trận đấu bóng rổ, phim kháng Nhật, trên bàn trà trước mặt đặt song song ba máy iPad, một cái chiếu phim Hàn, một cái chiếu show truyền hình thực tế, một cái chiếu anime.

Bên này oppa đang sinh ly tử biệt cùng nữ chính, bên kia ngũ hiệp truyền kì lại đang tung chưởng ào ào.

Anh trai hình như thực sự thần kinh rồi! Yến Tử Hoàn đang chạy bộ trên máy tập, mồ hôi rơi như mưa xoắn xuýt nghĩ, không hề phụ sự đặc biệt của hai mươi tư nhân cách phân liệt!

“Còn hai mươi phút nữa”. Tưởng Phi đứng một bên giám sát cổ vũ, “Cân nặng cơ bản đã đạt tiêu chuẩn, bây giờ chúng ta chỉ cần duy trì thôi”.



“Phù! Phù!”. Yến Tử Hoàn mệt như chó chết, vừa chạy vừa kháng nghị, “Nếu mục tiêu chỉ là duy trì, tại sao lại phải tập nặng hơn bình thường!”.

Tưởng Phi công chính nghiêm minh: “Đó là vì dạo gần đây cậu ăn vụng tương đối nhiều”.

“Làm gì có!”, Yến Tử Hoàn vô sỉ chối bay chối biến, “Chứng cứ đâu!”.

Tưởng Phi không thèm nói lời vô ích với cậu nữa, huýt sáo, rải một chút thức ăn cho chó xuống đất.

Chihuahua lập tức từ một phòng khác chạy tới, ba cái đầu tranh nhau ăn, cái đuôi to khỏe vút qua vút lại, dường như sắp sửa cọ vào chân Yến Tử Hoàn.

“A a a a a a ——!”. Yến Tử Hoàn lệ rơi đầy mặt, vô cùng hy vọng ngay lúc này mình có một con rắn chín đầu có thể đối kháng chính diện với chó ba đầu! “Anh mau đuổi nó đi a a a! Tôi ngoan ngoãn chạy không được sao!”.

Mẹ nó đê tiện!

“Đi đi”. Tưởng Phi ném một con gà chíp chíp ra xa, Chihuahua vui vẻ đuổi theo, suýt nữa xô ngã Mạnh Phồn đang bưng một mâm trái cây to đi ngang qua.

“Đến ăn hoa quả này”. Mạnh Phồn đặt mâm trái cây đã cắt gọt cẩn thận xuống bàn trà, ân cần căn dặn Yến Nhất: “Anh phải bổ sung nhiều dinh dưỡng, tốt cho việc đấu tranh với bệnh tật”.

Bệnh thần kinh cũng phải bổ sung dinh dưỡng sao? Yến Nhất bị anh chọc cười, gật đầu nói: “Được”.

Thấy khuôn mặt tươi cười của Yến Nhất, Mạnh Phồn lập tức rục rịch ngồi không yên, nhíu mày nói: “Không cho anh cười”.

Cười lên rất đẹp trai đó anh có biết không?

Yến Nhất nhếch nhếch mày, nghe lời thu lại nụ cười: “Ừ, bảo bối”.

“Đừng gọi tôi là bảo bối!”. Mạnh Phồn nghiêm mặt.

Hôm nay mặc dù chỉ là ngày trăng lưỡi liềm, hormone trong cơ thể chỉ bằng một nửa ngày trăng tròn, nhưng bị chọc quá tiểu mị ma cũng sẽ bốc lửa đó.

Nhóm lửa lại không thể dập, còn phải DIY (*)!

(*) DIY: Do it yourself – Tự xử.

“Ừ, không gọi ra miệng nữa”. Yến Nhất cưng chiều gật gật đầu, “Anh gọi trong lòng”.

“Hừ!”. Mạnh Phồn rất không có triển vọng tim đập dồn dập, đành phải bày ra vẻ mặt thối hoắc để cân bằng.

Từ lần trước thẳng thắn bày tỏ với nhau, để không bị trêu chọc cho phát hỏa Mạnh Phồn luôn giữ một khoảng cách an toàn với Yến Nhất, rất không tự nhiên, dáng vẻ như là điển hình của “Thụ khó tính phải bị thô bạo đè lên giường mạnh mẽ X một phen mới có thể đàng hoàng” vậy!

“À đúng rồi…”. Yến Nhất ăn một quả dâu tây, đột nhiên mở miệng.

“Anh đừng nói chuyện”. Mạnh Phồn cố gắng chống lại hormone trong cơ thể, không biết có phải vì dục cầu bất mãn thời gian dài hay không mà chẳng đạt được phóng thích thực sự, hormone càng ngày càng không nghe lời, mơ hồ có xu thế tập trung lại phản công.

Yến Nhất bất đắc dĩ cười nói: “Anh định bảo là buổi chiều Phương Kỳ giúp em nhận một bưu kiện chuyển phát nhanh, đặt ở cửa”.

“À, chắc là sách tôi mua chuyển đến rồi”. Mạnh Phồn ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kì trang nghiêm đạo mạo đi ra cửa cầm bưu kiện lên, sau đó vèo một cái chuồn về phòng mình, cơ khát xé giấy bọc bằng tay không, rồi lấy một cây JJ giả chạy điện cực to từ bên trong ra, cùng với một tuýp thuốc bôi trơn cỡ lớn chủ cửa hàng tặng kèm!



Mạnh Phồn vừa bóc vỏ tuýp thuốc bôi trơn vừa khẽ giọng lẩm bẩm: “Thì ra đồ tặng kèm là thuốc bôi trơn, biết trước thì đã đổi cái khác rồi, ông đây căn bản không cần dùng đến nó, không dùng cũng đã sắp chảy thành sông rồi được chứ…”.

“Thứ gì chảy thành sông cơ?”. Giọng nói từ tính dễ nghe của Yến Nhất đột nhiên vang lên bên tai Mạnh Phồn.

“Đậu má anh đi kiểu gì mà không phát ra tiếng vậy!”. Mạnh Phồn vèo một cái vội nhét JJ giả và thuốc bôi trơn vào thùng, hung ác nói, “Anh đến làm gì?”.

Yến Nhất vẻ mặt thuần lương: “Anh muốn xem em mua sách gì”.

“Không cần xem, không có gì đẹp đâu!”. Mạnh Phồn xấu hổ đến nỗi dường như từ đầu đến chân đều biến thành màu hồng.

Yến Nhất như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm thùng bưu kiện: “Em mua sách hình trụ à?”.

Mạnh Phồn xấu hổ im lặng năm giây:…

Sau đó Yến tiên sinh cố tình gây sự bị đánh ra ngoài!

Trong lúc cả gia đình ở đây đang vui vẻ hòa thuận, không ai hay biết rằng, ở nước Mĩ xa xôi bên kia Trái Đất, trong đập Monticello được mệnh danh là một trong mười hố địa ngục vĩ đại nhất thế giới, có một quân đoàn tiên phong từ địa ngục tà ác đang ngược dòng trồi lên từ xoáy nước sâu không thấy đáy như thể liên thông với âm phủ…

“Ha ha ha ha ha —— Khụ, phi! Cái chết! Bóng tối! Giết chóc! Khụ khụ, phi! Ta chính là Đại ma vương địa ngục, mang đến cho nhân loại nỗi kinh hoàng vô biên, Long…khụ khụ! Phi!”. Đại ma vương địa ngục Long Dực lòng ôm hùng tâm tráng chí, mưu đồ thống trị thế giới, bị 48.400 mét khối nước trút xuống mỗi giây giội cho thành tên thần kinh, đến lời kịch tập luyện bao nhiêu năm vì ngày hôm này cũng không nói ra miệng nổi!

“Ta không lên được! Hydra!”. Long Dực khàn cả giọng, cảm thấy mình bị dòng nước mãnh liệt mênh mông đập thành thiểu năng luôn rồi, “Cửa ra của cổng địa ngục sao lại chọn chỗ này chứ!”.

“Còn không phải bọn thợ săn quái vật giở trò quỷ sao!”. Hydra vô cùng uất ức, “Bọn chúng xui khiến nhân loại sửa đường xả nước thành cổng địa ngục!”.

Long Dực còn muốn nói chuyện, lại bị một luồng nước điên cuồng giội thẳng về địa ngục, kế hoạch xâm lược lần đầu tiên của ma vương điện hạ cứ như vậy trôi theo dòng nước, vô cùng mất mặt!

Hydra và các ác đại ác ma hợp thành quân tiên phong cũng theo Long Dực cùng bị giội trở về, đám ác ma ướt như chuột lột ngồi trên núi lưu huỳnh, Hydra lau nước trên mặt an ủi: “Bệ hạ đừng lo, chúng ta đi mấy lần nữa là được”.

Mặc dù chỉ có một cánh cổng địa ngục, nhưng thông đạo thời không từ địa ngục đi lên nhân gian lại có rất nhiều, đi đến khắp nơi trên thế giới, hơn nữa điểm rơi không thể xác định, rất nhiều thông đạo địa ngục đã biết bị nhân loại dùng những thủ đoạn lạ lùng phong tỏa, ví dụ như đập Monticello, hay hang động Turkmenistan của Derweze quanh năm hừng hực khí gas…

Trong những hang động hình thành tự nhiên tràn ngập khí đốt nhiên nhiên cuồn cuộn không dứt, bị dân bản địa đốt lên, cháy liên tục bất kể ngày đêm, nhưng đối với ác ma lửa thì dễ đối phó hơn nước nhiều.

“A a a a a nóng quá!”. Long Dực mang theo thân thể bén lửa nhảy ra khỏi hố, trong lòng bi phẫn không thể tả!

Mẹ nó nhân loại thật quá xảo quyệt, có thể khoái trá mà chiếm lĩnh thế giới được không đây?

“Phù…Thứ này còn đỡ”. Hydra theo sau nhảy ra, lăn mấy vòng trên mặt đất dập tắt lửa, đánh giá xung quanh một vòng, “Đây có lẽ là cổng địa ngục Turkmenistan”.

“Rất tốt, nhưng quân tiên phong sao không đi theo?”. Long Dực quét mắt nhìn phía sau.

Hydra trầm mặc trong chốc lát, giơ tay chỉ đại ác ma ở phía chân trời kết thành đội mở rộng cánh lớn màu đen: “Bọn chúng đã bay đi rồi”.

Long Dực trợn mắt há miệng: “Đệt mẹ, tại sao không mang ta theo!”.

Đập Monticello ở California là hố thoát nước do con người tạo ra với độ sâu 92 mét, được xây từ 249.000 mét khối bê tông, lưu lượng nước chảy vào hố lên tới 48.000 mét khối/giây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Một Phần Hai Mươi Tư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook