Chương 62: Phát cho fan CP một miếng kẹo vị lạ
Lữ Thiên Dật
22/12/2016
Đương nhiên, còn có hai bát cơm lớn và Cocacola.
Trong lều thoáng chốc tràn đầy mùi thơm.
Yến tiểu béo không nói hai lời, lập tức xắn tay áo, phóng khoáng ngồi bệt xuống đất, lùa từng miếng cơm lớn, quả thực chẳng có lấy một chút khí chất thần tượng nào…
Bởi vì cả ngày hôm nay chẳng ăn được thứ gì ra hồn, trừ cơm hộp chính là bánh bao, sữa tươi mà thôi.
Thèm ăn không chịu nổi!
Long Dực cũng ăn mấy miếng cùng cậu, sau đó vô cùng thức thời buông bát đũa, để phần còn lại cho Yến Tử Hoàn.
Yến Tử Hoàn một hơi quét sạch mâm gà kho và hai bát cơm, uống ừng ực hết nửa chai Cocacola, khí phách quẹt miệng nói: “Ngon thật”.
“Ăn no chưa? Ta còn có thể gọi thêm cho em”. Long Dực thâm tình nhìn Vương hậu đáng yêu của mình, tiến lên hôn sạch giọt nước canh còn sót lại ở khóe miệng Yến Tử Hoàn.
“Không cần”. Yến Tử Hoàn xua tay, rất biết tiết chế, “Buổi tối em quen ăn lửng dạ, vậy mới khỏe”.
Long Dực:…
Mới lửng dạ! Không hổ là Vương hậu của ta! Vô cùng uy vũ!
Long Dực mở bàn tay phải của mình, lòng bàn tay hướng lên trên, một cụm khí đen không ngừng biến ảo hình dạng lơ lửng trên lòng bàn tay hắn.
Tay trái Long Dực chỉ vào cụm khí đen, trầm giọng nói: “Nhìn xem, Vương hậu, đây là ma lực bản vương khôi phục vì em. Từ nay về sau em không những có thể ăn tùy thích, hơn nữa có có thể ăn bất cứ thứ gì mọi nơi mọi lúc, ma lực của ta đã đủ để mở đường hầm thời không nhiều lần trong một ngày rồi, cho dù là thứ gì đi nữa, chỉ cần tồn tại trên thế giới này, ta có thể mang đến trước mặt em thông qua đường hầm thời không”.
Quả là một cách bày tỏ độc đáo…
Trong mắt Yến Tử Hoàn lóe lên tia sáng hạnh phúc, kích động nói: “Được!”.
“Cảm nhận được tình yêu bản vương dành cho em không?”. Trong mắt Long Dực tràn ngập cưng chiều!
“Cảm nhận được”. Mắt Yến Tử Hoàn sáng long lanh, nói ra lời từ tận đáy lòng: “Em cũng yêu anh”.
Tham ăn thật dễ dụ…
Long Dực mặt dày nói: “Em đã yêu ta như vậy, có phải chúng ta nên làm chút chuyện gì đó để chúc mừng?”.
Yến Tử Hoàn khụ một tiếng: “Không được, lều không có hiệu quả cách âm, để người khác nghe thấy thì sao…”.
Dù sao Yến Tử Hoàn mà kêu lên thì cũng tương đối kinh thiên động địa.
“Không sợ”. Long Dực phất tay một cái, ma lực trong tay tràn ra như nước, bao trùm cả căn lều trong vỏ trứng cực mỏng màu đen, “Có kết giới này, cho dù trong lều có động tĩnh lớn đến đâu bên ngoài cũng không nghe thấy…Vương hậu có thể thỏa thích kêu to!”.
“Em mới không kêu to được chứ!”. Yến tiểu béo tức giận đẩy ngã Long Dực, áp ở bên dưới!
Sau đó ngồi lên tự mình động…
Đường đường là nam thần quốc dân, vậy mà bị một nồi gà kho Trùng Khánh thu phục.
Điều này cực kì khoa học, vì gà kho thực sự ăn rất ngon.
Hôm sau các thành viên của đoàn làm phim dậy sớm, rửa mặt chỉn chu, chuẩn bị bắt đầu một buổi quay mới.
Hôm qua nhiệm vụ của các đội là dựng lều và nhóm lửa, còn chủ đề hôm nay là tìm thức ăn và nguồn nước trên đảo hoang.
Từ sau khi Bear (*) nổi tiếng, các chương trình sinh tồn dã ngoại luôn không thể thiếu việc phải ăn mấy thứ kì quái, những người cầu sinh phải có đủ dũng khí để trở thành kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, vì vậy khi đội ngũ sản xuất lấy ra thứ đã chuẩn bị sẵn – con côn trùng bị nhốt trong lọ, Yến Tử Hoàn không hề bất ngờ.
(*) Bear GryllL (tên khai sinh: Edward Michael Grylls) là nhà thám hiểm, tác giả và người dẫn chương trình truyền hình người Anh. Anh được biết đến nhiều nhất qua chương trình Con người đối mặt thiên nhiên, hay còn được biết đến với tên gọi Người sống sót: Bear Grylls. Mà trong chương trình của anh thì luôn có màn ăn mấy con sâu bọ, côn trùng linh tinh đó.
Đây là một loài bọ cánh cứng có hàm lượng protein cực cao, đầu to, thịt tươi, nước nhiều…
Quy tắc trận đấu là mỗi thành viên hai đội phải ăn ít nhất một con làm bữa sáng, ăn một con đội được cộng một điểm, bỏ cuộc trừ hai điểm!
Thật là quy tắc hết sức tàn khốc…
“Áu áu áu áu áu!”. Long Dực kinh hãi trừng mắt nhìn con bọ trong lọ thủy tinh, dùng giọng điệu như ngâm thơ nói: “Ọe! Sinh vật khiến người ta tởm lợm này, sao nó xấu vậy?”.
Thành viên đội xanh đều tỏ ra con mẹ nó anh có thể câm miệng lại không?
Vốn dĩ đã không dám ăn rồi nghe anh nói vậy lại càng không dám!
“Nhanh nhanh nhanh, ít nhất mỗi người ăn một con, vì hiệu quả của chương trình”. Đạo diễn xoay lọ thủy tinh, ân cần mời gọi thành viên đội đỏ: “Đội đỏ ăn trước, đội đỏ ăn một con đội xanh ăn một con, đừng phá rối nhau”.
Nam diễn viên dũng cảm nhất trong đội đỏ đi qua, hiên ngang lẫm liệt túm một con định bỏ vào miệng.
“Wow!”. Long Dực không tin nổi tiến tới, mở to hai mắt nhìn nam diễn viên nọ, cao giọng nói: “Nhìn cái chân đầy lông dơ bẩn của nó kìa, đó là minh chứng của tà ma! Eww! Buồn nôn phải biết khi nó đi qua lưỡi ngươi!”.
Nam diễn viên nọ nhìn Long Dực bằng ánh mắt nhìn thiểu năng: “Anh đừng nói nữa”.
Long Dực: “À”.
Nam diễn viên nọ lại cầm con bọ lên chuẩn bị nhét vào miệng.
Long Dực thuyết minh: “Ọe! Trong cái bụng đen ngòm của nó chứa đầy nước độc! Một hơi nuốt xuống nào, ừng ực ừng ực”.
Nam diễn viên nọ im lặng một chốc, ngậm miệng lại, vẻ mặt không thể chịu nổi bỏ cuộc.
Đội xanh lập tức reo hò rầm trời.
Long Dực cuối cùng cũng không còn là đồng đội heo nữa rồi.
“Nào nào nào Long Dực anh ăn một con đi!”. Nam diễn viên nọ ra vẻ tức giận, một tay giữ Long Dực, một tay giả vờ nhét con bọ vào miệng Long Dực.
“A a a a bản vương không muốn ăn”. Long Dực tru lên, chớp mắt đã chạy mất tăm!
Thế là vì đội xanh và đội đỏ đều có thành viên bỏ cuộc nên mỗi đội trừ hai điểm.
Người thứ hai của đội đỏ xuất trận là Yến Tử Hoàn.
“Eo eo eo buồn nôn quá!”. Đội xanh học theo dáng vẻ Long Dực vừa rồi gào lên quấy rối.
“Xì, thứ này có xá gì”. Yến tiểu béo cười lạnh một tiếng, đem từng con bọ cánh cứng xuyên vào xiên nướng trong tay.
Hóa ra lúc đầu không thấy Yến Tử Hoàn là vì cậu đi tìm xiên nướng…
Sau khi xiên hết bọ cánh cứng trong lọ, Yến Tử Hoàn bình tĩnh cầm xiên nướng ngồi bên đống lửa bắt đầu nướng!
“Loại côn trùng này hồi nhỏ tôi từng bắt về nướng ăn rồi”. Trong mắt Yến tiểu béo lóe lên tia đói khát, “Nướng khô rồi sẽ giòn rụm, thơm cực kỳ, ăn không khác gì nhộng rang”.
Thực sự không phụ danh hiệu tham ăn!
Thế là vòng thi đấu đầu tiên trong hôm nay, Yến Tử Hoàn với ưu thế mang tính áp đảo đã giành được thắng lợi cho đội đỏ.
Sau khi Long Dực biết Vương hậu cao quý của mình vậy mà lại ăn một xiên bọ, vô cùng đau đớn tỏ vẻ cả ngày hôm nay mình sẽ không hôn Vương hậu.
“Vốn dĩ cũng chẳng có ai muốn hôn anh được chứ?”. Yến Tử Hoàn lạnh lùng nói.
“Nhưng ta cảm thấy em muốn”. Long Dực không biết xấu hổ, “Em muốn lắm mà!”.
Camera trung thực ghi lại được cảnh này, chuẩn bị phát cho fan CP một miếng kẹo vị lạ!
Sau khi vòng đấu thứ nhất kết thúc suôn sẻ, các diễn viên nghỉ ngơi một lúc, sau đó chuẩn bị bắt đầu vòng thứ hai.
Chủ đề của vòng thứ hai là tìm nguồn nước ngọt có thể uống trên đảo…
Trong lều thoáng chốc tràn đầy mùi thơm.
Yến tiểu béo không nói hai lời, lập tức xắn tay áo, phóng khoáng ngồi bệt xuống đất, lùa từng miếng cơm lớn, quả thực chẳng có lấy một chút khí chất thần tượng nào…
Bởi vì cả ngày hôm nay chẳng ăn được thứ gì ra hồn, trừ cơm hộp chính là bánh bao, sữa tươi mà thôi.
Thèm ăn không chịu nổi!
Long Dực cũng ăn mấy miếng cùng cậu, sau đó vô cùng thức thời buông bát đũa, để phần còn lại cho Yến Tử Hoàn.
Yến Tử Hoàn một hơi quét sạch mâm gà kho và hai bát cơm, uống ừng ực hết nửa chai Cocacola, khí phách quẹt miệng nói: “Ngon thật”.
“Ăn no chưa? Ta còn có thể gọi thêm cho em”. Long Dực thâm tình nhìn Vương hậu đáng yêu của mình, tiến lên hôn sạch giọt nước canh còn sót lại ở khóe miệng Yến Tử Hoàn.
“Không cần”. Yến Tử Hoàn xua tay, rất biết tiết chế, “Buổi tối em quen ăn lửng dạ, vậy mới khỏe”.
Long Dực:…
Mới lửng dạ! Không hổ là Vương hậu của ta! Vô cùng uy vũ!
Long Dực mở bàn tay phải của mình, lòng bàn tay hướng lên trên, một cụm khí đen không ngừng biến ảo hình dạng lơ lửng trên lòng bàn tay hắn.
Tay trái Long Dực chỉ vào cụm khí đen, trầm giọng nói: “Nhìn xem, Vương hậu, đây là ma lực bản vương khôi phục vì em. Từ nay về sau em không những có thể ăn tùy thích, hơn nữa có có thể ăn bất cứ thứ gì mọi nơi mọi lúc, ma lực của ta đã đủ để mở đường hầm thời không nhiều lần trong một ngày rồi, cho dù là thứ gì đi nữa, chỉ cần tồn tại trên thế giới này, ta có thể mang đến trước mặt em thông qua đường hầm thời không”.
Quả là một cách bày tỏ độc đáo…
Trong mắt Yến Tử Hoàn lóe lên tia sáng hạnh phúc, kích động nói: “Được!”.
“Cảm nhận được tình yêu bản vương dành cho em không?”. Trong mắt Long Dực tràn ngập cưng chiều!
“Cảm nhận được”. Mắt Yến Tử Hoàn sáng long lanh, nói ra lời từ tận đáy lòng: “Em cũng yêu anh”.
Tham ăn thật dễ dụ…
Long Dực mặt dày nói: “Em đã yêu ta như vậy, có phải chúng ta nên làm chút chuyện gì đó để chúc mừng?”.
Yến Tử Hoàn khụ một tiếng: “Không được, lều không có hiệu quả cách âm, để người khác nghe thấy thì sao…”.
Dù sao Yến Tử Hoàn mà kêu lên thì cũng tương đối kinh thiên động địa.
“Không sợ”. Long Dực phất tay một cái, ma lực trong tay tràn ra như nước, bao trùm cả căn lều trong vỏ trứng cực mỏng màu đen, “Có kết giới này, cho dù trong lều có động tĩnh lớn đến đâu bên ngoài cũng không nghe thấy…Vương hậu có thể thỏa thích kêu to!”.
“Em mới không kêu to được chứ!”. Yến tiểu béo tức giận đẩy ngã Long Dực, áp ở bên dưới!
Sau đó ngồi lên tự mình động…
Đường đường là nam thần quốc dân, vậy mà bị một nồi gà kho Trùng Khánh thu phục.
Điều này cực kì khoa học, vì gà kho thực sự ăn rất ngon.
Hôm sau các thành viên của đoàn làm phim dậy sớm, rửa mặt chỉn chu, chuẩn bị bắt đầu một buổi quay mới.
Hôm qua nhiệm vụ của các đội là dựng lều và nhóm lửa, còn chủ đề hôm nay là tìm thức ăn và nguồn nước trên đảo hoang.
Từ sau khi Bear (*) nổi tiếng, các chương trình sinh tồn dã ngoại luôn không thể thiếu việc phải ăn mấy thứ kì quái, những người cầu sinh phải có đủ dũng khí để trở thành kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, vì vậy khi đội ngũ sản xuất lấy ra thứ đã chuẩn bị sẵn – con côn trùng bị nhốt trong lọ, Yến Tử Hoàn không hề bất ngờ.
(*) Bear GryllL (tên khai sinh: Edward Michael Grylls) là nhà thám hiểm, tác giả và người dẫn chương trình truyền hình người Anh. Anh được biết đến nhiều nhất qua chương trình Con người đối mặt thiên nhiên, hay còn được biết đến với tên gọi Người sống sót: Bear Grylls. Mà trong chương trình của anh thì luôn có màn ăn mấy con sâu bọ, côn trùng linh tinh đó.
Đây là một loài bọ cánh cứng có hàm lượng protein cực cao, đầu to, thịt tươi, nước nhiều…
Quy tắc trận đấu là mỗi thành viên hai đội phải ăn ít nhất một con làm bữa sáng, ăn một con đội được cộng một điểm, bỏ cuộc trừ hai điểm!
Thật là quy tắc hết sức tàn khốc…
“Áu áu áu áu áu!”. Long Dực kinh hãi trừng mắt nhìn con bọ trong lọ thủy tinh, dùng giọng điệu như ngâm thơ nói: “Ọe! Sinh vật khiến người ta tởm lợm này, sao nó xấu vậy?”.
Thành viên đội xanh đều tỏ ra con mẹ nó anh có thể câm miệng lại không?
Vốn dĩ đã không dám ăn rồi nghe anh nói vậy lại càng không dám!
“Nhanh nhanh nhanh, ít nhất mỗi người ăn một con, vì hiệu quả của chương trình”. Đạo diễn xoay lọ thủy tinh, ân cần mời gọi thành viên đội đỏ: “Đội đỏ ăn trước, đội đỏ ăn một con đội xanh ăn một con, đừng phá rối nhau”.
Nam diễn viên dũng cảm nhất trong đội đỏ đi qua, hiên ngang lẫm liệt túm một con định bỏ vào miệng.
“Wow!”. Long Dực không tin nổi tiến tới, mở to hai mắt nhìn nam diễn viên nọ, cao giọng nói: “Nhìn cái chân đầy lông dơ bẩn của nó kìa, đó là minh chứng của tà ma! Eww! Buồn nôn phải biết khi nó đi qua lưỡi ngươi!”.
Nam diễn viên nọ nhìn Long Dực bằng ánh mắt nhìn thiểu năng: “Anh đừng nói nữa”.
Long Dực: “À”.
Nam diễn viên nọ lại cầm con bọ lên chuẩn bị nhét vào miệng.
Long Dực thuyết minh: “Ọe! Trong cái bụng đen ngòm của nó chứa đầy nước độc! Một hơi nuốt xuống nào, ừng ực ừng ực”.
Nam diễn viên nọ im lặng một chốc, ngậm miệng lại, vẻ mặt không thể chịu nổi bỏ cuộc.
Đội xanh lập tức reo hò rầm trời.
Long Dực cuối cùng cũng không còn là đồng đội heo nữa rồi.
“Nào nào nào Long Dực anh ăn một con đi!”. Nam diễn viên nọ ra vẻ tức giận, một tay giữ Long Dực, một tay giả vờ nhét con bọ vào miệng Long Dực.
“A a a a bản vương không muốn ăn”. Long Dực tru lên, chớp mắt đã chạy mất tăm!
Thế là vì đội xanh và đội đỏ đều có thành viên bỏ cuộc nên mỗi đội trừ hai điểm.
Người thứ hai của đội đỏ xuất trận là Yến Tử Hoàn.
“Eo eo eo buồn nôn quá!”. Đội xanh học theo dáng vẻ Long Dực vừa rồi gào lên quấy rối.
“Xì, thứ này có xá gì”. Yến tiểu béo cười lạnh một tiếng, đem từng con bọ cánh cứng xuyên vào xiên nướng trong tay.
Hóa ra lúc đầu không thấy Yến Tử Hoàn là vì cậu đi tìm xiên nướng…
Sau khi xiên hết bọ cánh cứng trong lọ, Yến Tử Hoàn bình tĩnh cầm xiên nướng ngồi bên đống lửa bắt đầu nướng!
“Loại côn trùng này hồi nhỏ tôi từng bắt về nướng ăn rồi”. Trong mắt Yến tiểu béo lóe lên tia đói khát, “Nướng khô rồi sẽ giòn rụm, thơm cực kỳ, ăn không khác gì nhộng rang”.
Thực sự không phụ danh hiệu tham ăn!
Thế là vòng thi đấu đầu tiên trong hôm nay, Yến Tử Hoàn với ưu thế mang tính áp đảo đã giành được thắng lợi cho đội đỏ.
Sau khi Long Dực biết Vương hậu cao quý của mình vậy mà lại ăn một xiên bọ, vô cùng đau đớn tỏ vẻ cả ngày hôm nay mình sẽ không hôn Vương hậu.
“Vốn dĩ cũng chẳng có ai muốn hôn anh được chứ?”. Yến Tử Hoàn lạnh lùng nói.
“Nhưng ta cảm thấy em muốn”. Long Dực không biết xấu hổ, “Em muốn lắm mà!”.
Camera trung thực ghi lại được cảnh này, chuẩn bị phát cho fan CP một miếng kẹo vị lạ!
Sau khi vòng đấu thứ nhất kết thúc suôn sẻ, các diễn viên nghỉ ngơi một lúc, sau đó chuẩn bị bắt đầu vòng thứ hai.
Chủ đề của vòng thứ hai là tìm nguồn nước ngọt có thể uống trên đảo…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.