Chương 11
ZuzuLinh
25/09/2015
CHƯƠNG IV.A
Chương IV: Tàn lụi
A.
Hàng và tiền xếp song song nhau, một bên giao hàng, nhận tiền và ngược lại. Kẻ vận chuyển của tổ chức Mafia Tưởng Lão Đại khét tiếng Hồng Kông có đôi mắt lá dăm kéo dài, nhìn hắn loắt choắt một cách nhanh nhẹn, hắn bật nắp vali tiền cho Vũ kiểm tra.
“Làm sao tôi chắc chắn rằng đây là tiền thật khi mà tổ chức của các anh có nghề in tiền.” – Vũ không kiểm tra mà nhìn vào mắt gã đó. Trong khi Goura ngồi trong xe chờ, cô ta ngồi lên bản kẽm thật in tiền.
Kẻ vận chuyển kia kiểm tra bản in tiền Vũ mang tới, hắn cũng thừa biết bản in này chỉ là hàng mã để hai kẻ vận chuyển đấu trí nhau: – “Vậy tôi có bao nhiêu phần trăm tin rằng bản in này là thật?”
Hắn không lo sợ gì vì chắc chắn gã NeO và con nhỏ đi cùng có mang theo hàng thật, đây là đất Hồng Kông, muốn giữ được mạng sống phải đặt chữ tín trên tất cả.
“Cớm!”
Một nguồn tin không rõ luồn vào trong xưởng sửa xe bỏ hoang, Goura đã lên sẵn ga chỉ đợi NeO nhảy lên tháo chạy. Bên kia, cộng sự của kẻ vận chuyển cũng đã vào vị trí rút.
“Sao? Nếu giờ có lấy được tiền anh chắc gì đã thoát được lũ cọp ngoài kia.” – Gã hếch hàm nói – “Chi bằng ngoan ngoãn đưa bản in và tôi sẽ cho anh một lối thoát, đầu quân cho Tưởng Lão Đại.”
Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, Vũ còn lạ gì loại người này, điều quan trọng lúc này là giữ bình tĩnh, càng không nao núng sẽ càng ghi điểm với bạn hàng, chúng không chịu giao tiền thì phải ép chúng nôn ra.
“Tất cả đứng im, các ngươi đã bị bao vây, thả vũ khí và giơ tay lên.” – Tiếng một vị cảnh sát vang lên. Gã loắt choắt nhanh như chớp quăng vali tiền vào mặt Vũ, hắn có hai đồng bọn chứ không phải một, một trong số đột kích vào xe của Goura bất ngờ và giằng co bản in tiền. Kẻ còn lại vẫn ở vị trí rồ ga xe.
Thực chất chẳng có một tay cảnh sát nào ở đó, có một cái máy ghi âm mà bọn đàn em của Tưởng Lão Đại tự ý nghĩ ra nhằm đẩy quân của Quỷ Xám vào thế trắng tay. Chúng không chịu mức giá quá đắt mà Quỷ Xám gọi là nhượng lại công thức in tiền nên nghĩ ra trò bẩn thỉu này. Một quả bom hẹn giờ sẽ xóa sạch bằng chứng và Quỷ Xám chỉ có thể tin rằng cảnh sát Hồng Kông nhúng mũi vào vụ này, do non kém nên người vận chuyển NeO và Goura của chúng tử nạn, tiền đã trao và không có bằng chứng nói lên sự chơi xấu của Tưởng Lão Đại.
Interpol tham gia vào vở kịch này chậm hơn một bước, khi cảnh sát nhập cuộc quả bom đã được hẹn giờ, gã vận chuyển của tổ chức Mafia đã giáng vào mặt Vũ một quả đau ngất trời, cô gái đi cùng hắn đã cướp được bản in, chúng trở về xe và có sẵn một lối thoát an toàn.
Goura bị ả nữ cao to kia đánh cho lủng bụng, một phụ nữ thích làm đẹp hơn việc tập thể hình như cô đang thấy hối hận. Nếu cô khỏe hơn cô sẽ băm vằm ả đó ra. Nhưng không thể, đây là đất của bạn hàng – lũ chơi bẩn, không phải nhà của cô.
Vũ sau một quả choáng váng đầu óc, anh cố đứng dậy. Căn nhà hoang rộng, ánh sáng lùa vào theo những vòng quay của cánh quạt thông gió. Bạn hàng đã leo lên xe, trước khi đi có chào anh cùng Goura.
Không thể để chúng đi dễ dàng như vậy được, Vũ rút khẩu súng ngắn của mình ra, nó có năm viên đạn. Mắt trái anh vừa bị vali đập vào nên mờ như màn hình tivi dính nước, chỉ còn duy nhất một cách vớt vát được tình hình. Là bắn.
Ba phát đạn đầu Vũ bắn trượt, cho tới khi chiếc xe trở bản in cùng bọn xã hội đen lao ra tới cửa, anh mới bắn trúng được lốp sau xe. Chiếc xe bị xịt lốp lập tức dắt lại.
Còn một phút để không rơi vào tầm ngắm của cảnh sát, gã loắt choắt cùng đồng bọn ra khỏi xe, chúng không quên bắn tặng Vũ một vài nhát. Dù có chạy nhanh đến cỡ nào thì anh đã bị đạn xượt vào ống đồng. Bọn chúng còn sự lựa chọn duy nhất là lên xe của Goura và gạt cô ả đang quằn quại rên rỉ vì đau ra.
“Nếu còn sống, tôi sẽ lấy được tiền và tìm cô gái đó.” – Vũ nép mình trong cây cột trụ và nói vọng ra bằng thứ âm thanh có chút gì thành khẩn như mười năm trước, cậu nhóc và cô em gái đứng trước ranh giới sự sống và cái chết, lại có chút gì chắc chắn của một người đàn ông nhuốm màu thời gian. Vũ muốn gã loắt choắt đó tha cho Goura, việc anh bắn vào lốp xe chỉ để cứu cô đồng nghiệp chứ không phải vì mình. Đó là thứ tình nghĩa chạm tới trái tim của lũ vô học mafia.
Gã đó gật nhẹ, hắn lái xe chở đồng bọn của mình và Goura. Thời gian chỉ còn bốn lăm giây cho quả bom điện tử, với cái chân què quặt kia gã NeO đó có ra được cũng khó mà thoát khỏi lưới pháp luật. Nhưng gã nể, thực sự nể anh ta.
Bốn mươi giây sống còn của một trinh sát, một đứa con đã mất cả bố lẫn mẹ, một người đang có một viên đạn rỉ máu bên chân trái. Chưa hết, lý do cho sự không phản kháng kịp thời lúc bị vali đập vào của Vũ, chính bởi cô bạn gái rắc rối mà ra. Con bé Lâm Anh cách đây một hôm đã mua đồ ăn giảm giá ngoài đường, nó lẽ ra đã hết hạn từ trước nên giảm giá sốc, mà anh vì chiều lòng nên đã nuốt tạm một vài miếng. Chúng bị lên men, chuyển hóa thành chất khác, khiến anh bủn rủn chân tay từ sáng sớm nay, giờ mọi thứ trở nên quay cuồng. Cơn đau bụng trào lên dữ dội.
Giờ thoát ra khỏi đây, anh sẽ rơi vào vòng pháp luật. Tất cả vụ giao dịch này một mình anh gánh hết, nếu khai ra đơn vị trực thuộc của mình, Vũ sẽ được trở về với Taylor, nhưng những người đã tiến cử anh vào tổ chức Quỷ Xám, cả việc mở đường cho Phong sau này nữa, mọi sự cố gắng của Interpol sẽ hóa thành làn khói. Còn nếu anh chết, bí mật sẽ tan theo xác thịt. Cuộc đời của một “chó săn” có thể hy sinh bất cứ lúc nào, anh biết, đã đến nước này đành phải chấp nhận.
“Mục tiêu sống của anh là phải làm em hạnh phúc!”
Đó đây trong không gian xa lạ, với âm thanh phành phạch của quạt gió, có tiếng nói quanh quẩn bên tai Vũ. Tiếng nói ấy cất lên thân thuộc đến nỗi con bé Lâm Anh đó như đang vòng lấy tay ôm chầm anh mà thủ thỉ. Nếu anh vượt qua được mọi thứ, nếu anh còn sống, anh sẽ có một mục tiêu mới của cuộc đời.
Vũ thò tay lấy viên đạn duy nhất còn lại trong túi áo ngực. Xem ra phụ nữ luôn có sức mạnh của họ. Tra đạn vào nòng, Vũ còn duy nhất một lối thoát.
Chương IV: Tàn lụi
A.
Hàng và tiền xếp song song nhau, một bên giao hàng, nhận tiền và ngược lại. Kẻ vận chuyển của tổ chức Mafia Tưởng Lão Đại khét tiếng Hồng Kông có đôi mắt lá dăm kéo dài, nhìn hắn loắt choắt một cách nhanh nhẹn, hắn bật nắp vali tiền cho Vũ kiểm tra.
“Làm sao tôi chắc chắn rằng đây là tiền thật khi mà tổ chức của các anh có nghề in tiền.” – Vũ không kiểm tra mà nhìn vào mắt gã đó. Trong khi Goura ngồi trong xe chờ, cô ta ngồi lên bản kẽm thật in tiền.
Kẻ vận chuyển kia kiểm tra bản in tiền Vũ mang tới, hắn cũng thừa biết bản in này chỉ là hàng mã để hai kẻ vận chuyển đấu trí nhau: – “Vậy tôi có bao nhiêu phần trăm tin rằng bản in này là thật?”
Hắn không lo sợ gì vì chắc chắn gã NeO và con nhỏ đi cùng có mang theo hàng thật, đây là đất Hồng Kông, muốn giữ được mạng sống phải đặt chữ tín trên tất cả.
“Cớm!”
Một nguồn tin không rõ luồn vào trong xưởng sửa xe bỏ hoang, Goura đã lên sẵn ga chỉ đợi NeO nhảy lên tháo chạy. Bên kia, cộng sự của kẻ vận chuyển cũng đã vào vị trí rút.
“Sao? Nếu giờ có lấy được tiền anh chắc gì đã thoát được lũ cọp ngoài kia.” – Gã hếch hàm nói – “Chi bằng ngoan ngoãn đưa bản in và tôi sẽ cho anh một lối thoát, đầu quân cho Tưởng Lão Đại.”
Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, Vũ còn lạ gì loại người này, điều quan trọng lúc này là giữ bình tĩnh, càng không nao núng sẽ càng ghi điểm với bạn hàng, chúng không chịu giao tiền thì phải ép chúng nôn ra.
“Tất cả đứng im, các ngươi đã bị bao vây, thả vũ khí và giơ tay lên.” – Tiếng một vị cảnh sát vang lên. Gã loắt choắt nhanh như chớp quăng vali tiền vào mặt Vũ, hắn có hai đồng bọn chứ không phải một, một trong số đột kích vào xe của Goura bất ngờ và giằng co bản in tiền. Kẻ còn lại vẫn ở vị trí rồ ga xe.
Thực chất chẳng có một tay cảnh sát nào ở đó, có một cái máy ghi âm mà bọn đàn em của Tưởng Lão Đại tự ý nghĩ ra nhằm đẩy quân của Quỷ Xám vào thế trắng tay. Chúng không chịu mức giá quá đắt mà Quỷ Xám gọi là nhượng lại công thức in tiền nên nghĩ ra trò bẩn thỉu này. Một quả bom hẹn giờ sẽ xóa sạch bằng chứng và Quỷ Xám chỉ có thể tin rằng cảnh sát Hồng Kông nhúng mũi vào vụ này, do non kém nên người vận chuyển NeO và Goura của chúng tử nạn, tiền đã trao và không có bằng chứng nói lên sự chơi xấu của Tưởng Lão Đại.
Interpol tham gia vào vở kịch này chậm hơn một bước, khi cảnh sát nhập cuộc quả bom đã được hẹn giờ, gã vận chuyển của tổ chức Mafia đã giáng vào mặt Vũ một quả đau ngất trời, cô gái đi cùng hắn đã cướp được bản in, chúng trở về xe và có sẵn một lối thoát an toàn.
Goura bị ả nữ cao to kia đánh cho lủng bụng, một phụ nữ thích làm đẹp hơn việc tập thể hình như cô đang thấy hối hận. Nếu cô khỏe hơn cô sẽ băm vằm ả đó ra. Nhưng không thể, đây là đất của bạn hàng – lũ chơi bẩn, không phải nhà của cô.
Vũ sau một quả choáng váng đầu óc, anh cố đứng dậy. Căn nhà hoang rộng, ánh sáng lùa vào theo những vòng quay của cánh quạt thông gió. Bạn hàng đã leo lên xe, trước khi đi có chào anh cùng Goura.
Không thể để chúng đi dễ dàng như vậy được, Vũ rút khẩu súng ngắn của mình ra, nó có năm viên đạn. Mắt trái anh vừa bị vali đập vào nên mờ như màn hình tivi dính nước, chỉ còn duy nhất một cách vớt vát được tình hình. Là bắn.
Ba phát đạn đầu Vũ bắn trượt, cho tới khi chiếc xe trở bản in cùng bọn xã hội đen lao ra tới cửa, anh mới bắn trúng được lốp sau xe. Chiếc xe bị xịt lốp lập tức dắt lại.
Còn một phút để không rơi vào tầm ngắm của cảnh sát, gã loắt choắt cùng đồng bọn ra khỏi xe, chúng không quên bắn tặng Vũ một vài nhát. Dù có chạy nhanh đến cỡ nào thì anh đã bị đạn xượt vào ống đồng. Bọn chúng còn sự lựa chọn duy nhất là lên xe của Goura và gạt cô ả đang quằn quại rên rỉ vì đau ra.
“Nếu còn sống, tôi sẽ lấy được tiền và tìm cô gái đó.” – Vũ nép mình trong cây cột trụ và nói vọng ra bằng thứ âm thanh có chút gì thành khẩn như mười năm trước, cậu nhóc và cô em gái đứng trước ranh giới sự sống và cái chết, lại có chút gì chắc chắn của một người đàn ông nhuốm màu thời gian. Vũ muốn gã loắt choắt đó tha cho Goura, việc anh bắn vào lốp xe chỉ để cứu cô đồng nghiệp chứ không phải vì mình. Đó là thứ tình nghĩa chạm tới trái tim của lũ vô học mafia.
Gã đó gật nhẹ, hắn lái xe chở đồng bọn của mình và Goura. Thời gian chỉ còn bốn lăm giây cho quả bom điện tử, với cái chân què quặt kia gã NeO đó có ra được cũng khó mà thoát khỏi lưới pháp luật. Nhưng gã nể, thực sự nể anh ta.
Bốn mươi giây sống còn của một trinh sát, một đứa con đã mất cả bố lẫn mẹ, một người đang có một viên đạn rỉ máu bên chân trái. Chưa hết, lý do cho sự không phản kháng kịp thời lúc bị vali đập vào của Vũ, chính bởi cô bạn gái rắc rối mà ra. Con bé Lâm Anh cách đây một hôm đã mua đồ ăn giảm giá ngoài đường, nó lẽ ra đã hết hạn từ trước nên giảm giá sốc, mà anh vì chiều lòng nên đã nuốt tạm một vài miếng. Chúng bị lên men, chuyển hóa thành chất khác, khiến anh bủn rủn chân tay từ sáng sớm nay, giờ mọi thứ trở nên quay cuồng. Cơn đau bụng trào lên dữ dội.
Giờ thoát ra khỏi đây, anh sẽ rơi vào vòng pháp luật. Tất cả vụ giao dịch này một mình anh gánh hết, nếu khai ra đơn vị trực thuộc của mình, Vũ sẽ được trở về với Taylor, nhưng những người đã tiến cử anh vào tổ chức Quỷ Xám, cả việc mở đường cho Phong sau này nữa, mọi sự cố gắng của Interpol sẽ hóa thành làn khói. Còn nếu anh chết, bí mật sẽ tan theo xác thịt. Cuộc đời của một “chó săn” có thể hy sinh bất cứ lúc nào, anh biết, đã đến nước này đành phải chấp nhận.
“Mục tiêu sống của anh là phải làm em hạnh phúc!”
Đó đây trong không gian xa lạ, với âm thanh phành phạch của quạt gió, có tiếng nói quanh quẩn bên tai Vũ. Tiếng nói ấy cất lên thân thuộc đến nỗi con bé Lâm Anh đó như đang vòng lấy tay ôm chầm anh mà thủ thỉ. Nếu anh vượt qua được mọi thứ, nếu anh còn sống, anh sẽ có một mục tiêu mới của cuộc đời.
Vũ thò tay lấy viên đạn duy nhất còn lại trong túi áo ngực. Xem ra phụ nữ luôn có sức mạnh của họ. Tra đạn vào nòng, Vũ còn duy nhất một lối thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.