Một Phần Hai

Chương 7: Chương 7

ZuzuLinh

25/09/2015

CHƯƠNG II.D

D.

Vừa bước vào căn phòng bí mật của tổ chức, không khí khó chịu đã bao trùm. Frank nhìn Goura cười khà khà, trông thấy NeO lập tức Goura lấy lại niềm vui, cô ném cho anh một tờ giấy bị vò nát.

“Quà cho anh đó!”

Vũ mở tờ giấy ra, nó bị nhàu đến không thể hơn, đó là hình vẽ lại của một món đồ nữ giới. Một thử thách mới chăng?

“Con nhỏ Hippo đòi tôi phải lấy cho nó cái áo ma chê quỷ hờn này.”

“Tôi thấy bộ đồ này nghệ thuật đó chứ.” – Frank cất chất giọng ồm ồm, hắn đứng ngoài vụ này.

Vũ chưa hiểu chuyện, Hippo là tên một nhân vật mới mà chúng chưa từng đề cập tới trong tổ chức.

“NeO, anh giúp tôi xử lí vụ này, tôi không theo. Hơi đâu mà phục vụ đứa con gái nứt mắt ra đã thích đòi hỏi. Nó ỷ mình là con út nên muốn làm gì thì làm.”

Hippo là tên viết vắn tắt của loài cá ngựa. Theo như lời của Goura, cô gái là con út, vậy hẳn người cha là một nhân vật rất quan trọng, đến nỗi mà việc ăn cắp thứ đồ lót phụ nữ ông ta cũng để thuộc hạ chiều lòng con. Sau khi đoán được sự tình, Vũ cũng cười một nụ cười y như tay Kền Kền kia. Hẳn là việc này nên để một người am hiểu về thời trang như Goura làm, nhưng cô nàng thích đùn đẩy cho anh đây mà.

“Ngày kia là sinh nhật của Hippo. Đúng 24h ngày mai chúng ta phải có nó trong hộp quà của Ông Lớn. Người thiết kế ra thứ quái quỷ này đề phòng bị trộm nên đã làm một số mẫu tương tự, đây là bản vẽ tôi đã cố gắng nhớ lại và thuê người chép. Anh hãy chú ý dây áo thật không thể tháo ra như những chiếc áo lót thông thường được nhé.”

“Vậy cô nghĩ tôi đã nhìn những chiếc thông thường rồi à?”

Vũ muốn tìm cách từ chối. Việc này anh tham gia sẽ quá thuận lợi, lấy lòng tổ chức dễ dàng như diều lên cao gặp gió, chúng sẽ sinh cảnh giác khi bất cứ nhiệm vụ gì anh đều hăng hái. Nên dừng một bước để tiến hai bước sau này.

“Bạn gái anh ki bo vậy à?”

Ở một quốc gia quan trọng hóa trinh tiết của người phụ nữ như đất nước này, văn hóa của người phương Tây quả thật kệch cỡm. Tuy Goura và Frank biết cô bạn gái Lâm Anh của Vũ chỉ là hình thức nhưng anh không nên để lộ rằng anh không hề lợi dụng cô hơn.

“Trồng cây chưa đến ngày hái quả.”

Vũ nhếch khóe môi. Trước khi thâm nhập vào ổ tội phạm, anh và Phong đã từng phải học hết mọi thứ về tâm lý học, sinh học, mọi thứ về phụ nữ, thậm chí là cách họ kẻ mắt. Giả ngơ trước những thứ người khác không kỳ vọng mình biết xem ra cũng thú vị.

“Nghe đây, tôi yêu cầu anh thực hiện nhiệm vụ này. Nếu thiếu hiểu biết, tôi sẽ cho anh một cái hẹn.” – Goura nở nụ cười ngọt ngào.

Quả thật không thể từ chối. Vũ nắm bốn ngón tay lại, hạ ngón cái chỉ xuống đất thay câu trả lời: “Tôi tự lo được.” Anh đứng dậy nhìn đồng hộ, còn bốn mốt tiếng để anh thực hiện nhiệm vụ.



“À, quên mất. Chiếc áo đó sắp được ra mắt lễ đấu giá nên được bảo vệ rất nghiêm ngặt, nó đang được mặc trên người của một trong những vệ sĩ chân dài. Chúc may mắn.”

*

Vũ trở về nhà nghiên cứu. Con nhỏ Hippo cá ngựa đó thật nực cười, khi không lại thích mặc đồ mà người ta đã mặc rồi. Nếu muốn Ông Lớn thừa đủ tiền để mua cho cô con gái diệu, có lẽ “của ăn vụng bao giờ cũng ngon.”

Lâm Anh gõ cửa phòng anh như mọi thứ sáu hàng tuần, con nhỏ lại bày đám màu vẽ, giấy và các thứ lỉnh kỉnh, trông có vẻ bí mật hơn ngày thường. Để Lâm Anh ngồi vẽ, Vũ đi lại nghiên cứu tấm lưng cô. Ở người phụ nữ, nếu rút chiếc áo trong ra kiểu gì cô ta cũng phát hiện ra ngay, cũng như anh quen mặt áo ba lỗ bên trong. Làm cách nào để cô vệ sĩ mặc chiếc áo đó không phát hiện ra cho tới khi anh thoát khỏi chốt an ninh. Nếu ôm cô ta phía sau rất có khả năng sẽ bị đánh vào chỗ hiểm, nếu tấn công trực diện mà cướp nội y sẽ không đáng mặt đàn ông. Chỉ còn cách để cô ta tự cởi ra, hoặc là…

“Vũ, anh đang nhìn cái gì vậy? Đồ hư hỏng!”

Lâm Anh cầm nguyên cây cọ quẹt vào má anh. Con người đơn giản như cô sao hiểu được suy tính trong đầu của một con người sinh ra để làm cảnh sát hoặc sẽ là một tên tội phạm.

“Anh chẳng nhớ gì hết, anh có biết ngày kia là ngày gì không?”

“Ờ.”

Vũ vẫn chỉ đáp lại cho có âm thanh.

“Em muốn chúng ta sẽ đi leo núi với nhóm bạn. Có một chàng trai theo đuổi Kim và anh ta muốn em giúp. Đi chơi theo đôi như vậy rất dễ nảy sinh…”

Chưa để Lâm Anh nói hết, Vũ đã mặc khoác áo chuẩn bị ra ngoài.

“Ừ, chủ nhật, sáng. Anh giờ phải làm thay ca cho một cậu bạn. Gặp lại em sau!”

Vũ hôn lên đỉnh đầu cô bạn gái, không quên nịnh đầm bằng cách đưa cho cô chìa khóa nhà. Lâm Anh mím môi phụng phịu. Đôi lúc cô thấy anh hay tỏ ra nguy hiểm như thế để làm gì chứ?

*

Vũ đang ở giai đoạn chuẩn bị. Anh lựa chọn cách hỏi thăm tới nhà thiết kế, người sở hữu chiếc áo lót quyến rũ mà bất kỳ quý cô nào cũng hằng mơ ước. Thư hỏi thăm được viết với lời lẽ đe dọa như là:

“Ta sẽ tới thăm các người và mượn một số thứ cho bạn gái của mình.”

“Chiếc kính màu xanh dương sẽ được mang đi vào đúng 17h.”

Các bức thư rải rác xung quanh căn biệt thự của nhà thiết kế. Anh muốn tung hỏa mù để họ nghĩ rằng tên trộm đang cố giả danh đàn ông, chiếc áo con được ví với chiếc kính, thực chất chiếc áo thật có màu xanh chàm, chiếc áo nhái lại có màu xanh thẫm. Vũ muốn để họ suy nghĩ logic, rằng tại sao tên trộm đe dọa lấy cái giả trưng bày trong tủ kính an ninh, nếu hắn thiếu hiểu biết và thích tỏ ra nguy hiểm thì chỉ cần chăm sóc kĩ cho chiếc giả, nếu hắn cao tay hơn, muốn đánh lừa suy nghĩ của bên an ninh, họ sẽ tăng cường bảo vệ cô người mẫu đang mặc chiếc áo.

Hai cách, họ chắc chắn sẽ làm theo hai cách đó, vậy nếu trà trộn được vào trong thật chẳng khó để phát hiện ra ai là người vinh hạnh mặc trên mình bộ đồ đáng giá bạc tỷ. Vì cho rằng kẻ trộm có khả năng cao là một phụ nữ nên chủ khu biệt thự không cho bất kỳ người làm nào ra vào tự do. Số nam giới trong nhà vốn đã ít, nữa là tìm được cách gỡ bỏ chiếc áo ra là cả một vấn đề, dựa vào lợi thế đó Vũ chơi lại bài cũ. Phá hỏng đường toilet của căn nhà, họ buộc phải gọi thợ đến sửa, dĩ nhiên những người thợ bị kiểm tra khắt khe, giám sát từng hành động, và không ai để ý mấy tới cột thông gió. Rồi cho tắc cánh quạt ở cột gió. Họ cho sửa xong bồn cầu sẽ lo tới chỗ tắc, vì đã quá kĩ lưỡng để ý tới bồn cầu, sẽ chẳng còn mấy ai thừa hơi quay lại kiểm tra nữa, với ý nghĩ đó họ sẽ lại cho người giám sát cả bồn cầu và cột thông gió, bốn người thợ vào sửa chữa là nam giới, họ lại nghi ngờ có thể tên trộm là nam. Cứ thế, sau khi ra một đề toán rối rắm, Vũ chỉ cần chọn bước đơn giản để giải.

Đã quá 5h chiều ngày thứ sáu, Vũ vẫn án binh bất động. Sang tới ngày hôm sau, chiếc áo vẫn còn nguyên. Một cô người mẫu không thể mãi cứ mặc nó được, sẽ có người đến thay phiên, trước đó nó phải được giặt khô trong tầm kiểm soát của nhà thiết kế. Thực ra mà nói giá trị của chiếc áo này đối với Vũ là không gì cả, chẳng có thằng đàn ông nào muốn để vợ hoặc bạn gái mình mặc thứ đồ mà người khác đã dùng rồi. Cái chính là tay nhà thiết kế biết cách đánh bóng tên tuổi và chẳng có mấy người biết bà ta bảo vệ chiếc áo theo cách nào. Chính vì nguồn tin chính xác của Goura nên bản vẽ cô đưa anh bữa trước càng giá trị. Nàng ta là một tín đồ thời trang với trí nhớ rất tốt nên trong bức thư cuối cùng gửi lúc 16h40 phút ngày thứ bảy Vũ đã đặt bản thiết kế được vẽ lại ấy tới đích danh nhà thiết kế.



Bà ta xem xét nội dung bức thư, vội vàng đòi về phòng, không cho ai theo cùng. Chiếc áo thật vẫn được bảo vệ nghiêm ngặt ở tầng dưới nên đội an ninh không cho đó là mối nguy hiểm. Nhà thiết kế đồ nội y không thể tin được khi chiếc áo mình kỳ công thiết kế lại bị chép lại tinh xảo tới từng chi tiết. Bà lôi bản vẽ gốc ra xem xét, hà hà, nét vẽ vẫn còn non tay lắm, một vài chi tiết thêu không chính xác. Tên trộm đó định múa rìu qua mắt thợ chắc. Sau khi an tâm bà cất lại bản thiết kế và đi xuống tầng chờ xem hai mươi phút nữa hắn làm gì được hệ thống an ninh chặt chẽ này. Riêng những cô người mẫu được thuê để mặc nó trên người đều có võ hiểm, muốn tháo được chiếc áo ra cần phải chui đầu chứ không có chỗ gài như bình thường, lớp áo ngoài của họ quá dẻo dai và bó sát, hắn có là đàn ông hay phụ nữ am hiểu thế nào cũng khó lòng qua được.

*

Đúng 23h ngày thứ bảy, bữa tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của con gái Ông Lớn bắt đầu. Ông ta không tới nhưng người phụ nữ của ông ta chủ chì bữa tiệc. Goura lo lắng nhìn hộp quà. Đến giờ này vẫn không thấy NeO đâu, trong khi lễ đấu giá của chiếc áo lót đã phát sóng. Con nhỏ nhìn đời bằng nửa con mắt Hippo để cái tivi màn hình rộng cho bạn bè xem trực tiếp chương trình buổi đấu giá, đến lúc trên tivi không có vật phẩm nhưng lại xuất hiện trong hộp quà của bố nó tặng, con nhỏ sẽ được phen phách lối và cười ầm ĩ. Goura nhăn mặt uống cạn ly rượu nho, thầm nhủ, nếu không phải con của Ông Lớn thì đàn chị đây sẽ ghè cho nó không bao giờ ngẩng mặt lên được.

Bữa tiệc sinh nhật có không ít thành viên của tổ chức, họ thường hay chọn dịp sinh nhật con gái Ông Lớn để lên các mục tiêu trong thời gian tới.

Đã gần sang ngày mới, Goura hạ mình gọi cho NeO bao nhiêu cuộc mà không thấy anh ta bắt máy, cô nàng rủa thầm, nếu vụ này gã để cô mất mặt thì sẽ không yên với cô đâu.

Trên kênh truyền hình, buổi đấu giá sắp đến hồi kết thúc, cuối cùng, vật đấu giá giá trị nhất mới được đưa ra. Đó là một trang phục tôn nên đường cong cho người phụ nữ, cũng là lần đầu tiên nó được công bố trước mặt giới chuyên nghiệp. Vẻ mặt Hippo hả hê lắm, cô nàng nhìn vào hộp quà thắt nơ màu vàng của ông bố mà lòng muốn thét lên vì sung sướng. Đám bạn của cô đã biết qua lời khoe mẽ, chúng đòi mở ra xem ngay lập tức. Hippo nhất quyết đợi sự bẽ bàng của đám lâu la trên tivi kia.

Thế nhưng trên màn ảnh nhỏ, chiếc áo ngực màu xanh chàm được mở ra trước sự chiêm ngưỡm của toàn thể những người có mặt và đang theo dõi qua các phương tiện truyền thông. Goura trợn mắt nhìn, lửa trong người bốc lên ngang với con nhỏ Hippo. Một gã thành viên trong tổ chức, người mà cô đặt niềm tin, coi như đồng nghiệp, gã đã không làm tròn nhiệm vụ và biến mất vô căn cứ như vậy, cứ chờ xem, Goura này sẽ cho ngươi biết tay.

Hippo không bình tĩnh được như Goura, con bé giậm chân bực bội, xé toạch hộp quà mà bố mình tặng ra. Có những gì trong đấy nó ném đi hết, chỉ khi nhìn thấy một vài tờ giấy ở tít dưới cùng, nó bỏ lên xem.

Đó là bản gốc hồ sơ thiết kế chiếc áo lót vừa rồi và một bản vẽ bộ đồ chưa từng được công bố của cùng nhà thiết kế.

Wow, còn hơn cả bất ngờ. Một món quà hơn cả sự chu đáo, quan tâm. Cũng đúng lúc Goura nhận được tin hồi đáp của NeO: “Mọi thứ vẫn ổn chứ?”

Nhện góa phụ, người sinh ra Hippo cho gọi Goura lại, bà đủ tinh ý để biết không phải cô ta thực hiện chuyện này.

“Kẻ đó có mặt ở đây chứ?”

Goura thở phào nhẹ nhõm, đáp lại: “Hắn không có trong danh sách khách mời của buổi tiệc ngày hôm nay.”

“Vậy à! Ta muốn gặp ngay bây giờ.” – Bà ta muốn xem thành viên tiềm năng của tổ chức và thử thách hắn ta bằng cách phải có mặt ngay lập tức. Thật quá khó khi mà gã không có giấy mời để vào được đây, chỉ còn cách “thuyết phục” mấy tay bảo vệ ngoài kia.

Goura chuyển lời tới Vũ tức thì.

“Chưa đến lúc để tôi xuất hiện.”

Vũ đáp lại tin nhắn. Anh nên ngủ một giấc bây giờ, xem nào, mai còn có hẹn với con nhỏ Lâm Anh rắc rối, có cả Kim nữa, đã đến lúc cắt đứt tình cảm.

“Sao? Hắn dám từ chối lời của một quý cô xinh đẹp như cô à?” – Nhện góa phụ thấy sắc mặt hài lòng của Goura, bà cũng có chút hài lòng – “Hắn tên gì?”

“NEOFELIS.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Một Phần Hai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook