Chương 9
ZuzuLinh
25/09/2015
CHƯƠNG III.B
B.
Vũ nhận được tin của Vanessa. Sau nhiều năm công tác gián điệp, cô quyết định tạo một cái chết giả để biến mất, sau đó tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng, náu mình ở một nơi xa lạ sống tới cuối đời. Trước khi rời khỏi, cô muốn cắm rễ cho Vũ sâu hơn nữa.
Vanessa muốn chọn thời điểm vào một đêm mưa to gió lớn, đường trơn trượt, bánh xe bị xòe và cô chết. Song, vì Vũ không an tâm khi để một người phụ nữ trên ba mươi thực hiện nhiệm vụ cho tổ chức nên đã đi theo. Và anh tìm được dữ liệu giao dịch cuối cùng của cô trước khi chiếc xe bị trôi xuống vách đá và nổ.
Đó là “vòng đời” của một chó săn. Sống bao năm trên đời, cuối cùng phải làm lại một con người mới để bảo vệ cho những người đi sau.
Vũ thực hiện theo kế hoạch của Vanessa. Lần gặp nhau cuối cùng của cả hai. Vanessa đã nói với Vũ rằng:
“Vị hôn phu của tôi đã lấy vợ cách đây vài năm.”
Vũ cầm lái, anh không tỏ ra ngạc nhiên, cảm thông, hay một trạng thái nào. Vanessa im lặng rất lâu như sự im lặng của tuổi thanh xuân. Vũ nghĩ mình cần lên tiếng:
“Tôi thậm chí còn không có ai để hy vọng.”
Nhiều năm nữa anh cũng sẽ tạo một cái chết giả như thế này chăng? Đến lúc đó con bé Trâm cũng vẫn chỉ là bộ xương khô ở dưới đáy đại dương.
“Chưa tìm thấy xác thì đừng bao giờ hết hy vọng, cậu nhóc!”
Trên con đường mưa ào ào, Vũ tấp vào lề đường đột ngột. Vanessa tại sao lại biết về cái chết của Trâm trong khi cô ta đã gia nhập Quỷ Xám vào thời gian đó?
“Tôi sẽ chăm sóc nó thay cậu, đồng nghiệp!”
Lần đầu tiên gặp Vanessa, Vũ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được cô ta coi ngang hàng. Người phụ nữ quá giỏi, quá xinh đẹp này nói rằng sẽ chăm sóc Trâm, con bé vẫn an toàn. Nó vẫn sống, vẫn tồn tại, chỉ nghe thấy vậy thôi Vũ bật khóc. Anh ôm trầm lấy Vanessa.
“Cậu nhóc, đây là lần cuối cùng cậu được khóc, đừng để bất kỳ ai nhìn thấy nước mắt của cậu nữa.”
Vanessa vỗ gáy Vũ, cô mong muốn chàng thanh niên đầy năng lực này trưởng thành hơn. Giờ thì anh ta đã an tâm rồi nhé, em gái vẫn sống và được hưởng quyền lợi của nhân thân người có công với luật pháp. Lương của anh được chuyển sang để chăm sóc nó nên người.
Vũ hiểu Vanessa đề cập nước mắt chính là điểm yếu. Interpol đã giúp anh che giấu điểm yếu của mình, bao bọc đứa em gái chính là bảo vệ nhược điểm của anh. Vũ khẽ gật đầu.
Vanessa tới chỗ đỗ xe mô tô của mình, cô bắt đầu phóng xe lên dốc. Vũ chầm chậm đi theo sau. Tới gần vị trí “chết” bỗng nhiên hộp xăng trong xe phát nổ.
“Bùm!”
Vũ chạy ra khỏi xe, mưa khiến anh ướt sũng. Vanessa bị văng ra cách xe vài mét. Không thể là Quỷ Xám được, Vanessa vẫn đang chứng minh sự trung thành với tổ chức, dữ liệu cô có rất giá trị, tại sao, tai sao lại như vậy? Tại sao con xe lại nổ trước khi Vanessa thực hiện cái chết giả?
Vũ chạy tới chỗ Vanessa, cô chỉ kịp nắm lấy bàn tay anh. Mưa quá dữ dội, những giọt nước như ngàn mũi kim rơi xuống khuôn mặt một phụ nữ rất đẹp.
Chiếc xe đã bốc cháy và rơi xuống vực, không còn bất cứ manh mối gì để Vũ điều tra được nguyên nhân sự cố này.
*
Ngay ngày hôm sau, mọi thứ trở lại bình thường như chưa từng có thăng trầm với Vũ.
Lâm Anh vẫn thể hiện sự quan tâm tới anh bằng một tá tin nhắn không đầu đuôi, lúc nhớ ra thì anh nhắn lại, quên thì lấy cớ hết tiền. Anh biết ngay chỉ mủi lòng xíu thôi là đâu lại vào đấy, con nhỏ lại tiếp tục quấy rầy.
“Sao? Có cần tôi ra mặt giúp anh gạt cái đuôi lẽo nhẽo không?” – Goura ngồi lên chiếc bàn bên cạnh Vũ, chiếc váy cô mặc quá ngắn để có thể che hết vòng ba.
“Chứ không phải cô muốn tôi đuổi hắn giúp sao?” – Vũ đón lấy điếu thuốc mà Goura đã châm lửa. Cách hút thuốc của anh khá bụi, Goura thấy hình ảnh một người đàn ông phong trần, như mưa như gió, ngồi cạnh cô đây nhưng anh ta có thể làm được tất cả mọi thứ, như nếu trời có sập anh ta cũng hứng được. Tự dưng cô nàng nghĩ tới mấy thứ vớ vẩn đó. So với đám đàn ông vây quanh cô, anh ta rất lạ, đáng để tìm hiểu.
Nguyên tắc thứ hai của Vũ, là không giấu thân phận anh chàng bốc vác khi vào vai NeO. Mà có giấu cũng chẳng được, muốn làm bạn với “Sở thú”, phải mở lòng với đám thú trong đó trước. Chiếc điện thoại trong túi của anh có khóa mật khẩu thì Goura vẫn tìm cách lấy được và tự tiện mở ra.
“Xem ra cô bạn gái của anh là người chủ động.”
Goura đọc một lèo tin nhắn, cô ta đã muốn đọc thì Vũ mặc kệ, cũng không trả lời. Vì nguyên tắc tối thượng: nói càng ít, càng an toàn.
“Con nhỏ rủ anh tối đi xem kịch miễn phí kìa?” – Thông báo cho Vũ rồi Goura chủ động nhắn lại mà không cần sự cho phép – “Ừm.” – và đáp – “Tối nay tôi cũng rảnh” – hơn nữa cô nàng muốn đến xem cái sự lạnh lùng của anh chàng này đốn đổ con nhỏ ở chỗ nào.
“Anh Vũ để bạn cầm điện thoại à, ngại quá.”
Chỉ duy nhất một từ “Ừm” mà con bé Lâm Anh phát hiện ra người khác nhắn. Vũ giật mình, nó tinh ý hơn anh nghĩ, hoặc là phụ nữ luôn có những sự nhạy cảm đến kinh ngạc.
“Xem nào, anh có một lựa chọn. Tôi sẽ đợi anh sáu giờ tối trước nhà hàng Hoàng gia.”
Goura kéo vạt áo của NeO lại gần, cô bị mê hoặc bởi mùi dầu gội đầu đầy nam tính.
“Cô biết không, tôi không bao giờ đặt mình vào phương án mà mình không thích.”
Vậy câu trả lời là anh không đi xem kịch.
Goura còn bị cuốn vào cách đối đáp thông minh của anh ta nữa.
“Nhưng tối nay tôi có một cuộc hẹn với Kền Kền.”
“Thằng cha chết tiệt.” – Goura nhủ thầm, Frank lại định kéo NeO vào mấy cái việc cỏn con gì nữa đây. Cô bực tức đứng dậy, chỉnh lại độ dài váy và đi.
*
Công việc quá bận rộn và rủi ro để Vũ chừa ra thời gian đánh tin về Interpol huống chi trả lời mấy cái tin linh tinh của cô người yêu đang tuổi mơ mộng. Frank đang có ý tiến cử anh mới gã Thằn lằn không chân, một trong những trợ thủ đắc lực của Ông Lớn. Một dấu hỏi chấm chưa được giải đáp của Interpol.
Vũ buộc phải xin nghỉ ốm ở siêu thị vài ba ngày. Có rất nhiều thứ cần giải quyết, cuộc hẹn với Thằn lằn không chân, viết bản báo cáo cho cấp trên về cái chết của Vanessa, đi ăn với cô nàng Goura, tìm hiểu về con cá ngựa Hippo, chưa kể là phải làm quen với chú chó hung dữ mà chủ nhà cho thuê phòng trọ mới đem tới.
“Vũ ơi, dắt em vào!”
Haiz, chưa làm được việc nào hết, con nhỏ Lâm Anh đã la om sòm ở cổng. Con chó dữ dằn hễ mỗi người ngoài ra vào đều cần người trông chừng. Cứ theo đà này chắc con chó còn thân quen với Lâm Anh hơn cả anh.
Lâm Anh không hề giận vì đã phải chờ rất lâu dưới mưa. Cô cho rằng đồng nghiệp của anh cầm điện thoại và không cho Vũ biết cuộc hẹn xem kịch, chắc họ vô ý trêu chọc. Vũ chỉ mong rằng con bé có chút hẹp hòi và ích kỷ của người đang yêu để giận dỗi và lờ anh đi. Cô cứ nghĩ rằng xung quanh anh, từ siêu thị tới nhà trọ, đa số đều là nam giới, không có gì phải đề phòng nên chẳng ghen tuông.
Vũ cần sắp xếp lại thứ tự công việc sẽ làm. Việc ưu tiên phải là cắt đuôi con nhỏ này, cùng lắm anh sẽ biến mất khỏi địa bàn. Có mấy ngày không đi làm với lí do đau ốm mà nó bám lấy anh như hình với bóng. Khi thì đòi nấu cháo mà để khê cả nồi, giặt được chồng áo lại bị đau họng, tóm lại việc gì cũng phải đến lượt anh. Càng ngày anh càng thấy mình gia tăng khả năng chịu đựng tới đáng kể.
Có lẽ Vũ không thể tin được rằng, những phút giây ngắn ngủi đó, là thời gian đẹp nhất cuộc đời mình.
Không một ai không đòi hỏi gì ở anh như người con gái này, không một ai cho anh một bữa tối mà không cần đáp lại một ngày công lao động, không một chỗ dựa nào mở ra khi anh lạc lối, chỉ có người con gái này. Duy nhất mình Lâm Anh.
Trong một phút bất chợt, Lâm Anh hỏi Vũ:
“Mục tiêu sống của anh là gì?”
Câu hỏi làm anh nhớ tới hai chữ “gia đình”. Dù mẹ anh chịu rất nhiều đau khổ nhưng bà luôn mong mỏi hai đứa con khôn lớn, tránh xa việc độc ác như người cha. Bố anh tuy là một tay tội phạm, nhưng ông có cách dạy con của mình. Trước lúc chết ông ta đã cố gắng về với hai đứa con mà dặn dò, nhìn mặt hai anh em lần cuối.
Vũ lảng tránh câu trả lời, anh cần suy nghĩ kỹ về nó, rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, khi được cấp phép làm cảnh sát, anh sẽ làm gì nữa. Việc trở thành cảnh sát nếu chỉ vì muốn chứng minh cho người khác thấy, con của một kẻ tội phạm có thể là một cánh sát giỏi, chỉ có vậy thì mục tiêu sống của anh quá đơn điệu.
Lần này chỉ một làn hơi thở từ cái ôm phía sau đã đủ để anh dao động. Với Lâm Anh, cô thích vẽ, có thể sống cả đời với việc vẽ, cô muốn vẽ một tập truyện tranh dài kỳ khi có đủ kinh nghiệm. Một cô sinh viên có mục tiêu của đời mình, còn anh có không?
“Anh có muốn ở bên em mãi mãi như thế này không?” – Giọng cô có phần nghẹn ngào, nước mắt bắt đầu tràn ra và chúng thấm vào lưng áo anh. Lâm Anh run rẩy trong sự thờ ơ của Vũ.
Vũ do dự, chưa bao giờ anh nhìn nhận nghiêm túc về những lời nói của cô gái này như thế, có chút lo lắng dấy lên giữa cuộc tình chông chênh này. Nhưng anh biết trả lời Lâm Anh thế nào đây, rằng anh đang chỉ lợi dụng cô để đóng đạt một nhân viên siêu thị, nếu một ngày nào đó tổ chức yêu cầu anh chuyển vị trí hoạt động, anh sẽ phải đi ư? Và nếu cứ tiếp tục mối quan hệ này cô gái sẽ gặp nguy hiểm. Nên Vũ lúng túng trong im lặng. Anh không muốn làm Lâm Anh ảo tưởng ở thứ hạnh phúc xuất phát từ một phía, thà cứ để cô quen với sự cô đơn và hờ hững rồi khi anh biến mất, cô sẽ dễ thích nghi.
Vũ đứng im như thế, mặc cho cái ôm của Lâm Anh ngày càng chặt hơn. Anh không biết cách thể hiện tình cảm, hoặc là anh phải đề phòng, cuộc sống này bắt anh phải thận trọng.
Lâm Anh cảm thấy Vũ đối xử với tình yêu này rất nhạt, nên gắng siết mạnh hơn. Tấm lưng áo Vũ đong đầy nước mắt, sẽ đến ngày người con gái này không còn ở bên anh nữa.
Bất chợt, điện thoại trong túi quần của Vũ rung. Lâm Anh nghe đến tiếng thứ ba thì rút tay ra khỏi. Trống vắng, cô độc chốc lát bủa vây lấy Vũ, anh vội vàng nắm chặt lấy bàn tay kia mà níu lại, để cô cảm nhận được làn hơi ấm trong đôi tay chai sạn. Thì ra không như vẻ lầm lì của mình, Vũ hóa ra chỉ là một người tầm thường như bao gã đàn ông khác.
B.
Vũ nhận được tin của Vanessa. Sau nhiều năm công tác gián điệp, cô quyết định tạo một cái chết giả để biến mất, sau đó tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng, náu mình ở một nơi xa lạ sống tới cuối đời. Trước khi rời khỏi, cô muốn cắm rễ cho Vũ sâu hơn nữa.
Vanessa muốn chọn thời điểm vào một đêm mưa to gió lớn, đường trơn trượt, bánh xe bị xòe và cô chết. Song, vì Vũ không an tâm khi để một người phụ nữ trên ba mươi thực hiện nhiệm vụ cho tổ chức nên đã đi theo. Và anh tìm được dữ liệu giao dịch cuối cùng của cô trước khi chiếc xe bị trôi xuống vách đá và nổ.
Đó là “vòng đời” của một chó săn. Sống bao năm trên đời, cuối cùng phải làm lại một con người mới để bảo vệ cho những người đi sau.
Vũ thực hiện theo kế hoạch của Vanessa. Lần gặp nhau cuối cùng của cả hai. Vanessa đã nói với Vũ rằng:
“Vị hôn phu của tôi đã lấy vợ cách đây vài năm.”
Vũ cầm lái, anh không tỏ ra ngạc nhiên, cảm thông, hay một trạng thái nào. Vanessa im lặng rất lâu như sự im lặng của tuổi thanh xuân. Vũ nghĩ mình cần lên tiếng:
“Tôi thậm chí còn không có ai để hy vọng.”
Nhiều năm nữa anh cũng sẽ tạo một cái chết giả như thế này chăng? Đến lúc đó con bé Trâm cũng vẫn chỉ là bộ xương khô ở dưới đáy đại dương.
“Chưa tìm thấy xác thì đừng bao giờ hết hy vọng, cậu nhóc!”
Trên con đường mưa ào ào, Vũ tấp vào lề đường đột ngột. Vanessa tại sao lại biết về cái chết của Trâm trong khi cô ta đã gia nhập Quỷ Xám vào thời gian đó?
“Tôi sẽ chăm sóc nó thay cậu, đồng nghiệp!”
Lần đầu tiên gặp Vanessa, Vũ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được cô ta coi ngang hàng. Người phụ nữ quá giỏi, quá xinh đẹp này nói rằng sẽ chăm sóc Trâm, con bé vẫn an toàn. Nó vẫn sống, vẫn tồn tại, chỉ nghe thấy vậy thôi Vũ bật khóc. Anh ôm trầm lấy Vanessa.
“Cậu nhóc, đây là lần cuối cùng cậu được khóc, đừng để bất kỳ ai nhìn thấy nước mắt của cậu nữa.”
Vanessa vỗ gáy Vũ, cô mong muốn chàng thanh niên đầy năng lực này trưởng thành hơn. Giờ thì anh ta đã an tâm rồi nhé, em gái vẫn sống và được hưởng quyền lợi của nhân thân người có công với luật pháp. Lương của anh được chuyển sang để chăm sóc nó nên người.
Vũ hiểu Vanessa đề cập nước mắt chính là điểm yếu. Interpol đã giúp anh che giấu điểm yếu của mình, bao bọc đứa em gái chính là bảo vệ nhược điểm của anh. Vũ khẽ gật đầu.
Vanessa tới chỗ đỗ xe mô tô của mình, cô bắt đầu phóng xe lên dốc. Vũ chầm chậm đi theo sau. Tới gần vị trí “chết” bỗng nhiên hộp xăng trong xe phát nổ.
“Bùm!”
Vũ chạy ra khỏi xe, mưa khiến anh ướt sũng. Vanessa bị văng ra cách xe vài mét. Không thể là Quỷ Xám được, Vanessa vẫn đang chứng minh sự trung thành với tổ chức, dữ liệu cô có rất giá trị, tại sao, tai sao lại như vậy? Tại sao con xe lại nổ trước khi Vanessa thực hiện cái chết giả?
Vũ chạy tới chỗ Vanessa, cô chỉ kịp nắm lấy bàn tay anh. Mưa quá dữ dội, những giọt nước như ngàn mũi kim rơi xuống khuôn mặt một phụ nữ rất đẹp.
Chiếc xe đã bốc cháy và rơi xuống vực, không còn bất cứ manh mối gì để Vũ điều tra được nguyên nhân sự cố này.
*
Ngay ngày hôm sau, mọi thứ trở lại bình thường như chưa từng có thăng trầm với Vũ.
Lâm Anh vẫn thể hiện sự quan tâm tới anh bằng một tá tin nhắn không đầu đuôi, lúc nhớ ra thì anh nhắn lại, quên thì lấy cớ hết tiền. Anh biết ngay chỉ mủi lòng xíu thôi là đâu lại vào đấy, con nhỏ lại tiếp tục quấy rầy.
“Sao? Có cần tôi ra mặt giúp anh gạt cái đuôi lẽo nhẽo không?” – Goura ngồi lên chiếc bàn bên cạnh Vũ, chiếc váy cô mặc quá ngắn để có thể che hết vòng ba.
“Chứ không phải cô muốn tôi đuổi hắn giúp sao?” – Vũ đón lấy điếu thuốc mà Goura đã châm lửa. Cách hút thuốc của anh khá bụi, Goura thấy hình ảnh một người đàn ông phong trần, như mưa như gió, ngồi cạnh cô đây nhưng anh ta có thể làm được tất cả mọi thứ, như nếu trời có sập anh ta cũng hứng được. Tự dưng cô nàng nghĩ tới mấy thứ vớ vẩn đó. So với đám đàn ông vây quanh cô, anh ta rất lạ, đáng để tìm hiểu.
Nguyên tắc thứ hai của Vũ, là không giấu thân phận anh chàng bốc vác khi vào vai NeO. Mà có giấu cũng chẳng được, muốn làm bạn với “Sở thú”, phải mở lòng với đám thú trong đó trước. Chiếc điện thoại trong túi của anh có khóa mật khẩu thì Goura vẫn tìm cách lấy được và tự tiện mở ra.
“Xem ra cô bạn gái của anh là người chủ động.”
Goura đọc một lèo tin nhắn, cô ta đã muốn đọc thì Vũ mặc kệ, cũng không trả lời. Vì nguyên tắc tối thượng: nói càng ít, càng an toàn.
“Con nhỏ rủ anh tối đi xem kịch miễn phí kìa?” – Thông báo cho Vũ rồi Goura chủ động nhắn lại mà không cần sự cho phép – “Ừm.” – và đáp – “Tối nay tôi cũng rảnh” – hơn nữa cô nàng muốn đến xem cái sự lạnh lùng của anh chàng này đốn đổ con nhỏ ở chỗ nào.
“Anh Vũ để bạn cầm điện thoại à, ngại quá.”
Chỉ duy nhất một từ “Ừm” mà con bé Lâm Anh phát hiện ra người khác nhắn. Vũ giật mình, nó tinh ý hơn anh nghĩ, hoặc là phụ nữ luôn có những sự nhạy cảm đến kinh ngạc.
“Xem nào, anh có một lựa chọn. Tôi sẽ đợi anh sáu giờ tối trước nhà hàng Hoàng gia.”
Goura kéo vạt áo của NeO lại gần, cô bị mê hoặc bởi mùi dầu gội đầu đầy nam tính.
“Cô biết không, tôi không bao giờ đặt mình vào phương án mà mình không thích.”
Vậy câu trả lời là anh không đi xem kịch.
Goura còn bị cuốn vào cách đối đáp thông minh của anh ta nữa.
“Nhưng tối nay tôi có một cuộc hẹn với Kền Kền.”
“Thằng cha chết tiệt.” – Goura nhủ thầm, Frank lại định kéo NeO vào mấy cái việc cỏn con gì nữa đây. Cô bực tức đứng dậy, chỉnh lại độ dài váy và đi.
*
Công việc quá bận rộn và rủi ro để Vũ chừa ra thời gian đánh tin về Interpol huống chi trả lời mấy cái tin linh tinh của cô người yêu đang tuổi mơ mộng. Frank đang có ý tiến cử anh mới gã Thằn lằn không chân, một trong những trợ thủ đắc lực của Ông Lớn. Một dấu hỏi chấm chưa được giải đáp của Interpol.
Vũ buộc phải xin nghỉ ốm ở siêu thị vài ba ngày. Có rất nhiều thứ cần giải quyết, cuộc hẹn với Thằn lằn không chân, viết bản báo cáo cho cấp trên về cái chết của Vanessa, đi ăn với cô nàng Goura, tìm hiểu về con cá ngựa Hippo, chưa kể là phải làm quen với chú chó hung dữ mà chủ nhà cho thuê phòng trọ mới đem tới.
“Vũ ơi, dắt em vào!”
Haiz, chưa làm được việc nào hết, con nhỏ Lâm Anh đã la om sòm ở cổng. Con chó dữ dằn hễ mỗi người ngoài ra vào đều cần người trông chừng. Cứ theo đà này chắc con chó còn thân quen với Lâm Anh hơn cả anh.
Lâm Anh không hề giận vì đã phải chờ rất lâu dưới mưa. Cô cho rằng đồng nghiệp của anh cầm điện thoại và không cho Vũ biết cuộc hẹn xem kịch, chắc họ vô ý trêu chọc. Vũ chỉ mong rằng con bé có chút hẹp hòi và ích kỷ của người đang yêu để giận dỗi và lờ anh đi. Cô cứ nghĩ rằng xung quanh anh, từ siêu thị tới nhà trọ, đa số đều là nam giới, không có gì phải đề phòng nên chẳng ghen tuông.
Vũ cần sắp xếp lại thứ tự công việc sẽ làm. Việc ưu tiên phải là cắt đuôi con nhỏ này, cùng lắm anh sẽ biến mất khỏi địa bàn. Có mấy ngày không đi làm với lí do đau ốm mà nó bám lấy anh như hình với bóng. Khi thì đòi nấu cháo mà để khê cả nồi, giặt được chồng áo lại bị đau họng, tóm lại việc gì cũng phải đến lượt anh. Càng ngày anh càng thấy mình gia tăng khả năng chịu đựng tới đáng kể.
Có lẽ Vũ không thể tin được rằng, những phút giây ngắn ngủi đó, là thời gian đẹp nhất cuộc đời mình.
Không một ai không đòi hỏi gì ở anh như người con gái này, không một ai cho anh một bữa tối mà không cần đáp lại một ngày công lao động, không một chỗ dựa nào mở ra khi anh lạc lối, chỉ có người con gái này. Duy nhất mình Lâm Anh.
Trong một phút bất chợt, Lâm Anh hỏi Vũ:
“Mục tiêu sống của anh là gì?”
Câu hỏi làm anh nhớ tới hai chữ “gia đình”. Dù mẹ anh chịu rất nhiều đau khổ nhưng bà luôn mong mỏi hai đứa con khôn lớn, tránh xa việc độc ác như người cha. Bố anh tuy là một tay tội phạm, nhưng ông có cách dạy con của mình. Trước lúc chết ông ta đã cố gắng về với hai đứa con mà dặn dò, nhìn mặt hai anh em lần cuối.
Vũ lảng tránh câu trả lời, anh cần suy nghĩ kỹ về nó, rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, khi được cấp phép làm cảnh sát, anh sẽ làm gì nữa. Việc trở thành cảnh sát nếu chỉ vì muốn chứng minh cho người khác thấy, con của một kẻ tội phạm có thể là một cánh sát giỏi, chỉ có vậy thì mục tiêu sống của anh quá đơn điệu.
Lần này chỉ một làn hơi thở từ cái ôm phía sau đã đủ để anh dao động. Với Lâm Anh, cô thích vẽ, có thể sống cả đời với việc vẽ, cô muốn vẽ một tập truyện tranh dài kỳ khi có đủ kinh nghiệm. Một cô sinh viên có mục tiêu của đời mình, còn anh có không?
“Anh có muốn ở bên em mãi mãi như thế này không?” – Giọng cô có phần nghẹn ngào, nước mắt bắt đầu tràn ra và chúng thấm vào lưng áo anh. Lâm Anh run rẩy trong sự thờ ơ của Vũ.
Vũ do dự, chưa bao giờ anh nhìn nhận nghiêm túc về những lời nói của cô gái này như thế, có chút lo lắng dấy lên giữa cuộc tình chông chênh này. Nhưng anh biết trả lời Lâm Anh thế nào đây, rằng anh đang chỉ lợi dụng cô để đóng đạt một nhân viên siêu thị, nếu một ngày nào đó tổ chức yêu cầu anh chuyển vị trí hoạt động, anh sẽ phải đi ư? Và nếu cứ tiếp tục mối quan hệ này cô gái sẽ gặp nguy hiểm. Nên Vũ lúng túng trong im lặng. Anh không muốn làm Lâm Anh ảo tưởng ở thứ hạnh phúc xuất phát từ một phía, thà cứ để cô quen với sự cô đơn và hờ hững rồi khi anh biến mất, cô sẽ dễ thích nghi.
Vũ đứng im như thế, mặc cho cái ôm của Lâm Anh ngày càng chặt hơn. Anh không biết cách thể hiện tình cảm, hoặc là anh phải đề phòng, cuộc sống này bắt anh phải thận trọng.
Lâm Anh cảm thấy Vũ đối xử với tình yêu này rất nhạt, nên gắng siết mạnh hơn. Tấm lưng áo Vũ đong đầy nước mắt, sẽ đến ngày người con gái này không còn ở bên anh nữa.
Bất chợt, điện thoại trong túi quần của Vũ rung. Lâm Anh nghe đến tiếng thứ ba thì rút tay ra khỏi. Trống vắng, cô độc chốc lát bủa vây lấy Vũ, anh vội vàng nắm chặt lấy bàn tay kia mà níu lại, để cô cảm nhận được làn hơi ấm trong đôi tay chai sạn. Thì ra không như vẻ lầm lì của mình, Vũ hóa ra chỉ là một người tầm thường như bao gã đàn ông khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.