Một Phần Trái Tim

Quyển 4 - Chương 21

Đản Đản 1133

10/01/2014

Một đêm trước ngày bắt cóc tống tiền, ngày thứ nhất họ ở chung, Dư Vấn ngủ rất bất an.

“Thụy Thụy, Thụy Thụy…” Cô đứng dậy, đi lên tầng hai phòng khám.

Cô đang tìm con gái, nhưng lại chẳng thể tìm ra.

Gần như cùng thời gian, Triệu Sĩ Thành cũng tỉnh lại, anh dùng hai tay mình ôm lấy cô, lau nước mắt cho cô, gạt mồ hôi lạnh trên trán cô, nhưng cô lại hoàn toàn không có cảm giác, vẫn vô thức thì thào: “Tôi không sai, tôi không sai.”

Triệu Sĩ Thành nghe mà không hiểu lời của cô, không hiểu vì sao cô bỗng sợ hãi như thế. Hình như đã làm chuyện trái với lương tâm, làm cho linh hồn cô chịu đau đớn.

Sáu giờ sáng, khi tỉnh lại, Triệu Sĩ Thành ngủ trên giường, bên gối còn có hương thơm của cô. Anh ngồi dậy, im lặng nhìn bóng hình đứng lặng trước cửa sổ.

Đơn độc mà thê lương. Trống vắng hòa hợp với đất trời này, ai cũng không muốn. Dường như, toàn thế giới chỉ còn lại có một mình cô, mà cô làm xong chuyện rồi, cũng thuận gió mà đi.

Tam bại câu thương, bốn chữ này, không hiểu sao lại xen vào đầu anh.

Thấy anh cũng đã tỉnh, Dư Vấn xoay người lại: “Buổi sáng em phải ra ngoài, giữa trưa em đi tìm anh cùng dùng cơm!”

Triệu Sĩ Thành có chút bất ngờ, “Được, anh đi đặt nhà hàng.” Cho dù giữa trưa ra ngoài đi ăn cơm rất bất tiện, anh cũng sẽ không yêu cầu cô sửa thời gian.

Bởi vì, cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, cô không hy vọng giữa trưa sẽ ở một mình.

“Ăn ở phòng khám đi, em rất thích cảm giác mọi người tụ tập một nơi.” Loại cảm giác gia đình này, không phải về sau muốn là có thể có.

Yêu cầu này làm cho anh càng bất ngờ, anh nghĩ bây giờ là thời kì khó khăn, cô sẽ không muốn ăn cơm cùng mọi người để tránh rắc rối. Mọi người nghe lỏm, mục đích mở rộng tin đồn cũng đã đạt được, thật sự không cần vất vả đóng kịch nữa.

“Đi đi, buổi sáng em không đến công ty à? Trước 12h trưa là có thể đi?” Anh là người bạn duy nhất biết cô vừa thành lập một công ty quảng cáo mới, rõ ràng mấy ngày nay họ khá bận rộn, nhưng nếu muốn dùng cơm ở phòng khám, nhất định phải tuân thủ thời gian.

“Buổi sáng em phải đi…” Lời nói đảo một vòng ở đầu lưỡi, chung quy vẫn tránh vấn đề này, “Mười hai giờ, em sẽ đến!”

Phòng khám dưới tầng đã bắt đầu có tiếng người ồn ào, “Anh đi rửa mặt, ăn xong bữa sáng, phải xuống khám.”

Anh chuẩn bị đi rửa mặt.

“Đợi chút, Sĩ Thành, em họ em thế nào?” Cô hỏi đúng lúc.

Triệu Sĩ Thành dừng bước, anh tránh nặng tìm nhẹ, “Rất tốt, công việc thì chịu khó, rất ít giả dối.” Cô thật sự bận lắm, nhưng công việc thu ngân ở phòng khám của anh còn chưa tìm được người thích hợp, cho nên cô chỉ có thể mời em họ cô làm một vài ngày, cho đến khi anh tìm được nhân viên thu ngân chính thức.

Thật ra, làm như vậy, cô còn có một mục đích…

“Xã hội bây giờ, khó tìm được cô gái ngoan như em họ em nhỉ?” Em họ này, cô rất tin vào phẩm chất của cô ấy từ bé đến lớn.

“Ừ.” Anh đồng ý.



Không giống những người trẻ tuổi mạnh mẽ, đó là cô gái có thể làm cho người ta thấy thoải mái.

“Em họ em vừa chia tay với bạn trai, trước mắt vẫn chưa có vệ tinh. Em lén nói với nó, chúng ta chỉ đang đóng kịch, cho nên có muốn em giúp hai người không?” Cô cười nhạt hỏi.

Trái tim Triệu Sĩ Thành bị nhéo mạnh.

“Không cần!” Triệu Sĩ Thành cứng giọng từ chối.

Anh lại muốn vào nhà tắm, nhưng lại bị cô ngăn lại, không ngờ cô bướng bỉnh không từ bỏ như thế “Em nói thật, người đàn ông có thể lấy được em họ em, nhất định sẽ hạnh phúc!” Cảm xúc của cô rất nghiêm túc, hi vọng, anh đừng bỏ qua cô gái tốt như em họ mình.

“Tống Dư Vấn, em nhất định phải như vậy sao? Anh gây rắc rối cho em như thế ư? Có cần thiết phải vội vã đẩy anh ra như thế không?” Triệu Sĩ Thành có chút không vui, “Em rất thích làm mai ư? Đừng đẩy nó lên người anh!”

Anh thích cô là chuyện của anh, cô không muốn đón nhận anh, đó là tự do của cô, anh chẳng có vấn đề gì. Nhưng có cần thiết phải tác hợp anh và em họ cô không, làm mọi người đều khó xử?

“Em sợ… Không có cơ hội tận mắt nhìn thấy người quan tâm em được hạnh phúc…”

Đây là anh nghe được khi rảo bước về phòng tắm, nghe thấy lời nói cuối cùng này của cô, lời này rất nhẹ, gần như chỉ lướt bên môi, nhưng có thể dễ dàng khiến người ta cảm giác như phát ra tự tim gan.

Nước lạnh rơi xuống mặt, làm cho Triệu Sĩ Thành hạ bớt nhiệt độ. Kỳ quái, bên ngoài đã im lặng. Cô ra ngoài sớm như thế? Lúc này đến công ty mới? Hình như chẳng cần phải sớm thế? Hay là cô muốn đi nơi khác? Triệu Sĩ Thành đột nhiên cảm thấy bất an rất lớn.

Em sợ… Không có cơ hội tận mắt nhìn thấy người quan tâm em được hạnh phúc… Anh lặp lại, cuối cùng ý cô là gì? Lại cảm thấy hình như cô đã làm chuyện gì không thể quay đầu.



12h30” trưa, Dư Vấn mới đến phòng khám, thời tiết tháng bảy nóng như lò lửa, nhưng sắc mặt Dư Vấn lại rất tái. Mọi người đã ngồi chờ cả rồi, vừa thấy cô đến, lập tức chỉ vị trí bảo cô ngồi xuống, đương nhiên chẳng cần nghi ngờ, đó là bên cạnh Triệu Sĩ Thành. Anh gắp thức ăn trong bát mình vào bát cô, nhân viên thấy cảnh này thì cười đen tối.

“Chị Dư Vấn, chị đi đâu thế?” Em họ hỏi cô.

Ánh mắt Triệu Sĩ Thành vẫn nhìn cô, lúc 11 giờ rưỡi, gọi di động cô không nhận, vì thế, anh liền gọi điện thoại đến công ty mới của cô hỏi Vấn Vấn đã tan làm chưa, nhưng thư ký nói cho anh hôm nay cô không đến làm. Sau đó, anh lại gọi đến Vấn Nghị, bên kia cũng không tìm thấy bóng dáng của cô.

“Đi thăm Thụy Thụy, bỏ ít cỏ đi cho Thụy Thụy, cỏ dại làm con bé ngủ không ngon.” Cô lẳng lặng trả lời.

Nghe được hai chữ Thụy Thụy, ánh mắt em họ đỏ lên, khổ sở không hề hé răng. Mà thần thái quá bình tĩnh của Dư Vấn lúc này làm cho anh có chút đăm chiêu. Mộ của Thụy Thụy là mộ bia, mộ bia làm sao có thể bị cỏ mọc nhanh như thế?

Ăn cơm qua loa, Dư Vấn ngồi ở khu bệnh nhân, lẳng lặng ngẩn người.

“Nghĩ gì thế?” Còn mười phút nữa là đến giờ khám chiều, Triệu Sĩ Thành ngồi xuống cạnh cô.

Cô tỉnh lại, “Không, chỉ là nhớ đến trước kia em thường bế Thụy Thụy đi khám bệnh ở đây.”

Anh lặng im.

“Mấy ngày nay, em vẫn luôn nghĩ, Thụy Thụy ở trên trời có cô đơn không? Con bé có nhớ mẹ không?”

“Có, nó rất nhớ em, em là người mẹ tốt.” Anh vỗ vỗ vai cô.



“Không, em không phải một người mẹ tốt, lại càng không phải một người tốt.” Cô lại lắc đầu, “Là em không chăm sóc con gái tốt, mới để nó xảy ra chuyện.”

“Đừng nghĩ nhiều, chẳng ai hi vọng xảy ra chuyện này cả! Tống Dư Vấn ở trên trời sẽ hi vọng em sống tốt.” Chẳng biết vì sao, hai mí mắt anh nháy không ngừng.

“Em phải đi làm, có vài việc nữa em muốn đi làm nốt.” Không nói nữa, cô lạnh nhạt đứng dậy.

4h30 chiều, bệnh nhân trong phòng khám khá đông.

“Dung Hoa, báo chiều hôm nay đưa đến chưa?” Vừa kiểm tra thuốc, lòng Triệu Sĩ Thành vẫn không yên.

“Đưa rồi đây.” Dung Hoa tùy tay đưa báo đến.

“Có chuyện gì lớn không?” Anh hỏi trước.

“Có thể có chuyện gì lớn? Mỗi ngày cùng lắm thì cướp giật, có tin gì chứ.” Dung Hoa thuận miệng trả lời.

Anh mở báo ra, đầu bản liền thấy: Tên côn đồ bịt mặt chặn xe cứu thương, bắt đi con tin, là trả thù hay bắt cóc? Xe cứu thương, trả thù… Làm cỏ…

Nhẩm tính thời gian, đã là ngày Đỗ Hiểu Văn chuyển viện rồi. Triệu Sĩ Thành cả kinh, vội vàng hỏi em gái: “Dung Hoa, em có điện thoại của bác sỹ Tiêu không? Anh muốn biết, có phải Đỗ Hiểu Văn không chuyển viện bình an không, chuyện này rất quan trọng với anh!



Trong bệnh viện, Hạ Nghị định xuất viện, mặc dù, bác sĩ không ngừng khuyên, anh phải lập tức chuyển vào khoa phẫu thuật.

“Tài chính của công ty sao lại có vấn đề?… Bên ngoài cũng truyền tin Vấn Nghị sắp đóng cửa?…” Anh chỉ ở viện hai ngày, làm sao có thể thay đổi thời tiết? Hay là có người sớm âm thầm hãm hại, nhân dịp anh bệnh mà ra tay!

“Tôi nói muốn dựng quảng cáo cạnh cầu X khi nào? Trước mắt, tài chính của công ty ta không thể đi đường này!… Cái gì, kinh phí đầu tư rất lớn?… công trình Z cũng được công ty ta nhận thầu, hơn nữa do tôi ký?… Cục thuế bắt đầu điều tra công ty chúng ta?…”

Hơn nữa.

“Tống Dư Vấn đã sớm bán cổ phần công ty của mình?” Cuối cùng anh còn ký cái gì?

Công ty mới mở, đại biểu pháp nhân, cổ phần nửa công ty, tài chính chuyển đi, mỗi bước cô đi đều theo kế hoạch, làm Vấn Nghị sụp đổ, sắp xếp hại anh. Trái tim Hạ Nghị bị trói chặt, dở khóc dở cười. Lập tức nhận nhiều công trình dở như thế, khác gì là không đáy, công ty không chỉ vỡ nợ, hơn nữa anh sẽ như chuột chạy qua đường, không còn lại thứ gì, thậm chí nếu làm không tốt anh còn phải ngồi tù.

Hơn nữa, càng kinh hãi là, 12 giờ giữa trưa, anh nhận được một cuộc gọi của chàng trai xa lạ. Toàn bộ suy nghĩ của anh bị cuộc gọi này làm nổ tung.

“Bà Hạ Lan, bà đừng chơi nữa, sẽ chết người đấy, việc mà lộ ra thì cả bà cũng phải ngồi tù.” Anh không nói hai lời, vội vọt vào phòng bệnh của mẹ.

Mà mặt mẹ không chút thay đổi hỏi, “Có ý gì?”

Nét mặt kia của bà làm cho anh ngạc nhiên, trái tim chùng xuống.

Chẳng lẽ… Bà Hạ Lan chưa bao giờ làm việc mất tính người này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Một Phần Trái Tim

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook