Một Phần Trái Tim

Quyển 2 - Chương 4

Đản Đản 1133

14/12/2013

Bên trong BMW dưới Trung tâm nghệ thuật “Đồng Mộng” có hai người phụ nữ đang ngồi. Ở ghế lái kia, gương mặt xinh đẹp, khí chất tao nhã, trên người tản ra mùi nước hoa mê người thản nhiên. Người ngồi ghế lái phụ không trang điểm, trên quần áo đầy nếp nhăn thậm chí còn bị xé rách nhiều nơi, trên mặt thanh tú trắng ngần lúc này có nhiều vết cào thảm hại.

“Vừa rồi… Cám ơn cô…” Cả người giờ còn đang run rẩy, môi dưới cũng bị cắn đến rướm máu, cuối cùng vẫn nói lời cảm ơn.

Cám ơn cô ấy đã ra tay cứu cô, hơn nữa, còn đưa cô về nhà. Một màn khó khăn nhất trong đời này của cô lại bị người mà mình muốn giữ tôn nghiêm nhất nhìn thấy tận mắt.

“Đừng khách sáo.” Dư Vấn dựa vào lưng ghế dựa, khởi động xe thản nhiên nói.

Vừa rồi, cô đã đánh mất một khoản làm ăn lớn. Lúc ấy, Hoàng phu nhân vẫn điên cuồng đánh đến, muốn xé hết quần áo của Đỗ Hiểu Văn, ai cũng thấy được Hoàng phu nhân kia căn bản không phải chỉ dọa người mà thôi. Hoàng phu nhân là thật muốn lột trần Đỗ Hiểu Văn ở đại sảnh, để mọi người cùng chứng kiến.

“Hoàng phu nhân, cô ấy là bạn tôi, nể mặt tôi một chút đừng làm to chuyện được không?” Dư Vấn là người duy nhất ra mặt ngăn cản.

Mà người khác chỉ hờ hững đứng quanh lén thích thú.

“Cô ta là bạn cô? Con hồ ly tinh này là bạn cô?” Ánh mắt Hoàng phu nhân nhất thời trở nên lợi hại vô cùng.

Dư Vấn biết giờ mình đã không kịp buông tay nữa rồi.

“Hoàng phu nhân, mọi người đều quen nhau, xin bà nể tôi một chút, bà là người có thân phận, làm mọi chuyện ầm lên cũng không tốt với bà và ông nhà!” Biết là bất lợi cho mình nhưng dù sao cũng quen biết, cô thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Được được được! Cô bảo tôi nể mặt mũi cô?” Ánh mắt Hoàng phu nhân lạnh vô cùng, “Tống tiểu thư, trên bàn kia có hợp đồng còn chưa ký với mặt mũi cô, cô muốn chọn thứ nào?”

Kết quả, cô chọn mặt mũi.

“Thật xin lỗi, hại cô đánh mất hợp đồng.” Đỗ Hiểu Văn hít mũi, lắc lắc đầu, không cho Dư Vấn thấy, trong hốc mắt cô là nước mắt cố nén.

Chuyện đã xảy ra hôm nay thật sự đáng sợ. Khi ở Nghiễm Châu, cô cũng bị Hoàng phu nhân đánh một lần, nhưng ít nhất không ở trước người khác.

Dư Vấn không quay đầu, nhưng vừa lái xe vừa đưa khăn tay cho cô.

“Lúc trước tôi chỉ gặp mặt Hoàng phu nhân một lần, nhưng vẫn cảm thấy bà ấy không phải là một người phụ nữ dễ dãi.” Quay hướng, dựa theo địa chỉ của Đỗ Hiểu Văn, Dư Vấn quẹo phải: “Hoàng phu nhân có hai cô con gái, con gái lớn đã 20 tuổi, con gái nhỏ cũng đã 16 tuổi, hai lần đều là sinh mổ, làm phẫu thuật u nang một lần, bác sĩ nói nếu sinh lần nữa nguy cơ vỡ tử cung là rất cao. Nhưng dưới tình hình đó, năm ngoái, bà ấy vẫn mạo hiểm không để ý đến đau đớn của bản thân, sinh ra một bé trai.”

“Hoàng tiên sinh không phải người đàn ông biết săn sóc, có con trai nối dõi, tuy rất thỏa mãn, nhưng chỉ là mặt ngoài thôi, không thể thay thế được dấm chua trong lòng phụ nữ. Sau khi sinh con trai, cơ thể Hoàng phu nhân kém đi rất nhiều, hơn nữa cũng không thể nhận được sự tha thứ của hai cô con gái. Con gái cả của bà ấy đang học đại học, giờ cũng bị bạn bè nhạo báng có em trai đang bú sữa, xấu hổ đến mức cả nghỉ hè cũng không muốn về nhà, mà con gái nhỏ thì tức giận đến một năm nay đã không gọi tiếng mẹ. Hiểu Văn, cô nói xem, cô làm chuyện ngu xuẩn đó là vì cái gì?” Cô dùng âm thanh rất bình tĩnh hỏi lại cô ta.

Đỗ Hiểu Văn cắn chặt môi, trước sau chỉ im lặng.



“Có thể để một người phụ nữ không cần cả sinh mệnh và thể diện, ngoài hai chữ gia đình còn có thể là gì?” Dư Vấn đưa ra đáp án.

Khăn tay đã bị vo lại.

“Hoàng phu nhân và Hoàng tiên sinh khi vừa hết hôn, họ chẳng có gì cả, mới đầu họ đều thay nhau may vá mà sống, trên lưng Hoàng phu nhân cõng con gái, dẫm lên máy may từ sớm đến muộn, tay và chân có tê đi cũng không muốn ngừng một chút. Sau đó gia cảnh của họ khá hơn, từ từ có thể mở cửa hiệu nhỏ, Hoàng phu nhân khi đó vừa là bà chủ cũng vừa là nhân công nhà xưởng, ăn mặc tiết kiệm cũng chỉ vì tính toàn cho Hoàng tiên sinh, thế cho nên đến bây giờ vẫn không có thói quen tiêu tiền bừa bãi.” Cô kể những chuyện này cho Đỗ Hiểu Văn nghe.

“Vừa rồi nghe Hoàng phu nhân nói, Hoàng tiên sinh từng mua một căn nhà ở Nghiễm Châu cho cô?” Dư Vấn hỏi.

Đỗ Hiểu Văn cúi đầu, không nói.

“Hơn nữa, ông ấy vì cô có bầu, cho nên thậm chí về nhà ra tay đánh Hoàng phu nhân, muốn ép bà ấy ly hôn?” Dư Vấn lại hỏi.

Đỗ Hiểu Văn vẫn không trả lời được

Dư Vấn hiểu rõ, cô chém đinh chặt sắt, “Nếu Hoàng phu nhân nói là sự thật, Hiểu Văn, tôi tuyệt không đồng tình với cô.” Nếu cô là Hoàng phu nhân, cô cũng sẽ rất muốn lột sạch Đỗ Hiểu Văn trước mọi người để xả hận!

Những việc Hoàng phu nhân đã trải qua, khi nghe được, trái tim Dư Vấn cũng rất không thoải mái.

“Hiểu Văn, có lẽ Hoàng tiên sinh bây giờ thật sự có rất nhiều tiền, nhưng mà, tiền tài của đàn ông không phải chỉ tăng trong một đêm, đó đều là tích lũy thanh xuân, mồ hôi và nước mắt của người phụ nữ!” Bây giờ, cô tức giận đến mức không muốn chở cô đi nữa, chỉ muốn vứt cô ở ven đường!

Thật lâu sau, thật lâu sau.

Đỗ Hiểu Văn mới dùng giọng nói rất nhẹ trả lời, “Không phải vì tiền…”

“Không phải vì tiền, đó là vì tình cảm?” Dư Vấn cười nhạt.

Hoàng tiên sinh cũng đã hơn bốn mươi rồi, dáng vẻ cũng không đẹp, khả năng cũng chẳng giỏi, làm giàu đều dựa vào vận may mà thôi, cô chẳng thể nhìn ra có chút nào hấp dẫn Đỗ Hiểu Văn cả.

“Nhà tôi tuy không được bằng cô, nhưng tôi không thiếu tiền, cũng không bán mình.” Đỗ Hiểu Văn vì cảm thấy nhục nhã mà cắn môi dưới thành dấu.

Ba cô cũng kinh doanh, tuy không giàu có như nhà Dư Vấn và Hạ Nghị, nhưng chỉ cần cô mở miệng, tuyệt đối sẽ không để cô sống khổ.

“Đỗ Hiểu Văn, vậy thì vì sao?”

Vì sao, Tống Dư Vấn lại hỏi cô vì sao ư!



※※※※※※※※※※※※※※

Sớm hôm đó, Đỗ Hiểu Văn đã đi mất.

Rời khỏi người đàn ông mình yêu, tác thành cho một đời người khác, rời khỏi Hạ Nghị, cô không biết mình có thể đi đâu, mình sẽ đi đâu. Ở lại thành phố là không thể. Cô sợ Hạ Nghị sẽ tìm ra cô. Về Thượng Hải càng không thể. CJoon sẽ không tha thứ cho cô, mà cô, cũng không còn mặt mũi gặp lại anh.

Lang thang trên đường thật lâu, cuối cùng cô đến nhà ga, vô tri vô giác lên một chiếc xe. Chiếc xe đó sẽ đến đâu cô không biết, cũng không quan tâm. Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, rời khỏi thành phố làm cô đau lòng đến vỡ nát là được.

Trong tay cô nắm chặt tờ vé kia. Trên dãy ghế, chỉ có một người đàn ông trung niên, cô lúc đó căn bản chẳng để ý đến dáng vẻ đối phương là béo hay gầy. Dung nhan thanh tú của cô làm cho mắt gã đàn ông sáng ngời.

Dọc theo đường đi, cô chỉ ôm đầu gối, nước mắt vẫn chảy không ngừng. Người đàn ông trung niên cố gắng tìm đề tài nói chuyện với cô, cô không đáp lại mà chỉ khóc. Vì thế, người đàn ông giả kia vờ quan tâm không thôi với cô, hỏi cô có phải thất tình không, hỏi cô có phải bị bạn trai bỏ rơi không, cô không thể trả lời vì trái tim quá đau.

Đêm đã khuya, ở hai chỗ nằm khác trên ghế vẫn trống rỗng. Gã đàn ông thấy cô khóc mệt mỏi liền cho cô một ly nước. Cô không nghĩ nhiều liền uống chén nước kia, lại phát hiện môi mình tê đi, tay chân cũng dại ra. Tiếp theo, eo cô bị người ôm chặt, quần áo bị cởi, người đàn ông trung niên nằm lên người cô.

Cứu với, cứu với.

Nhưng cô không thể giãy dụa, cũng không thể nói ra lời nào, ý thức quay về, cả người cô bắt đầu run rẩy. Sau đau đớn xé rách, gã đàn ông thở hồng hộc, cực lạc ngâm nga không thôi trên người cô.

Xe lửa ngừng lại, phát tiết xong rồi gã đàn ông cầm thú trốn xuống xe. Mà cô ngay cả ngón tay không thể nhúc nhích, tê dại bẩn thỉu nằm trên ghế xe lửa, bị một người đàn ông xa lạ chẳng biết mặt mũi cướp đi trinh tiết cô giữ cho người đàn ông mình yêu nhất đã nhiều năm, lại thủy chung chưa từng trao đi.

Lòng cô thấy tuyệt vọng mà trước nay chưa từng có. Vì sao cô lại bị vũ nhục như thế? Cô đã làm sai chuyện gì? Đến cuối cùng cô đã làm sai chuyện gì?



Hoàng tiên sinh có chứng sợ độ cao không thể ngồi máy bay, nhưng ở thời điểm đó, phải đến Nghiễm Châu bàn chuyện làm ăn, cầm lấy vé lên xe. Ông báo cảnh sát cho cô. Ông giúp cô lo liệu mọi việc.

Vài ngày sau, Hoàng tiên sinh nói với cô, ông rất yêu vợ mình, nhưng cuộc sống vợ chồng già làm cho dục vọng của ông với vợ không được lớn, mà ông lại buôn bán nhiều năm ở Nghiễm Châu, cần một người phụ nữ giải quyết sinh lý của mình, hỏi cô có muốn làm tình nhân của ông không. Khi đó cô suy nghĩ vài phút rồi gật đầu.

Cho dù, Hoàng tiên sinh có giàu hay nghèo cũng chẳng có ý nghĩa gì với cô. Bởi vì, cô rất muốn biết, vì sao trong lòng đàn ông có một người phụ nữ, thân thể lại có thể phân ra cho người phụ nữ khác? Rốt cuộc trong đầu họ nghĩ gì? Nếu trên thế giới này không có tình yêu thuần khiết, vậy thì cô còn kiên trì gì nữa? Vì sao không đi làm một người phụ nữ xấu xa?

※※※※※※※※※※※※※※

Kể xong câu chuyện, Tống Dư Vấn cũng ngây ra. Đồng thời cũng đến nhà Đỗ Hiểu Văn.

“Vẫn cảm ơn cô hôm nay đã cứu tôi, tuy là có lẽ cô chỉ hiểu rõ bi kịch của người khác trong hạnh phúc của mình mà thôi.” Đỗ Hiểu Văn cũng không quay đầu lại, bước xuống xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Một Phần Trái Tim

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook