Chương 44
Thiên Nhai Bài Thảo Thảo
27/10/2023
Trước khi La Thần tiến vào phòng học, trong phòng học vẫn là một khung cảnh với tiếng ồn ào ầm ĩ, chờ tới khi anh ta từ cửa bước từng bước đi về phía bục giảng, thì những âm thanh châu đầu ghé tai liền theo bước chân của anh ta mà càng ngày càng nhỏ. Chờ tới khi anh ta đứng trên bục giảng đảo mắt qua nhìn năm mươi đàn em thì trong phòng đã lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt của La Thần cùng với anh ta đều cho người ta cảm giác giống nhau, kháng cự mọi người cách xa ngàn dặm. Biết rõ rành rành anh ta cũng chỉ là người bình thường, không thể thiếu việc ăn uống, nhưng cùng anh ta đứng trước mắt người khác, đều khiến cho người ta cảm thấy được nếu là người không dính khói lửa nhân gian thì đều có dáng vẻ như của anh ta đó.
Không biết có phải cảm giác sai sai hay không, khi La Thần quét mắt đến chỗ Âu Dương Tĩnh, ánh mắt đã dừng lại một phen nhưng có chút không rõ ràng. Bùi Dục có phần đắc ý, người yêu thích việc ra vẻ này, nhất định sẽ không nghĩ đến "Nữ sinh" thắng anh ta khi còn ở trung tâm điện tử ngoại thành lại là một học bá! Chỉ tiếc là khi anh nghe Âu Dương Tĩnh nói xong, nên trong cuộc thi này cũng đã thả lỏng, không thể lấy thân phận của cô thi được vị trí thứ nhất, nếu không khẳng định La học thần sẽ càng giật mình hơn.
"Xin chào mọi người, tôi là La Thần." Giọng nói của La Thần cũng không ngoài chút ý muốn lộ ra một chút cảm giác xa cách với người khác, làm cho người ta nghi ngờ có phải anh ta bị giáo viên ép tới nói chuyện với bọn họ hay không.
Đột nhiên Bùi Dục cảm thấy có phần không có ý nghĩa, hoặc là đừng tới, muốn tới thì cũng đừng dùng dáng vẻ như người khác thiếu anh ta tám trăm vạn vậy. Làm cho người ta nhìn thấy mà khó chịu. Hồi cấp ba anh cũng không phải là không bị kéo đi đến nói chuyện với đàn em, nhưng toàn bộ quá trình anh đều mỉm cười vô cùng thân thiết.
La Thần tự giới thiệu xong, ngừng lại hai ba giây, đột nhiên hỏi: "Mọi người thật sự thích toán học sao?" Anh mắt anh ta sáng quắc nhìn những học sinh nhỏ hơn anh ta ba bốn tuổi này.
Thiếu chút nữa Bùi Dục bị sặc nước bọt của mình mà chết! Vậy mà lại giống với lời mở đầu của anh như đúc! Chẳng lẽ La Thần cũng trọng sinh sao? Lại còn thuận tay sao chép bài nói của anh...
Nhưng Âu Dương Tĩnh cùng với rất nhiều người khác đều bị câu hỏi của anh ta làm đơ người rồi.
Hiển nhiên La Thần không cho bọn họ quá nhiều thời gian để suy nghĩ, lại hỏi tiếp: "Nếu thành tích của vòng đấu loại vòng tròn không là một điểm đặc biệt hoặc là thêm phân lượng, cho dù đạt được danh hiệu đệ nhất đối với việc học lên cao cũng không có một chút trợ giúp nào thì mọi người còn có thể ngồi ở chỗ này, hy sinh thời gian nghỉ ngơi cùng thời gian vui đùa để đi làm những đề bài buồn tẻ này sao?"
Hiển nhiên giáo viên không ngờ rằng La Thần sẽ nói với đàn em những điều này, sau khi kinh ngạc liền liên tiếp nháy mắt với anh ta, để cho anh ta không cần nói lung tung.
Đương nhiên những hành động đó đều bị La Thần bỏ qua toàn bộ. Anh ta không nhìn giáo viên, chỉ nhìn chằm chằm những đàn em đang ngồi. Kể cả nữ sinh đã thắng anh ta ở sảnh trò chơi cũng vậy. Khi đó cô sinh động hoạt bát như vậy, hiện tại lại vô cùng yên tĩnh ngồi ở chỗ này, cau mày, hình như đang tự hỏi lại chính mình.
"Đáng tiếc, những giả thiết mà anh nói đều không tồn tại." Một giọng nói đột ngột xuất hiện, phá vỡ sự yên lặng đến xấu hổ trong phòng học. Bùi Dục thoải mái ngồi dựa lưng vào ghế tựa, cằm khẽ nhếch lên, hai bàn tay đan vào nhau, còn kém một chân đặt trên mặt bàn mà thôi, dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo.
La Thần nhớ rõ "Anh", nam sinh đã cùng ăn cơm ở cửa hàng McDonald's cùng với Âu Dương Tĩnh, học sinh Anh Hoa.
"Nếu có thành tích tốt trong vòng đấu vòng toán học của sơ trung có thể được cử đi học ở trung học trọng điểm. Thi đấu Olympic toán học trung học lấy được huy chương vàng bạc đồng có khả năng được cử đi học rất là cao. Đây là một chuyện tồn tại rất khách quan, đã có năng lực này, không đi tranh thủ thì chẳng phải rất kỳ lạ sao?" Bùi Dục nhịn không được mà oán giận anh ta. Nhưng mà làm cho anh an tâm là, tuy cậu nói mở đầu của La Thần giống của anh nhưng quan điểm của hai người lại hoàn toàn trái ngược.
La Thần đánh giá Bùi Dục, anh ta nhớ rõ tên người này. Thời điểm giáo viên nói chuyện phiến với anh ta đã từng nói tới, Bùi Dục của Anh Hoa cùng Âu Dương Tĩnh của Ngũ trung đều xếp vị trí thứ ba, nhưng luận về giải đề thì Âu Dương Tĩnh linh hoạt biến hóa hơn Bùi Dục rất nhiều. Đối với kiểu người "Thuần túy dựa vào chiến thuật biển đề" để lấy giải thưởng mà lại là người hung hăng như vậy, La Thần cũng không có ấn tượng tốt.
"Kiểu này chờ cậu lấy được vị trí thứ nhất rồi hãy nói sau." La Thần lạnh lùng đáp lại, chuẩn bị tiếp tục cuộc nói chuyện của anh ta.
Nhưng lại bị Bùi Dục cười nhẹ cắt ngang một tiếng: "Nếu anh chướng mắt nhìn người coi thi đấu Olympic toán học làm công cụ để đi học, thì vì cái gì lại muốn dùng "Thi được vị trí thứ nhất" để làm tiêu chuẩn phán xét chứ? Đều nói toán học huấn luyện người có tư duy logic, nhưng mà tôi cảm thấy tư duy logic của anh trước sau cũng không có giống với tính tình của bản thân mình như vậy chứ?"
Nếu nói đoạn nói chuyện trước còn có thể coi là đề xuất không đồng ý với ý kiến dùng để tham khảo giúp đỡ lẫn nhau, nhưng hai câu nói sau này có thể nói chẳng qua là khiêu khích một cách rất rõ ràng rồi.
Đột nhiên Bùi Dục xuất hiện như vậy, làm cho tất cả mọi người đều mơ hồ, ngay cả giáo viên cũng cảm thấy hôm nay bị sát tinh chiếu trúng đầu. Vốn chỉ là mời học thần đến giảng giải kinh nghiệm học tập để giành được giải thưởng một phen, để cho toàn bộ học sinh tập trung học tập thật tốt kinh nghiệm học tập của anh ta một lần thôi là có thể kết thúc hoạt động mỹ mãn rồi. Không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện một Bùi Dục ra tranh cãi, hai người mới xuất ra một chiêu thôi mà giáo viên cũng đã bắt đầu lo lắng muốn làm như thế nào để cho việc này kết thúc tốt đẹp đây.
Âu Dương Tĩnh cũng có dáng vẻ mơ hồ như vậy, cô nhớ rõ cảnh tượng lần trước gặp La Thần, hình như từ lần đó trở đi, Bùi Dục đối với việc cô sùng bái La Thần có phần khinh thường đi? Chẳng lẽ giữa hai người này còn có ân oán gì mà cô không biết sao? Nhưng xem ra cũng không phải như vậy a. . .
Các học sinh khác cũng có cảm giác không khác với cô lắm, lúc này tất cả mọi người đều không nói, im lặng chờ xem sự đối đầu của hai người. Bùi Dục đã từ chỗ ngồi đứng lên, đi lên bục giảng. Tuy anh là học sinh năm ba sơ trung nhưng chiều cao cũng không thấp, giáo viên sợ anh sẽ động thủ với La Thần, nên đã nhanh chóng đi lên ngăn lại, Bùi Dục thấp giọng nói hai câu, giáo viên mới nửa tin nửa ngờ lùi lại.
Anh đi đến trước bục giảng, lấy một viên phấn trong hộp ra. Đi đến trước mặt La Thần quơ quơ, cười tươi nói: "Đệ nhất danh mới có tư cách nói chuyện phải không? Vậy thì tôi không còn cách nào là đành phải làm một bài trên bảng đen này rồi."
Anh nói xong, bắt đầu viết trên bảng đen một bài trong bộ đề mà Âu Dương Tĩnh không thể làm được. Trong giới hạn độ dài, chỉ viết đề bài cùng ý giải đề. Nhưng chỉ điều này cũng đủ làm cho người khác phải giật mình - - Bài thi được dùng trong thi đấu cũng không được công bố chính thức, càng không cần nói tới việc công bố đáp án chính xác. Nhưng Bùi Dục cứ như thế một chữ cũng không có sai im lặng viết lại đề bài mà còn cho ra đáp án chính xác. Đoán chừng viết đầy hai tấm bảng đen.
Giáo viên đứng nhìn ở một góc của phòng học, đột nhiên nhớ tới giáo viên số học Anh Hoa đánh giá thành tích cuộc thi của anh là: Vì theo đuổi nữ sinh, cố ý thi bằng một số điểm cùng với nữ sinh đó. Lúc đó ông ta cảm thấy đó cũng chỉ là do may mắn, nhưng hiện tại xem ra, có thể đánh giá của giáo viên Anh Hoa là đúng.
"Giải đúng rồi." La Thần đánh giá.
"Hiện tại tôi có tư cách nói những lời này rồi chứ." Bùi Dục vỗ vỗ bụi phấn.
La Thần nhìn anh, lại nhìn về phía dưới bục giảng nói với những người khác: "Tôi vẫn kiên trì với quan điểm của mình, không có sự yêu thích với số học, thì không cần lãng phí thời gian tham gia thi đấu Olympic toán học. Muốn nhận được giải thưởng quốc tế nếu chỉ dựa vào việc cảm giác thích thú khi giải quyết được đề bài khó trong nháy mắt vẫn là chưa đủ. Sự buồn tẻ trong việc huấn luyện có khả năng sẽ làm cho mọi người về sau khi nghe tới hai từ toán học là muốn buồn nôn rồi." Anh ta nói xong mắt nhìn Bùi Dục.
Bùi Dục nhún vai: "Cho nên, anh đang nói chính mình sao?" Anh nhớ rõ trước khi trọng sinh, cuối cùng La Thần vẫn buông bỏ cơ hội được cử đi học đã được sắp xếp trước, dựa vào năng lực của bản thân mình thi vào được top 2. Lúc ấy tất cả mọi người đều nói học thần là người tài cao gan lớn, hôm nay nghe thấy anh ta nói như vậy, đoán chừng là anh ta đã bị cuộc thi đấu Olympic toán học làm cho ghê tởm, cho nên thà rằng để cho tự bản thân mình vất vả thi được cũng không cần cơ hội được cử đi học.
Có thể là vấn đề của anh cũng khá là sắc bén, nên tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào La Thần.
La Thần không có phản bác, anh ta thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, tôi nói đến chính mình. Tôi không phải là một người yêu thích toán học, chỉ là ỷ vào bản thân mình có chút thiên phú, vì dựa vào cơ hội được cử đi học cùng số tiền thưởng nên đã đi thi đấu với người khác. Mà theo như tôi biết được, người như vậy không chỉ có một mình tôi, chẳng qua tôi là người thành công mà thôi. Còn có rất nhiều người đã bỏ ra rất nhiều thời gian cùng tinh lực* nhưng cuối cùng vẫn không có được bất cứ thu hoạch gì. Thời điểm bọn họ tham gia cuộc thi vào các trường cao đẳng đại học đến một con đường cũng không có. Tôi không hi vọng về sau mọi người sẽ giống như tôi năm đó. Đặt tất cả thanh xuân của mình trên một con đường độc mộc này."
*: sức lực và tinh thần
Bùi Dục cười cười: "Đừng nói nghiêm túc như thế, chẳng qua tôi cũng có một phần đồng ý với quan điểm của anh, cho nên, có một điểm rất rõ ràng, đối với chuyện tốn nhiều tinh lực như thi đấu Olympic toán học, nếu không thích nó, vậy thì coi nó là công cụ, dùng thuận tay thì dùng, còn dùng không thuận tay liền ném đi, đừng treo cổ ở trên một thân cây. Mọi người nói có đúng không."
Bùi Dục nói xong, vốn bởi vì La Thần nói chuyện mà bầu không khí im ắng hẳn đi nhưng giờ đây lại bắt đầu ồn ào trở lại. Học sinh mồm năm miệng mười bày tỏ đồng ý, chỉ có gương mặt giáo viên là đầy đau khổ, nhìn cảnh tượng này không chỉ chưa biết "báo cáo" như thế nào mà còn phải khổ sở suy nghĩ cách nào để chùi đít* cho hai người này.
*: làm những việc người khác làm không xong còn bỏ lại đó
------oOo------
Ánh mắt của La Thần cùng với anh ta đều cho người ta cảm giác giống nhau, kháng cự mọi người cách xa ngàn dặm. Biết rõ rành rành anh ta cũng chỉ là người bình thường, không thể thiếu việc ăn uống, nhưng cùng anh ta đứng trước mắt người khác, đều khiến cho người ta cảm thấy được nếu là người không dính khói lửa nhân gian thì đều có dáng vẻ như của anh ta đó.
Không biết có phải cảm giác sai sai hay không, khi La Thần quét mắt đến chỗ Âu Dương Tĩnh, ánh mắt đã dừng lại một phen nhưng có chút không rõ ràng. Bùi Dục có phần đắc ý, người yêu thích việc ra vẻ này, nhất định sẽ không nghĩ đến "Nữ sinh" thắng anh ta khi còn ở trung tâm điện tử ngoại thành lại là một học bá! Chỉ tiếc là khi anh nghe Âu Dương Tĩnh nói xong, nên trong cuộc thi này cũng đã thả lỏng, không thể lấy thân phận của cô thi được vị trí thứ nhất, nếu không khẳng định La học thần sẽ càng giật mình hơn.
"Xin chào mọi người, tôi là La Thần." Giọng nói của La Thần cũng không ngoài chút ý muốn lộ ra một chút cảm giác xa cách với người khác, làm cho người ta nghi ngờ có phải anh ta bị giáo viên ép tới nói chuyện với bọn họ hay không.
Đột nhiên Bùi Dục cảm thấy có phần không có ý nghĩa, hoặc là đừng tới, muốn tới thì cũng đừng dùng dáng vẻ như người khác thiếu anh ta tám trăm vạn vậy. Làm cho người ta nhìn thấy mà khó chịu. Hồi cấp ba anh cũng không phải là không bị kéo đi đến nói chuyện với đàn em, nhưng toàn bộ quá trình anh đều mỉm cười vô cùng thân thiết.
La Thần tự giới thiệu xong, ngừng lại hai ba giây, đột nhiên hỏi: "Mọi người thật sự thích toán học sao?" Anh mắt anh ta sáng quắc nhìn những học sinh nhỏ hơn anh ta ba bốn tuổi này.
Thiếu chút nữa Bùi Dục bị sặc nước bọt của mình mà chết! Vậy mà lại giống với lời mở đầu của anh như đúc! Chẳng lẽ La Thần cũng trọng sinh sao? Lại còn thuận tay sao chép bài nói của anh...
Nhưng Âu Dương Tĩnh cùng với rất nhiều người khác đều bị câu hỏi của anh ta làm đơ người rồi.
Hiển nhiên La Thần không cho bọn họ quá nhiều thời gian để suy nghĩ, lại hỏi tiếp: "Nếu thành tích của vòng đấu loại vòng tròn không là một điểm đặc biệt hoặc là thêm phân lượng, cho dù đạt được danh hiệu đệ nhất đối với việc học lên cao cũng không có một chút trợ giúp nào thì mọi người còn có thể ngồi ở chỗ này, hy sinh thời gian nghỉ ngơi cùng thời gian vui đùa để đi làm những đề bài buồn tẻ này sao?"
Hiển nhiên giáo viên không ngờ rằng La Thần sẽ nói với đàn em những điều này, sau khi kinh ngạc liền liên tiếp nháy mắt với anh ta, để cho anh ta không cần nói lung tung.
Đương nhiên những hành động đó đều bị La Thần bỏ qua toàn bộ. Anh ta không nhìn giáo viên, chỉ nhìn chằm chằm những đàn em đang ngồi. Kể cả nữ sinh đã thắng anh ta ở sảnh trò chơi cũng vậy. Khi đó cô sinh động hoạt bát như vậy, hiện tại lại vô cùng yên tĩnh ngồi ở chỗ này, cau mày, hình như đang tự hỏi lại chính mình.
"Đáng tiếc, những giả thiết mà anh nói đều không tồn tại." Một giọng nói đột ngột xuất hiện, phá vỡ sự yên lặng đến xấu hổ trong phòng học. Bùi Dục thoải mái ngồi dựa lưng vào ghế tựa, cằm khẽ nhếch lên, hai bàn tay đan vào nhau, còn kém một chân đặt trên mặt bàn mà thôi, dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo.
La Thần nhớ rõ "Anh", nam sinh đã cùng ăn cơm ở cửa hàng McDonald's cùng với Âu Dương Tĩnh, học sinh Anh Hoa.
"Nếu có thành tích tốt trong vòng đấu vòng toán học của sơ trung có thể được cử đi học ở trung học trọng điểm. Thi đấu Olympic toán học trung học lấy được huy chương vàng bạc đồng có khả năng được cử đi học rất là cao. Đây là một chuyện tồn tại rất khách quan, đã có năng lực này, không đi tranh thủ thì chẳng phải rất kỳ lạ sao?" Bùi Dục nhịn không được mà oán giận anh ta. Nhưng mà làm cho anh an tâm là, tuy cậu nói mở đầu của La Thần giống của anh nhưng quan điểm của hai người lại hoàn toàn trái ngược.
La Thần đánh giá Bùi Dục, anh ta nhớ rõ tên người này. Thời điểm giáo viên nói chuyện phiến với anh ta đã từng nói tới, Bùi Dục của Anh Hoa cùng Âu Dương Tĩnh của Ngũ trung đều xếp vị trí thứ ba, nhưng luận về giải đề thì Âu Dương Tĩnh linh hoạt biến hóa hơn Bùi Dục rất nhiều. Đối với kiểu người "Thuần túy dựa vào chiến thuật biển đề" để lấy giải thưởng mà lại là người hung hăng như vậy, La Thần cũng không có ấn tượng tốt.
"Kiểu này chờ cậu lấy được vị trí thứ nhất rồi hãy nói sau." La Thần lạnh lùng đáp lại, chuẩn bị tiếp tục cuộc nói chuyện của anh ta.
Nhưng lại bị Bùi Dục cười nhẹ cắt ngang một tiếng: "Nếu anh chướng mắt nhìn người coi thi đấu Olympic toán học làm công cụ để đi học, thì vì cái gì lại muốn dùng "Thi được vị trí thứ nhất" để làm tiêu chuẩn phán xét chứ? Đều nói toán học huấn luyện người có tư duy logic, nhưng mà tôi cảm thấy tư duy logic của anh trước sau cũng không có giống với tính tình của bản thân mình như vậy chứ?"
Nếu nói đoạn nói chuyện trước còn có thể coi là đề xuất không đồng ý với ý kiến dùng để tham khảo giúp đỡ lẫn nhau, nhưng hai câu nói sau này có thể nói chẳng qua là khiêu khích một cách rất rõ ràng rồi.
Đột nhiên Bùi Dục xuất hiện như vậy, làm cho tất cả mọi người đều mơ hồ, ngay cả giáo viên cũng cảm thấy hôm nay bị sát tinh chiếu trúng đầu. Vốn chỉ là mời học thần đến giảng giải kinh nghiệm học tập để giành được giải thưởng một phen, để cho toàn bộ học sinh tập trung học tập thật tốt kinh nghiệm học tập của anh ta một lần thôi là có thể kết thúc hoạt động mỹ mãn rồi. Không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện một Bùi Dục ra tranh cãi, hai người mới xuất ra một chiêu thôi mà giáo viên cũng đã bắt đầu lo lắng muốn làm như thế nào để cho việc này kết thúc tốt đẹp đây.
Âu Dương Tĩnh cũng có dáng vẻ mơ hồ như vậy, cô nhớ rõ cảnh tượng lần trước gặp La Thần, hình như từ lần đó trở đi, Bùi Dục đối với việc cô sùng bái La Thần có phần khinh thường đi? Chẳng lẽ giữa hai người này còn có ân oán gì mà cô không biết sao? Nhưng xem ra cũng không phải như vậy a. . .
Các học sinh khác cũng có cảm giác không khác với cô lắm, lúc này tất cả mọi người đều không nói, im lặng chờ xem sự đối đầu của hai người. Bùi Dục đã từ chỗ ngồi đứng lên, đi lên bục giảng. Tuy anh là học sinh năm ba sơ trung nhưng chiều cao cũng không thấp, giáo viên sợ anh sẽ động thủ với La Thần, nên đã nhanh chóng đi lên ngăn lại, Bùi Dục thấp giọng nói hai câu, giáo viên mới nửa tin nửa ngờ lùi lại.
Anh đi đến trước bục giảng, lấy một viên phấn trong hộp ra. Đi đến trước mặt La Thần quơ quơ, cười tươi nói: "Đệ nhất danh mới có tư cách nói chuyện phải không? Vậy thì tôi không còn cách nào là đành phải làm một bài trên bảng đen này rồi."
Anh nói xong, bắt đầu viết trên bảng đen một bài trong bộ đề mà Âu Dương Tĩnh không thể làm được. Trong giới hạn độ dài, chỉ viết đề bài cùng ý giải đề. Nhưng chỉ điều này cũng đủ làm cho người khác phải giật mình - - Bài thi được dùng trong thi đấu cũng không được công bố chính thức, càng không cần nói tới việc công bố đáp án chính xác. Nhưng Bùi Dục cứ như thế một chữ cũng không có sai im lặng viết lại đề bài mà còn cho ra đáp án chính xác. Đoán chừng viết đầy hai tấm bảng đen.
Giáo viên đứng nhìn ở một góc của phòng học, đột nhiên nhớ tới giáo viên số học Anh Hoa đánh giá thành tích cuộc thi của anh là: Vì theo đuổi nữ sinh, cố ý thi bằng một số điểm cùng với nữ sinh đó. Lúc đó ông ta cảm thấy đó cũng chỉ là do may mắn, nhưng hiện tại xem ra, có thể đánh giá của giáo viên Anh Hoa là đúng.
"Giải đúng rồi." La Thần đánh giá.
"Hiện tại tôi có tư cách nói những lời này rồi chứ." Bùi Dục vỗ vỗ bụi phấn.
La Thần nhìn anh, lại nhìn về phía dưới bục giảng nói với những người khác: "Tôi vẫn kiên trì với quan điểm của mình, không có sự yêu thích với số học, thì không cần lãng phí thời gian tham gia thi đấu Olympic toán học. Muốn nhận được giải thưởng quốc tế nếu chỉ dựa vào việc cảm giác thích thú khi giải quyết được đề bài khó trong nháy mắt vẫn là chưa đủ. Sự buồn tẻ trong việc huấn luyện có khả năng sẽ làm cho mọi người về sau khi nghe tới hai từ toán học là muốn buồn nôn rồi." Anh ta nói xong mắt nhìn Bùi Dục.
Bùi Dục nhún vai: "Cho nên, anh đang nói chính mình sao?" Anh nhớ rõ trước khi trọng sinh, cuối cùng La Thần vẫn buông bỏ cơ hội được cử đi học đã được sắp xếp trước, dựa vào năng lực của bản thân mình thi vào được top 2. Lúc ấy tất cả mọi người đều nói học thần là người tài cao gan lớn, hôm nay nghe thấy anh ta nói như vậy, đoán chừng là anh ta đã bị cuộc thi đấu Olympic toán học làm cho ghê tởm, cho nên thà rằng để cho tự bản thân mình vất vả thi được cũng không cần cơ hội được cử đi học.
Có thể là vấn đề của anh cũng khá là sắc bén, nên tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào La Thần.
La Thần không có phản bác, anh ta thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, tôi nói đến chính mình. Tôi không phải là một người yêu thích toán học, chỉ là ỷ vào bản thân mình có chút thiên phú, vì dựa vào cơ hội được cử đi học cùng số tiền thưởng nên đã đi thi đấu với người khác. Mà theo như tôi biết được, người như vậy không chỉ có một mình tôi, chẳng qua tôi là người thành công mà thôi. Còn có rất nhiều người đã bỏ ra rất nhiều thời gian cùng tinh lực* nhưng cuối cùng vẫn không có được bất cứ thu hoạch gì. Thời điểm bọn họ tham gia cuộc thi vào các trường cao đẳng đại học đến một con đường cũng không có. Tôi không hi vọng về sau mọi người sẽ giống như tôi năm đó. Đặt tất cả thanh xuân của mình trên một con đường độc mộc này."
*: sức lực và tinh thần
Bùi Dục cười cười: "Đừng nói nghiêm túc như thế, chẳng qua tôi cũng có một phần đồng ý với quan điểm của anh, cho nên, có một điểm rất rõ ràng, đối với chuyện tốn nhiều tinh lực như thi đấu Olympic toán học, nếu không thích nó, vậy thì coi nó là công cụ, dùng thuận tay thì dùng, còn dùng không thuận tay liền ném đi, đừng treo cổ ở trên một thân cây. Mọi người nói có đúng không."
Bùi Dục nói xong, vốn bởi vì La Thần nói chuyện mà bầu không khí im ắng hẳn đi nhưng giờ đây lại bắt đầu ồn ào trở lại. Học sinh mồm năm miệng mười bày tỏ đồng ý, chỉ có gương mặt giáo viên là đầy đau khổ, nhìn cảnh tượng này không chỉ chưa biết "báo cáo" như thế nào mà còn phải khổ sở suy nghĩ cách nào để chùi đít* cho hai người này.
*: làm những việc người khác làm không xong còn bỏ lại đó
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.