Chương 56
Thiên Nhai Bài Thảo Thảo
27/10/2023
Âu Dương Tĩnh cũng không có chạy xa, mà trốn ở một chỗ nhìn hai người kia rời đi. Giống như mẹ đẻ của cô nghĩ, quả thực cô thật sự là sợ làm lộ địa chỉ của gia đình mà cố ý chạy đi.
Cuối cùng khi nhìn một nam một nữ trước sau rời khỏi tiểu khu cô đang ở, hơn nữa còn là sau khi lên xe rời đi, cô mới thật cẩn thận từ chỗ trốn chuồn ra vội vã chạy về nhà.
Mới vừa đóng cửa lại, liền nhìn thấy bà nội từ trong phòng đi ra, hỏi cô: "Gặp phải chuyện gì sao? Vội vội vàng vàng."
"Bà nội..." Âu Dương Tĩnh vừa định nói chuyện "Mẹ" tới tìm cô ra, lại đột nhiên cảm thấy không nên vì loại chuyện như thế này mà làm cho bà nội lo lắng thì thật không tốt, vì thế lời vừa mới tới bên miệng đã sửa lại: "Thời điểm trở về cháu đã nhìn thấy hai chiếc xe tông nhau, có người chảy máu quá nhiều, cháu nhìn thấy mà sợ..."
Bà nội không có nghi ngờ gì, tiến lên ôm lấy cháu gái, giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ vỗ lưng trấn an cô: "Cháu gái ngoan, đừng sợ đừng sợ."
Âu Dương Tĩnh cũng ôm lấy bà nội, vùi đầu ở trên vai của bà, rồi mới dám thả lỏng chính mình nhớ lại chuyện vừa rồi làm cho cô có cảm giác sợ hãi người phụ nữ kia.
Ánh mắt mà người phụ nữ kia nhìn cô cực kỳ đáng sợ, thật giống như căn bản cô không phải là người, mà chỉ là một đồ vật của bà ta mà thôi. Hơn nữa còn là một đồ vật được cất giấu quá lâu mà độ lớn vẫn chưa thỏa mãn ý muốn của bà ta. Ánh mắt của bà ta giống như đang đánh giá cô "đồ vật" này trị giá bao nhiêu vậy.
Mười bốn năm qua bà ta giống như bốc hơi chưa bao giờ xuất hiện trong sinh hoạt của cô, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện là vì cái gì? Khẳng định không phải là "bù đắp", vậy thì vì "món đồ" là vì cô sao? Âu Dương Tĩnh bị chính ý nghĩ của mình làm cho khẽ run sợ, nắm chặt lấy quần áo của bà nội.
...
Bùi Dục đang ngồi ở trong xe taxi vẫn cảm thấy kinh hãi như cũ. Nhìn từ phản ứng của Âu Dương Tĩnh, cực kỳ có khả năng cô biết người kia. Nói cách khác, bi kịch phát sinh ba năm sau cũng không phải là hoàn toàn ngẫu nhiên. Những người hại chết cô trước khi anh trọng sinh vẫn luôn sinh hoạt trong thành phố này, thậm chí còn có khả năng xuất hiện trước mặt cô không ít lần!
Bùi Dục càng nghĩ càng lo lắng. Đối với Âu Dương Tĩnh mà nói, sự tồn tại của những người này chẳng khác nào như một quả bom không biết sẽ kích nổ lúc nào. Vận mệnh của Trần Lập Linh vì anh trọng sinh mà đã thay đổi, vậy còn Âu Dương Tĩnh? Có thể bởi vì sự tồn tại của anh mà có thay đổi gì không, làm cho chuyện xảy ra ba năm sau mà lại xảy ra sớm hơn sao?
Xuống taxi, Bùi Dục đứng dưới bóng cây ở bên ngoài cửa lớn của cục cảnh sát, bắt đầu gọi điện cho người cậu làm cảnh sát ở bên trong. Chỉ trong chốc lát, một người đàn ông trung niên cao lớn trên mặt đeo một đôi kính từ bên trong đi ra.
Bùi Dục vừa thấy liền lên tiếng gọi, gọi vô cùng thân thiết: "Cậu cả! Làm cháu nhớ muốn chết rồi!"
Người cậu đưa tay vỗ xuống đầu anh một cái: "Bớt xum xoe đi, tìm cậu có chuyện gì? Mười phút sau cậu còn có cuộc họp, cháu đừng có quanh co nữa, có chuyện gì mau nói đi."
Bùi Dục vừa nghe vậy, nhanh chóng thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm mặt nói: "Cậu cả, cháu muốn nhờ cậu điều tra một người, không đúng, là ba người."
Người cậu cả khó có khi nhìn thấy đứa cháu ngoại trai nghiêm túc như vậy, nhất thời cảm thấy ba người mà anh muốn điều tra chỉ sợ có chuyện gì đó kỳ lạ, lại thêm điều tra cá nhân cũng cần phải có thời gian, hiện tại ông đưa Bùi Dục về cục cảnh sát.
"Văn Phúc Toàn, Vạn Bình, Vạn An. . . Những người này là ai vậy? Vì sau cháu lại muốn điều tra bọn họ?" Người cậu cả kỳ quái hỏi.
"Bọn họ tụ tập đánh bạc, lại còn có khả năng dính dáng đến việc cho vay nặng lãi phi pháp." Bùi Dục nhớ lại những tin tức trên báo đã đọc được trước khi sống lại.
"Vậy làm sao cháu biết được? Cháu nói bọn họ tụ tập đánh bạc, địa điểm là ở đâu? Có chứng cớ không?" Người cậu hỏi.
Bùi Dục vội la lên: "Cậu cả! Cháu cũng không phải là đến báo án! Làm gì có chứng cứ chứ. Cậu chỉ cần ngầm giúp cháu điều tra những người này có phải là đã từng bị ghi tội hay không, còn có địa chỉ thường trú nữa là được."
"Ha? Tuổi không lớn mà lại học được cách lấy việc công làm việc riêng nhanh như vậy nhỉ!" Người cậu cả đẩy đẩy mắt kính, hỏi anh: "Sau khi tra được rồi thì sao? Cháu muốn làm gì? Muốn đi theo dõi sao? Nói không rõ ràng, về công về tư cậu cũng đều sẽ không giúp cháu."
"Này! Làm gì có việc nghiêm trọng như vậy chứ." Con ngươi của Bùi Dục hơi chuyển động, đã xuất hiện một lý do nửa thật nửa giả để thoái thác, chỉ nói là Vạn Bình Vạn An là họ hàng xa của một người bạn học, gần đây thua tiền nên đã tới quấy rầy nhà bạn học của anh, anh chỉ đơn giản là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, mới nói chính mình có một người cậu đang công tác tại cục cảnh sát, có thể giúp đỡ.
Nếu là người ngoài khi nghe xong lí do này chỉ sợ đã tin, nhưng người cậu cả này thật sự hiểu rất rõ cháu ngoại trai của mình. Đứa nhỏ này thông minh thì đúng là rất thông minh, nhưng nếu nói về sự nhiệt tình, thì ngay từ đầu chính là không có. Bởi vì một người bạn học bình thường mà anh đến chỗ người cậu này nhờ giúp đỡ, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy khó có khả năng nguyên nhân đơn giản như vậy.
Nhưng tiếp tục ép hỏi, Bùi Dục lại một mực chắc chắn sự việc chỉ đơn giản như vậy thôi.
"Cháu nghĩ rằng cậu không biết cháu sao? Mùa đông năm ngoái, cháu đã từng tìm đến Tiểu Hà đi điều tra một học sinh họ Âu Dương, lại còn khuyến khích Tiểu hà thuyết phục cha mẹ người bị hại cự tuyệt giải quyết riêng nữa, lại còn đưa thằng nhóc họ Âu Dương kia vào ngục giam nữa." Cậu cả nheo mắt nhìn anh, chưa cho anh thời gian để giải thích đã mở miệng nói tiếp: "Tiểu Hà nói cho cậu biết biết, cô ấy đồng ý hỗ trợ cũng bởi vì cháu nói với cô ấy rằng, hai cha con thằng nhóc kia một mực bày mưu để cướp đoạt nhà cửa của một người bạn của cháu."
Người tên Tiểu Hà trong miệng cậu cả cũng là người bên trong hệ thống, cũng xem như là một đồ đệ một tay cậu cả dẫn dắt. Về sau bởi bì tính cách quá nóng nảy, không chịu nổi sự quản thúc cùng khuôn sáo nên đã từ chức, cùng hợp tác với người khác mở Sự Vụ Sở. Ở bên ngoài là công việc giúp người khác làm những thủ tục về tòa án, về phần bên trong cũng tiếp nhận một số ủy thác giống công việc của thám tử tư.
"Người bạn họ mà cháu nói hiện tại cùng người bạn kia chắc là một người đi?" Bởi vì liên quan đến công việc của cậu cả, nên đối với chân tướng sự việc cũng có sự nhạy cảm khả lớn.
Bùi Dục tự biết với đạo hạnh của anh bây giờ không thể nào gạt được cậu, đành phải gật đầu: "Là một người."
"Là con gái?" Cậu cả liếc mắt nhìn anh một cái, ngồi ở trên ghế.
Dù sao cũng đã bị nhìn thấu, Bùi Dục cũng thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy. Mà lại còn là cháu đang theo đuổi cô ấy."
Tuy cậu cả đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng nghe thấy đứa cháu ngoại trai mới học năm ba sơ trung mà lại thừa nhận không chút che giấu nào thì thiếu chút nữa đã phun một ngụm nước vào màn hình máy tính! Nhưng lại nghĩ đến đức hạnh của em gái cùng em rể, đoán chừng cháu ngoại trai muốn yêu sớm cũng là do hai người kia khuyến khích đi, ông là một người cậu nghĩ muốn giáo dục một chút nhưng đều không tìm được một điểm nào cả.
"Cô bé kia bao lớn rồi hả? Tình huống trong nhà như thế nào? Tại sao mỗi ngày đều xảy ra chuyện như vậy chứ?" Cậu cả hỏi tiện tay tự rót cho mình một chén trà, hoàn toàn không có ý nói đến việc có muốn giúp anh tra hay không.
Bùi Dục đành phải nói tóm tắt về những thành viên nhà Âu Dương Tĩnh một cách đơn giản, sau đó so dự một chút, còn nói: "Hình như cái người tên Vạn Bình là mẹ đẻ của cô ấy. Nghe nói bà ta cùng em trai ham mê cờ bạc, lại có khả năng còn vay mượn nặng lãi, cháu lo lắng nếu bà ta không trả nổi nợ nần có khả năng sẽ đánh chủ ý lên trên người con gái của chính mình."
"Đều là cô bé kia nói với cháu biết sao?" Cậu cả nhíu mày, không phải là trí thông minh của đứa cháu ngoại trai này bị che mờ đó chứ, để cho cô bé kia coi như là một cây súng dùng khi cần?
"Cậu nghĩ đi đâu vậy!" Bùi Dục lập tức nghe hiểu ý tứ của cậu cả, khẩn trương giải thích: "Chính cô ấy cũng không biết mẹ ruột mình là ai, những điều này là cháu điều tra ra được."
Cậu cả đánh giá anh, nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh cũng không giống như là đang nói dối, vừa cảm thán cháu ngoại trai có IQ cao này theo đuổi một cô bé mà có thể để tâm đến mức như vậy nữa, vừa cân nhắc có nên lặng lẽ thông báo với em gái cùng em rể của ông một tiếng hay không, để cho bọn họ quan tâm đến cô bé làm cháu ngoại trai điên đảo thần hồn nhiều một chút.
Sau một hồi đeo bám dai dẳng, cuối cùng cậu cả vẫn giúp Bùi Dục điều tra tình hình phạm tội của ba người kia. Cực kỳ ngoài ý muốn, ngoại trừ Văn Phúc Toàn bởi vì đánh nhau mà đã từng ngồi trong phòng giam của cảnh sát mấy năm, thì Vạn Bình Vạn An gần như được cho là một công dân tốt - - Vạn An chỉ có một lần tụ tập đánh bạc bị bắt nên bị ghi lại, mà Vạn Bình, người phụ nữ này chỗ phạm tội được ghi là không.
Biết được kết quả này, trong lòng Bùi Dục cũng bắt đầu cảm thấy bồn chồn, chẳng lẽ lúc này mẹ đẻ của cô vẫn còn chưa nghiện cờ bạc hay sao?
Cậu cả cũng đã bắt đầu sinh ra nghi ngờ đối với lời nói của cháu ngoại, chuẩn bị khi nào tan tầm về nhà sẽ gọi điện thoại cho em gái, để cho bà ấy chú ý đến hướng đi của con trai nhiều một chút, đừng để cho người khác lừa mất.
Ngày tại lúc ông vừa lúc chuẩn bị tắt giao diện đi, một người đồng nghiệp đi ngang qua chỗ ngồi của ông, trong lúc đó vô tình nhìn thấy ảnh chụp của Vạn Bình. "Này? Lão Trinh, sao ông lại điều tra người phụ nữ này vậy?"
Cậu cả: "Ông quen sao?"
Đồng nghiệp lắc đầu: "Trước kia lúc phá án đã từng tiếp xúc qua, một người phụ nữ rất đáng sợ."
"Đáng sợ?" Cậu cả khó hiểu.
Đồng nghiệp nói: "Lúc ấy khu Bạch Hoa kia đã từng xảy ra vụ việc giết người đáng sợ, ông còn nhớ không! Băm xác, cảnh tượng thảm thiết như vậy, lúc đó Tiểu Lưu bên pháp y vừa mới đi làm cũng đã phải nôn ói đến ba lần, vậy mà người phụ nữ này đến lông mày cũng không thèm nhíu lại, nhìn cô ta hình như cũng chỉ là tầm hai mươi tuổi đi?"
"Tính cách đặc biệt bình tĩnh?" Cậu cả mơ hồ cảm thấy người phụ nữ tên Vạn Bình này có khả năng không phải đơn giản như vậy.
"Có thể nói như vậy, nhưng chính xác hơn mà nói, cô ta là một người có tính cách phản xã hội điển hình người có bệnh về chướng ngại. Lại người có thể điều khiển được cảm xúc, lực khống chế rất mạnh. Hồi đó kinh nghiệm công tác của tôi không đủ, nếu không phải đã từng học một khóa về tâm lý học, thì có khả năng trong quãng thời gian điều tra đã bị cô ta dẫn dắt." Đã cách đó nhiều năm, người đồng nghiệp nói về ấn tượng trong việc giao tiếp lần đó mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
------oOo------
Cuối cùng khi nhìn một nam một nữ trước sau rời khỏi tiểu khu cô đang ở, hơn nữa còn là sau khi lên xe rời đi, cô mới thật cẩn thận từ chỗ trốn chuồn ra vội vã chạy về nhà.
Mới vừa đóng cửa lại, liền nhìn thấy bà nội từ trong phòng đi ra, hỏi cô: "Gặp phải chuyện gì sao? Vội vội vàng vàng."
"Bà nội..." Âu Dương Tĩnh vừa định nói chuyện "Mẹ" tới tìm cô ra, lại đột nhiên cảm thấy không nên vì loại chuyện như thế này mà làm cho bà nội lo lắng thì thật không tốt, vì thế lời vừa mới tới bên miệng đã sửa lại: "Thời điểm trở về cháu đã nhìn thấy hai chiếc xe tông nhau, có người chảy máu quá nhiều, cháu nhìn thấy mà sợ..."
Bà nội không có nghi ngờ gì, tiến lên ôm lấy cháu gái, giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ vỗ lưng trấn an cô: "Cháu gái ngoan, đừng sợ đừng sợ."
Âu Dương Tĩnh cũng ôm lấy bà nội, vùi đầu ở trên vai của bà, rồi mới dám thả lỏng chính mình nhớ lại chuyện vừa rồi làm cho cô có cảm giác sợ hãi người phụ nữ kia.
Ánh mắt mà người phụ nữ kia nhìn cô cực kỳ đáng sợ, thật giống như căn bản cô không phải là người, mà chỉ là một đồ vật của bà ta mà thôi. Hơn nữa còn là một đồ vật được cất giấu quá lâu mà độ lớn vẫn chưa thỏa mãn ý muốn của bà ta. Ánh mắt của bà ta giống như đang đánh giá cô "đồ vật" này trị giá bao nhiêu vậy.
Mười bốn năm qua bà ta giống như bốc hơi chưa bao giờ xuất hiện trong sinh hoạt của cô, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện là vì cái gì? Khẳng định không phải là "bù đắp", vậy thì vì "món đồ" là vì cô sao? Âu Dương Tĩnh bị chính ý nghĩ của mình làm cho khẽ run sợ, nắm chặt lấy quần áo của bà nội.
...
Bùi Dục đang ngồi ở trong xe taxi vẫn cảm thấy kinh hãi như cũ. Nhìn từ phản ứng của Âu Dương Tĩnh, cực kỳ có khả năng cô biết người kia. Nói cách khác, bi kịch phát sinh ba năm sau cũng không phải là hoàn toàn ngẫu nhiên. Những người hại chết cô trước khi anh trọng sinh vẫn luôn sinh hoạt trong thành phố này, thậm chí còn có khả năng xuất hiện trước mặt cô không ít lần!
Bùi Dục càng nghĩ càng lo lắng. Đối với Âu Dương Tĩnh mà nói, sự tồn tại của những người này chẳng khác nào như một quả bom không biết sẽ kích nổ lúc nào. Vận mệnh của Trần Lập Linh vì anh trọng sinh mà đã thay đổi, vậy còn Âu Dương Tĩnh? Có thể bởi vì sự tồn tại của anh mà có thay đổi gì không, làm cho chuyện xảy ra ba năm sau mà lại xảy ra sớm hơn sao?
Xuống taxi, Bùi Dục đứng dưới bóng cây ở bên ngoài cửa lớn của cục cảnh sát, bắt đầu gọi điện cho người cậu làm cảnh sát ở bên trong. Chỉ trong chốc lát, một người đàn ông trung niên cao lớn trên mặt đeo một đôi kính từ bên trong đi ra.
Bùi Dục vừa thấy liền lên tiếng gọi, gọi vô cùng thân thiết: "Cậu cả! Làm cháu nhớ muốn chết rồi!"
Người cậu đưa tay vỗ xuống đầu anh một cái: "Bớt xum xoe đi, tìm cậu có chuyện gì? Mười phút sau cậu còn có cuộc họp, cháu đừng có quanh co nữa, có chuyện gì mau nói đi."
Bùi Dục vừa nghe vậy, nhanh chóng thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm mặt nói: "Cậu cả, cháu muốn nhờ cậu điều tra một người, không đúng, là ba người."
Người cậu cả khó có khi nhìn thấy đứa cháu ngoại trai nghiêm túc như vậy, nhất thời cảm thấy ba người mà anh muốn điều tra chỉ sợ có chuyện gì đó kỳ lạ, lại thêm điều tra cá nhân cũng cần phải có thời gian, hiện tại ông đưa Bùi Dục về cục cảnh sát.
"Văn Phúc Toàn, Vạn Bình, Vạn An. . . Những người này là ai vậy? Vì sau cháu lại muốn điều tra bọn họ?" Người cậu cả kỳ quái hỏi.
"Bọn họ tụ tập đánh bạc, lại còn có khả năng dính dáng đến việc cho vay nặng lãi phi pháp." Bùi Dục nhớ lại những tin tức trên báo đã đọc được trước khi sống lại.
"Vậy làm sao cháu biết được? Cháu nói bọn họ tụ tập đánh bạc, địa điểm là ở đâu? Có chứng cớ không?" Người cậu hỏi.
Bùi Dục vội la lên: "Cậu cả! Cháu cũng không phải là đến báo án! Làm gì có chứng cứ chứ. Cậu chỉ cần ngầm giúp cháu điều tra những người này có phải là đã từng bị ghi tội hay không, còn có địa chỉ thường trú nữa là được."
"Ha? Tuổi không lớn mà lại học được cách lấy việc công làm việc riêng nhanh như vậy nhỉ!" Người cậu cả đẩy đẩy mắt kính, hỏi anh: "Sau khi tra được rồi thì sao? Cháu muốn làm gì? Muốn đi theo dõi sao? Nói không rõ ràng, về công về tư cậu cũng đều sẽ không giúp cháu."
"Này! Làm gì có việc nghiêm trọng như vậy chứ." Con ngươi của Bùi Dục hơi chuyển động, đã xuất hiện một lý do nửa thật nửa giả để thoái thác, chỉ nói là Vạn Bình Vạn An là họ hàng xa của một người bạn học, gần đây thua tiền nên đã tới quấy rầy nhà bạn học của anh, anh chỉ đơn giản là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, mới nói chính mình có một người cậu đang công tác tại cục cảnh sát, có thể giúp đỡ.
Nếu là người ngoài khi nghe xong lí do này chỉ sợ đã tin, nhưng người cậu cả này thật sự hiểu rất rõ cháu ngoại trai của mình. Đứa nhỏ này thông minh thì đúng là rất thông minh, nhưng nếu nói về sự nhiệt tình, thì ngay từ đầu chính là không có. Bởi vì một người bạn học bình thường mà anh đến chỗ người cậu này nhờ giúp đỡ, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy khó có khả năng nguyên nhân đơn giản như vậy.
Nhưng tiếp tục ép hỏi, Bùi Dục lại một mực chắc chắn sự việc chỉ đơn giản như vậy thôi.
"Cháu nghĩ rằng cậu không biết cháu sao? Mùa đông năm ngoái, cháu đã từng tìm đến Tiểu Hà đi điều tra một học sinh họ Âu Dương, lại còn khuyến khích Tiểu hà thuyết phục cha mẹ người bị hại cự tuyệt giải quyết riêng nữa, lại còn đưa thằng nhóc họ Âu Dương kia vào ngục giam nữa." Cậu cả nheo mắt nhìn anh, chưa cho anh thời gian để giải thích đã mở miệng nói tiếp: "Tiểu Hà nói cho cậu biết biết, cô ấy đồng ý hỗ trợ cũng bởi vì cháu nói với cô ấy rằng, hai cha con thằng nhóc kia một mực bày mưu để cướp đoạt nhà cửa của một người bạn của cháu."
Người tên Tiểu Hà trong miệng cậu cả cũng là người bên trong hệ thống, cũng xem như là một đồ đệ một tay cậu cả dẫn dắt. Về sau bởi bì tính cách quá nóng nảy, không chịu nổi sự quản thúc cùng khuôn sáo nên đã từ chức, cùng hợp tác với người khác mở Sự Vụ Sở. Ở bên ngoài là công việc giúp người khác làm những thủ tục về tòa án, về phần bên trong cũng tiếp nhận một số ủy thác giống công việc của thám tử tư.
"Người bạn họ mà cháu nói hiện tại cùng người bạn kia chắc là một người đi?" Bởi vì liên quan đến công việc của cậu cả, nên đối với chân tướng sự việc cũng có sự nhạy cảm khả lớn.
Bùi Dục tự biết với đạo hạnh của anh bây giờ không thể nào gạt được cậu, đành phải gật đầu: "Là một người."
"Là con gái?" Cậu cả liếc mắt nhìn anh một cái, ngồi ở trên ghế.
Dù sao cũng đã bị nhìn thấu, Bùi Dục cũng thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy. Mà lại còn là cháu đang theo đuổi cô ấy."
Tuy cậu cả đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng nghe thấy đứa cháu ngoại trai mới học năm ba sơ trung mà lại thừa nhận không chút che giấu nào thì thiếu chút nữa đã phun một ngụm nước vào màn hình máy tính! Nhưng lại nghĩ đến đức hạnh của em gái cùng em rể, đoán chừng cháu ngoại trai muốn yêu sớm cũng là do hai người kia khuyến khích đi, ông là một người cậu nghĩ muốn giáo dục một chút nhưng đều không tìm được một điểm nào cả.
"Cô bé kia bao lớn rồi hả? Tình huống trong nhà như thế nào? Tại sao mỗi ngày đều xảy ra chuyện như vậy chứ?" Cậu cả hỏi tiện tay tự rót cho mình một chén trà, hoàn toàn không có ý nói đến việc có muốn giúp anh tra hay không.
Bùi Dục đành phải nói tóm tắt về những thành viên nhà Âu Dương Tĩnh một cách đơn giản, sau đó so dự một chút, còn nói: "Hình như cái người tên Vạn Bình là mẹ đẻ của cô ấy. Nghe nói bà ta cùng em trai ham mê cờ bạc, lại có khả năng còn vay mượn nặng lãi, cháu lo lắng nếu bà ta không trả nổi nợ nần có khả năng sẽ đánh chủ ý lên trên người con gái của chính mình."
"Đều là cô bé kia nói với cháu biết sao?" Cậu cả nhíu mày, không phải là trí thông minh của đứa cháu ngoại trai này bị che mờ đó chứ, để cho cô bé kia coi như là một cây súng dùng khi cần?
"Cậu nghĩ đi đâu vậy!" Bùi Dục lập tức nghe hiểu ý tứ của cậu cả, khẩn trương giải thích: "Chính cô ấy cũng không biết mẹ ruột mình là ai, những điều này là cháu điều tra ra được."
Cậu cả đánh giá anh, nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh cũng không giống như là đang nói dối, vừa cảm thán cháu ngoại trai có IQ cao này theo đuổi một cô bé mà có thể để tâm đến mức như vậy nữa, vừa cân nhắc có nên lặng lẽ thông báo với em gái cùng em rể của ông một tiếng hay không, để cho bọn họ quan tâm đến cô bé làm cháu ngoại trai điên đảo thần hồn nhiều một chút.
Sau một hồi đeo bám dai dẳng, cuối cùng cậu cả vẫn giúp Bùi Dục điều tra tình hình phạm tội của ba người kia. Cực kỳ ngoài ý muốn, ngoại trừ Văn Phúc Toàn bởi vì đánh nhau mà đã từng ngồi trong phòng giam của cảnh sát mấy năm, thì Vạn Bình Vạn An gần như được cho là một công dân tốt - - Vạn An chỉ có một lần tụ tập đánh bạc bị bắt nên bị ghi lại, mà Vạn Bình, người phụ nữ này chỗ phạm tội được ghi là không.
Biết được kết quả này, trong lòng Bùi Dục cũng bắt đầu cảm thấy bồn chồn, chẳng lẽ lúc này mẹ đẻ của cô vẫn còn chưa nghiện cờ bạc hay sao?
Cậu cả cũng đã bắt đầu sinh ra nghi ngờ đối với lời nói của cháu ngoại, chuẩn bị khi nào tan tầm về nhà sẽ gọi điện thoại cho em gái, để cho bà ấy chú ý đến hướng đi của con trai nhiều một chút, đừng để cho người khác lừa mất.
Ngày tại lúc ông vừa lúc chuẩn bị tắt giao diện đi, một người đồng nghiệp đi ngang qua chỗ ngồi của ông, trong lúc đó vô tình nhìn thấy ảnh chụp của Vạn Bình. "Này? Lão Trinh, sao ông lại điều tra người phụ nữ này vậy?"
Cậu cả: "Ông quen sao?"
Đồng nghiệp lắc đầu: "Trước kia lúc phá án đã từng tiếp xúc qua, một người phụ nữ rất đáng sợ."
"Đáng sợ?" Cậu cả khó hiểu.
Đồng nghiệp nói: "Lúc ấy khu Bạch Hoa kia đã từng xảy ra vụ việc giết người đáng sợ, ông còn nhớ không! Băm xác, cảnh tượng thảm thiết như vậy, lúc đó Tiểu Lưu bên pháp y vừa mới đi làm cũng đã phải nôn ói đến ba lần, vậy mà người phụ nữ này đến lông mày cũng không thèm nhíu lại, nhìn cô ta hình như cũng chỉ là tầm hai mươi tuổi đi?"
"Tính cách đặc biệt bình tĩnh?" Cậu cả mơ hồ cảm thấy người phụ nữ tên Vạn Bình này có khả năng không phải đơn giản như vậy.
"Có thể nói như vậy, nhưng chính xác hơn mà nói, cô ta là một người có tính cách phản xã hội điển hình người có bệnh về chướng ngại. Lại người có thể điều khiển được cảm xúc, lực khống chế rất mạnh. Hồi đó kinh nghiệm công tác của tôi không đủ, nếu không phải đã từng học một khóa về tâm lý học, thì có khả năng trong quãng thời gian điều tra đã bị cô ta dẫn dắt." Đã cách đó nhiều năm, người đồng nghiệp nói về ấn tượng trong việc giao tiếp lần đó mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.