Chương 64
Thiên Nhai Bài Thảo Thảo
27/10/2023
Trên đường về nhà, Âu Dương Tĩnh vẫn như thường ngày nói chuyện với Bùi Dục một số vấn đề ở trên điện thoại, khi nói đến chỗ mấu chốt, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt ở trên điện thoại, hoàn toàn không có để ý tình hình chung quanh mình một chút nào.
Chờ tới lúc cô ý thức được có điểm nào không thích hợp thì đã quá chậm. Đầu tiên có một người xông đến bất ngờ không cho cô kịp phòng bị cướp lấy điện thoại của cô. Ngay từ đầu Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy đây là cướp giật bình thường, nhưng mà lập tức cô liền nhận ra người cướp lấy điện thoại di động của cô trực tiếp dùng sức ném mạnh xuống đất, lại còn cùng hung hăng dùng chân dẫm lên di động một cái, thậm chí cô còn chưa nhìn thấy rõ dáng vẻ của người nọ, thì đồng bọn của hắn đã xông đến nhào về phía cô.
Nhóm người này vì cô mà tới! Trong nháy mắt Âu Dương Tĩnh liền hiểu rõ, cảm thấy bọn hắn tám phần là đám người Trần Lập Linh nói muốn xuống tay với cô kia.
Tốt xấu gì Âu Dương Tĩnh cũng đã đi theo Bùi Dục học vật lộn một đoạn thời gian, lúc này gần như là phản xạ có điều kiện đá một cái về phía người muốn đưa tay bắt lấy cô. Nhưng mà đối phương người đông thế mạnh, cô cũng không có trâu bò đến mức có thể lấy một đánh lại nhiều trong tình huống này, chạy không được mấy bước lại một lần nữa bị mấy người đó đuổi theo, trong sự hỗn loạn Âu Dương Tĩnh bị một người đẩy ngã xuống đất. Hình như có người đi đường muốn hỗ trợ, nhưng đều bị đám người kia dọa cho quay lại. Bọn hắn không chút khách khí nắm lấy áo của cô mà kéo về hướng ven đường.
Âu Dương Tĩnh muốn kêu cứu, nhưng mà vừa vặn cổ áo bị lực kéo mạnh xiết chặt ở chỗ yết hầu, chặt đến mức đến một âm thanh nhỏ cũng không thể phát ra được, cho dù kỹ xảo vật lộn của cô có tốt như thế nào, ở dưới ánh sáng của sức mạnh, thì những kỹ xảo vật lộn này kỳ thật cũng không có tác dụng gì.
Dựa theo bảng thay phiên công việc bí mật "hộ tống" Âu Dương Tĩnh về nhà thì mấy người bạn học lúc vừa mới xuống xe thật sự vẫn luôn đi theo, sau khi phát hiện hôm nay cũng giống như mọi hôm không có điều gì dị thường, thêm nữa đã bình an trôi qua ba ngày, bọn họ liền buông lỏng cảnh giác, đi được nửa đường thì ghé vào một quán ven đường mua bánh rán trái cây, kết quả là bánh còn chưa có cầm vào tay thì đã nghe đến phía trước truyền đến tiếng đánh nhau.
"Chết tiệt! Còn ăn! Gặp chuyện không may rồi!" Nam sinh phát hiện được Âu Dương Tĩnh gặp chuyện không may đầu tiên kéo nam nam sinh vẫn còn đợi bánh rán chạy về phía phương hướng Âu Dương Tĩnh gặp chuyện không may.
Nam sinh chưa lấy được bánh rán bị cậu ta túm lấy làm cho lảo đảo, thời điểm đang chạy vẫn còn không quên quay đầu lại dặn dò chú bán bánh rán: "Sư phụ! Một lát nữa cháu sẽ tới lấy bánh rán!"
Bên này chỉ có ba nam sinh, đối phương có sáu người, đều là những người có tướng mạo không tốt. Nếu đặt vào tình huống bình thường thì nhất định bọn họ sẽ không chủ động trêu chọc vào những người như thế, nhưng hiện tại bọn họ không dám nhưng cũng phải bảo vệ người bạn học bị nhóm người không tốt lành này kéo trên mặt đất. Nhất thời cơn giận trong lòng nhóm thiếu niên trung nhị bốc lên, cũng không quản đến việc bọn họ ít người, quăng cặp sách được coi là vũ khí lên đập về phía mấy người kia. Vừa đập vừa kêu lên: "Buông bạn ấy ra!"
Mấy người tới bắt Âu Dương Tĩnh hiển nhiên không nghĩ tới đột nhiên lại xuất hiện mà đứa thiếu niên này, bọn họ cầm lấy cặp sách quăng quật không ngừng, tuy không phải là vũ khí lợi hại, nhưng túi sách của học sinh trung học có trọng lượng cũng không nhẹ, một xấp sách giáo khoa kia có khối lượng tương đương như cục gạch. Nhất thời đập cho hai người cảm thấy mơ hồ.
Chẳng cha mấy tên lưu manh này cũng không phải là ngồi không, hiển nhiên bọn hắn so với những học sinh này thì đánh nhau chuyện nghiệp hơn nhiều, chỉ chừa lại một người để giữ lấy Âu Dương Tĩnh, những người khác đều lao tới bên cạnh ba nam sinh kia. Rất nhanh, hai người bị đập đến mơ hồ cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần gia nhập cuộc chiến. Cặp sách quăng tới tuy sức mạnh mười phần, nhưng thật sự quá nặng, những học sinh cả ngày ngồi trong phòng đọc sách thì cánh tay làm gì có lực, quăng không được mấy cái đã mệt tới mức thở nặng rồi, lại thêm địch nhiều ta ít, mắt thấy sẽ không thể địch lại được.
Âu Dương Tĩnh nhìn thấy bạn học bởi vì cô mà bị đánh, lại không có sức lực để phản kháng, gấp đến mức nước mắt cũng đều chảy ra rồi. Thẳng cho đến khi mở khẩu âm bằng miệng, nói bọn họ mau chạy đi. Ba người kia tuy kỹ thuật đánh nhau không được tốt, nhưng vô cùng có nghĩa khí, biết rõ là gánh không được những vẫn không có chạy đi.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một giọng nói tự nhiên vang lên: "Bọn họ ở đằng đó!"
La Vịnh Văn! Âu Dương Tĩnh nghe được rất rõ, lập tức nhận ra được giọng nói này. Ngay sau đó, sau một loạt tiếng "A a a a" trợ trận mang theo một loạt tiếng bước chân chạy về phía bọn họ, nghe qua là có không ít người tới.
Vốn dĩ hôm nay tới lượt La Vịnh Văn đi theo Âu Dương Tĩnh nhưng cô ấy lại để quên bài tập ở phòng học, nên đã chạy quay về lấy, chờ tới khi cô ấy quay trở lại thì phát hiện mấy nam sinh này đã gia nhập hỗn chiến rồi, mà nhân số còn không chiếm ưu thế nữa chứ. Vì thế ngay lập tức mở cổ họng kêu gào, những bạn học còn chưa có về nhà hoặc là cách nơi này không xa đều nha nhao chạy lại. Tuy bọn hắn đều là những người thường đánh nhau, nhưng một đám người quang cặp sách hộp văn phòng phẩm cây chổi lau cùng côn chậm rãi xông tới, có lợi ích là áp đảo về nhân số nên cũng đủ để chấn nhiếp những tên lưu manh này rồi.
Mắt thấy một đám người khí thế như vạn quân xông tới, vốn những tên lưu manh đang đánh vô cùng tận hứng cũng bị dọa sợ một phen. Vốn bọn hắn lấy tiền rồi làm việc, thấy đối phương nhiều người rõ ràng không đánh lại, giả bộ chống đỡ hai lần rồi trốn luôn.
Những học sinh này đang đánh tới mức cao hứng, đau có thể đồng ý dừng lại được, ba chân bốn cẳng bắt lấy hai tên chạy trốn chậm, khi bắt được hai tên lưu manh đó mọi người đều nhấn giữ trên mặt đất. "Báo cảnh sát..." Âu Dương Tĩnh vừa mới vừa mặt đất ngồi dậy, thấy một cảnh như vậy vội vàng khàn cổ hô lớn: "Nếu mà trở thành ẩu đả ngoài trường cũng sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm đó.." Hô xong cô cô liền ngây ngẩn cả người, làm sao mà cô biết được những học sinh coi trọng nghĩa khí này sẽ bị coi là ẩu đả ngoài trường học chứ?
Âu Dương Tĩnh vừa mới nói như vậy xong, lớp trưởng phản ứng đầu tiên, lập tức gọi 110 bào cảnh sát. Mà những nữ sinh đi cùng đều đã xúm qua, đỡ Âu Dương Tĩnh đang sững sờ từ trên mặt đất đứng dậy.
La Vịnh Văn đưa cho cô một chai nước khoáng vừa mới mở, giọng nói của Âu Dương Tĩnh khàn khàn nói một tiếng "Cảm ơn", La Vịnh Văn tinh mắt, lập tức nhìn thấy ở ngay chỗ yết hầu của Âu Dương Tĩnh có một ngấn màu hồng, khẩn trương ngăn cô lại: "Cậu cứ uống từ từ thôi, trước tiên đừng nói chuyện!" Nói xong liền cùng những nữ sinh khác phủi bụi trên quần áo của cô.
Âu Dương Tĩnh nắm chặt chai nước khoáng, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này hình như cô đã từng nhìn thấy ở chỗ nào rồi vậy. Hình như trong trí nhớ cũng có một lần như vậy, những bạn học bênh vực kẻ yếu cũng chậm rãi chạy tới, đánh đuổi được những tên lưu manh khi dễ cô... Thậm chí ngay cả việc mua nước cho cô uống, giúp cô phủi bịu trấn an cô cũng là những nữ sinh như thế này...
Cô nhìn những bạn nam đang giữ chặt tên lưu manh, lại chuyển hướng về phía La Vịnh Văn đang giúp cô chỉnh lại đầu tóc, một gương mặt quen thuộc giống như trở thành một cái chìa khóa mở ra một góc bí mật được đặt ở một góc khuất nào đó. Một cảm giác giam cầm nào đó ở trong đầu lập tức vỡ nát, một lượng ký ức thật lớn từ chỗ bị khóa lại dâng trào lên, bỗng nhiên Âu Dương Tĩnh thấy trong đầu đều là một mảnh ầm ầm, trí nhớ trong đầu đan xen cùng hiện thực xuất hiện, trong lúc này cô cũng không thể nào phân biệt được cái nào mới là thật.
Nhưng học sinh chỉ cho là Âu Dương Tĩnh bị dọa cho sợ, từng người một nói lời trấn an cô. Mới vừa rồi những thiếu niên trung nhị với khí thế bình bừng nay lại trở thành nhóm bảo bảo ôn nhu săn sóc và ngoan ngoãn.
Từ lúc mất liên lạc với Âu Dương Tĩnh, trái tim Bùi Dục giống như muốn từ cổ họng vọt ra ngoài, hận không thể tìm được một cánh cửa vận chuyển trực tiếp đưa anh đến chỗ Âu Dương tĩnh ngay lập tức. Chờ tới khi anh vô cùng lo lắng đi tới, liền thấy ven đường có hơn mười học sinh mặc đồng phục của Ngũ trung đang vây quanh. Tuy chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng không có nhìn thấy được Âu Dương Tĩnh, nhưng lúc này anh lập tức nhận ra nhóm người này đều là bạn học cùng lớp của Âu Dương Tĩnh, tuy không biết làm sao bọn họ lại tụ tập ở ven đường, nhưng anh vẫn vừa gọi tên Âu Dương Tĩnh vừa chạy tới.
"Âu Dương Tĩnh!"
Giọng nói Bùi Dục xuyên qua đám người rơi vào trong tai Âu Dương Tĩnh. Cô quay đầu lại, ánh mắt nhìn qua nhóm người, thấy Bùi Dục với vẻ mặt vô cùng lo lắng, gần như là trong nháy mắt, những trí nhớ hỗn loạn đột nhiên lại xuất hiện rồi.
Đúng rồi, chính là gương mặt này, vào mùa hè năm mười tám tuổi ấy, trước khi gặp được tử thần thì cô đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc này cuối cùng.
Ở trên lối đi bộ gần sân vận động, nhìn bọn họ đang đi trên đường, Bùi Dục không có ra tay cứu giúp, mà cô cũng không có hướng về phía anh cầu cứu.
Cô không nhớ rõ lúc ấy chính mình đang nghĩ gì, điều duy nhất có thể khẳng định là, lúc ấy cô bị ném vào trong xe, bị người ta nhét vải vào miệng rồi bịt luôn cả mũi về sau từ từ mất đi ý thức, nhất định là cô đã chết. Tuy không biết vì điều gì, thời điểm tỉnh lại, cô lại trở về trong cơ thể năm mười bốn tuổi, nằm ở nơi vẫn ở bốn năm trước, mà bà nội sức khỏe vẫn vô cùng tốt gọi cô rời giường ăn bữa sáng.
Lúc đó cũng là lúc ánh mặt trời chiếu từ người vào trong gian phòng làm cho căn phòng tràn đầy sự ấm áp, cảm giác chân thật tốt đẹp đó làm cho cô nhanh chóng coi những trí nhớ không thể chịu nổi này trở thành ác mộng, sau đó quên mất chúng, sinh hoạt giống như cô vừa mới mười bốn tuổi vậy.
Nhưng hiện tại xem ra, đó không phải là mơ.
Ít nhất ở trong ký ức, năm thứ ba sơ trung đời trước đã chết của cô, bạn cùng lớp cũng từng cứu cô ra khỏi tay của những tên lưu manh này... Nhìn gương mặt của những học sinh cùng trong trí nhớ cũng không khác là bao này, nước mắt không thể kìm nén được nữa: "Cảm ơn các cậu..." Cô chân thành tha thiết nói lời cảm ơn, sau đó ôm lấy La Vịnh Văn, nước mắt bắt đầu chảy ra một cách điên cuồng.
Khi đó ngàn vạn cô cũng không có nghĩ tới, những bạn học cũng như cô bình thường ôn hòa vậy mà có thể dùng bất kể mọi thứ để bảo vệ cô. Nếu không có bọn họ, có lẽ căn bản là cô thể thể sống tới cấp ba đi?
Vốn Bùi Dục vội vã chạy tới an ủi cô, nhưng mà vào thời điểm bốn mắt nhìn nhau với Âu Dương Tĩnh, một tia sáng trong ánh mắt Âu Dương Tĩnh làm cho lòng anh trầm xuống. Ánh mắt lạnh nhạt như vậy, quả thực rất giống với ánh mắt cuối cùng trong trí nhớ của anh vậy, anh không tự giác mà dừng bước chân lại. Nhìn Âu Dương Tĩnh nói lời cảm ơn với các bạn, lại gục ở trên vai La Vịnh Văn mà khóc, anh cứ như thế một bước cũng không thể chuyển động được.
"Anh Bùi, cậu đang phát ngốc cái gì vậy?" Cùng đi qua có Vu Nhất Dương cùng Khưu MInh Đạt đụng anh một cái.
Mấy người La Vịnh Văn cũng nhìn thấy Bùi Dục. Thừa dịp vào lúc Âu Dương Tĩnh khóc, cô ấy vụng trộm đưa tay ngoắc ngoắc về phía Bùi Dục, ý bảo anh nhanh chóng đến đây.
Lúc này Bùi Dục mới lấy lại tinh thần. Bỏ đi những ý nghĩ đáng sợ ở trong đầu, bước đến bên cạnh Âu Dương Tĩnh, ôm lấy cô vào trong lồng ngực của bản thân mình, trong quá trình chuyển qua, tuy Âu Dương Tĩnh vẫn còn đang vùi đầu vào khóc, nhưng lại không có bất cứ một hành động bài xích hành động của anh một chút nào, cuối cùng vẫn làm cho anh yên tâm không ít.
"La Vịnh Văn, đây là có chuyện gì vậy?" Bùi Dục hỏi.
La Vịnh Văn đột nhiên bị gọi tên nên thấy hoảng sợ, làm sao bạn trai Âu Dương Tĩnh lại biết tên của cô? Chẳng cô ấy cũng nói đến chuyện ba bạn nam kia tới cứu Âu Dương Tĩnh cùng chuyện cô ấy gọi nhóm người đến cho anh nghe một lần. Khi Bùi Dục nghe thấy học sinh lớp sáu tự tổ chức việc bảo vệ Âu Dương Tĩnh cũng cảm thấy cô cùng kinh ngạc cùng khiếp sợ, ngược lại Vu Nhất Dương cùng Khưu Minh Đạt đều có vẻ mặt rất tán thành, thẳng thắng khen ngợi những bạn học lớp sáu đều là những người nghĩa hiệp.
"Trước tiên đi phòng khám xém thử, mấy người các cậu đều đã bị thương rồi." Bùi Dục cắt ngang lời bọn họ, nhanh chóng liếc mắt nhìn ba bạn nam sinh kia một cái. "Âu Dương Tĩnh cũng cần phải kiểm tra một phen."
Vì thế một đám người chia ra một nửa ở lại giữ chặt hai tên lưu manh kia, thuận tiên đi cùng cảnh sát, nửa còn lại đỡ bốn người bị thương chậm rãi đi về phương hướng của phòng khám nhỏ, thời điểm một đám người ùa vào xem bệnh thiếu chút nữa cũng dọa luôn cả bác sĩ. May là sau khi kiểm tra một phen, mấy người cũng chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, một vệt đỏ dài trên cổ Âu Dương Tĩnh cũng không có gì đáng ngại. Lúc này Bùi Dục mới yên tâm.
Kiểm tra xong, cảnh sát cũng đã đến được một lúc, đưa cả mấy học sinh cùng hai tên lưu manh định chạy trốn về đồn cảnh sát. Sau khi ghi chép xong rời khỏi cục thì trời cũng đã tối một lúc lâu rồi.
"Ai nha! Bánh rán của mình!" Nam sinh mua bánh rán nhưng còn chưa có lấy đột nhiên kêu rên một tiếng, cậu ta kêu một tiếng như vậy, nhất thời làm cho mọi người cảm thấy cực kỳ đói, nhao nhao mắng cậu ta nhắc tới việc ăn lúc này để làm gì chứ.
"Tôi mời các cậu đi ăn lẩu." Đột nhiên Bùi Dục nói, những học sinh lớp sáu náo loạn như vậy cũng vì hiểu được bụng đã đói đến mức kêu thành tiếng rồi, nhưng mà Bùi Dục đối với bọn họ nói tới cùng cũng chỉ là người xa lạ, vì thế nhao nhao lễ phép cự tuyệt đề nghị của Bùi Dục.
Bùi Dục không cần nhìn cũng biết bọn họ đàn xấu hổ, cũng không phải thật sự là không muốn ăn, vì thế nói: "Đừng khách khí, tôi cũng chỉ là muốn cảm ơn các cậu đã cứu Âu Dương Tĩnh mà thôi."
"Không cần cảm ơn, người của lớp mình mà không che chở được thì về sau còn có thể làm gì chứ?" Bàn tay to của lớp trưởng vung lên, những bạn học khác cũng nhao nhao phụ họa theo, giống như Bùi Dục chỉ là "người ngoài" lại tới cảm ơn bọn họ cứu bạn học trong lớp mình là việc vô cùng không nên.
Bùi Dục bật cười: "Tôi đây là muốn cảm ơn các cậu đã cứu bạn gái của tôi." Anh vừa nói như vậy, nhất thời những bạn học đó đều phát ra những tiếng như "A..." "Thì ra là thế". "Đi thôi! Chậm thêm một chút nữa là muốn đóng cửa tiệm luông rồi." Bùi Dục nói xong lại chỉ đích danh tên của La Vịnh Văn cùng hai tùy tùng đắc lực của mình dẫn mọi người cùng đi.
Lúc này Âu Dương Tĩnh cũng đều đã bình tĩnh trở lại, cô đối với việc Bùi Dục công khai thân phận cũng không có nói cái gì. Chỉ ngẩng đầu lên nói với anh: "Đi tìm điện thoại di động đã, mới vừa rồi bị đám lưu manh đó ném xuống đất, không biết có bị hư hỏng gì không." Cổ họng của cô bởi vì bị xiết quá chặt nên giọng nói vẫn còn chút khàn khàn.
Bùi Dục không tốn nhiều công sức đã nhặt được cái điện thoại kia về. Thử một chút, quả nhiên là bị hỏng triệt để rồi. "Cái này bỏ thôi, hôm nào mình đưa cho cậu cái khác."
Âu Dương Tĩnh không có nói chuyện, cố ý lấy lại cái di động đã bị ném hỏng ở chỗ ngã tư kia qua, nắm chiếc điện thoại đã không còn nóng ở trong lòng bàn tay.
------oOo------
Chờ tới lúc cô ý thức được có điểm nào không thích hợp thì đã quá chậm. Đầu tiên có một người xông đến bất ngờ không cho cô kịp phòng bị cướp lấy điện thoại của cô. Ngay từ đầu Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy đây là cướp giật bình thường, nhưng mà lập tức cô liền nhận ra người cướp lấy điện thoại di động của cô trực tiếp dùng sức ném mạnh xuống đất, lại còn cùng hung hăng dùng chân dẫm lên di động một cái, thậm chí cô còn chưa nhìn thấy rõ dáng vẻ của người nọ, thì đồng bọn của hắn đã xông đến nhào về phía cô.
Nhóm người này vì cô mà tới! Trong nháy mắt Âu Dương Tĩnh liền hiểu rõ, cảm thấy bọn hắn tám phần là đám người Trần Lập Linh nói muốn xuống tay với cô kia.
Tốt xấu gì Âu Dương Tĩnh cũng đã đi theo Bùi Dục học vật lộn một đoạn thời gian, lúc này gần như là phản xạ có điều kiện đá một cái về phía người muốn đưa tay bắt lấy cô. Nhưng mà đối phương người đông thế mạnh, cô cũng không có trâu bò đến mức có thể lấy một đánh lại nhiều trong tình huống này, chạy không được mấy bước lại một lần nữa bị mấy người đó đuổi theo, trong sự hỗn loạn Âu Dương Tĩnh bị một người đẩy ngã xuống đất. Hình như có người đi đường muốn hỗ trợ, nhưng đều bị đám người kia dọa cho quay lại. Bọn hắn không chút khách khí nắm lấy áo của cô mà kéo về hướng ven đường.
Âu Dương Tĩnh muốn kêu cứu, nhưng mà vừa vặn cổ áo bị lực kéo mạnh xiết chặt ở chỗ yết hầu, chặt đến mức đến một âm thanh nhỏ cũng không thể phát ra được, cho dù kỹ xảo vật lộn của cô có tốt như thế nào, ở dưới ánh sáng của sức mạnh, thì những kỹ xảo vật lộn này kỳ thật cũng không có tác dụng gì.
Dựa theo bảng thay phiên công việc bí mật "hộ tống" Âu Dương Tĩnh về nhà thì mấy người bạn học lúc vừa mới xuống xe thật sự vẫn luôn đi theo, sau khi phát hiện hôm nay cũng giống như mọi hôm không có điều gì dị thường, thêm nữa đã bình an trôi qua ba ngày, bọn họ liền buông lỏng cảnh giác, đi được nửa đường thì ghé vào một quán ven đường mua bánh rán trái cây, kết quả là bánh còn chưa có cầm vào tay thì đã nghe đến phía trước truyền đến tiếng đánh nhau.
"Chết tiệt! Còn ăn! Gặp chuyện không may rồi!" Nam sinh phát hiện được Âu Dương Tĩnh gặp chuyện không may đầu tiên kéo nam nam sinh vẫn còn đợi bánh rán chạy về phía phương hướng Âu Dương Tĩnh gặp chuyện không may.
Nam sinh chưa lấy được bánh rán bị cậu ta túm lấy làm cho lảo đảo, thời điểm đang chạy vẫn còn không quên quay đầu lại dặn dò chú bán bánh rán: "Sư phụ! Một lát nữa cháu sẽ tới lấy bánh rán!"
Bên này chỉ có ba nam sinh, đối phương có sáu người, đều là những người có tướng mạo không tốt. Nếu đặt vào tình huống bình thường thì nhất định bọn họ sẽ không chủ động trêu chọc vào những người như thế, nhưng hiện tại bọn họ không dám nhưng cũng phải bảo vệ người bạn học bị nhóm người không tốt lành này kéo trên mặt đất. Nhất thời cơn giận trong lòng nhóm thiếu niên trung nhị bốc lên, cũng không quản đến việc bọn họ ít người, quăng cặp sách được coi là vũ khí lên đập về phía mấy người kia. Vừa đập vừa kêu lên: "Buông bạn ấy ra!"
Mấy người tới bắt Âu Dương Tĩnh hiển nhiên không nghĩ tới đột nhiên lại xuất hiện mà đứa thiếu niên này, bọn họ cầm lấy cặp sách quăng quật không ngừng, tuy không phải là vũ khí lợi hại, nhưng túi sách của học sinh trung học có trọng lượng cũng không nhẹ, một xấp sách giáo khoa kia có khối lượng tương đương như cục gạch. Nhất thời đập cho hai người cảm thấy mơ hồ.
Chẳng cha mấy tên lưu manh này cũng không phải là ngồi không, hiển nhiên bọn hắn so với những học sinh này thì đánh nhau chuyện nghiệp hơn nhiều, chỉ chừa lại một người để giữ lấy Âu Dương Tĩnh, những người khác đều lao tới bên cạnh ba nam sinh kia. Rất nhanh, hai người bị đập đến mơ hồ cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần gia nhập cuộc chiến. Cặp sách quăng tới tuy sức mạnh mười phần, nhưng thật sự quá nặng, những học sinh cả ngày ngồi trong phòng đọc sách thì cánh tay làm gì có lực, quăng không được mấy cái đã mệt tới mức thở nặng rồi, lại thêm địch nhiều ta ít, mắt thấy sẽ không thể địch lại được.
Âu Dương Tĩnh nhìn thấy bạn học bởi vì cô mà bị đánh, lại không có sức lực để phản kháng, gấp đến mức nước mắt cũng đều chảy ra rồi. Thẳng cho đến khi mở khẩu âm bằng miệng, nói bọn họ mau chạy đi. Ba người kia tuy kỹ thuật đánh nhau không được tốt, nhưng vô cùng có nghĩa khí, biết rõ là gánh không được những vẫn không có chạy đi.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một giọng nói tự nhiên vang lên: "Bọn họ ở đằng đó!"
La Vịnh Văn! Âu Dương Tĩnh nghe được rất rõ, lập tức nhận ra được giọng nói này. Ngay sau đó, sau một loạt tiếng "A a a a" trợ trận mang theo một loạt tiếng bước chân chạy về phía bọn họ, nghe qua là có không ít người tới.
Vốn dĩ hôm nay tới lượt La Vịnh Văn đi theo Âu Dương Tĩnh nhưng cô ấy lại để quên bài tập ở phòng học, nên đã chạy quay về lấy, chờ tới khi cô ấy quay trở lại thì phát hiện mấy nam sinh này đã gia nhập hỗn chiến rồi, mà nhân số còn không chiếm ưu thế nữa chứ. Vì thế ngay lập tức mở cổ họng kêu gào, những bạn học còn chưa có về nhà hoặc là cách nơi này không xa đều nha nhao chạy lại. Tuy bọn hắn đều là những người thường đánh nhau, nhưng một đám người quang cặp sách hộp văn phòng phẩm cây chổi lau cùng côn chậm rãi xông tới, có lợi ích là áp đảo về nhân số nên cũng đủ để chấn nhiếp những tên lưu manh này rồi.
Mắt thấy một đám người khí thế như vạn quân xông tới, vốn những tên lưu manh đang đánh vô cùng tận hứng cũng bị dọa sợ một phen. Vốn bọn hắn lấy tiền rồi làm việc, thấy đối phương nhiều người rõ ràng không đánh lại, giả bộ chống đỡ hai lần rồi trốn luôn.
Những học sinh này đang đánh tới mức cao hứng, đau có thể đồng ý dừng lại được, ba chân bốn cẳng bắt lấy hai tên chạy trốn chậm, khi bắt được hai tên lưu manh đó mọi người đều nhấn giữ trên mặt đất. "Báo cảnh sát..." Âu Dương Tĩnh vừa mới vừa mặt đất ngồi dậy, thấy một cảnh như vậy vội vàng khàn cổ hô lớn: "Nếu mà trở thành ẩu đả ngoài trường cũng sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm đó.." Hô xong cô cô liền ngây ngẩn cả người, làm sao mà cô biết được những học sinh coi trọng nghĩa khí này sẽ bị coi là ẩu đả ngoài trường học chứ?
Âu Dương Tĩnh vừa mới nói như vậy xong, lớp trưởng phản ứng đầu tiên, lập tức gọi 110 bào cảnh sát. Mà những nữ sinh đi cùng đều đã xúm qua, đỡ Âu Dương Tĩnh đang sững sờ từ trên mặt đất đứng dậy.
La Vịnh Văn đưa cho cô một chai nước khoáng vừa mới mở, giọng nói của Âu Dương Tĩnh khàn khàn nói một tiếng "Cảm ơn", La Vịnh Văn tinh mắt, lập tức nhìn thấy ở ngay chỗ yết hầu của Âu Dương Tĩnh có một ngấn màu hồng, khẩn trương ngăn cô lại: "Cậu cứ uống từ từ thôi, trước tiên đừng nói chuyện!" Nói xong liền cùng những nữ sinh khác phủi bụi trên quần áo của cô.
Âu Dương Tĩnh nắm chặt chai nước khoáng, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này hình như cô đã từng nhìn thấy ở chỗ nào rồi vậy. Hình như trong trí nhớ cũng có một lần như vậy, những bạn học bênh vực kẻ yếu cũng chậm rãi chạy tới, đánh đuổi được những tên lưu manh khi dễ cô... Thậm chí ngay cả việc mua nước cho cô uống, giúp cô phủi bịu trấn an cô cũng là những nữ sinh như thế này...
Cô nhìn những bạn nam đang giữ chặt tên lưu manh, lại chuyển hướng về phía La Vịnh Văn đang giúp cô chỉnh lại đầu tóc, một gương mặt quen thuộc giống như trở thành một cái chìa khóa mở ra một góc bí mật được đặt ở một góc khuất nào đó. Một cảm giác giam cầm nào đó ở trong đầu lập tức vỡ nát, một lượng ký ức thật lớn từ chỗ bị khóa lại dâng trào lên, bỗng nhiên Âu Dương Tĩnh thấy trong đầu đều là một mảnh ầm ầm, trí nhớ trong đầu đan xen cùng hiện thực xuất hiện, trong lúc này cô cũng không thể nào phân biệt được cái nào mới là thật.
Nhưng học sinh chỉ cho là Âu Dương Tĩnh bị dọa cho sợ, từng người một nói lời trấn an cô. Mới vừa rồi những thiếu niên trung nhị với khí thế bình bừng nay lại trở thành nhóm bảo bảo ôn nhu săn sóc và ngoan ngoãn.
Từ lúc mất liên lạc với Âu Dương Tĩnh, trái tim Bùi Dục giống như muốn từ cổ họng vọt ra ngoài, hận không thể tìm được một cánh cửa vận chuyển trực tiếp đưa anh đến chỗ Âu Dương tĩnh ngay lập tức. Chờ tới khi anh vô cùng lo lắng đi tới, liền thấy ven đường có hơn mười học sinh mặc đồng phục của Ngũ trung đang vây quanh. Tuy chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng không có nhìn thấy được Âu Dương Tĩnh, nhưng lúc này anh lập tức nhận ra nhóm người này đều là bạn học cùng lớp của Âu Dương Tĩnh, tuy không biết làm sao bọn họ lại tụ tập ở ven đường, nhưng anh vẫn vừa gọi tên Âu Dương Tĩnh vừa chạy tới.
"Âu Dương Tĩnh!"
Giọng nói Bùi Dục xuyên qua đám người rơi vào trong tai Âu Dương Tĩnh. Cô quay đầu lại, ánh mắt nhìn qua nhóm người, thấy Bùi Dục với vẻ mặt vô cùng lo lắng, gần như là trong nháy mắt, những trí nhớ hỗn loạn đột nhiên lại xuất hiện rồi.
Đúng rồi, chính là gương mặt này, vào mùa hè năm mười tám tuổi ấy, trước khi gặp được tử thần thì cô đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc này cuối cùng.
Ở trên lối đi bộ gần sân vận động, nhìn bọn họ đang đi trên đường, Bùi Dục không có ra tay cứu giúp, mà cô cũng không có hướng về phía anh cầu cứu.
Cô không nhớ rõ lúc ấy chính mình đang nghĩ gì, điều duy nhất có thể khẳng định là, lúc ấy cô bị ném vào trong xe, bị người ta nhét vải vào miệng rồi bịt luôn cả mũi về sau từ từ mất đi ý thức, nhất định là cô đã chết. Tuy không biết vì điều gì, thời điểm tỉnh lại, cô lại trở về trong cơ thể năm mười bốn tuổi, nằm ở nơi vẫn ở bốn năm trước, mà bà nội sức khỏe vẫn vô cùng tốt gọi cô rời giường ăn bữa sáng.
Lúc đó cũng là lúc ánh mặt trời chiếu từ người vào trong gian phòng làm cho căn phòng tràn đầy sự ấm áp, cảm giác chân thật tốt đẹp đó làm cho cô nhanh chóng coi những trí nhớ không thể chịu nổi này trở thành ác mộng, sau đó quên mất chúng, sinh hoạt giống như cô vừa mới mười bốn tuổi vậy.
Nhưng hiện tại xem ra, đó không phải là mơ.
Ít nhất ở trong ký ức, năm thứ ba sơ trung đời trước đã chết của cô, bạn cùng lớp cũng từng cứu cô ra khỏi tay của những tên lưu manh này... Nhìn gương mặt của những học sinh cùng trong trí nhớ cũng không khác là bao này, nước mắt không thể kìm nén được nữa: "Cảm ơn các cậu..." Cô chân thành tha thiết nói lời cảm ơn, sau đó ôm lấy La Vịnh Văn, nước mắt bắt đầu chảy ra một cách điên cuồng.
Khi đó ngàn vạn cô cũng không có nghĩ tới, những bạn học cũng như cô bình thường ôn hòa vậy mà có thể dùng bất kể mọi thứ để bảo vệ cô. Nếu không có bọn họ, có lẽ căn bản là cô thể thể sống tới cấp ba đi?
Vốn Bùi Dục vội vã chạy tới an ủi cô, nhưng mà vào thời điểm bốn mắt nhìn nhau với Âu Dương Tĩnh, một tia sáng trong ánh mắt Âu Dương Tĩnh làm cho lòng anh trầm xuống. Ánh mắt lạnh nhạt như vậy, quả thực rất giống với ánh mắt cuối cùng trong trí nhớ của anh vậy, anh không tự giác mà dừng bước chân lại. Nhìn Âu Dương Tĩnh nói lời cảm ơn với các bạn, lại gục ở trên vai La Vịnh Văn mà khóc, anh cứ như thế một bước cũng không thể chuyển động được.
"Anh Bùi, cậu đang phát ngốc cái gì vậy?" Cùng đi qua có Vu Nhất Dương cùng Khưu MInh Đạt đụng anh một cái.
Mấy người La Vịnh Văn cũng nhìn thấy Bùi Dục. Thừa dịp vào lúc Âu Dương Tĩnh khóc, cô ấy vụng trộm đưa tay ngoắc ngoắc về phía Bùi Dục, ý bảo anh nhanh chóng đến đây.
Lúc này Bùi Dục mới lấy lại tinh thần. Bỏ đi những ý nghĩ đáng sợ ở trong đầu, bước đến bên cạnh Âu Dương Tĩnh, ôm lấy cô vào trong lồng ngực của bản thân mình, trong quá trình chuyển qua, tuy Âu Dương Tĩnh vẫn còn đang vùi đầu vào khóc, nhưng lại không có bất cứ một hành động bài xích hành động của anh một chút nào, cuối cùng vẫn làm cho anh yên tâm không ít.
"La Vịnh Văn, đây là có chuyện gì vậy?" Bùi Dục hỏi.
La Vịnh Văn đột nhiên bị gọi tên nên thấy hoảng sợ, làm sao bạn trai Âu Dương Tĩnh lại biết tên của cô? Chẳng cô ấy cũng nói đến chuyện ba bạn nam kia tới cứu Âu Dương Tĩnh cùng chuyện cô ấy gọi nhóm người đến cho anh nghe một lần. Khi Bùi Dục nghe thấy học sinh lớp sáu tự tổ chức việc bảo vệ Âu Dương Tĩnh cũng cảm thấy cô cùng kinh ngạc cùng khiếp sợ, ngược lại Vu Nhất Dương cùng Khưu Minh Đạt đều có vẻ mặt rất tán thành, thẳng thắng khen ngợi những bạn học lớp sáu đều là những người nghĩa hiệp.
"Trước tiên đi phòng khám xém thử, mấy người các cậu đều đã bị thương rồi." Bùi Dục cắt ngang lời bọn họ, nhanh chóng liếc mắt nhìn ba bạn nam sinh kia một cái. "Âu Dương Tĩnh cũng cần phải kiểm tra một phen."
Vì thế một đám người chia ra một nửa ở lại giữ chặt hai tên lưu manh kia, thuận tiên đi cùng cảnh sát, nửa còn lại đỡ bốn người bị thương chậm rãi đi về phương hướng của phòng khám nhỏ, thời điểm một đám người ùa vào xem bệnh thiếu chút nữa cũng dọa luôn cả bác sĩ. May là sau khi kiểm tra một phen, mấy người cũng chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, một vệt đỏ dài trên cổ Âu Dương Tĩnh cũng không có gì đáng ngại. Lúc này Bùi Dục mới yên tâm.
Kiểm tra xong, cảnh sát cũng đã đến được một lúc, đưa cả mấy học sinh cùng hai tên lưu manh định chạy trốn về đồn cảnh sát. Sau khi ghi chép xong rời khỏi cục thì trời cũng đã tối một lúc lâu rồi.
"Ai nha! Bánh rán của mình!" Nam sinh mua bánh rán nhưng còn chưa có lấy đột nhiên kêu rên một tiếng, cậu ta kêu một tiếng như vậy, nhất thời làm cho mọi người cảm thấy cực kỳ đói, nhao nhao mắng cậu ta nhắc tới việc ăn lúc này để làm gì chứ.
"Tôi mời các cậu đi ăn lẩu." Đột nhiên Bùi Dục nói, những học sinh lớp sáu náo loạn như vậy cũng vì hiểu được bụng đã đói đến mức kêu thành tiếng rồi, nhưng mà Bùi Dục đối với bọn họ nói tới cùng cũng chỉ là người xa lạ, vì thế nhao nhao lễ phép cự tuyệt đề nghị của Bùi Dục.
Bùi Dục không cần nhìn cũng biết bọn họ đàn xấu hổ, cũng không phải thật sự là không muốn ăn, vì thế nói: "Đừng khách khí, tôi cũng chỉ là muốn cảm ơn các cậu đã cứu Âu Dương Tĩnh mà thôi."
"Không cần cảm ơn, người của lớp mình mà không che chở được thì về sau còn có thể làm gì chứ?" Bàn tay to của lớp trưởng vung lên, những bạn học khác cũng nhao nhao phụ họa theo, giống như Bùi Dục chỉ là "người ngoài" lại tới cảm ơn bọn họ cứu bạn học trong lớp mình là việc vô cùng không nên.
Bùi Dục bật cười: "Tôi đây là muốn cảm ơn các cậu đã cứu bạn gái của tôi." Anh vừa nói như vậy, nhất thời những bạn học đó đều phát ra những tiếng như "A..." "Thì ra là thế". "Đi thôi! Chậm thêm một chút nữa là muốn đóng cửa tiệm luông rồi." Bùi Dục nói xong lại chỉ đích danh tên của La Vịnh Văn cùng hai tùy tùng đắc lực của mình dẫn mọi người cùng đi.
Lúc này Âu Dương Tĩnh cũng đều đã bình tĩnh trở lại, cô đối với việc Bùi Dục công khai thân phận cũng không có nói cái gì. Chỉ ngẩng đầu lên nói với anh: "Đi tìm điện thoại di động đã, mới vừa rồi bị đám lưu manh đó ném xuống đất, không biết có bị hư hỏng gì không." Cổ họng của cô bởi vì bị xiết quá chặt nên giọng nói vẫn còn chút khàn khàn.
Bùi Dục không tốn nhiều công sức đã nhặt được cái điện thoại kia về. Thử một chút, quả nhiên là bị hỏng triệt để rồi. "Cái này bỏ thôi, hôm nào mình đưa cho cậu cái khác."
Âu Dương Tĩnh không có nói chuyện, cố ý lấy lại cái di động đã bị ném hỏng ở chỗ ngã tư kia qua, nắm chiếc điện thoại đã không còn nóng ở trong lòng bàn tay.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.