Chương 82
Thiên Nhai Bài Thảo Thảo
27/10/2023
Vạn Bình bị bắt không bao lâu Bùi Dục liền biết được tin đáng chúc mừng này. Trước tiên anh nói tin tức này cho Âu Dương Tĩnh biết. "Đến khi chúng ta học đại học, bà ta cũng khó có khả năng được thả ra, cuối cùng lần này cũng có thể yên tâm được rồi!" Bùi Dục vui vẻ đầy phấn chấn nói.
Âu Dương Tĩnh so với anh thì bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ cười yếu ớt gật đầu.
Loại phản ứng này so với những gì Bùi Dục nghĩ còn lãnh đạm hơn nhiều, anh nghỉ hoặc hỏi: "Có phải cậu đang lo lắng đến chuyện gì khác hay không? Thật ra bà ta cũng chỉ là mẹ trên ý nghĩ sinh lý học mà thôi, cho dù có nhận hình phạt như thế nào cũng sẽ không có ảnh hưởng đối với cậu." Bùi Dục có ý muốn làm cho lòng cô nhẹ nhõm hơn.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Mình không có lo lắng. Chỉ là khi nghe được tin tức bà ấy bị bắt nên tâm tình có chút phức tạp..." Cô nói xong bỗng nhiên thấy Bùi Dục bởi vì biểu hiện của cô mà cũng trở nên vô cùng lo lắng, thật là, hiện tại lấy tuổi tác trên tâm lý thì Bùi Dục so với cô còn nhỏ tuổi hơn, tại sao cô lại không biết xấu hổ mà để cho một nam sinh nhỏ tuổi hơn tiếp tục quan tâm đến mình chứ? Cô nhớ lại, dơ tay vuốt mi tâm của Bùi Dục an ủi một phen: "Đừng nhíu mày, mình thật sự không có việc gì! Cậu nói rất đúng, chúng ta có nên đi chúc mừng một phen hay không?
Bùi Dục thận trọng nhìn Âu Dương Tĩnh, sau khi thấy biểu cảm thay đổi của cô liền biết cô coi như một tên nhóc tuổi còn nhỏ, ngay cả khi nắm tay cũng có cảm giác như chị gái dắt em trai vậy. Bùi Dục cực kỳ khó chịu, hận không thể lập tức nói cho cô biết anh cũng giống như cô là trọng sinh, mới không phải là một nam sinh nhỏ tuổi. Nhưng mà...
Vẫn lại thôi! Khi vừa mới trọng sinh anh còn muốn sau khi quen thuộc sẽ nói cho Âu Dương Tĩnh biết anh trọng sinh. Kết quả hiện tại khi hai người ở chung một chỗ càng lâu anh lại càng không có dũng khí thẳng thắn với cô. Đặc biệt là sau khi biết Âu Dương Tĩnh cũng là trọng sinh. Vẫn cứ như trước đây vậy, dù sao đời này anh đều sẽ đối xử tốt với cô.
Âu Dương Tĩnh chưa đi được mấy bước liền phát hiện Bùi Dục đã đảo khách thành chủ dắt tay cô, lại còn chuyển tư thế dắt tay biến thành mười ngón đan vào nhau. Âu Dương Tĩnh hơi cho mặt một phen, có ý muốn tránh anh. "Mau buông tay đi, người khác đang nhìn đó! Quá mất mặt!" Cô nhỏ giọng nói.
Bùi Dục ngẩng đầu lên, làm một lần cho có tiếng cũng có miếng là một thiếu niên trung học. "Chúng ta quang minh chính đại yêu đương làm gì mà mất mặt chứ? Bọn họ đó là do ghen tị biết không." Bùi Dục nói xong các ngón tay lại còn nắm chặt hơn nữa.
Âu Dương Tĩnh: . . .
Thôi, dù sao cô vẫn còn đang ở trong vỏ bọc vị thành niên, tuổi còn nhỏ mất mặt cũng không có sợ.
"Cậu muốn ăn cái gì? Hôm nay mình mời khách." Âu Dương Tĩnh hỏi Bùi Dục, dù sao phương thức ăn mừng của bọn họ vẫn đều là ăn mừng một bữa.
Bùi Dục suy nghĩ nói: "Đều đã tốt nghiệp sơ trung rồi, đổi phương thức ăn mừng khác đi."
Sau đó Bùi Dục đề nghị hai người đi khu vui chơi.
Tuy không phải chủ nhật nhưng vẫn là vào kỳ nghỉ hè những địa phương như khu vui chơi này mỗi ngày đều chật ních khách tham gia, bên trong cơ bản là không có nơi nào là không cần phải xếp hàng, nhưng hạng mục kích thích mạo hiểm như tàu lượn siêu tốc và tàu lượn dọc thì phải xếp hàng càng nhiều hơn rồi.
"Chọn trò ít người chơi sao?" Bùi Dục đưa cho Âu Dương Tĩnh một cái hộp giống hình quả trứng, anh hỏi như vậy là bình thường dáng vẻ của Âu Dương Tĩnh bình thường luôn sợ lãng phí một phút đồng hồ vậy, đoán là sẽ cực kỳ không kiên nhẫn đi xếp hàng.
Âu Dương Tĩnh chỉ vào một chỗ cách bọn họ không xa: "Mình muốn chơi cái kia."
Bùi Dục vừa nhìn là biết cô chỉ vào trò tàu lượn dọc có nhiều người xếp hàng nhất. "Cậu xác định? !" Bùi Dục kinh ngạc hỏi, anh thật không ngờ Âu Dương Tĩnh vừa tới liền chọn trò có cảm giác mạnh như vậy.
Âu Dương Tĩnh gật đầu: "Thời gian có hạn, đương nhiên phải chơi cho thật tốt rồi." Cô nói như vậy, Bùi Dục liền suy nghĩ cẩn thận, dựa theo quy định thời gian của bà nội, thời gian bọn họ được đi chơi trong ngày tối đa là ba giờ đồng hồ. Nói về việc chơi trò chơi đứng đầu thì có thêm cả thời gian xếp hàng nữa cũng đều có thể chơi được hai ba trò nữa. Những trò ít được quan tâm tuy thời gian xếp hàng ngắn nhưng cũng không phải là hạng mục chính của khu vui chơi, so đi so lại thì xếp hàng vẫn là tốt hơn.
"Không nghĩ tới vậy mà cậu lại thích hạng mục kích thích mạo hiểm này." Thời điểm xếp hàng Bùi Dục nói. Bình thường dáng vẻ Âu Dương Tĩnh vẫn luôn điềm đạm nho nhã, anh còn tưởng rằng cô sẽ nói muốn ngồi vòng đu quay cơ.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Cũng không phải là mình thích, mình chưa từng chơi qua. Nhưng mà xem nơi này có nhiều người xếp hàng như vậy thì nhất định chơi rất là vui."
Bùi Dục đang nhìn tàu lượn đang vận hành, ngược lại đời trước anh đã từng chơi rồi, tuy trò này chơi rất vui nhưng cũng rất là dọa người. Bùi Dục ngẫm lại đột nhiên có phần co rúm lại.
"Nếu cậu không muốn chơi trò này thì cũng có thể đi chơi trò khác cũng được, một mình mình xếp hàng cũng được." Âu Dương Tĩnh đột nhiên nói.
Tuy cách nói của cô đã cố chú ý giữ mặt mũi cho anh rồi nhưng Bùi Dục vẫn cảm thấy mất mặt có chút không chịu được. Lập tức phản bác: "Ai nói nói mình không muốn chơi, rất không dễ gì mới được đi đương nhiên là phải chơi cho thỏa thích rồi. Chơi cái này xong thì chúng ta cùng chơi tàu lượn siêu tốc đi."
Vốn Âu Dương Tĩnh cũng tính toán như thế, lúc này gật đầu. Nghĩ thầm rằng biểu cảm kia của Bùi Dục đoán chừng chỉ là không kiên nhẫn xếp hàng mà thôi. Dù sao cô vẫn thật không nghĩ ra được dáng vẻ Bùi Dục khi bị dọa.
Đội ngũ càng ngày càng ngắn, rốt cục Bùi Dục cũng bắt đầu khẩn trương. Anh vụng trộm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Âu Dương Tĩnh, âm thầm động viên tinh thần cho mình, để bảo vệ sự tôn nghiêm của đàn ông anh tuyệt đối không thể lâm trận bỏ chạy được.
Nhưng mà tuyệt đối không nghĩ tới đến khi tới thời điểm bọn họ xếp hàng chỉ còn vị trí hàng đầu tiên. Vốn Bùi Dục đang muốn để cho người ở phía sau lên trước, kết quả Âu Dương Tĩnh đã bước ra ngoài nên anh cũng chỉ có thể kiên trì đuổi theo.
"Chúng ta vẫn nên đi chuyến sau thôi." Âu dương Tĩnh đi tới hai bước, đột nhiên lại quay trở lại. Ôi chao ôi? Bùi Dục còn chưa kịp phản ứng đã thấy cô cùng giải thích với người ở phía sau là lần đầu tiên cô chơi trò này nên sợ ngồi hàng đầu tiên. Một cô gái nhỏ nói như vậy nên người ở phía sau cực kỳ dễ dàng có thể lý giải được.
Bùi Dục nhìn Âu Dương Tĩnh nói vô cùng thành thật, cũng không biết cô thật sự sợ hãi hay là suy nghĩ cho mình nữa.
Về sau khi ngồi lên trên bỗng nhiên Bùi Dục phát hiện thật ra vị trí sắp xếp cách nhau cũng khá là xa... Người ngò ở phía sau không thể với tới người ở phía trước...
Ngay từ lầu tốc độ leo lên vẫn khá là chậm, sau khi leo đến trên đỉnh, chuẩn bị lao xuống góc vuông thí nhất ở quỹ đạo phía trước thì tốc độ của xe gần như dừng lại rồi. "Nơi này có thể nhìn thấy tất cả cảnh của khu." Đột nhiên Âu Dương Tĩnh nói.
Khi Bùi Dục quay đầu thì mới thấy Âu Dương Tĩnh quả thật rất bình tĩnh dáng vẻ của cô khi cùng bọn họ đến chỗ này cũng giống như là đang đi tản bộ vậy. Anh nuốt một ngụm nước bọt, có ý muốn áp chế cảm giác khẩn trương xuống trả lời câu nói của cô. Kết quả còn chưa có mở miệng thì xe đã chuẩn chị chạy xuống. Thân xe lập tức cuộn mình ở một góc chín mươi độ, tuy còn chưa có rơi xuống nhưng loại cảm giác hoàn toàn nhìn xuống bằng thị giác này cũng làm cho người thấy cũng đủ mềm chân rồi.
Bùi Dục hoàn toàn là dựa vào toàn lực chống đỡ mới có thể không phát ra tiếng kêu. Chẳng qua một giây sau khi xe rơi xuống dưới, anh lập tức bị công phá rồi. Lao xuống với một với độ dốc thẳng đứng mất trọng lực làm cho anh hoàn toàn mất khống chế kêt to thành tiếng, may mà mọi người ở trên xe đang gào khóc như sói, anh lẫn lộn ở trong đó cũng không tính là mất mặt.
Âu Dương Tĩnh? Đợi cho chạy qua đoạn này, thời điểm xe lại bắt đầu đi lên, Bùi Dục mới có thể phân tâm quay đầu lại xem phản ứng của Âu Dương Tĩnh. Bình tĩnh đến đáng sợ! Dáng vẻ của cô giống như hoàn toàn không có sợ hãi một chút nào vậy.
Quả thật Âu Dương Tĩnh không có sợ, bao gồm cả những địa phương mang tính chất mạo hiểm. Thậm chí cô còn không cùng mọi người thét chói tai. Nhưng không thể phủ nhận rằng vào lúc xe rơi trong nháy mắt đó quả thật cô cũng từng nghĩ đến cái chết. Nhưng thời điểm lao xuống với tốc độ cùng cảm giác mất trọng lực đều cùng mang tới hai khoái cảm giống như có một sức hút nào đó, cùng với tốc độ đó gió thổi qua cơ thể với việc phía sau như có bọt nước bắn lên cùng lúc, lập tức những gì đó đè nặng trong lòng cô đã bị cái gì đó mang đi rồi. Đợi cho tới khi tốc độ xe chậm lại cùng với một lần lao xuống cuối cùng, Âu Dương Tĩnh cảm thấy cả người đều đã bắt đầu thoải mái trở lại.
Vạn Bình bị bắt, cảm giác sợ hãi đối với vận mệnh trong tương lai trong nháy mắt liền tan thành mây khói. Vào thời điểm lao xuống góc vuông cuối cùng, lúc đó rốt cục cô cũng đã cười lên. Vì cô cuối cùng cũng thoát khỏi bi kịch của vận mệnh, cũng vì tương lai tốt đẹp hiện ra trước mắt cô.
Sau khi xuống xe, nét mặt Âu Dương Tĩnh trở nên tỏa sáng hơn, từ đầu đến chân đều đã tràn đầy sức sống. Ngược lại Bùi Dục tuy vẫn miễn cưỡi duy trì được dáng vẻ đẹp trai của anh, nhưng sắc mặt tái nhợt không có chút máu nào đã bán đứng anh rồi.
"Cậu có khỏe không?" Âu dương Tĩnh chạm nhẹ vào cánh tay của anh.
Bùi Dục cố gắng chống đỡ nói: "Rất tốt, kết tiếp muốn chơi trò tàu lượn siêu tốc sao?" Âu Dương Tĩnh muốn chơi anh cũng sẽ liều mình chơi cùng người đẹp! Dù sao chơi một trò kích thích trái tim cũng là chơi, chơi thêm cái thứ hai cũng không có sao...
"Không đâu, dù sao cũng đã không sai biệt lắm. Chúng ta cùng đi chơi vòng xoay ngựa gỗ đi có được không?" Cô hỏi.
"Cậu muốn chơi tàu lượn siêu tốc thì cứ cứ chơi cho vui đi, không cần phải băn khoăn mình." Bùi Dục nói.
Âu Dương Tĩnh vẫn lắc đầu: "Mới không phải, mình thật sự không muốn chơi tàu lượn siêu tốc nữa rồi! Cậu có muốn đi cùng mình không? Không thì mình sẽ tự mình đi qua đó."
Không chơi tàu lượn siêu quả thực như là cứu mạng của anh rồi! Bùi Dục sao có thể không đồng ý chứ, nhất thời mặt mày hớn hở đi theo Âu Dương Tĩnh chạy về phía vòng quay ngựa gỗ. Loại này không phải là hạng mục kích thích nên không có nhiều người xếp hàng, rất nhanh đã đến lần bọn họ rồi.
"Cậu ngồi cái này được không?" Sau khi hoạt bát trở lại Âu Dương Tĩnh chỉ vào một con ngựa gỗ màu trắng nói.
"Được, nhưng vì sao lại chỉ cái này chứ?" Bùi Dục nghi hoặc hỏi.
Khi Âu Dương Tĩnh nói chuyện cũng đã trèo lên một con ngựa gỗ màu lam ở bên cạnh ngựa gỗ màu trắng, ôm lấy cây cột nghiêng đầu cười với Bùi Dục: "Bởi vì cậu là bạch mã hoàng tử của mình nha!" Sau khi nói xong lại tự cảm thấy xấu hổ mà cắn môi cười.
Bùi Dục nhìn thấy mà u mê, từ khi Âu Dương Tĩnh trọng sinh thì cô chưa từng cười như vậy một lần nào cả, mà hiện tại nụ cười của cô vừa xinh đẹp ngọt ngào lại vừa hào phóng, giống như là một cô bé mười bốn tuổi thật sự vậy. Anh giống như là bị mê hoặc nhìn chằm chằm cô, duỗi tay về phía cô. "Nắm tay không?"
Âu Dương Tĩnh nhìn chung quanh một phen, chung quanh không phải là các cặp tình nhân thì cũng là người bạn nhỏ, mỗi người đều chơi một cái không có ai chú ý tới bọn họ. Cô cũng đưa tay nắm lấy tay của anh.
Vốn cũng chỉ muốn tìm một cái bậc thang để cho Bùi Dục không cần phải chơi tàu lượn siêu tốc, sau khi hai người nắm tay nhau đi dạo một vòng thì Âu Dương Tĩnh mới nhớ tới vòng xoay ngựa gỗ cũng đúng là một trong những nơi để các cặp tình nhân hẹn hò. Trước kia khi cô xem phim truyền hình về tình cảm thấy những người hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn đi chơi trò chơi vòng xoay ngựa gỗ của trẻ em thì cảm thấy có phải những người yêu đương đều trở nên ngốc nghếch phải không, kết quả đến thời điểm tới lượt chính mình thì mới biết rất nhiều chuyện nhìn ngốc nhưng lại là chuyện rất bình thường, chỉ cần cùng người kia ở chung một chỗ thì cũng sẽ biến thành một hồi ức vô cùng tốt đẹp.
Giống như hiện tại, Bùi Dục vẫn còn là thiếu niên duỗi tay về phía cô, tuy chỉ là cưỡi trên một con ngựa gỗ ở vòng xoay nhưng trong nháy mắt đó cô lại thật sự có cảm giác hoàng tử gan dạ của cô đang cưỡi ngựa tới đón cô.
Về sau khi ra khỏi cổng của khu vui chơi, hai người không có lập tức gọi xe mà sóng vai nhau chậm bước đi trên con đường mòn. Bùi Dục nói: "Còn một hai tuần nữa là sẽ khai giảng rồi."
"Uhm" Âu Dương Tĩnh không biết tại sao đột nhiên anh lại nói đến chuyện này.
"Đến lúc đó chúng ta có thể gặp mặt nhau mỗi ngày nha." Bùi Dục cực kỳ vui vẻ nói.
Cảm xúc của anh cũng làm cho Âu Dương Tĩnh bị cuốn theo, cô không tự chủ được mà cười nhìn về phía Bùi Dục dùng sức mà gật đầu.
------oOo------
Âu Dương Tĩnh so với anh thì bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ cười yếu ớt gật đầu.
Loại phản ứng này so với những gì Bùi Dục nghĩ còn lãnh đạm hơn nhiều, anh nghỉ hoặc hỏi: "Có phải cậu đang lo lắng đến chuyện gì khác hay không? Thật ra bà ta cũng chỉ là mẹ trên ý nghĩ sinh lý học mà thôi, cho dù có nhận hình phạt như thế nào cũng sẽ không có ảnh hưởng đối với cậu." Bùi Dục có ý muốn làm cho lòng cô nhẹ nhõm hơn.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Mình không có lo lắng. Chỉ là khi nghe được tin tức bà ấy bị bắt nên tâm tình có chút phức tạp..." Cô nói xong bỗng nhiên thấy Bùi Dục bởi vì biểu hiện của cô mà cũng trở nên vô cùng lo lắng, thật là, hiện tại lấy tuổi tác trên tâm lý thì Bùi Dục so với cô còn nhỏ tuổi hơn, tại sao cô lại không biết xấu hổ mà để cho một nam sinh nhỏ tuổi hơn tiếp tục quan tâm đến mình chứ? Cô nhớ lại, dơ tay vuốt mi tâm của Bùi Dục an ủi một phen: "Đừng nhíu mày, mình thật sự không có việc gì! Cậu nói rất đúng, chúng ta có nên đi chúc mừng một phen hay không?
Bùi Dục thận trọng nhìn Âu Dương Tĩnh, sau khi thấy biểu cảm thay đổi của cô liền biết cô coi như một tên nhóc tuổi còn nhỏ, ngay cả khi nắm tay cũng có cảm giác như chị gái dắt em trai vậy. Bùi Dục cực kỳ khó chịu, hận không thể lập tức nói cho cô biết anh cũng giống như cô là trọng sinh, mới không phải là một nam sinh nhỏ tuổi. Nhưng mà...
Vẫn lại thôi! Khi vừa mới trọng sinh anh còn muốn sau khi quen thuộc sẽ nói cho Âu Dương Tĩnh biết anh trọng sinh. Kết quả hiện tại khi hai người ở chung một chỗ càng lâu anh lại càng không có dũng khí thẳng thắn với cô. Đặc biệt là sau khi biết Âu Dương Tĩnh cũng là trọng sinh. Vẫn cứ như trước đây vậy, dù sao đời này anh đều sẽ đối xử tốt với cô.
Âu Dương Tĩnh chưa đi được mấy bước liền phát hiện Bùi Dục đã đảo khách thành chủ dắt tay cô, lại còn chuyển tư thế dắt tay biến thành mười ngón đan vào nhau. Âu Dương Tĩnh hơi cho mặt một phen, có ý muốn tránh anh. "Mau buông tay đi, người khác đang nhìn đó! Quá mất mặt!" Cô nhỏ giọng nói.
Bùi Dục ngẩng đầu lên, làm một lần cho có tiếng cũng có miếng là một thiếu niên trung học. "Chúng ta quang minh chính đại yêu đương làm gì mà mất mặt chứ? Bọn họ đó là do ghen tị biết không." Bùi Dục nói xong các ngón tay lại còn nắm chặt hơn nữa.
Âu Dương Tĩnh: . . .
Thôi, dù sao cô vẫn còn đang ở trong vỏ bọc vị thành niên, tuổi còn nhỏ mất mặt cũng không có sợ.
"Cậu muốn ăn cái gì? Hôm nay mình mời khách." Âu Dương Tĩnh hỏi Bùi Dục, dù sao phương thức ăn mừng của bọn họ vẫn đều là ăn mừng một bữa.
Bùi Dục suy nghĩ nói: "Đều đã tốt nghiệp sơ trung rồi, đổi phương thức ăn mừng khác đi."
Sau đó Bùi Dục đề nghị hai người đi khu vui chơi.
Tuy không phải chủ nhật nhưng vẫn là vào kỳ nghỉ hè những địa phương như khu vui chơi này mỗi ngày đều chật ních khách tham gia, bên trong cơ bản là không có nơi nào là không cần phải xếp hàng, nhưng hạng mục kích thích mạo hiểm như tàu lượn siêu tốc và tàu lượn dọc thì phải xếp hàng càng nhiều hơn rồi.
"Chọn trò ít người chơi sao?" Bùi Dục đưa cho Âu Dương Tĩnh một cái hộp giống hình quả trứng, anh hỏi như vậy là bình thường dáng vẻ của Âu Dương Tĩnh bình thường luôn sợ lãng phí một phút đồng hồ vậy, đoán là sẽ cực kỳ không kiên nhẫn đi xếp hàng.
Âu Dương Tĩnh chỉ vào một chỗ cách bọn họ không xa: "Mình muốn chơi cái kia."
Bùi Dục vừa nhìn là biết cô chỉ vào trò tàu lượn dọc có nhiều người xếp hàng nhất. "Cậu xác định? !" Bùi Dục kinh ngạc hỏi, anh thật không ngờ Âu Dương Tĩnh vừa tới liền chọn trò có cảm giác mạnh như vậy.
Âu Dương Tĩnh gật đầu: "Thời gian có hạn, đương nhiên phải chơi cho thật tốt rồi." Cô nói như vậy, Bùi Dục liền suy nghĩ cẩn thận, dựa theo quy định thời gian của bà nội, thời gian bọn họ được đi chơi trong ngày tối đa là ba giờ đồng hồ. Nói về việc chơi trò chơi đứng đầu thì có thêm cả thời gian xếp hàng nữa cũng đều có thể chơi được hai ba trò nữa. Những trò ít được quan tâm tuy thời gian xếp hàng ngắn nhưng cũng không phải là hạng mục chính của khu vui chơi, so đi so lại thì xếp hàng vẫn là tốt hơn.
"Không nghĩ tới vậy mà cậu lại thích hạng mục kích thích mạo hiểm này." Thời điểm xếp hàng Bùi Dục nói. Bình thường dáng vẻ Âu Dương Tĩnh vẫn luôn điềm đạm nho nhã, anh còn tưởng rằng cô sẽ nói muốn ngồi vòng đu quay cơ.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Cũng không phải là mình thích, mình chưa từng chơi qua. Nhưng mà xem nơi này có nhiều người xếp hàng như vậy thì nhất định chơi rất là vui."
Bùi Dục đang nhìn tàu lượn đang vận hành, ngược lại đời trước anh đã từng chơi rồi, tuy trò này chơi rất vui nhưng cũng rất là dọa người. Bùi Dục ngẫm lại đột nhiên có phần co rúm lại.
"Nếu cậu không muốn chơi trò này thì cũng có thể đi chơi trò khác cũng được, một mình mình xếp hàng cũng được." Âu Dương Tĩnh đột nhiên nói.
Tuy cách nói của cô đã cố chú ý giữ mặt mũi cho anh rồi nhưng Bùi Dục vẫn cảm thấy mất mặt có chút không chịu được. Lập tức phản bác: "Ai nói nói mình không muốn chơi, rất không dễ gì mới được đi đương nhiên là phải chơi cho thỏa thích rồi. Chơi cái này xong thì chúng ta cùng chơi tàu lượn siêu tốc đi."
Vốn Âu Dương Tĩnh cũng tính toán như thế, lúc này gật đầu. Nghĩ thầm rằng biểu cảm kia của Bùi Dục đoán chừng chỉ là không kiên nhẫn xếp hàng mà thôi. Dù sao cô vẫn thật không nghĩ ra được dáng vẻ Bùi Dục khi bị dọa.
Đội ngũ càng ngày càng ngắn, rốt cục Bùi Dục cũng bắt đầu khẩn trương. Anh vụng trộm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Âu Dương Tĩnh, âm thầm động viên tinh thần cho mình, để bảo vệ sự tôn nghiêm của đàn ông anh tuyệt đối không thể lâm trận bỏ chạy được.
Nhưng mà tuyệt đối không nghĩ tới đến khi tới thời điểm bọn họ xếp hàng chỉ còn vị trí hàng đầu tiên. Vốn Bùi Dục đang muốn để cho người ở phía sau lên trước, kết quả Âu Dương Tĩnh đã bước ra ngoài nên anh cũng chỉ có thể kiên trì đuổi theo.
"Chúng ta vẫn nên đi chuyến sau thôi." Âu dương Tĩnh đi tới hai bước, đột nhiên lại quay trở lại. Ôi chao ôi? Bùi Dục còn chưa kịp phản ứng đã thấy cô cùng giải thích với người ở phía sau là lần đầu tiên cô chơi trò này nên sợ ngồi hàng đầu tiên. Một cô gái nhỏ nói như vậy nên người ở phía sau cực kỳ dễ dàng có thể lý giải được.
Bùi Dục nhìn Âu Dương Tĩnh nói vô cùng thành thật, cũng không biết cô thật sự sợ hãi hay là suy nghĩ cho mình nữa.
Về sau khi ngồi lên trên bỗng nhiên Bùi Dục phát hiện thật ra vị trí sắp xếp cách nhau cũng khá là xa... Người ngò ở phía sau không thể với tới người ở phía trước...
Ngay từ lầu tốc độ leo lên vẫn khá là chậm, sau khi leo đến trên đỉnh, chuẩn bị lao xuống góc vuông thí nhất ở quỹ đạo phía trước thì tốc độ của xe gần như dừng lại rồi. "Nơi này có thể nhìn thấy tất cả cảnh của khu." Đột nhiên Âu Dương Tĩnh nói.
Khi Bùi Dục quay đầu thì mới thấy Âu Dương Tĩnh quả thật rất bình tĩnh dáng vẻ của cô khi cùng bọn họ đến chỗ này cũng giống như là đang đi tản bộ vậy. Anh nuốt một ngụm nước bọt, có ý muốn áp chế cảm giác khẩn trương xuống trả lời câu nói của cô. Kết quả còn chưa có mở miệng thì xe đã chuẩn chị chạy xuống. Thân xe lập tức cuộn mình ở một góc chín mươi độ, tuy còn chưa có rơi xuống nhưng loại cảm giác hoàn toàn nhìn xuống bằng thị giác này cũng làm cho người thấy cũng đủ mềm chân rồi.
Bùi Dục hoàn toàn là dựa vào toàn lực chống đỡ mới có thể không phát ra tiếng kêu. Chẳng qua một giây sau khi xe rơi xuống dưới, anh lập tức bị công phá rồi. Lao xuống với một với độ dốc thẳng đứng mất trọng lực làm cho anh hoàn toàn mất khống chế kêt to thành tiếng, may mà mọi người ở trên xe đang gào khóc như sói, anh lẫn lộn ở trong đó cũng không tính là mất mặt.
Âu Dương Tĩnh? Đợi cho chạy qua đoạn này, thời điểm xe lại bắt đầu đi lên, Bùi Dục mới có thể phân tâm quay đầu lại xem phản ứng của Âu Dương Tĩnh. Bình tĩnh đến đáng sợ! Dáng vẻ của cô giống như hoàn toàn không có sợ hãi một chút nào vậy.
Quả thật Âu Dương Tĩnh không có sợ, bao gồm cả những địa phương mang tính chất mạo hiểm. Thậm chí cô còn không cùng mọi người thét chói tai. Nhưng không thể phủ nhận rằng vào lúc xe rơi trong nháy mắt đó quả thật cô cũng từng nghĩ đến cái chết. Nhưng thời điểm lao xuống với tốc độ cùng cảm giác mất trọng lực đều cùng mang tới hai khoái cảm giống như có một sức hút nào đó, cùng với tốc độ đó gió thổi qua cơ thể với việc phía sau như có bọt nước bắn lên cùng lúc, lập tức những gì đó đè nặng trong lòng cô đã bị cái gì đó mang đi rồi. Đợi cho tới khi tốc độ xe chậm lại cùng với một lần lao xuống cuối cùng, Âu Dương Tĩnh cảm thấy cả người đều đã bắt đầu thoải mái trở lại.
Vạn Bình bị bắt, cảm giác sợ hãi đối với vận mệnh trong tương lai trong nháy mắt liền tan thành mây khói. Vào thời điểm lao xuống góc vuông cuối cùng, lúc đó rốt cục cô cũng đã cười lên. Vì cô cuối cùng cũng thoát khỏi bi kịch của vận mệnh, cũng vì tương lai tốt đẹp hiện ra trước mắt cô.
Sau khi xuống xe, nét mặt Âu Dương Tĩnh trở nên tỏa sáng hơn, từ đầu đến chân đều đã tràn đầy sức sống. Ngược lại Bùi Dục tuy vẫn miễn cưỡi duy trì được dáng vẻ đẹp trai của anh, nhưng sắc mặt tái nhợt không có chút máu nào đã bán đứng anh rồi.
"Cậu có khỏe không?" Âu dương Tĩnh chạm nhẹ vào cánh tay của anh.
Bùi Dục cố gắng chống đỡ nói: "Rất tốt, kết tiếp muốn chơi trò tàu lượn siêu tốc sao?" Âu Dương Tĩnh muốn chơi anh cũng sẽ liều mình chơi cùng người đẹp! Dù sao chơi một trò kích thích trái tim cũng là chơi, chơi thêm cái thứ hai cũng không có sao...
"Không đâu, dù sao cũng đã không sai biệt lắm. Chúng ta cùng đi chơi vòng xoay ngựa gỗ đi có được không?" Cô hỏi.
"Cậu muốn chơi tàu lượn siêu tốc thì cứ cứ chơi cho vui đi, không cần phải băn khoăn mình." Bùi Dục nói.
Âu Dương Tĩnh vẫn lắc đầu: "Mới không phải, mình thật sự không muốn chơi tàu lượn siêu tốc nữa rồi! Cậu có muốn đi cùng mình không? Không thì mình sẽ tự mình đi qua đó."
Không chơi tàu lượn siêu quả thực như là cứu mạng của anh rồi! Bùi Dục sao có thể không đồng ý chứ, nhất thời mặt mày hớn hở đi theo Âu Dương Tĩnh chạy về phía vòng quay ngựa gỗ. Loại này không phải là hạng mục kích thích nên không có nhiều người xếp hàng, rất nhanh đã đến lần bọn họ rồi.
"Cậu ngồi cái này được không?" Sau khi hoạt bát trở lại Âu Dương Tĩnh chỉ vào một con ngựa gỗ màu trắng nói.
"Được, nhưng vì sao lại chỉ cái này chứ?" Bùi Dục nghi hoặc hỏi.
Khi Âu Dương Tĩnh nói chuyện cũng đã trèo lên một con ngựa gỗ màu lam ở bên cạnh ngựa gỗ màu trắng, ôm lấy cây cột nghiêng đầu cười với Bùi Dục: "Bởi vì cậu là bạch mã hoàng tử của mình nha!" Sau khi nói xong lại tự cảm thấy xấu hổ mà cắn môi cười.
Bùi Dục nhìn thấy mà u mê, từ khi Âu Dương Tĩnh trọng sinh thì cô chưa từng cười như vậy một lần nào cả, mà hiện tại nụ cười của cô vừa xinh đẹp ngọt ngào lại vừa hào phóng, giống như là một cô bé mười bốn tuổi thật sự vậy. Anh giống như là bị mê hoặc nhìn chằm chằm cô, duỗi tay về phía cô. "Nắm tay không?"
Âu Dương Tĩnh nhìn chung quanh một phen, chung quanh không phải là các cặp tình nhân thì cũng là người bạn nhỏ, mỗi người đều chơi một cái không có ai chú ý tới bọn họ. Cô cũng đưa tay nắm lấy tay của anh.
Vốn cũng chỉ muốn tìm một cái bậc thang để cho Bùi Dục không cần phải chơi tàu lượn siêu tốc, sau khi hai người nắm tay nhau đi dạo một vòng thì Âu Dương Tĩnh mới nhớ tới vòng xoay ngựa gỗ cũng đúng là một trong những nơi để các cặp tình nhân hẹn hò. Trước kia khi cô xem phim truyền hình về tình cảm thấy những người hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn đi chơi trò chơi vòng xoay ngựa gỗ của trẻ em thì cảm thấy có phải những người yêu đương đều trở nên ngốc nghếch phải không, kết quả đến thời điểm tới lượt chính mình thì mới biết rất nhiều chuyện nhìn ngốc nhưng lại là chuyện rất bình thường, chỉ cần cùng người kia ở chung một chỗ thì cũng sẽ biến thành một hồi ức vô cùng tốt đẹp.
Giống như hiện tại, Bùi Dục vẫn còn là thiếu niên duỗi tay về phía cô, tuy chỉ là cưỡi trên một con ngựa gỗ ở vòng xoay nhưng trong nháy mắt đó cô lại thật sự có cảm giác hoàng tử gan dạ của cô đang cưỡi ngựa tới đón cô.
Về sau khi ra khỏi cổng của khu vui chơi, hai người không có lập tức gọi xe mà sóng vai nhau chậm bước đi trên con đường mòn. Bùi Dục nói: "Còn một hai tuần nữa là sẽ khai giảng rồi."
"Uhm" Âu Dương Tĩnh không biết tại sao đột nhiên anh lại nói đến chuyện này.
"Đến lúc đó chúng ta có thể gặp mặt nhau mỗi ngày nha." Bùi Dục cực kỳ vui vẻ nói.
Cảm xúc của anh cũng làm cho Âu Dương Tĩnh bị cuốn theo, cô không tự chủ được mà cười nhìn về phía Bùi Dục dùng sức mà gật đầu.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.