Một Quả Dâu Tây Nhỏ

Chương 4

Khanh Cửu Tư

02/07/2018

Editor: coki

Giữa trưa, ánh mặt trời càng ngày càng gắt giống như muốn lột một lớp da của mọi người.

Ngày hôm nay, cả một cơn gió cũng không có, chỉ cần đi hai bước dưới ánh mắt trời là rất có thể bị nướng cháy khét ngay.

……………..

Bên trong quán, điều hòa phả hơi mát lạnh.

Một nữ sinh mặc áo hai dây đeo tai nghe, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, ngón tay linh hoạt gõ bàn phím phát ra tiếng lách cách.

Kết thúc một ván.

Nữ sinh tóc ngắn bên cạnh tháo tai nghe xuống, lười biếng dựa lưng vào ghế nói: "Ninh Tử, cậu không đi học à?"

"Không thú vị." Nam Ninh nhai kẹo cao su, thổi bể nghe một tiếng tách sau đó bắt đầu ván mới.

Nữ sinh tóc ngắn tên là Diệp Mộ Tương, không học chung trường với Nam Ninh mà học ở Nhất Trung gần đó.

Diệp Mộ Tương đứng dậy mua hai ly nước trái cây tới mà Nam Ninh vẫn chưa chơi xong.

Sau khi thua ván này thì Nam Ninh logout không chơi nữa.

"Tống Lông Quăn và Tiểu Bạch Thỏ đâu?" Diệp Mộ Tương vừa uống nước xoài vừa nói.

Nam Ninh nói: "Đang gác trường học."

Diệp Mộ Tương vừa nhai thạch vừa nói: "Tiểu Bạch Thỏ thích học tớ còn tin nhưng Tống Lông Quăn thì không, chắc là vừa ý con gái nhà ai đó rồi."

"Ừ." Nam Ninh đạp chân xuống đất làm cho cái ghế xoay vòng sau đó gác hai chân lên bàn, lấy kẹo cao su trong miệng ra sau đó uống nước trái cây: "Cũng là học sinh mới vào trường, đứng thứ nhất toàn khóa."

"Ơ, ghê thật, đổi phong cách rồi à."

Nam Ninh tập trung chơi điện thoại, cô dùng tay kéo kẹo cao su dài ra sau đó vê tròn rồi lại kéo dài...

"Ai da, tớ nghe Tống Lông Quăn nói lớp các cậu có một người bị điếc hả?" Diệp Mộ Tương cực kì tò mò nhìn Nam Ninh. "Thật sự bị điếc sao?"

Kẹo cao su đã bị cứng lại nên bị Nam Ninh tiện tay ném vào thùng rác. Cô cười không có cảm xúc, nói: "Lông Quăn mới bị điếc."

"Không phải bị điếc à, không thú vị chút nào." Diệp Mộ Tương trở lại chỗ ngồi.

"Không phải bị điếc, nếu không đã tới trường khuyết tật rồi." Nam Ninh ngừng lại, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó nên nghiêng đầu nở nụ cười: "Chỉ có điều người này cũng không tệ lắm."

Ôi, từ bao giờ mà Ninh Tử biết khen nam sinh đẹp trai?

Hai mắt Diệp Mộ Tương tỏa ra ánh sáng nhiều chuyện: "Đẹp hơn Lông Quăn không?"

Trong lòng Nam Ninh thầm so sánh sau đó gật đầu: "Chắc chắn rồi."

"Nghe cậu nói như vậy làm mình rất muốn nhìn thấy người bị điếc này."

Nam Ninh nghe vậy thì nhoài người vươn tay ra đánh Diệp Mộ Tương: "Hay là tớ chơi thêm vài ván nữa rồi hết giờ học dẫn cậu đi xem?"

Diệp Mộ Tương login trò chơi, hùng hồn nói: "Được, một hồi phải đánh cho mông cậu chảy nước luôn."

Nam Ninh thả chân xuống, ánh mắt bình thản nhưng khóe miệng lại hơi vểnh lên: "Vừa rồi là chị nhường cậu thôi, lát nữa đừng bị thực lực của chị hù nhá."

.........................

Ninh Trung, lớp 5 khối 10.

Giờ học đã trôi qua được một phần ba thì cửa sau phòng học đột nhiên bị mở ra.

Nghê Hàm Hàm nghiêng đầu len lén nhìn Tống Thành Ngạn và Chu Cung Lâm vừa mới trở về.

Đầu hai người đầy mồ hôi, tóc vẫn còn nhỏ nước.

Chu Cung Lâm ôm trái bóng rổ, thừa dịp giáo viên đang viết bảng thì cúi người nhanh chóng chuồn về chỗ ngồi.

Còn Tống Thành Ngạn thì cầm bình nước, vạt áo ngắn tay bị cuốn lên một nửa lộ ra cái bụng gầy gò bằng phẳng.

Cậu ta ngửa đầu uống nước ừng ực sau đó bước một chân vào phòng học nhưng vì khống chế lực không tốt nên đập vào cánh cửa.

Giáo viên đang đứng trên bục giảng lập tức quay đầu lại sau đó ném một viên phấn tới: "Ra ngoài đứng mau."

Tống Thành Ngạn nghiêng đầu thoải mái tránh viên phấn, sau đó cúi đầu chào thầy giáo để lộ ra hàm răng trắng sáng: "Vâng."

Cậu ta vứt chai nước, sau đó đi tới bàn lấy mấy tờ tiền nhét vào trong túi quần rồi nghênh ngang đi từ cửa chính ra ngoài.

Vừa mới ra bên ngoài Tống Thành Ngạn đã đụng ngay phải Lâm Thành đang đi kiểm tra.

Lâm Thành hỏi: "Em làm gì vậy?"

Tống Thành Ngạn dựa người vào tường trả lời: "Thầy dạy Toán bảo em đi ra ngoài học công thức."

"À." Đương nhiên Lâm Thành biết Tống Thành Ngạn không phải đi ra học công thức, ông đừng ngoài cửa sổ nhìn vào phòng học hỏi: "Nam Ninh đâu? Đi đâu rồi?"



Tống Thành Ngạn đang lẩm bẩm phép nhân thì dừng lại, nói: "Không biết, em mới từ nhà vệ sinh nam về."

"Em ấy có mang điện thoại không?"

"Ba nhân tám hai bốn —" Tống Thành Ngạn nói: "Không biết."

Lâm Thành không tin nhìn cậu ta: "Có nhớ số của em ấy không?"

Tống Thành Ngạn cười ra vẻ bất đắc dĩ: "Thầy ơi, ngay cả số của ba mẹ em em cũng không nhớ được nữa là cậu ấy."

"Được rồi, được rồi."

Lâm Thành không muốn nhìn thấy bộ dạng không nghiêm túc của Tống Thành Ngạn nữa nhưng lúc rời đi vẫn không quên dặn dò: "Chú ý kiểu tóc của em."

..............

Trang phục huấn luyện quân sự của Nam Ninh là do Nghê Hàm Hàm nhận giúp sau đó gấp chỉnh tề bỏ vào hộc bàn của cô.

Chu Cung Lâm ở phía sau nhìn thấy thì nói đùa với Nghê Hàm Hàm: "Bạn Nghê Hàm Hàm, kiêm luôn chức bảo mẫu nửa hả?"

Nghê Hàm Hàm nở nụ cười, con mắt cong thành hình trăng non, không nói gì.

Nam Ninh vừa ăn cơm xong đã đi ra ngoài chơi, Nghê Hàm Hàm cũng biết chuyện này. Hai ngày trước Ninh Ninh có thể an phận đi học đã vượt quá dự đoán của cô rồi.

Hiện giờ Tống Thành Ngạn không có ở đây, sách vở trên bàn thì lộn xộn còn quần áo quân sự thì bị cậu ta tùy tiện nhét vào hộc bàn, ống quần rớt xuống đất.

Nghê Hàm Hàm nhìn thấy thì thuận tay sắp xếp lại sách vở cho ngăn nắp sau đó xếp gọn lại quần áo.

Lúc này, Chu Cung Lâm đang nói chuyện phiếm với bạn nhưng vẫn chú ý tới động tác của cô.

Sau khi Tống Thành Ngạn trở về nhìn thấy sách vở trên bàn được sắp xếp ngăn nắp thì nhìn xuống hộc bàn nói: "Tớ phải xem thử nơi này có nàng tiên ốc không."

"Không phải nàng tiên ốc." Chu Cung Lâm ở bên cạnh cười mập mờ: "Là nàng tiên Tiểu Bạch Thỏ."

Tống Thành Ngạn dùng tay kẹp cổ cậu ta nói: "Đi đi, đừng ở đó nói lung tung!"

Tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết họp lớp, lúc Nam Ninh trở về lớp học thì chủ nhiệm lớp Lâm Thành vẫn còn chưa tới.

Cô có mua cho Tiểu Bạch Thỏ một miếng bánh ngọt nên đi thẳng tới bàn Nghê Hàm Hàm, thả bánh ngọt xuống sau đó sờ đầu Nghê Hàm Hàm rồi mới đi về chỗ.

Vốn có thể đi qua trước bục giảng để về chỗ nhưng cô lại quay đầu đi đường vòng qua chỗ ngồi của Bạch Lục.

Trên người cô có mùi nước hoa dâu tây, vị ngọt nhàn nhạt, lúc đi ngang qua bên cạnh Bạch Lục thì lơ đãng kéo dây áo.

Nam Ninh liếc Bạch Lục thì thấy cậu ta hơi nhíu mày nhưng không có quay đầu lại.

Khi Lâm Thành vào lớp thì nhìn thấy Nam Ninh, ông hơi nhíu mày nhưng không nói gì.

"Đây là buổi họp lớp đầu tiên của lớp chúng ta, tôi rất vui mừng vì các em đều có mặt đông đủ." Lâm Thành nói lời dạo đầu: "Tất cả tất cả mọi người đều nhận quần áo quân sự rồi đúng không, trước tiên sẽ nói về chuyện huấn luyện quân sự."

"Thứ hai bắt đầu huấn luyện quân sự, thời gian hai tuần."

"Các em nhớ đừng quên ôn bài, trường học sẽ tổ chức thi tháng lần thứ nhất, nội dung không khó, dễ hơn thi tuyển nhiều."

Mặc dù nói là dễ nhưng khi vừa nghe đến hai chữ cuộc thi thì các học sinh đều cảm thấy đầu mình như to ra.

Lâm Thành nói thêm: "Không thể vắng huấn luyện quân sự, trường hợp đặc biệt thì báo trước với tôi."

..........................

Chuông tan học vang lên.

"Được rồi, tan học thôi!"

Lâm Thành vừa mới bước ra khỏi cửa thì Nam Ninh đã gọi điện thoại cho Diệp Mộ Tương, điện thoại vừa mới thông đã lập tức cúp máy.

Bạch Lục ở nội trú nên ăn cơm tối tại trường học, sau khi dọn dẹp đồ xong thì cậu đút hai tay vào túi quần sau đó đi về phía căn tin.

Nam Ninh đang định đuổi theo, Nghê Hàm Hàm thấy vậy nhỏ giọng hỏi: "Ninh Ninh, cậu làm gì thế?"

Nam Ninh chưa kịp trả lời Nghê Hàm Hàm thì Nghê Hàm Hàm đột nhiên bị một người ôm lấy từ phía sau.

"Hi, Tiểu Bạch Thỏ." Diệp Mộ Tương cười híp mắt ôm lấy Nghê Hàm Hàm sau đó hỏi Nam Ninh: "Sao rồi, sao rồi, trai đẹp đâu rồi."

Nam Ninh cất điện thoại, cằm hất về một phía: "Đó kìa, chính là người siêu trắng đó."

Nghê Hàm Hàm có chút mơ hồ không rõ, nói: "Các cậu đang nhìn ai vậy?"

"Bạch Lục đó."

"A?"

Diệp Mộ Tương chê hai người đi chậm nên bỏ lại hai người bước nhanh về phía trước sau đó đột nhiên dừng lại.

Phía trước không xa Bạch Lục đang cúi đầu dựa vào tường, có không ít bạn học đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn cậu ta.



Hình như cậu ta đang chờ ai đó, có người đi tới nói chuyện với cậu ta, cậu ta không phải gật đầu thì chính là lắc đầu, thẳng đến khi — có một cô gái cao khoảng bằng Nghê Hàm Hàm đi tới thì Bạch Lục mới đứng thẳng dậy.

Dáng người của cô gái kia chẳng có gì đặc sắc, tóc buộc đuôi ngựa, mặc váy dài màu trắng.

"Á.... Á...." Diệp Mộ Tương bĩu môi, quay về phía Nam Ninh: "Người ta có bạn gái rồi."

Nam Ninh đặt một tay lên vai Diệp Mộ Tương, tay còn lại ôm lấy Nghê Hàm Hàm, nói: "Có phải là bạn gái hay không thì hỏi mới biết được."

Sau đó cô buông tay ra, chạy tới đứng trước mặt Bạch Lục.

Cố Hi Vân bị cô gái đột nhiên xuất hiện trước mắt làm cho giật mình.

Cô gái trước mặt ăn mặc rất lớn mật, hai chân thon dài, thẳng tắp cực kì hấp dẫn ánh mắt người khác.

Cố Hi Vân liếc nhìn Nam Ninh sau đó nhìn về phía Bạch Lục đang đứng bên cạnh.

"Bạch Lục, cậu có biết tớ là ai không?" Nam Ninh cười tủm tỉm, hai cái má lúm đồng tiền thật sâu hiện ra: "Đây là bạn gái của cậu hả?" Nam Ninh chỉ về phía Cố Hi Vân.

Lúc cô đến gần, mùi dâu tây trên người càng ngày càng nồng nàn hơn.

Bạch Lục rất bình tĩnh lùi về sau một bước: "Có liên quan gì đến cậu?"

Có nghĩa là cậu ta biết cô là ai.

Nam Ninh cười với Cố Hi Vân: "Hóa ra bạn gái của cậu giỏi như vậy."

Gò má Cố Hi Vân ửng hồng, vội xua tay nhỏ giọng giải thích: "Không phải, tớ không phải bạn gái của anh Tiểu Lục..."

"À, không phải hả."

"Cậu còn có việc gì không?" Bạch Lục thình lình đặt câu hỏi.

Nam Ninh cũng không tiến lại gần cậu ta nữa, cô vòng hai tay trước ngực phát ra một tiếng động nhỏ.

Ánh mắt Bạch Lục di chuyển theo tay Nam Ninh.

Cô mặc áo hai dây bên trong, bên ngoài mặc áo sơ mi mỏng. Trước ngực không đến ba lượng thịt, không có gì đáng nhìn.

Bạch Lục nhánh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác.

Nam Ninh nói: "Không có, không làm phiền hai cậu nữa."

Chờ Bạch Lục rời đi, Nam Ninh mới đến chỗ Diệp Mộ Tương sau đó làm dấu OK. Diệp Mộ Tương lập tức chạy tới túm chặt lấy Nam Ninh: "Có ý gì?"

"Không phải bạn gái."

Nghê Hàm Hàm ở bên cạnh hỏi: "Tại sao hai cậu lại quan tâm đến Bạch Lục vậy?"

Diệp Mộ Tương ôm vai Tiểu Bạch Thỏ, cười đùa với Nam Ninh: "Bởi vì có người nào đó xuân tâm nhộn nhạo chứ sao."

Nghê Hàm Hàm "A." nhỏ một tiếng còn Nam Ninh thì giật giật khóe môi, không trả lời.

……………….

Ba người đi ra ngoài trường.

Khi nhìn thấy xe nhà họ Diệp, Nghê Hàm Hàm kinh ngạc hỏi: "Vừa rồi các cậu vào trường bằng cách nào?"

Diệp Mộ Tương véo khuôn mặt mềm mại của Nghê Hàm Hàm nói: "Trèo tường đó, tiểu đáng yêu."

Sau khi lên xe nhà Diệp Mộ Tương, cánh tay Nam Ninh đột nhiên bóp cổ Diệp Mộ Tương: "Diệp Tử, cậu thích thể loại này hả?"

Ý chỉ Bạch Lục.

Diệp Mộ Tương buồn cười cắn tay Nam Ninh một cái, nói: "Tớ không thích người trắng như vậy, thận hư." (Là yếu sinh lí đó)

Sau khi nói xong thì nhìn Nghê Hàm Hàm: "Tiểu Bạch Thỏ, cậu thích con trai như thế nào?"

"Tớ?" Nghê Hàm Hàm bị làm cho giật mình: "Tớ... Ba mẹ tớ bảo tớ lo học tập cho tốt, bây giờ vẫn còn là học sinh..."

"Được rồi, cậu đừng trêu chọc Tiểu Bạch Thỏ nữa." Nam Ninh cắt đứt lời Nghê Hàm Hàm.

......................

Trong căn tin, Cố Hi Vân chịu đựng ánh mắt của những người khác, bước tới ngồi xuống bên cạnh Bạch Lục.

"Anh Tiểu Lục." Cô ngẩng đầu hỏi: "Cô gái vừa rồi là bạn anh sao?"

Bạch Lục nghe không rõ lắm nên hơi nghiêng người về phía cô. Mặt Cố Hi Vân ửng hồng, kiên nhẫn hỏi lại một lần.

"Ai?"

"Là cô gái rất đẹp lúc nãy."

Bạch Lục nói: "Ừ, là bạn học."

Cố Hi Vân "à" một tiếng rồi nhìn menu của căn tin, lầm bầm một câu: "Cô ấy thật xinh đẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Quả Dâu Tây Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook