Chương 43: Con đường tôi chọn (2)
Milan (Milan0204)
18/02/2017
Hoàng Ngọc giật mình, nhìn thẳng vào anh trai mình. Hoàng Long bước nhanh về phía cô, giáng một cái tát thật mạnh, hét.
"Con khốn!"
Bị tát một cái bất ngờ, Hoàng Ngọc loạng choạng vài bước, suýt ngã.
"Anh..."
"Câm mồm. Mày còn có tư cách gọi tao là anh sao? Tao thật không ngờ, Hoàng Long này lại có lúc bị chính con em gái của mình đâm sau lưng"
Hoàng Ngọc đưa tay nắm lấy tay của anh trai, cố gắng khuyên nhủ.
"Anh. Đừng như thế. Đừng sai lại càng thêm sai"
Hoàng Long trừng mắt, hất tay của cô ra.
"Mày còn giáo huấn tao nữa? Nếu mày là em tao thật thì đáng ra mày phải ủng hộ tao chứ không phải làm chuyện ngu ngốc thế này. Mày có biết, chỉ tại anh em nhà nó mà tiền bạc của tao, sự nghiệp của tao, còn cả danh dự của tao nữa. Vì chúng nó mà tao sẽ không bao giờ ngóc mặt lên được trong giới đua xe. Tất cả đều sụp đổ rồi. Vậy mà giờ, mày còn định phá vỡ kế hoạch trả thù của tao nữa. Mày làm vậy không chỉ là phản lại tao, mà còn là phản lại ngài Lâm Khanh. Mày nghĩ ông ta sẽ tha cho chúng ta chắc?"
Đến lúc này, Hoàng Ngọc đã không còn giữ được sự điềm tĩnh vốn có. Cô trừng mắt lại nhìn anh trai mình, vừa giận dữ, vừa ra sức khuyên.
"Em biết chứ! Chẳng lẽ anh nghĩ rằng mình hiểu ông ta hơn em à? Thế anh có biết tại sao mà ông ta để anh làm việc này, thậm chí còn ra sức giúp đỡ hay không? Đó là vì ông ta muốn lợi dụng anh để lấy mạng Bình An. Bởi cô ta đã biết những điều không nên biết. Anh nghĩ người như thế có thể dễ dàng tha cho chúng ta sao? Chúng ta sau cùng cũng chỉ là quân cờ để ông ta lợi dụng đến khi hết giá trị thì vứt bỏ, anh có hiểu không?"
Hoàng Long đảo mắt nhìn quanh rồi ngửa đầu lên trời, cười khan thành tiếng. Sau đó, hắn lại nhìn về phía cô em gái của mình mà châm chọc.
"Quân cờ? Chỉ có mình mày thôi. Mày xem. Ngài ấy cho tao bao nhiêu thuộc hạ. Trợ cấp tiền bạc cho tao. Giữa hai chúng ta là hợp tác đấy, con ngu"
Nói đoạn, hắn quát lớn hai đàn em đứng bên cạnh.
"Tụi mày còn đứng đó làm gì? Mau nhốt nó vào phòng bên. Chờ tao xong việc sẽ xử lý sau"
Bọn đàn em của Hoàng Long đứng nhìn nhau bối rối. Dù sao, Hoàng Ngọc cũng có thân phận là "chị đại", cánh tay phải đắc lực của Nguyễn Lâm Khanh. Bởi vậy, chúng cũng không dám làm bậy.
"Còn đứng đó? Chúng mày định theo nó tạo phản luôn à?"
Hoàng Long trừng mắt khiến bọn chúng bắt buộc phải làm theo. Một tên giữ lấy tay Hoàng Ngọc, nói.
"Chị đại, xin lỗi..."
Hoàng Ngọc cười khổ. Cuối cùng, cô làm tất cả mọi việc để được cái gì chứ? Hất tay tên đàn em ra, cô ngạo mạn, nói.
"Không cần. Để tôi tự đi"
Lúc này, chỉ còn lại Hoàng Long, bốn tên tay sai và Bình An. Cô gái nhỏ lại bị trói chặt lại vào một chiếc ghế.
Hoàng Long cười khinh bỉ, nhìn vào Bình An mà cợt nhả.
"Rồi nhé. Bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục chuyện trước đó. Đích thân tao sẽ chăm sóc mày"
Hắn liếm môi, từ từ tiến về phía cô gái nhỏ. Nhưng lúc này, cô đã không còn sợ hãi nữa. Thay vào đó, cô lại cười nhẹ và thở dài.
"Anh thật sự ngây thơ hơn tôi tưởng"
Hoàng Long sửng sốt trước thái độ của cô hiện tại. Chỉ vừa lúc nãy thôi, Bình An còn lộ ra vẻ run sợ. Vậy mà giờ đã thay đổi hẳn. Cái khuôn mặt đắc thắng này hệt như tên L.B đó, khiến hắn phát điên. Hắn tức giận, đưa tay tát cô hai phát thật mạnh.
"Khốn kiếp. Mày cười cái quái gì chứ? Để xem tí nữa mày có còn cười được không? Con nhãi"
Khi vừa đưa tay toan xé áo của cô gái nhỏ, hắn lại nhìn khuôn mặt đó và sửng sốt. Làm sao có thể bình tĩnh đến mức này cơ chứ?
"Đó chính là lý do tại sao anh không thể thắng được anh trai tôi trong King of speed. Thậm chí, ngay cả tôi, anh cũng không thể thắng được"
Hành động của bàn tay đột nhiên ngừng lại. Hắn đứng thẳng người, ánh mắt như thú hoang chuẩn bị xé xác con mồi.
"Mày thật sự chán sống rồi"
Chỉ cần hắn nghiến răng ba lần thôi là cô ta sẽ nhận lấy ngay một cái chết thảm khốc nhất. Và giờ, đó là điều hắn muốn làm ngay lúc này.
"Rất dễ mất bình tĩnh, không suy xét trước khi làm. Tuy có kỹ thuật và một chiếc xe tốt, nhưng hành động lại nông nổi. Đó chính là những lý do khiến anh thua cuộc"
"Mày thì biết cái gì mà nói chứ? Một con nhỏ mới vào nghề như mày mà lại đòi dạy đời tao?"
Hắn nắm chặt lòng bàn tay đến độ gân xanh nổi hết lên. Con nhỏ này nghĩ mình là ai? Cho rằng nó hiểu rõ King of Speed hơn hắn sao?
"Trong lần gần đây nhất đấu với anh trai tôi, thứ khiến anh thua không phải là khả năng của xe hay kỹ thuật. Tôi đã coi lại 20 lần vòng đua ấy. Cách anh làm tuy liều lĩnh nhưng cũng khá hay khi tính toán và bỏ qua những lần sửa chữa xe không cần thiết. Tuy nhiên, anh lại quá vội vàng, nóng nảy khi thấy anh trai tôi gần đuổi kịp. Đề rồi, bỏ qua những lần sửa chữa quan trọng nhất. King of speed khác những môn thể thao thông thường ở chỗ nó không chỉ cần năng khiếu mà vận động viên còn phải biết dùng cái đầu cùng phản xạ khi đua"
"Ý mày chửi tao ngu ngốc chứ gì?"
Hoàng Long nhếch mép cười nhạt. Bình An vẫn tiếp tục thản nhiên đến mức có lẽ chính cô cũng không thể hiểu tại sao mình lại như vậy. Chỉ có thể lý giải rằng cô gái nhỏ hiện tại đang quá tập trung, tập trung để tìm ra một lối thoát. Do đó, nỗi sợ trong cô đã bị lấn át đi.
"Nếu anh là kẻ không có đầu óc thì anh sẽ không nghe tôi nói từ nãy tới giờ. Anh cũng không thực hiện được kế hoạch này. Tuy nhiên, như tôi nói, anh quá nóng vội đến mức không thèm suy nghĩ gì thêm. Đúng như Hoàng Ngọc nói, nếu kế hoạch này đổ bể, anh sẽ là kẻ nhận lấy toàn bộ trách nhiệm. Không chỉ anh, mà còn cả những người ở đây cũng không thoát tội"
"Vậy chỉ cần kế hoạch thành công là được"
Hoàng Long nói một câu chắc nịch. Hắn có con tin trong tay, không lý nào lại thua. Hơn nữa, hắn đã mất tất cả rồi. Giờ chỉ cần trả được thù là đủ.
"Thành công sao? Anh chắc không? Anh tôi là một người thông minh và khá đa nghi. Không khéo giờ anh tôi đã bình tĩnh lại và nghi ngờ rằng anh không hề bắt cóc tôi. Chỉ một cuộc nói chuyện từ anh, lấy gì có thể chứng thực?"
"Nghi ngờ thì sao chứ? Sự thật là mày đang nằm trong tay tao. A, con nhãi. Tao biết rồi. Sau cùng là mày đang cố câu giờ, phải không?"
Một kế nhỏ như thế này, lý nào hắn lại nhận không ra. Đã thế, hắn sẽ làm đến cùng, để xem con bé kia còn giữ được khuôn mặt bất cần được bao lâu.
Nhưng ngay khi hắn định thực hiện kế hoạch của mình thì chuông điện thoại chợt reo lên. Là L.B. Hắn đưa mắt nhìn Bình An giật mình, thoáng bối rối. Nhưng rồi, hắn nhanh chóng định thần. Cục diện vẫn nằm trong tay, hắn lo gì chứ?
Nhấc điện thoại lên, hắn khịt mũi.
"Sao vậy? Tao tưởng giờ mày phải đang cắm đầu chạy tới chỗ này chứ?"
Lâm Bình đáp, giọng trầm ổn.
"Dĩ nhiên, tao sắp đến. Nhưng mà, giờ đột nhiên tao cảm thấy hơi nghi ngờ. Mày... có thật là đang giữ em gái tao?"
"Nghi ngờ, vậy mày đừng đến nữa. Từ từ rồi nhận xác em gái mày"
"Mày nói thế, vậy có chắc là em gái tao đang an toàn? Nếu mày đã giết con bé, tao đến, không phải nộp mạng oan à?"
Giọng điệu này là sao chứ? Chẳng phải thằng L.B thương em lắm hay sao? Không được, nếu nó thật sự không đến, hắn chẳng phải đã phí công lập kế rồi ư?
"Vậy mày muốn gì?"
"Tao không biết mày có sử dụng robo thế thân để giả làm em gái tao hay không. Nên tao cần hỏi nó vài câu để chứng thực"
"Được. Vậy hỏi đi"
Hoàng Long mở loa to lên để cả hắn cũng có thể nghe hết cuộc nói chuyện, phòng Lâm Bình định giở trò.
"Em gái. Làm sao em lại bị chúng bắt vậy?"
"Anh hai, xin lỗi. Là do em bất cẩn. Không ngờ lại bị chúng theo dõi"
"Đừng lo. Anh sẽ sớm đón em. Nhưng giờ anh cần em chứng minh được xem em có phải em gái anh không. Em còn nhớ trò chơi 'cướp biển vàng' ngày xưa chứ? Lần đó câu trả lời cuối cùng là gì?
Bình An thả lỏng cơ thể. Anh trai cô đã nhận ra rồi. Vậy là cô không cần lo lắng nữa.
"Không ngờ anh còn nhớ. Dĩ nhiên, đáp án là Yes!"
Lâm Bình thoáng cười, đáp.
"Quả là em gái anh. Đừng lo. Hai phút nữa, anh sẽ đến ngay"
Nói đoạn, cậu cúp máy. Hoàng Long không hiểu cuộc nói chuyện vừa rồi. Nhưng có lẽ cũng không có gì khác thường. Bởi vì, chỉ đúng một phút sau, Lâm Bình đã xuất hiện ngay trước mặt hắn. Cậu bước vào, nở nụ cười tự tin thường thấy.
"Yo. Chào"
***
Ở một nơi khác, Vũ Phong vừa giải thích cho ban tổ chức xong và đang trở về thì đột nhiên nhận được tin nhắn. Ánh mắt của anh tối sầm lại. Mọi việc đến lúc này đã thật sự sáng tỏ.
"Con khốn!"
Bị tát một cái bất ngờ, Hoàng Ngọc loạng choạng vài bước, suýt ngã.
"Anh..."
"Câm mồm. Mày còn có tư cách gọi tao là anh sao? Tao thật không ngờ, Hoàng Long này lại có lúc bị chính con em gái của mình đâm sau lưng"
Hoàng Ngọc đưa tay nắm lấy tay của anh trai, cố gắng khuyên nhủ.
"Anh. Đừng như thế. Đừng sai lại càng thêm sai"
Hoàng Long trừng mắt, hất tay của cô ra.
"Mày còn giáo huấn tao nữa? Nếu mày là em tao thật thì đáng ra mày phải ủng hộ tao chứ không phải làm chuyện ngu ngốc thế này. Mày có biết, chỉ tại anh em nhà nó mà tiền bạc của tao, sự nghiệp của tao, còn cả danh dự của tao nữa. Vì chúng nó mà tao sẽ không bao giờ ngóc mặt lên được trong giới đua xe. Tất cả đều sụp đổ rồi. Vậy mà giờ, mày còn định phá vỡ kế hoạch trả thù của tao nữa. Mày làm vậy không chỉ là phản lại tao, mà còn là phản lại ngài Lâm Khanh. Mày nghĩ ông ta sẽ tha cho chúng ta chắc?"
Đến lúc này, Hoàng Ngọc đã không còn giữ được sự điềm tĩnh vốn có. Cô trừng mắt lại nhìn anh trai mình, vừa giận dữ, vừa ra sức khuyên.
"Em biết chứ! Chẳng lẽ anh nghĩ rằng mình hiểu ông ta hơn em à? Thế anh có biết tại sao mà ông ta để anh làm việc này, thậm chí còn ra sức giúp đỡ hay không? Đó là vì ông ta muốn lợi dụng anh để lấy mạng Bình An. Bởi cô ta đã biết những điều không nên biết. Anh nghĩ người như thế có thể dễ dàng tha cho chúng ta sao? Chúng ta sau cùng cũng chỉ là quân cờ để ông ta lợi dụng đến khi hết giá trị thì vứt bỏ, anh có hiểu không?"
Hoàng Long đảo mắt nhìn quanh rồi ngửa đầu lên trời, cười khan thành tiếng. Sau đó, hắn lại nhìn về phía cô em gái của mình mà châm chọc.
"Quân cờ? Chỉ có mình mày thôi. Mày xem. Ngài ấy cho tao bao nhiêu thuộc hạ. Trợ cấp tiền bạc cho tao. Giữa hai chúng ta là hợp tác đấy, con ngu"
Nói đoạn, hắn quát lớn hai đàn em đứng bên cạnh.
"Tụi mày còn đứng đó làm gì? Mau nhốt nó vào phòng bên. Chờ tao xong việc sẽ xử lý sau"
Bọn đàn em của Hoàng Long đứng nhìn nhau bối rối. Dù sao, Hoàng Ngọc cũng có thân phận là "chị đại", cánh tay phải đắc lực của Nguyễn Lâm Khanh. Bởi vậy, chúng cũng không dám làm bậy.
"Còn đứng đó? Chúng mày định theo nó tạo phản luôn à?"
Hoàng Long trừng mắt khiến bọn chúng bắt buộc phải làm theo. Một tên giữ lấy tay Hoàng Ngọc, nói.
"Chị đại, xin lỗi..."
Hoàng Ngọc cười khổ. Cuối cùng, cô làm tất cả mọi việc để được cái gì chứ? Hất tay tên đàn em ra, cô ngạo mạn, nói.
"Không cần. Để tôi tự đi"
Lúc này, chỉ còn lại Hoàng Long, bốn tên tay sai và Bình An. Cô gái nhỏ lại bị trói chặt lại vào một chiếc ghế.
Hoàng Long cười khinh bỉ, nhìn vào Bình An mà cợt nhả.
"Rồi nhé. Bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục chuyện trước đó. Đích thân tao sẽ chăm sóc mày"
Hắn liếm môi, từ từ tiến về phía cô gái nhỏ. Nhưng lúc này, cô đã không còn sợ hãi nữa. Thay vào đó, cô lại cười nhẹ và thở dài.
"Anh thật sự ngây thơ hơn tôi tưởng"
Hoàng Long sửng sốt trước thái độ của cô hiện tại. Chỉ vừa lúc nãy thôi, Bình An còn lộ ra vẻ run sợ. Vậy mà giờ đã thay đổi hẳn. Cái khuôn mặt đắc thắng này hệt như tên L.B đó, khiến hắn phát điên. Hắn tức giận, đưa tay tát cô hai phát thật mạnh.
"Khốn kiếp. Mày cười cái quái gì chứ? Để xem tí nữa mày có còn cười được không? Con nhãi"
Khi vừa đưa tay toan xé áo của cô gái nhỏ, hắn lại nhìn khuôn mặt đó và sửng sốt. Làm sao có thể bình tĩnh đến mức này cơ chứ?
"Đó chính là lý do tại sao anh không thể thắng được anh trai tôi trong King of speed. Thậm chí, ngay cả tôi, anh cũng không thể thắng được"
Hành động của bàn tay đột nhiên ngừng lại. Hắn đứng thẳng người, ánh mắt như thú hoang chuẩn bị xé xác con mồi.
"Mày thật sự chán sống rồi"
Chỉ cần hắn nghiến răng ba lần thôi là cô ta sẽ nhận lấy ngay một cái chết thảm khốc nhất. Và giờ, đó là điều hắn muốn làm ngay lúc này.
"Rất dễ mất bình tĩnh, không suy xét trước khi làm. Tuy có kỹ thuật và một chiếc xe tốt, nhưng hành động lại nông nổi. Đó chính là những lý do khiến anh thua cuộc"
"Mày thì biết cái gì mà nói chứ? Một con nhỏ mới vào nghề như mày mà lại đòi dạy đời tao?"
Hắn nắm chặt lòng bàn tay đến độ gân xanh nổi hết lên. Con nhỏ này nghĩ mình là ai? Cho rằng nó hiểu rõ King of Speed hơn hắn sao?
"Trong lần gần đây nhất đấu với anh trai tôi, thứ khiến anh thua không phải là khả năng của xe hay kỹ thuật. Tôi đã coi lại 20 lần vòng đua ấy. Cách anh làm tuy liều lĩnh nhưng cũng khá hay khi tính toán và bỏ qua những lần sửa chữa xe không cần thiết. Tuy nhiên, anh lại quá vội vàng, nóng nảy khi thấy anh trai tôi gần đuổi kịp. Đề rồi, bỏ qua những lần sửa chữa quan trọng nhất. King of speed khác những môn thể thao thông thường ở chỗ nó không chỉ cần năng khiếu mà vận động viên còn phải biết dùng cái đầu cùng phản xạ khi đua"
"Ý mày chửi tao ngu ngốc chứ gì?"
Hoàng Long nhếch mép cười nhạt. Bình An vẫn tiếp tục thản nhiên đến mức có lẽ chính cô cũng không thể hiểu tại sao mình lại như vậy. Chỉ có thể lý giải rằng cô gái nhỏ hiện tại đang quá tập trung, tập trung để tìm ra một lối thoát. Do đó, nỗi sợ trong cô đã bị lấn át đi.
"Nếu anh là kẻ không có đầu óc thì anh sẽ không nghe tôi nói từ nãy tới giờ. Anh cũng không thực hiện được kế hoạch này. Tuy nhiên, như tôi nói, anh quá nóng vội đến mức không thèm suy nghĩ gì thêm. Đúng như Hoàng Ngọc nói, nếu kế hoạch này đổ bể, anh sẽ là kẻ nhận lấy toàn bộ trách nhiệm. Không chỉ anh, mà còn cả những người ở đây cũng không thoát tội"
"Vậy chỉ cần kế hoạch thành công là được"
Hoàng Long nói một câu chắc nịch. Hắn có con tin trong tay, không lý nào lại thua. Hơn nữa, hắn đã mất tất cả rồi. Giờ chỉ cần trả được thù là đủ.
"Thành công sao? Anh chắc không? Anh tôi là một người thông minh và khá đa nghi. Không khéo giờ anh tôi đã bình tĩnh lại và nghi ngờ rằng anh không hề bắt cóc tôi. Chỉ một cuộc nói chuyện từ anh, lấy gì có thể chứng thực?"
"Nghi ngờ thì sao chứ? Sự thật là mày đang nằm trong tay tao. A, con nhãi. Tao biết rồi. Sau cùng là mày đang cố câu giờ, phải không?"
Một kế nhỏ như thế này, lý nào hắn lại nhận không ra. Đã thế, hắn sẽ làm đến cùng, để xem con bé kia còn giữ được khuôn mặt bất cần được bao lâu.
Nhưng ngay khi hắn định thực hiện kế hoạch của mình thì chuông điện thoại chợt reo lên. Là L.B. Hắn đưa mắt nhìn Bình An giật mình, thoáng bối rối. Nhưng rồi, hắn nhanh chóng định thần. Cục diện vẫn nằm trong tay, hắn lo gì chứ?
Nhấc điện thoại lên, hắn khịt mũi.
"Sao vậy? Tao tưởng giờ mày phải đang cắm đầu chạy tới chỗ này chứ?"
Lâm Bình đáp, giọng trầm ổn.
"Dĩ nhiên, tao sắp đến. Nhưng mà, giờ đột nhiên tao cảm thấy hơi nghi ngờ. Mày... có thật là đang giữ em gái tao?"
"Nghi ngờ, vậy mày đừng đến nữa. Từ từ rồi nhận xác em gái mày"
"Mày nói thế, vậy có chắc là em gái tao đang an toàn? Nếu mày đã giết con bé, tao đến, không phải nộp mạng oan à?"
Giọng điệu này là sao chứ? Chẳng phải thằng L.B thương em lắm hay sao? Không được, nếu nó thật sự không đến, hắn chẳng phải đã phí công lập kế rồi ư?
"Vậy mày muốn gì?"
"Tao không biết mày có sử dụng robo thế thân để giả làm em gái tao hay không. Nên tao cần hỏi nó vài câu để chứng thực"
"Được. Vậy hỏi đi"
Hoàng Long mở loa to lên để cả hắn cũng có thể nghe hết cuộc nói chuyện, phòng Lâm Bình định giở trò.
"Em gái. Làm sao em lại bị chúng bắt vậy?"
"Anh hai, xin lỗi. Là do em bất cẩn. Không ngờ lại bị chúng theo dõi"
"Đừng lo. Anh sẽ sớm đón em. Nhưng giờ anh cần em chứng minh được xem em có phải em gái anh không. Em còn nhớ trò chơi 'cướp biển vàng' ngày xưa chứ? Lần đó câu trả lời cuối cùng là gì?
Bình An thả lỏng cơ thể. Anh trai cô đã nhận ra rồi. Vậy là cô không cần lo lắng nữa.
"Không ngờ anh còn nhớ. Dĩ nhiên, đáp án là Yes!"
Lâm Bình thoáng cười, đáp.
"Quả là em gái anh. Đừng lo. Hai phút nữa, anh sẽ đến ngay"
Nói đoạn, cậu cúp máy. Hoàng Long không hiểu cuộc nói chuyện vừa rồi. Nhưng có lẽ cũng không có gì khác thường. Bởi vì, chỉ đúng một phút sau, Lâm Bình đã xuất hiện ngay trước mặt hắn. Cậu bước vào, nở nụ cười tự tin thường thấy.
"Yo. Chào"
***
Ở một nơi khác, Vũ Phong vừa giải thích cho ban tổ chức xong và đang trở về thì đột nhiên nhận được tin nhắn. Ánh mắt của anh tối sầm lại. Mọi việc đến lúc này đã thật sự sáng tỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.