Chương 36: Cộng hưởng (1)
Milan (Milan0204)
23/07/2016
“Sinh mệnh là do vòng quay định mệnh tạo nên. Nhưng con đường đi của nó lại do con người quyết định…”
***
Ở một không gian nơi mà mọi thứ được phủ bởi một màu trắng xóa…
Có hai nhân ảnh đang nhàn nhã đánh cờ. Nhưng ván cờ của họ lại hoàn toàn không bình thường.
“Chiếu tướng”
Vị Bạch y sứ giả di chuyển con hậu, chặn nốt đường rút cuối cùng của vua địch. Toàn bộ quân đen trên bàn cờ lập tức tan biến. Kèm theo đó, hình ảnh của cô gái trên mặt cầu đặt bên cạnh hai người cũng tan theo. Như vậy là, một sinh mệnh đã biến mất khỏi trần thế.
“Ngài chơi ăn gian quá đấy. Ván này lý ra tôi đã không thua như vậy”
“Thua là thua. Ngài xem, xưa giờ có mấy khi Hắc y các ngài thắng được Bạch y chúng tôi đâu? Nếu thắng thì đã là kỳ tích rồi!”
Hắc y sứ giả nhếch mép chỉ sang hai bàn cờ bên cạnh, chế nhạo.
“Thật sao? Vậy chứ hai ván cờ này thì sao? Đừng quên, chúng mới là do ngài muốn lôi ra đánh cược. Nhưng coi bộ thể diện của Bạch y ngài sắp mất hết rồi”
Bạch y thuận tay di chuyển một quân cờ, hoàn toàn không để tâm mấy đến lời châm chọc.
“Tôi đã nói rồi. Là định mệnh thì ngay cả ngài cũng không thể thay đổi. Ngài xem, hai ván cờ cộng hưởng là vô cùng hiếm có và hầu như chưa từng tồn tại lâu dài. Bởi vì sau cùng thì, phần thắng cuối cùng sẽ thuộc về tôi thôi…”
***
Bảng báo hiệu của phòng phẫu thuật sáng lên, chấm dứt cho cuộc phẫu thuật kéo dài năm tiếng đồng hồ. Ở phòng chờ đặc biệt, cánh nhà báo đang bủa vây săn tin nóng hổi.
“Cô Mỹ Hoa, cô có thể cho chúng tôi biết nguyên do khiến L.B gặp tai nạn lần nữa không?”
“Có tin đồn L.B là con gái. Anh có thể cho chúng tôi biết sự thật không?”
“Phải chăng vụ tai nạn của L.B lần này có liên quan đến bí mật do các báo tiết lộ hồi sáng?”
“Lần này anh về gấp như vậy, tai nạn của L.B lại tiếp tục xảy ra khi đang lái Black Moon. Là người thiết kế, anh nghĩ gì?”
Ông Lê Văn Phúc bước vào cũng bị cánh nhà báo lập tức bủa vây.
“Ông có suy nghĩ gì về tin đồn của con trai ông gần đây?”
“Xin ông hãy cho chúng tôi biết cảm nhận của mình khi con trai ông đã hai lần gặp tai nạn?”
Ông Phúc cau mày lại, ánh mắt sắc lạnh. Bằng chất giọng trầm nhưng đầy oai nghiêm của một vị thẩm phán, ông đáp.
“Suy nghĩ? Cảm nhận? Suy nghĩ hiện tại của tôi là các người mau lập tức rời khỏi đây. Đừng quên rằng luật cấm xâm phạm đời tư vẫn còn có hiệu lực. Nếu các người muốn hầu tòa ngày mai thì cứ việc ở lại”
Cả đám nhà báo nhìn nhau ngơ ngác. Cái luật này mới có gần đây cho nên, cái thông tin nóng hổi kia đã làm họ quên mất. Tất cả nhanh chóng tản ra và rời đi. Họ biết rằng mình không thể đùa với vị thẩm phán trước mặt.
“Cậu ấy sao rồi bác?”
Khi chỉ còn lại thành viên đôi Bolt và ông Phúc trong phòng, Hoàng Dương là người đầu tiên lên tiếng hỏi. Ai nấy đều lo lắng trông đợi vào câu trả lời của cha cô gái nhỏ.
“Nó không sao. Tuy nhiên, bác muốn đội đua của các cháu rút khỏi giải chuyên nghiệp lần này”
Trước lời đề nghị đột ngột của ông Phúc, cả đám hết sức sửng sốt. Vũ Phong lập tức lên tiếng.
“Bác trai… chuyện này… Bình An đã biết chưa ạ? Ít nhất thì chúng cháu đã có thể đến thăm em nó chưa?”
Ông Phúc lạnh lùng đáp.
“Con bé đã đồng ý. Cứ thế mà làm đi. Giờ con bé mới tỉnh. Có gì ngày mai các cháu hãy quay lại. Vậy thôi”
Nói đoạn, ông lập tức rời khỏi. Mọi người trong đội Bolt vừa bị đuổi khéo đành lặng lẽ quay về. Hoàng Dương rất muốn đích thân xác nhận tình hình của Bình An. Tuy nhiên, thái độ của ông Phúc vừa rồi cho thấy, tốt hơn là cậu nên đợi đến ngày mai. Đúng lúc sắp rời khỏi bệnh viện, cậu lại nhận được một tin nhắn: “Hai người hãy đến phòng 303”.
Đây… là số của Bình An mà?
Thế là cả hai liền quay lại. Đến phòng 303, phòng chăm sóc đặc biệt, căn phòng đã được khóa trái bên trong. Khi Vũ Phong gõ cửa thì không lâu sau đó, ông Phúc liền mở cửa. Vừa bước vào đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến cả Hoàng Dương và Vũ Phong vô cùng kinh ngạc. Ngồi trên hai chiếc giường cạnh nhau là hai Bình An, mặt đối mặt. Một Bình An, đầu chỉ quấn một miếng băng khá mỏng. Khí sắc trông hoàn toàn không giống người vừa trải qua một ca phẫu thuật dài năm tiếng đồng hồ. Bình An còn lại, đôi mắt vô hồn, nhưng lại không có lấy một vết thương trên người.
“Lúc nãy ta nói con bé đã đồng ý. Đó là lý do. Hai cháu thấy đấy. Anh trai nó đã tỉnh lại rồi”
Trước thái độ hết sức bình thản của ông Phúc, Hoàng Dương không khỏi ngạc nhiên mà hỏi lại.
“Chuyện này… từ lúc nào mà…?”
“Hôm nay là ngày kiểm tra định kỳ của thằng bé tại bệnh viện. Khi các cháu đưa An vào đây thì thằng bé đã bắt đầu có phản ứng. Chắc hai đứa cũng nhìn ra, vết thương trên đầu con bé nhà bác hoàn toàn không vấn đề. Chỉ là khâu mấy mũi. Và khi con bé tỉnh thì cũng là lúc, anh trai nó tỉnh lại”
Vũ Phong vô cùng vui mừng, tiến lại vỗ vỗ vai “Bình An không quấn băng trên đầu”.
“Ra là chú mày đã tỉnh rồi đấy. Thời gian qua bọn anh lo chết mất. Thấy người sao rồi?”
Lâm Bình quay lại, nhìn Vũ Phong với ánh mắt ngạc nhiên.
“Anh… là ai vậy?”
Vũ Phong chớp mắt, ngẩn ra.
“Hả? Chú mày nói thế là sao?”
Ông Phúc trả lời thay Lâm Bình.
“Thằng bé đã mất trí nhớ hoàn toàn. Bác sĩ nói rằng máu bầm trong não nó đã tan. Tuy nhiên, mạch sóng não trong đầu nó lại có vấn đề. Có lẽ là do điện từ phóng ra từ chiếc xe trong vụ tai nạn”
“Vậy cậu ấy sẽ như thế trong bao lâu?”
“Điều này… Có thể sớm phục hồi. Mà… cũng có thể là không bao giờ”
Nói đến đây, giọng ông Phúc như thể nghẹn lại.
“Lúc nãy, hai người đã nghe ba em nói về việc dừng tham gia giải chuyên nghiệp rồi phải không ạ?”
Bình An đột ngột lên tiếng. Bấy giờ, Vũ Phong mới để ý, dường như là Bình An đang vô cùng bình tĩnh. Anh cứ nghĩ là cô sẽ phải có thái độ khác khi thấy anh trai mình như vậy.
“Em thật sự muốn dừng lại sao?”
Vũ Phong có thể hiểu quyết định này của cô. Ngay từ đầu, mục đích của cô là giúp anh trai mình tỉnh dậy, đồng thời có thể giúp Bolt qua cơn khó khăn. Cô đua xe cho dù cô không muốn chút nào. Nhưng giờ Lâm Bình đã tỉnh, lại trong tình trạng này. Có lẽ cô muốn dừng lại để ở bên anh mình nhiều hơn, thay vì cứ tiếp tục tham gia giải đua. Về phần ban tổ chức, tai nạn lần này cũng có thể trở thành cái cớ. Chỉ có điều, mọi quyết định dường như là quá nhanh.
“Mọi thứ cũng cần giải quyết mà…”
….
Sau cuộc nói chuyện với cô gái nhỏ, hai anh em nhà họ Trần liền rời khỏi.
Trời tối dần. Cả hai anh em Lâm Bình và Bình An đều có vẻ như không thể ngủ. Sức khỏe của cả hai đều không có gì đáng ngại. Lâm Bình tuy một thời gian sống thực vật nhưng cơ thể vẫn ổn nhờ thuốc và sự chăm sóc của robo y tá. Chính vì thế mà ngoài một robo y tá, không còn ai trông chừng hai đứa trẻ cả. Chính vì thế mà Lâm Bình đã tắt con robo rồi lặng lẽ rời khỏi trong đêm. Bình An cũng lập tức theo sau…
Còn tiếp.
Vài ngày trước khi giải đua chuyên nghiệp King of speed bắt đầu…
Bình An bước đến ngồi bên cạnh chiếc giường, nơi mà anh trai mình đang bất tỉnh. Cô bật đoạn video quay cảnh đua xe gần đây nhất của mình cho anh trai, bắt đầu tường thuật như mọi khi.
“Các đội đã vào vạch xuất phát. Anh có nghe không? Tiếng động cơ vẫn ồn ã như mọi khi nhỉ. Mới mở màn thôi mà em đã có khởi động rất tốt đấy nhé…”
Sau gần nửa tiếng nói không ngừng nghỉ, Bình An quay lại nhìn anh trai mình. Anh vẫn nằm như vậy, chẳng có chút phản ứng nào cả. Cô đưa tay tắt video, khẽ thở dài.
Đến nay đã là ngày thứ hai trăm mười ba kể từ khi anh trai cô bị như vậy. Mỗi tối, đều đặn vào giờ này, cô lại đến đây khoảng một tiếng rưỡi để kể cho anh hai mình nghe những chuyện xảy ra trong ngày. Kể cả có mệt đến mức không thở nổi, cô vẫn không bỏ bất cứ buổi nào. Nhưng anh trai cô vẫn vậy.
“Anh hai à. Em sắp thi chuyên nghiệp thay anh rồi. Trường đua M, nơi anh luôn mong có thể đua tại đó, em cũng đang làm thay anh đây. Anh thấy em giỏi không?”
Cô ngừng lại một chút rồi lại tiếp.
“Sao nào? Anh hẳn là ghen tỵ ha. Một đứa như em, trước giờ chưa từng được ai công nhận, giờ lại đang có tất cả, những thứ lẽ ra là thuộc về anh. Anh cứ nằm như thế, em sẽ cướp đi tất cả của anh đấy”
Nói đến đây, cô hơi nhíu mày lại, giọng có vài phần gay gắt.
“Anh định nằm đó đến bao giờ? Anh ích kỷ thật đấy. Anh bảo anh rất thương em, anh luôn lo lắng cho em cơ mà. Vậy mà anh lại cứ nằm đó? Anh không lo em sẽ phá hư tất cả mọi thứ của anh sao? Anh không lo… em sẽ kiệt sức và ngã quỵ sao?”
Bình An khẽ nhắm mắt lại, rồi gục mặt xuống giường. Cô ghét cái cảm giác hiện giờ. Tại sao vào thời điểm quan trọng thế này, cô lại cảm thấy bản thân thật yếu đuối. Tại sao sau tất cả những gì cô làm, anh trai cô vẫn chưa tỉnh? Hôm nay, bác sĩ đã nói với ba mẹ cô rằng, tình trạng gần đây của anh trai cô có những chuyển biến xấu. Cơ thể bắt đầu xuất hiện hiện tượng không tiếp nhận chất dinh dưỡng. Nếu cứ tiếp tục thì trong khoảng hai đến ba tháng nữa, rất có thể, anh trai cô sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại. Cô không thể hiểu nổi. Rõ ràng bác sĩ đã nói hiện tượng xuất huyết máu và máu bầm trong não đã được xử lý rồi cơ mà.
Bình An đập hai tay xuống giường, nấc nghẹn.
“Đáng ghét! Anh mau tỉnh lại cho em. Mau tỉnh lại… Anh nghe không?... Tỉnh lại đi… Em xin anh… xin anh đó!”
****
Gió đêm se lạnh. Lâm Bình rảo bước trên con đường dài và nhanh chóng lên một chiếc xe robo dành riêng cho người bệnh. Bình An cũng lặng lẽ theo sát cậu. Sau khoảng mười lăm phút, Lâm Bình cho xe dừng lại. Trước mặt cậu bây giờ là trường đua M của tỉnh, nơi dành riêng cho những giải đua King of speed chuyên nghiệp.
“Anh hai?”
Nghe tiếng gọi, Lâm Bình lập tức quay lại như một phản xạ tự nhiên.
“Em… là em gái?”
Bình An tiến đến bên cạnh anh trai mình, hơi ngạc nhiên.
“Sao anh lại đến đây?”
Lâm Bình hướng mắt về phía trường đua, khẽ lắc đầu.
“Không biết nữa. Chỉ là… có một giọng nói nào đó trong đầu đã nhắc đến chỗ này”
Đôi mắt Bình An hơi mở to. Cô gái nhỏ gấp gáp hỏi lại.
“Anh đã nghe? Vậy King of speed, anh có ấn tượng gì với cái tên này không?”
Nghe đến đây, Lâm Bình khẽ nhíu mày lại. Dường như có cái gì đó nhói lên trong đâu cậu. Cái tên này, là giọng nói ấy đã nói cho cậu. Thấy phản ứng của Lâm Bình, cô gái nhỏ liên tiếp nhắc thử đến những cái tên khác.
“SOD, White Cat, Black Moon, Bolt,… Anh có nhớ không?”
Lâm Bình hai tay ôm đầu mình, lắc lắc.
“Đừng nói nữa”
Nhưng Bình An càng không tha. Cô giữ lấy vai anh mình, kiên định.
“Anh… Không phải anh không hề nhớ một chút gì, đúng không? Bác sĩ nói anh bị rối loạn các loại sóng não. Vậy thì nhận thức và ký ức của anh chỉ có đôi chút không rõ ràng thôi mà. Anh ráng nhớ lại xem. Chị Thiên Nhã, chị Mỹ Hoa, anh Hoàng Hải, anh Tuấn Anh, anh Vũ Phong, Hoàng Dương, Harry,… anh hai?”
Lâm Bình gắt lên.
“Anh đã bảo là đừng nói nữa!”
Rồi cậu hất tay em mình ra, bỏ chạy.
Bình An vừa đuổi theo anh mình, vừa hét với theo.
“Anh đứng lại cho em! Lâm Bình của ngày xưa đâu rồi hả? Mau đứng lại!”
Cô cứ mải miết đuổi theo mà không để ý rằng cả hai đã chạy xuống phần đường dưới lòng đất. Và xui cho cô là đụng ngay phải một bọn du côn. Cô đâm xầm vào chúng và ngã bật ngửa ra sau.
“Đi đứng kiểu gì vậy hả?”
Bình An nhìn theo bóng anh trai mình, hốt hoảng đứng dậy.
“Thành thật xin lỗi. Nhưng giờ tôi đang gấp. Xin để tôi qua”
Nói đoạn, cô tính chạy đi, nhưng lại bị bọn du côn ấy nắm lấy tay, đẩy về vị trí cũ.
“Đệch. Có biết anh mày là ai không? Bênh nhân thì không trong viện lại đi lang thang thế hả?”
Bình An cắn chặt môi. Anh hai thật là. Hết đường chạy rồi lại chạy xuống mấy chỗ này. Trời tối. Cảnh sát robo lại ít tuần tra. Chỉ có mỗi cái là đông bọn côn đồ, cướp giật.
“Tôi thật sự rất gấp. Mong anh thông cảm”
Mấy tên khác thấy vậy bèn lên tiếng.
“Thôi. Để nó đi đi”
“Cảm ơn”
Nói đoạn, cô liền lách qua bọn chúng, chạy về hướng anh trai vừa đi.
“Khoan đã”
Một tên khác giựt lấy cổ áo của cô, kéo lại.
“Mày…”
Hắn đi vòng ra trước mặt cô, mắt khẽ nhíu lại.
“Mày là L.B, đúng không?”
Hắn vừa nói đến cái tên này, cả đám trong nhóm liền xôn xao.
“Tao đã từng thấy ảnh mày trên tạp chí”
Đoán có chuyện chẳng lành, Bình An liền chối bay biến.
“Không phải. Anh nhầm người rồi”
Một tên khác trong nhóm lên tiếng.
“Chắc mày nhầm rồi. Nghe bảo tên Lâm Bình đó bị tai nạn phải nằm bệnh… viện…”
Một tên khác giơ màn hình điện thoại lên cho cả đám xem, nói.
“Hình của L.B nè…”
Hắn chưa dứt câu thì tên đang nắm lấy cổ áo Bình An đẩy cô ra. Hai tên khác lập tức tóm lấy hai tay cô, giữ chặt.
“Chắc chắn là mày rồi. Thật may mà. Hôm trước, tại thằng **** mày mà bọn tao mất biết bao nhiêu tiền cá độ đấy, thằng khốn!”
Bình An thở hắt ra. Lần này thì nguy thật rồi. Bọn chúng khá đông. Sáu tên đàn ông lực lưỡng. Và thêm hai em chân dài nữa. Không có ai giúp thì khả năng cao là cô sẽ khó qua khỏi. Chỉ còn cách vừa đánh vừa lui, rồi chạy lên đường lớn vậy. Có điều, thế nào cô cũng phải cho tên vừa phát ngôn kia bầm dập. Dám nói anh trai cô như vậy.
Tên đó lao nắm đấm về phía mặt của cô. Nhưng phía dưới của hắn lại đầy sơ hở. Chân của cô thì đâu bị trói. Vậy nên, Bình An lập tức né đầu sang bên, thuận chân mà giơ lên, khuyến mãi cho hắn một cước. Trong lúc bọn chúng còn đang bối rối, cô liền nghiến gót chân vào chân của một tên bên cạnh, sau đó hất tay hắn ra và đấm cho tên còn lại một cú. Kể ra thì mấy bài luyện thể lực của Harry lúc này quả là có hiệu nghiệm. Thể lực tăng cao hơn trước khiến cô đấm rất… thấm.
Mấy tên khác lập tức lấy lại bình tĩnh mà lao đến. Cô gái nhỏ nhanh chóng né người. Tuy nhiên, ngay lúc này, mắt của cô đột nhiên hoa lại. Cô loạng choạng và giật lùi vài bước. Vết thương ở đầu hồi sáng có lẽ bị động rồi. Một cú đấm lao về phía cô. Khi mà Bình An còn chưa kịp phản ứng gì thì cô đã nghe thấy một tiếng “bốp” lạnh ngắt vang lên.
Cùng lúc đó là một cánh tay kéo cô lại. Bình An hơi lắc lắc đầu giữ tỉnh táo. Là anh hai sao?
“Mày là ai? Hở?”
Một tên thắc mắc là lập tức nhận ra. Trước mặt bọn chúng là một L.B nữa.
“Sao anh lại…”
Bình An cũng ngơ ngác không kém. Anh hai chẳng phải đã đi mất rồi sao.
Lâm Bình quay về phía Bình An, khẽ cười.
“Anh trai thì phải bảo vệ em gái. Không đúng sao?”
Rồi cậu quay về phía bọn du côn, nói.
“Một lũ lực lưỡng lại đi hùm nhau bắt nạt một người. Bộ các anh trai đây không biết viết chữ nhục sao?”
“M***”
Một tên gầm lên chửi thề rồi lao đến. Nhưng tiếng chuông báo động đúng lúc này lại vang lên. Đây là chuông báo hiệu đội tuần tra robo đang đến.
“Đ***, sao lại…? Chạy mau!”
Một tên trong nhóm nghe tiếng báo hiệu thì lập tức hét lên. Và thế là, cả đám bỏ chạy. Lâm Bình nắm chặt tay em gái mình, cười tinh quái.
“Chúng ta cũng chuồn gấp!”
Bình An vẫn đang trong tình trạng ngơ ngác. Sao họ cũng phải bỏ trốn chứ?
Cả hai chạy được một đoạn, đến khi lên được phần đường trên mặt đất thì mới dừng lại. Vừa thở hổn hển, Bình An vừa nói.
“Anh… anh hai… Sao lại phải… chạy thế?”
Lâm Bình cười cười, gãi đầu.
“À… Có gì đâu. Chỉ là cần chạy thôi”
Nghe anh nói vậy, cô gái nhỏ lại càng chẳng hiểu gì. Tuy nhiên, Lâm Bình sẽ không bảo giờ nói cho cô biết sự thật. Rằng khi cậu quay lại tìm em gái mình, cậu đã thấy con bé bị bao vây. Lúc đó, trong đầu cậu đột nhiên lóe lên một ý tưởng. Mà ý tưởng này, cậu có cảm giác như mình đã từng làm rồi. Lâm Bình đã nhặt một hòn đá và nhắm thẳng vào… bóng đèn đường. Điều này tuy là tội phá hoại của công, nhưng cũng đồng thời tác động trực tiếp đến hệ thống robo bảo vệ, dẫn đến sự việc hồi nãy.
Bình An nhìn anh trai mình, đột nhiên hỏi.
“Anh hai, anh có muốn lấy lại ký ức không?”
Lâm Bình chớp mắt ngạc nhiên, rồi lập tức gật đầu.
“Dĩ nhiên rồi”
Cô gái nhỏ lại hỏi tiếp.
“Vậy… anh tin em chứ?”
“Hơn bất cứ ai khác”
Cậu trả lời chắc nịch.
Bình An cắn chặt môi, ngẫm nghĩ chút rồi đưa đến quyết định.
“Vậy ngày mai, hãy cùng em nói với ba mẹ. Chúng ta sẽ lấy lại ký ức cho anh”
***
Lời tác giả: Bình An đã có kế hoạch cả rồi. Còn cô sẽ làm gì thì các bạn chờ chương 37 nhé!
***
Ở một không gian nơi mà mọi thứ được phủ bởi một màu trắng xóa…
Có hai nhân ảnh đang nhàn nhã đánh cờ. Nhưng ván cờ của họ lại hoàn toàn không bình thường.
“Chiếu tướng”
Vị Bạch y sứ giả di chuyển con hậu, chặn nốt đường rút cuối cùng của vua địch. Toàn bộ quân đen trên bàn cờ lập tức tan biến. Kèm theo đó, hình ảnh của cô gái trên mặt cầu đặt bên cạnh hai người cũng tan theo. Như vậy là, một sinh mệnh đã biến mất khỏi trần thế.
“Ngài chơi ăn gian quá đấy. Ván này lý ra tôi đã không thua như vậy”
“Thua là thua. Ngài xem, xưa giờ có mấy khi Hắc y các ngài thắng được Bạch y chúng tôi đâu? Nếu thắng thì đã là kỳ tích rồi!”
Hắc y sứ giả nhếch mép chỉ sang hai bàn cờ bên cạnh, chế nhạo.
“Thật sao? Vậy chứ hai ván cờ này thì sao? Đừng quên, chúng mới là do ngài muốn lôi ra đánh cược. Nhưng coi bộ thể diện của Bạch y ngài sắp mất hết rồi”
Bạch y thuận tay di chuyển một quân cờ, hoàn toàn không để tâm mấy đến lời châm chọc.
“Tôi đã nói rồi. Là định mệnh thì ngay cả ngài cũng không thể thay đổi. Ngài xem, hai ván cờ cộng hưởng là vô cùng hiếm có và hầu như chưa từng tồn tại lâu dài. Bởi vì sau cùng thì, phần thắng cuối cùng sẽ thuộc về tôi thôi…”
***
Bảng báo hiệu của phòng phẫu thuật sáng lên, chấm dứt cho cuộc phẫu thuật kéo dài năm tiếng đồng hồ. Ở phòng chờ đặc biệt, cánh nhà báo đang bủa vây săn tin nóng hổi.
“Cô Mỹ Hoa, cô có thể cho chúng tôi biết nguyên do khiến L.B gặp tai nạn lần nữa không?”
“Có tin đồn L.B là con gái. Anh có thể cho chúng tôi biết sự thật không?”
“Phải chăng vụ tai nạn của L.B lần này có liên quan đến bí mật do các báo tiết lộ hồi sáng?”
“Lần này anh về gấp như vậy, tai nạn của L.B lại tiếp tục xảy ra khi đang lái Black Moon. Là người thiết kế, anh nghĩ gì?”
Ông Lê Văn Phúc bước vào cũng bị cánh nhà báo lập tức bủa vây.
“Ông có suy nghĩ gì về tin đồn của con trai ông gần đây?”
“Xin ông hãy cho chúng tôi biết cảm nhận của mình khi con trai ông đã hai lần gặp tai nạn?”
Ông Phúc cau mày lại, ánh mắt sắc lạnh. Bằng chất giọng trầm nhưng đầy oai nghiêm của một vị thẩm phán, ông đáp.
“Suy nghĩ? Cảm nhận? Suy nghĩ hiện tại của tôi là các người mau lập tức rời khỏi đây. Đừng quên rằng luật cấm xâm phạm đời tư vẫn còn có hiệu lực. Nếu các người muốn hầu tòa ngày mai thì cứ việc ở lại”
Cả đám nhà báo nhìn nhau ngơ ngác. Cái luật này mới có gần đây cho nên, cái thông tin nóng hổi kia đã làm họ quên mất. Tất cả nhanh chóng tản ra và rời đi. Họ biết rằng mình không thể đùa với vị thẩm phán trước mặt.
“Cậu ấy sao rồi bác?”
Khi chỉ còn lại thành viên đôi Bolt và ông Phúc trong phòng, Hoàng Dương là người đầu tiên lên tiếng hỏi. Ai nấy đều lo lắng trông đợi vào câu trả lời của cha cô gái nhỏ.
“Nó không sao. Tuy nhiên, bác muốn đội đua của các cháu rút khỏi giải chuyên nghiệp lần này”
Trước lời đề nghị đột ngột của ông Phúc, cả đám hết sức sửng sốt. Vũ Phong lập tức lên tiếng.
“Bác trai… chuyện này… Bình An đã biết chưa ạ? Ít nhất thì chúng cháu đã có thể đến thăm em nó chưa?”
Ông Phúc lạnh lùng đáp.
“Con bé đã đồng ý. Cứ thế mà làm đi. Giờ con bé mới tỉnh. Có gì ngày mai các cháu hãy quay lại. Vậy thôi”
Nói đoạn, ông lập tức rời khỏi. Mọi người trong đội Bolt vừa bị đuổi khéo đành lặng lẽ quay về. Hoàng Dương rất muốn đích thân xác nhận tình hình của Bình An. Tuy nhiên, thái độ của ông Phúc vừa rồi cho thấy, tốt hơn là cậu nên đợi đến ngày mai. Đúng lúc sắp rời khỏi bệnh viện, cậu lại nhận được một tin nhắn: “Hai người hãy đến phòng 303”.
Đây… là số của Bình An mà?
Thế là cả hai liền quay lại. Đến phòng 303, phòng chăm sóc đặc biệt, căn phòng đã được khóa trái bên trong. Khi Vũ Phong gõ cửa thì không lâu sau đó, ông Phúc liền mở cửa. Vừa bước vào đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến cả Hoàng Dương và Vũ Phong vô cùng kinh ngạc. Ngồi trên hai chiếc giường cạnh nhau là hai Bình An, mặt đối mặt. Một Bình An, đầu chỉ quấn một miếng băng khá mỏng. Khí sắc trông hoàn toàn không giống người vừa trải qua một ca phẫu thuật dài năm tiếng đồng hồ. Bình An còn lại, đôi mắt vô hồn, nhưng lại không có lấy một vết thương trên người.
“Lúc nãy ta nói con bé đã đồng ý. Đó là lý do. Hai cháu thấy đấy. Anh trai nó đã tỉnh lại rồi”
Trước thái độ hết sức bình thản của ông Phúc, Hoàng Dương không khỏi ngạc nhiên mà hỏi lại.
“Chuyện này… từ lúc nào mà…?”
“Hôm nay là ngày kiểm tra định kỳ của thằng bé tại bệnh viện. Khi các cháu đưa An vào đây thì thằng bé đã bắt đầu có phản ứng. Chắc hai đứa cũng nhìn ra, vết thương trên đầu con bé nhà bác hoàn toàn không vấn đề. Chỉ là khâu mấy mũi. Và khi con bé tỉnh thì cũng là lúc, anh trai nó tỉnh lại”
Vũ Phong vô cùng vui mừng, tiến lại vỗ vỗ vai “Bình An không quấn băng trên đầu”.
“Ra là chú mày đã tỉnh rồi đấy. Thời gian qua bọn anh lo chết mất. Thấy người sao rồi?”
Lâm Bình quay lại, nhìn Vũ Phong với ánh mắt ngạc nhiên.
“Anh… là ai vậy?”
Vũ Phong chớp mắt, ngẩn ra.
“Hả? Chú mày nói thế là sao?”
Ông Phúc trả lời thay Lâm Bình.
“Thằng bé đã mất trí nhớ hoàn toàn. Bác sĩ nói rằng máu bầm trong não nó đã tan. Tuy nhiên, mạch sóng não trong đầu nó lại có vấn đề. Có lẽ là do điện từ phóng ra từ chiếc xe trong vụ tai nạn”
“Vậy cậu ấy sẽ như thế trong bao lâu?”
“Điều này… Có thể sớm phục hồi. Mà… cũng có thể là không bao giờ”
Nói đến đây, giọng ông Phúc như thể nghẹn lại.
“Lúc nãy, hai người đã nghe ba em nói về việc dừng tham gia giải chuyên nghiệp rồi phải không ạ?”
Bình An đột ngột lên tiếng. Bấy giờ, Vũ Phong mới để ý, dường như là Bình An đang vô cùng bình tĩnh. Anh cứ nghĩ là cô sẽ phải có thái độ khác khi thấy anh trai mình như vậy.
“Em thật sự muốn dừng lại sao?”
Vũ Phong có thể hiểu quyết định này của cô. Ngay từ đầu, mục đích của cô là giúp anh trai mình tỉnh dậy, đồng thời có thể giúp Bolt qua cơn khó khăn. Cô đua xe cho dù cô không muốn chút nào. Nhưng giờ Lâm Bình đã tỉnh, lại trong tình trạng này. Có lẽ cô muốn dừng lại để ở bên anh mình nhiều hơn, thay vì cứ tiếp tục tham gia giải đua. Về phần ban tổ chức, tai nạn lần này cũng có thể trở thành cái cớ. Chỉ có điều, mọi quyết định dường như là quá nhanh.
“Mọi thứ cũng cần giải quyết mà…”
….
Sau cuộc nói chuyện với cô gái nhỏ, hai anh em nhà họ Trần liền rời khỏi.
Trời tối dần. Cả hai anh em Lâm Bình và Bình An đều có vẻ như không thể ngủ. Sức khỏe của cả hai đều không có gì đáng ngại. Lâm Bình tuy một thời gian sống thực vật nhưng cơ thể vẫn ổn nhờ thuốc và sự chăm sóc của robo y tá. Chính vì thế mà ngoài một robo y tá, không còn ai trông chừng hai đứa trẻ cả. Chính vì thế mà Lâm Bình đã tắt con robo rồi lặng lẽ rời khỏi trong đêm. Bình An cũng lập tức theo sau…
Còn tiếp.
Vài ngày trước khi giải đua chuyên nghiệp King of speed bắt đầu…
Bình An bước đến ngồi bên cạnh chiếc giường, nơi mà anh trai mình đang bất tỉnh. Cô bật đoạn video quay cảnh đua xe gần đây nhất của mình cho anh trai, bắt đầu tường thuật như mọi khi.
“Các đội đã vào vạch xuất phát. Anh có nghe không? Tiếng động cơ vẫn ồn ã như mọi khi nhỉ. Mới mở màn thôi mà em đã có khởi động rất tốt đấy nhé…”
Sau gần nửa tiếng nói không ngừng nghỉ, Bình An quay lại nhìn anh trai mình. Anh vẫn nằm như vậy, chẳng có chút phản ứng nào cả. Cô đưa tay tắt video, khẽ thở dài.
Đến nay đã là ngày thứ hai trăm mười ba kể từ khi anh trai cô bị như vậy. Mỗi tối, đều đặn vào giờ này, cô lại đến đây khoảng một tiếng rưỡi để kể cho anh hai mình nghe những chuyện xảy ra trong ngày. Kể cả có mệt đến mức không thở nổi, cô vẫn không bỏ bất cứ buổi nào. Nhưng anh trai cô vẫn vậy.
“Anh hai à. Em sắp thi chuyên nghiệp thay anh rồi. Trường đua M, nơi anh luôn mong có thể đua tại đó, em cũng đang làm thay anh đây. Anh thấy em giỏi không?”
Cô ngừng lại một chút rồi lại tiếp.
“Sao nào? Anh hẳn là ghen tỵ ha. Một đứa như em, trước giờ chưa từng được ai công nhận, giờ lại đang có tất cả, những thứ lẽ ra là thuộc về anh. Anh cứ nằm như thế, em sẽ cướp đi tất cả của anh đấy”
Nói đến đây, cô hơi nhíu mày lại, giọng có vài phần gay gắt.
“Anh định nằm đó đến bao giờ? Anh ích kỷ thật đấy. Anh bảo anh rất thương em, anh luôn lo lắng cho em cơ mà. Vậy mà anh lại cứ nằm đó? Anh không lo em sẽ phá hư tất cả mọi thứ của anh sao? Anh không lo… em sẽ kiệt sức và ngã quỵ sao?”
Bình An khẽ nhắm mắt lại, rồi gục mặt xuống giường. Cô ghét cái cảm giác hiện giờ. Tại sao vào thời điểm quan trọng thế này, cô lại cảm thấy bản thân thật yếu đuối. Tại sao sau tất cả những gì cô làm, anh trai cô vẫn chưa tỉnh? Hôm nay, bác sĩ đã nói với ba mẹ cô rằng, tình trạng gần đây của anh trai cô có những chuyển biến xấu. Cơ thể bắt đầu xuất hiện hiện tượng không tiếp nhận chất dinh dưỡng. Nếu cứ tiếp tục thì trong khoảng hai đến ba tháng nữa, rất có thể, anh trai cô sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại. Cô không thể hiểu nổi. Rõ ràng bác sĩ đã nói hiện tượng xuất huyết máu và máu bầm trong não đã được xử lý rồi cơ mà.
Bình An đập hai tay xuống giường, nấc nghẹn.
“Đáng ghét! Anh mau tỉnh lại cho em. Mau tỉnh lại… Anh nghe không?... Tỉnh lại đi… Em xin anh… xin anh đó!”
****
Gió đêm se lạnh. Lâm Bình rảo bước trên con đường dài và nhanh chóng lên một chiếc xe robo dành riêng cho người bệnh. Bình An cũng lặng lẽ theo sát cậu. Sau khoảng mười lăm phút, Lâm Bình cho xe dừng lại. Trước mặt cậu bây giờ là trường đua M của tỉnh, nơi dành riêng cho những giải đua King of speed chuyên nghiệp.
“Anh hai?”
Nghe tiếng gọi, Lâm Bình lập tức quay lại như một phản xạ tự nhiên.
“Em… là em gái?”
Bình An tiến đến bên cạnh anh trai mình, hơi ngạc nhiên.
“Sao anh lại đến đây?”
Lâm Bình hướng mắt về phía trường đua, khẽ lắc đầu.
“Không biết nữa. Chỉ là… có một giọng nói nào đó trong đầu đã nhắc đến chỗ này”
Đôi mắt Bình An hơi mở to. Cô gái nhỏ gấp gáp hỏi lại.
“Anh đã nghe? Vậy King of speed, anh có ấn tượng gì với cái tên này không?”
Nghe đến đây, Lâm Bình khẽ nhíu mày lại. Dường như có cái gì đó nhói lên trong đâu cậu. Cái tên này, là giọng nói ấy đã nói cho cậu. Thấy phản ứng của Lâm Bình, cô gái nhỏ liên tiếp nhắc thử đến những cái tên khác.
“SOD, White Cat, Black Moon, Bolt,… Anh có nhớ không?”
Lâm Bình hai tay ôm đầu mình, lắc lắc.
“Đừng nói nữa”
Nhưng Bình An càng không tha. Cô giữ lấy vai anh mình, kiên định.
“Anh… Không phải anh không hề nhớ một chút gì, đúng không? Bác sĩ nói anh bị rối loạn các loại sóng não. Vậy thì nhận thức và ký ức của anh chỉ có đôi chút không rõ ràng thôi mà. Anh ráng nhớ lại xem. Chị Thiên Nhã, chị Mỹ Hoa, anh Hoàng Hải, anh Tuấn Anh, anh Vũ Phong, Hoàng Dương, Harry,… anh hai?”
Lâm Bình gắt lên.
“Anh đã bảo là đừng nói nữa!”
Rồi cậu hất tay em mình ra, bỏ chạy.
Bình An vừa đuổi theo anh mình, vừa hét với theo.
“Anh đứng lại cho em! Lâm Bình của ngày xưa đâu rồi hả? Mau đứng lại!”
Cô cứ mải miết đuổi theo mà không để ý rằng cả hai đã chạy xuống phần đường dưới lòng đất. Và xui cho cô là đụng ngay phải một bọn du côn. Cô đâm xầm vào chúng và ngã bật ngửa ra sau.
“Đi đứng kiểu gì vậy hả?”
Bình An nhìn theo bóng anh trai mình, hốt hoảng đứng dậy.
“Thành thật xin lỗi. Nhưng giờ tôi đang gấp. Xin để tôi qua”
Nói đoạn, cô tính chạy đi, nhưng lại bị bọn du côn ấy nắm lấy tay, đẩy về vị trí cũ.
“Đệch. Có biết anh mày là ai không? Bênh nhân thì không trong viện lại đi lang thang thế hả?”
Bình An cắn chặt môi. Anh hai thật là. Hết đường chạy rồi lại chạy xuống mấy chỗ này. Trời tối. Cảnh sát robo lại ít tuần tra. Chỉ có mỗi cái là đông bọn côn đồ, cướp giật.
“Tôi thật sự rất gấp. Mong anh thông cảm”
Mấy tên khác thấy vậy bèn lên tiếng.
“Thôi. Để nó đi đi”
“Cảm ơn”
Nói đoạn, cô liền lách qua bọn chúng, chạy về hướng anh trai vừa đi.
“Khoan đã”
Một tên khác giựt lấy cổ áo của cô, kéo lại.
“Mày…”
Hắn đi vòng ra trước mặt cô, mắt khẽ nhíu lại.
“Mày là L.B, đúng không?”
Hắn vừa nói đến cái tên này, cả đám trong nhóm liền xôn xao.
“Tao đã từng thấy ảnh mày trên tạp chí”
Đoán có chuyện chẳng lành, Bình An liền chối bay biến.
“Không phải. Anh nhầm người rồi”
Một tên khác trong nhóm lên tiếng.
“Chắc mày nhầm rồi. Nghe bảo tên Lâm Bình đó bị tai nạn phải nằm bệnh… viện…”
Một tên khác giơ màn hình điện thoại lên cho cả đám xem, nói.
“Hình của L.B nè…”
Hắn chưa dứt câu thì tên đang nắm lấy cổ áo Bình An đẩy cô ra. Hai tên khác lập tức tóm lấy hai tay cô, giữ chặt.
“Chắc chắn là mày rồi. Thật may mà. Hôm trước, tại thằng **** mày mà bọn tao mất biết bao nhiêu tiền cá độ đấy, thằng khốn!”
Bình An thở hắt ra. Lần này thì nguy thật rồi. Bọn chúng khá đông. Sáu tên đàn ông lực lưỡng. Và thêm hai em chân dài nữa. Không có ai giúp thì khả năng cao là cô sẽ khó qua khỏi. Chỉ còn cách vừa đánh vừa lui, rồi chạy lên đường lớn vậy. Có điều, thế nào cô cũng phải cho tên vừa phát ngôn kia bầm dập. Dám nói anh trai cô như vậy.
Tên đó lao nắm đấm về phía mặt của cô. Nhưng phía dưới của hắn lại đầy sơ hở. Chân của cô thì đâu bị trói. Vậy nên, Bình An lập tức né đầu sang bên, thuận chân mà giơ lên, khuyến mãi cho hắn một cước. Trong lúc bọn chúng còn đang bối rối, cô liền nghiến gót chân vào chân của một tên bên cạnh, sau đó hất tay hắn ra và đấm cho tên còn lại một cú. Kể ra thì mấy bài luyện thể lực của Harry lúc này quả là có hiệu nghiệm. Thể lực tăng cao hơn trước khiến cô đấm rất… thấm.
Mấy tên khác lập tức lấy lại bình tĩnh mà lao đến. Cô gái nhỏ nhanh chóng né người. Tuy nhiên, ngay lúc này, mắt của cô đột nhiên hoa lại. Cô loạng choạng và giật lùi vài bước. Vết thương ở đầu hồi sáng có lẽ bị động rồi. Một cú đấm lao về phía cô. Khi mà Bình An còn chưa kịp phản ứng gì thì cô đã nghe thấy một tiếng “bốp” lạnh ngắt vang lên.
Cùng lúc đó là một cánh tay kéo cô lại. Bình An hơi lắc lắc đầu giữ tỉnh táo. Là anh hai sao?
“Mày là ai? Hở?”
Một tên thắc mắc là lập tức nhận ra. Trước mặt bọn chúng là một L.B nữa.
“Sao anh lại…”
Bình An cũng ngơ ngác không kém. Anh hai chẳng phải đã đi mất rồi sao.
Lâm Bình quay về phía Bình An, khẽ cười.
“Anh trai thì phải bảo vệ em gái. Không đúng sao?”
Rồi cậu quay về phía bọn du côn, nói.
“Một lũ lực lưỡng lại đi hùm nhau bắt nạt một người. Bộ các anh trai đây không biết viết chữ nhục sao?”
“M***”
Một tên gầm lên chửi thề rồi lao đến. Nhưng tiếng chuông báo động đúng lúc này lại vang lên. Đây là chuông báo hiệu đội tuần tra robo đang đến.
“Đ***, sao lại…? Chạy mau!”
Một tên trong nhóm nghe tiếng báo hiệu thì lập tức hét lên. Và thế là, cả đám bỏ chạy. Lâm Bình nắm chặt tay em gái mình, cười tinh quái.
“Chúng ta cũng chuồn gấp!”
Bình An vẫn đang trong tình trạng ngơ ngác. Sao họ cũng phải bỏ trốn chứ?
Cả hai chạy được một đoạn, đến khi lên được phần đường trên mặt đất thì mới dừng lại. Vừa thở hổn hển, Bình An vừa nói.
“Anh… anh hai… Sao lại phải… chạy thế?”
Lâm Bình cười cười, gãi đầu.
“À… Có gì đâu. Chỉ là cần chạy thôi”
Nghe anh nói vậy, cô gái nhỏ lại càng chẳng hiểu gì. Tuy nhiên, Lâm Bình sẽ không bảo giờ nói cho cô biết sự thật. Rằng khi cậu quay lại tìm em gái mình, cậu đã thấy con bé bị bao vây. Lúc đó, trong đầu cậu đột nhiên lóe lên một ý tưởng. Mà ý tưởng này, cậu có cảm giác như mình đã từng làm rồi. Lâm Bình đã nhặt một hòn đá và nhắm thẳng vào… bóng đèn đường. Điều này tuy là tội phá hoại của công, nhưng cũng đồng thời tác động trực tiếp đến hệ thống robo bảo vệ, dẫn đến sự việc hồi nãy.
Bình An nhìn anh trai mình, đột nhiên hỏi.
“Anh hai, anh có muốn lấy lại ký ức không?”
Lâm Bình chớp mắt ngạc nhiên, rồi lập tức gật đầu.
“Dĩ nhiên rồi”
Cô gái nhỏ lại hỏi tiếp.
“Vậy… anh tin em chứ?”
“Hơn bất cứ ai khác”
Cậu trả lời chắc nịch.
Bình An cắn chặt môi, ngẫm nghĩ chút rồi đưa đến quyết định.
“Vậy ngày mai, hãy cùng em nói với ba mẹ. Chúng ta sẽ lấy lại ký ức cho anh”
***
Lời tác giả: Bình An đã có kế hoạch cả rồi. Còn cô sẽ làm gì thì các bạn chờ chương 37 nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.