Mọt Sách Đua Xe

Chương 27: Kẻ Khó Ưa (1)

Milan (Milan0204)

28/03/2016

Thời gian trôi qua thật nhanh. Mới đó mà đã gần nửa tháng kể từ khi Hoàng Dương và Vũ Phong ra nước ngoài. Hiện tại, Bình An đang nằm lăn lộn trên giường. Mấy ngày nay, ai cũng bận, chỉ có mỗi cô là rảnh. Bởi vì vị trí của cả hai anh em họ Trần trong Bolt và SOD là đội trưởng đội kỹ thuật. Tức là khi thi đấu, họ sẽ phụ trách việc hướng dẫn, quan sát lộ trình đi, nhắc nhở thứ hạng cho người đua, hay tìm cách xử lý những trường hợp cấp bách,... Tóm lại nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Thế nhưng giờ họ đi rồi và mọi thứ đột nhiên lâm vào cảnh bế tắc. Đặc biệt khi mà giải đua chuyên nghiệp đòi hỏi một đội phải có đủ năm vị trí chính, nếu không sẽ bị loại. Lại còn thêm lý do thân phận thật của cô không thể tiết lộ nên vị trí đội trưởng kỹ thuật không thể tuyển người ngoài. Mọi chuyện quả rối hơn tơ vò.

Thậm chí cô bí đến mức định nhờ cả... bố mẹ mình vào thay. Nhưng hai người họ lại không có chút chuyên môn nào. Cả họ nhà cô, Ngoại trừ Bình An và anh trai ra, người duy nhất am hiểu rõ về King of speed chính là chú ba của cô. Chú ấy cũng là chủ nhân của bức hình khiến Lâm Bình mê mẩn mà theo đuổi môn thể thao này, đồng thời chú còn trở thành một huyền thoại trong làng đua xe nước nhà. Thế nhưng, giờ chú ở đâu thì có thánh mới biết. Nếu cô có thể đua giỏi như anh hai thì còn có thể tìm đại một người lấp vào vị trí còn trống. Tuy nhiên, với trình độ hiện tại thì chỉ còn một cách duy nhất: ngồi đợi anh Vũ Phong về. A nhưng mà như thế thì cô thua chắc. Khổ quá. Đau đầu chết đi được.

Đúng lúc Bình An đang ở trong tình trạng "điên" nhất có thể thì tiếng chuông điện thoại bỗng từ đâu đổ tới. Cô ngồi im lặng giây lát rồi... cúi xuống gầm giường, nhặt chiếc di động đã bị vứt xó từ lúc nào. Là một số lạ.

"Alo, cho hỏi ai vậy?"

"Chào, còn nhớ tôi chứ?"

Một giọng nam trầm vang lên bên kia đầu dây.

"Xin lỗi, cháu không nhớ cũng không biết. Chú là?"

Nghe câu trả lời của cô mà người nam kia xém chút bốc hỏa. Cô ta đã mấy lần quên cậu thì thôi đi. Nhưng lần này lại còn quá đáng hơn bội phần. Chú? Bộ giọng cậu già lắm sao? Hơi xiết chặt quả táo trong lòng bàn tay, giọng cậu có chút không vui.

"Tôi là Harry Phạm"

Khẽ chớp mắt một cái, Bình An cắn cắn môi, suýt thì cười thành tiếng.

"Phì, giọng cậu... hóa ra trên điện thoại lại như vậy"

Lần đầu tiên cô thấy có người mà giọng trên di động và ngoài đời có sự khác biệt lớn đến thế. Giống hệt ông già.

"Cô... Khụ... Tôi đang bị cảm"

Khẽ húng hắng lấy lại giọng, Bình An nghiêm túc mà nói chuyện như lúc thường.

"Làm sao cậu biết được số của tôi? Và tôi cũng không nghĩ chúng ta lại thân đến mức gọi điện để tán dóc"

"Biết số của cô chỉ là chuyện nhỏ đối với tôi. Cô không cần bận tâm. Còn hôm nay, tôi gọi cho cô cũng không phải để tán dóc. Là có chuyện cần nhờ thôi"

Bình An im lặng một chút. Harry thấy vậy thì chắc rằng cô gái kia đang nghĩ cách gì để từ chối. Kể ra thì tự dưng nhờ con gái nhà người ta chuyện này thì cũng kì. Hơn nữa, hai người lại quen nhau chưa được bao lâu. Nhưng giờ cậu đang bị dồn đến đường cùng rồi. Chịu thôi. Với lại, trong thâm tâm, cậu còn muốn kiếm cớ để gặp cô gái này lần nữa.

"Được rồi. Vậy cho tôi địa chỉ nhà của cậu. Chiều nay ba giờ. Tôi cũng muốn gặp cậu để nói chuyện đây"

Lần này thì đến Harry là người ngạc nhiên. Cô ta đồng ý nhanh đến vậy sao? Lại còn đòi đến nhà cậu nữa? Nhưng thôi kệ đi. Đối với kiểu người đặc biệt như cô ta thì phải có cách đặc biệt không kém mới được.

"Lấy giấy đi. Địa chỉ là..."

Bình An vừa nghe vừa viết một cách nhanh chóng vào sổ tay.

"Vậy chiều gặp. Tạm biệt"

Nhẹ nhàng tắt chiếc di động trên tay, khóe môi Bình An khẽ nhếch lên. Cuối cùng thì cũng có cách giải quyết rồi.



Chiều hôm đó, Bình An tìm đến địa chỉ mà Harry đã đưa cho. Bởi vì căn nhà của cậu ta tương đối nổi bật so với những nhà kế bên, cô hoàn toàn không gặp khó khăn gì để tìm ra nó.

"Vào đi"

Harry ra đón cô với khuôn mặt phờ phạc của người đang bị ốm nặng. Cô lặng lẽ đi theo cậu ta mà chẳng nói lời nào. Thậm chí là ngay cả khi được cậu mời ngồi xuống, uống trà, cô vẫn yên lặng như vậy. Thật không hiểu nổi cô gái này đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa. Chính bởi thế mà Harry bắt buộc phải lên tiếng trước.

"È hèm, cô gái, cô không định đến đây chỉ để ngắm chỗ tôi ở thôi chứ?"

Nghe câu nói này, Bình An mới bắt đầu chú ý đến người đối diện.

"A, xin lỗi. Tại vì ở đây có nhiều loại máy móc đặc biệt mà tôi mới chỉ thấy trong sách vở. Thật không ngờ anh cũng có hứng với những thứ như thế này"

"Không. Mấy thứ đó là của thằng bạn tôi. Đây là nhà của nó. Mà tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu chuyện chính sẽ tốt hơn"

Bình An cười cười, gãi gãi đầu đầy thân thiện.

"Ồ, vâng. Anh nói đi"

Nhìn cái thái độ của cô gái kia khiến Harry không khỏi nghi ngờ. Trước đây mỗi khi gặp cậu, cô ta đều chưng ra bộ mặt nghiêm nghị. Vậy mà lần này sao lại... Đã thế còn gọi là "anh" nữa (mặc dù vẫn xưng là tôi). Cô ta đang có âm mưu gì chăng? Nhưng dù thế nào thì người đang nắm đằng chuôi là cậu. Không cần lo lắng quá.

"Tôi mời cô đến hôm nay là có việc muốn nhờ. Thứ bảy tuần sau, tôi muốn cô cùng tôi đến một bữa tiệc. Dĩ nhiên là dưới thân phận của... một cô gái"

Nói xong câu này, Harry cũng thấy nóng nóng trong lòng. Đột nhiên lại đi đề nghị con nhà người ta như thế, đoán chừng cô ta sẽ phản ứng gay gắt lắm đây. Nhưng cậu cũng hết cách rồi. Nếu chỉ đơn thuần là cần một cô gái để đi đến đó thì cậu chỉ cần quơ đại là có ngay một dãy xếp hàng. Có điều, cô gái mà cậu cần lại phải có thân phận bí ẩn chút. Hơn nữa đầu óc phải linh hoạt chút. Suy đi tính lại, chỉ có cô ta là hợp nhất.

"Vậy tôi phải đến đó với thân phận gì? Chị gái? Em gái? Mẹ? Hay bạn gái?"

"Bạn gái"

"Anh có thể đảm bảo bí mật của tôi sẽ không bị lộ nếu như tôi đến đó chứ?"

"Chắc chắn"

Bình An đưa một tay lên chống cằm rồi nhìn Harry một lượt. Sau đó, cô đột nhiên nở một nụ cười thật tươi, ngả lưng ra thành ghế sofa.

"Được thôi. Tôi chấp nhận"

Câu trả lời này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của Harry. Cô ta thật sự dễ dàng đồng ý đến vậy sao? Lúc cậu đề nghị gặp mặt cũng cái phản ứng này. Không biết phải nói cô ta là dạng người dễ dãi hay kỳ quái nữa.

"Tuy nhiên tôi cũng có điều kiện"

Quả nhiên đúng như cậu nghĩ mà. Harry nhấp một ngụm trà rồi đáp.

"Nói đi"



"Hì, tôi muốn anh trở thành đội trưởng đội kỹ thuật tạm thời của Bolt. Đồng thời huấn luyện tôi đạt được chiến thắng trong mùa giải lên chuyên nghiệp sắp tới"

Harry nghe xong mà mém tý nữa là đánh rơi tách trà trên tay. Cô ta có biết mình vừa đề nghị điều gì hay không? Tuy nhiên, cậu vẫn tỏ vẻ bình thản, đáp.

"Chẳng phải Bolt đã có một đội trưởng rất cừ rồi sao? Và nếu tôi nhớ không nhầm thì cô còn một người nữa bên cạnh mà?"

"À. Đó là lý do vì sao tôi chỉ mời anh giữ chức tạm thời cho đến khi họ quay lại"

Nghe cô đáp vậy đủ để khiến cậu có một cơn tức nhẹ trong đầu.

"Ý cô tôi là người thay thế sao? Cô nghĩ điều gì sẽ làm tôi đồng ý chứ?"

Bình An mỉm cười rất đỗi "chân thật".

"Vì chuyện này chỉ có lợi cho mục đích của anh. Hơn nữa, tôi cho rằng, anh là người tốt"

Lần này thì cậu bị sốc hoàn toàn. Nghe cái cậu "anh là người tốt" thì cũng có chút vui vui. Tuy nhiên, câu trước của cô ta lại không ổn chút nào. Mục đích? Vậy chẳng lẽ cô ta đã biết mọi chuyện?

"Cô nói thế nghĩa là sao? Tôi có mục đích gì?"

"Chịu. Tôi đâu biết. Chỉ là đoán thế thôi. Nếu anh là kẻ thù của anh hai thì chắc chắn đã sớm dùng bí mật của tôi để hại Bolt rồi. Hơn nữa, lần này tôi đồng ý đi tới một bữa tiệc lạ hoắc với anh. Chẳng lẽ anh lại không có thành ý đáp trả sao? Đàn ông con trai gì mà... kỳ thế?"

Mi mắt của Harry khẽ giật lên tục.

"Thưa quý cô, cô giúp tôi và tôi sẽ giữ bí mật cho cô. Đó đã là một cuộc làm ăn sòng phẳng rồi"

Bình An nhún vai, lắc đầu.

"Đâu có được. Vì nếu anh không đồng ý làm đội trưởng đội kỹ thuật của tôi thì Bolt không thể thi đấu, tôi cũng không thể thắng. Vậy tôi còn đóng giả anh hai làm gì nữa?"

Thoáng ngẫm nghĩ đôi chút, cậu thấy việc này cũng không hẳn không có lợi gì. Hơn nữa, cô ta lại có thể phân tích tất cả lợi hại một cách chu đáo đến vậy, cậu cũng không thể tìm được một người thay thế tốt hơn để đến bữa tiệc đó.

"Hừm, được rồi. Nếu cô giúp được tôi trong bữa tiệc đó, tôi sẽ trở thành đôi trưởng của Bolt"

Bình An đứng dậy, vỗ tay, lại nở nụ cười niềm nở chết người.

"Ok. Vậy là đã thỏa thuận xong. Tôi sẽ làm một bản hợp đồng và sớm gửi cho anh"

Và cô nhẹ nhàng đến bên cạnh cậu, vỗ vai.

"Chóng khỏi bệnh nhá. Đội trưởng của tôi"

Cô gái này hôm nay khiến cậu lạnh cả sống lưng, có khi còn bệnh hơn ấy chứ, ở đó mà chóng khỏe. Nhưng kể ra thì cô ta càng lúc càng khiến cậu cảm thấy tò mò hơn.

Về phần Bình An, sau khi rời khỏi nhà Harry (chính xác là nhà bạn của Harry), cô cảm thấy rất vui và... nhẹ nhõm. Vui vì đã kéo được một kẻ biết bí mật của cô về làm đội trưởng của Bolt. Chuyện này quả là một mũi tên trúng hai đích. Nhẹ nhõm là bởi, trước lúc đến đây, cô đã tự mình dàn dựng gần một trăm tình huống để có thể giữ bình tĩnh đối phó với một người "nguy hiểm" và "khó ưa" như Harry. Thành quả chính là những gì cô đã đạt được ngày hôm nay. Chỉ có một điều làm cô băn khoăn thôi. Cái vụ làm bạn gái, chắc chỉ là vì cậu ta "ế" nên ngại với bạn bè mà nhờ đến cô, có phải không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mọt Sách Đua Xe

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook