Chương 18: Vị Khách Không Mời
Milan (Milan0204)
09/03/2016
"Boom... boom... boom... Cùng nhau múa xung quanh vòng, cùng nhau
chạy tung tăng vòng... Dậy sớm, dậy sớm. Bé tập thể dục buổi sáng...
Boom, boom..."
Tiếng nhạc chuông reo lên ing ỏi. Bình An vẫn còn trong tình trạng ngái ngủ. Đang đưa tay định tắt chuông thì chợt một dòng chữ vô cùng "ảo diệu, màu nhiệm" hiện ra, đủ khiến cô tỉnh hẳn. Cô dụi mắt lần nữa để nhìn cho kĩ mấy chữ ấy:
"Lê Thị Bình An đã hứa nói mọi chuyện cho Trần Hoàng Dương, luôn vâng lời, bảo gì cũng phải nghe. Ghi nhớ, ghi nhớ!!!"
Cái quỷ dị gì thế này? Ra đây là thứ mà Hoàng Dương đã cài vào điện thoại của cô ngày hôm qua sao? Mà còn cái khoản bảo gì cũng nghe, cô thật sự đã hứa như thế à? Đã vậy cậu ấy còn đặt bảo mật để cô không thể xóa chúng đi nữa. Thật là... Mỉm cười một cái, Bình An xuống dưới nhà vệ sinh cá nhân. Lúc đi ngang qua phòng anh trai, cô đưa tay khởi động "robo y tá" chăm sóc anh. Tình trạng sức khỏe của anh hai cũng luôn được ghi nhớ và thông báo trực tiếp đến di động của cả nhà, đề phòng có sự bất trắc xảy ra. Hôm nay, cô thấy trong người thật thoải mái, đầu óc minh mẫn, tinh thần hứng khởi. Cô vui vẻ ăn sáng với bánh mì và một ly nước cam. Sau đó là đi thay đồ để qua nhà Hoàng Dương.
"Ring...ring..."
Tiếng chuông cửa vang lên một hồi. Chà, mới sáng ra, ai vậy nhỉ? Bình An thoáng thắc mắc. Bởi thông thường, nếu có ai đến nhà cô thì đều sẽ báo trước, tránh trường hợp cả nhà đi vắng. Chắc là có việc đột xuất gì đó. Nghĩ thế, cô chạy xuống mở cửa, đón khách với vẻ mặt hồ hởi.
"Mời vào ạ"
Trước mắt Bình An là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài bồng bềnh như sóng. Ước chừng cô ta chỉ khoảng hai mươi gì đó. Sau một lúc ngạc nhiên nhìn nhau chằm chằm, Bình An bèn mở lời.
"Ơ, xin lỗi, chị là...?"
"Lâm Bình. Quả nhiên là anh đã khỏi rồi. Anh làm em lo quá"
Vừa nói, cô gái lạ vừa ôm chầm lấy cô, không che giấu vẻ vui mừng. Trái lại, Bình An vẫn đang hoàn toàn ngơ ngác, chẳng hiểu gì. Cô lúng túng đẩy vội người con gái ấy ra.
"Xin lỗi. Chúng ta có quen nhau sao?"
Sắc mặt của cô gái xinh đẹp ấy chuyển dần từ vui sang ngạc nhiên rồi đến thất vọng. Cô ta cúi đầu xuống với dáng vẻ đau khổ. Tình hình như vậy càng làm Bình An khó xử hơn. Trong lúc cô đang định lên tiếng an ủi thì cô gái kia lại ngước lên, ánh mắt nảy lửa. Cô ta tức giận tiến đến rồi thô bạo đưa tay bóp cổ, đẩy Bình An vào cửa rầm một cái.
"Anh thật là kẻ vô tình bạc bẽo nhất thế gian. Tôi nghe tin anh bị tai nạn mà bất chấp làm việc như điên, cốt để có thời gian đến đây. Thế mà anh lại nói những lời phũ phàng như vậy. Lê Lâm Bình, hay là anh có người mới mà quên tôi rồi? Hả? Nói?"
Chuyện gì đang diễn ra vậy hả trời? Đầu óc Bình An dần mất tỉnh táo. Chẳng hiểu đầu cua tai ngheo ra sao nhưng cô biết giờ mà không làm gì thì chắc sẽ bị cô ta bóp chết mất. Đành dùng bạo lực vậy.
Bình An đưa tay định thụi mạnh vào bụng cô gái lạ kia. Nhưng đối phương cũng không phải dạng vừa. Cô ta đưa tay còn lại tóm lấy nắm đấm của Bình An, nhếch mép.
"A, giờ anh còn tính dùng bạo lực với tôi cơ đấy"
"Xin lỗi"
Bình An nói nhỏ hai từ đó và đưa tay còn lại nắm lấy cổ tay đang bóp cổ cô, vặn ngược, rồi nói nhanh "thần chú".
"Sau tai nạn tôi đã bị mất một phần trí nhớ nên không biết cô là ai chứ không phải tôi cố tình quên đâu"
Hừ lạnh thành tiếng, ngay sau đó, cô gái lạ kia đưa gót chân đạp mạnh vào bàn chân Bình An một phát đau điếng. Bình An đau quá mà nới lỏng bàn tay ra. Chỉ chờ có thế, cô ta bèn nhảy lùi lại, thủ thế.
"Anh nói dối cũng giỏi lắm. Khai thật mau. Có phải là anh đã có người khác rồi không?"
Bình An nhăn nhó vì vừa đau, vừa chẳng biết giải thích làm sao. Chẳng lẽ cô lại nói ra mình là em gái của Lâm Bình? Đâu có được.
"Tôi bảo rồi. Chỉ vì tôi không nhớ thôi... ý tôi là... A, phiền chết được!"
Nhìn bộ dạng gãi đầu gãi tai đầy đau khổ của Bình An, cô gái lạ kia chợt ôm chầm lấy, giọng thương tâm.
"Em biết rồi. Là em sai. Anh đừng giận"
Chuyện gì nữa? Sao thay đổi thái độ nhanh quá vậy? Mà cô ta ôm chặt quá. Bình An ráng hít một hơi thật sâu, khó khăn mà đáp.
"Được rồi. Được rồi. Cô... Chặt... Khó thở quá"
Cô gái lạ kia hốt hoảng bỏ tay ra.
"A, em làm anh khó chịu sao, xin lỗi"
Thật là một con người kỳ lạ mà. Khẽ thở dài một cái, Bình An quay người, đi vào trong.
"Chị vào nhà đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp"
Bình An rót nước mời khách ngồi và bắt đầu hỏi.
"Trước hết, chị hãy nói cho em nghe về mối quan hệ mà chúng ta đã từng có"
Cô gái lạ khẽ lẩm nhẩm từ "chị" với giọng rầu rầu, đáp.
"Ừm, có lẽ anh không nhớ, nhưng tên em là Ngô Thiên Nhã, 20 tuổi, là bạn gái của anh"
Bình An ngạc nhiên đến mức "hả" thành tiếng, sốc không nói nổi lời nào. Anh trai cô có bạn gái hồi nào vậy? Lại còn lớn hơn đến 4 tuổi nữa? Mà không, đây không hẳn là vấn đề. Nếu cô nhớ không nhầm thì trong danh bạ điện thoại của anh hai chưa bao giờ có cái tên Thiên Nhã cả. Lần trước, cô vô tình đọc được sổ ghi chép của anh, nhưng trong đó cũng chỉ toàn nói về cách đua xe, tuyệt nhiên không có bất cứ thông tin về đời tư nào. Mà bạn gái của anh hai thì biết đâu chừng lại là chị dâu tương lai. Chị dâu... Không , không. Bình An hoàn toàn rơi vào bể hỗn loạn mà khó lòng suy nghĩ cho thấu đáo mọi việc. Cô cứ lắc đầu, nhắm mắt, nhăn mặt, biểu cảm hết sức kỳ cục.
"Anh yêu, anh có sao không?"
Lời nói của Thiên Nhã kéo cô gái nhỏ trở về thực tế. À phải, cô cần bình tĩnh. Suy xét cho kỹ càng nào. Cái tên Thiên Nhã này nghe cho kỹ thì cũng có cảm giác quen quen. Trông cô ta cũng không phải đang nói dối. Có khả năng là mọi người trong đội Bolt sẽ biết vầ người bạn gái này chăng? Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Bình An vang lên. Là Hoàng Dương. Cô ra hiệu xin lỗi vị khách không mời rồi ra góc nhà nói chuyện.
"Alo?"
"..."
"À, tại nhà tớ đang có khách..."
"..."
"À khoan. Anh Vũ Phong có ở đó không?"
"..."
"Cả đội Bolt ở đó luôn á? Ừm, vậy tốt quá. Cậu và mọi người qua đây đi. Có một người mà tớ muốn mọi người gặp"
"..."
Nói xong, Bình An cúp máy. Hướng ánh mắt về phía cô gái kia, cô đã có quyết định của riêng mình. Chị dâu... À không, bạn gái của anh hai. Cần phải kiểm tra kỹ mới được.
Tiếng nhạc chuông reo lên ing ỏi. Bình An vẫn còn trong tình trạng ngái ngủ. Đang đưa tay định tắt chuông thì chợt một dòng chữ vô cùng "ảo diệu, màu nhiệm" hiện ra, đủ khiến cô tỉnh hẳn. Cô dụi mắt lần nữa để nhìn cho kĩ mấy chữ ấy:
"Lê Thị Bình An đã hứa nói mọi chuyện cho Trần Hoàng Dương, luôn vâng lời, bảo gì cũng phải nghe. Ghi nhớ, ghi nhớ!!!"
Cái quỷ dị gì thế này? Ra đây là thứ mà Hoàng Dương đã cài vào điện thoại của cô ngày hôm qua sao? Mà còn cái khoản bảo gì cũng nghe, cô thật sự đã hứa như thế à? Đã vậy cậu ấy còn đặt bảo mật để cô không thể xóa chúng đi nữa. Thật là... Mỉm cười một cái, Bình An xuống dưới nhà vệ sinh cá nhân. Lúc đi ngang qua phòng anh trai, cô đưa tay khởi động "robo y tá" chăm sóc anh. Tình trạng sức khỏe của anh hai cũng luôn được ghi nhớ và thông báo trực tiếp đến di động của cả nhà, đề phòng có sự bất trắc xảy ra. Hôm nay, cô thấy trong người thật thoải mái, đầu óc minh mẫn, tinh thần hứng khởi. Cô vui vẻ ăn sáng với bánh mì và một ly nước cam. Sau đó là đi thay đồ để qua nhà Hoàng Dương.
"Ring...ring..."
Tiếng chuông cửa vang lên một hồi. Chà, mới sáng ra, ai vậy nhỉ? Bình An thoáng thắc mắc. Bởi thông thường, nếu có ai đến nhà cô thì đều sẽ báo trước, tránh trường hợp cả nhà đi vắng. Chắc là có việc đột xuất gì đó. Nghĩ thế, cô chạy xuống mở cửa, đón khách với vẻ mặt hồ hởi.
"Mời vào ạ"
Trước mắt Bình An là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài bồng bềnh như sóng. Ước chừng cô ta chỉ khoảng hai mươi gì đó. Sau một lúc ngạc nhiên nhìn nhau chằm chằm, Bình An bèn mở lời.
"Ơ, xin lỗi, chị là...?"
"Lâm Bình. Quả nhiên là anh đã khỏi rồi. Anh làm em lo quá"
Vừa nói, cô gái lạ vừa ôm chầm lấy cô, không che giấu vẻ vui mừng. Trái lại, Bình An vẫn đang hoàn toàn ngơ ngác, chẳng hiểu gì. Cô lúng túng đẩy vội người con gái ấy ra.
"Xin lỗi. Chúng ta có quen nhau sao?"
Sắc mặt của cô gái xinh đẹp ấy chuyển dần từ vui sang ngạc nhiên rồi đến thất vọng. Cô ta cúi đầu xuống với dáng vẻ đau khổ. Tình hình như vậy càng làm Bình An khó xử hơn. Trong lúc cô đang định lên tiếng an ủi thì cô gái kia lại ngước lên, ánh mắt nảy lửa. Cô ta tức giận tiến đến rồi thô bạo đưa tay bóp cổ, đẩy Bình An vào cửa rầm một cái.
"Anh thật là kẻ vô tình bạc bẽo nhất thế gian. Tôi nghe tin anh bị tai nạn mà bất chấp làm việc như điên, cốt để có thời gian đến đây. Thế mà anh lại nói những lời phũ phàng như vậy. Lê Lâm Bình, hay là anh có người mới mà quên tôi rồi? Hả? Nói?"
Chuyện gì đang diễn ra vậy hả trời? Đầu óc Bình An dần mất tỉnh táo. Chẳng hiểu đầu cua tai ngheo ra sao nhưng cô biết giờ mà không làm gì thì chắc sẽ bị cô ta bóp chết mất. Đành dùng bạo lực vậy.
Bình An đưa tay định thụi mạnh vào bụng cô gái lạ kia. Nhưng đối phương cũng không phải dạng vừa. Cô ta đưa tay còn lại tóm lấy nắm đấm của Bình An, nhếch mép.
"A, giờ anh còn tính dùng bạo lực với tôi cơ đấy"
"Xin lỗi"
Bình An nói nhỏ hai từ đó và đưa tay còn lại nắm lấy cổ tay đang bóp cổ cô, vặn ngược, rồi nói nhanh "thần chú".
"Sau tai nạn tôi đã bị mất một phần trí nhớ nên không biết cô là ai chứ không phải tôi cố tình quên đâu"
Hừ lạnh thành tiếng, ngay sau đó, cô gái lạ kia đưa gót chân đạp mạnh vào bàn chân Bình An một phát đau điếng. Bình An đau quá mà nới lỏng bàn tay ra. Chỉ chờ có thế, cô ta bèn nhảy lùi lại, thủ thế.
"Anh nói dối cũng giỏi lắm. Khai thật mau. Có phải là anh đã có người khác rồi không?"
Bình An nhăn nhó vì vừa đau, vừa chẳng biết giải thích làm sao. Chẳng lẽ cô lại nói ra mình là em gái của Lâm Bình? Đâu có được.
"Tôi bảo rồi. Chỉ vì tôi không nhớ thôi... ý tôi là... A, phiền chết được!"
Nhìn bộ dạng gãi đầu gãi tai đầy đau khổ của Bình An, cô gái lạ kia chợt ôm chầm lấy, giọng thương tâm.
"Em biết rồi. Là em sai. Anh đừng giận"
Chuyện gì nữa? Sao thay đổi thái độ nhanh quá vậy? Mà cô ta ôm chặt quá. Bình An ráng hít một hơi thật sâu, khó khăn mà đáp.
"Được rồi. Được rồi. Cô... Chặt... Khó thở quá"
Cô gái lạ kia hốt hoảng bỏ tay ra.
"A, em làm anh khó chịu sao, xin lỗi"
Thật là một con người kỳ lạ mà. Khẽ thở dài một cái, Bình An quay người, đi vào trong.
"Chị vào nhà đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp"
Bình An rót nước mời khách ngồi và bắt đầu hỏi.
"Trước hết, chị hãy nói cho em nghe về mối quan hệ mà chúng ta đã từng có"
Cô gái lạ khẽ lẩm nhẩm từ "chị" với giọng rầu rầu, đáp.
"Ừm, có lẽ anh không nhớ, nhưng tên em là Ngô Thiên Nhã, 20 tuổi, là bạn gái của anh"
Bình An ngạc nhiên đến mức "hả" thành tiếng, sốc không nói nổi lời nào. Anh trai cô có bạn gái hồi nào vậy? Lại còn lớn hơn đến 4 tuổi nữa? Mà không, đây không hẳn là vấn đề. Nếu cô nhớ không nhầm thì trong danh bạ điện thoại của anh hai chưa bao giờ có cái tên Thiên Nhã cả. Lần trước, cô vô tình đọc được sổ ghi chép của anh, nhưng trong đó cũng chỉ toàn nói về cách đua xe, tuyệt nhiên không có bất cứ thông tin về đời tư nào. Mà bạn gái của anh hai thì biết đâu chừng lại là chị dâu tương lai. Chị dâu... Không , không. Bình An hoàn toàn rơi vào bể hỗn loạn mà khó lòng suy nghĩ cho thấu đáo mọi việc. Cô cứ lắc đầu, nhắm mắt, nhăn mặt, biểu cảm hết sức kỳ cục.
"Anh yêu, anh có sao không?"
Lời nói của Thiên Nhã kéo cô gái nhỏ trở về thực tế. À phải, cô cần bình tĩnh. Suy xét cho kỹ càng nào. Cái tên Thiên Nhã này nghe cho kỹ thì cũng có cảm giác quen quen. Trông cô ta cũng không phải đang nói dối. Có khả năng là mọi người trong đội Bolt sẽ biết vầ người bạn gái này chăng? Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Bình An vang lên. Là Hoàng Dương. Cô ra hiệu xin lỗi vị khách không mời rồi ra góc nhà nói chuyện.
"Alo?"
"..."
"À, tại nhà tớ đang có khách..."
"..."
"À khoan. Anh Vũ Phong có ở đó không?"
"..."
"Cả đội Bolt ở đó luôn á? Ừm, vậy tốt quá. Cậu và mọi người qua đây đi. Có một người mà tớ muốn mọi người gặp"
"..."
Nói xong, Bình An cúp máy. Hướng ánh mắt về phía cô gái kia, cô đã có quyết định của riêng mình. Chị dâu... À không, bạn gái của anh hai. Cần phải kiểm tra kỹ mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.