Chương 6: Chuyến đi vạn dặm
Tử Vi Lưu Niên
21/08/2021
Tả Khanh Từ là người yếu ớt nhất trong đám người, làm liên lụy đến người khác là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng chàng có xuất thân cao quý, không quản gian nguy bôn ba vạn dặm, tính tình lại khiêm tốn hiền hoà nên mọi người đều có thiện cảm. Lần này chàng mang theo sáu thị vệ và một thiếu niên mười bảy tuổi theo hầu tên là Bạch Mạch. Thiếu niên thông minh nhanh nhạy, không chỉ biết võ công mà còn đánh xe, chăm sóc sinh hoạt ngày thường, mọi chuyện đều hầu hạ cẩn thận chu toàn.
Tính tình Thương Vãn cô độc lạnh lùng trời sinh, hắn luôn giữ khoảng cách với người khác. Ân Trường Ca và Lục Lan Sơn một người nóng nảy một người trầm ổn, tính tình khác biệt nhưng lại hòa hợp không ngờ, trên đường đi càng lúc càng thân thiết. Thẩm Mạn Thanh là người có nhân duyên tốt nhất, nàng là nữ tử duy nhất trong đoàn lại còn là đồ đệ của Chưởng giáo Chính Dương Cung, tuổi còn trẻ đã có thanh danh vang dội, hơn nữa dung mạo xinh đẹp dịu dàng hiếm thấy, tất cả mọi người đều quan tâm chăm sóc nàng.
Kim Thành nằm ở vùng Tây Bắc, trời đã vào thu, mưa dầm rả rích không dứt, trên đường đi tất cả mọi người đều phải mặc quần áo ấm, chạng vạng tối sương gió phất qua mặt như đao cắt, trời rét căm căm, so với Kim Lăng phồn hoa rực rỡ thì giống như hai thế giới.
Đoàn người dừng chân ở Dịch quán để nghỉ ngơi dưỡng sức, xe ngựa đã được cải tiến trọng lượng để phù hợp chạy trên vùng đất hoang vu, thân xe rộng lớn kiên cố, vách tường lót gấm dày, đệm lót bằng lông, không gian ấm áp dễ chịu.
Phủ Tĩnh An Hầu sắp xếp vô cùng chu đáo, những thợ may giỏi nhất Kim Thành tiến hành may trang phục theo vóc dáng của từng người, chỉ mấy ngày đã làm xong. Kiểu trang phục của người Hồ thường gặp ở vùng biên ngoại có cổ áo xếp và tay áo bó, đai lưng giống như trang sức, thợ may may những bộ quần cầm lên rất nhẹ nhưng ấm áp, mặc vào người cũng không hề mập lên. Đa số trang phục của người Hồ đều có màu sắc rực rỡ, Thẩm Mạn Thanh mặc thử mấy bộ thì yêu thích không nỡ rời tay.
Ngày rời khỏi Kim Thành, sắc trời u ám, những bông tuyết nhỏ mịn màng như tơ nhện mềm mại rơi xuống. Thẩm Mạn Thanh mặc trang phục mới, tia nắng sớm mai chiếu vào gương mặt nàng, môi hồng răng trắng tựa ngọc, chiếc mũ trùm đầu để lộ một mảng tóc mây mày ngài, so với dáng vẻ đoan trang thường ngày thì có nhiều hơn một phần cao quý rực rỡ, Ân Trường Ca nhìn nàng đã quen cũng không khỏi sửng sốt.
Hầu cận Bạch Mạch của Tả Khanh Từ bước đến, hắn là người nhỏ tuổi nhất, dọc đường đi đã nhanh chóng làm quen với tất cả mọi người, nói chuyện không hề kiêng dè, “Thẩm cô nương có dung mạo xinh đẹp, cũng chỉ có kiểu trang phục này mới xứng với cô nương.”
Lục Lan Sơn ngồi trên lưng ngựa nhìn ngắm vài lần, nửa tán thưởng nửa như trêu ghẹo: “Đó là tự nhiên, Tố Thủ Thanh Nhan đâu phải là hư danh. Còn nhớ ở Đại Hội Đấu Kiếm lần trước, kiếm khí của Thẩm cô nương như cầu vồng, dung nhan tựa ngọc đã khuynh đảo biết bao võ lâm hào kiệt.”
Thẩm Mạn Thanh đã quen với sự khen ngợi của người khác, nàng mỉm cười đón nhận, không có nửa phần e lệ của nữ nhi.
Ân Trường Ca buộc bọc hành lý của nàng lên lưng ngựa, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp Phi Khấu Nhi bước từ trong Dịch quán ra ngoài.
Canh hai đêm qua Phi Khấu Nhi mới đến, hắn mặc một cái áo kép nhiễm đầy bụi bặm, vai đeo một cái tay nải lớn, thần sắc mệt mỏi, đứng giữa đám người mặc toàn trang phục mới trông có vẻ thô kệch xấu xí, hệt như một tên nô bộc theo hầu.
Đã nghỉ ngơi một đêm nhưng trông hắn vẫn còn mỏi mệt, hình như cũng không may mắn lắm. Con ngựa xám chuẩn bị cho hắn mặc dù cao lớn khỏe mạnh nhưng tính tình lại dữ dằn, đeo hàm thiếc và dây cương lên cũng không kiềm chế tính tình hoang dã của nó. Vừa có người đến gần nó đã giơ vó lên, mũi thở phì phì đầy tức giận, giống như đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể hất văng người cưỡi nó xuống, ba người trông ngựa phải hợp sức lại mới giữ chặt nó được.
Mọi người thờ ơ lạnh nhạt, chỉnh lý bọc hành lý của riêng mình, chẳng ai lên tiếng.
Tả Khanh Từ dừng chân bên cạnh xe ngựa, chậm rãi nói: “Con ngựa này rất khỏe, giá như Lạc huynh đến sớm mấy ngày thì đã khống chế được nó. Nếu huynh cảm thấy tính tình của nó hoang dã khó thuần phục thì có thể sai người làm đổi con khác.”
Phi Khấu Nhi quan sát con ngựa màu xám một lúc lâu rồi mới ra hiệu cho nô bộc dắt ngựa buông tay.
Người trông ngựa nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, nhất thời không dám vâng mệnh, con ngựa này tính tình hoang dã khó thuần, vừa buông lỏng tay ra nó sẽ tung vó đá người ngay lập tức. Mãi đến khi Phi Khấu Nhi ra hiệu lần nữa, người trông ngựa mới buông dây cương ra, quả nhiên con ngựa xám hí dài, giơ cao móng trước lên, dọa người trông ngựa sợ hãi, cuống quít chạy trốn.
Chỉ một cái nhún mình, Phi Khấu Nhi đã ngồi trên lưng ngựa, tư thế lưu loát nhẹ nhàng, người hắn giống như dính vào yên ngựa, mặc cho con ngựa tung nhảy cũng không hề nhúc nhích. Sau khoảng thời gian uống một chén trà, hắn giật mạnh dây cương, ép con ngựa đặt móng trước xuống mặt đất, con ngựa xám nổi điên, tung vó chạy dọc theo con phố dài.
Dù sáng sớm ít người nhưng liệt mã phi nước đại giữa phố phường cũng không phải trò đùa, chỉ thấy móng ngựa tung lên, lướt qua sát mọi người ở quầy hàng, tình thế nguy hiểm vậy mà không có một ai bị thương. Lục Lan Sơn thay đổi sắc mặt, cả kinh bật thốt lên: “Kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt.”
Sau ba nén hương, con ngựa lại chạy dọc theo con phố dài quay về.
Con ngựa xám đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo như lúc trước, mũi thở ra khói trắng, toàn thân đổ mồ hôi. Chạy đến gần Dịch quán, Phi Khấu Nhi khẽ kéo dây cương, con ngựa xám ấy vậy mà nghe lời ngừng lại, phục tùng sự điều khiển của hắn. Phi Khấu Nhi vỗ vỗ đầu ngựa nóng hổi, cúi người treo bọc hành lý vào yên ngựa.
Đám người nhất thời im lặng, Lục Lan Sơn muốn nói ra lời tán thưởng từ tận đáy lòng, nhưng nhìn dáng vẻ của đối phương lại không thốt nên lời, lúng ta lúng túng trèo lên ngựa.
Tả Khanh Từ nhìn một lúc rồi khom người tiến vào xe ngựa, màn gấm nặng nề buông xuống, ngăn trở cơn gió lạnh.
Những bông tuyết bị cơn gió cuốn lấy bay lướt qua khiến da mặt hệt như bị dao cắt.
Dù là người có võ công nhưng đi đường trong tình hình thời tiết thế này cũng không hề dễ chịu. Thẩm Mạn Thanh là nữ nên được Tả Khanh Từ mời lên xe ngựa, đoàn người mạnh mẽ đạp tuyết tiến về phía trước, cũng may họ đã chuẩn bị áo choàng lông mềm mại, khoác vào người cảm thấy ấm áp ngay lập tục, gió lạnh cũng khó len vào.
Phi Khấu Nhi mặc chiếc áo tơi mua của một lão nông ở ven đường, suốt quãng đường đi không nói một lời, đến chỗ nghỉ chân thì khẽ ho khan, băng tuyết trượt khỏi nón rơi xuống mặt đất rồi vỡ vụn. Mọi người đi đường mệt mỏi, chẳng có ai hứng thú nói chuyện phiếm, dùng cơm qua loa xong thì ai nấy về phòng của mình nghỉ ngơi.
Đợi chủ nhân tắm xong, Bạch Mạch mở một cánh cửa sổ ra để hơi nước tản đi, hắn đặt ấm lô đã chuẩn bị tốt xuống đệm giường, chợt nghe thấy Tả Khanh Từ nói: “Tìm cái áo choàng lông màu đen của ta đưa đến chỗ Phi Khấu Nhi.”
Bạch Mạch cảm thấy ngạc nhiên: “Đưa cho tên phi tặc kia? Hắn đâu xứng mặc quần áo của công tử.”
Tả Khanh Từ mặc áo khoác mềm dựa vào giường, “Ngươi thấy tên trộm kia thế nào?”
“Lo trước lo sau, tham lợi quên nghĩa.” Ngày gặp gỡ ở đình thủy tạ, Bạch Mạch cũng có mặt ở đó, nghe Tả Khanh Từ hỏi vậy thì nói ngay, “Nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn rất tốt.”
Tả Khanh Từ hỏi tiếp, “Đã tham lợi, vì sao dùng vàng cũng không mời được hắn?”
“Bởi vì hắn sợ chết, hắn biết đường đi nguy hiểm nên sợ.” Bạch Mạch nhẹ nhàng tìm kiếm trong rương quần áo, cảm thấy đáp án của mình rất hợp lý.
Tả Khanh Từ nhíu mày, so với mấy người tràn đầy nhiệt huyết kia thì tên phi tặc này ngược lại hiểu rất rõ mình phải đối mặt với cái gì.
Áo khoác lông màu đen được chế tác tinh xảo, độ dày vừa tay lại mềm mại ấm áp, Bạch Mạch cầm trong tay tiếc hận nói: “Công tử, bây giờ đưa qua sao? Thuộc hạ thấy tên kia dọc đường đi mặt không đổi sắc, hình như không sợ lạnh.”
“Phi Khấu Nhi có danh xưng Thiên Diện*, chưa từng để lộ chân dung của mình, gương mặt kia của hắn tất nhiên là giả.” Tả Khanh Từ hờ hững mở một quyển sách cổ ra, “Mặt hắn không đổi sắc nhưng đầu ngón tay tím xanh, hô hấp đình trệ, ho khan liên tục, tiếng ho có tạp âm. Trong hai tháng này vết thương của hắn chẳng những không lành mà trái lại còn nặng hơn, trên đường đi bị bệnh là một chuyện phiền toái.”
Thiên diện: ngàn gương mặt
Bạch Mạch hiếu kì: “Những tin đồn kia thuộc hạ cũng đã nghe qua, nhưng lén quan sát thì hoàn toàn không nhìn thấy sơ hở trên mặt hắn. Có lẽ lần này hắn không hề cải trang mà dùng gương mặt thật của mình.”
Tả Khanh Từ cầm thẻ bạc lên khơi tim đèn, lạnh nhạt nói, “Nếu để người khác nhìn ra thì Phi Khấu Nhi chỉ là hư danh, mời hắn đến có tác dụng gì.”
Bạch Mạch rũ chiếc áo choàng lông ra rồi gấp gọn lại, nói ra thắc mắc trong lòng, “Ngoại trừ sở trường dịch dung thì kẻ kia đâu còn năng lực gì khác, hắn lại bị thương, kém xa mấy vị khác, sao công tử phải hậu đãi hắn như vậy?”
Ánh nến lay động phản chiếu vẻ mặt trầm tĩnh khó dò của Tả Khanh Từ, “Hắn có thể thoát khỏi sự truy lùng của Yến Quy Hồng suốt mấy năm nay, đủ để thấy hắn là người có năng lực. Năm đó Mạnh Thường Quân* có ba ngàn môn khách, nhưng ông ta ra khỏi Hàm Cốc Quan được là nhờ vào phường cướp gà trộm chó, chớ xem thường phi tặc đứng đầu thiên hạ.”
Bạch Mạch chỗ hiểu chỗ không khẽ gật đầu nói tiếp, “Nhưng hắn không muốn mạo hiểm, tất cả đều do bị Bách Hiểu công tử ép bức, khó mà đảm bảo hắn không có suy nghĩ gian dối.”
Khóe môi đẹp đẽ thoáng cong lên, Tả Khanh Từ nhẹ nhàng nói: “Thì sao? Ta đã ở đây đương nhiên có thể khống chế toàn cục. Nếu hắn không chịu ta tự có thủ đoạn đối phó. Đưa quần áo đến chỗ hắn, ăn nói khách sáo một chút.”
Bạch Mạch vâng mệnh rời đi, chỉ lát sau đã quay về, đại khái là bị mất hết mặt mũi, hắn không nén được một bụng đầy bực bội: “Công tử, tên kia quả thật không biết tốt xấu, ngài không cần quan tâm sống chết của hắn nữa.”
Công tử Hầu phủ dùng lễ đối đãi với một tên trộm lại bị từ chối, Bạch Mạch cảm thấy phi tặc là kẻ ngu xuẩn, càng khinh thường hơn: “Hắn không nghe theo sự sắp xếp của công tử, lại đần độn đến nỗi biết rõ sẽ xuất quan cũng không chuẩn bị áo ấm, hắn có chết cóng cũng không oán người khác được. Còn nói cái gì mà đã có quần áo mùa đông, không nhọc công tử hao tâm tổn trí, chẳng qua chỉ là một tên trộm, còn ra vẻ cái gì!”
Tả Khanh Từ cảm thấy hơi bất ngờ nhưng chỉ lát sau chàng đã bỏ qua chuyện đó, tập trung đọc sách một lần nữa.
Hết chương 6.
Chú thích:
Mạnh Thường Quân tên thật là Điền Văn người nước Tề, làm Tể tướng nước Tề thời Chiến Quốc, và là một trong Chiến Quốc Tứ công tử. Ông là một người giàu có lại có lòng nghĩa hiệp, thích chiêu hiền đãi sĩ, văn cũng như võ nên trong nhà lúc nào cũng tiếp đãi đến vài nghìn tân khách.
Năm 298 TCN, Mạnh Thường Quân Điền Văn đi sứ sang Tần. Khi Mạnh Thường Quân sang Hàm Dương mang theo rất nhiều môn khách. Tần Chiêu Tương Vương thân hành tiếp đãi họ, Mạnh Thường Quân biếu Tần Chiêu Tương vương một chiếc áo lông chồn toàn màu trắng làm lễ ra mắt. Tần Chiêu Tương Vương biết đó là loại da chồn bạc rất quý, liền vui mừng tiếp nhận và cất vào trong kho riêng.
Chiêu Tương Vương nghe nói Mạnh Thường Quân Điền Văn là người hiền nên có ý giữ lại, bèn nghĩ ra kế nếu Điền Văn quy phục sẽ phong tướng. Nhưng có người nói với ông: “Điền Văn là quý tộc nước Tề, có rất nhiều tay chân. Nếu ông ta làm thừa tướng thì nhất định sẽ toan tính những việc có lợi cho nước Tề, trở thành mối nguy cho nước Tần ta”.
Tần Chiêu Tương Vương nói: “Nếu thế, thì để ông ta về thôi”. Họ nói: “Ông ta ở đây đã lâu, biết hầu hết mọi việc của nước Tần, sao có thể dễ dàng để ông ta về được?”. Tần Chiêu Tương Vương liền giam lỏng Mạnh Thường Quân.
Mạnh Thường quân rất lo lắng, dò la biết Tần Chiêu Tương Vương có một sủng phi rất được yêu mến, liền nhờ người cầu cứu bà ta. Sủng phi đó sai người nói lại: “Nhờ ta nói giùm với đại vương thì không khó, nhưng ta thích có một áo bằng lông chồn bạc”. Mạnh Thường Quân bàn với các môn khách: “Ta chỉ có một cái áo nhưng đã biếu vua Tần rồi, làm thế nào đòi lại được?”.
Một môn khách nói: “Tôi có cách để lấy được chiếc áo đó“. Ngay đêm hôm đó, môn khách này mò vào Vương cung, ăn trộm được chiếc áo đó. Mạnh Thường Quân biết chiếc áo lông chồn bạc cho sủng phi. Nhận được áo, sủng phi đó liền khuyên vua Tần thả Mạnh Thường quân về nước. Chiêu Tương Vương đồng ý, cấp giấy tờ thông hành để Mạnh Thường Quân về nước. Khi Mạnh Thường Quân nhận được giấy tờ liền vội vã ra khỏi Hàm Cốc. Ông sợ Tần Vương đổi ý nên vội vã thay đổi tên họ và chữa giấy thông hành. Đến cửa quan, vừa đúng nửa đêm. Theo quy định của nước Tần, mỗi buổi sớm, chỉ đến khi gà gáy mới được mở cửa quan cho người qua lại. Mọi người đang sốt ruột chờ sáng thì một môn khách giả làm tiếng gà gáy liên tiếp. Toàn bộ gà vùng xung quanh đều gáy ran. Người canh giữ nghe tiếng gà gáy, liền mở cửa quan, xét giấy tờ rồi cho Mạnh Thường quân đi. Tần Chiêu Tương Vương quả nhiên hối hận, phái người đuổi theo, đến Hàm Cốc thì Mạnh Thường Quân đã đi xa rồi. Sự tích này được gọi là Bắt gà trộm chó (Kê minh cẩu đạo).
Tính tình Thương Vãn cô độc lạnh lùng trời sinh, hắn luôn giữ khoảng cách với người khác. Ân Trường Ca và Lục Lan Sơn một người nóng nảy một người trầm ổn, tính tình khác biệt nhưng lại hòa hợp không ngờ, trên đường đi càng lúc càng thân thiết. Thẩm Mạn Thanh là người có nhân duyên tốt nhất, nàng là nữ tử duy nhất trong đoàn lại còn là đồ đệ của Chưởng giáo Chính Dương Cung, tuổi còn trẻ đã có thanh danh vang dội, hơn nữa dung mạo xinh đẹp dịu dàng hiếm thấy, tất cả mọi người đều quan tâm chăm sóc nàng.
Kim Thành nằm ở vùng Tây Bắc, trời đã vào thu, mưa dầm rả rích không dứt, trên đường đi tất cả mọi người đều phải mặc quần áo ấm, chạng vạng tối sương gió phất qua mặt như đao cắt, trời rét căm căm, so với Kim Lăng phồn hoa rực rỡ thì giống như hai thế giới.
Đoàn người dừng chân ở Dịch quán để nghỉ ngơi dưỡng sức, xe ngựa đã được cải tiến trọng lượng để phù hợp chạy trên vùng đất hoang vu, thân xe rộng lớn kiên cố, vách tường lót gấm dày, đệm lót bằng lông, không gian ấm áp dễ chịu.
Phủ Tĩnh An Hầu sắp xếp vô cùng chu đáo, những thợ may giỏi nhất Kim Thành tiến hành may trang phục theo vóc dáng của từng người, chỉ mấy ngày đã làm xong. Kiểu trang phục của người Hồ thường gặp ở vùng biên ngoại có cổ áo xếp và tay áo bó, đai lưng giống như trang sức, thợ may may những bộ quần cầm lên rất nhẹ nhưng ấm áp, mặc vào người cũng không hề mập lên. Đa số trang phục của người Hồ đều có màu sắc rực rỡ, Thẩm Mạn Thanh mặc thử mấy bộ thì yêu thích không nỡ rời tay.
Ngày rời khỏi Kim Thành, sắc trời u ám, những bông tuyết nhỏ mịn màng như tơ nhện mềm mại rơi xuống. Thẩm Mạn Thanh mặc trang phục mới, tia nắng sớm mai chiếu vào gương mặt nàng, môi hồng răng trắng tựa ngọc, chiếc mũ trùm đầu để lộ một mảng tóc mây mày ngài, so với dáng vẻ đoan trang thường ngày thì có nhiều hơn một phần cao quý rực rỡ, Ân Trường Ca nhìn nàng đã quen cũng không khỏi sửng sốt.
Hầu cận Bạch Mạch của Tả Khanh Từ bước đến, hắn là người nhỏ tuổi nhất, dọc đường đi đã nhanh chóng làm quen với tất cả mọi người, nói chuyện không hề kiêng dè, “Thẩm cô nương có dung mạo xinh đẹp, cũng chỉ có kiểu trang phục này mới xứng với cô nương.”
Lục Lan Sơn ngồi trên lưng ngựa nhìn ngắm vài lần, nửa tán thưởng nửa như trêu ghẹo: “Đó là tự nhiên, Tố Thủ Thanh Nhan đâu phải là hư danh. Còn nhớ ở Đại Hội Đấu Kiếm lần trước, kiếm khí của Thẩm cô nương như cầu vồng, dung nhan tựa ngọc đã khuynh đảo biết bao võ lâm hào kiệt.”
Thẩm Mạn Thanh đã quen với sự khen ngợi của người khác, nàng mỉm cười đón nhận, không có nửa phần e lệ của nữ nhi.
Ân Trường Ca buộc bọc hành lý của nàng lên lưng ngựa, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp Phi Khấu Nhi bước từ trong Dịch quán ra ngoài.
Canh hai đêm qua Phi Khấu Nhi mới đến, hắn mặc một cái áo kép nhiễm đầy bụi bặm, vai đeo một cái tay nải lớn, thần sắc mệt mỏi, đứng giữa đám người mặc toàn trang phục mới trông có vẻ thô kệch xấu xí, hệt như một tên nô bộc theo hầu.
Đã nghỉ ngơi một đêm nhưng trông hắn vẫn còn mỏi mệt, hình như cũng không may mắn lắm. Con ngựa xám chuẩn bị cho hắn mặc dù cao lớn khỏe mạnh nhưng tính tình lại dữ dằn, đeo hàm thiếc và dây cương lên cũng không kiềm chế tính tình hoang dã của nó. Vừa có người đến gần nó đã giơ vó lên, mũi thở phì phì đầy tức giận, giống như đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể hất văng người cưỡi nó xuống, ba người trông ngựa phải hợp sức lại mới giữ chặt nó được.
Mọi người thờ ơ lạnh nhạt, chỉnh lý bọc hành lý của riêng mình, chẳng ai lên tiếng.
Tả Khanh Từ dừng chân bên cạnh xe ngựa, chậm rãi nói: “Con ngựa này rất khỏe, giá như Lạc huynh đến sớm mấy ngày thì đã khống chế được nó. Nếu huynh cảm thấy tính tình của nó hoang dã khó thuần phục thì có thể sai người làm đổi con khác.”
Phi Khấu Nhi quan sát con ngựa màu xám một lúc lâu rồi mới ra hiệu cho nô bộc dắt ngựa buông tay.
Người trông ngựa nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, nhất thời không dám vâng mệnh, con ngựa này tính tình hoang dã khó thuần, vừa buông lỏng tay ra nó sẽ tung vó đá người ngay lập tức. Mãi đến khi Phi Khấu Nhi ra hiệu lần nữa, người trông ngựa mới buông dây cương ra, quả nhiên con ngựa xám hí dài, giơ cao móng trước lên, dọa người trông ngựa sợ hãi, cuống quít chạy trốn.
Chỉ một cái nhún mình, Phi Khấu Nhi đã ngồi trên lưng ngựa, tư thế lưu loát nhẹ nhàng, người hắn giống như dính vào yên ngựa, mặc cho con ngựa tung nhảy cũng không hề nhúc nhích. Sau khoảng thời gian uống một chén trà, hắn giật mạnh dây cương, ép con ngựa đặt móng trước xuống mặt đất, con ngựa xám nổi điên, tung vó chạy dọc theo con phố dài.
Dù sáng sớm ít người nhưng liệt mã phi nước đại giữa phố phường cũng không phải trò đùa, chỉ thấy móng ngựa tung lên, lướt qua sát mọi người ở quầy hàng, tình thế nguy hiểm vậy mà không có một ai bị thương. Lục Lan Sơn thay đổi sắc mặt, cả kinh bật thốt lên: “Kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt.”
Sau ba nén hương, con ngựa lại chạy dọc theo con phố dài quay về.
Con ngựa xám đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo như lúc trước, mũi thở ra khói trắng, toàn thân đổ mồ hôi. Chạy đến gần Dịch quán, Phi Khấu Nhi khẽ kéo dây cương, con ngựa xám ấy vậy mà nghe lời ngừng lại, phục tùng sự điều khiển của hắn. Phi Khấu Nhi vỗ vỗ đầu ngựa nóng hổi, cúi người treo bọc hành lý vào yên ngựa.
Đám người nhất thời im lặng, Lục Lan Sơn muốn nói ra lời tán thưởng từ tận đáy lòng, nhưng nhìn dáng vẻ của đối phương lại không thốt nên lời, lúng ta lúng túng trèo lên ngựa.
Tả Khanh Từ nhìn một lúc rồi khom người tiến vào xe ngựa, màn gấm nặng nề buông xuống, ngăn trở cơn gió lạnh.
Những bông tuyết bị cơn gió cuốn lấy bay lướt qua khiến da mặt hệt như bị dao cắt.
Dù là người có võ công nhưng đi đường trong tình hình thời tiết thế này cũng không hề dễ chịu. Thẩm Mạn Thanh là nữ nên được Tả Khanh Từ mời lên xe ngựa, đoàn người mạnh mẽ đạp tuyết tiến về phía trước, cũng may họ đã chuẩn bị áo choàng lông mềm mại, khoác vào người cảm thấy ấm áp ngay lập tục, gió lạnh cũng khó len vào.
Phi Khấu Nhi mặc chiếc áo tơi mua của một lão nông ở ven đường, suốt quãng đường đi không nói một lời, đến chỗ nghỉ chân thì khẽ ho khan, băng tuyết trượt khỏi nón rơi xuống mặt đất rồi vỡ vụn. Mọi người đi đường mệt mỏi, chẳng có ai hứng thú nói chuyện phiếm, dùng cơm qua loa xong thì ai nấy về phòng của mình nghỉ ngơi.
Đợi chủ nhân tắm xong, Bạch Mạch mở một cánh cửa sổ ra để hơi nước tản đi, hắn đặt ấm lô đã chuẩn bị tốt xuống đệm giường, chợt nghe thấy Tả Khanh Từ nói: “Tìm cái áo choàng lông màu đen của ta đưa đến chỗ Phi Khấu Nhi.”
Bạch Mạch cảm thấy ngạc nhiên: “Đưa cho tên phi tặc kia? Hắn đâu xứng mặc quần áo của công tử.”
Tả Khanh Từ mặc áo khoác mềm dựa vào giường, “Ngươi thấy tên trộm kia thế nào?”
“Lo trước lo sau, tham lợi quên nghĩa.” Ngày gặp gỡ ở đình thủy tạ, Bạch Mạch cũng có mặt ở đó, nghe Tả Khanh Từ hỏi vậy thì nói ngay, “Nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn rất tốt.”
Tả Khanh Từ hỏi tiếp, “Đã tham lợi, vì sao dùng vàng cũng không mời được hắn?”
“Bởi vì hắn sợ chết, hắn biết đường đi nguy hiểm nên sợ.” Bạch Mạch nhẹ nhàng tìm kiếm trong rương quần áo, cảm thấy đáp án của mình rất hợp lý.
Tả Khanh Từ nhíu mày, so với mấy người tràn đầy nhiệt huyết kia thì tên phi tặc này ngược lại hiểu rất rõ mình phải đối mặt với cái gì.
Áo khoác lông màu đen được chế tác tinh xảo, độ dày vừa tay lại mềm mại ấm áp, Bạch Mạch cầm trong tay tiếc hận nói: “Công tử, bây giờ đưa qua sao? Thuộc hạ thấy tên kia dọc đường đi mặt không đổi sắc, hình như không sợ lạnh.”
“Phi Khấu Nhi có danh xưng Thiên Diện*, chưa từng để lộ chân dung của mình, gương mặt kia của hắn tất nhiên là giả.” Tả Khanh Từ hờ hững mở một quyển sách cổ ra, “Mặt hắn không đổi sắc nhưng đầu ngón tay tím xanh, hô hấp đình trệ, ho khan liên tục, tiếng ho có tạp âm. Trong hai tháng này vết thương của hắn chẳng những không lành mà trái lại còn nặng hơn, trên đường đi bị bệnh là một chuyện phiền toái.”
Thiên diện: ngàn gương mặt
Bạch Mạch hiếu kì: “Những tin đồn kia thuộc hạ cũng đã nghe qua, nhưng lén quan sát thì hoàn toàn không nhìn thấy sơ hở trên mặt hắn. Có lẽ lần này hắn không hề cải trang mà dùng gương mặt thật của mình.”
Tả Khanh Từ cầm thẻ bạc lên khơi tim đèn, lạnh nhạt nói, “Nếu để người khác nhìn ra thì Phi Khấu Nhi chỉ là hư danh, mời hắn đến có tác dụng gì.”
Bạch Mạch rũ chiếc áo choàng lông ra rồi gấp gọn lại, nói ra thắc mắc trong lòng, “Ngoại trừ sở trường dịch dung thì kẻ kia đâu còn năng lực gì khác, hắn lại bị thương, kém xa mấy vị khác, sao công tử phải hậu đãi hắn như vậy?”
Ánh nến lay động phản chiếu vẻ mặt trầm tĩnh khó dò của Tả Khanh Từ, “Hắn có thể thoát khỏi sự truy lùng của Yến Quy Hồng suốt mấy năm nay, đủ để thấy hắn là người có năng lực. Năm đó Mạnh Thường Quân* có ba ngàn môn khách, nhưng ông ta ra khỏi Hàm Cốc Quan được là nhờ vào phường cướp gà trộm chó, chớ xem thường phi tặc đứng đầu thiên hạ.”
Bạch Mạch chỗ hiểu chỗ không khẽ gật đầu nói tiếp, “Nhưng hắn không muốn mạo hiểm, tất cả đều do bị Bách Hiểu công tử ép bức, khó mà đảm bảo hắn không có suy nghĩ gian dối.”
Khóe môi đẹp đẽ thoáng cong lên, Tả Khanh Từ nhẹ nhàng nói: “Thì sao? Ta đã ở đây đương nhiên có thể khống chế toàn cục. Nếu hắn không chịu ta tự có thủ đoạn đối phó. Đưa quần áo đến chỗ hắn, ăn nói khách sáo một chút.”
Bạch Mạch vâng mệnh rời đi, chỉ lát sau đã quay về, đại khái là bị mất hết mặt mũi, hắn không nén được một bụng đầy bực bội: “Công tử, tên kia quả thật không biết tốt xấu, ngài không cần quan tâm sống chết của hắn nữa.”
Công tử Hầu phủ dùng lễ đối đãi với một tên trộm lại bị từ chối, Bạch Mạch cảm thấy phi tặc là kẻ ngu xuẩn, càng khinh thường hơn: “Hắn không nghe theo sự sắp xếp của công tử, lại đần độn đến nỗi biết rõ sẽ xuất quan cũng không chuẩn bị áo ấm, hắn có chết cóng cũng không oán người khác được. Còn nói cái gì mà đã có quần áo mùa đông, không nhọc công tử hao tâm tổn trí, chẳng qua chỉ là một tên trộm, còn ra vẻ cái gì!”
Tả Khanh Từ cảm thấy hơi bất ngờ nhưng chỉ lát sau chàng đã bỏ qua chuyện đó, tập trung đọc sách một lần nữa.
Hết chương 6.
Chú thích:
Mạnh Thường Quân tên thật là Điền Văn người nước Tề, làm Tể tướng nước Tề thời Chiến Quốc, và là một trong Chiến Quốc Tứ công tử. Ông là một người giàu có lại có lòng nghĩa hiệp, thích chiêu hiền đãi sĩ, văn cũng như võ nên trong nhà lúc nào cũng tiếp đãi đến vài nghìn tân khách.
Năm 298 TCN, Mạnh Thường Quân Điền Văn đi sứ sang Tần. Khi Mạnh Thường Quân sang Hàm Dương mang theo rất nhiều môn khách. Tần Chiêu Tương Vương thân hành tiếp đãi họ, Mạnh Thường Quân biếu Tần Chiêu Tương vương một chiếc áo lông chồn toàn màu trắng làm lễ ra mắt. Tần Chiêu Tương Vương biết đó là loại da chồn bạc rất quý, liền vui mừng tiếp nhận và cất vào trong kho riêng.
Chiêu Tương Vương nghe nói Mạnh Thường Quân Điền Văn là người hiền nên có ý giữ lại, bèn nghĩ ra kế nếu Điền Văn quy phục sẽ phong tướng. Nhưng có người nói với ông: “Điền Văn là quý tộc nước Tề, có rất nhiều tay chân. Nếu ông ta làm thừa tướng thì nhất định sẽ toan tính những việc có lợi cho nước Tề, trở thành mối nguy cho nước Tần ta”.
Tần Chiêu Tương Vương nói: “Nếu thế, thì để ông ta về thôi”. Họ nói: “Ông ta ở đây đã lâu, biết hầu hết mọi việc của nước Tần, sao có thể dễ dàng để ông ta về được?”. Tần Chiêu Tương Vương liền giam lỏng Mạnh Thường Quân.
Mạnh Thường quân rất lo lắng, dò la biết Tần Chiêu Tương Vương có một sủng phi rất được yêu mến, liền nhờ người cầu cứu bà ta. Sủng phi đó sai người nói lại: “Nhờ ta nói giùm với đại vương thì không khó, nhưng ta thích có một áo bằng lông chồn bạc”. Mạnh Thường Quân bàn với các môn khách: “Ta chỉ có một cái áo nhưng đã biếu vua Tần rồi, làm thế nào đòi lại được?”.
Một môn khách nói: “Tôi có cách để lấy được chiếc áo đó“. Ngay đêm hôm đó, môn khách này mò vào Vương cung, ăn trộm được chiếc áo đó. Mạnh Thường Quân biết chiếc áo lông chồn bạc cho sủng phi. Nhận được áo, sủng phi đó liền khuyên vua Tần thả Mạnh Thường quân về nước. Chiêu Tương Vương đồng ý, cấp giấy tờ thông hành để Mạnh Thường Quân về nước. Khi Mạnh Thường Quân nhận được giấy tờ liền vội vã ra khỏi Hàm Cốc. Ông sợ Tần Vương đổi ý nên vội vã thay đổi tên họ và chữa giấy thông hành. Đến cửa quan, vừa đúng nửa đêm. Theo quy định của nước Tần, mỗi buổi sớm, chỉ đến khi gà gáy mới được mở cửa quan cho người qua lại. Mọi người đang sốt ruột chờ sáng thì một môn khách giả làm tiếng gà gáy liên tiếp. Toàn bộ gà vùng xung quanh đều gáy ran. Người canh giữ nghe tiếng gà gáy, liền mở cửa quan, xét giấy tờ rồi cho Mạnh Thường quân đi. Tần Chiêu Tương Vương quả nhiên hối hận, phái người đuổi theo, đến Hàm Cốc thì Mạnh Thường Quân đã đi xa rồi. Sự tích này được gọi là Bắt gà trộm chó (Kê minh cẩu đạo).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.