Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 1175: lễ khai giảng
Châu Lan
07/04/2021
Edit by Trà Nữ Lê
“Ăn cơm trước” Tư Hải Minh ngoài miệng thì bảo ăn cơm nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm như con thú đang nhìn con mồi ngon không rời, tay ôm eo nhỏ nhắn không chịu buông
Dường như với bộ dạng này thì có thể ăn được sao
“Nhưng… thế nhưng anh phải buông em ra trước à…” Đế Anh Thy đỏ mặt không thể đỏ hơn. Vì sao anh ấy nhìn chằm chằm thì hô hấp lại khó chịu như vậy? Đẩy cánh tay anh ra, nàng xoay người đi bưng đồ ăn, cánh tay chuẩn bị chạm vào thì liền được cản lại.
“Để anh, em ngồi đây đi”
“Anh” Đế Anh Thy xấu hổ chạy tới bàn ăn và ngồi xuống.
Nhìn Tư Hải Minh xếp từng món ăn ngon mắt để lên bàn.
Trên người là bộ đồ hàng hiệu đắc giá, phong thái lại thâm trầm khí chất, anh ấy bày mưu kế để giờ đây làm nhân viên phục vụ thật là thú vị.
Tư Hải Minh đưa cặp mắt đen láy ngước lên nhìn chứa đựng thâm ý mà nhìn nàng, không nói lời nào
Đế Anh Thy ánh mắt ngại ngùng né tránh anh, tìm chủ đề mà nói “Anh chưa ăn sao?”
“Cùng em ở đây ăn”
“Anh đã trở về khi nào?” Đế Anh Thy hỏi
Thời điểm gọi là Tư Hải Minh còn ở Đông Nam Á, hay là sau khi gọi thì rời đi?
“Buổi sang” Tư Hải Minh nói.
Kỳ thật anh ấy trở về sau đó.
Tìm được chổ ở của Đế Anh Thy tại khách sạn liền đến luôn.
Anh ấy ở trên máy bay có rất nhiều thời gian để ăn thế mà lại không ăn, có lẽ trong đầu chỉ muốn được ăn cô ấy nên không nghĩ ra sẽ ăn cơm…
Đế bảo vừa ăn cơm vừa suy nghĩ, không biết anh ba của nàng khi nào mới trở về à? Đến lúc trở về gặp nhau thì giải thích sao khi Tư Hải Minh ở đây?
Khi nhìn thấy Tư Hải Minh liệu có đánh nhau không? Dù sao các anh của cô cũng không đồng ý nàng với Tư Hải Minh quen nhau, hiện tại còn lừa các anh để gặp mặt à…
“Ở đây tí rồi anh trở về?” Đế Anh Thy hỏi
“Đuổi anh đi? Hả?” Tư Hải Minh mắt đen am hiểu sâu mà nhìn nàng
“Không phải, chỉ là xíu nữa anh ba sẽ trở về, đến lúc đó hai bên gặp nhau sẽ không tốt lắm. Còn không ăn xong chúng ta ra ngoài?” Đế Anh Thy liền nghĩ ngay đến biện pháp này
“Được” Tư Hải Minh đồng ý
Kỳ thật là anh ấy rất muốn nói anh ba tạm thời không về được
Đúng vậy, vào lúc này Đế Bắc Lẫm đem theo máy quay đến lễ khai giảng quay phim chụp ảnh đủ kiểu, anh đứng, ngồi xổm, nghiêng, nằm sấp, khóe miệng cười lên tận mang tai…
“Bảo Nam! Biểu đạt khí chất thật tuyệt!”
“Bảo Vỹ mặc bộ váy thật xinh đẹp, giống tiểu tiên nữ quá đi!”
“Thằng nhóc Bảo Long chính là sẽ nối nghiệp tay đây!”
“Woa! Bảo My tuyệt đối là người đẹp nhất thế gian, Bác rất thích!”
“Bảo Hân nhà ta cột bím tóc dài thật là đáng yêu, thừa hưởng nét đẹp của Bác, nhất định ra đường người ta sẽ bảo là ta sinh!”
“A Bảo An, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, thịt thịt, rấn là muốn cắn 1 cái à! Không biết làm vậy có khóc hay k!”
“tách tách tách, Đế Bắc Lẫm không ngừng chụp ảnh sáu đứa cháu xinh đẹp, mém chảy cả nước miếng
Ngài Tư Lệnh Sơn đứng ở bên cạnh nhìn, cười đến hai con mắt đều không thấy
Ông biết người kia là ai, tại vì bọn nhỏ nhìn thấy lần đầu tiên liền gọi là Bác. Ông mặc dù vẫn chưa nhìn thấy Đào Anh Thy nhưng cũng đã nghe nàng còn sống. Trong lòng rất là vui mừng.
Con cái có hạnh phúc gia đình đó là điều mà người cha này chờ đợi
Bọn nhỏ cũng rất là hiểu chuyện, dường như biết rằng hiện tại Bố Mẹ đang ở cùng một chổ nên cũng không thèm để ý có đến buổi lễ khai giảng không.
Vẫn là cùng với Bác chơi đến rất vui vẻ.
Có thể thấy rằng người Bác này đều rất yêu thương bọn nhỏ.
Như thế rất là hiểu chuyện, đều là do Đào Anh Thy dạy tốt.
“Sau này Bảo Hân Bảo Vỹ Bảo My lớn lên cưới chồng thì sao đây? Không được, không được, không có người đàn ông nào có thể xứng với các cháu của Bác! Đế Bắc Lẫm càng nói càng kích động.
“Ăn cơm trước” Tư Hải Minh ngoài miệng thì bảo ăn cơm nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm như con thú đang nhìn con mồi ngon không rời, tay ôm eo nhỏ nhắn không chịu buông
Dường như với bộ dạng này thì có thể ăn được sao
“Nhưng… thế nhưng anh phải buông em ra trước à…” Đế Anh Thy đỏ mặt không thể đỏ hơn. Vì sao anh ấy nhìn chằm chằm thì hô hấp lại khó chịu như vậy? Đẩy cánh tay anh ra, nàng xoay người đi bưng đồ ăn, cánh tay chuẩn bị chạm vào thì liền được cản lại.
“Để anh, em ngồi đây đi”
“Anh” Đế Anh Thy xấu hổ chạy tới bàn ăn và ngồi xuống.
Nhìn Tư Hải Minh xếp từng món ăn ngon mắt để lên bàn.
Trên người là bộ đồ hàng hiệu đắc giá, phong thái lại thâm trầm khí chất, anh ấy bày mưu kế để giờ đây làm nhân viên phục vụ thật là thú vị.
Tư Hải Minh đưa cặp mắt đen láy ngước lên nhìn chứa đựng thâm ý mà nhìn nàng, không nói lời nào
Đế Anh Thy ánh mắt ngại ngùng né tránh anh, tìm chủ đề mà nói “Anh chưa ăn sao?”
“Cùng em ở đây ăn”
“Anh đã trở về khi nào?” Đế Anh Thy hỏi
Thời điểm gọi là Tư Hải Minh còn ở Đông Nam Á, hay là sau khi gọi thì rời đi?
“Buổi sang” Tư Hải Minh nói.
Kỳ thật anh ấy trở về sau đó.
Tìm được chổ ở của Đế Anh Thy tại khách sạn liền đến luôn.
Anh ấy ở trên máy bay có rất nhiều thời gian để ăn thế mà lại không ăn, có lẽ trong đầu chỉ muốn được ăn cô ấy nên không nghĩ ra sẽ ăn cơm…
Đế bảo vừa ăn cơm vừa suy nghĩ, không biết anh ba của nàng khi nào mới trở về à? Đến lúc trở về gặp nhau thì giải thích sao khi Tư Hải Minh ở đây?
Khi nhìn thấy Tư Hải Minh liệu có đánh nhau không? Dù sao các anh của cô cũng không đồng ý nàng với Tư Hải Minh quen nhau, hiện tại còn lừa các anh để gặp mặt à…
“Ở đây tí rồi anh trở về?” Đế Anh Thy hỏi
“Đuổi anh đi? Hả?” Tư Hải Minh mắt đen am hiểu sâu mà nhìn nàng
“Không phải, chỉ là xíu nữa anh ba sẽ trở về, đến lúc đó hai bên gặp nhau sẽ không tốt lắm. Còn không ăn xong chúng ta ra ngoài?” Đế Anh Thy liền nghĩ ngay đến biện pháp này
“Được” Tư Hải Minh đồng ý
Kỳ thật là anh ấy rất muốn nói anh ba tạm thời không về được
Đúng vậy, vào lúc này Đế Bắc Lẫm đem theo máy quay đến lễ khai giảng quay phim chụp ảnh đủ kiểu, anh đứng, ngồi xổm, nghiêng, nằm sấp, khóe miệng cười lên tận mang tai…
“Bảo Nam! Biểu đạt khí chất thật tuyệt!”
“Bảo Vỹ mặc bộ váy thật xinh đẹp, giống tiểu tiên nữ quá đi!”
“Thằng nhóc Bảo Long chính là sẽ nối nghiệp tay đây!”
“Woa! Bảo My tuyệt đối là người đẹp nhất thế gian, Bác rất thích!”
“Bảo Hân nhà ta cột bím tóc dài thật là đáng yêu, thừa hưởng nét đẹp của Bác, nhất định ra đường người ta sẽ bảo là ta sinh!”
“A Bảo An, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, thịt thịt, rấn là muốn cắn 1 cái à! Không biết làm vậy có khóc hay k!”
“tách tách tách, Đế Bắc Lẫm không ngừng chụp ảnh sáu đứa cháu xinh đẹp, mém chảy cả nước miếng
Ngài Tư Lệnh Sơn đứng ở bên cạnh nhìn, cười đến hai con mắt đều không thấy
Ông biết người kia là ai, tại vì bọn nhỏ nhìn thấy lần đầu tiên liền gọi là Bác. Ông mặc dù vẫn chưa nhìn thấy Đào Anh Thy nhưng cũng đã nghe nàng còn sống. Trong lòng rất là vui mừng.
Con cái có hạnh phúc gia đình đó là điều mà người cha này chờ đợi
Bọn nhỏ cũng rất là hiểu chuyện, dường như biết rằng hiện tại Bố Mẹ đang ở cùng một chổ nên cũng không thèm để ý có đến buổi lễ khai giảng không.
Vẫn là cùng với Bác chơi đến rất vui vẻ.
Có thể thấy rằng người Bác này đều rất yêu thương bọn nhỏ.
Như thế rất là hiểu chuyện, đều là do Đào Anh Thy dạy tốt.
“Sau này Bảo Hân Bảo Vỹ Bảo My lớn lên cưới chồng thì sao đây? Không được, không được, không có người đàn ông nào có thể xứng với các cháu của Bác! Đế Bắc Lẫm càng nói càng kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.