Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 326: Ba mẹ đang chơi trò gì thế?
Châu Lan
23/02/2021
Trước đây chưa từng giở trò là bởi vì có sáu đứa nhỏ ở bên cạnh, hiện giờ thì sao...Hơi thở của Tư Hải Minh đã tràn ngập trongkhông khí, quấn quanh cơ thể cô, khiến cô chỉdám hít thở một cách dè dặt.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?”Đào Anh Thy cốgắng trấn tĩnh bản thân rồi cất tiếng hỏi.“Đến phòng cô vào giờ này, cô nghĩ là cóchuyện gì?” Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh mang theo ánh nhìn thâm sâu và hung hãn.
Đào Anh Thy rời mắt sang hướng khác, cô cốtình nói: “Vì chuyện của Liêu Ninh”Tư Hải Minh đặt chân đang vắt chéo xuống, sau đó đứng dậy, không khí trong phòng cũng trởnên bất an theo động tác của anh. Đào Anh Thy hơi lùi về sau, chẳng mấy chốc, cơ thể đã áp sát vào tường, không thể lùi tiếp được nữa.Ngay sau đó, bóng người Tư Hải Minh đã lậptức áp xuống.Khí oxy cũng trở nên loãng hơn.
Nhịp tim càng trở nên rối loạn.
“Có phải cô đã sống quá thoải mái rồi nên thích chọc tức tôi đúng không?”Khi Tư Hải Minh nói ra lời này, giọng nói tuy rằng nguy hiểm nhưng giọng điệu thì không hề thay đổi, cũng không quá đáng sợ.
Đào Anh Thy nhìn đôi mắt đen như hai hố sâucủa anh, cô không biết người đàn ông này đangsuy nghĩ điều gì.Cô quay người định đi qua người Tư Hải Minh, nhưng đã bị anh dùng một tay giữ chặt vai, không thể nhúc nhích. Đôi lông mày thanh mảnh và xinh đẹp của Đào Anh Thy khẽ chau lại: “Lẽ nào không phải là anh đang giận cá chém thớt sao?”
“Chẳng phải cô và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi sao?Hả?”
Đào Anh Thy nghĩ đến sự lựa cho mà trướcđây Tư Hải Minh cho cô chọn, một là không làm con gái của Liêu Ninh, hai là làm người phụ nữcủa anh.Cô đã lựa chọn vẽ sau.“Thật sự là đã không còn quan hệ gì nữa.Anh đừng ép vào tôi, tôi phải đi lấy quần áo rồi tới chơi với các con!”
“Không tắm à?”
“Tôi đứng ở đây cũng đâu tắm được!”Đào Anh Thy nói với giọng không vui.
“Tắm chung đi”
“.." Đào Anh Thy tỏ ra khó chịu, người đàn ông này đợi ở đây chỉ vì để tắm chung thôi sao? Sởthích gì kỳ cục vậy?“Tôi tới đây để chơi cùng các bé con, anh đừng như vậy có được không?”Cô dùng lực đẩy anh ra, lúc quay người rời đi,do quá hoảng loạn nên chân trái vấp vào chân phải.“Á..”Đào Anh Thy giật mình, hai chân bỗngchốc mềm nhữn, cô túm lấy Tư Hải Minh trong vô thức. Thật không ngờ anh lại thuận thế đè cô xuống dưới thân mình, khiến cô vô cùng hoảng hốt: “..”
“Cô thể này là không đợi được nữa rồi à?Giọng nói trầm khàn của Tư Hải Minh vang lên.Đào Anh Thy không ngờ được răng mình lạikéo anh xuống! Cô khẽ chau mày: “Không phải như anh nghĩ đâu, mau đứng lên.Đôi mắt đen thắm của Tư Hải Minh mangtheo ánh nhìn hung hãn, anh chẳng những không đứng lên mà đôi tay còn lướt xuống phía dưới.Đào Anh Thy giật mình, cô còn chưa kịp giãygiụa thì đã nghe thấy tiếng bước chân đang chạy bịch bịch bịch ở bên ngoài.Nghe giống như...bước chân của sáu đứanhỏ? Sao các bé con lại chạy qua đây?“Ba ơi, mẹ ơi, ba mẹ đang chơi trò gì thế?” Sáu bé con mặc trên người bộ đồ ngủ vô cùng đáng yêu, dáng người tròn vo mũm mĩm, trên áo ngủ inhình những con vật nhỏ khác nhau. Các bé áp sát vào cửa, ngơ ngác nhìn hai người đang nằm đè lên nhau trên mặt đất. Không đợi hai người kịp phản ứng, cặp mắt của chúng đã sáng rực lên:
“Mẹ ơi, tụi con cũng muốn chơi!”
“Con muốn chơi!” Bảo Nam bước vào phòng.
“Con cũng muốn chơi!” Bảo Long nói.
“Chơi!”Bảo My cũng reo lên.
“Trò này hay quát” Bảo Hân phấn khích.
“Mẹ ơi!” Bảo An cất tiếng gọi.
Đào Anh Thy vô cùng hoảng hốt: “Đừng! Đợi chút đã! Để mẹ đứng dậy...”
Cô còn chưa nói dứt lời, sáu bé con đã lần lượt nhảy lên người Tư Hải Minh, giống như một bầy chim cánh cụt nhỏ.Tất cả các bé đều đã nhảy lên.“.." Đào Anh Thy ngây ngốc nhìn sáu đứa nhỏtrèo lên người Tư Hải Minh.Thế nhưng sức nặng đè lên người cô khônghề tăng thêm. Cô biết, Tư Hải Minh đã một mình chống đỡsức nặng của cả sáu bé.
Anh giống như không hề bị sáu đứa nhỏ đè lên, anh nhìn xuống Đào Anh Thy bằng đôi mắt đen sâu thẳm, hai mắt giống như hai hố đen đang muốn hút cô vào.Ánh mắt Đào Anh Thy hơi lóe lên rồi lại quay mặt đi.“Ui! Con trèo lên được rôi!” Bảo Nam ngồi trênvai Tư Hải Minh, vui vẻ vẫy vẫy hai tay.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?”Đào Anh Thy cốgắng trấn tĩnh bản thân rồi cất tiếng hỏi.“Đến phòng cô vào giờ này, cô nghĩ là cóchuyện gì?” Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh mang theo ánh nhìn thâm sâu và hung hãn.
Đào Anh Thy rời mắt sang hướng khác, cô cốtình nói: “Vì chuyện của Liêu Ninh”Tư Hải Minh đặt chân đang vắt chéo xuống, sau đó đứng dậy, không khí trong phòng cũng trởnên bất an theo động tác của anh. Đào Anh Thy hơi lùi về sau, chẳng mấy chốc, cơ thể đã áp sát vào tường, không thể lùi tiếp được nữa.Ngay sau đó, bóng người Tư Hải Minh đã lậptức áp xuống.Khí oxy cũng trở nên loãng hơn.
Nhịp tim càng trở nên rối loạn.
“Có phải cô đã sống quá thoải mái rồi nên thích chọc tức tôi đúng không?”Khi Tư Hải Minh nói ra lời này, giọng nói tuy rằng nguy hiểm nhưng giọng điệu thì không hề thay đổi, cũng không quá đáng sợ.
Đào Anh Thy nhìn đôi mắt đen như hai hố sâucủa anh, cô không biết người đàn ông này đangsuy nghĩ điều gì.Cô quay người định đi qua người Tư Hải Minh, nhưng đã bị anh dùng một tay giữ chặt vai, không thể nhúc nhích. Đôi lông mày thanh mảnh và xinh đẹp của Đào Anh Thy khẽ chau lại: “Lẽ nào không phải là anh đang giận cá chém thớt sao?”
“Chẳng phải cô và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi sao?Hả?”
Đào Anh Thy nghĩ đến sự lựa cho mà trướcđây Tư Hải Minh cho cô chọn, một là không làm con gái của Liêu Ninh, hai là làm người phụ nữcủa anh.Cô đã lựa chọn vẽ sau.“Thật sự là đã không còn quan hệ gì nữa.Anh đừng ép vào tôi, tôi phải đi lấy quần áo rồi tới chơi với các con!”
“Không tắm à?”
“Tôi đứng ở đây cũng đâu tắm được!”Đào Anh Thy nói với giọng không vui.
“Tắm chung đi”
“.." Đào Anh Thy tỏ ra khó chịu, người đàn ông này đợi ở đây chỉ vì để tắm chung thôi sao? Sởthích gì kỳ cục vậy?“Tôi tới đây để chơi cùng các bé con, anh đừng như vậy có được không?”Cô dùng lực đẩy anh ra, lúc quay người rời đi,do quá hoảng loạn nên chân trái vấp vào chân phải.“Á..”Đào Anh Thy giật mình, hai chân bỗngchốc mềm nhữn, cô túm lấy Tư Hải Minh trong vô thức. Thật không ngờ anh lại thuận thế đè cô xuống dưới thân mình, khiến cô vô cùng hoảng hốt: “..”
“Cô thể này là không đợi được nữa rồi à?Giọng nói trầm khàn của Tư Hải Minh vang lên.Đào Anh Thy không ngờ được răng mình lạikéo anh xuống! Cô khẽ chau mày: “Không phải như anh nghĩ đâu, mau đứng lên.Đôi mắt đen thắm của Tư Hải Minh mangtheo ánh nhìn hung hãn, anh chẳng những không đứng lên mà đôi tay còn lướt xuống phía dưới.Đào Anh Thy giật mình, cô còn chưa kịp giãygiụa thì đã nghe thấy tiếng bước chân đang chạy bịch bịch bịch ở bên ngoài.Nghe giống như...bước chân của sáu đứanhỏ? Sao các bé con lại chạy qua đây?“Ba ơi, mẹ ơi, ba mẹ đang chơi trò gì thế?” Sáu bé con mặc trên người bộ đồ ngủ vô cùng đáng yêu, dáng người tròn vo mũm mĩm, trên áo ngủ inhình những con vật nhỏ khác nhau. Các bé áp sát vào cửa, ngơ ngác nhìn hai người đang nằm đè lên nhau trên mặt đất. Không đợi hai người kịp phản ứng, cặp mắt của chúng đã sáng rực lên:
“Mẹ ơi, tụi con cũng muốn chơi!”
“Con muốn chơi!” Bảo Nam bước vào phòng.
“Con cũng muốn chơi!” Bảo Long nói.
“Chơi!”Bảo My cũng reo lên.
“Trò này hay quát” Bảo Hân phấn khích.
“Mẹ ơi!” Bảo An cất tiếng gọi.
Đào Anh Thy vô cùng hoảng hốt: “Đừng! Đợi chút đã! Để mẹ đứng dậy...”
Cô còn chưa nói dứt lời, sáu bé con đã lần lượt nhảy lên người Tư Hải Minh, giống như một bầy chim cánh cụt nhỏ.Tất cả các bé đều đã nhảy lên.“.." Đào Anh Thy ngây ngốc nhìn sáu đứa nhỏtrèo lên người Tư Hải Minh.Thế nhưng sức nặng đè lên người cô khônghề tăng thêm. Cô biết, Tư Hải Minh đã một mình chống đỡsức nặng của cả sáu bé.
Anh giống như không hề bị sáu đứa nhỏ đè lên, anh nhìn xuống Đào Anh Thy bằng đôi mắt đen sâu thẳm, hai mắt giống như hai hố đen đang muốn hút cô vào.Ánh mắt Đào Anh Thy hơi lóe lên rồi lại quay mặt đi.“Ui! Con trèo lên được rôi!” Bảo Nam ngồi trênvai Tư Hải Minh, vui vẻ vẫy vẫy hai tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.